Chương 23
Hanaku Yamamoto
04/08/2023
"Có ai uống gì không? Đặt chung với tôi nè" Đồng nghiệp của tôi có nhiều người hay đặt nước bên ngoài, những quán gần công ty ai cũng biết mặt quen luôn số điện thoại.
"Một ly sữa tươi cheese ít đá, topping trứng, thêm thạch thủy tinh và 1 phần củ năng "
Anh Hùng hôm nay lại gọi đồ uống khác, anh ấy không có món đồ uống nào cố định cả, cách order nước cũng là độc nhất vô nhị.
Tôi lại nhớ đến một tuần trước mấy món nước anh ấy order nghe thật sự không biết phải làm sao cho đúng.
"Hồng trà, hai phần thạch trắng ba phần thạch đen"
"Trà sữa, thạch nửa ly, trân châu ly rưỡi"
Nếu tôi là nhân viên của mấy quán nước đó chắc cũng vò đầu bức tai chứ chẳng đùa đâu.
"Cho em trà sữa cacao full thạch đi" Tôi cũng góp vui.
Tôi ngồi lâu cũng cảm thấy khó chịu, đứng lên đi vài vòng trong công ty thì nhận được tin nhắn của anh ấy.
"Tối thứ tuần này thằng Huy rủ chúng ta đi uống rượu, cậu rảnh không?"
"Được, rảnh" ở nhà một mình cũng chán.
Tối thứ 7 gặp mặt, anh mặt quần áo hôm đó mà tôi đi mua chung với anh ấy. Thấy tôi, anh ấy nhìn có vẻ hơi ngại không dám nhìn thẳng.
"Nhìn được không?"
Nghe anh ấy hỏi tôi ngạc nhiên, không biết nên trả lời ra sao, từ đó đến giờ ít ai hỏi tôi câu đó.
"Đẹp" Tôi không biết sao lại hơi ngượng gạo.
Hoàng Huy đãi ăn nên đa phần rủ toàn những bạn bè của cậu ấy và anh Phong, có người tôi biết có người không.
Tôi mới đầu cũng thấy hơi mất tự nhiên nhưng bọn họ ai cũng rất nhiệt tình, hỏi thăm tôi để biết tên và cách xưng hô rồi ngồi cười đùa nói chuyện như thể chúng tôi đã quen biết lâu rồi.
Trong những người đó cũng hai người nữa lần đầu góp mặt trong cuộc vui này, thì ra bọn họ mở rộng bạn bè bằng cách này, cũng thú vị đó chứ.
Tửu lượng của tôi không được cao, uống mới được ba ly đã thấy mình ngà ngà say.
Anh ấy ngồi cạnh bên tôi coi có vẻ còn rất tỉnh táo, tôi lúc này mắt hơi lờ đờ, thấy mình không ổn thật rồi, đã vậy còn cố đưa đũa gắp đồ ăn trật tới trật lui.
Đang chật vật gấp mấy cái chân gà, thì có một đôi đũa khác chen ngang, giành miếng gà của tôi bỏ vô chén, tôi đưa mắt nhìn anh ấy, gật đầu rồi vừa nhai vừa nhìn bọn họ cười đùa nói chuyện đủ thứ trên đời.
Hồi nãy tôi cũng góp vui vài tiếng nhưng đến bây giờ hết sức nói nổi rồi, chỉ ngồi nghe rồi cười.
Tôi ngã người sang một bên trái rồi lại bên phải, vô tình chạm lên vai anh ấy, tay để dưới bàn của tôi lúc này truyền tới độ ấm, một bàn tay đặt lên mu bàn tay tôi vỗ vô, hành động đó làm tôi giật bắn người ngồi thẳng dậy.
"Các cậu tiếp tục đi, tôi đưa cậu ấy về?" Anh ấy đứng lên.
Tôi vẫy tay chào đám bạn của anh ấy, rồi bị kéo đi. Anh ấy kè nách tôi, lôi đi nhẹ nhàng.
"Tửu lượng của cậu thấp sao không nói" Anh ấy nhíu mày lầm bầm.
Tôi gật gù cái đầu, cười cười, anh ấy vịn đầu tôi lại cố sức gài nón cho tôi, một lát sau không gài được anh ấy bắt xe taxi gần đó rồi hai đứa cùng về.
Rượu và mùi hôi xe, một combo hủy diệt, tôi chẳng ngại ngần mà nôn trên xe. Kí ức tôi chỉ tới đó mà thôi, mọi chuyện diễn ra sau đó chỉ trời mới biết.
Sáng hôm sau, khi mở mắt dậy, dùng cái đầu còn quay cuồng mà nhìn xung quanh, tôi hết hồn mà bật người dậy.
Không gian, cách bài trí không một cái nào giống phòng tôi cũng chẳng giống phòng khách sạn, tôi lo lắng, nhẹ mở cửa bước ra ngoài mới biết mình đang ở nhà anh ấy còn nằm luôn trên giường anh ấy.
Ra ngoài phòng khách thấy anh ấy vẫn còn đang ngủ trên ghế sofa, trên người lấy tấm chăn mỏng đắp qua.
Nhìn lên đồng hồ, bây giờ chỉ mới 5h sáng, tôi quay người định trở về phòng, được nửa đường thì dừng lại.
Đi nhẹ nhàng lại gần chỗ anh ấy.
Lòng tò mò lại dấy lên trong tôi, không biết anh ấy ngủ sẽ như thế nào.
Tôi ngồi xuống kề sát mặt anh ấy, khẽ gọi một tiếng rồi lấy tay nhẹ chạm lên mặt, lên mũi rồi tự mình khì cười.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ngủ, tôi cứ ngồi đó ngây ngẩn ngắm cho đến khi anh ấy rụt rịch tay chân.
Cử động rất kẽ nhưng lại làm tôi giật mình đứng lên, lập tức lưng đụng ngay cạnh bàn, đau điếng.
Tiếng động làm anh ấy tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi, tôi lấy tay vịn cái lưng bị đau, nhìn lại anh ấy cười trừ.
"Có sao không?" Anh ấy ngồi dậy, động tác rất nhanh vịn lấy eo tôi quay lưng tôi về phía anh ấy, rất tự nhiên mà giở lên xem.
Mấy giây sau tôi mới phản ứng, lập tức quay người lấy tay anh ấy xuống, động tác gấp gáp chân trái lại đá trúng cạnh bàn.
Tôi mất thăng bằng đảo người ngã thẳng xuống ghế sofa nơi anh ấy nằm.
"Cẩn thận" Tôi chỉ nghe tiếng anh ấy, mắt tôi nhắm chặt lại buông cho số phận. Tưởng chừng sẽ phải chịu một hồi đau đớn.........Nhưng mãi lúc sao cũng không cảm thấy gì, tôi lúc này mới dám hí mắt nhìn.
Gương mặt anh ấy đang phóng đại trước tầm mắt tôi, hơi thở cũng rất gần, ngực kề sát ngực, đến nỗi tôi nghe rõ trái tim của anh ấy đang đập rất nhanh.
Đứng hình.....tôi biết cái tư thế này chỉ cần có ai đó nhìn thấy đều sẽ nghĩ thứ khác.....một lúc sau hoàn hồn.
Tôi mới đẩy vai anh ấy, anh ấy cũng giật mình đỡ tôi dậy rồi hai người tách ra, không ai nhìn mặt ai.
Một lúc sao anh ấy mới nói
"Cậu có người yêu chưa?"
Đầu tôi đang nhức, tưởng mình nghe lầm, một lúc sao mới suy nghĩ kĩ anh ấy nói gì. Hồi tưởng xong trong đầu tôi lại xuất hiện dấu chấm hỏi, tự dưng sao lại hỏi chuyện này.
Nhưng tôi vẫn trả lời "Chưa có"
Anh ấy chỉ khẽ đáp lại một tiếng "Ừ"
Mặt trời dần ló dạng, tôi vẫn ngồi bất động cùng anh ấy trên ghế sofa.
Đầu dần hết đau, tôi cũng tỉnh ra phần nào nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, hai mắt ra sức chống đối tôi, không chịu mở lên.
Lúc này anh ấy bất ngờ đứng người dậy nói
"Tôi đi mua đồ ăn sáng"
Tôi giật mình, nhìn anh ấy đứng lên nói lí nhí trong miệng
"Tôi mượn chỗ ngủ chút"
Câu chưa dứt tôi đã trượt dày trên ghế, liêm diêm đi vào giấc ngủ.
Một lúc sau, cảm giác như có ai đang đắp chăn cho mình, cẩn thận vén góc chăn rồi nói nhỏ.
"Ngủ ngon"
"Một ly sữa tươi cheese ít đá, topping trứng, thêm thạch thủy tinh và 1 phần củ năng "
Anh Hùng hôm nay lại gọi đồ uống khác, anh ấy không có món đồ uống nào cố định cả, cách order nước cũng là độc nhất vô nhị.
Tôi lại nhớ đến một tuần trước mấy món nước anh ấy order nghe thật sự không biết phải làm sao cho đúng.
"Hồng trà, hai phần thạch trắng ba phần thạch đen"
"Trà sữa, thạch nửa ly, trân châu ly rưỡi"
Nếu tôi là nhân viên của mấy quán nước đó chắc cũng vò đầu bức tai chứ chẳng đùa đâu.
"Cho em trà sữa cacao full thạch đi" Tôi cũng góp vui.
Tôi ngồi lâu cũng cảm thấy khó chịu, đứng lên đi vài vòng trong công ty thì nhận được tin nhắn của anh ấy.
"Tối thứ tuần này thằng Huy rủ chúng ta đi uống rượu, cậu rảnh không?"
"Được, rảnh" ở nhà một mình cũng chán.
Tối thứ 7 gặp mặt, anh mặt quần áo hôm đó mà tôi đi mua chung với anh ấy. Thấy tôi, anh ấy nhìn có vẻ hơi ngại không dám nhìn thẳng.
"Nhìn được không?"
Nghe anh ấy hỏi tôi ngạc nhiên, không biết nên trả lời ra sao, từ đó đến giờ ít ai hỏi tôi câu đó.
"Đẹp" Tôi không biết sao lại hơi ngượng gạo.
Hoàng Huy đãi ăn nên đa phần rủ toàn những bạn bè của cậu ấy và anh Phong, có người tôi biết có người không.
Tôi mới đầu cũng thấy hơi mất tự nhiên nhưng bọn họ ai cũng rất nhiệt tình, hỏi thăm tôi để biết tên và cách xưng hô rồi ngồi cười đùa nói chuyện như thể chúng tôi đã quen biết lâu rồi.
Trong những người đó cũng hai người nữa lần đầu góp mặt trong cuộc vui này, thì ra bọn họ mở rộng bạn bè bằng cách này, cũng thú vị đó chứ.
Tửu lượng của tôi không được cao, uống mới được ba ly đã thấy mình ngà ngà say.
Anh ấy ngồi cạnh bên tôi coi có vẻ còn rất tỉnh táo, tôi lúc này mắt hơi lờ đờ, thấy mình không ổn thật rồi, đã vậy còn cố đưa đũa gắp đồ ăn trật tới trật lui.
Đang chật vật gấp mấy cái chân gà, thì có một đôi đũa khác chen ngang, giành miếng gà của tôi bỏ vô chén, tôi đưa mắt nhìn anh ấy, gật đầu rồi vừa nhai vừa nhìn bọn họ cười đùa nói chuyện đủ thứ trên đời.
Hồi nãy tôi cũng góp vui vài tiếng nhưng đến bây giờ hết sức nói nổi rồi, chỉ ngồi nghe rồi cười.
Tôi ngã người sang một bên trái rồi lại bên phải, vô tình chạm lên vai anh ấy, tay để dưới bàn của tôi lúc này truyền tới độ ấm, một bàn tay đặt lên mu bàn tay tôi vỗ vô, hành động đó làm tôi giật bắn người ngồi thẳng dậy.
"Các cậu tiếp tục đi, tôi đưa cậu ấy về?" Anh ấy đứng lên.
Tôi vẫy tay chào đám bạn của anh ấy, rồi bị kéo đi. Anh ấy kè nách tôi, lôi đi nhẹ nhàng.
"Tửu lượng của cậu thấp sao không nói" Anh ấy nhíu mày lầm bầm.
Tôi gật gù cái đầu, cười cười, anh ấy vịn đầu tôi lại cố sức gài nón cho tôi, một lát sau không gài được anh ấy bắt xe taxi gần đó rồi hai đứa cùng về.
Rượu và mùi hôi xe, một combo hủy diệt, tôi chẳng ngại ngần mà nôn trên xe. Kí ức tôi chỉ tới đó mà thôi, mọi chuyện diễn ra sau đó chỉ trời mới biết.
Sáng hôm sau, khi mở mắt dậy, dùng cái đầu còn quay cuồng mà nhìn xung quanh, tôi hết hồn mà bật người dậy.
Không gian, cách bài trí không một cái nào giống phòng tôi cũng chẳng giống phòng khách sạn, tôi lo lắng, nhẹ mở cửa bước ra ngoài mới biết mình đang ở nhà anh ấy còn nằm luôn trên giường anh ấy.
Ra ngoài phòng khách thấy anh ấy vẫn còn đang ngủ trên ghế sofa, trên người lấy tấm chăn mỏng đắp qua.
Nhìn lên đồng hồ, bây giờ chỉ mới 5h sáng, tôi quay người định trở về phòng, được nửa đường thì dừng lại.
Đi nhẹ nhàng lại gần chỗ anh ấy.
Lòng tò mò lại dấy lên trong tôi, không biết anh ấy ngủ sẽ như thế nào.
Tôi ngồi xuống kề sát mặt anh ấy, khẽ gọi một tiếng rồi lấy tay nhẹ chạm lên mặt, lên mũi rồi tự mình khì cười.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ngủ, tôi cứ ngồi đó ngây ngẩn ngắm cho đến khi anh ấy rụt rịch tay chân.
Cử động rất kẽ nhưng lại làm tôi giật mình đứng lên, lập tức lưng đụng ngay cạnh bàn, đau điếng.
Tiếng động làm anh ấy tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi, tôi lấy tay vịn cái lưng bị đau, nhìn lại anh ấy cười trừ.
"Có sao không?" Anh ấy ngồi dậy, động tác rất nhanh vịn lấy eo tôi quay lưng tôi về phía anh ấy, rất tự nhiên mà giở lên xem.
Mấy giây sau tôi mới phản ứng, lập tức quay người lấy tay anh ấy xuống, động tác gấp gáp chân trái lại đá trúng cạnh bàn.
Tôi mất thăng bằng đảo người ngã thẳng xuống ghế sofa nơi anh ấy nằm.
"Cẩn thận" Tôi chỉ nghe tiếng anh ấy, mắt tôi nhắm chặt lại buông cho số phận. Tưởng chừng sẽ phải chịu một hồi đau đớn.........Nhưng mãi lúc sao cũng không cảm thấy gì, tôi lúc này mới dám hí mắt nhìn.
Gương mặt anh ấy đang phóng đại trước tầm mắt tôi, hơi thở cũng rất gần, ngực kề sát ngực, đến nỗi tôi nghe rõ trái tim của anh ấy đang đập rất nhanh.
Đứng hình.....tôi biết cái tư thế này chỉ cần có ai đó nhìn thấy đều sẽ nghĩ thứ khác.....một lúc sau hoàn hồn.
Tôi mới đẩy vai anh ấy, anh ấy cũng giật mình đỡ tôi dậy rồi hai người tách ra, không ai nhìn mặt ai.
Một lúc sao anh ấy mới nói
"Cậu có người yêu chưa?"
Đầu tôi đang nhức, tưởng mình nghe lầm, một lúc sao mới suy nghĩ kĩ anh ấy nói gì. Hồi tưởng xong trong đầu tôi lại xuất hiện dấu chấm hỏi, tự dưng sao lại hỏi chuyện này.
Nhưng tôi vẫn trả lời "Chưa có"
Anh ấy chỉ khẽ đáp lại một tiếng "Ừ"
Mặt trời dần ló dạng, tôi vẫn ngồi bất động cùng anh ấy trên ghế sofa.
Đầu dần hết đau, tôi cũng tỉnh ra phần nào nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, hai mắt ra sức chống đối tôi, không chịu mở lên.
Lúc này anh ấy bất ngờ đứng người dậy nói
"Tôi đi mua đồ ăn sáng"
Tôi giật mình, nhìn anh ấy đứng lên nói lí nhí trong miệng
"Tôi mượn chỗ ngủ chút"
Câu chưa dứt tôi đã trượt dày trên ghế, liêm diêm đi vào giấc ngủ.
Một lúc sau, cảm giác như có ai đang đắp chăn cho mình, cẩn thận vén góc chăn rồi nói nhỏ.
"Ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.