Chương 40
Hanaku Yamamoto
04/08/2023
'Sao em không về nhà?'
Tôi thấy tin nhắn nhưng không trả lời người nọ, tôi muốn nhận được đáp án rõ ràng.
'Em giận anh sao?'
Tôi thấy tất thảy nhưng không muốn quan tâm, em tôi rủ tôi đi chơi tôi liền đồng ý dù sao lâu lắm rồi anh em chưa nói chuyện với nhau.
Gió quảng trường mát rượi thổi vào tóc tôi, đám nhỏ cứ chạy tới chạy lui làm tâm trạng tôi cũng khá lên không ít. Tự dưng tôi nhớ hồi bé tôi cũng từng như vậy, hồn nhiên mà chẳng lo nghĩ.
"Anh hai uống nước không?" chắc tâm hồn ăn uống của nó đã va vào thứ gì đó rồi
"Ca cao sữa đá" tôi cười nhìn thằng nhóc ra dấu oki rồi chạy đi
Trong lúc đợi nó, tôi cũng đi dạo được vài vòng, vậy mà lại bắt gặp hai bạn trẻ đang tập trượt patin cho nhau.
Nhìn thích nhỉ? Cảm giác tuổi trẻ thật tốt nhưng nghĩ xong tôi lại nhớ đến mình, tôi cũng đanh trong tuổi trẻ mà.
Hai bạn đó chập chững một hồi rồi té đè lên nhau, đứa bé đi ngang gần đó thấy thế nói
"Mẹ ơi, hai anh đó ôm nhau kia"
Mẹ của nhóc nghe con nói vậy liền bịt miệng nó lại, đưa tay ra hiệu nó im miệng rồi lôi đi. Tôi thấy rõ vẻ không vui trên mặt của người nọ.
Haizz, mọi người dạo này khá nhạy cảm với các cụm từ như đồng giới, gay quá. Hai bạn nam đó cũng chẳng có hành vi nào vượt mức vậy mà vẫn bị tỏ thái độ.
"Em đang nhìn gì đó?"
Thanh Phong làm tôi giật mình, anh ấy đi tới trước mặt tôi rồi ngồi kế bên chỗ tôi ngồi.
"Em hay ra đây thật" anh ấy cười, đưa cho tôi bịch snack
"Ăn đi, anh sẽ làm rõ ràng việc này mà. Cho anh thời gian"
"Chủ nhật em rảnh không, đi ăn với Hân nha anh hẹn với cô ấy rồi"
Tôi đưa mắt qua nhìn người nọ, kẽ cười rồi nhận lấy bánh.
"Sao này em không mong những chuyện như vậy sẽ xảy ra nữa"
Tôi khẽ nói ra mong muốn của mình, tôi mong tình cảm của chúng tôi không thể vì chút chuyện hiểu lầm như thế mà tan vỡ được. Chí ít ra nếu có chia tay thì cũng nên là cả hai hết tình cảm.
Anh Phong đột nhiên quỳ một gối trước mặt tôi, anh ấy dõng dạc nói "Anh xin lấy danh dự của một cảnh sát ra cam đoan, sao này sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì. Nếu làm trái lời hứa, những tội phạm bị anh bắt có đều vượt ngục"
"Anh bị điên à" anh ấy làm tôi hết hồn, chưa kịp phản ứng gì cả "Em không cần anh nói bậy vậy đâu"
Thật là chẳng nghiêm túc gì cả, mặc dù biết chuyện tội phạm vượt ngục sẽ quy lên đầu anh ấy nhưng những tên tội phạm anh ấy bắt đều rất nguy hiểm. Nếu tụi nó vượt ngục, anh ấy lại phải đi bắt lần nữa, thật sự không an toàn.
"Em nãy giờ nghe anh nói hết rồi nha" Kiến Ngọc không biết đứng nghe trộm từ lúc nào, nó chợt ló đầu ra. Tay cần hai ly nước, trong đó có một ly cho tôi.
"Anh đã nói vậy thì phải càng đối xử tốt với anh trai em hơn đó. Nếu anh dám làm gì có lỗi với anh em, em sẽ đấm anh"
Tôi đứng lên kéo tay em tôi "Thôi mà, ngồi đi"
Em tôi vẫn còn sừng xỏ trừng Thanh Phong, tôi chỉ biết ngồi chen hai người che tầm mắt thằng nhỏ.
Có Kiến Ngọc ở đây, Phong cũng ngại nói chuyện, thằng em tôi cũng hiểu ý. Ngồi được một lúc nó tự viện lí do về sớm, trước khi đi còn không quên dặn tôi nhớ về sớm mẹ trông.
Hên tôi là anh nó, nếu là chị nó thì có khi nó trực tiếp ôm tôi về nhà chứ chả dám thả tôi ngồi với Phong luôn.
"Chuyện nhà anh, cho dù ba mẹ không chấp nhận anh quen người đồng giới đi chăng nữa anh đã lỡ yêu em rồi anh vẫn chọn sống cùng em" Phong nắm tay tôi
"Anh không mong em sẽ quá để ý đến chuyện này, anh đó giờ không biết ăn nói. Lại không được tinh tế, nếu em có thấy điều gì anh không được em cứ nói thẳng, anh sẽ không giận đâu. Miễn em đừng khí chịu là được"
Tuy lúc nghe những câu này, mặt tôi không hề có biểu cảm gì nhưng tôi đã rất vui. Môi tôi khẽ nhếch lên nhưng cố kìm lại, sợ anh ấy biết đã nói trúng chỗ mềm lòng của tôi rồi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ấy rồi tặng một nụ hôn ngay môi. Tôi quan sát xung quanh rồi, giờ này không có ai cả, chúng tôi lại ngồi khuất sau tán cây nên cũng chẳng ai thèm để ý.
Phong đặt tay lên môi rồi nhìn tôi, xong lại quay đầu nhìn xung quanh.
"Anh sợ người ta thấy à" tôi nói chọc anh ấy
"Không...không có, anh...ngại" mặt anh ấy không đỏ nhưng lỗ tai đã đỏ hết cả lên.
Tôi nén cười nhưng một hồi lại không kìm được cười phá lên.
"Nè, em không được cười anh" anh ấy lay người tôi không cho tôi cười
Miệng tôi thì cứ nói "em không cười nữa đâu" nhưng người cứ bất giác rung lên. Anh ấy biết không thể dùng cách này ngăn tôi cười được nên trực tiếp dùng môi chặn miệng tôi.
Môi anh ấy chạm nhẹ lên môi tôi, khớp hàm khẽ mở ra, quyết luyến quấn lấy nhau. Chiêu này hiệu quả thật, thở còn không nổi huống chi cười.
Tôi thấy tin nhắn nhưng không trả lời người nọ, tôi muốn nhận được đáp án rõ ràng.
'Em giận anh sao?'
Tôi thấy tất thảy nhưng không muốn quan tâm, em tôi rủ tôi đi chơi tôi liền đồng ý dù sao lâu lắm rồi anh em chưa nói chuyện với nhau.
Gió quảng trường mát rượi thổi vào tóc tôi, đám nhỏ cứ chạy tới chạy lui làm tâm trạng tôi cũng khá lên không ít. Tự dưng tôi nhớ hồi bé tôi cũng từng như vậy, hồn nhiên mà chẳng lo nghĩ.
"Anh hai uống nước không?" chắc tâm hồn ăn uống của nó đã va vào thứ gì đó rồi
"Ca cao sữa đá" tôi cười nhìn thằng nhóc ra dấu oki rồi chạy đi
Trong lúc đợi nó, tôi cũng đi dạo được vài vòng, vậy mà lại bắt gặp hai bạn trẻ đang tập trượt patin cho nhau.
Nhìn thích nhỉ? Cảm giác tuổi trẻ thật tốt nhưng nghĩ xong tôi lại nhớ đến mình, tôi cũng đanh trong tuổi trẻ mà.
Hai bạn đó chập chững một hồi rồi té đè lên nhau, đứa bé đi ngang gần đó thấy thế nói
"Mẹ ơi, hai anh đó ôm nhau kia"
Mẹ của nhóc nghe con nói vậy liền bịt miệng nó lại, đưa tay ra hiệu nó im miệng rồi lôi đi. Tôi thấy rõ vẻ không vui trên mặt của người nọ.
Haizz, mọi người dạo này khá nhạy cảm với các cụm từ như đồng giới, gay quá. Hai bạn nam đó cũng chẳng có hành vi nào vượt mức vậy mà vẫn bị tỏ thái độ.
"Em đang nhìn gì đó?"
Thanh Phong làm tôi giật mình, anh ấy đi tới trước mặt tôi rồi ngồi kế bên chỗ tôi ngồi.
"Em hay ra đây thật" anh ấy cười, đưa cho tôi bịch snack
"Ăn đi, anh sẽ làm rõ ràng việc này mà. Cho anh thời gian"
"Chủ nhật em rảnh không, đi ăn với Hân nha anh hẹn với cô ấy rồi"
Tôi đưa mắt qua nhìn người nọ, kẽ cười rồi nhận lấy bánh.
"Sao này em không mong những chuyện như vậy sẽ xảy ra nữa"
Tôi khẽ nói ra mong muốn của mình, tôi mong tình cảm của chúng tôi không thể vì chút chuyện hiểu lầm như thế mà tan vỡ được. Chí ít ra nếu có chia tay thì cũng nên là cả hai hết tình cảm.
Anh Phong đột nhiên quỳ một gối trước mặt tôi, anh ấy dõng dạc nói "Anh xin lấy danh dự của một cảnh sát ra cam đoan, sao này sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì. Nếu làm trái lời hứa, những tội phạm bị anh bắt có đều vượt ngục"
"Anh bị điên à" anh ấy làm tôi hết hồn, chưa kịp phản ứng gì cả "Em không cần anh nói bậy vậy đâu"
Thật là chẳng nghiêm túc gì cả, mặc dù biết chuyện tội phạm vượt ngục sẽ quy lên đầu anh ấy nhưng những tên tội phạm anh ấy bắt đều rất nguy hiểm. Nếu tụi nó vượt ngục, anh ấy lại phải đi bắt lần nữa, thật sự không an toàn.
"Em nãy giờ nghe anh nói hết rồi nha" Kiến Ngọc không biết đứng nghe trộm từ lúc nào, nó chợt ló đầu ra. Tay cần hai ly nước, trong đó có một ly cho tôi.
"Anh đã nói vậy thì phải càng đối xử tốt với anh trai em hơn đó. Nếu anh dám làm gì có lỗi với anh em, em sẽ đấm anh"
Tôi đứng lên kéo tay em tôi "Thôi mà, ngồi đi"
Em tôi vẫn còn sừng xỏ trừng Thanh Phong, tôi chỉ biết ngồi chen hai người che tầm mắt thằng nhỏ.
Có Kiến Ngọc ở đây, Phong cũng ngại nói chuyện, thằng em tôi cũng hiểu ý. Ngồi được một lúc nó tự viện lí do về sớm, trước khi đi còn không quên dặn tôi nhớ về sớm mẹ trông.
Hên tôi là anh nó, nếu là chị nó thì có khi nó trực tiếp ôm tôi về nhà chứ chả dám thả tôi ngồi với Phong luôn.
"Chuyện nhà anh, cho dù ba mẹ không chấp nhận anh quen người đồng giới đi chăng nữa anh đã lỡ yêu em rồi anh vẫn chọn sống cùng em" Phong nắm tay tôi
"Anh không mong em sẽ quá để ý đến chuyện này, anh đó giờ không biết ăn nói. Lại không được tinh tế, nếu em có thấy điều gì anh không được em cứ nói thẳng, anh sẽ không giận đâu. Miễn em đừng khí chịu là được"
Tuy lúc nghe những câu này, mặt tôi không hề có biểu cảm gì nhưng tôi đã rất vui. Môi tôi khẽ nhếch lên nhưng cố kìm lại, sợ anh ấy biết đã nói trúng chỗ mềm lòng của tôi rồi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ấy rồi tặng một nụ hôn ngay môi. Tôi quan sát xung quanh rồi, giờ này không có ai cả, chúng tôi lại ngồi khuất sau tán cây nên cũng chẳng ai thèm để ý.
Phong đặt tay lên môi rồi nhìn tôi, xong lại quay đầu nhìn xung quanh.
"Anh sợ người ta thấy à" tôi nói chọc anh ấy
"Không...không có, anh...ngại" mặt anh ấy không đỏ nhưng lỗ tai đã đỏ hết cả lên.
Tôi nén cười nhưng một hồi lại không kìm được cười phá lên.
"Nè, em không được cười anh" anh ấy lay người tôi không cho tôi cười
Miệng tôi thì cứ nói "em không cười nữa đâu" nhưng người cứ bất giác rung lên. Anh ấy biết không thể dùng cách này ngăn tôi cười được nên trực tiếp dùng môi chặn miệng tôi.
Môi anh ấy chạm nhẹ lên môi tôi, khớp hàm khẽ mở ra, quyết luyến quấn lấy nhau. Chiêu này hiệu quả thật, thở còn không nổi huống chi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.