Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
Chương 14: Buông Bỏ
Thanh Tử
28/08/2022
Định Ngôn dừng lại nhìn Niên Ái:"Sao vậy?"
Niên Ái lấy trong hộc bàn ra một túi đồ rồi đưa cho Định Ngôn, mặt tươi cười:"Sinh nhật vui vẻ"
Định Ngôn có vẻ hơi ngạc nhiên đưa tay lên nhận lấy:"Cảm ơn cậu"
Khi Định Ngôn đưa tay lên nhận quà của cô, Niên Ái phát hiện trên tay của Định Ngôn còn cầm theo một hộp nhỏ, chắc có lẽ là quà của Nhất Trung tặng Niên Ái cũng không quan tâm cho lắm. Đột nhiên Nhất Trung từ dưới bàn chạy lên lấy hộp quà kia trong tay Định Ngôn.
Nhất Trung:"Để tao xem lớp trưởng tặng gì cho mày nào"
Lời nói của Nhất Trung không cẩn thận lọt vào tai Niên Ái, cô sững sờ tay nắm chặt quyển vở trên bàn. Quang Vỹ cũng đùa cợt theo Nhất Trung.
Quang Vỹ:"Này mở từ từ thôi cho tao xem với"
Nhất Trung mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ nhìn sơ qua cũng biết là rất đắt tiền có lẽ cả đời học sinh này của cô cũng không thể nào mua được thứ quí giá như vậy để tặng cho người khác.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu rôm rả vì chiếc đồng hồ mà Định Ngôn được tặng.
Nhất Trung:"Wow Thanh Luyến hào phóng thật nha"
Định Ngôn bỏ về chỗ ngồi, Nhất Trung đi theo phía sau liên tục chọc ghẹo, Quang Vỹ cũng đi theo góp vui mấy phần.
Quang Vỹ:"Này khai đi, mày và lớp trưởng có quan hệ gì thế?"
Định Ngôn:"Quan hệ gì? bạn bè thôi"
Nhất Trung:"Có ma mới tin mày đấy, bạn bè mà tặng đồ có giá trị vậy à?"
Quang Vỹ:"nếu còn xem tụi tao là anh em thì khai mau"
Định Ngôn ngơ ngác:"Khai cái gì?"
Nhất Trung:"Thì chuyện của mày và Thanh Luyến đó"
Định Ngôn:"Có chuyện gì đâu mà nói?"
Hai người bọn họ vẫn luôn hùa nhau chọc ghẹo Định Ngôn như vậy, Niên Ái không nghe nổi nữa cô rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại nước mắt của Niên Ái lại một lần nữa rơi ra trong sự tuyệt vọng khốn cùng. Niên Ái thật sự không biết bản thân đã bao nhiêu lần lúng sâu vào loại tình ái này, bản thân ngay lúc này chỉ muốn móc trái tim của mình ra và bóp chết nó.
Niên Ái liên tục rữa mặt bằng nước lạnh, các bạn học khác đi ngang cô điều cảm thấy lo lắng. Một bạn học nọ thấy không ổn liền hỏi.
Bạn học nữ 1:"Này cậu gì ơi, cậu không sao đó chứ?"
Niên Ái:"cảm ơn nhưng tớ không sao"
Bạn học nữ 2:"Cậu có cần xuống phòng y tế không?"
Niên Ái:"Không cần đâu"
Nói rồi cô lau mặt rồi quay về lớp như chưa có chuyện gì xảy ra. Chuyện kìm nén đối với cô gái nhỏ dần dần trở nên quen thuộc, Niên Ái có cảm giác như bản thân đã mất đi cảm giác đau đớn.
Có thể nói sau khi đã trãi qua những việc bản thân cho là đau đớn tột cùng quá nhiều lần thì khi sự việc ấy cứ theo một vòng quỹ đạo mà lặp lại thì con người sẽ cảm thấy "À, thì ra nó cũng không đau như thế"
Khi Niên Ái vào lớp thì giáo viên chắc cũng vào trước cô tầm 1 2p gì đó, Niên Ái khẽ gật đầu với giáo viên rồi chạy nhanh về chỗ. Ngồi vào chỗ, Quang Vỹ nhìn thấy sắc mặt của Niên Ái không tốt liền hỏi.
Quang Vỹ:"Mắt chị làm sao đấy?"
Niên Ái:"Sao là sao?"
Quang Vỹ:"Sao lại đỏ thế?"
Niên Ái:"Vừa nảy không hiểu sao mắt rất ngứa, chị có dụi mấy cái thì nó đỏ lên thế đó"
Quang Vỹ:"Chị thật là, lớn rồi mà cứ như con nít"
Niên Ái:"Mày mới như con nít đấy"
Quang Vỹ không thèm ngó ngàng đến bà chị kiêu kì của mình nữa, nhất nhất tập trung lên bảng. Được khoảng tầm 30p' Niên Ái nắm chặt cây bút trên tay nhỏ giọng đủ để người ngồi cạnh nghe được.
Niên Ái:"Chị nói mày nghe một chuyện nhé"
Quang Vỹ:"Sao?"
Niên Ái:"Thật ra gần đây chị có hảo cảm với một người nhưng mà dường như người đó đã thích người khác mất rồi"
Quang Vỹ đờ đẫn nhưng rồi lại ơ thờ:"Vậy chị đừng thích người đó nữa, chuyển sang thích bản thân đi em thấy gần đây chị ốm đi nhiều rồi đấy"
Niên Ái biết thằng em họ này của mình không thể nói được lời nào an ủi cô cho ra hồn nên cô cũng không cảm thấy thất vọng hay hụt hẫng gì.
Niên Ái thở ra:"Biết rồi"
Tối hôm đó Niên Ái vẫn quyết định không đến buổi sinh nhật của Định Ngôn dù cho Quang Vỹ có gọi cho cô cháy máy thì cô vẫn lạnh nhạt không nghe máy. Niên Ái không phải là ích kỷ mà chỉ là muốn cho bản thân một cơ hội buông bỏ thật sự buông bỏ.
Sau khi kết thúc buổi học thêm, Niên Ái trở về nhà trên môi còn nở một nụ cười rất vui vẻ với ba mẹ. Cô lên phòng tắm rửa khi tắm còn hát một vài điệu nhạc vui tươi, tắm xong Niên Ái xuống nhà dùng cơm hôm nay cô ăn nhiều hơn mọi ngày một chút vì bình thường đã ngược đãi bản thân quá đáng rồi, người cô muốn bù đấp nhất đó chính là bản thân cô.
Dùng bữa tối xong, Niên Ái lên phòng học bài và làm bài tập tất cả công việc của buổi tối được cô hoàn thành trong tâm trạng vui vẻ và thoải mái. Niên Ái lật một cuốn tập khá cũ kĩ bên trong là những câu nói mà cô tâm đắc nhất mà cô từng đọc. Niên Ái đặt bút đầu viết, thành thạo lướt qua mặt giấy in lên dòng chữ "Vào một ngày bình thường tôi đã buông bỏ một người rất quan trọng."
Và kể từ hôm đó mọi tình cảm của Niên Ái đối với Định Ngôn điều bị cô âm thầm triệt tiêu. Thậm chí cô còn đẩy thuyền cho Thanh Luyến và Định Ngôn về bên nhau, thi thoảng Niên Ái giúp Thanh Luyến tư vấn một số chuyện còn đối với Định Ngôn khi không thật sự cần thiết thì Niên Ái cũng ít giao tiếp.
Sang năm lớp 12 mỗi người điều theo mỗi hướng khác nhau, Niên Ái tập trung về chuyên môn của mình đăng kí vào bang xã hội khối C nguyện vọng 1: Truyền Thông Báo Chí. Niên Ái dù biết ba mẹ sẽ phản đối nhưng mà bây giờ Niên Ái chỉ muốn đối tốt với bản thân một chút vì bản thân mà cố gắng vậy nên cô đã giấu ba mẹ viết vào giấy thi nguyện vọng của mình.
Khác với cô, khi sang năm 12 Quang Vỹ, Nhất Trung và Hóa Khải điều học bang tự nhiên khối A nguyện vọng 1: Công Nghệ Thông Tin còn về phần Định Ngôn thì cô cũng không rõ, thi thoảng nghe đám người Quang Vỹ bàn luận thì Định Ngôn vẫn lựa chọn học tự nhiên khối D nguyện vọng 1: Y Dược.
Niên Ái còn nghe được vì chuyện tách lớp với Định Ngôn mà Thanh Luyến khóc đến mấy hôm liền ăn không ngon ngủ không yên còn Niên Ái thì không quan tâm gì mấy. Niên Ái bây giờ chỉ muốn nghĩ ra kế sách nào đó thật vẹn toàn để đối phó với cha mẹ mình về chuyện nguyện vọng của cô mà thôi.
Niên Ái lấy trong hộc bàn ra một túi đồ rồi đưa cho Định Ngôn, mặt tươi cười:"Sinh nhật vui vẻ"
Định Ngôn có vẻ hơi ngạc nhiên đưa tay lên nhận lấy:"Cảm ơn cậu"
Khi Định Ngôn đưa tay lên nhận quà của cô, Niên Ái phát hiện trên tay của Định Ngôn còn cầm theo một hộp nhỏ, chắc có lẽ là quà của Nhất Trung tặng Niên Ái cũng không quan tâm cho lắm. Đột nhiên Nhất Trung từ dưới bàn chạy lên lấy hộp quà kia trong tay Định Ngôn.
Nhất Trung:"Để tao xem lớp trưởng tặng gì cho mày nào"
Lời nói của Nhất Trung không cẩn thận lọt vào tai Niên Ái, cô sững sờ tay nắm chặt quyển vở trên bàn. Quang Vỹ cũng đùa cợt theo Nhất Trung.
Quang Vỹ:"Này mở từ từ thôi cho tao xem với"
Nhất Trung mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ nhìn sơ qua cũng biết là rất đắt tiền có lẽ cả đời học sinh này của cô cũng không thể nào mua được thứ quí giá như vậy để tặng cho người khác.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu rôm rả vì chiếc đồng hồ mà Định Ngôn được tặng.
Nhất Trung:"Wow Thanh Luyến hào phóng thật nha"
Định Ngôn bỏ về chỗ ngồi, Nhất Trung đi theo phía sau liên tục chọc ghẹo, Quang Vỹ cũng đi theo góp vui mấy phần.
Quang Vỹ:"Này khai đi, mày và lớp trưởng có quan hệ gì thế?"
Định Ngôn:"Quan hệ gì? bạn bè thôi"
Nhất Trung:"Có ma mới tin mày đấy, bạn bè mà tặng đồ có giá trị vậy à?"
Quang Vỹ:"nếu còn xem tụi tao là anh em thì khai mau"
Định Ngôn ngơ ngác:"Khai cái gì?"
Nhất Trung:"Thì chuyện của mày và Thanh Luyến đó"
Định Ngôn:"Có chuyện gì đâu mà nói?"
Hai người bọn họ vẫn luôn hùa nhau chọc ghẹo Định Ngôn như vậy, Niên Ái không nghe nổi nữa cô rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại nước mắt của Niên Ái lại một lần nữa rơi ra trong sự tuyệt vọng khốn cùng. Niên Ái thật sự không biết bản thân đã bao nhiêu lần lúng sâu vào loại tình ái này, bản thân ngay lúc này chỉ muốn móc trái tim của mình ra và bóp chết nó.
Niên Ái liên tục rữa mặt bằng nước lạnh, các bạn học khác đi ngang cô điều cảm thấy lo lắng. Một bạn học nọ thấy không ổn liền hỏi.
Bạn học nữ 1:"Này cậu gì ơi, cậu không sao đó chứ?"
Niên Ái:"cảm ơn nhưng tớ không sao"
Bạn học nữ 2:"Cậu có cần xuống phòng y tế không?"
Niên Ái:"Không cần đâu"
Nói rồi cô lau mặt rồi quay về lớp như chưa có chuyện gì xảy ra. Chuyện kìm nén đối với cô gái nhỏ dần dần trở nên quen thuộc, Niên Ái có cảm giác như bản thân đã mất đi cảm giác đau đớn.
Có thể nói sau khi đã trãi qua những việc bản thân cho là đau đớn tột cùng quá nhiều lần thì khi sự việc ấy cứ theo một vòng quỹ đạo mà lặp lại thì con người sẽ cảm thấy "À, thì ra nó cũng không đau như thế"
Khi Niên Ái vào lớp thì giáo viên chắc cũng vào trước cô tầm 1 2p gì đó, Niên Ái khẽ gật đầu với giáo viên rồi chạy nhanh về chỗ. Ngồi vào chỗ, Quang Vỹ nhìn thấy sắc mặt của Niên Ái không tốt liền hỏi.
Quang Vỹ:"Mắt chị làm sao đấy?"
Niên Ái:"Sao là sao?"
Quang Vỹ:"Sao lại đỏ thế?"
Niên Ái:"Vừa nảy không hiểu sao mắt rất ngứa, chị có dụi mấy cái thì nó đỏ lên thế đó"
Quang Vỹ:"Chị thật là, lớn rồi mà cứ như con nít"
Niên Ái:"Mày mới như con nít đấy"
Quang Vỹ không thèm ngó ngàng đến bà chị kiêu kì của mình nữa, nhất nhất tập trung lên bảng. Được khoảng tầm 30p' Niên Ái nắm chặt cây bút trên tay nhỏ giọng đủ để người ngồi cạnh nghe được.
Niên Ái:"Chị nói mày nghe một chuyện nhé"
Quang Vỹ:"Sao?"
Niên Ái:"Thật ra gần đây chị có hảo cảm với một người nhưng mà dường như người đó đã thích người khác mất rồi"
Quang Vỹ đờ đẫn nhưng rồi lại ơ thờ:"Vậy chị đừng thích người đó nữa, chuyển sang thích bản thân đi em thấy gần đây chị ốm đi nhiều rồi đấy"
Niên Ái biết thằng em họ này của mình không thể nói được lời nào an ủi cô cho ra hồn nên cô cũng không cảm thấy thất vọng hay hụt hẫng gì.
Niên Ái thở ra:"Biết rồi"
Tối hôm đó Niên Ái vẫn quyết định không đến buổi sinh nhật của Định Ngôn dù cho Quang Vỹ có gọi cho cô cháy máy thì cô vẫn lạnh nhạt không nghe máy. Niên Ái không phải là ích kỷ mà chỉ là muốn cho bản thân một cơ hội buông bỏ thật sự buông bỏ.
Sau khi kết thúc buổi học thêm, Niên Ái trở về nhà trên môi còn nở một nụ cười rất vui vẻ với ba mẹ. Cô lên phòng tắm rửa khi tắm còn hát một vài điệu nhạc vui tươi, tắm xong Niên Ái xuống nhà dùng cơm hôm nay cô ăn nhiều hơn mọi ngày một chút vì bình thường đã ngược đãi bản thân quá đáng rồi, người cô muốn bù đấp nhất đó chính là bản thân cô.
Dùng bữa tối xong, Niên Ái lên phòng học bài và làm bài tập tất cả công việc của buổi tối được cô hoàn thành trong tâm trạng vui vẻ và thoải mái. Niên Ái lật một cuốn tập khá cũ kĩ bên trong là những câu nói mà cô tâm đắc nhất mà cô từng đọc. Niên Ái đặt bút đầu viết, thành thạo lướt qua mặt giấy in lên dòng chữ "Vào một ngày bình thường tôi đã buông bỏ một người rất quan trọng."
Và kể từ hôm đó mọi tình cảm của Niên Ái đối với Định Ngôn điều bị cô âm thầm triệt tiêu. Thậm chí cô còn đẩy thuyền cho Thanh Luyến và Định Ngôn về bên nhau, thi thoảng Niên Ái giúp Thanh Luyến tư vấn một số chuyện còn đối với Định Ngôn khi không thật sự cần thiết thì Niên Ái cũng ít giao tiếp.
Sang năm lớp 12 mỗi người điều theo mỗi hướng khác nhau, Niên Ái tập trung về chuyên môn của mình đăng kí vào bang xã hội khối C nguyện vọng 1: Truyền Thông Báo Chí. Niên Ái dù biết ba mẹ sẽ phản đối nhưng mà bây giờ Niên Ái chỉ muốn đối tốt với bản thân một chút vì bản thân mà cố gắng vậy nên cô đã giấu ba mẹ viết vào giấy thi nguyện vọng của mình.
Khác với cô, khi sang năm 12 Quang Vỹ, Nhất Trung và Hóa Khải điều học bang tự nhiên khối A nguyện vọng 1: Công Nghệ Thông Tin còn về phần Định Ngôn thì cô cũng không rõ, thi thoảng nghe đám người Quang Vỹ bàn luận thì Định Ngôn vẫn lựa chọn học tự nhiên khối D nguyện vọng 1: Y Dược.
Niên Ái còn nghe được vì chuyện tách lớp với Định Ngôn mà Thanh Luyến khóc đến mấy hôm liền ăn không ngon ngủ không yên còn Niên Ái thì không quan tâm gì mấy. Niên Ái bây giờ chỉ muốn nghĩ ra kế sách nào đó thật vẹn toàn để đối phó với cha mẹ mình về chuyện nguyện vọng của cô mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.