Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
Chương 90: Vinh Hạnh Bị Ghét
Thanh Tử
28/08/2022
Khuôn giọng đáng sợ cùng với biểu cảm dọa người của cô khiến cho tất cả điều im lặng. Tại sao? tại sao một người rõ ràng luôn luôn nói chuyện nhỏ nhẹ lễ phép với ba mẹ dù cho có thể nào cũng không lớn tiếng gắt gỏng vậy mà hôm nay lại có thể như gầm như thét thốt lên 3 từ ấy đến của bản thân cô cũng không biết là tại sao.
Trong một khoảng khắc ấy, cô không nghĩ được gì cả, cô chỉ biết rằng có một người đang sỉ nhục một người hết lòng hết dạ vì cô, có người đang chửi mắng một gia đình hết mực đối đãi với cô vậy là cô bộc phát lên nói ra 3 từ ấy.
Con người khi nhịn nhục không phải là do họ không muốn phản kháng mà là vẫn chưa chạm đến giới hạn của họ, một khi đã chạm đến giới hạn dù cho có chuyện gì xảy ra người ấy vẫn kiên kiên định định bảo vệ cái giới hạn đó đến cùng. Niên Ái cũng vậy, Định Ngôn chính là giới hạn lớn nhất của cô, và với cô người này quan trọng, quan trọng hơn cả ước mơ của cô, quan trọng hơn mọi thứ mà cô đang có.
Bà Lệ Chi bắt đầu nổi nóng khi thấy cô làm dữ trước mặt ông Mạc Minh. Bà liếc cô một cái, ánh mắt tựa như dao bén chĩa thẳng vào mặt cô, bà như nghiền từng lời nói.
Bà Lệ Chi:"Mày quát ai đấy"
Bà Lệ Chi:"Cả ba mày mà mày cũng quát vậy mà còn mặt mũi lên mạng giảng đạo lý à?"
Bà Lệ Chi:"Ranh con có phải mày ra ngoài 3 năm liền quên mất ai sinh mày ra nuôi nấng mày mười mấy năm không?"
Bà Lệ Chi chỉ vào mặt Định Ngôn:"Tao với ba mày làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi mày mười mấy năm cũng không bằng người dưng đối tốt với mày 3 năm"
Bà Lệ Chi:"Tại sao tao lại nuôi nấng ra một đứa con giông ân phụ nghĩa như mày cơ chứ"
Bà Lệ Chi:"Đúng là tạo nghiệp mà"
Niên Ái khóe mắt hơi đỏ, sống mũi có chút cay cay, thoáng lúc cô lại ngước mặt lên một chút để ngăn cho nước mắt không rơi ra. Niên Ái cố kiềm cảm xúc khi nghe những câu nói của chính mẹ ruột của bản thân mình. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? cô có ước mơ là sai? cô bỏ đi là sai? hay là ngay từ đầu cô được sinh ra vốn đã là sai?
Niên Ái tức đến mắc cười:"Haha đúng thật là tạo nghiệp mà"
Giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, vừa tràn qua mi đã được cô dứt khoát lau đi. Nói sao nhỉ, cảm giác lại như trở về năm đó vừa đau thương vừa tuyệt vọng, vì ba mẹ không vừa ý cô nên trong mắt họ cô làm gì cũng là sai. Cô tự hỏi nếu như bản thân là người ngoài cuộc thì sẽ đưa ra lời khuyên nào cho bản thân mình đây?, càng nghĩ lại càng thấy tức cười, tức cười đến hô hấp cũng khó khăn hơn.
Niên Ái:"Con chính là nghiệp chướng do ba mẹ tạo ra"
Niên Ái:"Là loại nghiệp chướng cả đời này ba mẹ chỉ hận không thể gạt bỏ đi được"
Niên Ái:"Ha tiếc nuối thật đấy nhỉ?"
Niên Ái gương mắt nhìn hai ông bà:"Ba mẹ?"
Ánh mắt vừa câm phẫn nhưng lại không nở tổn thương bất kì ai, ánh mắt chịu đựng nhưng lại không cam tâm, ánh mắt kiên cường nhưng lại giống như đang ép bản thân kiên cường. Con đường này đi quá chông gai, cứ nghĩ đã vượt qua hết những ngày giông bão nhưng đến cuối cùng chỉ là tự lừa mình dối người, ngoài bản thân cô thì không có ai thay đổi cả.
Định Ngôn bên cạnh âm thầm quan sát hết tất cả những sắc thái trên mặt cô. Lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bao nhiêu năm qua cô điều thế này, mỗi lần đối mặt với ba mẹ, hai người họ điều sẽ nói ra những câu tổn thương thế nào sao? Niên Ái, một cô gái có thể vượt qua một thân một mình mà sống đến hiện tại có phải là khó khăn lắm không?
Trước khi đến đây anh cũng đã nghĩ đến những viễn cảnh tệ hại nhất có thể xảy ra nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế nào. Anh vẫn không thể hiểu được trên đời lại có ba mẹ nói con mình là Nghiệp Chướng, lại mang đứa con mình đứt ruột sinh ra bảo nó không bằng anh trai mình.
Trên đời còn quá nhìn chuyện mắt không thấy tai không nghe thì vẫn không thể tin được. Định Ngôn khẽ nhìn sang ba mẹ cô rồi lại xoay mắt lại nhìn cô. Niên Ái vẫn như thế, ngoài khóe mắt đỏ ra thì không có biểu cảm gì quá nặng nề, giống như mọi thứ điều được cô kiểm soát rất chặt chẽ từ cảm xúc đến tâm tình điều không để lộ ra ngoài.
Ông Mạc Minh nói to:"Đúng vậy, tao thật sự tiếc nuối đấy"
Ông Mạc Minh:"Còn hối hận nữa"
Ông Mạc Minh:"Hối hận vì đã sinh ra mày, nuôi mày lớn để bây giờ mày hét vào mặt tao vì một người ngoài"
Niên Ái thở ra một cái, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ tựa như đang cười:"Ba mẹ không thích con, con biết chứ"
Niên Ái:"Ba mẹ mắng chửi con, con điều sẽ không oán thán một lời nào"
Niên Ái bắt đầu trở nên gắt gỏng hơn:"Nhưng Định Ngôn anh ấy thì có lỗi gì?"
Niên Ái:"Anh ấy không phải do ba mẹ sinh ra"
Niên Ái:"Ba mẹ cũng không nuôi dưỡng anh ấy ngày nào vậy thì dựa vào đâu..."
Niên Ái ngưng lại như để lấy hơi:"Dựa vào đâu mà lại có thể sỉ nhục anh ấy, sỉ nhục gia đình của anh ấy"
Niên Ái:"Chẳng lẽ vì anh ấy yêu con nên sự ghét bỏ của ba mẹ dành cho con cũng bị đổ lên người anh ấy sao?"
Bà Lệ Chi dứt khoát:"Đúng..."
Niên Ái lại ngắt lời bà Lệ Chi, một lần nữa hét lên:"Ba mẹ có thể minh bạch một chút, nhìn người luận tội được không?"
Từ đầu đến cuối cô chỉ hét lớn 2 lần và cũng thật trùng hợp, 2 lần đó điều là vì anh. Cảm giác được người khác bảo vệ đúng là không tồi nhỉ? Định Ngôn anh có phần phước gì mà có thể tìm được một cô gái bình thường đến cả đối diện với ba mẹ cũng căng thẳng tim đập chân run vậy mà có thể đứng đây vì anh hét lớn tận 2 lần.
Định Ngôn đi gần đến cô, bàn tay anh len lỏi chạm vào mu bàn tay cô rồi luôn qua kẻ tay nắm chặt lấy tay cô. Đột nhiên anh tiến đến nắm lấy tay Niên Ái khiến cô hơi giật người lên một cái, Định Ngôn ngữ điệu vẫn dịu dàng, lời nói nghe cứ ngỡ là mang theo cả ý cười trong đấy.
Định Ngôn:"Con không để ý đến việc hai bác không có thiện cảm với con giống như Niên Ái đâu ạ"
Định Ngôn:"Đối với con đó không phải là phiền phức"
Định Ngôn:"Đó là vinh hạnh"
Định Ngôn:"Vinh hạnh được ghét cùng với người mà mình yêu"
Định Ngôn nhìn sang Niên Ái, nở một nụ cười:"Cũng không tồi chút nào, em nhỉ?"
Trong một khoảng khắc ấy, cô không nghĩ được gì cả, cô chỉ biết rằng có một người đang sỉ nhục một người hết lòng hết dạ vì cô, có người đang chửi mắng một gia đình hết mực đối đãi với cô vậy là cô bộc phát lên nói ra 3 từ ấy.
Con người khi nhịn nhục không phải là do họ không muốn phản kháng mà là vẫn chưa chạm đến giới hạn của họ, một khi đã chạm đến giới hạn dù cho có chuyện gì xảy ra người ấy vẫn kiên kiên định định bảo vệ cái giới hạn đó đến cùng. Niên Ái cũng vậy, Định Ngôn chính là giới hạn lớn nhất của cô, và với cô người này quan trọng, quan trọng hơn cả ước mơ của cô, quan trọng hơn mọi thứ mà cô đang có.
Bà Lệ Chi bắt đầu nổi nóng khi thấy cô làm dữ trước mặt ông Mạc Minh. Bà liếc cô một cái, ánh mắt tựa như dao bén chĩa thẳng vào mặt cô, bà như nghiền từng lời nói.
Bà Lệ Chi:"Mày quát ai đấy"
Bà Lệ Chi:"Cả ba mày mà mày cũng quát vậy mà còn mặt mũi lên mạng giảng đạo lý à?"
Bà Lệ Chi:"Ranh con có phải mày ra ngoài 3 năm liền quên mất ai sinh mày ra nuôi nấng mày mười mấy năm không?"
Bà Lệ Chi chỉ vào mặt Định Ngôn:"Tao với ba mày làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi mày mười mấy năm cũng không bằng người dưng đối tốt với mày 3 năm"
Bà Lệ Chi:"Tại sao tao lại nuôi nấng ra một đứa con giông ân phụ nghĩa như mày cơ chứ"
Bà Lệ Chi:"Đúng là tạo nghiệp mà"
Niên Ái khóe mắt hơi đỏ, sống mũi có chút cay cay, thoáng lúc cô lại ngước mặt lên một chút để ngăn cho nước mắt không rơi ra. Niên Ái cố kiềm cảm xúc khi nghe những câu nói của chính mẹ ruột của bản thân mình. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? cô có ước mơ là sai? cô bỏ đi là sai? hay là ngay từ đầu cô được sinh ra vốn đã là sai?
Niên Ái tức đến mắc cười:"Haha đúng thật là tạo nghiệp mà"
Giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, vừa tràn qua mi đã được cô dứt khoát lau đi. Nói sao nhỉ, cảm giác lại như trở về năm đó vừa đau thương vừa tuyệt vọng, vì ba mẹ không vừa ý cô nên trong mắt họ cô làm gì cũng là sai. Cô tự hỏi nếu như bản thân là người ngoài cuộc thì sẽ đưa ra lời khuyên nào cho bản thân mình đây?, càng nghĩ lại càng thấy tức cười, tức cười đến hô hấp cũng khó khăn hơn.
Niên Ái:"Con chính là nghiệp chướng do ba mẹ tạo ra"
Niên Ái:"Là loại nghiệp chướng cả đời này ba mẹ chỉ hận không thể gạt bỏ đi được"
Niên Ái:"Ha tiếc nuối thật đấy nhỉ?"
Niên Ái gương mắt nhìn hai ông bà:"Ba mẹ?"
Ánh mắt vừa câm phẫn nhưng lại không nở tổn thương bất kì ai, ánh mắt chịu đựng nhưng lại không cam tâm, ánh mắt kiên cường nhưng lại giống như đang ép bản thân kiên cường. Con đường này đi quá chông gai, cứ nghĩ đã vượt qua hết những ngày giông bão nhưng đến cuối cùng chỉ là tự lừa mình dối người, ngoài bản thân cô thì không có ai thay đổi cả.
Định Ngôn bên cạnh âm thầm quan sát hết tất cả những sắc thái trên mặt cô. Lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bao nhiêu năm qua cô điều thế này, mỗi lần đối mặt với ba mẹ, hai người họ điều sẽ nói ra những câu tổn thương thế nào sao? Niên Ái, một cô gái có thể vượt qua một thân một mình mà sống đến hiện tại có phải là khó khăn lắm không?
Trước khi đến đây anh cũng đã nghĩ đến những viễn cảnh tệ hại nhất có thể xảy ra nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế nào. Anh vẫn không thể hiểu được trên đời lại có ba mẹ nói con mình là Nghiệp Chướng, lại mang đứa con mình đứt ruột sinh ra bảo nó không bằng anh trai mình.
Trên đời còn quá nhìn chuyện mắt không thấy tai không nghe thì vẫn không thể tin được. Định Ngôn khẽ nhìn sang ba mẹ cô rồi lại xoay mắt lại nhìn cô. Niên Ái vẫn như thế, ngoài khóe mắt đỏ ra thì không có biểu cảm gì quá nặng nề, giống như mọi thứ điều được cô kiểm soát rất chặt chẽ từ cảm xúc đến tâm tình điều không để lộ ra ngoài.
Ông Mạc Minh nói to:"Đúng vậy, tao thật sự tiếc nuối đấy"
Ông Mạc Minh:"Còn hối hận nữa"
Ông Mạc Minh:"Hối hận vì đã sinh ra mày, nuôi mày lớn để bây giờ mày hét vào mặt tao vì một người ngoài"
Niên Ái thở ra một cái, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ tựa như đang cười:"Ba mẹ không thích con, con biết chứ"
Niên Ái:"Ba mẹ mắng chửi con, con điều sẽ không oán thán một lời nào"
Niên Ái bắt đầu trở nên gắt gỏng hơn:"Nhưng Định Ngôn anh ấy thì có lỗi gì?"
Niên Ái:"Anh ấy không phải do ba mẹ sinh ra"
Niên Ái:"Ba mẹ cũng không nuôi dưỡng anh ấy ngày nào vậy thì dựa vào đâu..."
Niên Ái ngưng lại như để lấy hơi:"Dựa vào đâu mà lại có thể sỉ nhục anh ấy, sỉ nhục gia đình của anh ấy"
Niên Ái:"Chẳng lẽ vì anh ấy yêu con nên sự ghét bỏ của ba mẹ dành cho con cũng bị đổ lên người anh ấy sao?"
Bà Lệ Chi dứt khoát:"Đúng..."
Niên Ái lại ngắt lời bà Lệ Chi, một lần nữa hét lên:"Ba mẹ có thể minh bạch một chút, nhìn người luận tội được không?"
Từ đầu đến cuối cô chỉ hét lớn 2 lần và cũng thật trùng hợp, 2 lần đó điều là vì anh. Cảm giác được người khác bảo vệ đúng là không tồi nhỉ? Định Ngôn anh có phần phước gì mà có thể tìm được một cô gái bình thường đến cả đối diện với ba mẹ cũng căng thẳng tim đập chân run vậy mà có thể đứng đây vì anh hét lớn tận 2 lần.
Định Ngôn đi gần đến cô, bàn tay anh len lỏi chạm vào mu bàn tay cô rồi luôn qua kẻ tay nắm chặt lấy tay cô. Đột nhiên anh tiến đến nắm lấy tay Niên Ái khiến cô hơi giật người lên một cái, Định Ngôn ngữ điệu vẫn dịu dàng, lời nói nghe cứ ngỡ là mang theo cả ý cười trong đấy.
Định Ngôn:"Con không để ý đến việc hai bác không có thiện cảm với con giống như Niên Ái đâu ạ"
Định Ngôn:"Đối với con đó không phải là phiền phức"
Định Ngôn:"Đó là vinh hạnh"
Định Ngôn:"Vinh hạnh được ghét cùng với người mà mình yêu"
Định Ngôn nhìn sang Niên Ái, nở một nụ cười:"Cũng không tồi chút nào, em nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.