Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Chương 17: Làm thế nào để cảm ơn em

Thanh Đăng

04/04/2021

Mặc dù Vu Thế Châu rất chân thành đảm bảo, Hứa Duy miễn cưỡng tin.

Thứ sáu tuần này, có một người cùng ký túc xá thời đại học muốn tới Tây An chơi, Hứa Duy hủy bỏ chuyến đi du lịch ra nước ngoài với công ty.

Sáng sớm bò dậy chuẩn bị tới nhà ga đón người, từ nhỏ bạn bè không nhiều, hợp nhau chính là gắn bó cả đời. Lên đại học có mấy người bạn chơi cùng nhau , nhưng sau khi đi làm rất ít khi gặp mặt.

“Có lẽ là xe lửa sẽ tới lúc 11h, em đưa cô ấy về khách sạn trước, ra ngoài chơi buổi tối có thể sẽ không về nhà.”

Anh yên lặng lắng nghe, mái tóc mềm mại rủ trước trán, vừa mới tỉnh ngủ nên mất đi dáng vẻ lạnh lùng, xa cách. Mắt hơi híp lại, giọng nói trầm thấp, “Cần anh đưa hai người đi không?”

“Không cần, hôm nay không phải mẹ muốn tới nhà cậu sao? Anh đưa mẹ đi đi.” Quay lưng về phía anh, lấy điện thoại ra chơi.

Vu Thế Châu dán tới gần, đầu tựa ở trên vai cô, tiếp xúc với làn da non mịn, anh khép hờ mắt, “Bạn cùng phòng nào?”

Anh đối với bạn cùng phòng của cô không hiểu biết nhiều, nhưng nhắc tới có lẽ còn nhớ, dù sao khi đó cũng chú ý tới cô.

“Đại Khôn, anh quen không?”

Là cô gái biết cách ăn mặc nhất trong những người bạn cùng phòng của Hứa Duy, tên là Lâm Khôn Mỹ, anh từng gặp qua, “Không quen.”

Hứa Duy lật qua lật lại hướng dẫn trong di động, xem rất tỉ mỉ đánh dấu những nơi Đại Khôn muốn tới.

Phần hướng dẫn này Vu Thế Châu làm giúp, thời gian du lịch trong hai ngày, sắp xếp thêm vài thắng cảnh nổi tiếng.

Ngày nghỉ lễ mặc kệ nơi nào, người ra đường tấp nập, dường như nhà nhà đều đổ xô ra đường, thành phố biến thành biển người.

Hứa Duy đón Đại Khôn, sắp xếp xong hành lý, sau đó tâm tâm niệm niệm dẫn cô tới tháp Đại Nhạn , thành cổ Tây An phường Vĩnh Khánh .

Đi cả một ngày trời, buổi tối tới thành phố về đêm ở Đại Đường, ngày hôm sau tới Phù Dung cung, Hoa Thanh cung, đi dạo suốt hai ngày, chân như muốn gãy ra.

Buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Duy chuẩn bị dẫn Đại Khôn đi ăn cơm, nhận được điện thoại của Vu Thế Châu , nói muốn mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm.

Chờ không tới nửa giờ, anh lái xe tới, Hứa Duy tỉ mỉ quan sát anh, phát hiện người này hôm nay anh mặc không tồi.

Anh trắng hơn người, trên mặt lại lạnh lùng, mặt mày lộ vẻ xa cách muôn trùng. Kiểu tóc được cắt tỉa gọn gàng, khắc họa cả khuôn mặt anh tuấn, ấn đường hẹp, lông mày làm giảm bớt khí thế hung tàn.

Cặp mắt đen óng ánh, đôi đồng tử sáng ngời, giống như chứa đựng cả dải ngân hà.

Trầm mặc dựa bên xe, cúi đầu nhìn di động, Đại Khôn và Hứa Duy xách túi lớn túi nhỏ bước tới. Anh giống như cảm nhận được ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hứa Duy là nở nụ cười.

Nhận lấy đồ trong tay cô, liếc ngang liếc dọc, dường như nhìn thấy có gì đó không thỏa đáng. Cùng Đại Khôn nói chuyện lại tỏ vẻ thân sĩ và quan tâm, dẫn hai người tới quán cơm anh đã đặt trước.

Từ lúc Đại Khôn nhìn thấy Vu Thế Châu, hai mắt như nhìn thấy thần tượng không ngừng phát sáng, Hứa Duy hất hất cằm, “Thu lại thu lại mau, không mất mặt hả?”

Người chị em này cứ kích động lên là mặt lại ửng hồng, véo cánh tay Hứa Duy , nhỏ giọng nói: “Trời ạ, cậu tìm đâu được một cực phẩm như vậy, anh ấy còn có anh em gì không?”

Hứa Duy đẩy mặt Đại Khôn ra, cười, “Cậu không quen? Học cùng trường với chúng ta.”

Khi đó bận trêu chọc đàn ông, cực phẩm như vậy sao lại có thể bỏ qua chứ. Đại Khôn tỏ vẻ rất hứng thú với Vu Thế Châu , trên đường bày ra đủ các loại câu hỏi, chủ yếu là đào móc quá trình yêu đương của hai người.

Biết được là quen nhau do xem mắt, giậm chân đấm ngực , tỏ vẻ oán hận nói: “Mẹ của tôi ơi!”

Sao bà đây lại không có ứng viên là người con rể dự bị là cực phẩm như vậy chứ, Đại Khôn rất kích động, cũng may Vu Thế Châu vẫn bình thản như không. Đại Khôn càng không ngừng khen ngợi.

Chọn nhà hàng cách nơi Đại Khôn ở không xa, Vu Thế Châu đã đặt vị trí từ rất sớm, gọi món ăn đều là món Đại Khôn thích.



Khiến người 'bà trẻ' này cảm động không thôi, toàn bộ quá trình đều cười toe toét, lúc rời đi suýt chút nữa cùng bọn họ về nhà.

Đã tám chín giờ tối, Hứa Duy tựa ở trên xe, nhìn bên ngoài xe ánh đèn không ngừng không nhấp nháy. Nghĩ tới Đại Khôn khen ngợi Vu Thế Châu không dứt, không nhịn được cười.

Anh nhìn thấy cô nở nụ cười, hỏi cô cười gì, Hứa Duy nghiêng đầu, cười trộm, “Anh rất cơ trí , sao biết Đại Khôn thích ăn gì vậy?”

Khớp xương ngón tay anh thon dài, vừa đánh tay lái, vừa ngắm nhìn gò má chìm trong ánh đèn của cô. Không biết là hôm nay anh thể hiện quá tốt, hay là tâm tình biến hóa, lại cảm thấy Đại Khôn nói rất tốt, ông xã này đúng là cực phẩm khó gặp.

“Nhìn thấy ở trong sổ ghi chép của em.”

Hứa Duy không có nhiều bạn bè, người có thể làm bạn với cô chính là tri kỉ, Đại Khôn tới đây chơi, mua không ít lễ vật để cô mang về.

Mấy chuyện quan trọng của bạn cùng phòng đều nhớ, là người không tim không phổi, đối với sở thích của người trong nhà cũng không nhớ.

Nằm nhoài trên ghế dựa, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, vẻ đẹp mê hoặc lòng người, khuôn mặt non nớt ửng hồng. Vừa nãy uống rượu với Đại Khôn , có chút say.

“Đại Khôn rất thích anh.”

Anh cười khẽ, rõ ràng tâm trạng rất tốt, “Thay anh cám ơn cô ấy.”

Chép chép miệng, “Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu em nên mới thích anh, người nên phải cảm ơn là em mới đúng.”

Khi học đại học, mấy chị em trong phòng ký túc của cô điều kiện gia đình cũng không tồi, hòa mình vào vòng tròn hỗn hợp, Vu Thế Châu lại thu mình, cho nên Đại Khôn chưa từng nghe qua tên người này.

Vừa nãy biết Vu Thế Châu cũng học trường bọn họ, vẻ mặt cô ấy tỏ ra mờ mịt.

Anh đem xe đỗ vào trong gara, chậm rãi tắt máy, khóa cửa xe, kéo cà vạt, quần áo có chút hỗn loạn. Giọng nói trong không gian nhỏ hẹp trở nên rõ ràng và trầm thấp, “Vậy anh nên làm sao để cảm ơn em.”

Lúc anh nói chuyện dán tới gần cô , hơi rượu phả bên tai cô, trong mắt hiện lên vẻ tà ác. Hứa Duy cảm nhận được nguy hiểm, tay chậm rãi sờ tới cửa.

Hả, khóa rồi.

Cô tức giận quay đầu trừng anh, “Anh làm gì thế?”

Anh nhướn môi, tâm trạng rất tốt, nói giọng khàn khàn: “Làm em.”

Bởi vì nguyên nhân Đại Khôn tới, đã mấy ngày chưa thân mật, Vu Thế Châu hít một hơi thật sâu ở bên cổ cô, há mồm ngập dái tai trắng nõn.

Cả người Hứa Duy run lên, linh hồn dường như bị anh hút đi, hô hấp nóng bỏng đánh trên da, cả người như bị thiêu đốt.

Nụ hôn ẩm ướt dần trượt xuống dưới, cô thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bị anh ôm lên, khóa váy bị kéo xuống. Hai tay Hứa Duy chống đỡ ở trên ngực săn chắc của anh, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng.

Khóa nội y bị anh dùng ngón tay gẩy ra, tòa núi tuyết bật ra ngoài, mặt anh dán lên nhũ hoa. Trong nháy mắt Hứa Duy trở nên tỉnh táo , sau đó bừng tỉnh, phản ứng của người này rõ ràng là muốn chơi xe chấn.

Mặc dù cô là con gái nhà giàu, nhưng luôn giữ mình trong sạch, những tụ điểm ăn chơi các loại chưa từng tới. Chơi kiểu này chỉ từng nghe qua, lúc nghe mặt đỏ bừng.

Nhẹ nhàng đỡ lấy đầu anh, dịu dàng nói: “Về nhà đi, về nhà làm có được không. . . Ách ừm!”

Nhũ hoa bị anh nặng nề mút, cả người run lên, khoái cảm truyền tới. Trong xe hơi tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ có hơi thở nặng nề là trở nên rõ ràng.

“Biểu hiện ngày hôm nay của anh như thế nào?”

Đầu Hứa Duy mơ màng, toàn bộ tòa tuyết đều nằm gọn trong tay anh, bị nhào nặn thành đủ các hình dạng. Ngực của cô mềm mại, trắng như bông, nhũ hoa mang theo hương vị ngọt ngào, khiến người ta yêu thích không buông tay.



Móng tay nhẹ nhàng quét qua đỉnh anh đào, một bên khác lại bị anh nhẹ nhàng cắn, cô nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác có chút khó chịu.

Không nghe thấy câu trả lời, âm cuối đề cao, ừ một tiếng.

“Tốt.” Cô mơ mơ màng màng chỉ có thể trả lời một chữ như vậy, tất cả các giác quan đều nằm trong miệng anh.

Không gian xe nhỏ hẹp, không biết ấn vào đâu, ghế ngồi bên cạnh tay lái chậm rãi ngửa về sau, đủ để có thể nằm nửa người. Hứa Duy chìm đắm trong dục vọng khi bị anh mơn trớn, váy bị anh đẩy xuống dưới.

Nội y không biết chạy đi dâu, chỉ còn thừa chiếc quần lót, mà quần áo trên người anh vẫn rất chỉnh tề, nếu không phải thứ đồ bên trong quần nhô lên cao, thì dù sao anh cũng là chính nhân quân tử.

Trong xe tiếng thở dốc không ngừng vang lên , đôi mắt Hứa Duy chứa đầy hơi nước chậm rãi mở ra, ánh mắt tan rã nhìn yết hầu anh không ngừng chuyển động.

Tay run run mở cúc áo của anh, nằm trên vai anh không ngừng rên rỉ. Tay anh dọc theo quần lót luồn vào bên trong, đầu ngón tay chạm phải dịch ái trắng mịn, sền sệt, phát ra tiếng cười .

Mặt Hứa Duy đỏ như tôm luộc, căng thẳng kẹp chặt hai chân, bên trong vừa trống rỗng vừa ngứa ngáy khó nhịn, căng thẳng cắn chặt môi không phát ra tiếng rên rỉ. Ngón tay Vu Thế Châu dọc theo hoa môi nhẹ nhàng khuấy đảo bên trong.

Cả người Hứa Duy run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, cô muốn. Nhưng xấu hổ không dám mở miệng.

Con ngươi Vu Thế Châu lóe sáng, kéo quần lót xuống , nhẹ nhàng mơn trớn viên trân châu, khi nặng khi nhẹ. Đầu ngón tay thỉnh thoảng thâm nhập vào bên trong hoa huyệt, nhưng chỉ tiến vào rồi lại chậm rãi rút ra.

Cô chủ động đưa mông hướng về phía anh, nhưng anh luôn có thể né tránh. Hứa Duy tủi thân muốn chết, đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn anh, ánh mắt Vu Thế Châu sâu thẳm, khàn khàn nói: “Lần trước em nói anh làm nặng, anh sợ làm em đau.”

Hứa Duy tức nghẹn, cô chỉ là không muốn anh tiến vào quá sâu, còn lại rất thích, nhưng không nói ra lời. Cô khóc nức nở, “Em muốn. . . Cho em. . .”

Vu Thế Châu ngậm một bên nhũ hoa, tàn nhẫn cắn một cái, nhất thời Hứa Duy kinh ngạc thét lên, có chút đau.

Anh vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi.” Lập tức đề nghị, “Em tự mình làm có được không?”

Anh dẫn dắt tay cô, mở cúc áo của mình, lộ ra cơ bụng tráng kiện. Đưa tay lên mơn trớn làn da, ngón tay cô hơi lạnh, mà cả người cô nóng bỏng, dán lên rất thoải mái.

Vu Thế Châu dạy cô cởi quần, côn thịt vừa thô vừa nóng lập tức đánh vào lòng bàn tay cô, Hứa Duy theo bản năng rụt lại.

Anh cười khẽ, một tay dọc theo đường cong tinh tế lần mò xuống phía dưới , đã đủ ẩm ướt, anh nhẹ nhàng len vào trong. Bên trong vừa mềm vừa nóng bỏng, ngón tay anh bị hút chặt , ra vào rất khó khăn.

Đáy mắt Vu Thế Châu đen như mực, ngay lập tức muốn thay thế ngón tay bằng côn thịt , đợi chút nữa, đợi Duy Duy cầu xin anh. . .

Bên trong hoa huyệt mềm mại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khuấy động bên trong, nhẹ nhàng càn quét mọi góc ngách. Phía dưới dịch ái nóng bỏng không ngừng chảy ra ướt đẫm ghế ngồi, khoái cảm lan tràn khắp toàn thân, cả người cô trở nên mềm nhũn.

Ngón tay thứ hai của anh chậm rãi len vào, có chút trướng, cô nhíu mày, không nhịn được nữa.

Mồ hôi trên người không ngừng toát ra, hoa huyệt thực sự rất nhỏ hẹp, chỉ hai ngón tay đi vào thôi mà trướng tới nhíu mày. Có thể thấy được mỗi lần côn thịt của anh đi vào, cô đều rất khó chịu.

Ngón tay thon dài mô phỏng theo côn thịt không ngừng ra vào, Hứa Duy cố gắng đè thấp tiếng rên rỉ, rất thoải mái, nhưng luôn cảm giác vừa trống rỗng vừa ngứa ngáy.

Hoa hạch khó chịu muốn thân mật với côn thịt, nhưng anh sợ tổn thương cô nên qua loa lấy lệ, dục vọng sôi trào. Hứa Duy bật khóc, ôm cổ của anh, ngậm vành tai anh, “Cho em , em muốn. . . A. . .”

Cô sờ loạn quần của anh, khóe môi Vu Thế Châu nhẹ nhàng nhếch lên, phối hợp với cô cởi bỏ ràng buộc cuối cùng trên người mình.

Sau đó xoay người cô lại, chính mình ngồi trên ghế, nữ trên nam dưới, hai bờ vai trần trụi dán vào nhau. Dáng người phụ nữ uyển chuyển, ngực nở eo thon, chân dài thẳng tắp.

Côn thịt của người đàn ông vùi sâu bên trong thân thể người phụ nữ, mặc áo nhìn có vẻ gầy gò nhưng khi lột sạch toàn bộ, cơ bụng rắn chắc toàn bộ đều lộ ra bên ngoài.

Anh hơi ngửa cổ, yết hầu gợi cảm, hô hấp dồn dập, ngực nhấp nhô. Hứa Duy nâng đầu của anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, eo không ngừng lắc lư phối hợp với anh.

Nơi hai người kết hợp có thể nhìn thấy rõ ràng côn thịt dựng thẳng đứng đang không ngừng luật động bên trong, dịch ái không ngừng tuôn ra, côn thịt vừa to vừa cứng, gân xanh nổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook