Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 17: Anh Cả Thật Tuyệt Vời!
Kỷ Phù Nhiễm
22/08/2024
Sự hối hận này chỉ kéo dài cho đến khi Thẩm Dật Trần dẫn cô đến phòng riêng của nhà hàng Nhã Uyển.
Thẩm Nguyệt vừa ăn thịt gà có tên là Bách Điểu Triều Phụng, vừa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì, không phải là ăn hết những món ăn kỳ lạ sao?
Thẩm Nguyệt trực tiếp ăn cơm một cách ngon lành, còn ợ một cái thật to.
“Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi ạ.”
“Vừa rồi người nhà gọi điện thoại cho anh, nói Thượng Quân Vũ dẫn cả nhà đến xin lỗi em, bây giờ chắc vẫn đang ở nhà chờ em.”
Thẩm Nguyệt nghe thấy cái tên Thượng Quân Vũ, liền có cảm giác quả nhiên là vậy.
Trong ký ức của cô, cô cũng từng cãi nhau với Thượng Quân Vũ, nhưng mỗi lần chỉ cần Thượng gia biết được, bọn họ sẽ dẫn Thượng Quân Vũ đến xin lỗi cô.
Thượng Quân Vũ trước mặt ba mẹ luôn luôn biểu hiện rất tốt, sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô, cũng sẽ thành khẩn xin lỗi, nhưng mỗi khi cô tưởng rằng Thượng Quân Vũ thật sự sẽ đối xử tốt với mình, thì Thượng Quân Vũ lại biến thành một bộ dạng khác.
Sau đó cô lại gây sự, Thượng Quân Vũ lại dỗ dành.
Theo thời gian bọn họ dần dần trưởng thành, danh tiếng Thẩm Nguyệt ngang ngược càn rỡ và Thượng Quân Vũ lễ phép cũng dần dần truyền ra ngoài.
Nhưng chỉ có Thẩm Nguyệt tự mình biết, Thượng Quân Vũ không ngừng thay đổi bạn gái để thị uy với cô, nhưng cô không nỡ để Thượng Quân Vũ lại bị người nhà trách phạt, cho nên mỗi lần đều giúp cậu ta che giấu.
Công việc làm ăn của Thượng Quân Vũ gặp vấn đề, cô lấy tiền của mình ra giúp Thượng Quân Vũ bù đắp lỗ hổng còn bị mắng là lo chuyện bao đồng.
Cả ngày lẽo đẽo theo sau Thượng Quân Vũ, nghe được một câu nói tốt đẹp của cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ, kết quả chỉ nhận được một câu: Thẩm Nguyệt, cô thật ghê tởm.
Thẩm Nguyệt đối với Thượng Quân Vũ hèn mọn như vậy, kỳ thật cũng không phải chỉ vì thích.
Mà quan trọng hơn là, vào năm bọn họ 14 tuổi, Thẩm Nguyệt cãi nhau với Thượng Quân Vũ, Thượng gia vì để trừng phạt Thượng Quân Vũ, đã khiến cậu ta nhịn đói suốt năm ngày, mãi cho đến khi Thẩm Nguyệt đến tìm cậu ta, mới phát hiện ra chuyện này.
Chuyện đầu tiên sau khi Thượng Quân Vũ tỉnh lại không phải là cảm ơn Thẩm Nguyệt, mà là nói với cô: “Tôi biến thành như vậy, đều là do cô hại.”
Từ ngày hôm đó trở đi, Thẩm Nguyệt vẫn luôn chuộc tội.
Nhưng hiện tại Thẩm Nguyệt rất tỉnh táo, chị đại trong tù đã nói rồi, đây là Thượng Quân Vũ đang thao túng tâm lý cô, cô phải nhanh chóng chấm dứt với loại người này!
“Anh cả, em không muốn gặp lại Thượng Quân Vũ nữa.”
Ngón tay Thẩm Dật Trần khẽ gõ lên mặt bàn, cho dù trước đây anh không thường xuyên về nhà, nhưng cũng biết chuyện Thẩm Nguyệt vẫn luôn theo đuổi Thượng Quân Vũ, cũng chính vì Thẩm Nguyệt thật sự thích, ba mẹ mới để ý đến Thượng gia.
Vậy mà hiện tại thái độ của Thẩm Nguyệt lại rất kỳ quái, rốt cuộc Thượng Quân Vũ đã làm gì.
Thẩm Dật Trần không hỏi trực tiếp, những chuyện anh muốn biết thường sẽ tự mình đi điều tra.
“Em tin tưởng anh cả sao?”
Thẩm Nguyệt không hiểu tại sao Thẩm Dật Trần lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: “Tin tưởng ạ.”
Ít nhất là hiện tại tin tưởng.
Tâm trạng Thẩm Dật Trần tốt hơn một cách khó hiểu, dịu dàng nói: “Lát nữa về nhà em đừng nói gì cả, cũng đừng biểu hiện gì hết, cứ đứng bên cạnh anh là được.”
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Lúc này cô còn chưa biết, mình sắp bị Thẩm Dật Trần tạo thành hình tượng cô gái nhà giàu đáng thương tự kỷ vì bị bạo lực học đường.
Thẩm Nguyệt vừa ăn thịt gà có tên là Bách Điểu Triều Phụng, vừa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì, không phải là ăn hết những món ăn kỳ lạ sao?
Thẩm Nguyệt trực tiếp ăn cơm một cách ngon lành, còn ợ một cái thật to.
“Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi ạ.”
“Vừa rồi người nhà gọi điện thoại cho anh, nói Thượng Quân Vũ dẫn cả nhà đến xin lỗi em, bây giờ chắc vẫn đang ở nhà chờ em.”
Thẩm Nguyệt nghe thấy cái tên Thượng Quân Vũ, liền có cảm giác quả nhiên là vậy.
Trong ký ức của cô, cô cũng từng cãi nhau với Thượng Quân Vũ, nhưng mỗi lần chỉ cần Thượng gia biết được, bọn họ sẽ dẫn Thượng Quân Vũ đến xin lỗi cô.
Thượng Quân Vũ trước mặt ba mẹ luôn luôn biểu hiện rất tốt, sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô, cũng sẽ thành khẩn xin lỗi, nhưng mỗi khi cô tưởng rằng Thượng Quân Vũ thật sự sẽ đối xử tốt với mình, thì Thượng Quân Vũ lại biến thành một bộ dạng khác.
Sau đó cô lại gây sự, Thượng Quân Vũ lại dỗ dành.
Theo thời gian bọn họ dần dần trưởng thành, danh tiếng Thẩm Nguyệt ngang ngược càn rỡ và Thượng Quân Vũ lễ phép cũng dần dần truyền ra ngoài.
Nhưng chỉ có Thẩm Nguyệt tự mình biết, Thượng Quân Vũ không ngừng thay đổi bạn gái để thị uy với cô, nhưng cô không nỡ để Thượng Quân Vũ lại bị người nhà trách phạt, cho nên mỗi lần đều giúp cậu ta che giấu.
Công việc làm ăn của Thượng Quân Vũ gặp vấn đề, cô lấy tiền của mình ra giúp Thượng Quân Vũ bù đắp lỗ hổng còn bị mắng là lo chuyện bao đồng.
Cả ngày lẽo đẽo theo sau Thượng Quân Vũ, nghe được một câu nói tốt đẹp của cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ, kết quả chỉ nhận được một câu: Thẩm Nguyệt, cô thật ghê tởm.
Thẩm Nguyệt đối với Thượng Quân Vũ hèn mọn như vậy, kỳ thật cũng không phải chỉ vì thích.
Mà quan trọng hơn là, vào năm bọn họ 14 tuổi, Thẩm Nguyệt cãi nhau với Thượng Quân Vũ, Thượng gia vì để trừng phạt Thượng Quân Vũ, đã khiến cậu ta nhịn đói suốt năm ngày, mãi cho đến khi Thẩm Nguyệt đến tìm cậu ta, mới phát hiện ra chuyện này.
Chuyện đầu tiên sau khi Thượng Quân Vũ tỉnh lại không phải là cảm ơn Thẩm Nguyệt, mà là nói với cô: “Tôi biến thành như vậy, đều là do cô hại.”
Từ ngày hôm đó trở đi, Thẩm Nguyệt vẫn luôn chuộc tội.
Nhưng hiện tại Thẩm Nguyệt rất tỉnh táo, chị đại trong tù đã nói rồi, đây là Thượng Quân Vũ đang thao túng tâm lý cô, cô phải nhanh chóng chấm dứt với loại người này!
“Anh cả, em không muốn gặp lại Thượng Quân Vũ nữa.”
Ngón tay Thẩm Dật Trần khẽ gõ lên mặt bàn, cho dù trước đây anh không thường xuyên về nhà, nhưng cũng biết chuyện Thẩm Nguyệt vẫn luôn theo đuổi Thượng Quân Vũ, cũng chính vì Thẩm Nguyệt thật sự thích, ba mẹ mới để ý đến Thượng gia.
Vậy mà hiện tại thái độ của Thẩm Nguyệt lại rất kỳ quái, rốt cuộc Thượng Quân Vũ đã làm gì.
Thẩm Dật Trần không hỏi trực tiếp, những chuyện anh muốn biết thường sẽ tự mình đi điều tra.
“Em tin tưởng anh cả sao?”
Thẩm Nguyệt không hiểu tại sao Thẩm Dật Trần lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: “Tin tưởng ạ.”
Ít nhất là hiện tại tin tưởng.
Tâm trạng Thẩm Dật Trần tốt hơn một cách khó hiểu, dịu dàng nói: “Lát nữa về nhà em đừng nói gì cả, cũng đừng biểu hiện gì hết, cứ đứng bên cạnh anh là được.”
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Lúc này cô còn chưa biết, mình sắp bị Thẩm Dật Trần tạo thành hình tượng cô gái nhà giàu đáng thương tự kỷ vì bị bạo lực học đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.