Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 46: Bản Chất Của Con Người Chính Là Vẹt
Kỷ Phù Nhiễm
25/08/2024
Sau khi xác định Thẩm Nguyệt nhận được bữa tối thịnh soạn cho hai người, tổ chương trình liền dẫn mọi người đi vào phòng ăn của căn tứ hợp viện.
Nói là phòng ăn, thật ra cũng chỉ là đặt hai chiếc bàn gỗ trong một căn phòng tuy cũ nát nhưng tạm coi là sạch sẽ.
Hai chiếc bàn gỗ đều không lớn lắm, nhưng những chiếc ghế đẩu đặt xung quanh vừa vặn là 8 cái.
Lúc này, trên một chiếc bàn đã bày đầy thức ăn, có cả món mặn lẫn món chay, chính giữa là món Phật nhảy tường được đựng trong cái thố tinh xảo, còn chiếc bàn còn lại thì vẫn trống không.
"Bên này là thức ăn cho hai người, Thẩm Nguyệt có thể mời một người cùng ăn tối với em, còn những người khác thì cần phải tự mình xuống bếp nấu ăn bằng số nguyên liệu ở bên ngoài."
Thẩm Nguyệt, người vừa định ngồi xuống ăn cơm, bỗng chốc dừng lại, thẳng người dậy, định đưa tay ra chỉ vào câu trả lời của mình, không ngờ tổ chương trình lại bày trò.
"Bữa tối thịnh soạn còn một suất, suất này cuối cùng sẽ thuộc về ai, thì phải xem lựa chọn của Thẩm Nguyệt sau đây. Mọi người có thể tranh thủ thời gian giao lưu với Thẩm Nguyệt, nâng cao khả năng được chọn nhé."
Có thể thấy được bài văn nghị luận dài dòng của Thẩm Nguyệt vừa rồi đã khiến không ít người tâm phục khẩu phục, vừa rồi còn gọi là bạn học Thẩm Nguyệt, bây giờ đã biến thành Thẩm Nguyệt rồi.
Thẩm Nguyệt vốn định trực tiếp kéo Thẩm Song Ý, không ngờ Lê Tinh lại nhanh tay hơn một bước: "Chúng ta là đàn ông con trai thì không nên tham lam chút phúc ngoài miệng này, Nguyệt Nguyệt có thể chọn một trong hai nữ đồng chí còn lại."
Trâu Tuyết Tranh nghe vậy, liền tự nhiên tiếp lời: "Tôi cũng không cần đâu, tôi ăn chút salad là được rồi."
Như vậy thì chỉ còn lại Trâu Tuyết Dung.
Nhưng sắc mặt Trâu Tuyết Dung sau khi nghe thấy Trâu Tuyết Tranh nói câu đó lại trở nên không tốt lắm, đặc biệt là sau khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Nguyệt đưa tay về phía mình, cô ấy lại càng luống cuống nói: "Không được, chị gái em bị đau dạ dày, phải ăn cơm cho đàng hoàng."
Trâu Tuyết Tranh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó dịu dàng xoa đầu Trâu Tuyết Dung, vừa xoa vừa cảm thán: "Con bé này, lúc nào cũng lo lắng cho chị, chị không sao đâu."
"Không được... Chị phải ăn cơm cho đàng hoàng... mới được."
Nụ cười của Trâu Tuyết Tranh càng thêm rạng rỡ: "Vậy thì chị..." Cô ta vừa định bước về phía bàn ăn, thì thấy Thẩm Nguyệt đã kéo tay áo Thẩm Song Ý, hai người cùng nhau đi về phía bàn ăn.
Không cần nói cũng biết Thẩm Nguyệt đã chọn ai.
Nụ cười của Trâu Tuyết Tranh suýt chút nữa thì không giữ nổi nữa, mà Khương Thế Văn bên cạnh đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha ha ha, hai người tự mình đa tình ghê."
Lúc này, dáng vẻ nói chuyện châm chọc của Khương Thế Văn, ngay cả chút lịch sự giả tạo lúc mới gặp cũng không còn nữa.
"Thế Văn!" Lê Tinh quát lớn về phía Khương Thế Văn, tuy rằng lập tức dịu giọng, nhưng vẫn có thể nghe ra được anh ta đang cố gắng kiềm chế: "Đây không phải là ở nhà, em nói chuyện đừng có khó nghe như vậy."
Nhưng Khương Thế Văn hoàn toàn không để ý, tiếp tục nói những gì cậu ấy muốn nói: "Tôi nói sai chỗ nào chứ, Thẩm Nguyệt muốn chọn ai thì chọn, đến lượt hai người ở đó mà nhường qua nhường lại sao? Người ta yêu cầu hai người phải nhường nhịn sao? Anh trai ruột của Thẩm Nguyệt đang ở ngay đây này, hai người tưởng mình là cái thá gì, buồn cười."
Nói xong, Khương Thế Văn không nhìn mặt Lê Tinh, trực tiếp đi ra ngoài.
[Má ơi, kích thích vậy sao.]
[Em trai này thật sự là dám nói, cảm giác ngầu y như anh Thẩm, tôi stan rồi đấy.]
[Khương Thế Văn nói không sai, chọn ai là do Thẩm Nguyệt tự quyết định, theo như cách nhường nhịn của hai người bọn họ, nếu như Thẩm Nguyệt không chọn người mà bọn họ chỉ định thì có phải là sẽ trách Thẩm Nguyệt không? Tôi khinh, người lớn giả tạo!]
Nói là phòng ăn, thật ra cũng chỉ là đặt hai chiếc bàn gỗ trong một căn phòng tuy cũ nát nhưng tạm coi là sạch sẽ.
Hai chiếc bàn gỗ đều không lớn lắm, nhưng những chiếc ghế đẩu đặt xung quanh vừa vặn là 8 cái.
Lúc này, trên một chiếc bàn đã bày đầy thức ăn, có cả món mặn lẫn món chay, chính giữa là món Phật nhảy tường được đựng trong cái thố tinh xảo, còn chiếc bàn còn lại thì vẫn trống không.
"Bên này là thức ăn cho hai người, Thẩm Nguyệt có thể mời một người cùng ăn tối với em, còn những người khác thì cần phải tự mình xuống bếp nấu ăn bằng số nguyên liệu ở bên ngoài."
Thẩm Nguyệt, người vừa định ngồi xuống ăn cơm, bỗng chốc dừng lại, thẳng người dậy, định đưa tay ra chỉ vào câu trả lời của mình, không ngờ tổ chương trình lại bày trò.
"Bữa tối thịnh soạn còn một suất, suất này cuối cùng sẽ thuộc về ai, thì phải xem lựa chọn của Thẩm Nguyệt sau đây. Mọi người có thể tranh thủ thời gian giao lưu với Thẩm Nguyệt, nâng cao khả năng được chọn nhé."
Có thể thấy được bài văn nghị luận dài dòng của Thẩm Nguyệt vừa rồi đã khiến không ít người tâm phục khẩu phục, vừa rồi còn gọi là bạn học Thẩm Nguyệt, bây giờ đã biến thành Thẩm Nguyệt rồi.
Thẩm Nguyệt vốn định trực tiếp kéo Thẩm Song Ý, không ngờ Lê Tinh lại nhanh tay hơn một bước: "Chúng ta là đàn ông con trai thì không nên tham lam chút phúc ngoài miệng này, Nguyệt Nguyệt có thể chọn một trong hai nữ đồng chí còn lại."
Trâu Tuyết Tranh nghe vậy, liền tự nhiên tiếp lời: "Tôi cũng không cần đâu, tôi ăn chút salad là được rồi."
Như vậy thì chỉ còn lại Trâu Tuyết Dung.
Nhưng sắc mặt Trâu Tuyết Dung sau khi nghe thấy Trâu Tuyết Tranh nói câu đó lại trở nên không tốt lắm, đặc biệt là sau khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Nguyệt đưa tay về phía mình, cô ấy lại càng luống cuống nói: "Không được, chị gái em bị đau dạ dày, phải ăn cơm cho đàng hoàng."
Trâu Tuyết Tranh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó dịu dàng xoa đầu Trâu Tuyết Dung, vừa xoa vừa cảm thán: "Con bé này, lúc nào cũng lo lắng cho chị, chị không sao đâu."
"Không được... Chị phải ăn cơm cho đàng hoàng... mới được."
Nụ cười của Trâu Tuyết Tranh càng thêm rạng rỡ: "Vậy thì chị..." Cô ta vừa định bước về phía bàn ăn, thì thấy Thẩm Nguyệt đã kéo tay áo Thẩm Song Ý, hai người cùng nhau đi về phía bàn ăn.
Không cần nói cũng biết Thẩm Nguyệt đã chọn ai.
Nụ cười của Trâu Tuyết Tranh suýt chút nữa thì không giữ nổi nữa, mà Khương Thế Văn bên cạnh đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha ha ha, hai người tự mình đa tình ghê."
Lúc này, dáng vẻ nói chuyện châm chọc của Khương Thế Văn, ngay cả chút lịch sự giả tạo lúc mới gặp cũng không còn nữa.
"Thế Văn!" Lê Tinh quát lớn về phía Khương Thế Văn, tuy rằng lập tức dịu giọng, nhưng vẫn có thể nghe ra được anh ta đang cố gắng kiềm chế: "Đây không phải là ở nhà, em nói chuyện đừng có khó nghe như vậy."
Nhưng Khương Thế Văn hoàn toàn không để ý, tiếp tục nói những gì cậu ấy muốn nói: "Tôi nói sai chỗ nào chứ, Thẩm Nguyệt muốn chọn ai thì chọn, đến lượt hai người ở đó mà nhường qua nhường lại sao? Người ta yêu cầu hai người phải nhường nhịn sao? Anh trai ruột của Thẩm Nguyệt đang ở ngay đây này, hai người tưởng mình là cái thá gì, buồn cười."
Nói xong, Khương Thế Văn không nhìn mặt Lê Tinh, trực tiếp đi ra ngoài.
[Má ơi, kích thích vậy sao.]
[Em trai này thật sự là dám nói, cảm giác ngầu y như anh Thẩm, tôi stan rồi đấy.]
[Khương Thế Văn nói không sai, chọn ai là do Thẩm Nguyệt tự quyết định, theo như cách nhường nhịn của hai người bọn họ, nếu như Thẩm Nguyệt không chọn người mà bọn họ chỉ định thì có phải là sẽ trách Thẩm Nguyệt không? Tôi khinh, người lớn giả tạo!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.