Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 4: Còn Có Loại Chuyện Tốt Này
Kỷ Phù Nhiễm
18/05/2024
Mà lúc này, bạn học của Thẩm Nguyệt là Trương Bằng vừa vặn đi ngang qua cô, trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
Trong lòng cậu ta đối với chân tướng mình phát hiện vạn phần khiếp sợ, Thẩm Nguyệt... Trong nhà cô ngay cả trà sáng cũng không ăn nổi? Nói cách khác cha mẹ Thẩm Nguyệt là quỷ nghèo?! Bình thường nhìn đồ Thẩm Nguyệt dùng cũng không kém, không nghĩ tới......
12 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại nảy sinh tất cả xúc động, là tuổi bất kể hậu quả nhất.
Người bạn học nghe được "bí mật" kia, bước nhanh hơn xông lên phía trước Thẩm Nguyệt, khẩn cấp chia sẻ chuyện lớn này với cả lớp trước khi Thẩm Nguyệt tiến vào phòng học.
“Các người đoán tôi vừa rồi nghe được gì? Các người tuyệt đối không nghĩ tới, Thẩm Nguyệt thế mà là một tên lừa đảo!”
Vừa dứt lời, các bạn học vốn đang làm chuyện của mình đều nhao nhao nhìn qua.
“Thẩm Nguyệt là lừa đảo?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Trương Bằng sáng sớm chưa tỉnh ngủ sao? Cậu nói Thẩm Nguyệt nào?”
“Là Thẩm Nguyệt lớp chúng ta sao?”
Trương Bằng vỗ bàn, cầm lấy cục chà chuẩn bị rủ rỉ nói, đột nhiên nhớ tới khoảng cách thầy giáo tới lớp hẳn là đã không bao lâu, lại vội vàng nói, "Hôm nay trên đường tớ tới nghe thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện với chú cô ấy, nhà bọn họ thậm chí ngay cả trà sáng cũng không mua nổi! Chú cậu ta còn nói, "Là chú vô dụng, thật sự không có tiền", sau đó Thẩm Nguyệt bắt đầu xin lỗi.”
"Thẩm Nguyệt không phải cùng Thượng Quân Vũ cùng lớn lên sao? Tôi vẫn cho rằng nhà bọn họ cho dù so ra kém nhà Thượng Quân Vũ cũng tuyệt đối sẽ không kém quá nhiều..."
“Nhưng bình thường Thẩm Nguyệt dùng đồ rất đắt.”
“Chắc là hàng giả, nếu trà sáng còn không mua nổi, cậu ta không dùng được đồ thật.”
“Có thể là trộm hay không?”
“Vậy thật ghê tởm, Thẩm Nguyệt rốt cuộc tại sao phải như vậy, dựa vào trộm đồ để giả làm người có tiền?"
"Oa, vừa nghĩ tới trước kia cậu ta còn mời tớ ăn gì đó, tớ lại muốn cười, cậu ta lấy đâu ra tiền?"
“Tiền trộm đó.”
“Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Cái gọi là ba người thành hổ, mặc dù ban đầu cái gọi là trộm đồ chỉ là một loại giả thiết, nhưng khi nhiều người nói như vậy, lại thành sự thật.
Nhất là Thẩm Nguyệt này.
Thẩm Nguyệt có thể mỗi ngày cùng Thượng Quân Vũ cùng đi học, Thẩm Nguyệt vừa biết đánh đàn vừa biết khiêu vũ, bởi vì tướng mạo Thẩm Nguyệt ngọt ngào tính cách lại tốt nên có người ủng hộ.
Một người như vậy, thế mà là một tên lừa đảo, thậm chí là một tên trộm, rất thú vị.
Đôi khi niềm vui của con người được xây dựng trên nỗi đau của người khác, nhất là hạ thấp những người ưu tú, như thể điều đó có thể làm cho thất bại của họ bớt đáng buồn và thoải mái hơn.
Vì thế, khi Thẩm Nguyệt lề mề mò đến phòng học, thì phát hiện ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi.
Thẩm Nguyệt khó mà nói cảm giác những ánh mắt này, cô chỉ biết nếu như ở trong ngục giam, người có được ánh mắt như vậy khẳng định không sống quá ngày hôm sau.
Thẩm Nguyệt không để ý, trực tiếp dẫn tầm mắt mọi người đi tới chỗ ngồi, đang muốn ngồi xuống, lại phát hiện ghế của mình ướt sũng một mảnh, ngay cả mặt bàn vốn sạch sẽ hiện tại cũng vẽ đầy graffiti, còn có chữ dày đặc.
Dối trá.
Đồ khốn.
Ghê quá.
Phù phiếm.
Tên trộm.
……
Những thứ này đều là một ít từ ngữ tương đối văn nhã, còn có một ít, là nói cô lẳng lơ, cùng với những ngôn luận mang tính vũ nhục khó coi khác.
Thẩm Nguyệt cẩn thận quan sát, cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, không dám xác định, vì vậy cô nhìn về phía người bên cạnh, hỏi, "Đây là bàn của tôi?"
Người bên cạnh không trả lời cô, mà là không biết ai nói một câu, "Đó chính là bàn của cô, cô và bàn của cô rất xứng đôi, ha ha ha ha ha.”
Lần này Thẩm Nguyệt đã hiểu, cô bị bạo lực học đường.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, loại chuyện này thế mà có thể đến phiên mình, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng là cô có thể trở về nằm rồi, hơn nữa có lý do quang minh chính đại.
“Này, Thẩm Nguyệt, cô sao không ngồi?”
Công chúa cao quý làm sao có thể ngồi ghế có keo có nước.
Trong lòng cậu ta đối với chân tướng mình phát hiện vạn phần khiếp sợ, Thẩm Nguyệt... Trong nhà cô ngay cả trà sáng cũng không ăn nổi? Nói cách khác cha mẹ Thẩm Nguyệt là quỷ nghèo?! Bình thường nhìn đồ Thẩm Nguyệt dùng cũng không kém, không nghĩ tới......
12 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại nảy sinh tất cả xúc động, là tuổi bất kể hậu quả nhất.
Người bạn học nghe được "bí mật" kia, bước nhanh hơn xông lên phía trước Thẩm Nguyệt, khẩn cấp chia sẻ chuyện lớn này với cả lớp trước khi Thẩm Nguyệt tiến vào phòng học.
“Các người đoán tôi vừa rồi nghe được gì? Các người tuyệt đối không nghĩ tới, Thẩm Nguyệt thế mà là một tên lừa đảo!”
Vừa dứt lời, các bạn học vốn đang làm chuyện của mình đều nhao nhao nhìn qua.
“Thẩm Nguyệt là lừa đảo?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Trương Bằng sáng sớm chưa tỉnh ngủ sao? Cậu nói Thẩm Nguyệt nào?”
“Là Thẩm Nguyệt lớp chúng ta sao?”
Trương Bằng vỗ bàn, cầm lấy cục chà chuẩn bị rủ rỉ nói, đột nhiên nhớ tới khoảng cách thầy giáo tới lớp hẳn là đã không bao lâu, lại vội vàng nói, "Hôm nay trên đường tớ tới nghe thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện với chú cô ấy, nhà bọn họ thậm chí ngay cả trà sáng cũng không mua nổi! Chú cậu ta còn nói, "Là chú vô dụng, thật sự không có tiền", sau đó Thẩm Nguyệt bắt đầu xin lỗi.”
"Thẩm Nguyệt không phải cùng Thượng Quân Vũ cùng lớn lên sao? Tôi vẫn cho rằng nhà bọn họ cho dù so ra kém nhà Thượng Quân Vũ cũng tuyệt đối sẽ không kém quá nhiều..."
“Nhưng bình thường Thẩm Nguyệt dùng đồ rất đắt.”
“Chắc là hàng giả, nếu trà sáng còn không mua nổi, cậu ta không dùng được đồ thật.”
“Có thể là trộm hay không?”
“Vậy thật ghê tởm, Thẩm Nguyệt rốt cuộc tại sao phải như vậy, dựa vào trộm đồ để giả làm người có tiền?"
"Oa, vừa nghĩ tới trước kia cậu ta còn mời tớ ăn gì đó, tớ lại muốn cười, cậu ta lấy đâu ra tiền?"
“Tiền trộm đó.”
“Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Cái gọi là ba người thành hổ, mặc dù ban đầu cái gọi là trộm đồ chỉ là một loại giả thiết, nhưng khi nhiều người nói như vậy, lại thành sự thật.
Nhất là Thẩm Nguyệt này.
Thẩm Nguyệt có thể mỗi ngày cùng Thượng Quân Vũ cùng đi học, Thẩm Nguyệt vừa biết đánh đàn vừa biết khiêu vũ, bởi vì tướng mạo Thẩm Nguyệt ngọt ngào tính cách lại tốt nên có người ủng hộ.
Một người như vậy, thế mà là một tên lừa đảo, thậm chí là một tên trộm, rất thú vị.
Đôi khi niềm vui của con người được xây dựng trên nỗi đau của người khác, nhất là hạ thấp những người ưu tú, như thể điều đó có thể làm cho thất bại của họ bớt đáng buồn và thoải mái hơn.
Vì thế, khi Thẩm Nguyệt lề mề mò đến phòng học, thì phát hiện ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi.
Thẩm Nguyệt khó mà nói cảm giác những ánh mắt này, cô chỉ biết nếu như ở trong ngục giam, người có được ánh mắt như vậy khẳng định không sống quá ngày hôm sau.
Thẩm Nguyệt không để ý, trực tiếp dẫn tầm mắt mọi người đi tới chỗ ngồi, đang muốn ngồi xuống, lại phát hiện ghế của mình ướt sũng một mảnh, ngay cả mặt bàn vốn sạch sẽ hiện tại cũng vẽ đầy graffiti, còn có chữ dày đặc.
Dối trá.
Đồ khốn.
Ghê quá.
Phù phiếm.
Tên trộm.
……
Những thứ này đều là một ít từ ngữ tương đối văn nhã, còn có một ít, là nói cô lẳng lơ, cùng với những ngôn luận mang tính vũ nhục khó coi khác.
Thẩm Nguyệt cẩn thận quan sát, cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, không dám xác định, vì vậy cô nhìn về phía người bên cạnh, hỏi, "Đây là bàn của tôi?"
Người bên cạnh không trả lời cô, mà là không biết ai nói một câu, "Đó chính là bàn của cô, cô và bàn của cô rất xứng đôi, ha ha ha ha ha.”
Lần này Thẩm Nguyệt đã hiểu, cô bị bạo lực học đường.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, loại chuyện này thế mà có thể đến phiên mình, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng là cô có thể trở về nằm rồi, hơn nữa có lý do quang minh chính đại.
“Này, Thẩm Nguyệt, cô sao không ngồi?”
Công chúa cao quý làm sao có thể ngồi ghế có keo có nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.