Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 41: Dựa Vào Đề Bài Biện Luận
Kỷ Phù Nhiễm
25/08/2024
Nụ cười của Trâu Tuyết Tranh không thay đổi, tự nhiên tiếp lời: "Không dám nhận là am hiểu, chỉ là những tư liệu liên quan đến chiến tranh du kích sớm nhất đã được ghi chép trong "Sử ký", tôi chỉ nhớ sơ sơ thôi."
"Trâu tiểu thư quá khiêm tốn rồi..."
"Này, anh rể, anh đã đính hôn với chị gái em rồi, thì đừng có ra ngoài ve vãn người khác nữa, anh xem anh kìa, con mắt sắp dính vào người ta rồi!" Khương Thế Văn đứng từ xa, khinh thường nhìn chằm chằm Lê Tinh và Trâu Tuyết Tranh, cứ như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Đáy mắt Lê Tinh tối sầm lại, sự hung ác lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt đã bị anh ta che giấu bằng cách cúi đầu, khi anh ta nhìn về phía Khương Thế Văn đã trở thành dáng vẻ vô tội và có hơi uất ức: "Thế Văn! Em đang nói bậy bạ gì vậy! Chúng anh chỉ đang giao lưu bình thường thôi, em muốn nói gì về anh cũng được, anh đã quen rồi. Nhưng em không thể bôi nhọ Trâu tiểu thư, em còn biết phép tắc không vậy!"
Nhìn thấy vậy, Khương Thế Văn căn bản không để ý đến màn kịch của Lê Tinh, cười khẩy một tiếng: "Chú ý thái độ nói chuyện của anh, anh tưởng anh là ai?"
Lê Tinh là anh rể của Khương Thế Văn, cũng là một minh tinh tuyến 2 có chút lưu lượng, tuy không nổi tiếng bằng Thẩm Song Ý, nhưng so với những người khác thì cũng rất xuất sắc rồi.
Khương Thế Văn vừa dứt lời, đã có fan hâm mộ của Lê Tinh chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy mắng chửi.
[Thật sự là không có tố chất, thế mà vừa rồi tôi còn thấy cậu ấy cũng đẹp trai.]
[Nhìn là biết ngay là đứa trẻ được nuông chiều từ bé, vừa rồi còn đứng cùng một chỗ với anh Tinh nhà chúng tôi, bây giờ lại trở mặt không quen biết.]
[Sao cũng xấu tính như em gái của anh Thẩm vậy, không thể nào làm một đứa trẻ bình thường được sao?]
[Tôi cảm thấy từ thái độ của cậu ta có thể nhìn ra được địa vị của anh Lê Tinh ở nhà bọn họ rồi, thật đáng thương.]
[Cái thứ xx, nếu như đây là em trai ruột của tôi, tôi sẽ đánh cho nó kêu cha gọi mẹ.]
Bầu không khí giữa Lê Tinh và Khương Thế Văn đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng Thẩm Song Ý lại hoàn toàn không để ý.
Thậm chí còn cầm bài làm xong của mình ung dung đi qua giữa hai người, sau đó đưa câu trả lời cho đạo diễn.
Lúc này Thẩm Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng ngừng hóng hớt, chạy đến trước mặt đạo diễn, chuẩn bị nộp bài.
Lê Tinh bị cắt ngang, sợi dây lý trí vừa rồi suýt chút nữa đứt đoạn lại được nối lại, anh ta điều chỉnh lại biểu cảm, nhún nhường với Khương Thế Văn: "Xin lỗi, Thế Văn, là anh không cân nhắc đến cảm nhận của em, sau này anh sẽ chú ý hơn, em cũng đừng có lôi người khác vào."
Khương Thế Văn không trả lời anh ta, trực tiếp quay lưng đi.
Tổ chương trình như thể không nhìn thấy mâu thuẫn bên kia, lúc này đã đọc to câu trả lời trên giấy của Thẩm Song Ý: "Muốn biết đáp án, xin hãy gọi điện thoại đến số 00××1537×××2698."
Mọi người:...
"Thẩm lão sư, không thể cầu cứu người ngoài trong nhiệm vụ trứng may mắn." Đạo diễn lau mồ hôi không tồn tại trên trán, trả lại tờ giấy viết câu trả lời cho Thẩm Song Ý.
Sau khi nghe xong, Thẩm Song Ý im lặng đứng im hai giây: "Được rồi."
Sau đó, anh ấy rời đi một cách dứt khoát.
Thẩm Nguyệt sau đó cũng đưa câu trả lời của mình lên, rồi ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.
Chờ cơm.
"Trâu tiểu thư quá khiêm tốn rồi..."
"Này, anh rể, anh đã đính hôn với chị gái em rồi, thì đừng có ra ngoài ve vãn người khác nữa, anh xem anh kìa, con mắt sắp dính vào người ta rồi!" Khương Thế Văn đứng từ xa, khinh thường nhìn chằm chằm Lê Tinh và Trâu Tuyết Tranh, cứ như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Đáy mắt Lê Tinh tối sầm lại, sự hung ác lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt đã bị anh ta che giấu bằng cách cúi đầu, khi anh ta nhìn về phía Khương Thế Văn đã trở thành dáng vẻ vô tội và có hơi uất ức: "Thế Văn! Em đang nói bậy bạ gì vậy! Chúng anh chỉ đang giao lưu bình thường thôi, em muốn nói gì về anh cũng được, anh đã quen rồi. Nhưng em không thể bôi nhọ Trâu tiểu thư, em còn biết phép tắc không vậy!"
Nhìn thấy vậy, Khương Thế Văn căn bản không để ý đến màn kịch của Lê Tinh, cười khẩy một tiếng: "Chú ý thái độ nói chuyện của anh, anh tưởng anh là ai?"
Lê Tinh là anh rể của Khương Thế Văn, cũng là một minh tinh tuyến 2 có chút lưu lượng, tuy không nổi tiếng bằng Thẩm Song Ý, nhưng so với những người khác thì cũng rất xuất sắc rồi.
Khương Thế Văn vừa dứt lời, đã có fan hâm mộ của Lê Tinh chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy mắng chửi.
[Thật sự là không có tố chất, thế mà vừa rồi tôi còn thấy cậu ấy cũng đẹp trai.]
[Nhìn là biết ngay là đứa trẻ được nuông chiều từ bé, vừa rồi còn đứng cùng một chỗ với anh Tinh nhà chúng tôi, bây giờ lại trở mặt không quen biết.]
[Sao cũng xấu tính như em gái của anh Thẩm vậy, không thể nào làm một đứa trẻ bình thường được sao?]
[Tôi cảm thấy từ thái độ của cậu ta có thể nhìn ra được địa vị của anh Lê Tinh ở nhà bọn họ rồi, thật đáng thương.]
[Cái thứ xx, nếu như đây là em trai ruột của tôi, tôi sẽ đánh cho nó kêu cha gọi mẹ.]
Bầu không khí giữa Lê Tinh và Khương Thế Văn đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng Thẩm Song Ý lại hoàn toàn không để ý.
Thậm chí còn cầm bài làm xong của mình ung dung đi qua giữa hai người, sau đó đưa câu trả lời cho đạo diễn.
Lúc này Thẩm Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng ngừng hóng hớt, chạy đến trước mặt đạo diễn, chuẩn bị nộp bài.
Lê Tinh bị cắt ngang, sợi dây lý trí vừa rồi suýt chút nữa đứt đoạn lại được nối lại, anh ta điều chỉnh lại biểu cảm, nhún nhường với Khương Thế Văn: "Xin lỗi, Thế Văn, là anh không cân nhắc đến cảm nhận của em, sau này anh sẽ chú ý hơn, em cũng đừng có lôi người khác vào."
Khương Thế Văn không trả lời anh ta, trực tiếp quay lưng đi.
Tổ chương trình như thể không nhìn thấy mâu thuẫn bên kia, lúc này đã đọc to câu trả lời trên giấy của Thẩm Song Ý: "Muốn biết đáp án, xin hãy gọi điện thoại đến số 00××1537×××2698."
Mọi người:...
"Thẩm lão sư, không thể cầu cứu người ngoài trong nhiệm vụ trứng may mắn." Đạo diễn lau mồ hôi không tồn tại trên trán, trả lại tờ giấy viết câu trả lời cho Thẩm Song Ý.
Sau khi nghe xong, Thẩm Song Ý im lặng đứng im hai giây: "Được rồi."
Sau đó, anh ấy rời đi một cách dứt khoát.
Thẩm Nguyệt sau đó cũng đưa câu trả lời của mình lên, rồi ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.
Chờ cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.