Chương 22: Tin nhắn mình gửi cậu
Tg Bún
13/09/2023
Ngồi trong lớp học, Cao Hữu Phong không nhanh không chậm mở Wechat muốn nhắn cho Cố Ngọc Như. Thật lòng cậu muốn làm gì đấy với cô, tạo ra mối quan
hệ giữa hai người thân thiết hơn. Nghĩ mãi cũng chỉ có cách này.
Khung chat trò chuyện với Cố Ngọc Như hiện lên, Cao Hữu Phong đang soạn tin trong ô chat: [Điểm thi của mình lần này rất tốt, thành tích của mình cũng đã tăng lên 48 bậc. Vì để cảm ơn cậu, mình mời cậu một bữa nhé.]
Gửi tin nhắn, cậu thấp thỏm sợ rằng cô sẽ từ chối.
Tin nhắn đã gửi được mười phút, vẫn chưa có lời hồi âm, Cao Hữu Phong cậu sốt ruột nhìn vào khung chat, chỉ mong có tin nhắn gửi đến cậu ngay lúc này.
Tần Khải Long ngồi bên cạnh cậu đang xem một quyển tạp chí về thời trang nam, vô tình liếc nhìn cậu đang thất thần nhìn điện thoại mà hứng thú, tò mò, ló đầu nhìn sang.
"Cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?" Bất thình lình Tần Khải Long nhìn sang.
Cao Hữu Phong nhanh tay nhanh chân, tắt màn hình điện thoại không để cho cái người nhiều chuyện này biết được tin gì.
Tần Khải Long nhíu mày nhìn cậu, gương mặt đểu cáng: "Cậu làm gì mà thần thần bí bí vậy hả?"
"Nghĩ nhiều rồi." Cao Hữu Phong đáp lại một câu rất ngắn gọn.
"Tôi không nghĩ nhiều không được! Cậu cứ làm mấy cái hành động che che giấu giấu." Tần Khải Long lần này không sợ chết mà đâm đầu tò mò muốn biết cái gì trong điện thoại của Cao Hữu Phong.
Với tay cướp lấy điện thoại, nhưng không thành. Cao Hữu Phong nhanh chóng tọt hẳn cái điện thoại vào lại trong cặp, ngăn cản tầm nhìn của Tần Khải Long.
Tần Khải Long chứng kiến hết thảy các hành vi đầy khả nghi của Cao Hữu Phong, càng ngày càng hứng thú: "Giấu giấu diếm diếm không cho tôi xem, chắc chắn đang che giấu cái gì."
Một màn này quá ồn ào khiến cho Vương Đại ngồi ở trên cũng không thể nào không quay xuống, "Hai người chơi trò gì vậy?"
"Tôi bảo này A Đại, cậu ta cứ như đang phạm phải tội gì mà không muốn nói cho mình biết vậy, cứ nhìn vào điện thoại không chớp mắt." Tần Khải Long vừa nói vừa diễn tả lại hành động của Cao Hữu Phong vừa nãy.
Vương Đại nhướng nhướng mày, "Ồ thế à, cậu xem gì trong điện thoại vậy?"
Cái tên này làm sao mà không biết Cao Hữu Phong vừa nãy mới làm gì. Gì chứ, chăm chú nhìn điện thoại, bị Tần Khải Long phát hiện còn giấu diếm không cho xem. Chắc chắn là đang làm gì đấy liên quan đến cô nàng kia trong lòng cậu ta rồi.
Cao Hữu Phong nhìn Vương Đại mà khoé miệng giật giật: "Hai người đừng làm phiền tôi học bài."
Nói lời liền theo giữ lấy lời, tay lấy trong ngăn bàn cuốn sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng.
Lớp 12-1, sau khi biết điểm của mình, Cố Ngọc Như cũng rất vui vẻ. Nhưng vui vẻ không được bao lâu thì lại quay về chế độ ôn tập bài học. Cô đang mải mê làm bài tập tiếng Anh nên không chú ý đến cái điện thoại có tin nhắn vừa mới nhận được một tin nhắn.
"Bán cán sự môn tiếng Anh lớp một mau thu vở bài tập các bạn trong lớp rồi đưa đến bàn giáo viên của cô Lý đi."
Bên ngoài truyền vào trong lớp 12-1 một giọng nói to khỏe của một bạn học sinh nam.
Trong tiết tự học, ai cũng đang tự giác ý thức học bài, nghe đến thông báo cần nộp vở bài tập môn tiếng Anh, mọi người liền chạy đến bàn của Cố Ngọc Như nộp bài tập cho cô.
Thoáng chốc đã nộp đầy đủ, Cố Ngọc Như đếm số lượng vở xong cô một mình đưa đến phòng giáo viên.
Trong văn phòng giáo viên, cô Lý đang giảng bài tập cho một bạn học. Cố Ngọc Như không chú ý đến bạn học ấy là ai cho lắm, cô bước đến nộp bài tập của lớp mình cho cô Lý.
"Dạ, em đến nộp bài tập của lớp em ạ."
Cô Lý ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngọc Như, mỉm cười nói: "Được rồi, em để lên bàn đi."
"Dạ."
Nộp bài tập cho cô Lý xong xuôi, cô liếc nhìn cuốn vở bài tập môn tiếng Anh của bạn học nam đang được cô Lý giảng bài. Hóa ra là cô Lý đang giải thích cách làm bài trong bài tập tiếng Anh.
Định bụng bước đi ra khỏi phòng giáo viên, cô Lý gọi giật cô lại, "Ngọc Như này, em giúp bạn học này làm bài tập được không? Cô hiện giờ cần phải chuẩn bị đi họp rồi."
Cố Ngọc Như vốn định từ chối để về lớp học bài nhưng chưa kịp lên tiếng thì phát hiện ra bạn học này là Cao Hữu Phong, học sinh lớp cô Lý chủ nhiệm đây mà.
Thấy cô im lặng không lên tiếng, tưởng rằng cô đã đồng ý, cô Lý liền đứng lên ra khỏi văn phòng giáo viên: "Được rồi, làm phiền em rồi."
"A dạ."
Trong phòng giáo viên lúc này còn mỗi hai người, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm cô và cậu. Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng:
"Là cậu à?"
"Cậu chưa nhận được tin nhắn của mình sao?"
Tất nhiên là hai người đều nghe rõ đối phương nói gì.
Cố Ngọc Như giật mình, trong lòng nghĩ tin nhắn gì vậy chứ?
Nhìn biểu cảm không biết gì của cô, Cao Hữu Phong thu hết vào trong mắt, "Tin nhắn mình gửi cậu, cậu chưa xem sao?"
"A, chắc là chưa xem rồi. Mình mải làm học bài nên không biết."
Hóa ra là vậy.
Cao Hữu Phong liền lấy ghế cho cô ngồi, "Này, cậu giúp mình làm bài đi."
"Ừm."
Cố Ngọc Như vén mái tóc của mình ra sau tai, để lộ đôi tai nhỏ nhắn. Hành động này của cô làm cậu nhìn mà không dứt mắt ra được. Quả là cô gái trong lòng cậu, thật sự càng muốn thân thiết hơn với cô.
Hướng dẫn cậu làm bài xong là ba mươi phút sau, hai người thu dọn lại ghế, sắp xếp lại cho gọn gàng rồi đi ra khỏi phòng giáo viên.
Hai người cùng đi về lớp, Cao Hữu Phong muốn nói chuyện thêm với cô, thì cô đã lên tiếng trước: "Mình thấy thành tích lần này của cậu trong kì thi tháng không tồi. Quả là không phụ sự chỉ bảo của mình nha."
"A, vậy sao. Cậu cũng đã xem điểm của mình rồi à."
"Ừm. Cậu cứ cố gắng, tiếp tục phát huy thì mình đảm bảo cậu có thể nhanh chóng tăng thêm mấy hạng nữa đó."
"Vậy thì phải làm phiền cậu rồi."
"A..."
Cố Ngọc Như như bị choáng váng, nghe Cao Hữu Phong nói như vậy chả khác gì cậu ấy sẽ tiếp tục nhờ mình giảng bài cho cậu ấy. Như vậy thì kì thi học sinh giỏi cấp thành phố kia, cô sẽ bớt đi một ít thời gian để ôn tập.
"Sao vậy, không được sao?"
"Thật ra thì sắp tới mình phải tham gia một cuộc thi cấp thành phố. Mình muốn dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho cuộc thi ấy."
Hai người đang đi thì dừng bước, Cao Hữu Phong quên phéng mất là cô sẽ phải tham gia cuộc thi quan trọng này, cậu cũng không thể làm chậm trễ cô ôn tập. Trong mắt, thoáng qua một chút buồn và thất vọng.
"Vậy được rồi, cậu cứ ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi ấy đi."
Hai người đi đến cầu thang giao với tầng hai và tầng ba. Lên tầng ba là Cố Ngọc Như về đến lớp của mình, cậu tạm biệt cô rồi đi thẳng đến cuối hành lang tầng hai bước chân vào lớp bảy.
Vào lại chỗ ngồi, Lạc Châu quay xuống nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, "Này cậu làm làm trong phòng giáo viên mà giờ mới về lớp vậy?"
Cố Ngọc Như cũng nói thật, kể cho Lạc Châu nghe chuyện mình được cô Lý nhờ giảng bài cho Cao Hữu Phong.
"Trời ơi, lần này có bị ai bắt gặp không hả? Không là diễn đàn trường lại một phen bùng nổ." Lạc Châu giọng điệu lo lắng.
"Mình nghĩ là không đâu."
"Vậy thì tốt." Nói rồi, Lạc Châu quay người lại, bày ra tư thế học bài nghiêm túc, khác hẳn với bộ dạng nhiều chuyện vừa rồi.
Cố Ngọc Như chầm chập lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Cao Hữu Phong. Wechat hiện ra thông báo có tin nhắn đến là năm mươi phút trước, trước khi vào tiết tự học. Cô chần chừ không biết có nên đồng ý hay không tại vì cô đồng ý giúp cậu làm bài là vì muốn cảm ơn cậu lần trước cứu cô khỏi đám người đòi nợ kia. Nếu lần này đồng ý với cậu thì cô cảm giác mình lại nợ cậu một bữa ăn.
Một nét do dự xuất hiện, cô không biết phải làm sao cả. Nhưng lại nghĩ tới nét mặt có chút buồn kia của cậu khi cô từ chối sẽ giúp cậu giảng bài cho cậu thì lại mềm lòng, muốn đồng ý.
[Ừm.]
Lại nhắn thêm: [Cậu hẹn mình hôm nào?]
Khung chat trò chuyện với Cố Ngọc Như hiện lên, Cao Hữu Phong đang soạn tin trong ô chat: [Điểm thi của mình lần này rất tốt, thành tích của mình cũng đã tăng lên 48 bậc. Vì để cảm ơn cậu, mình mời cậu một bữa nhé.]
Gửi tin nhắn, cậu thấp thỏm sợ rằng cô sẽ từ chối.
Tin nhắn đã gửi được mười phút, vẫn chưa có lời hồi âm, Cao Hữu Phong cậu sốt ruột nhìn vào khung chat, chỉ mong có tin nhắn gửi đến cậu ngay lúc này.
Tần Khải Long ngồi bên cạnh cậu đang xem một quyển tạp chí về thời trang nam, vô tình liếc nhìn cậu đang thất thần nhìn điện thoại mà hứng thú, tò mò, ló đầu nhìn sang.
"Cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?" Bất thình lình Tần Khải Long nhìn sang.
Cao Hữu Phong nhanh tay nhanh chân, tắt màn hình điện thoại không để cho cái người nhiều chuyện này biết được tin gì.
Tần Khải Long nhíu mày nhìn cậu, gương mặt đểu cáng: "Cậu làm gì mà thần thần bí bí vậy hả?"
"Nghĩ nhiều rồi." Cao Hữu Phong đáp lại một câu rất ngắn gọn.
"Tôi không nghĩ nhiều không được! Cậu cứ làm mấy cái hành động che che giấu giấu." Tần Khải Long lần này không sợ chết mà đâm đầu tò mò muốn biết cái gì trong điện thoại của Cao Hữu Phong.
Với tay cướp lấy điện thoại, nhưng không thành. Cao Hữu Phong nhanh chóng tọt hẳn cái điện thoại vào lại trong cặp, ngăn cản tầm nhìn của Tần Khải Long.
Tần Khải Long chứng kiến hết thảy các hành vi đầy khả nghi của Cao Hữu Phong, càng ngày càng hứng thú: "Giấu giấu diếm diếm không cho tôi xem, chắc chắn đang che giấu cái gì."
Một màn này quá ồn ào khiến cho Vương Đại ngồi ở trên cũng không thể nào không quay xuống, "Hai người chơi trò gì vậy?"
"Tôi bảo này A Đại, cậu ta cứ như đang phạm phải tội gì mà không muốn nói cho mình biết vậy, cứ nhìn vào điện thoại không chớp mắt." Tần Khải Long vừa nói vừa diễn tả lại hành động của Cao Hữu Phong vừa nãy.
Vương Đại nhướng nhướng mày, "Ồ thế à, cậu xem gì trong điện thoại vậy?"
Cái tên này làm sao mà không biết Cao Hữu Phong vừa nãy mới làm gì. Gì chứ, chăm chú nhìn điện thoại, bị Tần Khải Long phát hiện còn giấu diếm không cho xem. Chắc chắn là đang làm gì đấy liên quan đến cô nàng kia trong lòng cậu ta rồi.
Cao Hữu Phong nhìn Vương Đại mà khoé miệng giật giật: "Hai người đừng làm phiền tôi học bài."
Nói lời liền theo giữ lấy lời, tay lấy trong ngăn bàn cuốn sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng.
Lớp 12-1, sau khi biết điểm của mình, Cố Ngọc Như cũng rất vui vẻ. Nhưng vui vẻ không được bao lâu thì lại quay về chế độ ôn tập bài học. Cô đang mải mê làm bài tập tiếng Anh nên không chú ý đến cái điện thoại có tin nhắn vừa mới nhận được một tin nhắn.
"Bán cán sự môn tiếng Anh lớp một mau thu vở bài tập các bạn trong lớp rồi đưa đến bàn giáo viên của cô Lý đi."
Bên ngoài truyền vào trong lớp 12-1 một giọng nói to khỏe của một bạn học sinh nam.
Trong tiết tự học, ai cũng đang tự giác ý thức học bài, nghe đến thông báo cần nộp vở bài tập môn tiếng Anh, mọi người liền chạy đến bàn của Cố Ngọc Như nộp bài tập cho cô.
Thoáng chốc đã nộp đầy đủ, Cố Ngọc Như đếm số lượng vở xong cô một mình đưa đến phòng giáo viên.
Trong văn phòng giáo viên, cô Lý đang giảng bài tập cho một bạn học. Cố Ngọc Như không chú ý đến bạn học ấy là ai cho lắm, cô bước đến nộp bài tập của lớp mình cho cô Lý.
"Dạ, em đến nộp bài tập của lớp em ạ."
Cô Lý ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngọc Như, mỉm cười nói: "Được rồi, em để lên bàn đi."
"Dạ."
Nộp bài tập cho cô Lý xong xuôi, cô liếc nhìn cuốn vở bài tập môn tiếng Anh của bạn học nam đang được cô Lý giảng bài. Hóa ra là cô Lý đang giải thích cách làm bài trong bài tập tiếng Anh.
Định bụng bước đi ra khỏi phòng giáo viên, cô Lý gọi giật cô lại, "Ngọc Như này, em giúp bạn học này làm bài tập được không? Cô hiện giờ cần phải chuẩn bị đi họp rồi."
Cố Ngọc Như vốn định từ chối để về lớp học bài nhưng chưa kịp lên tiếng thì phát hiện ra bạn học này là Cao Hữu Phong, học sinh lớp cô Lý chủ nhiệm đây mà.
Thấy cô im lặng không lên tiếng, tưởng rằng cô đã đồng ý, cô Lý liền đứng lên ra khỏi văn phòng giáo viên: "Được rồi, làm phiền em rồi."
"A dạ."
Trong phòng giáo viên lúc này còn mỗi hai người, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm cô và cậu. Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng:
"Là cậu à?"
"Cậu chưa nhận được tin nhắn của mình sao?"
Tất nhiên là hai người đều nghe rõ đối phương nói gì.
Cố Ngọc Như giật mình, trong lòng nghĩ tin nhắn gì vậy chứ?
Nhìn biểu cảm không biết gì của cô, Cao Hữu Phong thu hết vào trong mắt, "Tin nhắn mình gửi cậu, cậu chưa xem sao?"
"A, chắc là chưa xem rồi. Mình mải làm học bài nên không biết."
Hóa ra là vậy.
Cao Hữu Phong liền lấy ghế cho cô ngồi, "Này, cậu giúp mình làm bài đi."
"Ừm."
Cố Ngọc Như vén mái tóc của mình ra sau tai, để lộ đôi tai nhỏ nhắn. Hành động này của cô làm cậu nhìn mà không dứt mắt ra được. Quả là cô gái trong lòng cậu, thật sự càng muốn thân thiết hơn với cô.
Hướng dẫn cậu làm bài xong là ba mươi phút sau, hai người thu dọn lại ghế, sắp xếp lại cho gọn gàng rồi đi ra khỏi phòng giáo viên.
Hai người cùng đi về lớp, Cao Hữu Phong muốn nói chuyện thêm với cô, thì cô đã lên tiếng trước: "Mình thấy thành tích lần này của cậu trong kì thi tháng không tồi. Quả là không phụ sự chỉ bảo của mình nha."
"A, vậy sao. Cậu cũng đã xem điểm của mình rồi à."
"Ừm. Cậu cứ cố gắng, tiếp tục phát huy thì mình đảm bảo cậu có thể nhanh chóng tăng thêm mấy hạng nữa đó."
"Vậy thì phải làm phiền cậu rồi."
"A..."
Cố Ngọc Như như bị choáng váng, nghe Cao Hữu Phong nói như vậy chả khác gì cậu ấy sẽ tiếp tục nhờ mình giảng bài cho cậu ấy. Như vậy thì kì thi học sinh giỏi cấp thành phố kia, cô sẽ bớt đi một ít thời gian để ôn tập.
"Sao vậy, không được sao?"
"Thật ra thì sắp tới mình phải tham gia một cuộc thi cấp thành phố. Mình muốn dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho cuộc thi ấy."
Hai người đang đi thì dừng bước, Cao Hữu Phong quên phéng mất là cô sẽ phải tham gia cuộc thi quan trọng này, cậu cũng không thể làm chậm trễ cô ôn tập. Trong mắt, thoáng qua một chút buồn và thất vọng.
"Vậy được rồi, cậu cứ ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi ấy đi."
Hai người đi đến cầu thang giao với tầng hai và tầng ba. Lên tầng ba là Cố Ngọc Như về đến lớp của mình, cậu tạm biệt cô rồi đi thẳng đến cuối hành lang tầng hai bước chân vào lớp bảy.
Vào lại chỗ ngồi, Lạc Châu quay xuống nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, "Này cậu làm làm trong phòng giáo viên mà giờ mới về lớp vậy?"
Cố Ngọc Như cũng nói thật, kể cho Lạc Châu nghe chuyện mình được cô Lý nhờ giảng bài cho Cao Hữu Phong.
"Trời ơi, lần này có bị ai bắt gặp không hả? Không là diễn đàn trường lại một phen bùng nổ." Lạc Châu giọng điệu lo lắng.
"Mình nghĩ là không đâu."
"Vậy thì tốt." Nói rồi, Lạc Châu quay người lại, bày ra tư thế học bài nghiêm túc, khác hẳn với bộ dạng nhiều chuyện vừa rồi.
Cố Ngọc Như chầm chập lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Cao Hữu Phong. Wechat hiện ra thông báo có tin nhắn đến là năm mươi phút trước, trước khi vào tiết tự học. Cô chần chừ không biết có nên đồng ý hay không tại vì cô đồng ý giúp cậu làm bài là vì muốn cảm ơn cậu lần trước cứu cô khỏi đám người đòi nợ kia. Nếu lần này đồng ý với cậu thì cô cảm giác mình lại nợ cậu một bữa ăn.
Một nét do dự xuất hiện, cô không biết phải làm sao cả. Nhưng lại nghĩ tới nét mặt có chút buồn kia của cậu khi cô từ chối sẽ giúp cậu giảng bài cho cậu thì lại mềm lòng, muốn đồng ý.
[Ừm.]
Lại nhắn thêm: [Cậu hẹn mình hôm nào?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.