Chương 11
Dung Yên
08/08/2020
Tống Thanh Y lập tức sửng sốt,hơi có chút khẩn trương, "Như vậy... Có được không?"
Trình Dật chỉ thuận miệng hỏi, thấy cô như thế, nở nụ cười, "Đùa với em thôi."
Nhưng Trình Dật cười như vậy có chút thê lương.
Tống Thanh Y trong lòng căng thẳng dần thả lỏng.
Cô đứng nhìn Trình Dật rửa bát.
Tay áo bị kéo lên một khúc, lộ ra đường cong ở cánh tay, động tác quen thuộc, từ góc độ cô nhìn qua, giống như một bức tranh.
Đẹp quá nên cô không dám quấy rầy.
Trình Dật lại hỏi: "Hôm nay điểm tâm không hợp khẩu vị?"
"Không có." Tống Thanh Y dừng một chút mới tiếp tục nói: "Tôi không có thói quen ăn điểm tâm sáng, ông nội biết, cho nên hôm nay ông nội bình thường sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nếu ăn không hết, ông nội sẽ mắng tôi."
"Vậy sao?" Trình Dật nhíu mày.
Rõ ràng không nói gì, mà Tống Thanh lại hiểu theo ý khác.
Cô tựa vào tủ lạnh, lắc lắc đầu nói: "Ông nội rất đáng sợ ."
Trình Dật nở nụ cười.
Vừa ra đến cửa, Tống Thanh Y hỏi: "Cậu hôm nay có việc gì không?"
"Xế chiều đi gặp Ngụy Gia cùng A Trạch." Trình Dật nói: "Có thể lại cùng ở một chỗ chơi game."
"Được." Tống Thanh Y bỗng nhiên nghĩ đến ——
"Bọn họ vì sao gọi cậu là Nam ca?"
Trình Dật đứng ở cửa, đem bao đưa cho cô, đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ.
"Bởi vì tôi khi còn nhỏ chữ đầu tiên nói chính là Nam, cho nên nhũ danh gọi là Nam Nam."
*
Tống Thanh Y lái xe trên đường ghé vào siêu thị, vẫn còn đang suy nghĩ.
Tống Thanh Y đi siêu thị mua cho ông nội vài món đồ bổ dưỡng.
Ông nội ở Chướng Sơn, gần chỗ bên cạnh , đi vài bước chính là quầy bán đồ, Tống Thanh Y mỗi tuần đi qua sẽ mua cho ông một ít đồ dùng hàng ngày, hoa quả rau dưa sữa tất cả đều mua một ít.
Cô mang theo hai túi đồ đi vào nhà.
Lúc đó ông nội đang nấu cơm, vừa đến cửa đã nghe mùi hương bay ra .
Tống Thanh Y đi vào cao giọng gọi: "Ông nội."
"Đem mấy món đồ cất vào trong tủ?" Ông nói: "Vào phòng đợi ông đi."
Tống Thanh Y đi vào làm nũng, "Cho cháu giúp ông nhé"
"Thật là phiền phức." Ông vẫn là nhịn không được nở nụ cười, đem đầu cô xoa như đứa nhỏ.
"Ai nha, ông đừng cứ mãi xem con là cô gái nhỏ mãi ."
"Không thay đổi được ." Ông nói: "A Đạc đâu? Sao không cùng con cùng nhau đến?"
Tống Thanh Y sắc mặt khó coi, trước khi đến còn chuẩn bị lời nói để giải thích, bất thình lình ông nhắc trong lòng hơi lộp bộp.
Cô nở nụ cười, "Anh ấy bận bịu ông ạ"
"Được." Ông cũng không hỏi nhiều, tiếp tục vội vàng nấu cơm .
Tống Thanh Y đi qua hỗ trợ, Ông liền đem cô đuổi ra ngoài, "Đừng quấy rối, chốc nữa ăn được rồi ."
Tống Thanh Y quyẹt miệng, ngồi ở dưới nền nhà nhìn ông.
Ông nội lập tức quát lớn, "Con gái con đứa ,ở đó vô cùng dơ. Nhanh lên ngồi dậy, mặt đất lạnh lắm, khi còn nhỏ luôn thích ngồi như vậy, đều lớn như vậy , cái tật xấu còn không đổi được!"
Tống Thanh Y quay đầu hướng ông nở nụ cười.
Tháng 4 trong không khí mùa xuân thanh mát, cô khép hờ mắt, thấp giọng nói: "Ông nội, nếu có một ngày con cùng A Đạc chia tay thì làm sao bây giờ?"
Ông nội đi qua lấy chổi đem cô đuổi đứng lên, "Nói lời ngốc gì đó? Lần trước A Đạc đến còn cùng ông nói về chuyện sẽ cầu hôn con như thế nào , ông còn suy nghĩ giúp nó , dù sao cũng là sợ con ủy khuất , con bây giờ còn nghĩ đến chia tay?"
Tống Thanh Y đứng nhìn ông mang một cái đệm đến "Ngồi lên cái này đi."
Tống Thanh Y ngồi xuống, nâng cằm phơi nắng.
Cô không định nói.
Cầu hôn?
Cũng là hướng Thượng Nghiên cầu hôn.
Ông đột nhiên hỏi: "Các con sẽ không thật sự chia tay chứ?"
Tống Thanh Y quay đầu nhìn ông, không nói chuyện.
"Thật sự?"
Ông hít một hơi khí lạnh, "Nó có người khác."
Tống Thanh Y vội vàng đứng lên, đỡ ông, "Ông lại nghĩ nhiều rồi, con với Trần Đạc nào có chia tay."
Ông nội nhìn cô, "Vậy con nói cho ông nghe đi,con nói vậy là ý gì?"
"Con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Ông nhìn cô trợn trắng mắt, "Chuyện này tuyệt đối không buồn cười"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Ông bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Hai Ông cháu uống một chút rượu, Tống Thanh Y sắc mặt hơi đỏ, ông cũng có chút say.
Ông nhìn Tống Thanh Y, bỗng nhiên mở miệng, "Tẩu lượng kém."
" Các con trẻ tuổi có nhiều chuyện, ông cũng không hỏi, muốn kết hôn liền kết hôn, chia tay liền chia tay, cùng ông nói cái gì. Đây là sự tự do của con, con còn một con đường dài, nếu ông mất đi, con sẽ tự gánh vác khoảng đời còn lại của con , ông cái gì cũng không cần biết."
"Coi như là chia tay , về sau lại lựa chọn một người tốt. Ông không thể ở cạnh con đối tốt với con một đời, ba mẹ con đều không có trách nhiệm, mất sớm, về sau đường của con thì con tự mình đi."
"A Đạc..." Ông nội nở nụ cười "Thật ra là không phải tốt nhất?"
"Ai cũng được chỉ cần đối với con tốt là được, nhiều chàng trai như vậy, cũng không phải chỉ có Trần Đạc?"
Nước mắt Tống Thanh Y bỗng nhiên rơi xuống.
Cô dùng khăn lau, cúi đầu không nói chuyện.
Ông vỗ vỗ bờ vai cô, "Nên sống thế nào liền sống thế ấy."
"Bất quá cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, rất nhanh ."
Tống Thanh Y kêu: "Ông nội."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Cô nhấc máy, là Trình Dật.
"Bà xã lúc nào thì trở về?" Trình Dật vẻ say, giọng mềm mềm , như là lông vũ quét trong lòng Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y nuốt nước miếng.
Ông nội hỏi: "Là ai thế? A Đạc sao?"
Tống Thanh Y: "Một người bạn."
Trình Dật bên kia điện thoại cười khẽ, mang theo một chút khàn khàn, như có như không thấp giọng trêu chọc: "Là bạn bè sao?"
Trình Dật chỉ thuận miệng hỏi, thấy cô như thế, nở nụ cười, "Đùa với em thôi."
Nhưng Trình Dật cười như vậy có chút thê lương.
Tống Thanh Y trong lòng căng thẳng dần thả lỏng.
Cô đứng nhìn Trình Dật rửa bát.
Tay áo bị kéo lên một khúc, lộ ra đường cong ở cánh tay, động tác quen thuộc, từ góc độ cô nhìn qua, giống như một bức tranh.
Đẹp quá nên cô không dám quấy rầy.
Trình Dật lại hỏi: "Hôm nay điểm tâm không hợp khẩu vị?"
"Không có." Tống Thanh Y dừng một chút mới tiếp tục nói: "Tôi không có thói quen ăn điểm tâm sáng, ông nội biết, cho nên hôm nay ông nội bình thường sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nếu ăn không hết, ông nội sẽ mắng tôi."
"Vậy sao?" Trình Dật nhíu mày.
Rõ ràng không nói gì, mà Tống Thanh lại hiểu theo ý khác.
Cô tựa vào tủ lạnh, lắc lắc đầu nói: "Ông nội rất đáng sợ ."
Trình Dật nở nụ cười.
Vừa ra đến cửa, Tống Thanh Y hỏi: "Cậu hôm nay có việc gì không?"
"Xế chiều đi gặp Ngụy Gia cùng A Trạch." Trình Dật nói: "Có thể lại cùng ở một chỗ chơi game."
"Được." Tống Thanh Y bỗng nhiên nghĩ đến ——
"Bọn họ vì sao gọi cậu là Nam ca?"
Trình Dật đứng ở cửa, đem bao đưa cho cô, đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ.
"Bởi vì tôi khi còn nhỏ chữ đầu tiên nói chính là Nam, cho nên nhũ danh gọi là Nam Nam."
*
Tống Thanh Y lái xe trên đường ghé vào siêu thị, vẫn còn đang suy nghĩ.
Tống Thanh Y đi siêu thị mua cho ông nội vài món đồ bổ dưỡng.
Ông nội ở Chướng Sơn, gần chỗ bên cạnh , đi vài bước chính là quầy bán đồ, Tống Thanh Y mỗi tuần đi qua sẽ mua cho ông một ít đồ dùng hàng ngày, hoa quả rau dưa sữa tất cả đều mua một ít.
Cô mang theo hai túi đồ đi vào nhà.
Lúc đó ông nội đang nấu cơm, vừa đến cửa đã nghe mùi hương bay ra .
Tống Thanh Y đi vào cao giọng gọi: "Ông nội."
"Đem mấy món đồ cất vào trong tủ?" Ông nói: "Vào phòng đợi ông đi."
Tống Thanh Y đi vào làm nũng, "Cho cháu giúp ông nhé"
"Thật là phiền phức." Ông vẫn là nhịn không được nở nụ cười, đem đầu cô xoa như đứa nhỏ.
"Ai nha, ông đừng cứ mãi xem con là cô gái nhỏ mãi ."
"Không thay đổi được ." Ông nói: "A Đạc đâu? Sao không cùng con cùng nhau đến?"
Tống Thanh Y sắc mặt khó coi, trước khi đến còn chuẩn bị lời nói để giải thích, bất thình lình ông nhắc trong lòng hơi lộp bộp.
Cô nở nụ cười, "Anh ấy bận bịu ông ạ"
"Được." Ông cũng không hỏi nhiều, tiếp tục vội vàng nấu cơm .
Tống Thanh Y đi qua hỗ trợ, Ông liền đem cô đuổi ra ngoài, "Đừng quấy rối, chốc nữa ăn được rồi ."
Tống Thanh Y quyẹt miệng, ngồi ở dưới nền nhà nhìn ông.
Ông nội lập tức quát lớn, "Con gái con đứa ,ở đó vô cùng dơ. Nhanh lên ngồi dậy, mặt đất lạnh lắm, khi còn nhỏ luôn thích ngồi như vậy, đều lớn như vậy , cái tật xấu còn không đổi được!"
Tống Thanh Y quay đầu hướng ông nở nụ cười.
Tháng 4 trong không khí mùa xuân thanh mát, cô khép hờ mắt, thấp giọng nói: "Ông nội, nếu có một ngày con cùng A Đạc chia tay thì làm sao bây giờ?"
Ông nội đi qua lấy chổi đem cô đuổi đứng lên, "Nói lời ngốc gì đó? Lần trước A Đạc đến còn cùng ông nói về chuyện sẽ cầu hôn con như thế nào , ông còn suy nghĩ giúp nó , dù sao cũng là sợ con ủy khuất , con bây giờ còn nghĩ đến chia tay?"
Tống Thanh Y đứng nhìn ông mang một cái đệm đến "Ngồi lên cái này đi."
Tống Thanh Y ngồi xuống, nâng cằm phơi nắng.
Cô không định nói.
Cầu hôn?
Cũng là hướng Thượng Nghiên cầu hôn.
Ông đột nhiên hỏi: "Các con sẽ không thật sự chia tay chứ?"
Tống Thanh Y quay đầu nhìn ông, không nói chuyện.
"Thật sự?"
Ông hít một hơi khí lạnh, "Nó có người khác."
Tống Thanh Y vội vàng đứng lên, đỡ ông, "Ông lại nghĩ nhiều rồi, con với Trần Đạc nào có chia tay."
Ông nội nhìn cô, "Vậy con nói cho ông nghe đi,con nói vậy là ý gì?"
"Con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Ông nhìn cô trợn trắng mắt, "Chuyện này tuyệt đối không buồn cười"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Ông bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Hai Ông cháu uống một chút rượu, Tống Thanh Y sắc mặt hơi đỏ, ông cũng có chút say.
Ông nhìn Tống Thanh Y, bỗng nhiên mở miệng, "Tẩu lượng kém."
" Các con trẻ tuổi có nhiều chuyện, ông cũng không hỏi, muốn kết hôn liền kết hôn, chia tay liền chia tay, cùng ông nói cái gì. Đây là sự tự do của con, con còn một con đường dài, nếu ông mất đi, con sẽ tự gánh vác khoảng đời còn lại của con , ông cái gì cũng không cần biết."
"Coi như là chia tay , về sau lại lựa chọn một người tốt. Ông không thể ở cạnh con đối tốt với con một đời, ba mẹ con đều không có trách nhiệm, mất sớm, về sau đường của con thì con tự mình đi."
"A Đạc..." Ông nội nở nụ cười "Thật ra là không phải tốt nhất?"
"Ai cũng được chỉ cần đối với con tốt là được, nhiều chàng trai như vậy, cũng không phải chỉ có Trần Đạc?"
Nước mắt Tống Thanh Y bỗng nhiên rơi xuống.
Cô dùng khăn lau, cúi đầu không nói chuyện.
Ông vỗ vỗ bờ vai cô, "Nên sống thế nào liền sống thế ấy."
"Bất quá cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, rất nhanh ."
Tống Thanh Y kêu: "Ông nội."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Cô nhấc máy, là Trình Dật.
"Bà xã lúc nào thì trở về?" Trình Dật vẻ say, giọng mềm mềm , như là lông vũ quét trong lòng Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y nuốt nước miếng.
Ông nội hỏi: "Là ai thế? A Đạc sao?"
Tống Thanh Y: "Một người bạn."
Trình Dật bên kia điện thoại cười khẽ, mang theo một chút khàn khàn, như có như không thấp giọng trêu chọc: "Là bạn bè sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.