Chương 13
Dung Yên
08/08/2020
Thành Bắc có một ngôi chùa.
Tọa lạc ở Hương Sơn, độ cao so với mặt biển rất cao, ở đây sương khói mịt mù, như tiên cảnh.
Hoàn cảnh nơi này tốt, khách đến viếng thăm cũng rất nhiều, chùa cũng lớn, chuẩn bị sẵn phòng khách, nếu có khách hành hương ở lại .
Tống Thanh Y thường cùng ông nội đi thắp nhang khấn vái, nhưng lần này chỉ có cô đi .
Trước đó cô có hẹn trước Trình Dật.
Hai người cùng đi .
Chùa tên là "Tuệ Thường Tự", Hương Sơn không thể lái xe đi lên, chỉ có thể vác bộ .
Tống Thanh Y mang mũ lưỡi trai đi ở phía trước, Trình Dật theo sát ở sau lưng cô.
"Cậu trước kia có đến đây sao?" Tống Thanh Y hỏi.
Bởi vì nhìn Trình Dật giống như rất quen thuộc nơi này.
Trình Dật nói: "Mẹ Ngụy Gia tin phật, cho nên hàng năm tôi sẽ cùng mẹ nuôi đến một lần." ( Đổi xíu nhé,tớ đổi thành Mẹ nuôi cho thân thiết )
"À." Tống Thanh Y lại hỏi: "Cậu tới đây thỉnh cầu cái gì?"
Trình Dật bước chân, Tống Thanh Y quay đầu nhìn cậu.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu rọi lên mặt Trình Dật, Trình Dật nghiêng đầu, nhếch miệng nở nụ cười, "Cầu duyên."
Đôi mắt kia nhìn chằm chằm Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y bỗng nhiên quay đầu đi phía trước vài bước, cùng Trình Dật ngăn cách một khoảng, "Vậy chúc cậu cầu nhân được nhân."
Đường núi gập ghềnh, từng bậc từng bậc thang đứng lên cũng rất lao lực.
Vừa leo đến giữa sườn núi, Tống Thanh Y thể lực đã cạn kiệt.
Chọn một tảng đá lớn, ngồi xuống, thở hổn hển, giơ cánh tay xoa xoa ,trên trán rất nhiều mồ hôi, nói với Trình Dật: "Mệt không?"
"Còn được." Trình Dật nói.
"Vậy cậu lên trước." Tống Thanh Y cầm chai nước uống một ngụm, "Tôi nghỉ một lát."
Trình Dật ngồi ở bên người cô "Nhưng tôi hơi khát."
"Tôi có mang theo nước." Tống Thanh Y nói liền từ trong ba lô lấy chai nước, nào ngờ Trình Dật cầm lấy chai nước cô vừa uống dở "Không cần , tôi uống chai này cũng được"
"Tôi đã uống rồi." Tống Thanh Y mở chai nước vừa lấy ra, Trình Dật cũng đã vặn mở nắp chai, ngẩng đầu lên, môi không tiếp xúc miệng bình, uống hai hớp.
Lúc Tống Thanh Y nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy gáy của Trình Dật,yết hầu khêu gợi khẽ nhúc nhích.
Sau khi uống xong, Trình Dật đem nắp vặn lại, sau đó tiện tay lau khóe miệng mình, cười nhìn Tống Thanh Y, "Chị lại ghét bỏ tôi rồi phải không"
"Tôi không có..." Tống Thanh Y đang muốn biện giải, Trình Dật cười nói: "Nước ngọt vô cùng ."
Sau khi nói xong, Trình Dật cầm lấy tay Tống Thanh Y nắm nắm
"Chúng ta đi thôi ."
Tống Thanh Y gật đầu,đứng dậy.
Cả đôi chân đều mỏi.
Quả nhiên là do cô lớn tuổi.
Trước kia lúc cô thức dậy, đeo balo cũng có thể không cần nghỉ ngơi trèo lên.
Mà bây giờ, leo núi với cô là vô cùng mệt mỏi .
Tháng 4,ở Hương Sơn có chút lạnh, Trình Dật đeo mũ lưỡi trai màu đen, mặc trang phục màu trắng, quần vận động màu đen, dưới chân là một đôi giày AJ, màu trắng viền xanh, chỉ cần nhìn bóng lưng liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng Trình Dật xuất thần.
Từng bậc từng bậc thang đi lên, vừa qua khỏi một đoạn.
Trình Dật cầm di động chụp ảnh, trên lưng vác balo của cô.
Trình Dật đem màn hình cho Tống Thanh Y nhìn.
Ánh nắng vừa kịp, Tống Thanh Y đang cười nhìn bóng lưng Trình Dật.
Rất đáng yêu.
Trình Dật đem ảnh chụp gửi cho Tống Thanh Y, "Về sau có thể sẽ sử dụng đến ."
Tống Thanh Y không hiểu ý Trình Dật, nhưng không có hỏi.
Hai người tiếp tục đi.
Chùa rất an tĩnh, hai người lên tới vừa lúc giữa trưa, cùng các vị chủ trì ăn trưa, sau đó cùng các sư dọn dẹp.
Không thể không nói, Phật giáo thánh địa chính là nơi gột rửa tâm linh.
Tống Thanh Y ngồi ở gian phòng dành cho khách, phòng không lớn, thậm chí rất đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, còn có trầm hương.
Tống Thanh Y nhắm mắt lại hít thở, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trong chùa, khách đi chung đều được là phân nơi nghỉ , cho nên Trình Dật ở bên kia, cách một cửa.
Hai người ở trên chùa qua 2 ngày, thanh thản yên lặng sinh hoạt làm Tống Thanh Y nghĩ cô có khi đang ẩn cư.
Cô cùng Trình Dật ban ngày sẽ cùng chơi cờ vây, ngẫu nhiên đi chụp phong cảnh, buổi tối tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Trình Dật không phải là người nói nhiều, biết cô thích yên lặng, bình thường đều không nói chuyện, cho cô thời gian suy nghĩ về mọi thứ.
Lúc cả hai người cùng nhau chơi cờ vây, Tống Thanh Y phát hiện Trình Dật còn có mặt khác, cậu ta sẽ không nhường cô, hai người thường xuyên đi hơn nửa bàn cờ mới có thể phân thắng bại.
Tỷ lệ thắng ngang hàng.
Cờ vây lúc trước do cô nhàm chán luyện , thường xuyên ở trên mạng chơi, cho nên Tống Thanh Y tự cho là kỹ thuật cô cũng không tệ lắm, trong cuộc sống hằng ngày cũng chưa từng gặp được đối thủ, lần này cùng Trình Dật chơi cờ, rất có cảm giác gặp tri kỷ .
Tóm lại chơi rất vui vẻ .
Qua ngày thứ ba, Tống Thanh Y ở trong phòng dọn bàn cờ, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Trình Dật nhìn cô một cái, cô bảo anh nghe điện thoại.
Trình Dật vừa nhận, tiếng kêu rên cùng nhau truyền ra, "Xong rồi, Nam ca, em... em giống như đụng chết người!"
Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay bình luận không náo nhiệt nha ~
Mọi người đều bận bịu cả sao?
Tọa lạc ở Hương Sơn, độ cao so với mặt biển rất cao, ở đây sương khói mịt mù, như tiên cảnh.
Hoàn cảnh nơi này tốt, khách đến viếng thăm cũng rất nhiều, chùa cũng lớn, chuẩn bị sẵn phòng khách, nếu có khách hành hương ở lại .
Tống Thanh Y thường cùng ông nội đi thắp nhang khấn vái, nhưng lần này chỉ có cô đi .
Trước đó cô có hẹn trước Trình Dật.
Hai người cùng đi .
Chùa tên là "Tuệ Thường Tự", Hương Sơn không thể lái xe đi lên, chỉ có thể vác bộ .
Tống Thanh Y mang mũ lưỡi trai đi ở phía trước, Trình Dật theo sát ở sau lưng cô.
"Cậu trước kia có đến đây sao?" Tống Thanh Y hỏi.
Bởi vì nhìn Trình Dật giống như rất quen thuộc nơi này.
Trình Dật nói: "Mẹ Ngụy Gia tin phật, cho nên hàng năm tôi sẽ cùng mẹ nuôi đến một lần." ( Đổi xíu nhé,tớ đổi thành Mẹ nuôi cho thân thiết )
"À." Tống Thanh Y lại hỏi: "Cậu tới đây thỉnh cầu cái gì?"
Trình Dật bước chân, Tống Thanh Y quay đầu nhìn cậu.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu rọi lên mặt Trình Dật, Trình Dật nghiêng đầu, nhếch miệng nở nụ cười, "Cầu duyên."
Đôi mắt kia nhìn chằm chằm Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y bỗng nhiên quay đầu đi phía trước vài bước, cùng Trình Dật ngăn cách một khoảng, "Vậy chúc cậu cầu nhân được nhân."
Đường núi gập ghềnh, từng bậc từng bậc thang đứng lên cũng rất lao lực.
Vừa leo đến giữa sườn núi, Tống Thanh Y thể lực đã cạn kiệt.
Chọn một tảng đá lớn, ngồi xuống, thở hổn hển, giơ cánh tay xoa xoa ,trên trán rất nhiều mồ hôi, nói với Trình Dật: "Mệt không?"
"Còn được." Trình Dật nói.
"Vậy cậu lên trước." Tống Thanh Y cầm chai nước uống một ngụm, "Tôi nghỉ một lát."
Trình Dật ngồi ở bên người cô "Nhưng tôi hơi khát."
"Tôi có mang theo nước." Tống Thanh Y nói liền từ trong ba lô lấy chai nước, nào ngờ Trình Dật cầm lấy chai nước cô vừa uống dở "Không cần , tôi uống chai này cũng được"
"Tôi đã uống rồi." Tống Thanh Y mở chai nước vừa lấy ra, Trình Dật cũng đã vặn mở nắp chai, ngẩng đầu lên, môi không tiếp xúc miệng bình, uống hai hớp.
Lúc Tống Thanh Y nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy gáy của Trình Dật,yết hầu khêu gợi khẽ nhúc nhích.
Sau khi uống xong, Trình Dật đem nắp vặn lại, sau đó tiện tay lau khóe miệng mình, cười nhìn Tống Thanh Y, "Chị lại ghét bỏ tôi rồi phải không"
"Tôi không có..." Tống Thanh Y đang muốn biện giải, Trình Dật cười nói: "Nước ngọt vô cùng ."
Sau khi nói xong, Trình Dật cầm lấy tay Tống Thanh Y nắm nắm
"Chúng ta đi thôi ."
Tống Thanh Y gật đầu,đứng dậy.
Cả đôi chân đều mỏi.
Quả nhiên là do cô lớn tuổi.
Trước kia lúc cô thức dậy, đeo balo cũng có thể không cần nghỉ ngơi trèo lên.
Mà bây giờ, leo núi với cô là vô cùng mệt mỏi .
Tháng 4,ở Hương Sơn có chút lạnh, Trình Dật đeo mũ lưỡi trai màu đen, mặc trang phục màu trắng, quần vận động màu đen, dưới chân là một đôi giày AJ, màu trắng viền xanh, chỉ cần nhìn bóng lưng liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng Trình Dật xuất thần.
Từng bậc từng bậc thang đi lên, vừa qua khỏi một đoạn.
Trình Dật cầm di động chụp ảnh, trên lưng vác balo của cô.
Trình Dật đem màn hình cho Tống Thanh Y nhìn.
Ánh nắng vừa kịp, Tống Thanh Y đang cười nhìn bóng lưng Trình Dật.
Rất đáng yêu.
Trình Dật đem ảnh chụp gửi cho Tống Thanh Y, "Về sau có thể sẽ sử dụng đến ."
Tống Thanh Y không hiểu ý Trình Dật, nhưng không có hỏi.
Hai người tiếp tục đi.
Chùa rất an tĩnh, hai người lên tới vừa lúc giữa trưa, cùng các vị chủ trì ăn trưa, sau đó cùng các sư dọn dẹp.
Không thể không nói, Phật giáo thánh địa chính là nơi gột rửa tâm linh.
Tống Thanh Y ngồi ở gian phòng dành cho khách, phòng không lớn, thậm chí rất đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, còn có trầm hương.
Tống Thanh Y nhắm mắt lại hít thở, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trong chùa, khách đi chung đều được là phân nơi nghỉ , cho nên Trình Dật ở bên kia, cách một cửa.
Hai người ở trên chùa qua 2 ngày, thanh thản yên lặng sinh hoạt làm Tống Thanh Y nghĩ cô có khi đang ẩn cư.
Cô cùng Trình Dật ban ngày sẽ cùng chơi cờ vây, ngẫu nhiên đi chụp phong cảnh, buổi tối tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Trình Dật không phải là người nói nhiều, biết cô thích yên lặng, bình thường đều không nói chuyện, cho cô thời gian suy nghĩ về mọi thứ.
Lúc cả hai người cùng nhau chơi cờ vây, Tống Thanh Y phát hiện Trình Dật còn có mặt khác, cậu ta sẽ không nhường cô, hai người thường xuyên đi hơn nửa bàn cờ mới có thể phân thắng bại.
Tỷ lệ thắng ngang hàng.
Cờ vây lúc trước do cô nhàm chán luyện , thường xuyên ở trên mạng chơi, cho nên Tống Thanh Y tự cho là kỹ thuật cô cũng không tệ lắm, trong cuộc sống hằng ngày cũng chưa từng gặp được đối thủ, lần này cùng Trình Dật chơi cờ, rất có cảm giác gặp tri kỷ .
Tóm lại chơi rất vui vẻ .
Qua ngày thứ ba, Tống Thanh Y ở trong phòng dọn bàn cờ, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Trình Dật nhìn cô một cái, cô bảo anh nghe điện thoại.
Trình Dật vừa nhận, tiếng kêu rên cùng nhau truyền ra, "Xong rồi, Nam ca, em... em giống như đụng chết người!"
Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay bình luận không náo nhiệt nha ~
Mọi người đều bận bịu cả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.