Chương 15
Dung Yên
08/08/2020
Ngụy Gia đụng phải cô gái kia, chỉ tổn thương đầu một chút, ở bệnh viện vài ngày sẽ ổn.
Cô là sinh viên năm hai đại học y, những vết máu kia là máu vịt cô định làm thí nghiệm, làm Ngụy Gia sợ hết hồn, nhìn Ngụy Gia ỉu xìu, Trình Dật không thể bỏ Ngụy Gia về chùa , nói với Tống Thanh Y một tiếng.
Tô Giang lâu chưa xuất hiện.
Thân hình thon dài, mặc một thân đen , trước sau im lặng.
Bốn người đều tụ hợp.
Mãi cho đến cuối cùng, Ngụy Gia uống nhiều rượu, nhìn Trình Dật đang chăm chú xem di động, nâng cằm hỏi: "Nam ca, em đã định hỏi anh ."
"Như thế nào?" Trình Dật buông di động, nhíu mày.
"Anh đối với Tống Thanh Y, là thật sao?" Ngụy Gia nói: "Anh vội vội vàng vàng kết hôn , cái gì cũng không nói, chúng em đều rất lo lắng cho anh."
Trình Dật nghe vậy, ánh mắt nhìn ba người, cầm lấy một ly rượu trước mặt uống một hơi, cảm giác lành lạnh mang một chút ngọt lành.
"Lo lắng cái gì?" Trình Dật bình tĩnh hỏi.
Ngụy Gia mở to hai mắt nhìn, "Anh nhìn xem chính mình,tài giỏi lại sắp tốt nghiệp ,anh chỉ cần tươi cười một cái có thể làm các cô gái xung quanh tim đập tình nguyện vì anh mà say mê, mà anh cứ như vậy mà kết hôn ? Em thấy anh rất là kì hoặc...rất không giống anh"
Vì cái gì, Ngụy Gia cũng không nói lên được.
Tiếng xấu ? Cô ấy có vô vàng tiếng xấu?
Thật tình Ngụy Gia rất thích kịch bản Tống Thanh Y , nhưng sau khi thấy những lời đồn của cô, Ngụy Gia không có biện pháp mà tin tưởng Tống Thanh Y.
Ngụy Gia ỉu xìu đem chén rượu uống cạn sạch, đối diện Trình Dật vẫn là trước sau bình tĩnh.
"Nam ca, anh coi trọng điều gì ở Tống Thanh Y?"
Trình Dật rót một chén rượu cho Ngụy Gia, ánh mắt nghiêm túc, nhưng lại chứa ý cười, "Anh thích cô ấy''
" Tống Thanh Y có cái gì tốt?" Ngụy Gia tức giận nói: "Gả cho anh giống như người chịu ủy khuất là anh."
"Ngay cả danh phận cũng không cho,em đều tức cho anh."
Trình Dật nhìn Ngụy Gia, "Em tức cái gì?"
Nhắc tới, Ngụy Gia vỗ bàn, mọi người trong quán đều nhìn qua chỗ bọn họ, Từ Trường Trạch lập tức giải thích; "Xin lỗi, em trai của em hơi say."
Ngụy Gia mắt trợn trắng, nhìn Trình Dật nói: "Anh trong lòng em ưu tú đến chừng nào! Dựa vào cái gì mà Tống Thanh Y đối với anh như vậy!"
Trình Dật vuốt ve chén rượu trong tay, ngón tay thon dài chậm rãi chạm đến hoa văn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Cô ấy mới là người ưu tú nhất ."
Lời nói này cực kì bình tĩnh, giống như anh chỉ đang nói sự thật.
Nhưng Trình Dật dùng giọng điệu này nói ra,Ngụy Gia tràn đầy căm phẫn như bị tạt một chậu nước lạnh, tất cả lời nói chuẩn bị thoát ra tất cả đều nuốt trở về, không nói một lời nhìn Trình Dật.
Trình Dật cùng Ngụy Gia nhìn nhau
Tô Giang bỗng nhiên mở miệng, "« Lý Tưởng Của Ta Quốc » là Vạn Tịch viết mà ?" (Thật ra thì tớ cũng không hiểu tên kịch bản này cho lắm,nếu beta sai lệch thì có lỗi với tác giả quá nên tên tớ để nguyên nhé :* )
Trình Dật ánh mắt bình tĩnh, âm thanh lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng châm chọc, "Vạn Tịch xứng sao?"
"Như nào,tớ không hiểu lắm?" Tô Giang lại hỏi.
Trình Dật nhìn Tô Giang ''Cậu có xem qua tác phẩm A Thanh không?"
Tô Giang gật đầu.
Bọn họ ở ký túc xá bốn người đều rất thích kịch bản Tống Thanh Y, mỗi một bộ đều có phong cách cá nhân riêng biệt, nhưng hai ba năm trở lại đây, tác phẩm cô càng ngày càng ít, chất lượng cũng không cao như trước.
Nói đúng ra là sau này mỗi một bộ tác phẩm đều rất kém,chỉ có « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là làm cho người ta vô cùng hào hứng,kinh ngạc,chờ đợi.
Mà không biết sao bỗng nhiên tuôn ra nhiều tin tức .
Chủ yếu tác phẩm đó đều do Vạn Tịch viết.
Vấn đề tốt xấu lẫn lộn.
Trình Dật không nhanh không chậm nhấp rượu, "Sau này có ngày sẽ sáng tỏ ."
"Có ý gì?" Ba người một lời nói.
Trình Dật ánh mắt dừng ở ánh đèn trong quán .
Diễm lệ, sáng sủa, làm cho ai cũng không dám nhìn thẳng.
"Các cậu tin tôi?" Trình Dật đem từng chữ nói ra: "Không thể bởi vì cô ấy không nói lời nào mà cảm thấy cô ấy ngốc."
Nếu có người làm cô đau lòng, vậy anh nguyện ý lấy bản thân ra thay cô chịu, đem tất cả những ánh hào quang mà cô nên có trả lại cho cô.
Trong lúc mọi người đều im lặng, Trình Dật nhẹ nhàng để chén rượu xuống, mắt khép hờ, giọng điệu kiêu ngạo, "Tất cả tác phẩm đều là cô ấy viết ."
Trình Dật giọng điệu hơi giơ lên, khóe môi cười, lúc nói chuyện mang vài phần khoe khoang sủng nịnh, nhìn mọi người ,anh chậm rãi nói: "Tin tôi,cô ấy sẽ không ngã xuống ."
"Cô ấy khẳng định còn có thể vinh quang một lần nữa."
Ngụy Gia cảm thấy kinh ngạc, nhưng cậu đã bị Trình Dật hoàn toàn thuyết phục .
Tống Thanh Y gặp chuyện không may, Trình Dật lúc ở ký túc xá tâm tình đặc biệt không tốt, có hỏi thăm một vài người chuyện của Tống Thanh Y, vì thế từ đó về sau, tất cả mọi người đều không đề cập tới Tống Thanh Y, cũng không đề cập tác phẩm của Tống Thanh Y nữa.
Bọn họ đều cho rằng Trình Dật không chấp nhận được sự thật như vậy.
Không nghĩ là, Trình Dật rất tin tưởng Tống Thanh Y.
Nói đến Tống Thanh Y, trong mắt của Trình Dật đều có biêt bao là yêu thương.
Im lặng nửa ngày.
Từ Trường Trạch hỏi: "Cậu tin tưởng cô ấy như thế sao?"
Trình Dật cười, ngón tay thon dài đập vào mặt bàn, "Cô ấy so với những người khác hơi ngốc nhưng tôi tin cô ấy..."
**
Lúc chiều trong chùa đón tiếp một nhóm người, tới lấy cảnh chụp ảnh , ở khoảng ba ngày.
Bởi vì ở chùa rất xa nên đa số khách hành hương liền ở lại nghỉ tạm, cùng chùa tiến hành thương lượng chỗ ở, nhưng phòng nghỉ không đủ đành phải xin lỗi, may mắn nơi này khách hành hương đều thành kính Phật tử, không có cãi vã mâu thuẫn.
Tống Thanh Y tới đây vốn là để những phiền não cô tan đi, ở hay không đối với cô mà nói cũng không sao.
Chỉ cần hoàn cảnh an tĩnh là tốt rồi.
Nhưng vào sáng sớm hôm sau, cô bị ồn mà tỉnh .
Cô giấc ngủ mỏng, lại có thói quen ngủ muộn, buổi sáng bị người khác quấy rầy cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vốn nghĩ là bọn họ ầm ĩ một trận rồi chấm dứt, lại không ngờ âm thanh càng lúc càng lớn.
Bánh xe xẹt qua n ,phát ra âm thanh chói tai, hậu trường bắt đầu dùng loa kêu nhân viên,hậu cần dàn xếp.
Tống Thanh Y trước kia rất quen thuộc với tình cảnh trong đoàn phim.
Nhưng trải qua ba tháng, cô lại phát hiện mình không thích ứng nổi.
Có nhiều khách hành hương cũng bị đánh thức cùng đoàn phim thương lượng một chút, không biết nói gì mà khách hành hương lại lui vào phòng , mà âm thanh không có một chút gì là giảm bớt.
Tống Thanh Y trước kia làm cùng với tổ biên kịch, thường xuyên im lặng.Nếu xảy ra vấn đề gì có cô ở đó có thể tùy ý đổi một chút ,mà thường là nội dung cốt truyện bỏ gần một nửa.
Bởi vì còn tùy các tình huống chính diễn ra trong phim.
Cùng tổ biên kịch thảo luận vô cùng mệt mỏi,mà biên kịch có thể lựa chọn đi hoặc là không đi.
Nhưng Tống Thanh Y lúc nào cũng đi, không muốn kịch bản của mình bị người khác tự ý sửa chữa , hơn nữa có thể cùng đạo diễn thương lượng nội dung cốt truyện, dựa theo ý nghĩ của mình mà nhờ đạo diễn chỉnh sửa cho hợp lý nhưng không làm mất gốc, mà bởi vì kịch bản của cô có Trần Đạc với Thượng Nghiên nên cô rất chú ý.
Tống Thanh Y ngồi ở trên giường , bên ngoài ánh mặt trời sáng choang, nhìn thời gian, đã bảy giờ.
Ngồi yên một lát liền bắt đầu rửa mặt, sau đó ra ngoài tìm chủ trì, nghe kinh phật.
Kỳ thật Cô nghe không hiểu lắm, nhưng Phật gia chú tâm là luật nhân quả, luân hồi.
Giữa trưa.
Lúc ăn cơm, cô bỗng nhiên nghĩ đến Trình Dật, mở di động không có một chút tin tức của anh, có chút không quen.
Đúng lúc đang ăn, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, chủ trì nói là đoàn phim vừa kết thúc xong công việc ,mọi người không cần để ý tới họ.
Tống Thanh Y nghi hoặc, "Lúc trước , trong chùa không phải không cho đoạn phim đến sao ạ?"
"Lúc này không giống lúc trước." Chủ trì nói , Tống Thanh Y nghe khó hiểu "Là sao ạ?"
"Tuệ Thường Tự năm gần đây hương khói không bằng năm rồi, khách tới hành hương rất ít , người trong chùa từ trên xuống dưới còn lo mọi chuyện. Hơn nữa đầu năm nay dưới Chướng Sơn có mở một ngôi chùa, rất nhiều người đều nói rất linh nghiệm, khách hành hương phần lớn đều qua bên kia khấn vái ." Chủ trì nói: "Đoàn phim qua bên này mượn cảnh, có thể giúp chùa mang đến một khoảng tiền, mà hơn cả là có thể giúp chùa có thêm độ nổi tiếng."
Tống Thanh Y gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ, chỉ là ——
"Nói như vậy, Phật tổ sẽ không cảm thấy chúng ta không thành kính sao ạ?"
Chủ trì im lặng "Tâm chúng ta có phật, khắp nơi đều có phật."
Chủ trì vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Đại Lâm, "Đạc Ca, Bà nội anh gọi điện thoại, mau đến đây."
Thanh âm quen thuộc vang lên, "Được , để tôi nói với bà một chút."
Trần Đạc vội vàng chạy vào, Đại Lâm giơ điện thoại đưa qua cho anh.
"Bà nội,con biết. Hôm sau! Hôm sau con liền trở về thăm bà. Bà cứ yên tâm đi. A Thanh? A Thanh mấy ngày hôm trước không phải đi thăm bà sao? bà yên tâm đi, con mới không dám bắt nạt cô ấy, nếu bắt nạt lại về nói với bà thì sao, chẳng phải bà sẽ dùng gậy đánh chết con ?"
"Bà yên tâm! A Thanh bây giờ cũng có công việc chính mình, sao có thể theo con đi cùng nhau được chứ, hôm cô ấy về thăm bà cháu cũng không biết, để xíu con gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút. Bà nội! con khẳng định với người sẽ đối với cô ấy! Bà đừng nghĩ chúng con không thân chứ."
"Được , không nói với bà nữa , con bên này muốn ăn cơm , bà nội cũng ăn cơm, hôm sau chụp xong con liền trở về thăm bà.Bà đừng nói những lời không may nữa, Con ở Tuệ Thường Tự, lúc trở về thỉnh cầu cho bà sống tới trăm tuổi. Được rồi, con cúp máy đây."
Là Trần Đạc.
Đang cùng bà nội nói chuyện điện thoại, còn nhắc tới cô.
Mà giọng Trần Đạc nói không nhỏ, người bên cạnh đều có thể nghe.
Tống Thanh Y cùng bọn họ ăn cơm chỉ cách một tấm ngăn, cô quay lưng lại Trần Đạc, mu bàn tay cầm chặt đôi đũa đến mức nổi cả gân xanh, chiếc đũa trong tay cô gần như biến dạng.
Vang một tiếng.
Đôi đũa trong tay cô gãy ,cô mở lòng bàn tay, trên ngón tay cô đều là máu, rơi vào chén cơm đang ăn dở, làm cho chủ trì hoảng sợ.
"Thí chủ, con..."
"Không có việc gì ạ" Tống Thanh Y từ bên cạnh bàn cầm lấy khăn tay, xoa xoa ngón tay, đem chiếc đũa bị cô làm gãy đặt lên bàn, thanh âm run run nói: "Xin lỗi."
"A Thanh..." Trần Đạc đứng sau lưng cô kêu cô.
Tống Thanh Y có thể cảm giác có thật nhiều ánh mắt dừng ở trên người cô.
Dù sao rất nhiều người đều biết Trần Đạc có một thanh mai trúc mã, là thiên tài thiếu nữ, kim bài biên kịch, mà Trần Đạc hay gọi là A Thanh.
Đại Lâm là trợ lý Trần Đạc, tự nhiên cũng thấy cô.
Tống Thanh Y cương trực, chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn.
Chung quanh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, ngạc nhiên , đồng tình , ánh mắt bát quái đều dừng ở trên người của cô, cô hướng tới chủ trì gật đầu, "Con trở về phòng trước."
Ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Đại Lâm nghe cậu kêu: "Chị Thanh Thanh ."
Cô không để ý.
Trong nháy mắt đó, Trần Đạc kéo cổ tay cô, lại bị cô né tránh.
Cô đứng ở tại chỗ, khóe môi cười, đôi mắt phiếm hồng, như là một đóa anh túc hoa vừa mới nở rộ, "Kỹ thuật biểu diễn của anh rất tốt đó."
Cô là sinh viên năm hai đại học y, những vết máu kia là máu vịt cô định làm thí nghiệm, làm Ngụy Gia sợ hết hồn, nhìn Ngụy Gia ỉu xìu, Trình Dật không thể bỏ Ngụy Gia về chùa , nói với Tống Thanh Y một tiếng.
Tô Giang lâu chưa xuất hiện.
Thân hình thon dài, mặc một thân đen , trước sau im lặng.
Bốn người đều tụ hợp.
Mãi cho đến cuối cùng, Ngụy Gia uống nhiều rượu, nhìn Trình Dật đang chăm chú xem di động, nâng cằm hỏi: "Nam ca, em đã định hỏi anh ."
"Như thế nào?" Trình Dật buông di động, nhíu mày.
"Anh đối với Tống Thanh Y, là thật sao?" Ngụy Gia nói: "Anh vội vội vàng vàng kết hôn , cái gì cũng không nói, chúng em đều rất lo lắng cho anh."
Trình Dật nghe vậy, ánh mắt nhìn ba người, cầm lấy một ly rượu trước mặt uống một hơi, cảm giác lành lạnh mang một chút ngọt lành.
"Lo lắng cái gì?" Trình Dật bình tĩnh hỏi.
Ngụy Gia mở to hai mắt nhìn, "Anh nhìn xem chính mình,tài giỏi lại sắp tốt nghiệp ,anh chỉ cần tươi cười một cái có thể làm các cô gái xung quanh tim đập tình nguyện vì anh mà say mê, mà anh cứ như vậy mà kết hôn ? Em thấy anh rất là kì hoặc...rất không giống anh"
Vì cái gì, Ngụy Gia cũng không nói lên được.
Tiếng xấu ? Cô ấy có vô vàng tiếng xấu?
Thật tình Ngụy Gia rất thích kịch bản Tống Thanh Y , nhưng sau khi thấy những lời đồn của cô, Ngụy Gia không có biện pháp mà tin tưởng Tống Thanh Y.
Ngụy Gia ỉu xìu đem chén rượu uống cạn sạch, đối diện Trình Dật vẫn là trước sau bình tĩnh.
"Nam ca, anh coi trọng điều gì ở Tống Thanh Y?"
Trình Dật rót một chén rượu cho Ngụy Gia, ánh mắt nghiêm túc, nhưng lại chứa ý cười, "Anh thích cô ấy''
" Tống Thanh Y có cái gì tốt?" Ngụy Gia tức giận nói: "Gả cho anh giống như người chịu ủy khuất là anh."
"Ngay cả danh phận cũng không cho,em đều tức cho anh."
Trình Dật nhìn Ngụy Gia, "Em tức cái gì?"
Nhắc tới, Ngụy Gia vỗ bàn, mọi người trong quán đều nhìn qua chỗ bọn họ, Từ Trường Trạch lập tức giải thích; "Xin lỗi, em trai của em hơi say."
Ngụy Gia mắt trợn trắng, nhìn Trình Dật nói: "Anh trong lòng em ưu tú đến chừng nào! Dựa vào cái gì mà Tống Thanh Y đối với anh như vậy!"
Trình Dật vuốt ve chén rượu trong tay, ngón tay thon dài chậm rãi chạm đến hoa văn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Cô ấy mới là người ưu tú nhất ."
Lời nói này cực kì bình tĩnh, giống như anh chỉ đang nói sự thật.
Nhưng Trình Dật dùng giọng điệu này nói ra,Ngụy Gia tràn đầy căm phẫn như bị tạt một chậu nước lạnh, tất cả lời nói chuẩn bị thoát ra tất cả đều nuốt trở về, không nói một lời nhìn Trình Dật.
Trình Dật cùng Ngụy Gia nhìn nhau
Tô Giang bỗng nhiên mở miệng, "« Lý Tưởng Của Ta Quốc » là Vạn Tịch viết mà ?" (Thật ra thì tớ cũng không hiểu tên kịch bản này cho lắm,nếu beta sai lệch thì có lỗi với tác giả quá nên tên tớ để nguyên nhé :* )
Trình Dật ánh mắt bình tĩnh, âm thanh lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng châm chọc, "Vạn Tịch xứng sao?"
"Như nào,tớ không hiểu lắm?" Tô Giang lại hỏi.
Trình Dật nhìn Tô Giang ''Cậu có xem qua tác phẩm A Thanh không?"
Tô Giang gật đầu.
Bọn họ ở ký túc xá bốn người đều rất thích kịch bản Tống Thanh Y, mỗi một bộ đều có phong cách cá nhân riêng biệt, nhưng hai ba năm trở lại đây, tác phẩm cô càng ngày càng ít, chất lượng cũng không cao như trước.
Nói đúng ra là sau này mỗi một bộ tác phẩm đều rất kém,chỉ có « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là làm cho người ta vô cùng hào hứng,kinh ngạc,chờ đợi.
Mà không biết sao bỗng nhiên tuôn ra nhiều tin tức .
Chủ yếu tác phẩm đó đều do Vạn Tịch viết.
Vấn đề tốt xấu lẫn lộn.
Trình Dật không nhanh không chậm nhấp rượu, "Sau này có ngày sẽ sáng tỏ ."
"Có ý gì?" Ba người một lời nói.
Trình Dật ánh mắt dừng ở ánh đèn trong quán .
Diễm lệ, sáng sủa, làm cho ai cũng không dám nhìn thẳng.
"Các cậu tin tôi?" Trình Dật đem từng chữ nói ra: "Không thể bởi vì cô ấy không nói lời nào mà cảm thấy cô ấy ngốc."
Nếu có người làm cô đau lòng, vậy anh nguyện ý lấy bản thân ra thay cô chịu, đem tất cả những ánh hào quang mà cô nên có trả lại cho cô.
Trong lúc mọi người đều im lặng, Trình Dật nhẹ nhàng để chén rượu xuống, mắt khép hờ, giọng điệu kiêu ngạo, "Tất cả tác phẩm đều là cô ấy viết ."
Trình Dật giọng điệu hơi giơ lên, khóe môi cười, lúc nói chuyện mang vài phần khoe khoang sủng nịnh, nhìn mọi người ,anh chậm rãi nói: "Tin tôi,cô ấy sẽ không ngã xuống ."
"Cô ấy khẳng định còn có thể vinh quang một lần nữa."
Ngụy Gia cảm thấy kinh ngạc, nhưng cậu đã bị Trình Dật hoàn toàn thuyết phục .
Tống Thanh Y gặp chuyện không may, Trình Dật lúc ở ký túc xá tâm tình đặc biệt không tốt, có hỏi thăm một vài người chuyện của Tống Thanh Y, vì thế từ đó về sau, tất cả mọi người đều không đề cập tới Tống Thanh Y, cũng không đề cập tác phẩm của Tống Thanh Y nữa.
Bọn họ đều cho rằng Trình Dật không chấp nhận được sự thật như vậy.
Không nghĩ là, Trình Dật rất tin tưởng Tống Thanh Y.
Nói đến Tống Thanh Y, trong mắt của Trình Dật đều có biêt bao là yêu thương.
Im lặng nửa ngày.
Từ Trường Trạch hỏi: "Cậu tin tưởng cô ấy như thế sao?"
Trình Dật cười, ngón tay thon dài đập vào mặt bàn, "Cô ấy so với những người khác hơi ngốc nhưng tôi tin cô ấy..."
**
Lúc chiều trong chùa đón tiếp một nhóm người, tới lấy cảnh chụp ảnh , ở khoảng ba ngày.
Bởi vì ở chùa rất xa nên đa số khách hành hương liền ở lại nghỉ tạm, cùng chùa tiến hành thương lượng chỗ ở, nhưng phòng nghỉ không đủ đành phải xin lỗi, may mắn nơi này khách hành hương đều thành kính Phật tử, không có cãi vã mâu thuẫn.
Tống Thanh Y tới đây vốn là để những phiền não cô tan đi, ở hay không đối với cô mà nói cũng không sao.
Chỉ cần hoàn cảnh an tĩnh là tốt rồi.
Nhưng vào sáng sớm hôm sau, cô bị ồn mà tỉnh .
Cô giấc ngủ mỏng, lại có thói quen ngủ muộn, buổi sáng bị người khác quấy rầy cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vốn nghĩ là bọn họ ầm ĩ một trận rồi chấm dứt, lại không ngờ âm thanh càng lúc càng lớn.
Bánh xe xẹt qua n ,phát ra âm thanh chói tai, hậu trường bắt đầu dùng loa kêu nhân viên,hậu cần dàn xếp.
Tống Thanh Y trước kia rất quen thuộc với tình cảnh trong đoàn phim.
Nhưng trải qua ba tháng, cô lại phát hiện mình không thích ứng nổi.
Có nhiều khách hành hương cũng bị đánh thức cùng đoàn phim thương lượng một chút, không biết nói gì mà khách hành hương lại lui vào phòng , mà âm thanh không có một chút gì là giảm bớt.
Tống Thanh Y trước kia làm cùng với tổ biên kịch, thường xuyên im lặng.Nếu xảy ra vấn đề gì có cô ở đó có thể tùy ý đổi một chút ,mà thường là nội dung cốt truyện bỏ gần một nửa.
Bởi vì còn tùy các tình huống chính diễn ra trong phim.
Cùng tổ biên kịch thảo luận vô cùng mệt mỏi,mà biên kịch có thể lựa chọn đi hoặc là không đi.
Nhưng Tống Thanh Y lúc nào cũng đi, không muốn kịch bản của mình bị người khác tự ý sửa chữa , hơn nữa có thể cùng đạo diễn thương lượng nội dung cốt truyện, dựa theo ý nghĩ của mình mà nhờ đạo diễn chỉnh sửa cho hợp lý nhưng không làm mất gốc, mà bởi vì kịch bản của cô có Trần Đạc với Thượng Nghiên nên cô rất chú ý.
Tống Thanh Y ngồi ở trên giường , bên ngoài ánh mặt trời sáng choang, nhìn thời gian, đã bảy giờ.
Ngồi yên một lát liền bắt đầu rửa mặt, sau đó ra ngoài tìm chủ trì, nghe kinh phật.
Kỳ thật Cô nghe không hiểu lắm, nhưng Phật gia chú tâm là luật nhân quả, luân hồi.
Giữa trưa.
Lúc ăn cơm, cô bỗng nhiên nghĩ đến Trình Dật, mở di động không có một chút tin tức của anh, có chút không quen.
Đúng lúc đang ăn, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, chủ trì nói là đoàn phim vừa kết thúc xong công việc ,mọi người không cần để ý tới họ.
Tống Thanh Y nghi hoặc, "Lúc trước , trong chùa không phải không cho đoạn phim đến sao ạ?"
"Lúc này không giống lúc trước." Chủ trì nói , Tống Thanh Y nghe khó hiểu "Là sao ạ?"
"Tuệ Thường Tự năm gần đây hương khói không bằng năm rồi, khách tới hành hương rất ít , người trong chùa từ trên xuống dưới còn lo mọi chuyện. Hơn nữa đầu năm nay dưới Chướng Sơn có mở một ngôi chùa, rất nhiều người đều nói rất linh nghiệm, khách hành hương phần lớn đều qua bên kia khấn vái ." Chủ trì nói: "Đoàn phim qua bên này mượn cảnh, có thể giúp chùa mang đến một khoảng tiền, mà hơn cả là có thể giúp chùa có thêm độ nổi tiếng."
Tống Thanh Y gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ, chỉ là ——
"Nói như vậy, Phật tổ sẽ không cảm thấy chúng ta không thành kính sao ạ?"
Chủ trì im lặng "Tâm chúng ta có phật, khắp nơi đều có phật."
Chủ trì vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Đại Lâm, "Đạc Ca, Bà nội anh gọi điện thoại, mau đến đây."
Thanh âm quen thuộc vang lên, "Được , để tôi nói với bà một chút."
Trần Đạc vội vàng chạy vào, Đại Lâm giơ điện thoại đưa qua cho anh.
"Bà nội,con biết. Hôm sau! Hôm sau con liền trở về thăm bà. Bà cứ yên tâm đi. A Thanh? A Thanh mấy ngày hôm trước không phải đi thăm bà sao? bà yên tâm đi, con mới không dám bắt nạt cô ấy, nếu bắt nạt lại về nói với bà thì sao, chẳng phải bà sẽ dùng gậy đánh chết con ?"
"Bà yên tâm! A Thanh bây giờ cũng có công việc chính mình, sao có thể theo con đi cùng nhau được chứ, hôm cô ấy về thăm bà cháu cũng không biết, để xíu con gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút. Bà nội! con khẳng định với người sẽ đối với cô ấy! Bà đừng nghĩ chúng con không thân chứ."
"Được , không nói với bà nữa , con bên này muốn ăn cơm , bà nội cũng ăn cơm, hôm sau chụp xong con liền trở về thăm bà.Bà đừng nói những lời không may nữa, Con ở Tuệ Thường Tự, lúc trở về thỉnh cầu cho bà sống tới trăm tuổi. Được rồi, con cúp máy đây."
Là Trần Đạc.
Đang cùng bà nội nói chuyện điện thoại, còn nhắc tới cô.
Mà giọng Trần Đạc nói không nhỏ, người bên cạnh đều có thể nghe.
Tống Thanh Y cùng bọn họ ăn cơm chỉ cách một tấm ngăn, cô quay lưng lại Trần Đạc, mu bàn tay cầm chặt đôi đũa đến mức nổi cả gân xanh, chiếc đũa trong tay cô gần như biến dạng.
Vang một tiếng.
Đôi đũa trong tay cô gãy ,cô mở lòng bàn tay, trên ngón tay cô đều là máu, rơi vào chén cơm đang ăn dở, làm cho chủ trì hoảng sợ.
"Thí chủ, con..."
"Không có việc gì ạ" Tống Thanh Y từ bên cạnh bàn cầm lấy khăn tay, xoa xoa ngón tay, đem chiếc đũa bị cô làm gãy đặt lên bàn, thanh âm run run nói: "Xin lỗi."
"A Thanh..." Trần Đạc đứng sau lưng cô kêu cô.
Tống Thanh Y có thể cảm giác có thật nhiều ánh mắt dừng ở trên người cô.
Dù sao rất nhiều người đều biết Trần Đạc có một thanh mai trúc mã, là thiên tài thiếu nữ, kim bài biên kịch, mà Trần Đạc hay gọi là A Thanh.
Đại Lâm là trợ lý Trần Đạc, tự nhiên cũng thấy cô.
Tống Thanh Y cương trực, chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn.
Chung quanh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, ngạc nhiên , đồng tình , ánh mắt bát quái đều dừng ở trên người của cô, cô hướng tới chủ trì gật đầu, "Con trở về phòng trước."
Ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Đại Lâm nghe cậu kêu: "Chị Thanh Thanh ."
Cô không để ý.
Trong nháy mắt đó, Trần Đạc kéo cổ tay cô, lại bị cô né tránh.
Cô đứng ở tại chỗ, khóe môi cười, đôi mắt phiếm hồng, như là một đóa anh túc hoa vừa mới nở rộ, "Kỹ thuật biểu diễn của anh rất tốt đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.