Chờ Em Nghìn Năm

Chương 35

blair9569

17/09/2024

Một ngôi sao loé lên. Mỹ An không biết qua bao lâu rồi mới chịu buông Hà Gia Dĩ ra. Khoé môi cô run lên. Bàn tay khẽ quệt qua, lau đi vệt nước bóng bẩy, có chút mê hồn.

Hà Gia Dĩ vẫn tròn mắt nhìn cô từ đầu đến cuối. Không phải anh chưa từng giãy giụa, chỉ là khí thế của Mỹ An thật sự quá áp đảo. Dù động tác của cô có hơi vụng về, nhưng hôn vẫn là hôn. Không có chút nhịp điệu gì, cướp đi hết cơ thể anh. Hà Gia Dĩ không thở được, cứ quờ quạng thế chẳng đẩy cô ra được.

Sự việc kết thúc. Anh có cảm giác như mình vừa thất thân.

Từ ngực đến cổ tơ hơ bỏng rát.

Mỹ An ngược lại vô cùng bình thản, cô đứng dậy phủi sạch y phục. Trong đầu thầm nguyền rủa San San. Nếu không phải mắc nợ nhà họ Hà quá nhiều, Mỹ An thật sự không cảm thấy tại sao mình phải làm vậy.

Nhân lúc Hà Gia Dĩ đang từ từ hồi phục lại tâm trạng, từ môi đến vai bắt đầu rung lên bần bật vì tức giận, cô nhanh chóng chuồn đi.

"Mỹ An!" - Hà Gia Dĩ thét to từ phía sau.

Từ trọng giọng cũng đã cảm thấy được cơn thịnh nộ đang bành trướng của anh. Nhịp chân của Mỹ An ngày một nhanh. Hà Gia Dĩ lảo đảo đứng dậy, cơn ấm ức làm đầu óc anh trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Hai chân bước nhanh ra khỏi thảm cỏ.

Bọn họ cứ chạy theo một vòng tròn, rượt đuổi nhau, hệt như một trò mèo vờn chuột.

May mắn thay là Mỹ An ở trong sảnh tiệc núp sau mấy cái cột to đùng không được bao lâu thì đã trông thấy San San trở về. Cô vừa bước được ba bước thì Hà Gia Dĩ đã nhanh chân tìm thấy San San trước.

"Em đi đâu từ nãy đến giờ vậy?".

San San nghe liền biết có chuyện không ổn.

Khi cô đi đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Em... Em đi vệ sinh thôi...".

"Em có thấy Mỹ An đâu không?" - Hà Gia Dĩ cực kỳ cáu bẳn.

San San tự dưng cũng không thể đùa được.

"Em... không... Có chuyện gì à?".

"Con bé đấy..." - Hà Gia Dĩ nhăn nhó định chửi, đột nhiên khống chế được mà hỏi San San - "Con bé đó với ai cũng vậy à?".

"Ý anh là sao?" - San San nghệt ra.

"Là đi quyến rũ người khác chứ làm sao?" - Anh chỉ vào mặt cô cảnh cáo - "Em nghe đây, lựa bạn thì phải chơi với người cho tốt vào nghe chưa? Còn không tốt thì ít nhất cũng phải trong sạch một chút! Đừng có để cho bố mẹ biết em học theo mấy đứa không ra gì!".

San San hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Bộ Mỹ An đã làm gì sai sao? Bỗng dưng anh lại mắng cậu ấy như vậy!".

Bộ dạng của Hà Gia Dĩ hệt như đang ngồi trên đống lửa mà không có cách nào dập. Anh cứ nhấp nhổm đi tới đi lui.

"Bạn em... từ xưa đến giờ đã yêu ai chưa?" - Anh hỏi.

Nếu chỉ vì nhan sắc của Hà Gia Dĩ quá sức tuyệt mỹ khiến cô gái nhỏ bồng bột lần đầu phạm sai lầm thì anh cho là chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được, có thể cho qua...

Ai ngờ cô lại nói.

"Nhiều lắm... Cậu ấy thay bồ như thay áo vậy. Sao tự nhiên anh hỏi thế?".

Vậy ra Hà Gia Dĩ anh chỉ là một tấm áo.

Anh không chỉ thấy ấm ức mà còn bị sỉ nhục. Anh đường đường là quý ông độc thân hoàng kim, đẹp trai nhất, sáng giá nhất thành phố S này, đột nhiên bị một con nhỏ chà đạp ra như thế!

Hà Gia Dĩ còn càm ràm gì đó với cô nhưng San San đã không còn có thể nghe rõ. Bởi vì bỗng nhiên... cô trông thấy... Là người đó!

A Lạp Dung Đới Khắc Cần đang nói chuyện cùng với bố nuôi và bố của cô. Mặt cô trắng bệch ra. Mặc kệ Hà Gia Dĩ đang thao thao bất tuyệt ở một bên, cô nâng váy, đi về hướng đó.

Cô vô cùng tự nhiên, nở ra một nụ cười ngọt ngào, quay sang ông Hà Hải Đông hỏi.

"Bố, vị này là ai vậy?".

Mặt ông hơi đanh lại. Vốn nghĩ con bé nhà mình bình thường đúng là ngu nga ngu ngơ, nhưng ông không nghĩ con bé lại ngu ngơ như thế.

"Con thật sự không biết à?".

San San hết nhìn ông, đến nhìn gương mặt nghìn năm như một của Lý Huyền Lịch rồi nhìn đến vị tiểu thư xinh đẹp gần gũi kia, chậm rãi lắc đầu.

Ông Hà Hải Đông chẹp miệng.

"Người ta là Giả Y Điềm, vị hôn thê của anh hai con đó!".

Miệng cô há hốc. Hàm dưới tí nữa thì rớt xuống mặt thảm.

Chuyện là Hà Gia Dĩ tuổi tác đã khá cao rồi mà đến giờ vẫn chưa tìm được ai ưng ý. Mấy năm nay, bố mẹ cô thúc giục anh và anh ba không ngừng. Hà Gia Dĩ bắt đầu thấy phiền nên nói với bọn họ cứ tuỳ tiện tìm cho anh một người là được.

Nhà họ Hà vốn chưa từng có tư tưởng ép buộc con cái mình liên hôn với các nhà khác nhằm mục đích kinh tế bao giờ. Thế nhưng chính miệng Hà Gia Dĩ đã nói, nếu tìm được ai trong đại gia tộc thì càng tốt, dù sao anh ấy cũng không có ý định yêu đương.

Tính khí của anh hai cô kỳ lạ, khá khó gần. Hơn nữa, đời sống riêng tư của anh ấy giấu rất kín kẽ, đến người nhà cũng không biết. Dường như Hà Gia Dĩ cũng từng yêu đương với vài người, cô nghe anh ba nói vậy. Nhưng với tính khí của Hà Gia Dĩ, anh vẫn nhiệt tình với công việc hơn là để tâm đến một cô gái cụ thể nào.

Việc kiếm một cô gái tốt cho anh hai cô cực kỳ dễ dàng. Bố mẹ cô nhắm mắt là đã tìm được đối tượng. Tuy Hà Gia Dĩ và Giả Y Điềm vẫn chưa chính thức làm lễ đính hôn, nhưng người trong giới ai ai cũng biết Giả Y Điềm chính là con dâu tương lai của nhà họ Hà.

A Lạp Dung Đới Khắc Cần lại chính là Giả Y Điềm!

San San vẫn chưa từng gặp mặt trực diện với chị dâu bao giờ, nên không biết... Cô hết liếc Lý Huyền Lịch đến người con gái kia...

Giấc mơ kia thực sự làm cho cô bị điên rồi!

Lý Huyền Lịch thấy sắc mặt cô không tốt, liền nắm lấy vai cô hỏi.

"Con sao thế? Không khoẻ à?".

Cô lạnh người, né tránh bàn tay ông.

Có lẽ, San San đã thành một kẻ tâm thần mất rồi. Cô ôm đầu rời khỏi bữa tiệc. Bên ngoài có tài xế chờ sẵn, San San nói họ chở cô về nhà. Xe vừa nổ máy thì Mỹ An cũng hớt hải leo lên.

Cô khó hiểu nhìn sang phía bạn mình.

"Cậu ở đâu ra thế? Có phải cậu mới đi gây sự với anh hai mình về không?".

Mỹ An nghẹn lời, chẳng dám kể chi tiết cho San San nghe mình đã hi sinh và chiến đấu dũng cảm thế nào đâu.

Mỹ An xoay người, gài đai an toàn xuống, trịnh trọng thông báo với San San.

"Từ ngày mai tớ sẽ về nhà ở!".

San San còn chưa hết đau đầu đã nghe cậu ta nói vậy, choáng váng muốn ngất xỉu.

"Sao đột ngột vậy?".

"Ừm... Đã có lệnh cách ly ở toà rồi. Bọn họ sẽ giám sát bố dượng của tớ... Tớ cũng đâu thể nào ở nhà cậu mãi được!".

"Chứ không phải do cậu vừa cãi nhau gì đấy với Hà Gia Dĩ nên không còn mặt mũi ở lại hả?".

Mỹ An lạnh mặt, không chối.

"Cứ cho là thế đi...".

San San nhướn mày.

"Rốt cuộc thì hai người... Hay anh hai tớ bắt nạt cậu rồi?".

Mỹ An hít một hơi sâu rồi nói ra.

"Ban nãy... Bọn tớ... ở trong vườn... đánh lộn...".

San San đang căng thẳng thì phì cười. Cả người cô đều rung hết cả lên.

"Gì mà đánh lộn chứ? Hai người là trẻ con sao?".

Mỹ An vô cùng khẩn trương: "Tớ nói thật đó!".

Còn chưa xong câu chuyện mà điện thoại trong túi Mỹ An đã cứ rung lên bần bật. Mỹ An rút nó ra, nhìn màn hình, khẽ thở dài.



"Gì vậy?" - San San hỏi - "Lại là anh chàng đó nữa sao?".

Anh chàng mà San San nói là cái người đã theo đuổi Mỹ An từ hồi cấp hai. Đoàn Hứa vô cùng kiên trì. Chỉ do có một lần cậu ta bị bắt nạt, Mỹ An chạy ra bênh gì đó mà theo Mỹ An đến tận bây giờ.

San San mặc dù được nhiều người nói là xinh hơn, nhưng đó chỉ là cái danh thôi. Trên thực tế, cô chẳng có ai theo đuổi cả còn người theo Mỹ An thì xếp thành từng dãy từng dãy giống như mấy quầy bán đĩa ở trong siêu thị vậy.

Câu hỏi vô dụng nhất mà San San hỏi Mỹ An có lẽ là cậu với bạn trai sao rồi. Vì thứ nhất, Mỹ An có quá nhiều bạn trai, cho dù hôm nay có thể là chàng A thì ngày mai đã có thể là chàng B, C gì đó, nên nói một hồi thì San San lập tức không biết người mà Mỹ An đang nói tới là ai. Thứ hai, thời gian quen bạn trai của Mỹ An luôn rất ngắn. Người lâu nhất cũng chỉ trụ được hơn 1 tuần. Kết cục cứ luôn cụt lủn như vậy.

Vậy nên người duy nhất mà San San nhớ được cũng chỉ là cậu bạn lâu năm này.

Không ngờ Mỹ An vừa mở điện thoại, đã hẹn Đoàn Hứa đi hẹn hò.

"Cậu điên rồi sao? Bây giờ đã là hơn chín giờ rồi đấy. Đi chơi khuya vậy lỡ xảy ra chuyện...".

Mỹ An phẩy tay với cô: "Tớ có thể có chuyện gì được chứ? Cậu cứ bảo vệ sĩ nhà cậu cài then chốt cửa đi. Tớ sẽ không về đâu. Ngày mai đi học, cậu mang đồ lên trường giúp tớ nhé!".

San San còn chưa kịp cản, đã nghe cô bạn mình nói.

"Không thể để phí bộ váy đẹp đẽ này được!".

Cô thở dài, đành mặc kệ.

San San ở trong phòng, tẩy trang, tắm rửa mới thư giãn ở trên giường được một lúc. Đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng bước chân ồn ã ở bên ngoài. Cô đoán là bố mẹ cũng đã về rồi.

Do không phải tiệc gia đình nên bố và mẹ cô đều không mấy vui vẻ. Nói trắng ra thì chẳng có ai vui vẻ cả.

Cửa phòng bỗng bật mở. San San còn tưởng mẹ vào chúc ngủ ngon rồi hôn lên trán cô trước khi ngủ. Ai dè là Hà Gia Dĩ đùng đùng đi tới.

"Anh hai, em là con gái đấy. Anh không thể gõ cửa trước khi vào được sao?".

Hà Gia Dĩ giống như không nghe thấy cô nói gì. Anh hỏi.

"Mỹ An đâu rồi?".

"Cậu ấy đi chơi với trai rồi!".

Mặt Hà Gia Dĩ cứng lại, khoé môi anh giần giật.

"Bao giờ về?".

"Đêm nay không về. Sáng mai cậu ấy sẽ về nhà!".

"Gì cơ? Đi chơi với trai cả đêm không về? Em có biết con bé đó đi đâu không?".

San San chau mày, bất mãn.

"Anh hai, có đi đâu làm gì thì cũng là chuyện của cậu ấy. Anh đâu có quyền xía vô chuyện của người ta? Mà anh cũng đừng nói Mỹ An như vậy! Em không thích!".

Hà Gia Dĩ chỉ vào mặt cô, tay run lên vì tức.

"Em...!".

Cô nhao ra, còn định đợp lấy ngón tay anh. Hà Gia Dĩ mau chóng rụt về.

"Anh hai..." - Cô nở nụ cười xấu xa - "Anh còn dám ở đây lớn tiếng, chỉ trỏ vào mặt em. Em sẽ méc bố đó!".

San San vờ như mình là một con khủng long nhỏ, cạp bậy cạp bạ để đe doạ Hà Gia Dĩ.

Lúc đó anh có đang nghiêm túc với tức giận cỡ nào thì cũng quên đi hết luôn. Đầu có chút đau. Rốt cuộc thì kiếp trước anh đã mắc nợ gì với hai đứa trẻ này vậy?

Hà Gia Dĩ đi rồi. San San mới lăn ra giường, kiệt sức chìm vào giấc ngủ.

*

Rạp chiếu phim buổi tối không được tính là đông. Mỹ An ôm hộp bắp rang, lướt đi trong chiếc váy quết đất đắt tiền, mái tóc tuỳ tiện kẹp lên phía sau. Ngoài chiếc váy kia ra thì trông cô vô cùng mộc mạc và giản dị.

Cô kéo tay chàng thanh niên trước mặt, ép cậu ta ngồi xuống. Đoàn Hứa trông còn có vẻ lúng túng hơn cả một cô gái bị người ta ép vào khách sạn. Mỹ An có thể bảo đảm cậu ta chưa từng coi phim đêm như vậy với bất kỳ ai.

Đoàn Hứa liếc quanh, áy náy hỏi.

"Mỹ An, thế này có ổn không?".

Cô đảo mắt, ném một viên bắp vào miệng, nhạt nhẽo hỏi.

"Có gì không tiện?".

"À thì... đã trễ lắm rồi... Hay...".

Cô nâng mắt, lãnh đạm nhìn người kia. Đoàn Hứa đột nhiên cảm nhận được một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

"Tớ tưởng cậu lúc nào cũng nói muốn hẹn tớ đi chơi mà? Tớ cho cậu cơ hội thì cậu lại muốn về nhà?!".

"Không... Không..." - Đoàn Hứa xua tay, nuốt nước miếng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mỹ An thấy thực khó hiểu. Nếu cậu ta đã thấy sợ cô như vậy. Tại sao còn muốn hẹn hò với cô?

Bộ váy đẹp đẽ kia cô mặc, coi như tặng cho cậu ta một kỷ niệm đẹp, coi như trả công cậu ta đã mất công đi một quãng với cô ròng rã như thế. Hôm nay cũng là lần cuối cùng, cho cậu ta một cơ hội cũng là chặt đứt hi vọng của cậu ta. Lần sau bớt phiền nhiễu cô đi.

Mỹ An chọn một bộ phim ma. Cảnh tượng kinh dị và gương mặt con ma trắng toát ghê rợn cứ thi thoảng lại đâm sầm vào màn hình lớn. Đoàn Hứa sợ đến co người, ôm lấy cánh tay cô. Mỹ An chỉ thấy buồn ngủ.

Nếu không phải dàn loa âm thanh đì đùng kia cứ không ngừng có mấy tiếng rên la đột ngột xé lỗ tai thì cô đã có thể có được một giấc ngủ ngon rồi.

Hai tiếng gà gật trôi qua. Bộ phim hết thì Mỹ An nhận ra là mình đang chảy nước miếng trên vai của Đoàn Hứa. Cậu ta không muốn đánh thức cô nên thân thể gồng lên, cứng đờ. Vẻ mặt hiền lành, cậu ta yếu ớt khua.

"Phim hết rồi. Mỹ An, chúng ta về thôi".

Cô thật sự không biết là cậu ta đang vui vẻ cái gì.

Màn đêm mỗi lúc càng sâu thẫm. Gió cũng heo hút từng hồi lạnh hơn. Mỹ An định men theo con đường tìm một khách sạn gần đó ở tạm một đêm. Váy lụa dán chặt vào thân thể mỏng manh, cô run lên từng chập, không nhịn được mà hắt xì một cái.

Một cánh tay bỗng nhiên vươn ra. Áo khoác lông dày bao phủ lên hai vai. Cái lạnh ngấm vào xương bỗng được xoa dịu. Cô quay người, trông thấy Đoàn Hứa vẫn ngây ngô đứng đó.

"Khuya lắm rồi. Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về nhé!".

Mỹ An cứ ngỡ xem phim xong, cậu ta sẽ hãi quá mà lẩn mất luôn. Đó là kế hoạch ban đầu của cô.

Ai mà ngờ được cậu ta vẫn ở đây chứ?

Cô nhún vai: "Được thôi...".

Đằng nào thì... đi một mình giữa đêm thế này đúng là sợ thật.

Cô co cụm trong chiếc áo lông của Đoàn Hứa, bước song song với cậu ta thoai thoải đi xuống theo con dốc dài. Dọc đường chỉ còn lác đác vài ô đèn sáng từ những cửa tiệm vẫn còn mở cửa. Mãi... Mỹ An mới kiếm được một khách sạn...

Nói khách sạn là còn sang trọng quá. Nhà trọ thì đúng hơn.

Cô định bước vào thì bị Đoàn Hứa kéo lại.

"Cậu không định về nhà à?" - Cậu ta hỏi.

"Chưa?" - Cô nói - "Tớ muốn ngủ lại đây một đêm. Cậu về đi nhé. Lạnh quá... cho tớ mượn tạm áo. Mai tớ trả có được không?".

"Thân là con gái. Sao cậu có thể một mình ở đây được?".

Mỹ An xuỳ xuỳ, nói với cậu ta.

"Không sao đâu. Thật đấy. Cậu cứ về đi!".

Đoàn Hứa mím môi. Khuôn mặt trắng hồng mập mạo như cái bánh bao của cậu ta trông lo lắng một cách lạ thường.

"Tớ đi lên chung với cậu nhé. Chắc chắn mọi thứ an toàn rồi thì tớ sẽ về!".

Nếu là người khác, Mỹ An rất có thể đã cho rằng cậu ta có ý đồ xấu. Nhưng đây lại là Đoàn Hứa. Hai bọn họ biết nhau quá lâu rồi. Cậu ta lại còn là một tay nhát gái có tiếng.

"Ừ ừ... Được rồi!" - Cô đồng ý - "Nhưng cậu chỉ được đứng ngoài phòng thôi đấy!".

Đoàn Hứa gật gù.

Hai người họ tiến vào bên trong, làm thủ tục nhận phòng. Bà chủ thấy hai người đi chung, lại muốn lấy một phòng thôi, căn cước thì chưa đủ tuổi, có vẻ không hài lòng lắm.



Mỹ An và Đoàn Hứa phải đứng đó giải thích với bà ta một hồi. Bà ta mới chịu cho lên.

Nhưng ai dè, Mỹ An và Đoàn Hứa vừa đi lên được đến bậc tam cấp thì có thứ gì đó đã từ đằng sau níu Mỹ An lại. Cô đang buồn ngủ, có chút cục cằn, tưởng bị kẹt gì đó còn muốn giằng ra.

Quay đầu thì đụng phải Hà Gia Dĩ. Cô ngay lập tức tỉnh ngủ.

Mặt anh nói là tức giận thôi là chưa đủ để tả!

Mỹ An bỗng áy náy, hết gãi đầu đến gãi mặt. Né cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn bị anh bắt được. San San vẫn còn chưa nói cho cô biết anh thần thông quảng đại vậy đâu.

"Về nhà!".

Anh ngắn gọn ra lệnh.

Mỹ An chẳng dám cãi. Cô cởi áo, co ro đưa lại cho Đoàn Hứa, nói với cậu ta.

"Xin lỗi. Tớ phải về nhà đây. Cậu cũng về đi nhé...".

Còn chưa nói hết câu, Hà Gia Dĩ đã túm lấy tay cô kéo đi. Anh hành xử rất thô bạo, xô Mỹ An vào trong xe. Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt.

E rằng cả một bộ phim kinh dị tối nay cũng chẳng đủ hù doạ bằng cái cảnh này.

Mỹ An trượt xuống ghế, có chút né tránh. Buổi tối kết thúc bằng cảnh cô và Hà Gia Dĩ bị nhốt trong không gian chật hẹp của một cái xe hơi. Cửa xe đã bị khoá. Mỹ An chẳng thể tưởng tượng ra được cảnh tượng nào kinh khủng hơn thế!

"Xin lỗi...".

Cô thấy nếu mình còn không nói. Khả năng cao Hà Gia Dĩ sẽ giết người rồi ném xác cô ở đây.

Nét mặt anh cực kỳ trầm. Đôi mắt tối đen như mực. Mỹ An nhất thời không nghĩ ra được anh đang nghĩ gì.

"Tại sao không phải là tôi?".

"Hả?" - Cô kinh ngạc.

"Em hôn tôi xong. Ngay sau đó hẹn hò rồi đi khách sạn với người khác. Chẳng nhẽ cảm giác hôn tôi tệ như thế?".

Chuyện này thực sự đi quá xa rồi.

Mỹ An xua tay, định nói tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng lại nghĩ, nếu Hà Gia Dĩ biết được đó là nụ hôn đầu của cô, rồi cho rằng cô làm vậy vì cô thích anh, có phải cô sẽ rất mất mặt không?

Mỹ An đã lỡ đóng vai bad girl. Cô quyết định sẽ diễn tới cùng, để giữ thể diện cho chính mình.

"Cũng không tệ đến thế..." - Cô nói - "Chỉ là em lẳng lơ thế quen rồi!".

Hà Gia Dĩ đưa đôi mắt đen đậm của anh qua nhìn cô, giống như đang chất vấn. Mỹ An nghĩ mình đã nói sai gì đó, liền hoảng loạn.

"Em... Bình thường em yêu nhiều người lắm. Anh hỏi San San thì biết. Em rất lẳng lơ!".

"Lẳng lơ đến nỗi chưa đủ tuổi đã chui vào khách sạn?".

Mỹ An hắng giọng. Chắc chắn Hà Gia Dĩ đang lo lắng rằng cô có thể ảnh hưởng xấu đến San San.

"Em gái anh không giống em đâu. Em không hề rủ rê cậu ấy... Em tới đây là vì em thôi!" - Cô phân bua - "Anh hiểu không? Giống như đàn ông, em cũng có... nhu cầu sinh lý vậy! Và một khi nhu cầu cao quá, nóng quá thì em cũng cần phải giải quyết thôi... Nhu cầu của em thì em giải quyết, không liên quan gì đến em gái anh!".

Ánh mắt của Hà Gia Dĩ tới cô mỗi lúc một tối sâu, mờ mịt.

Mỹ An cũng chẳng hiểu sao mình lại nói thế? Sao nói một hồi lại giống như cô lên cơn động tình như một con thú cái vậy? 

Vừa nói mà má cô vừa nóng lên. Tim đập loạn xạ. Cổ họng còn nuốt khan mấy cái.

Chuyện này quá sức mất mặt.

"Ý anh là, em có thể tìm đến anh giải quyết ngay lúc đó. Tại sao em không tìm?".

Không khí tự dưng lắng đọng, ngột ngạt.

Mỹ An tròn mắt, không tin được anh trai San San lại vừa hỏi mình một câu như thế. Rằng tại sao không vào khách sạn với anh?

Mỹ An hoàn toàn không biết được lời nói và hành động của bản thân đã khiến lòng tự trọng đàn ông của anh bị tổn thương.

Cô luống cuống xoa xoa má, cuối cùng đành phải thừa nhận.

"Ừ... Em cũng không muốn nói đâu... Nhưng thực sự hôn anh... Em không có cảm giác đó... Anh hiểu mà...".

Mỹ An hi vọng anh thông cảm cho cô, nhưng vẻ mặt của Hà Gia Dĩ không có gì giống như đã thông cảm.

"Ý em là hôn anh không bằng những người khác?".

Hình như cô vừa gây hoạ lớn rồi.

Cô vừa nói nhu cầu của mình lớn đến nỗi có thể tóm bất cứ tên con trai nào vào khách sạn nhưng lại chỉ không có cảm giác với mỗi Hà Gia Dĩ anh.

San San ơi, cứu tớ!!!!!!!!

"Ha ha..." - Cô cười khan - "Em cũng không biết tại sao nữa...".

Vừa dứt lời, một bên vai của cô đã bị Hà Gia Dĩ xoay lại. Hai mắt mở to. Cô đột ngột bị anh đè chặt trên xe hôn điên dại.

"Ưm...".

Cô giãy giụa, đấm thùm thụp vào ngực anh, muốn thoát ra nhưng chỉ càng chọc cho Hà Gia Dĩ thêm điên dại. Bàn tay anh bấu lấy sống lưng cô, nhấn chặt vào người anh. Mỹ An run lên, rùng mình một cái. Miệng vô thức bật mở. Cứ mỗi lần định hít vào thì môi của Hà Gia Dĩ lại đánh tới, tấn công hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Cho dù cô oằn mình xin tha thì anh cũng không nhả. Bàn tay anh luồn vào bên trong tà váy bị xẻ ra, xoa rồi vuốt dọc lên xuống đùi cô. Môi lưỡi cuốn lấy. Sự ướt át và nóng bỏng khiến mắt cô mờ đi.

Đột nhiên bàn tay kia lớn mật chạm đến mông thì Mỹ An mới giật mình vùng ra, tát anh một cái "Đốp". Mặt Hà Gia Dĩ lật đi. Chính cô cũng không tin được mình đã ra tay mạnh như thế.

Nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy chiếc váy mỏng của mình đã bị xộc xệch đi hết cả. Dây dợ cũng đều đã bung ra.

Cô hoảng hốt ôm lấy vai, né tránh ánh nhìn của Hà Gia Dĩ để chỉnh lại.

"Anh..." - Cô muốn chửi nhưng chỉ đành thở dài. Môi son cũng lấm lem hết cả - "Hà Gia Dĩ, anh là anh trai của San San đấy. Anh có thể cư xử tử tế một chút được không?".

Hà Gia Dĩ trong một thoáng cũng đã thấy có lỗi, nhưng nghe thấy thế thì chính anh cũng nổi điên.

"Chính em là người đã nhào vào tôi trước. Bây giờ lại bảo tôi cư xử tử tế là thế nào? Em nhào vào tôi thì không có chuyện gì, nhưng tôi nhào vào em thì là tôi sai?".

"Nhưng anh...".

Cô muốn nói về dây áo của mình, nhưng lại lắc đầu thở dài mệt mỏi.

"Thôi đủ rồi. Anh đưa em về nhà đi!".

Đêm đó, Mỹ An đột nhiên mơ thấy mình đang ngủ say ở trong gian phòng nhỏ. Bố dượng như thường lệ uống say về nhà vào lúc giữa đêm. Thình lình bên ngoài có tiếng la ó cùng tiếng khóc của mẹ giục cô bật dậy. Thế là thay vì ông ta dồn hết sức lực mắng nhiếc và đánh đập mẹ, ông ta đánh đến cô.

Mỹ An không vừa, cô tức giận phản kháng. Ông ta đánh cô một thì cô lao tới hết đấm rồi lại đá cả vào người ông ta. Ai cho ông ta cái quyền được đánh mẹ con cô mà không phải lãnh hậu quả gì chứ?

"Mỹ An. Thôi. Con dừng tay lại đi!".

Mẹ cô thấy tình hình không ổn liền liều mạng ra cản.

Không ngờ bị ông ta một cước đá văng. Mẹ cô mất đà, ngã đập đầu vào phía sau tường, bất tỉnh.

"Mẹ!" - Mắt cô long lên, nước mắt dâng đầy.

Mỹ An đã muốn giết chết ông ta ngay tại chỗ đó. Ông ta cũng không vừa, cầm lấy cây lăn bột ở trong bếp không ngừng đập túi bụi vào người vào xương cô. Mỹ An đau quá. Cô cố cắn răng nhưng cơn đau kia như làm cô tê liệt và hoàn toàn mất sức.

Ông ta thấy cô không còn được như trước liền giơ chân đá mạnh vào bụng khiến cô ngã lăn ra sàn đất lạnh. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tối tăm. Bỗng hơi rượu từ đâu ập đến. Mỹ An choáng váng. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì một bàn tay đã cứ sờ mó lung tung khắp người cô.

Sợ hãi, cô la toáng lên, dùng hết sức bình sinh đẩy rồi đạp ông ta ra như né hủi.

Lảo đảo đứng dậy, cô cố với lấy thứ gì đó gần đấy nhất. Lão ta túm được chân cô, kéo mạnh về. Mỹ An ngã nhào. Đầu đập xuống đất. Cái chai rượu rỗng cô vừa vớ được cũng vỡ đến tan tành.

Lão ta lại chồm đến cô thì Mỹ An bỗng nhiên vung tay. Xoẹt một đường. Máu của ông ta túa ra. Ông ta kinh hãi thét lên. Chỉ một chốc mà máu đã văng đầy nhà, bắn cả lên mặt và lên người cô. Mỹ An rúm ró trong kinh hãi.

Bố dượng cô được đưa đi bệnh viện kịp thời.

Ông ta chưa chết. Từ sau đó cũng không dám đụng đến cô nữa...

P/s: đủ 15 vote lên chap mới ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Em Nghìn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook