Chương 15: Cũng chưa từng nói lời chia tay
Một Đời An Nhiên
19/01/2023
Sáng hôm sau Hạ Anh tỉnh dậy, cô mơ hồ nhớ lại mọi chuyện. Không thấy jess bên cạnh thì vội vã đi tìm. Hạ Anh ra bàn uống nước đã thấy đồ ăn sáng được chuẩn bị sẵn, kèm giấy ghi chú "em dậy thì ăn sáng rồi chờ một chút, anh có việc gấp, sẽ quay lại đón em nhanh thôi".
Thực ra hôm nay là chủ nhật, Hạ Anh đương nhiên rảnh rỗi. Từ lúc cô tỉnh đậy cũng đã được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, có lẽ jess còn việc gấp ở công ty nên cô cũng không gọi. Một mình ở trong phòng không khỏi buồn chán, Hạ Anh định xuống khu mua sắm ở tầng trệt của khách sạn mà dạo qua một chút. Cô muốn mua một đôi giầy mới, giầy hôm qua cô đi làm thế nào đã rơi mất một chiếc ở đâu rồi.
Đồ đã mua xong, nhìn phía xa xa còn có một quán café, Hạ Anh lại muốn ghé qua mua cho Jess một cốc espresso mà anh thích.
Vừa bước vào đã nghe giọng nói rất quen thuộc, Hạ Anh không do dự tiến về hướng đó, nhưng bước chân cô bé vô thức lùi lại vài bước rồi đứng im như chết lặng. Lúc này cô ước sao mình bị mất đi thính giác thì ít ra cũng không phải nghe những điều này.
- Hahaaaa, cậu đùa sao. Tại sao lại không làm gì?
Người vừa cười vừa nói kia chính là một người trong nhóm bạn ở sinh nhật của Jess hôm qua.
- Cậu im đi, tôi không phải một tên sở khanh.
- Hahahaaa, tất nhiên cậu không phải sở khanh, không bao giờ phải. Nhưng cô bé đó sao lại khiến cậu ra nông nỗi này được.. ê, đừng nói là cậu yêu người ta thật nhé.
- Tôi cũng không biết nữa.
- Mục đích cậu tiếp cận cô ta không phải chỉ là để trả thù cho mẹ cậu sao? Có cần chơi trò mèo vờn chuột lâu như vậy?
* * *
- Jess, mẹ cậu không phải vô tình bị tai nạn, mà do uất ức từ ba cậu mang lại nên đã cố tình đâm xe gây tai nạn. Người còn sống sót chính là mẹ tôi, cậu chưa quên chứ. Mẹ của Hạ Anh, Bà ta luôn đối tốt với cậu vì cảm giác tội lỗi, cậu càng không dám chút giận lên bà ta vì nghĩ cho em trai cùng cha của cậu.. Nhưng cô ta thì có can hệ gì? Cậu không làm được thì để tôi.
- Không phải việc của cậu, không được động đến Hạ Anh. Nghĩ thôi cùng đừng nghĩ nữa. Tôi.. tôi.. có lẽ đã yêu cô ấy rồi.
- Đồ điên nhà cậu..
Người bạn tức giận bỏ đi, nhưng Hạ Anh cũng đã chạy đi từ lâu. Cô vố dĩ chỉ nghe được một nửa câu chuyện. Cô chỉ biết rằng thì ra lâu nay anh ta là trả thù, là muốn mẹ cô phải xem con gái mình sẽ đau khổ thế nào. Cảm giác bị người đàn ông của mình phụ bạc sẽ như thế nào? Đời cha ăn mặn đời con khát nước, không đúng sao?
Hạ Anh loạng choạng chạy ra khỏi khách sạn, cứ thế chạy rất lâu, đến mức cơ thể lạnh cóng, đôi chân không vững nữa cô mới dừng lại. Hạ Anh cố gắng hít thở đều, nhưng cơ hồ vẫn là một vẻ thẫn thờ bắt đại một chiếc taxi về trường.
Jess về phòng thì không thấy người, trong lòng anh là một nỗi bất an không sao trấn áp nổi. Jess lo lắng gọi điện khắp nơi đều không có thông tin gì của Hạ Anh. Vài tiếng sau anh nhận được tin nhắn: "Em đã về trường". Anh gọi lại thế nào cô cũng không nghe, bao nhiêu tin nhắn gửi đi cũng không có ai trả lời. Trong lòng anh mường tượng hiểu ra vấn đề.
Sáng hôm sau, bà Anh Thư nhận được điện thoại từ bệnh viện trong thành phố liền tất bật chạy tới. Không lâu sau jess cũng có mặt, do ba anh đang có cuộc họp quan trọng nên bảo anh đi xem họ thế nào.
Trước mắt anh là một Hạ Anh đang nằm bấy động, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không khó nhận ra nó sưng húp, phải khóc bao nhiêu lâu mới thành ra như vậy. Dây cắm chuyền vẫn còn nhằng nhịt trên tay, cô bé bị sốt cao do cảm lạnh nặng dẫn đến viêm phế quản, tổn thương phổi. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng cần được nghỉ ngơi và chăm sóc tốt hơn.
Nhìn người trước mắt Jess không khỏi đau lòng. Càng đau hơn khi anh nhận ra mình đã yêu em ấy đến như vậy. Tất cả lí do vì trả thù kia cậu luôn mang ra để nhắc nhở mình, thực ra chỉ làm cái cớ. Lý trí của anh có mạnh cỡ nào vẫn là không thắng được sự chân thành, ngây ngốc của cô bé. Jess đã thua, thua thảm rồi. Nhưng ai mới là người đau hơn đây? Chính cậu đã làm tổn thương cả hai rồi. Anh không biết Hạ Anh đã nghe được những gì, đã biết được bao nhiêu? Nhưng chắc chắn em ấy không biết anh đã thật lòng yêu em ấy. Cũng đúng thôi, đến bản thân anh còn không biết thì làm sao em ấy biết? Có phải bây giờ đã quá muộn để nói lời xin lỗi?
Anh Thư đứng nhìn con gái mình thật lâu. Có lẽ cũng rất lâu rồi bà không dừng lại để ngắm nhìn bức tranh mình đã tạo ra bằng tình yêu năm nào, bây giờ đã đẹp như thế này. Con gái đã lớn lắm rồi, nó trưởng thành quá sớm so với tuổi, bản năng của người mẹ càng thấy xót xa.
Nhưng bà vẫn không hiểu tại sao hôm qua. Hạ Anh còn rất vui vẻ, khỏe mạnh, hôm nay lại ra như thế này? Bất giác bà quay lại nhìn Jess: "Tối qua không có chuyện gì chứ"? Câu hỏi bất ngờ làm Jess đầy bối rối: "Là do con không tốt, đã không bảo vệ được em ấy, xin lỗi Dì".
Anh Thư rất bình tĩnh, bản lĩnh của bà trong ngoại giao ít nhiều vẫn còn dùng được, vô cũng chuyên nghiệp và chuẩn sát.
- Hai đứa là có chuyện gì? Ta có thể giúp được gì không?
Jess đề nghị hai người ra ngoài nói chuyện. Đứng trước người phụ nữ quyền lực nhưng luôn ôn nhu với mình, cậu không thể lảng tránh hay nói dối được. Vẫn là thành thật mà nói hết, cũng không quên cầu cứu bà cho mình lời khuyên.
Dì Anh Thư bảo cậu ở lại để bà về lấy thêm đồ dùng cần thiết cho Hạ Anh. Đợi con bé khỏe lại, anh cần thẳng thắn nói chuyện với nó. Bà rất buồn nhưng không trách anh, lỗi vẫn là do bà mà ra.
Ống chuyền cũng đã hết dịch, Jess nhờ y tá rút ra khỏi tay Hạ Anh. Nhìn vết kim còn rỉ máu trên tay cô bé anh đau lòng mà hôn lên nó. Tiếp hôn lên chán Hạ Anh thật nhẹ nhàng và nâng niu. Đặt đôi tay nhỏ bé, từng ngón thon dài vào lòng bàn tay mình mà xoa xoa, Jess thật sự cảm thấy tâm trạng rất tệ.
Hạ Anh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, toàn một màu trắng với máy móc tùm lum làm cô phát hoảng. Hạ Anh choàng ngồi dậy khi nhận ra Jess đang ở cự ly rất gần, anh vẫn nắm chặt tay cô vẻ mặt đầy lo lắng, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: "Em tỉnh rồi, thấy trong người thế nào? Mọi người đã rất lo..".
Hạ Anh nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, rõ ràng anh ấy đang rất ấm áp nhìn cô, rất lo lắng và đau lòng như vậy.. nhưng sao cô lại chỉ thấy trống rỗng không thể vui như lúc trước. Không thể sà vào lòng anh mà mè nheo, em mệt, em đói hay gì nữa.. Lúc này với cô mà nói, anh chỉ như một người xa lạ, không hơn. Hạ Anh nhanh chóng rút tay về, không trả lời mà cúi mặt, nước mắt lại không tự chủ được, cứ rơi thành dòng.
Jess vô cùng lúng túng, anh ôm cô vào lòng mà vỗ về cùng xin lỗi. Hạ Anh dường như vẫn còn rất mệt nên không phản kháng, cô cũng đã ngủ lại từ lúc nào không hay.
Dì Anh Thư quay lại thấy con gái vẫn ngủ, càng thêm lo lắng. Được jess thông báo cô bé đã tỉnh lại nhưng chưa kịp ăn gì đã ngủ tiếp. Bác sĩ nói cô ấy bị sốc tâm lý, cần thêm thời gian để ổn định.
Không khí trong phòng lại càng thêm im lặng và ngột ngạt.
Sau ba ngày thì Hạ Anh ra viện. Cô không chịu về nhà mẹ mà muốn về trường luôn, mặc cho ông Martin hết lời khuyên nhủ.
Ba ngày ở viện cô dường như không nói lời nào, chỉ lầm lũi im lặng, ăn, uống thuốc rồi ngủ. Giống như mặc kệ tất cả, nhưng có ai lại không nhìn ra trong lòng cô gái đang tỏ ra vô cảm kia là bao nhiêu tổn thương và yếu đuối.
Lúc này đã là giữa tháng hai, năm học cũng sẽ kết thúc nào cuối tháng năm. Mọi thủ tục tiếp tục du học của Hạ Anh cũng đã được mẹ cô chuẩn bị xong. Nhưng chồng của bà lại đề xuất muốn bảo lãnh cho Hạ Anh nhập quốc tịch Canada luôn. Sau này sẽ tiện cho việc học tập cũng như cuộc sống của Hạ Anh.
Mọi giấy tờ được gửi về trường để Hạ Anh kí, vì cô bé lấy lí do cuối kì phải tập trung học tập, nên không về nhà mẹ như mọi khi nữa. Mẹ cô cũng phần nào hiểu con gái, thật sự rất giống mình, nếu đã có vấn đề chỉ tự mình giải quyết. Nếu đã không muốn gặp, chắc chắn không thể ép. Cứ để con bé một thời gian, nó sẽ tự vượt qua, Hạ Anh rất cứng rắn và tự lập.
Nhưng thực ra Hạ Anh cũng chỉ là một cô bé. Cô mới lần đầu chập trững bước vào tình yêu, đã nhận lấy tổn thương như vậy, liệu có dễ quên đi, hay cần bao nhiều thời gian để lành lại. Cuối cùng thì Hạ Anh cũng chỉ có một cách duy nhất là thu mình lại, là đề phòng tất cả mọi người xung quanh, là vùi đầu vào học tập, ít nhất sẽ không có thời gian để mà khóc nữa. Đương nhiên cũng cự tuyệt không gặp lại Jess dù chỉ một lần.
Fax được gửi đến trường, với lời giải thích đơn gian là giấy tờ hành chính do mẹ cô gửi đến. Nhìn phần cuối có chữ kí của mẹ cô liền đặt bút kí mà không hề đọc một chữ nội dung. Lúc này Hạ Anh sống chính là như vậy, ngoại việc học cô không đặt tâm vào bất kì thứ gì khác.
Jess vẫn như mọi tuần, đều đến trường đón Hạ Anh, dù biết không thể đón được người. Cũng không có cơ hội để giải thích, nhưng vẫn là đến để nhìn từ xa mà thôi. Hạ Anh vẫn là một vẻ lạnh lùng, cô đơn ấy, mỗi ngày càng dày vò anh nhiều hơn, nhưng lại không thể từ bỏ, không thể gạt đi, càng không thể làm gì khác. Anh chính là sắp phát điên rồi.
Năm học gần kết thúc, hôm nay sau khi làm bài thi cuối cùng Hạ Anh đã chủ động về nhà của mẹ.
Biết tin cô về không khí trong nhà tất bật hẳn. Vợ chồng bà Anh Thư cũng hẹn nhau về sớm. Bà tự tay vào bếp nấu vài món việt nam mà Hạ Anh thích. Không phải do người giúp việc không biết làm, chỉ là bà muốn thôi.
Tinh Thần Hạ Anh cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất là người ngoài nhìn vào thấy như thế. Bữa cơm gia đình cũng vì thế mà vui vẻ qua đi.
Mark kéo Hạ Anh vào phòng mình lấy ra mấy hình lego vừa lắp xong khoe chị. Cũng không quên tặng chị mấy món. Thằng bé lúc nào cũng dính Hạ Anh như cái đuôi vậy.
Đi qua phòng của Jess cô vô thức nhìn lại. Đã biết người không ở đó nhưng tim vẫn hụt hơi. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần đến sẽ gặp anh, sẽ phải nói những gì, coi như là lần cuối gặp nhau, ít nhất cũng phải chào một câu. Vậy mà cuối cùng lại không gặp được Jess.
Khi mẹ nói anh ấy thay ba đi công tác ở Thụy Sỹ, cô khẽ thở ra một tiếng như chút được cái gì đè nặng trong lòng. Nhưng rõ ràng lại có chút hụt hẫng lẫn tiếc nuối. Rút cuộc suốt hai tháng qua cô tránh mặt anh là đúng hay sai? Không nghe anh giải thích là đúng hay sai? Cuối cùng tự đặt dấu chấm hết ở đây là đúng hay sai? Cô cũng không tự trả lời được, chỉ biết rằng anh mang tình cảm của cô ra để làm trò đùa. Anh lợi dụng cô là thật, vì thế cô nên hận anh mới đúng?
Thực ra hôm nay là chủ nhật, Hạ Anh đương nhiên rảnh rỗi. Từ lúc cô tỉnh đậy cũng đã được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, có lẽ jess còn việc gấp ở công ty nên cô cũng không gọi. Một mình ở trong phòng không khỏi buồn chán, Hạ Anh định xuống khu mua sắm ở tầng trệt của khách sạn mà dạo qua một chút. Cô muốn mua một đôi giầy mới, giầy hôm qua cô đi làm thế nào đã rơi mất một chiếc ở đâu rồi.
Đồ đã mua xong, nhìn phía xa xa còn có một quán café, Hạ Anh lại muốn ghé qua mua cho Jess một cốc espresso mà anh thích.
Vừa bước vào đã nghe giọng nói rất quen thuộc, Hạ Anh không do dự tiến về hướng đó, nhưng bước chân cô bé vô thức lùi lại vài bước rồi đứng im như chết lặng. Lúc này cô ước sao mình bị mất đi thính giác thì ít ra cũng không phải nghe những điều này.
- Hahaaaa, cậu đùa sao. Tại sao lại không làm gì?
Người vừa cười vừa nói kia chính là một người trong nhóm bạn ở sinh nhật của Jess hôm qua.
- Cậu im đi, tôi không phải một tên sở khanh.
- Hahahaaa, tất nhiên cậu không phải sở khanh, không bao giờ phải. Nhưng cô bé đó sao lại khiến cậu ra nông nỗi này được.. ê, đừng nói là cậu yêu người ta thật nhé.
- Tôi cũng không biết nữa.
- Mục đích cậu tiếp cận cô ta không phải chỉ là để trả thù cho mẹ cậu sao? Có cần chơi trò mèo vờn chuột lâu như vậy?
* * *
- Jess, mẹ cậu không phải vô tình bị tai nạn, mà do uất ức từ ba cậu mang lại nên đã cố tình đâm xe gây tai nạn. Người còn sống sót chính là mẹ tôi, cậu chưa quên chứ. Mẹ của Hạ Anh, Bà ta luôn đối tốt với cậu vì cảm giác tội lỗi, cậu càng không dám chút giận lên bà ta vì nghĩ cho em trai cùng cha của cậu.. Nhưng cô ta thì có can hệ gì? Cậu không làm được thì để tôi.
- Không phải việc của cậu, không được động đến Hạ Anh. Nghĩ thôi cùng đừng nghĩ nữa. Tôi.. tôi.. có lẽ đã yêu cô ấy rồi.
- Đồ điên nhà cậu..
Người bạn tức giận bỏ đi, nhưng Hạ Anh cũng đã chạy đi từ lâu. Cô vố dĩ chỉ nghe được một nửa câu chuyện. Cô chỉ biết rằng thì ra lâu nay anh ta là trả thù, là muốn mẹ cô phải xem con gái mình sẽ đau khổ thế nào. Cảm giác bị người đàn ông của mình phụ bạc sẽ như thế nào? Đời cha ăn mặn đời con khát nước, không đúng sao?
Hạ Anh loạng choạng chạy ra khỏi khách sạn, cứ thế chạy rất lâu, đến mức cơ thể lạnh cóng, đôi chân không vững nữa cô mới dừng lại. Hạ Anh cố gắng hít thở đều, nhưng cơ hồ vẫn là một vẻ thẫn thờ bắt đại một chiếc taxi về trường.
Jess về phòng thì không thấy người, trong lòng anh là một nỗi bất an không sao trấn áp nổi. Jess lo lắng gọi điện khắp nơi đều không có thông tin gì của Hạ Anh. Vài tiếng sau anh nhận được tin nhắn: "Em đã về trường". Anh gọi lại thế nào cô cũng không nghe, bao nhiêu tin nhắn gửi đi cũng không có ai trả lời. Trong lòng anh mường tượng hiểu ra vấn đề.
Sáng hôm sau, bà Anh Thư nhận được điện thoại từ bệnh viện trong thành phố liền tất bật chạy tới. Không lâu sau jess cũng có mặt, do ba anh đang có cuộc họp quan trọng nên bảo anh đi xem họ thế nào.
Trước mắt anh là một Hạ Anh đang nằm bấy động, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không khó nhận ra nó sưng húp, phải khóc bao nhiêu lâu mới thành ra như vậy. Dây cắm chuyền vẫn còn nhằng nhịt trên tay, cô bé bị sốt cao do cảm lạnh nặng dẫn đến viêm phế quản, tổn thương phổi. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng cần được nghỉ ngơi và chăm sóc tốt hơn.
Nhìn người trước mắt Jess không khỏi đau lòng. Càng đau hơn khi anh nhận ra mình đã yêu em ấy đến như vậy. Tất cả lí do vì trả thù kia cậu luôn mang ra để nhắc nhở mình, thực ra chỉ làm cái cớ. Lý trí của anh có mạnh cỡ nào vẫn là không thắng được sự chân thành, ngây ngốc của cô bé. Jess đã thua, thua thảm rồi. Nhưng ai mới là người đau hơn đây? Chính cậu đã làm tổn thương cả hai rồi. Anh không biết Hạ Anh đã nghe được những gì, đã biết được bao nhiêu? Nhưng chắc chắn em ấy không biết anh đã thật lòng yêu em ấy. Cũng đúng thôi, đến bản thân anh còn không biết thì làm sao em ấy biết? Có phải bây giờ đã quá muộn để nói lời xin lỗi?
Anh Thư đứng nhìn con gái mình thật lâu. Có lẽ cũng rất lâu rồi bà không dừng lại để ngắm nhìn bức tranh mình đã tạo ra bằng tình yêu năm nào, bây giờ đã đẹp như thế này. Con gái đã lớn lắm rồi, nó trưởng thành quá sớm so với tuổi, bản năng của người mẹ càng thấy xót xa.
Nhưng bà vẫn không hiểu tại sao hôm qua. Hạ Anh còn rất vui vẻ, khỏe mạnh, hôm nay lại ra như thế này? Bất giác bà quay lại nhìn Jess: "Tối qua không có chuyện gì chứ"? Câu hỏi bất ngờ làm Jess đầy bối rối: "Là do con không tốt, đã không bảo vệ được em ấy, xin lỗi Dì".
Anh Thư rất bình tĩnh, bản lĩnh của bà trong ngoại giao ít nhiều vẫn còn dùng được, vô cũng chuyên nghiệp và chuẩn sát.
- Hai đứa là có chuyện gì? Ta có thể giúp được gì không?
Jess đề nghị hai người ra ngoài nói chuyện. Đứng trước người phụ nữ quyền lực nhưng luôn ôn nhu với mình, cậu không thể lảng tránh hay nói dối được. Vẫn là thành thật mà nói hết, cũng không quên cầu cứu bà cho mình lời khuyên.
Dì Anh Thư bảo cậu ở lại để bà về lấy thêm đồ dùng cần thiết cho Hạ Anh. Đợi con bé khỏe lại, anh cần thẳng thắn nói chuyện với nó. Bà rất buồn nhưng không trách anh, lỗi vẫn là do bà mà ra.
Ống chuyền cũng đã hết dịch, Jess nhờ y tá rút ra khỏi tay Hạ Anh. Nhìn vết kim còn rỉ máu trên tay cô bé anh đau lòng mà hôn lên nó. Tiếp hôn lên chán Hạ Anh thật nhẹ nhàng và nâng niu. Đặt đôi tay nhỏ bé, từng ngón thon dài vào lòng bàn tay mình mà xoa xoa, Jess thật sự cảm thấy tâm trạng rất tệ.
Hạ Anh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, toàn một màu trắng với máy móc tùm lum làm cô phát hoảng. Hạ Anh choàng ngồi dậy khi nhận ra Jess đang ở cự ly rất gần, anh vẫn nắm chặt tay cô vẻ mặt đầy lo lắng, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: "Em tỉnh rồi, thấy trong người thế nào? Mọi người đã rất lo..".
Hạ Anh nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, rõ ràng anh ấy đang rất ấm áp nhìn cô, rất lo lắng và đau lòng như vậy.. nhưng sao cô lại chỉ thấy trống rỗng không thể vui như lúc trước. Không thể sà vào lòng anh mà mè nheo, em mệt, em đói hay gì nữa.. Lúc này với cô mà nói, anh chỉ như một người xa lạ, không hơn. Hạ Anh nhanh chóng rút tay về, không trả lời mà cúi mặt, nước mắt lại không tự chủ được, cứ rơi thành dòng.
Jess vô cùng lúng túng, anh ôm cô vào lòng mà vỗ về cùng xin lỗi. Hạ Anh dường như vẫn còn rất mệt nên không phản kháng, cô cũng đã ngủ lại từ lúc nào không hay.
Dì Anh Thư quay lại thấy con gái vẫn ngủ, càng thêm lo lắng. Được jess thông báo cô bé đã tỉnh lại nhưng chưa kịp ăn gì đã ngủ tiếp. Bác sĩ nói cô ấy bị sốc tâm lý, cần thêm thời gian để ổn định.
Không khí trong phòng lại càng thêm im lặng và ngột ngạt.
Sau ba ngày thì Hạ Anh ra viện. Cô không chịu về nhà mẹ mà muốn về trường luôn, mặc cho ông Martin hết lời khuyên nhủ.
Ba ngày ở viện cô dường như không nói lời nào, chỉ lầm lũi im lặng, ăn, uống thuốc rồi ngủ. Giống như mặc kệ tất cả, nhưng có ai lại không nhìn ra trong lòng cô gái đang tỏ ra vô cảm kia là bao nhiêu tổn thương và yếu đuối.
Lúc này đã là giữa tháng hai, năm học cũng sẽ kết thúc nào cuối tháng năm. Mọi thủ tục tiếp tục du học của Hạ Anh cũng đã được mẹ cô chuẩn bị xong. Nhưng chồng của bà lại đề xuất muốn bảo lãnh cho Hạ Anh nhập quốc tịch Canada luôn. Sau này sẽ tiện cho việc học tập cũng như cuộc sống của Hạ Anh.
Mọi giấy tờ được gửi về trường để Hạ Anh kí, vì cô bé lấy lí do cuối kì phải tập trung học tập, nên không về nhà mẹ như mọi khi nữa. Mẹ cô cũng phần nào hiểu con gái, thật sự rất giống mình, nếu đã có vấn đề chỉ tự mình giải quyết. Nếu đã không muốn gặp, chắc chắn không thể ép. Cứ để con bé một thời gian, nó sẽ tự vượt qua, Hạ Anh rất cứng rắn và tự lập.
Nhưng thực ra Hạ Anh cũng chỉ là một cô bé. Cô mới lần đầu chập trững bước vào tình yêu, đã nhận lấy tổn thương như vậy, liệu có dễ quên đi, hay cần bao nhiều thời gian để lành lại. Cuối cùng thì Hạ Anh cũng chỉ có một cách duy nhất là thu mình lại, là đề phòng tất cả mọi người xung quanh, là vùi đầu vào học tập, ít nhất sẽ không có thời gian để mà khóc nữa. Đương nhiên cũng cự tuyệt không gặp lại Jess dù chỉ một lần.
Fax được gửi đến trường, với lời giải thích đơn gian là giấy tờ hành chính do mẹ cô gửi đến. Nhìn phần cuối có chữ kí của mẹ cô liền đặt bút kí mà không hề đọc một chữ nội dung. Lúc này Hạ Anh sống chính là như vậy, ngoại việc học cô không đặt tâm vào bất kì thứ gì khác.
Jess vẫn như mọi tuần, đều đến trường đón Hạ Anh, dù biết không thể đón được người. Cũng không có cơ hội để giải thích, nhưng vẫn là đến để nhìn từ xa mà thôi. Hạ Anh vẫn là một vẻ lạnh lùng, cô đơn ấy, mỗi ngày càng dày vò anh nhiều hơn, nhưng lại không thể từ bỏ, không thể gạt đi, càng không thể làm gì khác. Anh chính là sắp phát điên rồi.
Năm học gần kết thúc, hôm nay sau khi làm bài thi cuối cùng Hạ Anh đã chủ động về nhà của mẹ.
Biết tin cô về không khí trong nhà tất bật hẳn. Vợ chồng bà Anh Thư cũng hẹn nhau về sớm. Bà tự tay vào bếp nấu vài món việt nam mà Hạ Anh thích. Không phải do người giúp việc không biết làm, chỉ là bà muốn thôi.
Tinh Thần Hạ Anh cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất là người ngoài nhìn vào thấy như thế. Bữa cơm gia đình cũng vì thế mà vui vẻ qua đi.
Mark kéo Hạ Anh vào phòng mình lấy ra mấy hình lego vừa lắp xong khoe chị. Cũng không quên tặng chị mấy món. Thằng bé lúc nào cũng dính Hạ Anh như cái đuôi vậy.
Đi qua phòng của Jess cô vô thức nhìn lại. Đã biết người không ở đó nhưng tim vẫn hụt hơi. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần đến sẽ gặp anh, sẽ phải nói những gì, coi như là lần cuối gặp nhau, ít nhất cũng phải chào một câu. Vậy mà cuối cùng lại không gặp được Jess.
Khi mẹ nói anh ấy thay ba đi công tác ở Thụy Sỹ, cô khẽ thở ra một tiếng như chút được cái gì đè nặng trong lòng. Nhưng rõ ràng lại có chút hụt hẫng lẫn tiếc nuối. Rút cuộc suốt hai tháng qua cô tránh mặt anh là đúng hay sai? Không nghe anh giải thích là đúng hay sai? Cuối cùng tự đặt dấu chấm hết ở đây là đúng hay sai? Cô cũng không tự trả lời được, chỉ biết rằng anh mang tình cảm của cô ra để làm trò đùa. Anh lợi dụng cô là thật, vì thế cô nên hận anh mới đúng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.