Chương 2: Hồi ức
Một Đời An Nhiên
19/01/2023
Nếu nói về gia đình, đây luôn là điều mà Hạ Anh chưa bao giờ chia sẻ với người ngoài.
Ba cô là cán bộ thuộc bộ xây dựng. Mẹ làm việc tại bộ ngoại giao. Nhà cô không ở trong nội thành, do ba mẹ đều thích sự an tĩnh và thoải mái, nên dù phải đi làm xa thêm một chút vẫn rất hài lòng với căn nhà ở ngoại thành, một kiểu biệt thự mái thái rất bắt mắt. Mẹ thường xuyên đi công tác nên thời gian dành cho gia đình không nhiều bằng ba, tính mẹ lại nghiêm khắc nên hai anh em cô đều được dạy sự tự lập từ nhỏ.
Anh trai hơn cô hai tuổi, tính cách vô cùng hòa đồng, ôn nhu và hài hước, càng lớn càng giống bố. Còn cô, ngoài việc không thể nấu ăn ra thì hoàn toàn giống mẹ.
Nhưng mọi kí ức về căn nhà tràn ngập tiếng cười của những ngày cuối tuần, những dịp nghỉ lễ.. những khi anh trai và ba biến thành cây hài làm cho hai mẹ con cô cười chảy nước mắt. Tất cả đã dừng lại ở năm cô sáu tuổi.
Vào ngày sinh nhật của Hạ Anh, cô bé hồn nhiên, với hai má bánh bao, nụ cười duyên dáng, ai nhìn cũng muốn nựng yêu. Lại có ánh mắt biết nói, mỗi khi cười lên là bao nhiêu yêu thương bị thu hút, ngay cả khi mắc lỗi, chỉ cần cô bé làm nũng một chút thì chẳng còn ai nỡ mắng bỏ nữa.
Nhưng tối hôm đó, Anh trai vừa bóc bánh gato, cắm lên sáu cây nến. Anh gọi cô lại đội cho cái mũ chóp hình công chúa, không quên lấy ngón tay nhanh nhẹn quệt kem trên bánh mà chấm vào mũi cô bé rồi cười bảo: "Ba mẹ nhìn e có giống con cún bị dính sữa không này". Cả nhà cười trìu mến. Hạ Anh đã đỏ hết mặt mà hậm hực định lau đi, nhưng anh trai bảo: "Nếu lau đi thì em ước gì cũng không thành hiện thực được". Vậy là cô bé kiên quyết để yên như vậy.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Mẹ mới gọi hai anh em vào phòng dặn dò đủ điều. Cô chỉ biết hỏi: "Lần này mẹ đi công tác lâu vậy sao, bao giờ mẹ mới về? Sao ba không đưa mẹ ra sân bay? Sao mẹ lại đi muộn như vậy?".. Bao nhiêu câu hỏi tại sao? Tại sao? Mà mẹ chỉ cười trừ. Đến cuối cùng, nhìn dòng nước mắt mẹ lăn dài, cô bé chạy lại ôm lấy rồi hứa con sẽ ngoan, sẽ không làm phiền ba và anh trai. Lời cuối cùng mẹ nói rằng: "Nếu con ngoan, học giỏi và không khóc nhè thì mẹ sẽ sớm về.."
Nhưng rồi một tuần, một tháng, hai tháng trôi qua, sao mẹ vẫn chưa về? Vài ngày cô lại thắc mắc với anh trai, anh chỉ xoa đầu bảo: "Tại em chưa ngoan đấy".. cô bé lại nghĩ: "Có chỗ nào em hư? Em còn ngoan hơn anh mà". Nhưng anh lại bảo: "Em ăn cơm chậm này, viết chữ không đẹp, không chịu học tiếng Anh, không chịu ngủ một mình nữa, lại còn khóc nhè đòi mẹ.. em xem khi nào em mới ngoan mà cứ đòi mẹ về."
Hạ Anh phụng phịu, anh suốt ngày dọa nạt mình, mình không tin. Cô bé lại chạy đi tìm ba nhưng nhận được câu trả lời cũng không khác bao nhiêu.
Thêm vài tháng nữa qua đi, chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán rồi, Hạ Anh chắc chắn kiểu gì mẹ cũng về.
Mẹ gọi điện thoại mà cô bé khóc quá trời, làm mẹ cũng khóc. Nhưng ba lại ôm con gái vào lòng mà nói: "Tết này ba con mình sẽ về qu ăn tết với ông bà nội. Mẹ bận không về được".
Trẻ con cũng dễ tin, cô bé vốn rất ngoan nên dần dần không còn mè nheo nữa.
Thêm hai cái tết nữa qua đi, đến năm thứ ba thì Hạ Anh đã hoàn toàn tin vào những gì anh trai nói, là tại mình chưa ngoan, chưa giỏi nên mẹ chưa về. Cô bé nhớ mẹ trong từng giấc ngủ thổn thức. Rất nhiều đêm giật mình tỉnh dậy, cô bé chạy sang phòng ba hoặc phòng anh. Khi được bàn tay vỗ về lên lưng cô bé mới ngủ ngon được.
Nhưng cũng từ đó Hạ Anh dần dần không còn vô tư như các bạn cùng lứa, lại rất ham học, hôm nào cũng yêu cầu anh trai và ba kèm tiếng Anh, cũng không còn khóc lóc mè nheo gì nữa. Cô bé từ lúc nào chỉ còn sự nôn nóng, mong mình nhanh lớn hơn thì phải.
Bắt đầu từ năm học lớp hai Hạ Anh được phát hiện có tư duy vô cùng nhạy bén, năng khiếu ngoại ngữ vượt bậc. Nên ba quyết định chuyển hai anh em sang trường quốc tế. Đến năm mười bốn tuổi cô bé đã học chương trình tương đương lớp mười hai. Mười lăm tuổi thì đăng ký chương trình học sinh trao đổi với một trường trung học ở Canada. Dù chưa một lần nói ra mục đích nhưng ba và anh trai đều biết cô bé muốn đến đất nước xa xôi này chính là vì mẹ.
Chín năm qua là một quá trình rất dài, một thời học sinh cô bé đã nỗ lực để gói gọn nó trong bấy nhiêu năm chứ không phải mười hai năm như những bạn khác. Học và học, tất nhiên thành tích đạt được luôn làm gia đình tự hào. Cô bé luôn đứng trong top một của trường. Bên cạnh là anh trai không hề thua kém, nhưng anh vẫn học chương trình bình thường, chứ không bằng mọi cách học chương trình kép để nhảy lớp như cô. Hai anh em đúng là con nhà người ta trong huyền thoại. Cho nên họ thực sự không có nhiều bạn.
Trong suốt những năm đó cô bé được gặp mẹ duy nhất một lần vào năm học lớp sáu. Khi đó cô bé nhận được giải nhất cuộc thi thuyết trình tiếng Anh và giải nhì viết văn quốc gia. Anh trai thì giành giải nhất cuộc thi Toán học toàn quốc. Dù mẹ chỉ về vài ngày rồi lại đi, nhưng cô bé càng tin rằng nếu mình giỏi hơn thì sẽ được gặp mẹ nhiều hơn nữa.
Bao nhiêu năm qua vẫn chỉ tâm niệm một điều phải học thật giỏi.
Năm học lớp chín, cô được ba nói cho biết sự thật ba mẹ đã li hôn từ nhiều năm về trước, cụ thể là từ khi cô sáu tuổi đó.
Thật ra trong lòng Hạ Anh cũng đã đoán được rồi nhưng một phần nào đó thâm tâm vẫn cố dỗ bản thân rằng không phải như thế, rằng mẹ chỉ vì bận công tác mà thôi.
Khi quyết định nói với con gái, có lẽ ba cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cô bé sẽ khóc ngập nhà làm ba và anh trai phải dỗ cả tuần mới vui.. Nhưng ngược lại, cô bé đón nhận nó một cách hết sức bình tĩnh. Nhìn ánh mắt con gái, ba cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo, đó là biểu hiện của sự vô cảm hay vì bao năm nay cô bé đã cố giấu đi những cảm xúc thật đến thành thói quen.
Quả thật càng lớn lên, Hạ Anh càng sở hữu nét đẹp nao lòng, những đường nét rõ ràng thanh tú trên khuôn mặt luôn làm người đối diện có phần bối rối. Vậy mà nó lại không còn sự ngây thơ, hồn nhiên của con trẻ, thay vào đó là một sự ổn trọng và chín chắn trước tuổi. Ba cùng anh trai không khỏi đau lòng khi cô bé tỏ ra quá cứng rắn, quá độc lập như thế.
Đã biết rõ sự thật, thay vì khóc lóc nỉ non, buồn phiền này kia, thì Hạ Anh lại thể hiện quyết tâm học giỏi hơn để lấy học bổng du học. Mặc dù nếu cô bé muốn du học tự túc cũng không phải không được. Thực tế ba cô đã có sự chuẩn bị chu đáo cho hai anh em rồi. Nhưng vốn là người mạnh mẽ, cô bé hoàn toàn muốn tự làm theo cách của mình.
Nhìn con gái rất xuất sắc trong học tập, nhưng cuộc sống lại quá khép kín, không ít lần ba và anh trai tìm cách cho Hạ Anh hòa nhập hơn, thêm nhiều bạn bè hơn. Nhưng cô bé gần như không quan tâm, thay vì đến những nơi ồn ào thì thà vùi vào phòng sách mà đọc một quyển lịch sử toàn thư chỉ có chữ là chữ còn hơn.
Mẹ Hạ Anh mới gọi điện thoại về, xin lỗi vì thời gian này không thường nói chuyện, vì mẹ mới sinh em bé. Nghe tới mẹ có em bé, Hạ Anh rất vui, rất muốn nhìn em một chút. Nhưng cũng thật nhanh sau đó là nỗi buồn sâu thẳm, vì cô bé hiểu đứa em đó không cùng cha với mình, không thể chơi đùa như với anh trai cô. Cũng từ đây mẹ sẽ bận hơn với em bé, với cuộc sống riêng của mẹ. Những cuộc gọi ngày một thưa dần, đến mức mỗi lần nhớ mẹ, muốn nói chuyện lại nghĩ có lẽ mẹ đang bận chăm em bé, rồi lại thôi. Về sau Hạ Anh càng trở nên vô cùng ít nói, sống thu mình, và lực học lại vượt xa các bạn thêm một phần.
Lịch đi Canada của Hạ Anh đã được thông qua, Minh Anh cũng được chọn vào danh sách nhưng cậu bé lại quyết định đi Singapore. Bởi vì tiếng Anh, tiếng Trung là sở trường của cậu. Hơn nữa cậu ấy không muốn gặp mẹ, bao nhiêu năm nay gần như không nói chuyện đã quen rồi. Hay trong lòng vẫn là sự ghét bỏ khi cậu bé biết rõ lí do ba mẹ li hôn là do mẹ có người đàn ông khác. Lúc đó một đứa bé tám tuổi không hiểu gì nhiều nhưng lại được ba yêu cầu giữ bí mật, không được nói với em gái. Chẳng phải vì con bé quá ủy mỵ và nhẹ tính đến mức không ai nỡ làm nó tổn thương sao. Cũng từ đó cái suy nghĩ bảo hộ em gái luôn là điều cậu ưu tiên hàng đầu.
Sau một năm trao đổi học sinh, hai anh em về nước thi Đại học. Biết em gái muốn quay lại du học ở Canada, cậu lại không muốn ba ở Việt Nam một mình, nên quyết định sẽ học Đại học trong nước. Cũng đã mười tám tuổi, Minh Anh luôn muốn làm tất cả mọi việc để em gái bé nhỏ được thỏa sức làm những gì nó muốn, cật lực bù đắp cho em những khoảng trống trong lòng, những thiếu thốn tình cảm từ ngày bé ấy.
Một năm ở Canada, Hạ Anh đã được gặp mẹ thường xuyên. Cảm giác ở gần mẹ quả thật quá tốt. Mỗi lần gọi về cô bé đều khoe với ba và anh trai. Đã rất lâu rồi, mới thấy cô bé cười tươi, vui vẻ và hạnh phúc đến vậy. Cô bé chỉ thấy mẹ vẫn đẹp như thế, vẫn rất quý phái, rất hiền hậu. Nỗi nhớ bao nhiêu năm qua đều tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc mỗi lần gặp mẹ, lại cũng được gặp em trai nhỏ nữa, cô bé muốn được sống luôn ở đây rồi.
Thực tế thì đúng là mẹ cô có một người chồng rất giàu có, cuộc sống vốn dư giả thoải mái. Nên những món đồ mẹ gửi về cho cô từ trước đến nay các bạn không bao giờ có cũng phải. Lớn lên cô bé dần nhận thức được điều đó, cũng hiểu hơn vì sao các bạn ngại chơi với mình. Còn điều mà cô không biết chính là chồng của mẹ cô còn có một cậu con trai hơn cô năm tuổi, anh ta là người như thế nào?
Ba cô là cán bộ thuộc bộ xây dựng. Mẹ làm việc tại bộ ngoại giao. Nhà cô không ở trong nội thành, do ba mẹ đều thích sự an tĩnh và thoải mái, nên dù phải đi làm xa thêm một chút vẫn rất hài lòng với căn nhà ở ngoại thành, một kiểu biệt thự mái thái rất bắt mắt. Mẹ thường xuyên đi công tác nên thời gian dành cho gia đình không nhiều bằng ba, tính mẹ lại nghiêm khắc nên hai anh em cô đều được dạy sự tự lập từ nhỏ.
Anh trai hơn cô hai tuổi, tính cách vô cùng hòa đồng, ôn nhu và hài hước, càng lớn càng giống bố. Còn cô, ngoài việc không thể nấu ăn ra thì hoàn toàn giống mẹ.
Nhưng mọi kí ức về căn nhà tràn ngập tiếng cười của những ngày cuối tuần, những dịp nghỉ lễ.. những khi anh trai và ba biến thành cây hài làm cho hai mẹ con cô cười chảy nước mắt. Tất cả đã dừng lại ở năm cô sáu tuổi.
Vào ngày sinh nhật của Hạ Anh, cô bé hồn nhiên, với hai má bánh bao, nụ cười duyên dáng, ai nhìn cũng muốn nựng yêu. Lại có ánh mắt biết nói, mỗi khi cười lên là bao nhiêu yêu thương bị thu hút, ngay cả khi mắc lỗi, chỉ cần cô bé làm nũng một chút thì chẳng còn ai nỡ mắng bỏ nữa.
Nhưng tối hôm đó, Anh trai vừa bóc bánh gato, cắm lên sáu cây nến. Anh gọi cô lại đội cho cái mũ chóp hình công chúa, không quên lấy ngón tay nhanh nhẹn quệt kem trên bánh mà chấm vào mũi cô bé rồi cười bảo: "Ba mẹ nhìn e có giống con cún bị dính sữa không này". Cả nhà cười trìu mến. Hạ Anh đã đỏ hết mặt mà hậm hực định lau đi, nhưng anh trai bảo: "Nếu lau đi thì em ước gì cũng không thành hiện thực được". Vậy là cô bé kiên quyết để yên như vậy.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Mẹ mới gọi hai anh em vào phòng dặn dò đủ điều. Cô chỉ biết hỏi: "Lần này mẹ đi công tác lâu vậy sao, bao giờ mẹ mới về? Sao ba không đưa mẹ ra sân bay? Sao mẹ lại đi muộn như vậy?".. Bao nhiêu câu hỏi tại sao? Tại sao? Mà mẹ chỉ cười trừ. Đến cuối cùng, nhìn dòng nước mắt mẹ lăn dài, cô bé chạy lại ôm lấy rồi hứa con sẽ ngoan, sẽ không làm phiền ba và anh trai. Lời cuối cùng mẹ nói rằng: "Nếu con ngoan, học giỏi và không khóc nhè thì mẹ sẽ sớm về.."
Nhưng rồi một tuần, một tháng, hai tháng trôi qua, sao mẹ vẫn chưa về? Vài ngày cô lại thắc mắc với anh trai, anh chỉ xoa đầu bảo: "Tại em chưa ngoan đấy".. cô bé lại nghĩ: "Có chỗ nào em hư? Em còn ngoan hơn anh mà". Nhưng anh lại bảo: "Em ăn cơm chậm này, viết chữ không đẹp, không chịu học tiếng Anh, không chịu ngủ một mình nữa, lại còn khóc nhè đòi mẹ.. em xem khi nào em mới ngoan mà cứ đòi mẹ về."
Hạ Anh phụng phịu, anh suốt ngày dọa nạt mình, mình không tin. Cô bé lại chạy đi tìm ba nhưng nhận được câu trả lời cũng không khác bao nhiêu.
Thêm vài tháng nữa qua đi, chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán rồi, Hạ Anh chắc chắn kiểu gì mẹ cũng về.
Mẹ gọi điện thoại mà cô bé khóc quá trời, làm mẹ cũng khóc. Nhưng ba lại ôm con gái vào lòng mà nói: "Tết này ba con mình sẽ về qu ăn tết với ông bà nội. Mẹ bận không về được".
Trẻ con cũng dễ tin, cô bé vốn rất ngoan nên dần dần không còn mè nheo nữa.
Thêm hai cái tết nữa qua đi, đến năm thứ ba thì Hạ Anh đã hoàn toàn tin vào những gì anh trai nói, là tại mình chưa ngoan, chưa giỏi nên mẹ chưa về. Cô bé nhớ mẹ trong từng giấc ngủ thổn thức. Rất nhiều đêm giật mình tỉnh dậy, cô bé chạy sang phòng ba hoặc phòng anh. Khi được bàn tay vỗ về lên lưng cô bé mới ngủ ngon được.
Nhưng cũng từ đó Hạ Anh dần dần không còn vô tư như các bạn cùng lứa, lại rất ham học, hôm nào cũng yêu cầu anh trai và ba kèm tiếng Anh, cũng không còn khóc lóc mè nheo gì nữa. Cô bé từ lúc nào chỉ còn sự nôn nóng, mong mình nhanh lớn hơn thì phải.
Bắt đầu từ năm học lớp hai Hạ Anh được phát hiện có tư duy vô cùng nhạy bén, năng khiếu ngoại ngữ vượt bậc. Nên ba quyết định chuyển hai anh em sang trường quốc tế. Đến năm mười bốn tuổi cô bé đã học chương trình tương đương lớp mười hai. Mười lăm tuổi thì đăng ký chương trình học sinh trao đổi với một trường trung học ở Canada. Dù chưa một lần nói ra mục đích nhưng ba và anh trai đều biết cô bé muốn đến đất nước xa xôi này chính là vì mẹ.
Chín năm qua là một quá trình rất dài, một thời học sinh cô bé đã nỗ lực để gói gọn nó trong bấy nhiêu năm chứ không phải mười hai năm như những bạn khác. Học và học, tất nhiên thành tích đạt được luôn làm gia đình tự hào. Cô bé luôn đứng trong top một của trường. Bên cạnh là anh trai không hề thua kém, nhưng anh vẫn học chương trình bình thường, chứ không bằng mọi cách học chương trình kép để nhảy lớp như cô. Hai anh em đúng là con nhà người ta trong huyền thoại. Cho nên họ thực sự không có nhiều bạn.
Trong suốt những năm đó cô bé được gặp mẹ duy nhất một lần vào năm học lớp sáu. Khi đó cô bé nhận được giải nhất cuộc thi thuyết trình tiếng Anh và giải nhì viết văn quốc gia. Anh trai thì giành giải nhất cuộc thi Toán học toàn quốc. Dù mẹ chỉ về vài ngày rồi lại đi, nhưng cô bé càng tin rằng nếu mình giỏi hơn thì sẽ được gặp mẹ nhiều hơn nữa.
Bao nhiêu năm qua vẫn chỉ tâm niệm một điều phải học thật giỏi.
Năm học lớp chín, cô được ba nói cho biết sự thật ba mẹ đã li hôn từ nhiều năm về trước, cụ thể là từ khi cô sáu tuổi đó.
Thật ra trong lòng Hạ Anh cũng đã đoán được rồi nhưng một phần nào đó thâm tâm vẫn cố dỗ bản thân rằng không phải như thế, rằng mẹ chỉ vì bận công tác mà thôi.
Khi quyết định nói với con gái, có lẽ ba cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cô bé sẽ khóc ngập nhà làm ba và anh trai phải dỗ cả tuần mới vui.. Nhưng ngược lại, cô bé đón nhận nó một cách hết sức bình tĩnh. Nhìn ánh mắt con gái, ba cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo, đó là biểu hiện của sự vô cảm hay vì bao năm nay cô bé đã cố giấu đi những cảm xúc thật đến thành thói quen.
Quả thật càng lớn lên, Hạ Anh càng sở hữu nét đẹp nao lòng, những đường nét rõ ràng thanh tú trên khuôn mặt luôn làm người đối diện có phần bối rối. Vậy mà nó lại không còn sự ngây thơ, hồn nhiên của con trẻ, thay vào đó là một sự ổn trọng và chín chắn trước tuổi. Ba cùng anh trai không khỏi đau lòng khi cô bé tỏ ra quá cứng rắn, quá độc lập như thế.
Đã biết rõ sự thật, thay vì khóc lóc nỉ non, buồn phiền này kia, thì Hạ Anh lại thể hiện quyết tâm học giỏi hơn để lấy học bổng du học. Mặc dù nếu cô bé muốn du học tự túc cũng không phải không được. Thực tế ba cô đã có sự chuẩn bị chu đáo cho hai anh em rồi. Nhưng vốn là người mạnh mẽ, cô bé hoàn toàn muốn tự làm theo cách của mình.
Nhìn con gái rất xuất sắc trong học tập, nhưng cuộc sống lại quá khép kín, không ít lần ba và anh trai tìm cách cho Hạ Anh hòa nhập hơn, thêm nhiều bạn bè hơn. Nhưng cô bé gần như không quan tâm, thay vì đến những nơi ồn ào thì thà vùi vào phòng sách mà đọc một quyển lịch sử toàn thư chỉ có chữ là chữ còn hơn.
Mẹ Hạ Anh mới gọi điện thoại về, xin lỗi vì thời gian này không thường nói chuyện, vì mẹ mới sinh em bé. Nghe tới mẹ có em bé, Hạ Anh rất vui, rất muốn nhìn em một chút. Nhưng cũng thật nhanh sau đó là nỗi buồn sâu thẳm, vì cô bé hiểu đứa em đó không cùng cha với mình, không thể chơi đùa như với anh trai cô. Cũng từ đây mẹ sẽ bận hơn với em bé, với cuộc sống riêng của mẹ. Những cuộc gọi ngày một thưa dần, đến mức mỗi lần nhớ mẹ, muốn nói chuyện lại nghĩ có lẽ mẹ đang bận chăm em bé, rồi lại thôi. Về sau Hạ Anh càng trở nên vô cùng ít nói, sống thu mình, và lực học lại vượt xa các bạn thêm một phần.
Lịch đi Canada của Hạ Anh đã được thông qua, Minh Anh cũng được chọn vào danh sách nhưng cậu bé lại quyết định đi Singapore. Bởi vì tiếng Anh, tiếng Trung là sở trường của cậu. Hơn nữa cậu ấy không muốn gặp mẹ, bao nhiêu năm nay gần như không nói chuyện đã quen rồi. Hay trong lòng vẫn là sự ghét bỏ khi cậu bé biết rõ lí do ba mẹ li hôn là do mẹ có người đàn ông khác. Lúc đó một đứa bé tám tuổi không hiểu gì nhiều nhưng lại được ba yêu cầu giữ bí mật, không được nói với em gái. Chẳng phải vì con bé quá ủy mỵ và nhẹ tính đến mức không ai nỡ làm nó tổn thương sao. Cũng từ đó cái suy nghĩ bảo hộ em gái luôn là điều cậu ưu tiên hàng đầu.
Sau một năm trao đổi học sinh, hai anh em về nước thi Đại học. Biết em gái muốn quay lại du học ở Canada, cậu lại không muốn ba ở Việt Nam một mình, nên quyết định sẽ học Đại học trong nước. Cũng đã mười tám tuổi, Minh Anh luôn muốn làm tất cả mọi việc để em gái bé nhỏ được thỏa sức làm những gì nó muốn, cật lực bù đắp cho em những khoảng trống trong lòng, những thiếu thốn tình cảm từ ngày bé ấy.
Một năm ở Canada, Hạ Anh đã được gặp mẹ thường xuyên. Cảm giác ở gần mẹ quả thật quá tốt. Mỗi lần gọi về cô bé đều khoe với ba và anh trai. Đã rất lâu rồi, mới thấy cô bé cười tươi, vui vẻ và hạnh phúc đến vậy. Cô bé chỉ thấy mẹ vẫn đẹp như thế, vẫn rất quý phái, rất hiền hậu. Nỗi nhớ bao nhiêu năm qua đều tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc mỗi lần gặp mẹ, lại cũng được gặp em trai nhỏ nữa, cô bé muốn được sống luôn ở đây rồi.
Thực tế thì đúng là mẹ cô có một người chồng rất giàu có, cuộc sống vốn dư giả thoải mái. Nên những món đồ mẹ gửi về cho cô từ trước đến nay các bạn không bao giờ có cũng phải. Lớn lên cô bé dần nhận thức được điều đó, cũng hiểu hơn vì sao các bạn ngại chơi với mình. Còn điều mà cô không biết chính là chồng của mẹ cô còn có một cậu con trai hơn cô năm tuổi, anh ta là người như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.