Chương 21: Nụ hôn trong hơi men
Một Đời An Nhiên
19/01/2023
Bên trong là một mảng tĩnh lặng, ánh sáng điện rất nhẹ, chủ yếu thấy được là do ánh sáng tự nhiên của bầu trời.
Hạ Anh nhìn mọi thứ đều cảm thấy không chân thực chút nào. Ánh mắt thích thú lướt qua xung quanh. Liền bị những vì sao lấp lánh cuốn hút, cô bé không hề biết ở đây còn có người.
Thấy có người bước vào, Nam Phong đặt cốc rượu lên bàn, phản xạ rất nhanh hướng về nơi cửa lớn, anh mới sực nhớ ra mình đã quên đóng cửa. Chờ đợi nhưng không có người lên tiếng, anh bước thêm vài bước thì dừng lại. Tự lấy tay ấn ấn lên thái dương, lắc đầu cho tỉnh. Không lẽ mới uống một chút đã say mà sinh ra ảo giác sao? Không thể nào, làm sao Hạ Anh lại ở đây được?
Nam Phong cũng im lặng dựa người vào gốc cây mà quan sát. Nhìn thấy người trước mặt, không hiểu sao cảm giác trong anh lại nhẹ nhàng, dễ chịu đến vậy.
Hạ Anh nhìn sao cũng hơi lâu rồi, dường như có chút mỏi. Cô tò mò đi vào xem phía trong còn gì.. vẻ mặt rất thích thú và hăng hái, nhìn không khác gì một cô bé mấy tuổi lần đầu được đi cchơi công viên.
- Anh, sao anh lại ở đây. Đúng là anh mà.. người ta tìm anh từ chiều.
Hạ Anh vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Nam Phong, vừa nói cô vừa tự vỗ vỗ vào má mình như để bản thân tỉnh táo hơn.
Nam Phong không nói gì, anh nhận ra Hạ Anh đã uống rượu. Chút hơi men phảng phất khiến trái tim tổn thương của anh lại đập loạn nhịp. Nam Phong lùi dần về phía bàn mình vừa ngồi, Anh muốn để cho Hạ Anh thoải mái làm gì mà cô muốn.
Cũng đoán được cô bé đã uống rượu ở đâu, nhưng sao lại chỉ có một mình như vậy. Anh lấy điện thoại bàn gọi xuống quầy rượu xác nhận một chút, cảm ơn rồi cúp máy. Quay lại, Nam Phong giật mình hơn cả lúc thấy Hạ Anh xuất hiện ở đây, cô bé đã uống hết cốc rượu anh vừa rót ra, còn đang rót thêm cốc khác.. "Đây là rượu nặng đó" Nam Phong vội vàng lấy lại cốc rượu. Hạ Anh ngơ ngác nhìn theo tay anh, rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm thẳm như bầu trời đêm của anh. Vì không còn đủ tỉnh táo để đánh giá cảm xúc của ngươi đối diện nên cô chỉ biết nở một nụ cười thật tươi. Một thoáng Nam Phong như bị hụt hơi, cảm giác này khiến anh lúng túng, nhưng lại không thể điều chỉnh được ánh mắt mình nhìn đi hướng khác, hoàn toàn bị Hạ Anh cuốn hút.
Hạ Anh lại bật chế độ làm nũng, với bộ mặt vô cùng ủy khuất cô dật dật nhẹ tay anh. Bao nhiêu suy nghĩ cứng rắn lúc trước giờ cũng mềm nhũn, Nam Phòng thật sự đầu hàng trước cái sự đáng yêu này.
- Cái này em không uống được nữa, ngồi đây, anh đi lấy nước cho em.
Nam Phong cố gắng bình tĩnh lảng sang chuyện khác, anh vừa nói, vừa ấn Hạ Anh ngồi xuống sôfa. Anh vừa định bước đi thì lại có bàn tay nắm tay mình kéo lại, Anh cũng không phản ứng gì chỉ quay qua nhìn cô. Hạ Anh vô cùng vui vẻ nhoài người về trước mặt anh.
Hai tay Hạ Anh rất nhanh ghì chặt vai anh, không cho anh đứng dậy nữa. Cô bé ra sức mà mè nheo đủ thứ.
- Em không muốn uống nước, em muốn ăn bánh ngọt, muốn ăn kem.. đặc biệt muốn ăn dâu tây..
Hạ Anh đã say rồi, cô nói rất nhiều, Nam Phong cũng không muốn phân biệt xem là do rượu nói hay người nói. Nhưng dù là ai nói đi chăng nữa thì cũng chỉ cần biết rằng có những điều, nếu như không có rượu chắc chắn lời sẽ không bao giờ được thoát ra khỏi miệng.
- Được rồi, anh đi lấy cho em.
Nam Phong nói nhưng không né tránh mà nhìn vào mắt Hạ Anh, một khoảng cách gần đến cảm nhận rõ từng hơi thở. Mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể của Hạ Anh cứ phảng phất bên cạnh khiến anh vô lực trống đỡ. Không thấy Hạ Anh có í rời khỏi người mình, anh cười bất lực mà ngả hẳn đầu vào thành ghế. Trong lòng Nam Phong đầy cảm thán: "Phải làm gì với em đây? Sao cứ tự nhiên mà trạm vào tim anh như thế?"
Anh dơ tay định đẩy Hạ anh ngồi lại ghế, nhưng bất chợt lại cảm giác có gì đó rất mềm, rất ấm đặt lên môi mình. Nam Phong khẽ mở mắt, là một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, đôi mắt khép hờ, lông mi cong vút. Là Hạ Anh chủ động hôn anh, cảm giác mọi dây thần kinh đều bị kích thích đến căng cứng.
Hạ Anh đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng. Cô không dời đi ngay mà cắn cắn môi dưới của anh, lại quay lên mà hôn hôn thêm một chút như cố tình trêu ngươi. Cô rời anh ra một chút mới nói.
- Ở đây có dâu tây, rất mềm.. và ngon.
Hạ Anh vừa nói vừa lấy ngón tay cái siết nhẹ môi anh.
Nam Phong toàn bộ cơ thể nhột nhạt, nóng bừng, một chút hơi men không làm anh say, nhưng trước nụ hôn ấy anh lại không thể dằn lòng, không cách nào thoát ra.
Nam Phong mở mắt nhìn Hạ Anh, tình cảm anh đã muốn chôn giấu, đã muốn trốn tránh lại bị nụ hôm của Hạ Anh hoàn hảo đánh úp như thế. Tất cả cố gắng của anh liền bị vứt đi hết sạch.
Nam Phong một tay nắm cánh tay Hạ Anh, một tay luồn ra sau gáy kéo cô lại gần. Nhẹ nhàng hôn lên chán cô, kéo xuống mi mắt, anh cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi. Nam Phong hôn nó như muốn lau đi mọi ưu phiền tổn thương của người con gái trước mắt. Anh chỉ muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời này.
Anh tiếp tục đặt lên môi cô một nụ hôn thật lâu, là một sự đáp trả đầy nhiệt tình. Nụ hôn mãnh liệt hơn tất cả nỗi nhớ trên thế gian này cộng lại, hai người môi lưỡi cuốn quýt đến khi không còn dưỡng khí để thở nữa họ mới tách nhau ra.
Không gian thời gian đều như ngưng lại ở giây phút này, có lẽ không cần biết ngoài kia thế nào, chỉ cần hai người bên nhau là đủ. Cả hai đều không muốn rời, cố gắng tận hưởng cảm giác ngọt ngào này đến từng giây.
Trước khi rời ra, Nam Phng còn hôn nhẹ thêm một chút cánh môi đã sưng mọng của Hạ Anh.
Hơi thở vẫn còn dồn dập, cảm giác vẫn lâng lâng, không chân thực. Nam Phong nhìn sâu vào mắt Hạ Anh, cô bé lại nở một nụ cười hoàn hảo hạnh phúc và mãn nguyện.
Nam Phong giữ chặt vai Hạ anh.
- Nhìn vào mắt anh, trả lời anh này.
Hạ Anh vẫn đang nhìn anh mà gật đầu.
- Em là ai?
- Hạ Anh.
- Vậy, anh là ai?
- Hihi. Dâu tây.
- Tên của anh mà? Anh là ai.
- Là Dâu tây.
Nam Phong có chút bất lực, cảm giác đau nhói sộc thẳng vào tim. Tại sao lại không gọi tên anh, có phải em ấy đang nghĩ anh là một người khác. Anh vốn không có vị trí nào trong tim cô. Vậy mà Anh còn cố chấp với một người say sao.
- Hạ Anh à, anh phải làm sao với em mới được đây? Anh xin lỗi.
- Anh có biết cảm giác không thể yêu người yêu mình, càng không được phép yêu người mình yêu.. nó như thế nào không? Thật sự rất đau, rất đau..
Hạ Anh vừa nói vừa gục vào hõm cổ anh, cố gắng tìm kiếm một vị trí dễ chịu rồi ở yên đó, nhấtđịnh không muốn rời.
Im lặng một lúc, đã bắt đầu thấy hơi thở của Hạ Anh đều đều, nhẹ dần. Cả người cô áp hoàn toàn vào ngực anh, cũng không còn thổn thức nữa. Nhưng vừa rồi cô chắc hẳn phải cảm nhận rõ trái tim anh nó đã đập mạnh mẽ đến thế nào.
Nam Phong ngồi im thêm một lúc nữa, chắc chắn người trong lòng đã ngủ rất sa mới nhẹ nhàng đỡ cô nằm thoải mái xuống sôfa.
Bàn tay anh luồn vào mái tóc mềm mại mà vuốt cho ngay ngắn. Nam Phong thấy đuôi mắt Hạ Anh là một dòng nước mắt còn chưa khô. Cô bé lại khóc ư? Có điều gì làm em ấy buồn đến vậy?
Nam Phong lau đi hai hàng nước mắt còn đọng trên má cô, khẽ hôn lên trán Hạ Anh, ngón tay cái lại trạm vào đôi môi mềm mềm, cảm giác của nụ hôn say đắm vừa rồi không sao tan biến đi. Anh không đành lòng mà đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như có như không.
Nam Phong hoàn toàn không thể hiểu tất cả chuyện này là gì? Anh phải chăng đã quá ích kỉ, vì tham lam của bản thân mà lại lợi dụng lúc cô say để mà khỏa lấp. Anh đâu có say, anh đủ tỉnh táo nhưng sao lại không phản ứng gì, còn tận lực hưởng ứng như thế.. Chẳng phải cô ấy vừa nhận được lời tỏ tình của người cô ấy yêu sao? Nhưng rồi lại một mình chạy đi uống rượu? Rồi tới đây.. Quá đau đầu rồi, anh cũng không muốn nghĩ nữa.
Sắp xếp lại một chút, lấy áo khoác của mình đắp lên cho Hạ Anh, rồi gọi điện thoại cho Minh Anh.
Quả thật, nếu để cô ấy tỉnh dậy chỉ thấy hai người ở cùng một chỗ thì sẽ khó chịu lắm. Nếu cô ấy nhớ lại gì thì anh chỉ còn biết xin lỗi, nhưng nếu không nhớ gì cả, thì anh cũng sẽ phối hợp mà im lặng.
Không phải anh không có dũng khí đối diện. Thậm trí anh còn có thể nói cho Hạ Anh nghe hết tình cảm của anh dành cho cô từ trước đến nay, chỉ là anh không muốn cô bé khó xử mà thôi.
Không lâu sau đó, Minh Anh cũng đã có mặt.
Cậu ấy vừa nhìn em gái đang ngủ ngon say sưa, lại nhìn sang anh thoáng chút khó hiểu. Môi anh còn có vết sứt rất rõ.
- Anh bị sao vậy?
- Là muỗi đốt.
- Con muỗi này nhìn có vẻ quen.
* * *
- Đừng nghĩ linh tinh.
Nam Phong có chút ngượng nhưng lại đấm đấm vào bụng Minh Anh một cái vẻ cảnh cáo, rồi cười cho qua chuyện. Sau đó mới nói lại việc tại sao Hạ Anh lại ở đây? Sao anh về rồi mà giờ cũng lại ở cùng chỗ với cô như vậy.
Trước đó ở khu vực hội trại, Minh Anh phát hiện không thấy em gái đâu đã một lúc lâu rồi thì chạy đi hỏi Linh Nhi. Hai người kéo theo Khánh Duy chia nhau đi tìm nhưng xunh quanh chỗ đó đều không có. Minh Anh lại gặp được Jess đang một mình tản bộ, thấy tâm trạng cậu ấy rất xấu, mà Hạ Anh không đi cùng cậu ta thì càng lo lắng. Bốn người đã có phần sốt ruột, họ đang định báo đến ban quản lý khu nghỉ dưỡng để nhờ tìm kiếm thì may sao nhận được điện thoại của Nam Phong.
- Hạ Anh có chuyện gì buồn, em biết không?
- Dạo này nó rất ít nói chuyện với em. Em hỏi cũng không muốn nói. Tính nó vậy mà, lúc nào đó sẽ chủ động nói thôi.
- Nhưng hôm nay lại uống rượu, trước đây em ấy chưa từng uống đúng không? Chuyện với Jess..
- À, em vừa nghe cậu ấy nói sắp quay về canada rồi. Nhưng rất buồn vì Hạ Anh đã từ trối.
- Anh cũng vô tình gặp cậu ta tỏ tình.. Nhưng sau đó kết quả thì anh không rõ..
- Kết quả là cái đống như này anh còn không rõ cái gì? Anh là bị gì ở đầu à?
Minh Anh vừa nói vừa đưa tay ấn ấn cái cục mềm mềm đang ngủ say trên sofa kia. Cậu ghe Nam Phong nói mà còn tức.
* * * Nhưng là em ấy từ trối người ta thì sao lại phải buồn thế chứ? Chỉ có thể vì rất yêu, mà em ấy lại không muốn đến Canada cùng cậu ta.. cho nên.. buồn cũng phải.
- Cũng không hẳn, em luôn thấy có gì đó sai sai ở đây. Thôi bỏ đi, mai nó tỉnh em hỏi nó là được. Giờ em buồn ngủ muốn chết, còn mệt nữa.
Vừa nói Minh Anh vừa định đi ra ngoài thì bị Nam Phong chặn lại.
- Em đi đâu?
- Em về lều ngủ.
- Thế còn em gái em? Lúc tỉnh lại chỉ có anh ở đây thì sẽ bị dọa cho sợ đấy..
- À, em quên mất. Ở đây cũng có "muỗi" nữa, phải ở lại canh chứ.
- Em là lâu không bị đánh đúng không..
Hai người cùng cười ha ha mà người ngủ thì cứ ngủ, không màng gì đến thế sự.
Sáng hôm sau Hạ Anh tỉnh dậy còn rất mơ màng, nhìn trời nhìn đất, nhìn vòng quanh mà tự lấy tay đập đập vào đầu mình mấy cái. Nhận thấy có anh trai mình ở đây thì thở ra một hơi vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô bé rón rén định chuồn êm nhưng không ngờ vẫn là làm cho ai kia tỉnh giấc. Hai người cách nhau một dãy bàn mà ánh mắt nhìn nhau lại không dấu được sự ngại ngùng.
- Em tỉnh rồi à? Có thấy đau đầu hay khó chịu không?
- Em không.. không sao.
Hạ Anh cúi mặt mà lắp bắp, cô đang suy nghĩ xem nên nói gì. Chuyện tối qua nên đối diện thế nào hay cứ giả vờ không nhớ gì cả. Haizzz thật phiền nha, nghĩ mà áy náy vô cùng.
Thực ra lúc đó Hạ Anh không say đến mức mất kiểm soát. Cô cố tình uống cho quên đi sự rối bời trong lòng, nhưng không ngờ lại gặp đúng người mà mình đang phải khổ sở quên đi, khổ sở kìm ép tình cảm. Trong hoàn cảnh đó, thật sự có chút hành động theo bản năng. Sau đó thì Hạ Anh lại vô cùng khó nghĩ, dù anh và anh trai cô chưa công khai, cũng chưa thấy ai tỏ tình. Hay ít nhất là anh trai cô chưa đồng í. Có điều việc hai người cứ vui vẻ ở cạnh nhau như vậy cũng như ngầm thừa nhận. Biết rõ như thế nhưng cô lại làm ra cái gì rồi? Thật muốn tát cho mình mấy cái để đầu óc tỉnh ra mà.
Nhưng điều làm cô bất ngờ chính là nụ hôn đáp trả của Nam Phong lại cuồng nhiệt và chân thành đến thế. Chỉ có thể lí giải vì anh ấy cũng uống rượu, nên cũng hành động theo bản năng như cô thôi.
Tốt nhất vẫn là coi như không nhớ gì hết, chẳng phải người ta say rượu xong đều quên hết những chuyện đã sảy ra sao? Thế mà cô lại cứ nhớ, còn rõ ràng từng chi tiết nữa chứ.
- Em.. em về chỗ Linh Nhi đây. Tối qua.. tối qua làm phiền anh rồi. Em không gây ra cái gì quá đáng chứ?
- À. Không có gì đâu. Cũng là tình cờ anh lại ở đây, ở đây có chút việc..
Minh Anh bị đánh thức, ngơ ngác nhìn hai con người đang bối rối như làm việc xấu bị bắt quả tang. Cái không khí gì mà căng thẳng, ngột ngạt thế này, cậu vội lên tiếng:
- Lại đây, vụ này anh không bỏ qua dễ dàng cho em thế đâu?
- Vụ này là vụ gì cơ?
- Thế ai uống rượu say? Ai đi lung tung? Em nghĩ xem nếu tối qua em không gặp anh Phong mà lại gặp một người xấu thì sẽ ra sao?
* * *
Minh Anh đưa cặp mắt sắc lạnh liếc về phía Hạ Anh mà chất vấn, nhưng Nam Phong vẫn là xót người ta nên liền nhảy vào can thiệp
- Thôi thôi, em căng thẳng gì chứ? Đừng làm em ấy sợ, với cả em ấy không sao là tốt rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa đúng không?
Nam Phong lên tiếng giải vây cho Hạ Anh, trong khi cô bé cứ đứng đơ người, chết trân tại chỗ, chắc hẳn còn rất ngại.
- Lại còn muốn có lần sau nữa sao?
- Em biết rồi.
Hạ Anh nói một câu đủ dũng khí rồi một mạch bước đi trước. Bỏ lại Minh Anh còn ngồi thở dài thườn thượt. Đúng là em gái càng lớn càng không quản nổi.
Hạ Anh nhìn mọi thứ đều cảm thấy không chân thực chút nào. Ánh mắt thích thú lướt qua xung quanh. Liền bị những vì sao lấp lánh cuốn hút, cô bé không hề biết ở đây còn có người.
Thấy có người bước vào, Nam Phong đặt cốc rượu lên bàn, phản xạ rất nhanh hướng về nơi cửa lớn, anh mới sực nhớ ra mình đã quên đóng cửa. Chờ đợi nhưng không có người lên tiếng, anh bước thêm vài bước thì dừng lại. Tự lấy tay ấn ấn lên thái dương, lắc đầu cho tỉnh. Không lẽ mới uống một chút đã say mà sinh ra ảo giác sao? Không thể nào, làm sao Hạ Anh lại ở đây được?
Nam Phong cũng im lặng dựa người vào gốc cây mà quan sát. Nhìn thấy người trước mặt, không hiểu sao cảm giác trong anh lại nhẹ nhàng, dễ chịu đến vậy.
Hạ Anh nhìn sao cũng hơi lâu rồi, dường như có chút mỏi. Cô tò mò đi vào xem phía trong còn gì.. vẻ mặt rất thích thú và hăng hái, nhìn không khác gì một cô bé mấy tuổi lần đầu được đi cchơi công viên.
- Anh, sao anh lại ở đây. Đúng là anh mà.. người ta tìm anh từ chiều.
Hạ Anh vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Nam Phong, vừa nói cô vừa tự vỗ vỗ vào má mình như để bản thân tỉnh táo hơn.
Nam Phong không nói gì, anh nhận ra Hạ Anh đã uống rượu. Chút hơi men phảng phất khiến trái tim tổn thương của anh lại đập loạn nhịp. Nam Phong lùi dần về phía bàn mình vừa ngồi, Anh muốn để cho Hạ Anh thoải mái làm gì mà cô muốn.
Cũng đoán được cô bé đã uống rượu ở đâu, nhưng sao lại chỉ có một mình như vậy. Anh lấy điện thoại bàn gọi xuống quầy rượu xác nhận một chút, cảm ơn rồi cúp máy. Quay lại, Nam Phong giật mình hơn cả lúc thấy Hạ Anh xuất hiện ở đây, cô bé đã uống hết cốc rượu anh vừa rót ra, còn đang rót thêm cốc khác.. "Đây là rượu nặng đó" Nam Phong vội vàng lấy lại cốc rượu. Hạ Anh ngơ ngác nhìn theo tay anh, rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm thẳm như bầu trời đêm của anh. Vì không còn đủ tỉnh táo để đánh giá cảm xúc của ngươi đối diện nên cô chỉ biết nở một nụ cười thật tươi. Một thoáng Nam Phong như bị hụt hơi, cảm giác này khiến anh lúng túng, nhưng lại không thể điều chỉnh được ánh mắt mình nhìn đi hướng khác, hoàn toàn bị Hạ Anh cuốn hút.
Hạ Anh lại bật chế độ làm nũng, với bộ mặt vô cùng ủy khuất cô dật dật nhẹ tay anh. Bao nhiêu suy nghĩ cứng rắn lúc trước giờ cũng mềm nhũn, Nam Phòng thật sự đầu hàng trước cái sự đáng yêu này.
- Cái này em không uống được nữa, ngồi đây, anh đi lấy nước cho em.
Nam Phong cố gắng bình tĩnh lảng sang chuyện khác, anh vừa nói, vừa ấn Hạ Anh ngồi xuống sôfa. Anh vừa định bước đi thì lại có bàn tay nắm tay mình kéo lại, Anh cũng không phản ứng gì chỉ quay qua nhìn cô. Hạ Anh vô cùng vui vẻ nhoài người về trước mặt anh.
Hai tay Hạ Anh rất nhanh ghì chặt vai anh, không cho anh đứng dậy nữa. Cô bé ra sức mà mè nheo đủ thứ.
- Em không muốn uống nước, em muốn ăn bánh ngọt, muốn ăn kem.. đặc biệt muốn ăn dâu tây..
Hạ Anh đã say rồi, cô nói rất nhiều, Nam Phong cũng không muốn phân biệt xem là do rượu nói hay người nói. Nhưng dù là ai nói đi chăng nữa thì cũng chỉ cần biết rằng có những điều, nếu như không có rượu chắc chắn lời sẽ không bao giờ được thoát ra khỏi miệng.
- Được rồi, anh đi lấy cho em.
Nam Phong nói nhưng không né tránh mà nhìn vào mắt Hạ Anh, một khoảng cách gần đến cảm nhận rõ từng hơi thở. Mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể của Hạ Anh cứ phảng phất bên cạnh khiến anh vô lực trống đỡ. Không thấy Hạ Anh có í rời khỏi người mình, anh cười bất lực mà ngả hẳn đầu vào thành ghế. Trong lòng Nam Phong đầy cảm thán: "Phải làm gì với em đây? Sao cứ tự nhiên mà trạm vào tim anh như thế?"
Anh dơ tay định đẩy Hạ anh ngồi lại ghế, nhưng bất chợt lại cảm giác có gì đó rất mềm, rất ấm đặt lên môi mình. Nam Phong khẽ mở mắt, là một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, đôi mắt khép hờ, lông mi cong vút. Là Hạ Anh chủ động hôn anh, cảm giác mọi dây thần kinh đều bị kích thích đến căng cứng.
Hạ Anh đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng. Cô không dời đi ngay mà cắn cắn môi dưới của anh, lại quay lên mà hôn hôn thêm một chút như cố tình trêu ngươi. Cô rời anh ra một chút mới nói.
- Ở đây có dâu tây, rất mềm.. và ngon.
Hạ Anh vừa nói vừa lấy ngón tay cái siết nhẹ môi anh.
Nam Phong toàn bộ cơ thể nhột nhạt, nóng bừng, một chút hơi men không làm anh say, nhưng trước nụ hôn ấy anh lại không thể dằn lòng, không cách nào thoát ra.
Nam Phong mở mắt nhìn Hạ Anh, tình cảm anh đã muốn chôn giấu, đã muốn trốn tránh lại bị nụ hôm của Hạ Anh hoàn hảo đánh úp như thế. Tất cả cố gắng của anh liền bị vứt đi hết sạch.
Nam Phong một tay nắm cánh tay Hạ Anh, một tay luồn ra sau gáy kéo cô lại gần. Nhẹ nhàng hôn lên chán cô, kéo xuống mi mắt, anh cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi. Nam Phong hôn nó như muốn lau đi mọi ưu phiền tổn thương của người con gái trước mắt. Anh chỉ muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời này.
Anh tiếp tục đặt lên môi cô một nụ hôn thật lâu, là một sự đáp trả đầy nhiệt tình. Nụ hôn mãnh liệt hơn tất cả nỗi nhớ trên thế gian này cộng lại, hai người môi lưỡi cuốn quýt đến khi không còn dưỡng khí để thở nữa họ mới tách nhau ra.
Không gian thời gian đều như ngưng lại ở giây phút này, có lẽ không cần biết ngoài kia thế nào, chỉ cần hai người bên nhau là đủ. Cả hai đều không muốn rời, cố gắng tận hưởng cảm giác ngọt ngào này đến từng giây.
Trước khi rời ra, Nam Phng còn hôn nhẹ thêm một chút cánh môi đã sưng mọng của Hạ Anh.
Hơi thở vẫn còn dồn dập, cảm giác vẫn lâng lâng, không chân thực. Nam Phong nhìn sâu vào mắt Hạ Anh, cô bé lại nở một nụ cười hoàn hảo hạnh phúc và mãn nguyện.
Nam Phong giữ chặt vai Hạ anh.
- Nhìn vào mắt anh, trả lời anh này.
Hạ Anh vẫn đang nhìn anh mà gật đầu.
- Em là ai?
- Hạ Anh.
- Vậy, anh là ai?
- Hihi. Dâu tây.
- Tên của anh mà? Anh là ai.
- Là Dâu tây.
Nam Phong có chút bất lực, cảm giác đau nhói sộc thẳng vào tim. Tại sao lại không gọi tên anh, có phải em ấy đang nghĩ anh là một người khác. Anh vốn không có vị trí nào trong tim cô. Vậy mà Anh còn cố chấp với một người say sao.
- Hạ Anh à, anh phải làm sao với em mới được đây? Anh xin lỗi.
- Anh có biết cảm giác không thể yêu người yêu mình, càng không được phép yêu người mình yêu.. nó như thế nào không? Thật sự rất đau, rất đau..
Hạ Anh vừa nói vừa gục vào hõm cổ anh, cố gắng tìm kiếm một vị trí dễ chịu rồi ở yên đó, nhấtđịnh không muốn rời.
Im lặng một lúc, đã bắt đầu thấy hơi thở của Hạ Anh đều đều, nhẹ dần. Cả người cô áp hoàn toàn vào ngực anh, cũng không còn thổn thức nữa. Nhưng vừa rồi cô chắc hẳn phải cảm nhận rõ trái tim anh nó đã đập mạnh mẽ đến thế nào.
Nam Phong ngồi im thêm một lúc nữa, chắc chắn người trong lòng đã ngủ rất sa mới nhẹ nhàng đỡ cô nằm thoải mái xuống sôfa.
Bàn tay anh luồn vào mái tóc mềm mại mà vuốt cho ngay ngắn. Nam Phong thấy đuôi mắt Hạ Anh là một dòng nước mắt còn chưa khô. Cô bé lại khóc ư? Có điều gì làm em ấy buồn đến vậy?
Nam Phong lau đi hai hàng nước mắt còn đọng trên má cô, khẽ hôn lên trán Hạ Anh, ngón tay cái lại trạm vào đôi môi mềm mềm, cảm giác của nụ hôn say đắm vừa rồi không sao tan biến đi. Anh không đành lòng mà đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như có như không.
Nam Phong hoàn toàn không thể hiểu tất cả chuyện này là gì? Anh phải chăng đã quá ích kỉ, vì tham lam của bản thân mà lại lợi dụng lúc cô say để mà khỏa lấp. Anh đâu có say, anh đủ tỉnh táo nhưng sao lại không phản ứng gì, còn tận lực hưởng ứng như thế.. Chẳng phải cô ấy vừa nhận được lời tỏ tình của người cô ấy yêu sao? Nhưng rồi lại một mình chạy đi uống rượu? Rồi tới đây.. Quá đau đầu rồi, anh cũng không muốn nghĩ nữa.
Sắp xếp lại một chút, lấy áo khoác của mình đắp lên cho Hạ Anh, rồi gọi điện thoại cho Minh Anh.
Quả thật, nếu để cô ấy tỉnh dậy chỉ thấy hai người ở cùng một chỗ thì sẽ khó chịu lắm. Nếu cô ấy nhớ lại gì thì anh chỉ còn biết xin lỗi, nhưng nếu không nhớ gì cả, thì anh cũng sẽ phối hợp mà im lặng.
Không phải anh không có dũng khí đối diện. Thậm trí anh còn có thể nói cho Hạ Anh nghe hết tình cảm của anh dành cho cô từ trước đến nay, chỉ là anh không muốn cô bé khó xử mà thôi.
Không lâu sau đó, Minh Anh cũng đã có mặt.
Cậu ấy vừa nhìn em gái đang ngủ ngon say sưa, lại nhìn sang anh thoáng chút khó hiểu. Môi anh còn có vết sứt rất rõ.
- Anh bị sao vậy?
- Là muỗi đốt.
- Con muỗi này nhìn có vẻ quen.
* * *
- Đừng nghĩ linh tinh.
Nam Phong có chút ngượng nhưng lại đấm đấm vào bụng Minh Anh một cái vẻ cảnh cáo, rồi cười cho qua chuyện. Sau đó mới nói lại việc tại sao Hạ Anh lại ở đây? Sao anh về rồi mà giờ cũng lại ở cùng chỗ với cô như vậy.
Trước đó ở khu vực hội trại, Minh Anh phát hiện không thấy em gái đâu đã một lúc lâu rồi thì chạy đi hỏi Linh Nhi. Hai người kéo theo Khánh Duy chia nhau đi tìm nhưng xunh quanh chỗ đó đều không có. Minh Anh lại gặp được Jess đang một mình tản bộ, thấy tâm trạng cậu ấy rất xấu, mà Hạ Anh không đi cùng cậu ta thì càng lo lắng. Bốn người đã có phần sốt ruột, họ đang định báo đến ban quản lý khu nghỉ dưỡng để nhờ tìm kiếm thì may sao nhận được điện thoại của Nam Phong.
- Hạ Anh có chuyện gì buồn, em biết không?
- Dạo này nó rất ít nói chuyện với em. Em hỏi cũng không muốn nói. Tính nó vậy mà, lúc nào đó sẽ chủ động nói thôi.
- Nhưng hôm nay lại uống rượu, trước đây em ấy chưa từng uống đúng không? Chuyện với Jess..
- À, em vừa nghe cậu ấy nói sắp quay về canada rồi. Nhưng rất buồn vì Hạ Anh đã từ trối.
- Anh cũng vô tình gặp cậu ta tỏ tình.. Nhưng sau đó kết quả thì anh không rõ..
- Kết quả là cái đống như này anh còn không rõ cái gì? Anh là bị gì ở đầu à?
Minh Anh vừa nói vừa đưa tay ấn ấn cái cục mềm mềm đang ngủ say trên sofa kia. Cậu ghe Nam Phong nói mà còn tức.
* * * Nhưng là em ấy từ trối người ta thì sao lại phải buồn thế chứ? Chỉ có thể vì rất yêu, mà em ấy lại không muốn đến Canada cùng cậu ta.. cho nên.. buồn cũng phải.
- Cũng không hẳn, em luôn thấy có gì đó sai sai ở đây. Thôi bỏ đi, mai nó tỉnh em hỏi nó là được. Giờ em buồn ngủ muốn chết, còn mệt nữa.
Vừa nói Minh Anh vừa định đi ra ngoài thì bị Nam Phong chặn lại.
- Em đi đâu?
- Em về lều ngủ.
- Thế còn em gái em? Lúc tỉnh lại chỉ có anh ở đây thì sẽ bị dọa cho sợ đấy..
- À, em quên mất. Ở đây cũng có "muỗi" nữa, phải ở lại canh chứ.
- Em là lâu không bị đánh đúng không..
Hai người cùng cười ha ha mà người ngủ thì cứ ngủ, không màng gì đến thế sự.
Sáng hôm sau Hạ Anh tỉnh dậy còn rất mơ màng, nhìn trời nhìn đất, nhìn vòng quanh mà tự lấy tay đập đập vào đầu mình mấy cái. Nhận thấy có anh trai mình ở đây thì thở ra một hơi vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô bé rón rén định chuồn êm nhưng không ngờ vẫn là làm cho ai kia tỉnh giấc. Hai người cách nhau một dãy bàn mà ánh mắt nhìn nhau lại không dấu được sự ngại ngùng.
- Em tỉnh rồi à? Có thấy đau đầu hay khó chịu không?
- Em không.. không sao.
Hạ Anh cúi mặt mà lắp bắp, cô đang suy nghĩ xem nên nói gì. Chuyện tối qua nên đối diện thế nào hay cứ giả vờ không nhớ gì cả. Haizzz thật phiền nha, nghĩ mà áy náy vô cùng.
Thực ra lúc đó Hạ Anh không say đến mức mất kiểm soát. Cô cố tình uống cho quên đi sự rối bời trong lòng, nhưng không ngờ lại gặp đúng người mà mình đang phải khổ sở quên đi, khổ sở kìm ép tình cảm. Trong hoàn cảnh đó, thật sự có chút hành động theo bản năng. Sau đó thì Hạ Anh lại vô cùng khó nghĩ, dù anh và anh trai cô chưa công khai, cũng chưa thấy ai tỏ tình. Hay ít nhất là anh trai cô chưa đồng í. Có điều việc hai người cứ vui vẻ ở cạnh nhau như vậy cũng như ngầm thừa nhận. Biết rõ như thế nhưng cô lại làm ra cái gì rồi? Thật muốn tát cho mình mấy cái để đầu óc tỉnh ra mà.
Nhưng điều làm cô bất ngờ chính là nụ hôn đáp trả của Nam Phong lại cuồng nhiệt và chân thành đến thế. Chỉ có thể lí giải vì anh ấy cũng uống rượu, nên cũng hành động theo bản năng như cô thôi.
Tốt nhất vẫn là coi như không nhớ gì hết, chẳng phải người ta say rượu xong đều quên hết những chuyện đã sảy ra sao? Thế mà cô lại cứ nhớ, còn rõ ràng từng chi tiết nữa chứ.
- Em.. em về chỗ Linh Nhi đây. Tối qua.. tối qua làm phiền anh rồi. Em không gây ra cái gì quá đáng chứ?
- À. Không có gì đâu. Cũng là tình cờ anh lại ở đây, ở đây có chút việc..
Minh Anh bị đánh thức, ngơ ngác nhìn hai con người đang bối rối như làm việc xấu bị bắt quả tang. Cái không khí gì mà căng thẳng, ngột ngạt thế này, cậu vội lên tiếng:
- Lại đây, vụ này anh không bỏ qua dễ dàng cho em thế đâu?
- Vụ này là vụ gì cơ?
- Thế ai uống rượu say? Ai đi lung tung? Em nghĩ xem nếu tối qua em không gặp anh Phong mà lại gặp một người xấu thì sẽ ra sao?
* * *
Minh Anh đưa cặp mắt sắc lạnh liếc về phía Hạ Anh mà chất vấn, nhưng Nam Phong vẫn là xót người ta nên liền nhảy vào can thiệp
- Thôi thôi, em căng thẳng gì chứ? Đừng làm em ấy sợ, với cả em ấy không sao là tốt rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa đúng không?
Nam Phong lên tiếng giải vây cho Hạ Anh, trong khi cô bé cứ đứng đơ người, chết trân tại chỗ, chắc hẳn còn rất ngại.
- Lại còn muốn có lần sau nữa sao?
- Em biết rồi.
Hạ Anh nói một câu đủ dũng khí rồi một mạch bước đi trước. Bỏ lại Minh Anh còn ngồi thở dài thườn thượt. Đúng là em gái càng lớn càng không quản nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.