Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )
Quyển 1 - Chương 15
Mỹ Nữ Biến Đại Thụ
10/07/2013
Ngày hôm sau tôi mời hội
chị em đi ăn, mục đích chính là để Diệp Tử đãi khách, còn
một mục đích nữa là để chúc mừng cô gái tinh lệ Tiểu Vân vừa hoàn thành quy trình bậc 3.
Trước đây tôi đã giới thiệu rồi, Tiểu Vân, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm cực chuẩn.
Cô sống với bố từ nhỏ, mẹ mất sớm. Bố là một giáo sư tiến sĩ được nhiều người kính trọng. Theo cái lý thì dưới ảnh hưởng của người bố như thế Tiểu Vân tốt nghiệp cấp 3 xong chí ít phải lên được đại học. Nhưng nàng một mực không, ngày ngày nằm nhà xem ti vi và ngủ, ngoài ra có nuôi thêm một con chó một con mèo một con vẹt.
Sau một lần cãi vã với ông bố Tiểu Vân ngồi tàu hỏa khăn gói lên Bắc Kinh, dự định về ở nhà bà dì 2 ngày. Đó là việc của một năm về trước, khi ấy cô vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 19.
Ngồi trên taxi cô hỏi ông tài xế: “Này bác, ở Bắc Kinh có chỗ nào chơi được không?”
“Bắc Kinh hả, có hai nơi nên đi, một là Trường Thành, hai là Đá quý trần gian.“
“Cái gì trần gian”
“Cô cứ tới đấy sẽ biết.” Ông tài liếc nhìn Tiểu Vân qua kính chiếu hậu, “Một hộp đêm, con gái ở đó nổi tiếng lắm, toàn sinh viên đại học, nghe nói một ngày kiếm được vài vạn (mười mấy triệu VND) cơ.”
“Ở đâu?”
…
Sau này Tiểu Vân không thể quên nổi giọng điệu khoa trương của ông tài xế “Vài vạn cơ!” Ha ha, việc như thế cũng có, nhưng không phải ai cũng gặp được. Trong cái thế giới đốt tiền văng bạc này, mỗi ngày đều có thể xảy ra kỳ tích, cũng có thể ngày nào cũng chỉ như ngày nào.
Nhưng Đá quý trần gian quả thật nổi như cồn.
Cứ thế cứ thế, Tiểu Vân không đến nhà họ hàng nữa, cô ở tạm trong một khách sạn, tối ấy đã đến Đá quý trần gian tiếng tăm lẫy lừng.
Ngay đêm đầu tiên cô gặp được một người Hongkong Cứ nghĩ đến người Hongkong là ta nghĩ rằng họ dọc ngang đều đầy ứ tiền, đại loại là thường thường phải cỡ bậc đại gia buôn bán giàu có. Có điều trên thực tế mức sống ở Hongkong rất cao. Người này khoảng 30, nhân viên cao cấp của một công ty, kinh tế khá giả, lương lậu cao hơn so với người cùng ngành làm tại đại lục.
Vì đó là lần đầu tiên Tiểu Vân đến những chốn như thế, ít nhiều sẽ có cảm giác “vào thành dự hội”, thêm nữa ăn mặc không đủ độ hở hang (cái áo sơ mi cài đến nút thít cổ, tạo cảm giác nghẹt thở), kẻ sành sõi vừa nhìn là biết lính mới, chẳng làm sao có thể cân xứng với chốn đèn đỏ rượu xanh này.
Người Hongkong vừa nhìn Tiểu Vân đã hứng trọn tiếng sét ái tình. Anh ta bước đến mời Tiểu Vân khi đó đang đứng thừa thãi sượng sùng cạnh sàn nhảy, và mời cô một ly nước ngọt.
Lúc ấy trong đầu Tiểu Vân hiện ra hai chữ “Cảm tạ”, cô thấy anh gần như đang cứu vớt cô.
Đêm ấy khi lần đầu tiên trong đời nhận lấy từ một người đàn ông lạ hoắc 500 tệ, Tiểu Vân thấy lòng nhói đau. Cái cảm giác quặn thắt ấy. Là cảm giác mà gần như tất cả gái điếm đều phải trải qua lần đầu.
Đêm thứ hai người đàn ông Hongkong lại đến, tặng cho cô một cái di động, số điện thoại viết trên một tờ giấy.
Anh ta nói: “Ngày mai tôi phải về Hongkong rồi, tôi sẽ gọi cho em. Xin em đừng đổi số được không?”
Rồi viết lên mảnh giấy hai chữ: Trần Dương.
“Tên em,” cô cũng nói, “Tiểu Vân.”
Người đó gọi cho cô suốt nửa năm trời. Trong nửa năm đó, Tiểu Vân đã kịp học cách làm sao để tiếp đàn ông, kiếm được bạn bè, như Diệp Tử. Lần đầu tiên gặp Diệp Tử Tiểu Vân đã khựng lại một chút, có đôi phần choáng váng. Cô cảm thấy người này quá xinh đẹp và gợi tình. Có thể khiến một người đồng giới công nhận mình gợi tình, quả thật chỉ có thể là người có sự gợi cảm từ trong xương tủy.
Có người thô thiển đánh đồng “gợi tình” nghĩa là “lẳng”, như thế là sai, “gợi tình” thực sự là một phong thái thoát bộc từ tận xương, tận thân, có thể ngay cả bạn trước đó cũng không hề biết mình có phong thái đó, nhưng rồi một ngày nó sẽ triển hiện ra, cái này có sự khác biệt so với ý gốc của từ “lẳng”.
Lúc ấy Diệp Tử chưa đến được bao lâu, sau này Diệp Tử có giới thiệu thêm khách cho cô, một qua hai lại, trở thành thân quen.
Tiểu Vân vẫn một mực cho rằng, Diệp Tử hành nghề này có phần không đáng. Diệp Tử nên làm nghề gì Tiểu Vân cũng không nói được. Trời sinh ra một vật cưng như thế, lẽ ra không nên để Diệp Tử vì kế sinh nhai, vì đồng tiền mà bán thân.
Nửa năm sau Trần Dương quay lại Bắc Kinh, trên mặt có thêm một vết sẹo. Vết sẹo đó đi đôi với cái kính gọng vàng quả thật không cùng loại, nực cười cọc cạch. Tiểu Vân nhìn thấy không đừng được cười. Cũng may, cô không quên che miệng.
Nguyên do là lần trước khi về Hongkong Trần Dương bị đụng xe, phải nằm viện hơn 4 tháng trời.
May mắn thay, ở cái đất Hongkong cạnh tranh khốc liệt kia, anh ta không hề bị mất việc.
Đêm đó Tiểu Vân cùng Trần Dương trở về quán rượu.
Họ ở bên nhau 3 ngày mà Trần Dương không hề chạm vào người Tiểu Vân.
Tiểu Vân bắt đầu nghi ngờ về sự quyến rũ của mình.
Đêm thứ tư cô quyết định chủ động xuất kích, từ nhà tắm bước ra cô cố ý để khăn tắm đang quấn trên người rơi xuống sàn nhà, thổn thức kêu lên một tiếng “a”, đôi mắt của Trần Dương tự nhiên rơi đắm đuối vào ống cơ thể trần truồng.
Thường ngày Tiểu Vân thích mặc áo sơ mi có cổ, thắt chiếc ca vát khít chặt đến nút áo cuối cùng, không giống Diệp Tử thích mặc áo bó quần bó, cũng không giống Ức Đình thích mặc áo lộ nửa ngực, càng không giống Tiểu Ngọc váy ngắn không thể ngắn hơn, phong cách ăn mặc của cô pha chút nghiêm túc, không thích lộ da thịt, nên thật không dễ liên tưởng cô không mặc quần áo thì trông thế nào.
Có một lần cô bị Ức Đình gọi lên KTV tiếp khách, cô còn nhớ khách lần đó là đám người làm nghệ thuật.
Nhưng cô vừa vào đã bị đẩy ra.
Vị khách nổi tiếng ấy nói: “Cớ sao lại đưa đứa trông như tép giá, màn hình phẳng thế, cút ra!”
Tiểu Vân lúc ấy uất nghẹt thở, quay về sàn liền giật đứt hai khuy áo.
Vì thế Trần Dương đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể Tiểu Vân. Ngực Tiểu Vân rất đầy và đẹp, loại một bàn tay không đủ che hết. Khi Tiểu Vân áp sát Trần Dương hơi hồi hộp, mồm miệng khô khốc, miệng lưỡi cứng đờ. Lại còn làm rơi cặp kính gọng vàng xuống đất. Một đêm hai mái đầu đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi.
Xin đừng hiểu nhầm, họ chẳng làm gì cả, thật ra là làm KHÔNG THÀNH.
Bởi vì Trần Dương hoàn toàn không “lên” được.
Trần Dương đáng thương nhặt cái kính trên thảm lên thổi hết bụi, rồi như một đứa trẻ mắc lỗi ôm lấy Tiểu Vân và khóc.
Khuôn ngực yêu thương như người mẹ cũng không thể dâng gợi điều gì.
Thì ra sau lần tai nạn Trần Dương đã xong rồi, bác sĩ nói một lý do là tinh hoàn tổn thương, còn lý do khác là tinh thần bị hoảng loạn sau vụ tai nạn. Anh đã uống rất nhiều thuốc, khám rất nhiều nơi, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bác sĩ cũng yêu cầu Trần Dương chớ vội vàng, cần từ từ điều dưỡng, có hy vọng hồi phục.
Đó là lý do vì sao Tiểu Vân trông thấy Trần Dương uống thuốc.
Người Hongkong 33 tuổi tên Trần Dương, bởi vô vàn lý do, tới nay không thể kết hôn, trước khi bỏ đi anh để lại cho Tiểu Vân 1 vạn đô la HK.
Trần Dương không hẳn là người hào phóng, có lúc thấy anh ta ngồi tính lại cái hóa đơn đi ăn, nhưng đối với Tiểu Vân, anh luôn dành cho cô một tình cảm chan chứa.
4 tháng sau, Trần Dương xuất hiện ở Bắc Kinh, anh nói với Tiểu Vân, em đừng làm nghề này nữa, anh đã mua một căn hộ ở đây, là mua cho em, nếu thích em hãy ở lại, hàng tháng anh gửi về cho em một vạn tệ, trả xong tiền nhà, chúng mình thành thân.
Lúc ấy Tiểu Vân chưa nghĩ kỹ đã trả lời, đợi anh mua xong nhà có chìa khóa ta nói tiếp.
Trần Dương tựa đầu mình vào ngực Tiểu Vân, trong lòng cô dội lên thứ tình mẫu tử.
Vào lúc Diệp Tử mua sắm đồ hiệu như điên ở Hongkong, Trần Dương gửi về cho Tiểu Vân chìa khóa căn hộ̀ ở chung cư.
Trước đây tôi đã giới thiệu rồi, Tiểu Vân, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm cực chuẩn.
Cô sống với bố từ nhỏ, mẹ mất sớm. Bố là một giáo sư tiến sĩ được nhiều người kính trọng. Theo cái lý thì dưới ảnh hưởng của người bố như thế Tiểu Vân tốt nghiệp cấp 3 xong chí ít phải lên được đại học. Nhưng nàng một mực không, ngày ngày nằm nhà xem ti vi và ngủ, ngoài ra có nuôi thêm một con chó một con mèo một con vẹt.
Sau một lần cãi vã với ông bố Tiểu Vân ngồi tàu hỏa khăn gói lên Bắc Kinh, dự định về ở nhà bà dì 2 ngày. Đó là việc của một năm về trước, khi ấy cô vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 19.
Ngồi trên taxi cô hỏi ông tài xế: “Này bác, ở Bắc Kinh có chỗ nào chơi được không?”
“Bắc Kinh hả, có hai nơi nên đi, một là Trường Thành, hai là Đá quý trần gian.“
“Cái gì trần gian”
“Cô cứ tới đấy sẽ biết.” Ông tài liếc nhìn Tiểu Vân qua kính chiếu hậu, “Một hộp đêm, con gái ở đó nổi tiếng lắm, toàn sinh viên đại học, nghe nói một ngày kiếm được vài vạn (mười mấy triệu VND) cơ.”
“Ở đâu?”
…
Sau này Tiểu Vân không thể quên nổi giọng điệu khoa trương của ông tài xế “Vài vạn cơ!” Ha ha, việc như thế cũng có, nhưng không phải ai cũng gặp được. Trong cái thế giới đốt tiền văng bạc này, mỗi ngày đều có thể xảy ra kỳ tích, cũng có thể ngày nào cũng chỉ như ngày nào.
Nhưng Đá quý trần gian quả thật nổi như cồn.
Cứ thế cứ thế, Tiểu Vân không đến nhà họ hàng nữa, cô ở tạm trong một khách sạn, tối ấy đã đến Đá quý trần gian tiếng tăm lẫy lừng.
Ngay đêm đầu tiên cô gặp được một người Hongkong Cứ nghĩ đến người Hongkong là ta nghĩ rằng họ dọc ngang đều đầy ứ tiền, đại loại là thường thường phải cỡ bậc đại gia buôn bán giàu có. Có điều trên thực tế mức sống ở Hongkong rất cao. Người này khoảng 30, nhân viên cao cấp của một công ty, kinh tế khá giả, lương lậu cao hơn so với người cùng ngành làm tại đại lục.
Vì đó là lần đầu tiên Tiểu Vân đến những chốn như thế, ít nhiều sẽ có cảm giác “vào thành dự hội”, thêm nữa ăn mặc không đủ độ hở hang (cái áo sơ mi cài đến nút thít cổ, tạo cảm giác nghẹt thở), kẻ sành sõi vừa nhìn là biết lính mới, chẳng làm sao có thể cân xứng với chốn đèn đỏ rượu xanh này.
Người Hongkong vừa nhìn Tiểu Vân đã hứng trọn tiếng sét ái tình. Anh ta bước đến mời Tiểu Vân khi đó đang đứng thừa thãi sượng sùng cạnh sàn nhảy, và mời cô một ly nước ngọt.
Lúc ấy trong đầu Tiểu Vân hiện ra hai chữ “Cảm tạ”, cô thấy anh gần như đang cứu vớt cô.
Đêm ấy khi lần đầu tiên trong đời nhận lấy từ một người đàn ông lạ hoắc 500 tệ, Tiểu Vân thấy lòng nhói đau. Cái cảm giác quặn thắt ấy. Là cảm giác mà gần như tất cả gái điếm đều phải trải qua lần đầu.
Đêm thứ hai người đàn ông Hongkong lại đến, tặng cho cô một cái di động, số điện thoại viết trên một tờ giấy.
Anh ta nói: “Ngày mai tôi phải về Hongkong rồi, tôi sẽ gọi cho em. Xin em đừng đổi số được không?”
Rồi viết lên mảnh giấy hai chữ: Trần Dương.
“Tên em,” cô cũng nói, “Tiểu Vân.”
Người đó gọi cho cô suốt nửa năm trời. Trong nửa năm đó, Tiểu Vân đã kịp học cách làm sao để tiếp đàn ông, kiếm được bạn bè, như Diệp Tử. Lần đầu tiên gặp Diệp Tử Tiểu Vân đã khựng lại một chút, có đôi phần choáng váng. Cô cảm thấy người này quá xinh đẹp và gợi tình. Có thể khiến một người đồng giới công nhận mình gợi tình, quả thật chỉ có thể là người có sự gợi cảm từ trong xương tủy.
Có người thô thiển đánh đồng “gợi tình” nghĩa là “lẳng”, như thế là sai, “gợi tình” thực sự là một phong thái thoát bộc từ tận xương, tận thân, có thể ngay cả bạn trước đó cũng không hề biết mình có phong thái đó, nhưng rồi một ngày nó sẽ triển hiện ra, cái này có sự khác biệt so với ý gốc của từ “lẳng”.
Lúc ấy Diệp Tử chưa đến được bao lâu, sau này Diệp Tử có giới thiệu thêm khách cho cô, một qua hai lại, trở thành thân quen.
Tiểu Vân vẫn một mực cho rằng, Diệp Tử hành nghề này có phần không đáng. Diệp Tử nên làm nghề gì Tiểu Vân cũng không nói được. Trời sinh ra một vật cưng như thế, lẽ ra không nên để Diệp Tử vì kế sinh nhai, vì đồng tiền mà bán thân.
Nửa năm sau Trần Dương quay lại Bắc Kinh, trên mặt có thêm một vết sẹo. Vết sẹo đó đi đôi với cái kính gọng vàng quả thật không cùng loại, nực cười cọc cạch. Tiểu Vân nhìn thấy không đừng được cười. Cũng may, cô không quên che miệng.
Nguyên do là lần trước khi về Hongkong Trần Dương bị đụng xe, phải nằm viện hơn 4 tháng trời.
May mắn thay, ở cái đất Hongkong cạnh tranh khốc liệt kia, anh ta không hề bị mất việc.
Đêm đó Tiểu Vân cùng Trần Dương trở về quán rượu.
Họ ở bên nhau 3 ngày mà Trần Dương không hề chạm vào người Tiểu Vân.
Tiểu Vân bắt đầu nghi ngờ về sự quyến rũ của mình.
Đêm thứ tư cô quyết định chủ động xuất kích, từ nhà tắm bước ra cô cố ý để khăn tắm đang quấn trên người rơi xuống sàn nhà, thổn thức kêu lên một tiếng “a”, đôi mắt của Trần Dương tự nhiên rơi đắm đuối vào ống cơ thể trần truồng.
Thường ngày Tiểu Vân thích mặc áo sơ mi có cổ, thắt chiếc ca vát khít chặt đến nút áo cuối cùng, không giống Diệp Tử thích mặc áo bó quần bó, cũng không giống Ức Đình thích mặc áo lộ nửa ngực, càng không giống Tiểu Ngọc váy ngắn không thể ngắn hơn, phong cách ăn mặc của cô pha chút nghiêm túc, không thích lộ da thịt, nên thật không dễ liên tưởng cô không mặc quần áo thì trông thế nào.
Có một lần cô bị Ức Đình gọi lên KTV tiếp khách, cô còn nhớ khách lần đó là đám người làm nghệ thuật.
Nhưng cô vừa vào đã bị đẩy ra.
Vị khách nổi tiếng ấy nói: “Cớ sao lại đưa đứa trông như tép giá, màn hình phẳng thế, cút ra!”
Tiểu Vân lúc ấy uất nghẹt thở, quay về sàn liền giật đứt hai khuy áo.
Vì thế Trần Dương đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể Tiểu Vân. Ngực Tiểu Vân rất đầy và đẹp, loại một bàn tay không đủ che hết. Khi Tiểu Vân áp sát Trần Dương hơi hồi hộp, mồm miệng khô khốc, miệng lưỡi cứng đờ. Lại còn làm rơi cặp kính gọng vàng xuống đất. Một đêm hai mái đầu đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi.
Xin đừng hiểu nhầm, họ chẳng làm gì cả, thật ra là làm KHÔNG THÀNH.
Bởi vì Trần Dương hoàn toàn không “lên” được.
Trần Dương đáng thương nhặt cái kính trên thảm lên thổi hết bụi, rồi như một đứa trẻ mắc lỗi ôm lấy Tiểu Vân và khóc.
Khuôn ngực yêu thương như người mẹ cũng không thể dâng gợi điều gì.
Thì ra sau lần tai nạn Trần Dương đã xong rồi, bác sĩ nói một lý do là tinh hoàn tổn thương, còn lý do khác là tinh thần bị hoảng loạn sau vụ tai nạn. Anh đã uống rất nhiều thuốc, khám rất nhiều nơi, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bác sĩ cũng yêu cầu Trần Dương chớ vội vàng, cần từ từ điều dưỡng, có hy vọng hồi phục.
Đó là lý do vì sao Tiểu Vân trông thấy Trần Dương uống thuốc.
Người Hongkong 33 tuổi tên Trần Dương, bởi vô vàn lý do, tới nay không thể kết hôn, trước khi bỏ đi anh để lại cho Tiểu Vân 1 vạn đô la HK.
Trần Dương không hẳn là người hào phóng, có lúc thấy anh ta ngồi tính lại cái hóa đơn đi ăn, nhưng đối với Tiểu Vân, anh luôn dành cho cô một tình cảm chan chứa.
4 tháng sau, Trần Dương xuất hiện ở Bắc Kinh, anh nói với Tiểu Vân, em đừng làm nghề này nữa, anh đã mua một căn hộ ở đây, là mua cho em, nếu thích em hãy ở lại, hàng tháng anh gửi về cho em một vạn tệ, trả xong tiền nhà, chúng mình thành thân.
Lúc ấy Tiểu Vân chưa nghĩ kỹ đã trả lời, đợi anh mua xong nhà có chìa khóa ta nói tiếp.
Trần Dương tựa đầu mình vào ngực Tiểu Vân, trong lòng cô dội lên thứ tình mẫu tử.
Vào lúc Diệp Tử mua sắm đồ hiệu như điên ở Hongkong, Trần Dương gửi về cho Tiểu Vân chìa khóa căn hộ̀ ở chung cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.