Chương 7: Vào kinh
Vu Tâm Yên
26/09/2024
Editor: dzitconlonton
Lăng lão phu nhân thấy Lăng Tuyết Quân tựa hồ có chút không muốn tới kinh thành, liền kéo tay nàng, vẻ mặt từ ái nói: "Tuyết Quân, con tin tưởng tổ mẫu và mẫu thân con, chúng ta sẽ luôn không hại con."
Lăng Tuyết Quân biết không thể trốn thoát chuyện mình đi kinh thành, chỉ đành dịu dàng gật gật đầu, đáp: "Mọi chuyện của Tuyết Quân dựa vào tổ mẫu và mẫu thân làm chủ."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, Lăng lão phu nhân mới nở nụ cười, nói: "Đây mới là tôn nữ ngoan của tổ mẫu!"
Lăng Tuyết Quân miễn cưỡng cười cười, không nói gì nữa.
"Vậy qua tháng Giêng rồi con liền đi thôi." Lăng lão phu nhân nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, hỏi: "Nhanh như vậy sao?" Hiện tại đã là giữa tháng Chạp rồi, nếu qua tháng Giêng đi liền, vậy không phải mình chỉ có thể ở nhà hơn một tháng nữa sao?
"Quận chúa cố ý dặn dò con vào kinh sớm hơn một chút." Lăng lão phu nhân mỉm cười nói, "Qua tháng Giêng thì ngày xuân cũng đến. Lúc này, giữa các thế gia đại tộc trong kinh thành thường sẽ có đủ loại hội ngắm hoa, vừa lúc con có thể nhân cơ hội này lộ diện nhiều hơn, nếu có cơ hội giành được thanh danh tốt trước mặt những quý phu nhân kia, cũng dễ dàng nói cửa hôn sự tốt."
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng âm thầm kêu khổ! Nàng không muốn lộ diện! Thường xuyên xuất hiện trong những tình huống này thì rất dễ gặp Cố Khiên. Thế nhưng, Lăng lão phu nhân đã lên tiếng, nàng cũng không dám cãi lời, chỉ đành dạ dạ gật đầu đáp ứng.
Bởi vì gần Tết, thư viện đã cho các học trò về nhà, Lăng Tuyết Quân cũng trở về thành. Từ Nguyên đại sư cảm thấy trời thường có tuyết rơi dày, nếu Lăng Tuyết Quân thường xuyên từ trong thành chạy tới Thọ Ân tự thì không tiện, liền kêu nàng giống như thường ngày, qua năm mới lại quay lại.
Không nghĩ tới, vừa về nhà, liền xảy ra biến cố như vậy. Lăng Tuyết Quân nghĩ mình không thể lặng yên không một tiếng động rời đi như vậy, vẫn là muốn nói một tiếng với hai vị sư phụ. Cho nên, hôm sau, thấy thời tiết tốt, Lăng Tuyết Quân liền mang theo Thanh Nha ra cửa, đi tới nhà Khâu phu nhân và Thọ Ân tự để chia tay hai vị ân sư.
Qua mấy năm ở chung, tình cảm của Khâu phu nhân và Lăng Tuyết Quân như mẫu nữ. Tuy rằng bà rất luyến tiếc Lăng Tuyết Quân rời đi, nhưng cũng không thể làm gì được, kéo tay Lăng Tuyết Quân, rơi lệ trong chốc lát, sau đó từ trong rương lấy ra một thỏi mực vàng tím, một nghiên mực Phương Long Đài, một cây phượng mực tặng cho nàng, làm lễ vật xuất sư cho nàng. Lăng Tuyết Quân rưng rưng nhận lễ vật, tạm biệt Khâu phu nhân.
Từ Nguyên đại sư tặng nàng một bộ cờ vây mà nàng trân quý nhiều năm, quân cờ được chế tạo từ ngọc đen của núi Côn Lôn và ngọc trắng của Hòa Điền, vải cờ được dệt bằng tranh thêu chữ Thục rất đẹp đến lạ thường. Hắn cho Lăng Tuyết Quân mấy quyển sách dạy đánh cờ, để ngày thường nàng rảnh rỗi liền luyện tập nhiều hơn, không thể hoang phế kỳ nghệ. Lăng Tuyết Quyết đương nhiên gật đầu đáp ứng, ngay khi nàng muốn đứng dậy cáo từ, Từ Nguyên đại sư lại dặn dò nàng, để nàng vào kinh thành tìm Cửu Dương đại sư, đánh cờ với đệ tử đắc ý nhất của hắn, hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của mình.
Thì ra, Từ Nguyên đại sư năm xưa du hành đến những ngọn núi và con sông nổi danh, ở núi Tiên Hà gặp được Cửu Dương đại sư từ kinh thành Linh Giác tới. Cửu Dương đại sư cũng là một người mê cờ, cùng Từ Nguyên đại sư vừa thấy đã quen, nói xong hợp ý, liền bày ra cờ ra đại chiến. Ai ngờ hai người liên tiếp ba ngày đánh sáu ván, thế mà tất cả đều là hòa cục, không thể phân thắng bại. Qua vài năm, hai người lại hẹn nhau đấu một lần, liên tiếp ba ván, vẫn là hòa. Cứ như vậy, hai người ai cũng không thắng được ai, nhưng trong lòng ai cũng không phục ai, liền ước định ngày sau để đệ tử của mình thay hai người phân thắng bại.
Từ Nguyên đại sư nghe được Lăng Tuyết Quân muốn đi kinh thành, liền bảo Lăng Tuyết Quân đi tới Linh Giác tự, để Cửu Dương đại sư phái đệ tử đắc ý nhất của hắn đánh một trận với nàng, hoàn thành lời hứa năm đó.
Đối với tâm nguyện của sư phụ, Lăng Tuyết Quân đương nhiên không có chuyện cự tuyệt, lập tức đáp ứng. Từ Nguyên đại sư liền viết một phong thư, để Lăng Tuyết Quân mang theo bên người, bảo nàng dựa vào thư này đi gặp Cửu Dương đại sư là được.
Mùng ba tháng hai, Lăng Tuyết Quân liền lưu luyến không rời vẫy tạm biệt người nhà, theo một gia đình họ Hướng bước lên đường đi kinh thành.
Hướng gia này ở phía Tây thành Phong Dương, có tiểu nhi tử mấy năm trước trúng tiến sĩ, thả ra ngoài vài năm, rốt cuộc cũng nhận được một công việc vặt ở trong kinh, liền phái người đón lão mẫu thê nhi trong nhà đến kinh thành. Sau khi Lăng Xương Ngạn biết được, liền bảo Lăng Tuyết Quân theo đoàn xe nhà họ cùng nhau lên đường, trên đường cũng có thể chiếu cố. Ngôn Tình Cổ Đại
Trên đường đi, cảm xúc trong lòng của Lăng Tuyết Quân rất sâu sắc. Đây là lần thứ hai nàng đi tới kinh thành. Lần đầu tiên là ở kiếp trước, nàng mới tám tuổi, ngây thơ đi theo Quận chúa đến kinh thành. Lần này, nàng đã cập kê, một mình đi kinh thành, kiếp này rất nhiều chuyện đều không giống kiếp trước. Nàng không biết, ở kinh thành chờ mình sẽ là cái gì, nàng chỉ biết, kiếp này, mọi chuyện của mình sẽ không liên quan đến Cố Khiên.
Đi hơn nửa tháng, đám người Lăng Tuyết Quân rốt cuộc cũng đến kinh thành. Lão phu nhân Hướng gia nguyện ý muốn gọi gia phó đưa Lăng Tuyết Quân đến phủ của Lăng Xương Cẩn, thế nhưng, Lăng Tuyết Quân nhớ kỹ chuyện của Từ Nguyên đại sư phân phó, liền từ chối ý tốt của Hướng lão phu nhân. Hướng lão phu nhân thấy Lăng Tuyết Quân kiên trì đi một mình, cũng không tiện ép buộc, hai bên nói lời tạm biệt, liền tự mình rời đi.
Sau khi chia tay với người của Hướng gia, Lăng Tuyết Quân không trực tiếp tới phủ của Đại bá, mà chuẩn bị đi Linh Giác tự dưới núi Tê Hạc. Nàng nghĩ, nếu mình đi phủ đại bá trước, dựa vào tính tình của Quận chúa, tất nhiên sẽ không để cho mình dễ dàng ra ngoài, vậy khó tìm cơ hội đánh cờ với đệ tử của Cửu Dương đại sư. Cho nên, nàng liền thừa dịp bây giờ còn chưa vào phủ, trước tiên đi Linh Giác tự, thay sư phụ thực hiện lời hứa năm đó.
Thanh Nha chưa bao giờ đi xa, hiện giờ tới kinh thành phồn hoa, cực kỳ tò mò, ngồi trên xe ngựa, vén bức màn không ngừng nhìn chung quanh. Xuyên qua khe hở của rèm che, Lăng Tuyết Quân nhìn cảnh vật trên đường, dường như không khác gì kiếp trước.
Tất cả mọi thứ trên thế giới này sẽ không vì thiếu ai mà thay đổi. Kinh thành không có Lăng Tuyết Quân vẫn phồn hoa như cũ. Vậy, Cố Khiên đâu? Hắn có thoải mái dễ chịu như kiếp trước không?
Đúng lúc này, một mùi trà thanh nhã bay vào từ bên ngoài bức màn. Trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động, nhẹ nhàng thò đầu ra nhìn, quả nhiên, xe ngựa đã đến ngoài Tụ Hiền trà lâu nổi tiếng ở kinh thành.
Nói đến Tụ Hiền trà lâu này, Lăng Tuyết Quân cũng không xa lạ. Tụ Hiền trà lâu nổi tiếng là phong nhã, cho nên công tử quý gia trong kinh thường tụ tập ở đây phẩm trà, đàm thi luận kinh. Kiếp trước để có thể gặp Cố Khiên nhiều hơn, nàng cũng từng là khách quen của Tụ Hiền trà lâu này. Bây giờ lại nhìn thấy trà lâu này, lại nghĩ đến kiếp trước cùng Cố Khiên không ngừng cắt mà còn loạn đủ loại ràng buộc, không khỏi bùi ngùi.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, cố gắng loại bỏ Cố Khiên ra khỏi đầu mình. Nhưng mà, trà điểm[1] trong Tụ Hiền trà lâu này làm rất ngon, đặc biệt là bánh hoa mai, kiếp trước Lăng Tuyết Quân cực kỳ thích ăn. Nhớ lại, hình như rất nhiều năm rồi mình chưa từng ăn bánh hoa mai của Tụ Hiền trà lâu, cũng có chút thèm ăn.
[1] Trà điểm: Trà và điểm tâm.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân bảo ngự phu dừng xe, bảo Thanh Nha cầm mấy viên bạc vụn đi trà lâu mua một hộp bánh hoa mai. Thanh Nha đáp một tiếng, liền ra khỏi xe, nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng tới Tụ Hiền trà lâu.
Ngự phu sợ dừng xe ngựa trước cửa trà lâu, chắn đường quý nhân, liền đem xe ngựa dừng ở ven đường đối diện trà lâu.
Lăng Tuyết Quân biết Thanh Nha đã quen với sự bối rối, sợ nàng đi ra thấy xe ngựa không có ở tại chỗ sẽ kinh hoảng thất thố, liền nhấc rèm lên, nhìn trước cửa trà lâu, muốn chờ Thanh Nha đi ra thì gọi nàng ta tới.
Đúng lúc này, trong cửa đi ra mấy thiếu niên công tử, một bên vừa nói đùa vừa đi về phía trước. Lăng Tuyết Quân cảm thấy mấy người này có chút quen mắt, nhìn kỹ, mấy người này đều là con cháu thế gia đại tộc, kiếp trước mình đều đã gặp qua. Trong đó có một người tên là Vi Hải Đình, quan hệ không tệ với Cố Khiên. Sau khi Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên thành thân, hắn qua phủ làm khách hai lần, lúc ấy Cố Khiên còn gọi nàng tiếp khách, cho nên Lăng Tuyết Quân coi như quen thuộc hắn. Vốn Lăng Tuyết Quân đã đẩy Cố Khiên ra khỏi lòng mình, vừa nhìn thấy người có liên quan đến hắn, nàng không thể tránh khỏi lại nhớ tới Cố Khiên, trong lòng không khỏi mơ hồ đau đớn.
Đột nhiên, ngay cửa bước nhanh ra một nam tử mặc áo bào màu xanh tuyết, đuổi theo đám người Vi Hải Đình.
Nhìn thấy hắn, trái tim Lăng Tuyết Quân đột nhiên co rụt lại.
Không có một tia chuẩn bị, Cố Khiên cứ như vậy xông vào trong mắt nàng.
Bộ dáng của hắn vẫn như trong trí nhớ, mặt như quan ngọc, khí khái hào hùng bức người, đi ở giữa mấy thiếu niên kia, giống như một gốc cây trúc xanh đứng ở giữa, đặc biệt là thu hút. Trước mặt có mấy thiếu nữ đi tới, lúc nhìn thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại thẹn thùng quay mặt muốn tránh đi, rồi lại nhịn không được vụng trộm quay mắt lại nhìn hắn, đều là vẻ mặt và dáng vẻ thẹn thùng, vừa muốn nhìn vừa không dám nhìn.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lăng Tuyết Quân thở dài. Quả nhiên, khuôn mặt kia vẫn là tai họa hại người như vậy, cũng may, kiếp này mình đã buông xuống. Nhìn đám người Cố Khiên và Vi Hải Đình tiếp nhận ngựa do tùy tùng dẫn tới, nhao nhao lên ngựa phi nước đại rời đi. Nhìn thấy bóng dáng mấy người này chậm rãi biến mất trước mắt, nàng mới đặt rèm che xuống. Nàng dặn dò ngự phu nhìn Thanh Nha đi ra, sau đó ngồi lại trong xe, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bõ những xáo trộn của kiếp trước.
Một lát sau, nàng cảm thấy có người lên xe, sau đó liền nghe thấy thanh âm mềm mại của Thanh Nha vang lên: "Cô nương, đã mua bánh hoa mai về, người muốn bây giờ ăn mấy miếng không?"
Lăng Tuyết Quân mới gặp Cố Khiên, nào có tâm tình ăn cái gì, liền lắc đầu, nói: "Sao lại đi lâu như vậy?"
"Lúc nô tỳ đi, bánh hoa mai đặt ở bên ngoài vừa vặn bị một vị công tử mua hết, tiểu nhị ca muốn đi lấy cái mới ở phía sau, nô tỳ liền đợi một lát." Thanh Nha vừa nói, vừa niêm phong hộp đựng bánh ngọt, rồi đặt lên.
Nghe Thanh Nha nói như vậy, Lăng Tuyết Quân nhớ tới vừa rồi trong tay Cố Khiên hình như xách theo một hộp thức ăn, chẳng lẽ người mua bánh hoa mai này chính là Cố Khiên?
Nàng suy nghĩ một chút, hướng về phía Thanh Nha hỏi: "Vậy công tử mua bánh hoa mai có phải họ Cố hay không?"
"Nô tỳ không biết công tử kia họ gì." Nói đến đây, sắc mặt Thanh Nha hơi phiếm hồng, ngượng ngùng cười nói, "Bất quá, công tử kia rất đẹp, còn đẹp hơn Tam công tử." Tam công tử này chính là huynh trưởng ruột Lăng Huyễn của Lăng Tuyết Quân, bộ dạng mặt mày tuấn tú, là mỹ nam tử nổi danh ở huyện Phong Dương. Bất quá, tuy bộ dạng trưởng thành của Lăng Huyễn tốt, quả thật hơi kém Cố Khiên một chút, xem ra, có vẻ như người mua bánh hoa mai là Cố Khiên. Nhưng nàng nhớ rõ kiếp trước Cố Khiên chê bánh hoa mai này quá ngọt, không thích ăn sao? Chẳng lẽ kiếp này, khẩu vị của hắn thay đổi?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân giật mình, lập tức cười khổ một tiếng. Khẩu vị của hắn không thay đổi thì có phải chuyện của mình? Lăng Tuyết Quân lắc đầu, sau đó cất cao giọng hướng ngự phu kêu lên: "A Phúc, trực tiếp ra khỏi Tây Môn, chúng ta đi Linh Giác tự dưới núi Tê Hạc!"
Ngự phu đáp một tiếng, điều khiển xe ngựa, liền "lạch cạch, lạch cạch" đi về phía tây.
Lăng lão phu nhân thấy Lăng Tuyết Quân tựa hồ có chút không muốn tới kinh thành, liền kéo tay nàng, vẻ mặt từ ái nói: "Tuyết Quân, con tin tưởng tổ mẫu và mẫu thân con, chúng ta sẽ luôn không hại con."
Lăng Tuyết Quân biết không thể trốn thoát chuyện mình đi kinh thành, chỉ đành dịu dàng gật gật đầu, đáp: "Mọi chuyện của Tuyết Quân dựa vào tổ mẫu và mẫu thân làm chủ."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, Lăng lão phu nhân mới nở nụ cười, nói: "Đây mới là tôn nữ ngoan của tổ mẫu!"
Lăng Tuyết Quân miễn cưỡng cười cười, không nói gì nữa.
"Vậy qua tháng Giêng rồi con liền đi thôi." Lăng lão phu nhân nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, hỏi: "Nhanh như vậy sao?" Hiện tại đã là giữa tháng Chạp rồi, nếu qua tháng Giêng đi liền, vậy không phải mình chỉ có thể ở nhà hơn một tháng nữa sao?
"Quận chúa cố ý dặn dò con vào kinh sớm hơn một chút." Lăng lão phu nhân mỉm cười nói, "Qua tháng Giêng thì ngày xuân cũng đến. Lúc này, giữa các thế gia đại tộc trong kinh thành thường sẽ có đủ loại hội ngắm hoa, vừa lúc con có thể nhân cơ hội này lộ diện nhiều hơn, nếu có cơ hội giành được thanh danh tốt trước mặt những quý phu nhân kia, cũng dễ dàng nói cửa hôn sự tốt."
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng âm thầm kêu khổ! Nàng không muốn lộ diện! Thường xuyên xuất hiện trong những tình huống này thì rất dễ gặp Cố Khiên. Thế nhưng, Lăng lão phu nhân đã lên tiếng, nàng cũng không dám cãi lời, chỉ đành dạ dạ gật đầu đáp ứng.
Bởi vì gần Tết, thư viện đã cho các học trò về nhà, Lăng Tuyết Quân cũng trở về thành. Từ Nguyên đại sư cảm thấy trời thường có tuyết rơi dày, nếu Lăng Tuyết Quân thường xuyên từ trong thành chạy tới Thọ Ân tự thì không tiện, liền kêu nàng giống như thường ngày, qua năm mới lại quay lại.
Không nghĩ tới, vừa về nhà, liền xảy ra biến cố như vậy. Lăng Tuyết Quân nghĩ mình không thể lặng yên không một tiếng động rời đi như vậy, vẫn là muốn nói một tiếng với hai vị sư phụ. Cho nên, hôm sau, thấy thời tiết tốt, Lăng Tuyết Quân liền mang theo Thanh Nha ra cửa, đi tới nhà Khâu phu nhân và Thọ Ân tự để chia tay hai vị ân sư.
Qua mấy năm ở chung, tình cảm của Khâu phu nhân và Lăng Tuyết Quân như mẫu nữ. Tuy rằng bà rất luyến tiếc Lăng Tuyết Quân rời đi, nhưng cũng không thể làm gì được, kéo tay Lăng Tuyết Quân, rơi lệ trong chốc lát, sau đó từ trong rương lấy ra một thỏi mực vàng tím, một nghiên mực Phương Long Đài, một cây phượng mực tặng cho nàng, làm lễ vật xuất sư cho nàng. Lăng Tuyết Quân rưng rưng nhận lễ vật, tạm biệt Khâu phu nhân.
Từ Nguyên đại sư tặng nàng một bộ cờ vây mà nàng trân quý nhiều năm, quân cờ được chế tạo từ ngọc đen của núi Côn Lôn và ngọc trắng của Hòa Điền, vải cờ được dệt bằng tranh thêu chữ Thục rất đẹp đến lạ thường. Hắn cho Lăng Tuyết Quân mấy quyển sách dạy đánh cờ, để ngày thường nàng rảnh rỗi liền luyện tập nhiều hơn, không thể hoang phế kỳ nghệ. Lăng Tuyết Quyết đương nhiên gật đầu đáp ứng, ngay khi nàng muốn đứng dậy cáo từ, Từ Nguyên đại sư lại dặn dò nàng, để nàng vào kinh thành tìm Cửu Dương đại sư, đánh cờ với đệ tử đắc ý nhất của hắn, hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của mình.
Thì ra, Từ Nguyên đại sư năm xưa du hành đến những ngọn núi và con sông nổi danh, ở núi Tiên Hà gặp được Cửu Dương đại sư từ kinh thành Linh Giác tới. Cửu Dương đại sư cũng là một người mê cờ, cùng Từ Nguyên đại sư vừa thấy đã quen, nói xong hợp ý, liền bày ra cờ ra đại chiến. Ai ngờ hai người liên tiếp ba ngày đánh sáu ván, thế mà tất cả đều là hòa cục, không thể phân thắng bại. Qua vài năm, hai người lại hẹn nhau đấu một lần, liên tiếp ba ván, vẫn là hòa. Cứ như vậy, hai người ai cũng không thắng được ai, nhưng trong lòng ai cũng không phục ai, liền ước định ngày sau để đệ tử của mình thay hai người phân thắng bại.
Từ Nguyên đại sư nghe được Lăng Tuyết Quân muốn đi kinh thành, liền bảo Lăng Tuyết Quân đi tới Linh Giác tự, để Cửu Dương đại sư phái đệ tử đắc ý nhất của hắn đánh một trận với nàng, hoàn thành lời hứa năm đó.
Đối với tâm nguyện của sư phụ, Lăng Tuyết Quân đương nhiên không có chuyện cự tuyệt, lập tức đáp ứng. Từ Nguyên đại sư liền viết một phong thư, để Lăng Tuyết Quân mang theo bên người, bảo nàng dựa vào thư này đi gặp Cửu Dương đại sư là được.
Mùng ba tháng hai, Lăng Tuyết Quân liền lưu luyến không rời vẫy tạm biệt người nhà, theo một gia đình họ Hướng bước lên đường đi kinh thành.
Hướng gia này ở phía Tây thành Phong Dương, có tiểu nhi tử mấy năm trước trúng tiến sĩ, thả ra ngoài vài năm, rốt cuộc cũng nhận được một công việc vặt ở trong kinh, liền phái người đón lão mẫu thê nhi trong nhà đến kinh thành. Sau khi Lăng Xương Ngạn biết được, liền bảo Lăng Tuyết Quân theo đoàn xe nhà họ cùng nhau lên đường, trên đường cũng có thể chiếu cố. Ngôn Tình Cổ Đại
Trên đường đi, cảm xúc trong lòng của Lăng Tuyết Quân rất sâu sắc. Đây là lần thứ hai nàng đi tới kinh thành. Lần đầu tiên là ở kiếp trước, nàng mới tám tuổi, ngây thơ đi theo Quận chúa đến kinh thành. Lần này, nàng đã cập kê, một mình đi kinh thành, kiếp này rất nhiều chuyện đều không giống kiếp trước. Nàng không biết, ở kinh thành chờ mình sẽ là cái gì, nàng chỉ biết, kiếp này, mọi chuyện của mình sẽ không liên quan đến Cố Khiên.
Đi hơn nửa tháng, đám người Lăng Tuyết Quân rốt cuộc cũng đến kinh thành. Lão phu nhân Hướng gia nguyện ý muốn gọi gia phó đưa Lăng Tuyết Quân đến phủ của Lăng Xương Cẩn, thế nhưng, Lăng Tuyết Quân nhớ kỹ chuyện của Từ Nguyên đại sư phân phó, liền từ chối ý tốt của Hướng lão phu nhân. Hướng lão phu nhân thấy Lăng Tuyết Quân kiên trì đi một mình, cũng không tiện ép buộc, hai bên nói lời tạm biệt, liền tự mình rời đi.
Sau khi chia tay với người của Hướng gia, Lăng Tuyết Quân không trực tiếp tới phủ của Đại bá, mà chuẩn bị đi Linh Giác tự dưới núi Tê Hạc. Nàng nghĩ, nếu mình đi phủ đại bá trước, dựa vào tính tình của Quận chúa, tất nhiên sẽ không để cho mình dễ dàng ra ngoài, vậy khó tìm cơ hội đánh cờ với đệ tử của Cửu Dương đại sư. Cho nên, nàng liền thừa dịp bây giờ còn chưa vào phủ, trước tiên đi Linh Giác tự, thay sư phụ thực hiện lời hứa năm đó.
Thanh Nha chưa bao giờ đi xa, hiện giờ tới kinh thành phồn hoa, cực kỳ tò mò, ngồi trên xe ngựa, vén bức màn không ngừng nhìn chung quanh. Xuyên qua khe hở của rèm che, Lăng Tuyết Quân nhìn cảnh vật trên đường, dường như không khác gì kiếp trước.
Tất cả mọi thứ trên thế giới này sẽ không vì thiếu ai mà thay đổi. Kinh thành không có Lăng Tuyết Quân vẫn phồn hoa như cũ. Vậy, Cố Khiên đâu? Hắn có thoải mái dễ chịu như kiếp trước không?
Đúng lúc này, một mùi trà thanh nhã bay vào từ bên ngoài bức màn. Trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động, nhẹ nhàng thò đầu ra nhìn, quả nhiên, xe ngựa đã đến ngoài Tụ Hiền trà lâu nổi tiếng ở kinh thành.
Nói đến Tụ Hiền trà lâu này, Lăng Tuyết Quân cũng không xa lạ. Tụ Hiền trà lâu nổi tiếng là phong nhã, cho nên công tử quý gia trong kinh thường tụ tập ở đây phẩm trà, đàm thi luận kinh. Kiếp trước để có thể gặp Cố Khiên nhiều hơn, nàng cũng từng là khách quen của Tụ Hiền trà lâu này. Bây giờ lại nhìn thấy trà lâu này, lại nghĩ đến kiếp trước cùng Cố Khiên không ngừng cắt mà còn loạn đủ loại ràng buộc, không khỏi bùi ngùi.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, cố gắng loại bỏ Cố Khiên ra khỏi đầu mình. Nhưng mà, trà điểm[1] trong Tụ Hiền trà lâu này làm rất ngon, đặc biệt là bánh hoa mai, kiếp trước Lăng Tuyết Quân cực kỳ thích ăn. Nhớ lại, hình như rất nhiều năm rồi mình chưa từng ăn bánh hoa mai của Tụ Hiền trà lâu, cũng có chút thèm ăn.
[1] Trà điểm: Trà và điểm tâm.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân bảo ngự phu dừng xe, bảo Thanh Nha cầm mấy viên bạc vụn đi trà lâu mua một hộp bánh hoa mai. Thanh Nha đáp một tiếng, liền ra khỏi xe, nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng tới Tụ Hiền trà lâu.
Ngự phu sợ dừng xe ngựa trước cửa trà lâu, chắn đường quý nhân, liền đem xe ngựa dừng ở ven đường đối diện trà lâu.
Lăng Tuyết Quân biết Thanh Nha đã quen với sự bối rối, sợ nàng đi ra thấy xe ngựa không có ở tại chỗ sẽ kinh hoảng thất thố, liền nhấc rèm lên, nhìn trước cửa trà lâu, muốn chờ Thanh Nha đi ra thì gọi nàng ta tới.
Đúng lúc này, trong cửa đi ra mấy thiếu niên công tử, một bên vừa nói đùa vừa đi về phía trước. Lăng Tuyết Quân cảm thấy mấy người này có chút quen mắt, nhìn kỹ, mấy người này đều là con cháu thế gia đại tộc, kiếp trước mình đều đã gặp qua. Trong đó có một người tên là Vi Hải Đình, quan hệ không tệ với Cố Khiên. Sau khi Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên thành thân, hắn qua phủ làm khách hai lần, lúc ấy Cố Khiên còn gọi nàng tiếp khách, cho nên Lăng Tuyết Quân coi như quen thuộc hắn. Vốn Lăng Tuyết Quân đã đẩy Cố Khiên ra khỏi lòng mình, vừa nhìn thấy người có liên quan đến hắn, nàng không thể tránh khỏi lại nhớ tới Cố Khiên, trong lòng không khỏi mơ hồ đau đớn.
Đột nhiên, ngay cửa bước nhanh ra một nam tử mặc áo bào màu xanh tuyết, đuổi theo đám người Vi Hải Đình.
Nhìn thấy hắn, trái tim Lăng Tuyết Quân đột nhiên co rụt lại.
Không có một tia chuẩn bị, Cố Khiên cứ như vậy xông vào trong mắt nàng.
Bộ dáng của hắn vẫn như trong trí nhớ, mặt như quan ngọc, khí khái hào hùng bức người, đi ở giữa mấy thiếu niên kia, giống như một gốc cây trúc xanh đứng ở giữa, đặc biệt là thu hút. Trước mặt có mấy thiếu nữ đi tới, lúc nhìn thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại thẹn thùng quay mặt muốn tránh đi, rồi lại nhịn không được vụng trộm quay mắt lại nhìn hắn, đều là vẻ mặt và dáng vẻ thẹn thùng, vừa muốn nhìn vừa không dám nhìn.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lăng Tuyết Quân thở dài. Quả nhiên, khuôn mặt kia vẫn là tai họa hại người như vậy, cũng may, kiếp này mình đã buông xuống. Nhìn đám người Cố Khiên và Vi Hải Đình tiếp nhận ngựa do tùy tùng dẫn tới, nhao nhao lên ngựa phi nước đại rời đi. Nhìn thấy bóng dáng mấy người này chậm rãi biến mất trước mắt, nàng mới đặt rèm che xuống. Nàng dặn dò ngự phu nhìn Thanh Nha đi ra, sau đó ngồi lại trong xe, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bõ những xáo trộn của kiếp trước.
Một lát sau, nàng cảm thấy có người lên xe, sau đó liền nghe thấy thanh âm mềm mại của Thanh Nha vang lên: "Cô nương, đã mua bánh hoa mai về, người muốn bây giờ ăn mấy miếng không?"
Lăng Tuyết Quân mới gặp Cố Khiên, nào có tâm tình ăn cái gì, liền lắc đầu, nói: "Sao lại đi lâu như vậy?"
"Lúc nô tỳ đi, bánh hoa mai đặt ở bên ngoài vừa vặn bị một vị công tử mua hết, tiểu nhị ca muốn đi lấy cái mới ở phía sau, nô tỳ liền đợi một lát." Thanh Nha vừa nói, vừa niêm phong hộp đựng bánh ngọt, rồi đặt lên.
Nghe Thanh Nha nói như vậy, Lăng Tuyết Quân nhớ tới vừa rồi trong tay Cố Khiên hình như xách theo một hộp thức ăn, chẳng lẽ người mua bánh hoa mai này chính là Cố Khiên?
Nàng suy nghĩ một chút, hướng về phía Thanh Nha hỏi: "Vậy công tử mua bánh hoa mai có phải họ Cố hay không?"
"Nô tỳ không biết công tử kia họ gì." Nói đến đây, sắc mặt Thanh Nha hơi phiếm hồng, ngượng ngùng cười nói, "Bất quá, công tử kia rất đẹp, còn đẹp hơn Tam công tử." Tam công tử này chính là huynh trưởng ruột Lăng Huyễn của Lăng Tuyết Quân, bộ dạng mặt mày tuấn tú, là mỹ nam tử nổi danh ở huyện Phong Dương. Bất quá, tuy bộ dạng trưởng thành của Lăng Huyễn tốt, quả thật hơi kém Cố Khiên một chút, xem ra, có vẻ như người mua bánh hoa mai là Cố Khiên. Nhưng nàng nhớ rõ kiếp trước Cố Khiên chê bánh hoa mai này quá ngọt, không thích ăn sao? Chẳng lẽ kiếp này, khẩu vị của hắn thay đổi?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân giật mình, lập tức cười khổ một tiếng. Khẩu vị của hắn không thay đổi thì có phải chuyện của mình? Lăng Tuyết Quân lắc đầu, sau đó cất cao giọng hướng ngự phu kêu lên: "A Phúc, trực tiếp ra khỏi Tây Môn, chúng ta đi Linh Giác tự dưới núi Tê Hạc!"
Ngự phu đáp một tiếng, điều khiển xe ngựa, liền "lạch cạch, lạch cạch" đi về phía tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.