Chương 1
Số 33 Hẻm Phía Nam
13/07/2022
Lâm Chiết Tuyết gặp Úc Cận lần đầu vào một buổi chiều bình thường.
Ấy là một ngày xuân bình thường, ánh nắng cũng bình thường, chỉ có cây ngọc lan trong sân là đang khoe sắc nồng nàn, nhàn nhã reo lên mấy phần ấm áp của âm thanh mùa xuân.
Khi đó anh đang tựa người vào giường bệnh, chán chường lật mở trang sách. Tay áo sọc xanh được gấp thành mấy nếp, lỏng lẻo vắt ngang cổ tay, chỉ lộ ra hai đốt ngón tay nhợt nhạt.
Ánh sáng ấm áp lan khắp nền nhà, anh nghiêng mình ngoài nắng trơ mắt nhìn gió thổi qua. Làn gió quét ngang mang theo sắc hoa, nhuốm một màu mê say lên đôi mắt chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ không bẻ cành, ngay cả động tác hái hoa cũng vô cùng cẩn thận. Đầu ngón tay gầy trắng nõn hòa làm một với cánh hoa, khi cụp mắt trông cậu luống cuống, mà khi giương mắt lên lại ngây thơ vô cùng. Chẳng khác nào con thú con lạc vào chốn non nước cõi trần gian.
Đá kết như ngọc quý, thân tùng tựa ngọc xanh. Anh mỉm cười. Sách mở ra đã cả một chiều mà nửa nét mực cũng chưa thấu được bao, nhưng lại nhớ đến một câu thơ chẳng hề liên quan vào thời điểm không thích hợp chút nào.
Cũng không phải hoàn toàn không liên quan. Anh nghĩ, nét đẹp riêng một cõi, quả thật là thiên hạ nào ai tranh.
Dù là vô tình thì chàng trai trẻ tuấn tú ấy cứ thế tự mình cùng hoa, gió và một trời mây giăng dệt nên cảnh xuân phồn vinh vì một bệnh nhân nhàm chán đang rảnh mốc người nào đó.
Duyên đến như xuân về, xuân tàn duyên cũng hết.
Mà bấy giờ bệnh nhân ấy chẳng hề biết, họ sẽ gặp lại nhau lần thứ hai.
Lần thứ hai, họ gặp nhau trong màn mưa nặng hạt.
Trời mưa xối xả, anh mặc độc một lớp áo mỏng đứng dưới mái hiên ngắm mèo. Ánh đèn đường nghiêng nghiêng hắt xuống từ phía sau, nhuộm màu từng hạt mưa li ti.
Có ai đó đằng sau gọi anh, tiếng sột xoạt của túi ni-lông cọ với đường may quần hòa vào tiếng mưa rơi. Anh quay đầu nhìn qua màn mưa hồi lâu mới nhận ra người tới là ai.
Là chàng trai trẻ tặng anh mùa xuân tại bệnh viện hôm đó.
Chàng trai trẻ cao gầy đĩnh đạc, tay cầm chiếc ô lớn đứng tại ranh giới giữa vùng sáng tối. Chiếc áo trùm màu đen rộng thùng thình không vừa người, lỏng lẻo để lộ ra một khoảng xương quai xanh trắng muốt, sắc nét tựa như bức bạch mặc.
“Là cậu à.” Bả vai cứng đờ buông lỏng, anh thở dài một hơi rồi vô thức nghiêng người lộ ra chú mèo đang cuộn tròn lại trong góc tường sau lưng. Chất giọng anh mang vẻ trong trẻo đặc thù của tuổi trẻ, “Có đồ ăn rồi hay sao?”
Giọng nói quen thuộc đến khó giải thích của anh khiến người đối diện sững sờ, hạt mưa nặng trĩu nối thành từng đường thẳng, lốp bốp lộp bộp va trên nền đất. Cựu bệnh nhân sau đó cũng kịp tỉnh táo lại trước khi thực hiện động tác tiếp theo–
Cái gọi là lần đầu gặp mặt xinh đẹp diễm lệ bắt nguồn từ một khắc nhàn nhã kia chẳng qua chỉ là niềm vui anh tự tạo nên, là chút hào hứng ập đến vào những ngày tự lực cánh sinh tẻ nhạt vô vị. Không hay hoa đã rơi, cũng chẳng biết người cầm hoa là ai.
Tên họ Lâm nào đó khó có được lúc xấu hổ.
May mà chàng trai trẻ hiền lành hiểu chuyện. Chiếc ô giăng lên che mưa cũng lấp đi chuyện cũ, chỉ để lại màn mưa liên miên không ngớt. Nước mưa bị lớp vải thô ráp chặn lại, dọc theo nan ô trút xuống khoảng đất trũng ngập tràn ánh sáng, rồi bung nở thành vô số khóm hoa bạc.
Úc Cận dùng một tay cầm ô, thích thú đứng bên cột đèn đường nhìn người cho mèo ăn.
Trời dần tối hẳn, chẳng biết vợ chồng nhà nào cãi nhau mà rầm rầm tiếng chén đĩa bị đập vỡ. Lát sau có người che ô vội vã chạy ra, có người đẩy cửa sổ trên tầng rồi chửi bới ầm ĩ hết cả.
Đúng lúc mèo con đã liếm sạch vụn bánh mì cuối cùng, cả kinh meo meo một hơi rồi quay đầu chạy mất. Tốc độ cứ phải gọi là đại diện gương mẫu cho phường ăn cháo đá bát, nhưng vào giây phút chú ta nhảy lên đầu tường thì lại quay về. Người dưới ô cũng không so đo, tiện tay lau đi chiếc cằm bị nước bắn tung tóe, ngước mắt phất tay áo che mưa che gió cho chú ta, sau đó đứng thẳng người dậy.
Đào mận dưới gió xuân, đêm mưa chốn giang hồ, giữa một người một mèo bỗng dưng sinh ra cảm giác bạn tâm giao. Một bên xé màn mưa vụt qua chốn giang hồ, một bên đốt đèn hỏi thăm chuyện đào hoa, gió mưa bão bùng như kéo khoảng cách giữa đôi bạn qua đường này ngày càng xa.
Úc Cận thấy vậy thì buồn cười, rồi cũng cười lên. Cười xong không hiểu sao tự dưng thấy mình hơi thô bỉ.
“Không phải anh ấy đang cho mèo ăn.” Cậu nghĩ, “Mà là đang kết bạn.”
Suy nghĩ này tuy phi lý nhưng lại có sức thuyết phục lớn vô cùng.
Dáng người Lâm Chiết Tuyết thấp hơn cậu một chút, khung xương cũng nhỏ hơn một chút. Mái tóc dài ngang ngang vai ướt đẫm nước, từng lọn một dính lên sườn mặt, đen trắng rõ ràng làm tôn lên làn da anh. Hai chàng trai đứng đối diện nhau dưới một tán ô, khoảng cách thực sự rất gần, gần đến mức cậu cúi đầu xuống là có thể thấy vô vàn vụn sáng li ti đang nhảy nhót trong mắt đối phương, như thể chỉ cần tiện tay búng một cái thôi là có thể tan vào gió trời.
Gần đến mức trông tư thế này như một cái ôm không đứng đắn chút nào dưới mắt người qua đường ở phía xa.
Không biết là ai vô tình đánh rơi lon nước ngọt gọi gió mát thổi vào mắt, rồi rẽ vào lối đi bộ qua đường một đi không trở lại, tựa như kẻ lãng tử rời nhà lên đường du ngoạn, đắc chí lao gót ngựa trong gió xuân nồng, lướt qua để lại tiếng lốp bốp không dứt đánh thức tâm trí khách qua đường.
Suy nghĩ kỳ quái này khiến Úc Cận hơi xấu hổ, vô thức lui về sau một bước rồi khẽ ho khan, “Anh đi đâu thế? Mưa lớn thế này, để tôi đưa anh đi nhé.”
“À…” Lâm Chiết Tuyết nghe vậy bèn lên tiếng, ánh mắt xoắn xuýt một hồi cuối cùng cũng đậu lên nốt ruồi nhỏ trên gò má đối phương, rồi cười từ chối, “Không cần đâu.”
Gương mặt chàng trai trẻ vô cùng anh tuấn, tóc mái ẩm ướt lộn xộn lấp đi hàng lông mày, nhìn có vẻ điềm tĩnh phù hợp với cậu. Chất giọng trầm nhẹ nhàng từ tốn cất lên khi nghiêm túc thăm hỏi khiến người ta liên tưởng đến một chiều nắng vàng ươm nở đầy hoa cỏ.
Hai tay anh đút vào túi quần, hơi quay đầu về sau, “Đây, bạn cùng phòng đến rồi.”
Năm ấy, Lâm Chiết Tuyết 21 tuổi gặp một con mèo lang thang phiêu bạt dưới mái hiên xa lạ cách trường học 1.3 cây số, còn cùng Úc Cận 20 tuổi đứng dưới một tán ô, tránh một cơn mưa mang tên trận mưa ngoài ý muốn.
Sau đó mưa cũng chưa tạnh, chú mèo ăn uống no đủ vẫy tay chào tạm biệt mối nhân duyên này rồi thừa dịp đội mưa chạy đi. Lâm thiếu hiệp đợi cứu viện đến đón cũng cười nói một tiếng sau này sẽ gặp lại. Người xuôi Nam, người ngược Bắc, khắp chân trời góc bể đâu đâu cũng đem lại niềm vui.
Hai tán ô lồng vào nhau giữa tiếng mưa rơi.
Mà thật lâu về sau, Úc Cận mới nhớ ra mình quên hỏi tên anh.
Khi đó đã gần cuối kỳ, con người vui vẻ nhất Đại học A – người đã vật lộn qua cả kỳ học theo cách được chăng hay chớ – cuối cùng đã bị ép buộc dấn thân vào con đường học hành không lối thoát. Cậu bị cuốn “Lịch sử kịch Trung Quốc và thế giới” hành hạ cho váng đầu hoa mắt đã mấy ngày trời, nhìn lên nào là Ibsen Beaumarchais Shakespeare Euripides, nhìn xuống nào là Quan Hán Khanh Mã Tri Viễn Bạch Phác Hồng Thăng rồi Bốn thể loại kịch bản. Ngay cả chú muỗi bay ngang qua điều hòa 19°C cũng khiến cậu nhớ tới vở kịch “Nhà búp bê”. Và rồi cậu kính cẩn nghiêng mình trước chú muỗi sau khi dùng một chưởng để tiễn nó đến kiếp sau.
Sống được hai mươi năm trời, hiếm có khi nào cậu lại tuyệt vọng đến nhường này.
Thư viện khi ấy lúc nào cũng chật kín chỗ ngồi, điều hòa cùng với hơi ấm tình người lạnh lẽo ngăn cách căn phòng với cái nắng gắt bên ngoài. Người ra người vào ai ai cũng sầu lo chuyện điểm chác, cả biển người đều đang hùng hục học hành. Chúng sinh đau khổ, ta cũng khổ đau.
Chỉ có Úc Cận tìm được vài phần vui thích từ nỗi khổ đau ấy.
Lúc đang váng đầu hoa mắt thì cậu nhặt được tờ nháp người bạn nọ vô tình đánh rơi, lật xem thì thấy trên đó là một bản Sonnet, tức khắc cảm thấy không tránh được vận mệnh, nhưng bỗng ngẩn ngơ khi nhìn lên nét chữ lạ lẫm trên trang bìa trong.
Shakespeare viết:
“From you have I been absent in the spring…”
Cậu chợt nhớ lại trận mưa to hôm ấy cũng là vào mùa xuân.
Tháng tư gieo xuân tình vào vạn vật, gió chưa nổi mưa cũng chưa rơi, Saturn có vui cười trên cao hay chăng cậu cũng chẳng biết, nhưng lần độc hành trong mưa nếm vị gió thảm mưa sầu ấy, cậu đã được ánh đèn đêm đương lúc xuân thì phổ độ.
Dưới ánh đèn đêm, có một vị thần linh dạo chơi nhân gian.
Cậu hỏi, có cần giúp một tay không? Thế là vị thần nở nụ cười rồi đáp Là cậu à.
Thật ra Tiếng Anh của cậu không tốt lắm, cũng không thể nào cảm được cái chữ của Shakespeare, nhưng vài câu thơ này lại vừa khéo với cậu, chưa để cậu chuẩn bị sẵn sàng đã kéo cậu về dưới tán ô bạt không rộng cũng chẳng hẹp hôm ấy.
Cậu nhớ đến một đôi mắt cười, cùng sợi tóc ẩm ướt dính bên môi.
Nor did I wonder at the lily’s white,
“Không si mê cánh huệ trắng ngần,”
Nor praise the deep vermilion in the rose.
“Chẳng màng chi cành hồng đỏ thắm.”
Không ngăn nổi thần linh mê hoặc chúng sinh. Nghĩ đến đây, chút nuối tiếc dâng lên trong lòng cậu.
Rốt cuộc cũng chỉ là cuộc gặp mặt giữa đôi người xa lạ, ngay cả tên cũng quên không hỏi.
Lâm Chiết Tuyết từng nhận được một bức thư tình, trên mảnh giấy viết thư màu trắng ngà thấm hương hoa dành dành có viết một bài thơ, từng câu từng chữ hóa thành bao nhung nhớ si mê. Anh từng kinh ngạc trước sự dũng cảm cùng lòng nhiệt thành của đối phương, cũng từng cẩn thận xin lỗi người ấy dưới tán cây ngô đồng vào một buổi hoàng hôn. Đến nay tuy chẳng còn nhớ rõ chuyện xưa, nhưng anh vẫn nhớ như in câu kết trong bức thư ấy.
“Giữa biển người mênh mông, tôi vẫn luôn có thể nhận ra cậu từ cái liếc mắt đầu tiên, dù cho lần sau nhìn lại, tôi không còn là tôi, còn cậu vẫn cứ mãi là cậu.”
Anh không hiểu rõ vế sau, nhưng chung quy vẫn hiểu được vế trước.
Ba tháng trôi qua, xuân giờ đã tàn mưa cũng thường kéo đến, chưa được gặp lại chú mèo ấy lần nào, duy chỉ còn trí nhớ vẫn đeo bám quá khứ, thi thoảng sẽ lại nhớ đến vài cảnh vụn vặn. Lúc là cái nhìn thoáng qua ô cửa sổ, lúc là lần đối mặt tương phùng dưới tán ô.
Khi trông thấy cậu nhóc khóa dưới dù đang lủi thủi trong đám đông nhưng vẫn nổi bật như cũ cách đó không xa, trong lòng anh chợt trào dâng niềm xúc động vô bờ.
Mây trắng tụ rồi lại tan, đời người ly rồi lại hợp, chẳng khác là bao.
“Úc Cận.” Anh gọi.
Người được gọi tên ngơ ngác quay đầu lại. Vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Úc Cận nghĩ chuyện này thật không công bằng.
“Tôi đây tên Lâm Chiết Tuyết, đang học năm ba đại học,” Vị Bồ Tát sống mới rồi giải cứu cậu ra khỏi đám đông buông bát đũa xuống, tự giới thiệu bản thân không chút do dự, “Chuyên ngành nhạc kịch trường Đại học S.”
Úc Cận gật gật đầu, nghĩ ngợi rồi học theo anh để mở lời, “Tôi tên là Úc Cận, sinh viên năm nhất khoa diễn xuất trường Đại học A.”
Dứt lời liền nở nụ cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, “Nhưng hình như anh đã biết.”
Hai cậu con trai lớn tướng không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, Lâm Chiết Tuyết ăn xong nửa đĩa thịt thì buông đũa xuống, thả lỏng vai tựa vào lưng ghế. Nhìn ánh mắt xoắn xuýt của người đối diện, anh không nhịn được cười, rồi lại thật lòng cảm thấy đôi mắt của người này đẹp vô cùng.
Tựa như mặt trăng chìm nơi vụng nước sâu, lại giống như trăng nổi lên khỏi mặt nước. Mặt nước và mặt trăng cùng chung một luồng sáng, chẳng bóng đen nào có thể lọt vào đó.
“Tôi biết cậu không phải chuyện rất chi là bình thường à?” Anh hơi nghiêng đầu, nụ cười xen lẫn ý trêu chọc, “Hot boy mới đến bên trường hàng xóm luôn đấy, không biết có bao nhiêu bạn nữ lớp tôi lén đi ngắm cậu rồi.”
Úc Cận không tin, ánh mắt đậu trên lúm đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện của đối phương, tò mò nói: “Mấy chị ấy còn cần đi ngắm tôi sao?”
“Đúng đó.” Lâm Chiết Tuyết thẳng lưng nghiêng người sát về phía trước, chớp chớp mắt thu lại nụ cười. Vẻ ưu sầu thê lương tức thì xuất hiện trong đôi mắt anh, “Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc.”
Úc Cận: “…”
Úc Cận mím môi, lấy đũa kẹp miếng thịt bỏ đặt vào bát đối phương, “Anh nên ăn đi thì hơn.”
Thế là chỉ một giây sau, gió thảm mưa sầu lại tan thành làn nước xuân thì, Lâm ba tuổi – người thành công đùa ghẹo cậu em khóa dưới – bật cười khanh khách như chú mèo lăn qua lộn lại. Ánh đèn vàng ấm áp ung dung thong thả tản mác theo làn sương, nụ cười của người ấy đã hóa thành một món quà thời thanh xuân.
Thật lâu về sau, lâu đến mức thời gian thắm thoát trôi qua chẳng đếm nổi số năm số tháng, Lâm Chiết Tuyết trở thành thầy Lâm, lâu đến mức trúc mã đã không còn, bạn cũ mỗi người một ngả… Úc Cận vẫn nhớ y nguyên cảnh tượng ấy.
Nhớ chàng thiếu niên hồn nhiên trong sáng đứng dưới ánh đèn.
Nhưng tất nhiên vào lúc này, cậu khó mà cảm thấy xúc động bùi ngùi bởi nỗi niềm không biết người ấy đã đi đến nơi nào. Bạn học Úc đương tuổi 20 giờ đang vô cùng lo lắng lỡ như chú mèo đối diện mình sẽ cười ngã xuống nền nhà, lại vừa thất thần bởi cảm giác khẩn trương để sẵn tay đỡ lấy người, vừa nhớ đến cậu bạn còn lại mình tình cờ gặp thoáng qua trong đêm mưa xuân hôm đó.
Ra là đồng loại dễ hấp dẫn nhau.
Cậu tự thấy suy nghĩ của bản thân buồn cười, lại không khỏi tò mò về cách liên tưởng khó giải thích rõ được này.
Thế là Úc Cận hỏi, Tại sao anh luôn cười thế?
Và rồi Lâm Chiết Tuyết đáp lại sau một hồi nghĩ ngợi, Chỉ những lúc gặp cậu tôi mới luôn cười.
———
Những đoạn thơ xuất hiện trong chương truyện.1 – 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹。
Đá kết như ngọc quý, thân tùng tựa ngọc xanh.
Nét đẹp riêng một cõi, thiên hạ nào ai tranh.
Nhạc phủ thi tập, quyển 47
2 – 桃李春風一杯酒,江湖夜雨十年燈。
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
Ký hoàng cơ phục, Hoàng Đình Kiên.
3 – From you have I been absent in the spring…
(Xuân đến hai ta ngả đôi đường…)
From you have I been absent in the spring,
When proud-pied April dress’d in all his trim
Hath put a spirit of youth in everything,
That heavy Saturn laugh’d and leap’d with him.
Yet nor the lays of birds nor the sweet smell
Of different flowers in odour and in hue
Could make me any summer’s story tell,
Or from their proud lap pluck them where they grew;
Nor did I wonder at the lily’s white,
Nor praise the deep vermilion in the rose;
They were but sweet, but figures of delight,
Drawn after you, you pattern of all those.
Yet seem’d it winter still, and, you away,
As with your shadow I with these did play.
Sonnet 98 – Shakespeare.
Mục lục | Duyên đến xuân nồng 2
Sponsored Content
We’re so glad to be back
Giá trị chân, thiện, mỹ trong ngành giáo dục hiện nay
Resep Sambal Hijau Padang dengan Teri Nasi
Rais Jakaya Kikwete apokelewa kwa Shangwe Mkutano Mkuu TAG
Calmlet 2Mg – Obat Penenang Pikiran
Love & kindness move mountains.
MARKETING GALLERY
0.12 – Moon Aliens
The Doric Order
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
[Mười hai năm] Sáu2 Tháng Bảy, 2022Trong "Mười hai năm, định sơn hà"
[Mười hai năm] Bốn2 Tháng Bảy, 2022Trong "Mười hai năm, định sơn hà"
[Chim di trú] Chương 15 Tháng Bảy, 2022Trong "Chim di trú về rừng"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Chờ hoài chẳng thấy – Số 33 hẻm phía Nam
BÀI SAU
[Chờ hoài] Duyên đến xuân nồng 2
Trả lời
Bạn cần tìm gì?
[Chim di trú] Chương 1[Mười hai năm] Kết[Mười hai năm] Sáu[Mười hai năm] Năm[Mười hai năm] Bốn
Lên trên
Tạo trang web với WordPressTham gia
Theo dõi
Trang này sử dụng cookie.
Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie
Ấy là một ngày xuân bình thường, ánh nắng cũng bình thường, chỉ có cây ngọc lan trong sân là đang khoe sắc nồng nàn, nhàn nhã reo lên mấy phần ấm áp của âm thanh mùa xuân.
Khi đó anh đang tựa người vào giường bệnh, chán chường lật mở trang sách. Tay áo sọc xanh được gấp thành mấy nếp, lỏng lẻo vắt ngang cổ tay, chỉ lộ ra hai đốt ngón tay nhợt nhạt.
Ánh sáng ấm áp lan khắp nền nhà, anh nghiêng mình ngoài nắng trơ mắt nhìn gió thổi qua. Làn gió quét ngang mang theo sắc hoa, nhuốm một màu mê say lên đôi mắt chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ không bẻ cành, ngay cả động tác hái hoa cũng vô cùng cẩn thận. Đầu ngón tay gầy trắng nõn hòa làm một với cánh hoa, khi cụp mắt trông cậu luống cuống, mà khi giương mắt lên lại ngây thơ vô cùng. Chẳng khác nào con thú con lạc vào chốn non nước cõi trần gian.
Đá kết như ngọc quý, thân tùng tựa ngọc xanh. Anh mỉm cười. Sách mở ra đã cả một chiều mà nửa nét mực cũng chưa thấu được bao, nhưng lại nhớ đến một câu thơ chẳng hề liên quan vào thời điểm không thích hợp chút nào.
Cũng không phải hoàn toàn không liên quan. Anh nghĩ, nét đẹp riêng một cõi, quả thật là thiên hạ nào ai tranh.
Dù là vô tình thì chàng trai trẻ tuấn tú ấy cứ thế tự mình cùng hoa, gió và một trời mây giăng dệt nên cảnh xuân phồn vinh vì một bệnh nhân nhàm chán đang rảnh mốc người nào đó.
Duyên đến như xuân về, xuân tàn duyên cũng hết.
Mà bấy giờ bệnh nhân ấy chẳng hề biết, họ sẽ gặp lại nhau lần thứ hai.
Lần thứ hai, họ gặp nhau trong màn mưa nặng hạt.
Trời mưa xối xả, anh mặc độc một lớp áo mỏng đứng dưới mái hiên ngắm mèo. Ánh đèn đường nghiêng nghiêng hắt xuống từ phía sau, nhuộm màu từng hạt mưa li ti.
Có ai đó đằng sau gọi anh, tiếng sột xoạt của túi ni-lông cọ với đường may quần hòa vào tiếng mưa rơi. Anh quay đầu nhìn qua màn mưa hồi lâu mới nhận ra người tới là ai.
Là chàng trai trẻ tặng anh mùa xuân tại bệnh viện hôm đó.
Chàng trai trẻ cao gầy đĩnh đạc, tay cầm chiếc ô lớn đứng tại ranh giới giữa vùng sáng tối. Chiếc áo trùm màu đen rộng thùng thình không vừa người, lỏng lẻo để lộ ra một khoảng xương quai xanh trắng muốt, sắc nét tựa như bức bạch mặc.
“Là cậu à.” Bả vai cứng đờ buông lỏng, anh thở dài một hơi rồi vô thức nghiêng người lộ ra chú mèo đang cuộn tròn lại trong góc tường sau lưng. Chất giọng anh mang vẻ trong trẻo đặc thù của tuổi trẻ, “Có đồ ăn rồi hay sao?”
Giọng nói quen thuộc đến khó giải thích của anh khiến người đối diện sững sờ, hạt mưa nặng trĩu nối thành từng đường thẳng, lốp bốp lộp bộp va trên nền đất. Cựu bệnh nhân sau đó cũng kịp tỉnh táo lại trước khi thực hiện động tác tiếp theo–
Cái gọi là lần đầu gặp mặt xinh đẹp diễm lệ bắt nguồn từ một khắc nhàn nhã kia chẳng qua chỉ là niềm vui anh tự tạo nên, là chút hào hứng ập đến vào những ngày tự lực cánh sinh tẻ nhạt vô vị. Không hay hoa đã rơi, cũng chẳng biết người cầm hoa là ai.
Tên họ Lâm nào đó khó có được lúc xấu hổ.
May mà chàng trai trẻ hiền lành hiểu chuyện. Chiếc ô giăng lên che mưa cũng lấp đi chuyện cũ, chỉ để lại màn mưa liên miên không ngớt. Nước mưa bị lớp vải thô ráp chặn lại, dọc theo nan ô trút xuống khoảng đất trũng ngập tràn ánh sáng, rồi bung nở thành vô số khóm hoa bạc.
Úc Cận dùng một tay cầm ô, thích thú đứng bên cột đèn đường nhìn người cho mèo ăn.
Trời dần tối hẳn, chẳng biết vợ chồng nhà nào cãi nhau mà rầm rầm tiếng chén đĩa bị đập vỡ. Lát sau có người che ô vội vã chạy ra, có người đẩy cửa sổ trên tầng rồi chửi bới ầm ĩ hết cả.
Đúng lúc mèo con đã liếm sạch vụn bánh mì cuối cùng, cả kinh meo meo một hơi rồi quay đầu chạy mất. Tốc độ cứ phải gọi là đại diện gương mẫu cho phường ăn cháo đá bát, nhưng vào giây phút chú ta nhảy lên đầu tường thì lại quay về. Người dưới ô cũng không so đo, tiện tay lau đi chiếc cằm bị nước bắn tung tóe, ngước mắt phất tay áo che mưa che gió cho chú ta, sau đó đứng thẳng người dậy.
Đào mận dưới gió xuân, đêm mưa chốn giang hồ, giữa một người một mèo bỗng dưng sinh ra cảm giác bạn tâm giao. Một bên xé màn mưa vụt qua chốn giang hồ, một bên đốt đèn hỏi thăm chuyện đào hoa, gió mưa bão bùng như kéo khoảng cách giữa đôi bạn qua đường này ngày càng xa.
Úc Cận thấy vậy thì buồn cười, rồi cũng cười lên. Cười xong không hiểu sao tự dưng thấy mình hơi thô bỉ.
“Không phải anh ấy đang cho mèo ăn.” Cậu nghĩ, “Mà là đang kết bạn.”
Suy nghĩ này tuy phi lý nhưng lại có sức thuyết phục lớn vô cùng.
Dáng người Lâm Chiết Tuyết thấp hơn cậu một chút, khung xương cũng nhỏ hơn một chút. Mái tóc dài ngang ngang vai ướt đẫm nước, từng lọn một dính lên sườn mặt, đen trắng rõ ràng làm tôn lên làn da anh. Hai chàng trai đứng đối diện nhau dưới một tán ô, khoảng cách thực sự rất gần, gần đến mức cậu cúi đầu xuống là có thể thấy vô vàn vụn sáng li ti đang nhảy nhót trong mắt đối phương, như thể chỉ cần tiện tay búng một cái thôi là có thể tan vào gió trời.
Gần đến mức trông tư thế này như một cái ôm không đứng đắn chút nào dưới mắt người qua đường ở phía xa.
Không biết là ai vô tình đánh rơi lon nước ngọt gọi gió mát thổi vào mắt, rồi rẽ vào lối đi bộ qua đường một đi không trở lại, tựa như kẻ lãng tử rời nhà lên đường du ngoạn, đắc chí lao gót ngựa trong gió xuân nồng, lướt qua để lại tiếng lốp bốp không dứt đánh thức tâm trí khách qua đường.
Suy nghĩ kỳ quái này khiến Úc Cận hơi xấu hổ, vô thức lui về sau một bước rồi khẽ ho khan, “Anh đi đâu thế? Mưa lớn thế này, để tôi đưa anh đi nhé.”
“À…” Lâm Chiết Tuyết nghe vậy bèn lên tiếng, ánh mắt xoắn xuýt một hồi cuối cùng cũng đậu lên nốt ruồi nhỏ trên gò má đối phương, rồi cười từ chối, “Không cần đâu.”
Gương mặt chàng trai trẻ vô cùng anh tuấn, tóc mái ẩm ướt lộn xộn lấp đi hàng lông mày, nhìn có vẻ điềm tĩnh phù hợp với cậu. Chất giọng trầm nhẹ nhàng từ tốn cất lên khi nghiêm túc thăm hỏi khiến người ta liên tưởng đến một chiều nắng vàng ươm nở đầy hoa cỏ.
Hai tay anh đút vào túi quần, hơi quay đầu về sau, “Đây, bạn cùng phòng đến rồi.”
Năm ấy, Lâm Chiết Tuyết 21 tuổi gặp một con mèo lang thang phiêu bạt dưới mái hiên xa lạ cách trường học 1.3 cây số, còn cùng Úc Cận 20 tuổi đứng dưới một tán ô, tránh một cơn mưa mang tên trận mưa ngoài ý muốn.
Sau đó mưa cũng chưa tạnh, chú mèo ăn uống no đủ vẫy tay chào tạm biệt mối nhân duyên này rồi thừa dịp đội mưa chạy đi. Lâm thiếu hiệp đợi cứu viện đến đón cũng cười nói một tiếng sau này sẽ gặp lại. Người xuôi Nam, người ngược Bắc, khắp chân trời góc bể đâu đâu cũng đem lại niềm vui.
Hai tán ô lồng vào nhau giữa tiếng mưa rơi.
Mà thật lâu về sau, Úc Cận mới nhớ ra mình quên hỏi tên anh.
Khi đó đã gần cuối kỳ, con người vui vẻ nhất Đại học A – người đã vật lộn qua cả kỳ học theo cách được chăng hay chớ – cuối cùng đã bị ép buộc dấn thân vào con đường học hành không lối thoát. Cậu bị cuốn “Lịch sử kịch Trung Quốc và thế giới” hành hạ cho váng đầu hoa mắt đã mấy ngày trời, nhìn lên nào là Ibsen Beaumarchais Shakespeare Euripides, nhìn xuống nào là Quan Hán Khanh Mã Tri Viễn Bạch Phác Hồng Thăng rồi Bốn thể loại kịch bản. Ngay cả chú muỗi bay ngang qua điều hòa 19°C cũng khiến cậu nhớ tới vở kịch “Nhà búp bê”. Và rồi cậu kính cẩn nghiêng mình trước chú muỗi sau khi dùng một chưởng để tiễn nó đến kiếp sau.
Sống được hai mươi năm trời, hiếm có khi nào cậu lại tuyệt vọng đến nhường này.
Thư viện khi ấy lúc nào cũng chật kín chỗ ngồi, điều hòa cùng với hơi ấm tình người lạnh lẽo ngăn cách căn phòng với cái nắng gắt bên ngoài. Người ra người vào ai ai cũng sầu lo chuyện điểm chác, cả biển người đều đang hùng hục học hành. Chúng sinh đau khổ, ta cũng khổ đau.
Chỉ có Úc Cận tìm được vài phần vui thích từ nỗi khổ đau ấy.
Lúc đang váng đầu hoa mắt thì cậu nhặt được tờ nháp người bạn nọ vô tình đánh rơi, lật xem thì thấy trên đó là một bản Sonnet, tức khắc cảm thấy không tránh được vận mệnh, nhưng bỗng ngẩn ngơ khi nhìn lên nét chữ lạ lẫm trên trang bìa trong.
Shakespeare viết:
“From you have I been absent in the spring…”
Cậu chợt nhớ lại trận mưa to hôm ấy cũng là vào mùa xuân.
Tháng tư gieo xuân tình vào vạn vật, gió chưa nổi mưa cũng chưa rơi, Saturn có vui cười trên cao hay chăng cậu cũng chẳng biết, nhưng lần độc hành trong mưa nếm vị gió thảm mưa sầu ấy, cậu đã được ánh đèn đêm đương lúc xuân thì phổ độ.
Dưới ánh đèn đêm, có một vị thần linh dạo chơi nhân gian.
Cậu hỏi, có cần giúp một tay không? Thế là vị thần nở nụ cười rồi đáp Là cậu à.
Thật ra Tiếng Anh của cậu không tốt lắm, cũng không thể nào cảm được cái chữ của Shakespeare, nhưng vài câu thơ này lại vừa khéo với cậu, chưa để cậu chuẩn bị sẵn sàng đã kéo cậu về dưới tán ô bạt không rộng cũng chẳng hẹp hôm ấy.
Cậu nhớ đến một đôi mắt cười, cùng sợi tóc ẩm ướt dính bên môi.
Nor did I wonder at the lily’s white,
“Không si mê cánh huệ trắng ngần,”
Nor praise the deep vermilion in the rose.
“Chẳng màng chi cành hồng đỏ thắm.”
Không ngăn nổi thần linh mê hoặc chúng sinh. Nghĩ đến đây, chút nuối tiếc dâng lên trong lòng cậu.
Rốt cuộc cũng chỉ là cuộc gặp mặt giữa đôi người xa lạ, ngay cả tên cũng quên không hỏi.
Lâm Chiết Tuyết từng nhận được một bức thư tình, trên mảnh giấy viết thư màu trắng ngà thấm hương hoa dành dành có viết một bài thơ, từng câu từng chữ hóa thành bao nhung nhớ si mê. Anh từng kinh ngạc trước sự dũng cảm cùng lòng nhiệt thành của đối phương, cũng từng cẩn thận xin lỗi người ấy dưới tán cây ngô đồng vào một buổi hoàng hôn. Đến nay tuy chẳng còn nhớ rõ chuyện xưa, nhưng anh vẫn nhớ như in câu kết trong bức thư ấy.
“Giữa biển người mênh mông, tôi vẫn luôn có thể nhận ra cậu từ cái liếc mắt đầu tiên, dù cho lần sau nhìn lại, tôi không còn là tôi, còn cậu vẫn cứ mãi là cậu.”
Anh không hiểu rõ vế sau, nhưng chung quy vẫn hiểu được vế trước.
Ba tháng trôi qua, xuân giờ đã tàn mưa cũng thường kéo đến, chưa được gặp lại chú mèo ấy lần nào, duy chỉ còn trí nhớ vẫn đeo bám quá khứ, thi thoảng sẽ lại nhớ đến vài cảnh vụn vặn. Lúc là cái nhìn thoáng qua ô cửa sổ, lúc là lần đối mặt tương phùng dưới tán ô.
Khi trông thấy cậu nhóc khóa dưới dù đang lủi thủi trong đám đông nhưng vẫn nổi bật như cũ cách đó không xa, trong lòng anh chợt trào dâng niềm xúc động vô bờ.
Mây trắng tụ rồi lại tan, đời người ly rồi lại hợp, chẳng khác là bao.
“Úc Cận.” Anh gọi.
Người được gọi tên ngơ ngác quay đầu lại. Vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Úc Cận nghĩ chuyện này thật không công bằng.
“Tôi đây tên Lâm Chiết Tuyết, đang học năm ba đại học,” Vị Bồ Tát sống mới rồi giải cứu cậu ra khỏi đám đông buông bát đũa xuống, tự giới thiệu bản thân không chút do dự, “Chuyên ngành nhạc kịch trường Đại học S.”
Úc Cận gật gật đầu, nghĩ ngợi rồi học theo anh để mở lời, “Tôi tên là Úc Cận, sinh viên năm nhất khoa diễn xuất trường Đại học A.”
Dứt lời liền nở nụ cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, “Nhưng hình như anh đã biết.”
Hai cậu con trai lớn tướng không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, Lâm Chiết Tuyết ăn xong nửa đĩa thịt thì buông đũa xuống, thả lỏng vai tựa vào lưng ghế. Nhìn ánh mắt xoắn xuýt của người đối diện, anh không nhịn được cười, rồi lại thật lòng cảm thấy đôi mắt của người này đẹp vô cùng.
Tựa như mặt trăng chìm nơi vụng nước sâu, lại giống như trăng nổi lên khỏi mặt nước. Mặt nước và mặt trăng cùng chung một luồng sáng, chẳng bóng đen nào có thể lọt vào đó.
“Tôi biết cậu không phải chuyện rất chi là bình thường à?” Anh hơi nghiêng đầu, nụ cười xen lẫn ý trêu chọc, “Hot boy mới đến bên trường hàng xóm luôn đấy, không biết có bao nhiêu bạn nữ lớp tôi lén đi ngắm cậu rồi.”
Úc Cận không tin, ánh mắt đậu trên lúm đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện của đối phương, tò mò nói: “Mấy chị ấy còn cần đi ngắm tôi sao?”
“Đúng đó.” Lâm Chiết Tuyết thẳng lưng nghiêng người sát về phía trước, chớp chớp mắt thu lại nụ cười. Vẻ ưu sầu thê lương tức thì xuất hiện trong đôi mắt anh, “Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc.”
Úc Cận: “…”
Úc Cận mím môi, lấy đũa kẹp miếng thịt bỏ đặt vào bát đối phương, “Anh nên ăn đi thì hơn.”
Thế là chỉ một giây sau, gió thảm mưa sầu lại tan thành làn nước xuân thì, Lâm ba tuổi – người thành công đùa ghẹo cậu em khóa dưới – bật cười khanh khách như chú mèo lăn qua lộn lại. Ánh đèn vàng ấm áp ung dung thong thả tản mác theo làn sương, nụ cười của người ấy đã hóa thành một món quà thời thanh xuân.
Thật lâu về sau, lâu đến mức thời gian thắm thoát trôi qua chẳng đếm nổi số năm số tháng, Lâm Chiết Tuyết trở thành thầy Lâm, lâu đến mức trúc mã đã không còn, bạn cũ mỗi người một ngả… Úc Cận vẫn nhớ y nguyên cảnh tượng ấy.
Nhớ chàng thiếu niên hồn nhiên trong sáng đứng dưới ánh đèn.
Nhưng tất nhiên vào lúc này, cậu khó mà cảm thấy xúc động bùi ngùi bởi nỗi niềm không biết người ấy đã đi đến nơi nào. Bạn học Úc đương tuổi 20 giờ đang vô cùng lo lắng lỡ như chú mèo đối diện mình sẽ cười ngã xuống nền nhà, lại vừa thất thần bởi cảm giác khẩn trương để sẵn tay đỡ lấy người, vừa nhớ đến cậu bạn còn lại mình tình cờ gặp thoáng qua trong đêm mưa xuân hôm đó.
Ra là đồng loại dễ hấp dẫn nhau.
Cậu tự thấy suy nghĩ của bản thân buồn cười, lại không khỏi tò mò về cách liên tưởng khó giải thích rõ được này.
Thế là Úc Cận hỏi, Tại sao anh luôn cười thế?
Và rồi Lâm Chiết Tuyết đáp lại sau một hồi nghĩ ngợi, Chỉ những lúc gặp cậu tôi mới luôn cười.
———
Những đoạn thơ xuất hiện trong chương truyện.1 – 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹。
Đá kết như ngọc quý, thân tùng tựa ngọc xanh.
Nét đẹp riêng một cõi, thiên hạ nào ai tranh.
Nhạc phủ thi tập, quyển 47
2 – 桃李春風一杯酒,江湖夜雨十年燈。
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
Ký hoàng cơ phục, Hoàng Đình Kiên.
3 – From you have I been absent in the spring…
(Xuân đến hai ta ngả đôi đường…)
From you have I been absent in the spring,
When proud-pied April dress’d in all his trim
Hath put a spirit of youth in everything,
That heavy Saturn laugh’d and leap’d with him.
Yet nor the lays of birds nor the sweet smell
Of different flowers in odour and in hue
Could make me any summer’s story tell,
Or from their proud lap pluck them where they grew;
Nor did I wonder at the lily’s white,
Nor praise the deep vermilion in the rose;
They were but sweet, but figures of delight,
Drawn after you, you pattern of all those.
Yet seem’d it winter still, and, you away,
As with your shadow I with these did play.
Sonnet 98 – Shakespeare.
Mục lục | Duyên đến xuân nồng 2
Sponsored Content
We’re so glad to be back
Giá trị chân, thiện, mỹ trong ngành giáo dục hiện nay
Resep Sambal Hijau Padang dengan Teri Nasi
Rais Jakaya Kikwete apokelewa kwa Shangwe Mkutano Mkuu TAG
Calmlet 2Mg – Obat Penenang Pikiran
Love & kindness move mountains.
MARKETING GALLERY
0.12 – Moon Aliens
The Doric Order
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
[Mười hai năm] Sáu2 Tháng Bảy, 2022Trong "Mười hai năm, định sơn hà"
[Mười hai năm] Bốn2 Tháng Bảy, 2022Trong "Mười hai năm, định sơn hà"
[Chim di trú] Chương 15 Tháng Bảy, 2022Trong "Chim di trú về rừng"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Chờ hoài chẳng thấy – Số 33 hẻm phía Nam
BÀI SAU
[Chờ hoài] Duyên đến xuân nồng 2
Trả lời
Bạn cần tìm gì?
[Chim di trú] Chương 1[Mười hai năm] Kết[Mười hai năm] Sáu[Mười hai năm] Năm[Mười hai năm] Bốn
Lên trên
Tạo trang web với WordPressTham gia
Theo dõi
Trang này sử dụng cookie.
Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.