Chương 4: Hoàn
Số 33 Hẻm Phía Nam
13/07/2022
Một người phải làm thế nào để sống hết cuộc đời của mình?
Ngày qua ngày ta tìm kiếm đáp án cho câu hỏi cũ rích ấy trong “Đạo đức học” của Aristotle, nhưng đáp án luôn luôn quanh co lẩn tránh. Ta ảo tưởng mình sẽ nắm rõ mô hình và ý nghĩa của cuộc đời, nhưng phát hiện nó lại khó bề phân biệt như trong tâm lý học Gestalt*. Sau này Lâm Chiết Tuyết từng nghĩ rất nhiều lần rằng nếu mùa xuân năm ấy anh không hề rảnh rỗi để mà nhìn ra ngoài cửa sổ lúc lâu như thế, thì liệu có gì thay đổi hay không? Rồi sau bao đêm trằn trọc qua lại, cuối cùng anh cũng xác định được đáp án là không.
*Tâm lý học Gestalt là một trường phái tư duy nhìn vào tâm trí con người và hành vi như một tổng thể. Khi cố gắng làm cho tinh thần của thế giới xung quanh chúng ta, tâm lý học Gestalt gợi ý rằng chúng ta không chỉ tập trung vào mọi thành phần nhỏ.
Thay vào đó, tâm trí của chúng ta có xu hướng cảm nhận các vật thể như là một phần của một tổng thể lớn hơn và là các yếu tố của các hệ thống phức tạp hơn. Trường tâm lý học này đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển hiện đại của nghiên cứu cảm giác và nhận thức của con người.
Nguồn: Reoveme.
Anh nghĩ, họ đã được định sẵn để gặp lại nhau.
Những năm qua, cứ cách vài khoảng thời gian anh lại quay phim, đã mấy lần muốn từ bỏ nhưng lại nghiến răng kìm lại. Thản nhiên âm thầm lang thang khắp thế giới, nhìn núi thấy núi, ngắm sông thấy sông, anh từng mưu tính bắt đầu cuộc chia tay này bằng một giấc mơ, nhưng người xưa dù ra sao cũng chẳng bao giờ xuất hiện trong ấy.
Anh không ngừng cất bước đi, từ thành phố này đến thành phố khác, tựa như kẻ chạy nạn vội vàng cấp tốc liều mạng chạy trốn. Anh không rõ đây là thành phố thứ mấy mình từng đến, cũng không nhớ nổi nơi mình dừng chân trước đó. Thấy có người co ro dưới ánh đèn phía bên kia đường, anh vô thức nhớ đến chú mèo lang thang trong màn mưa xuân hôm ấy. Bíp một tiếng, đèn xanh sáng lên, dòng người vội đến vội đi trên vạch kẻ đường trắng xóa, cái bóng giương nanh múa vuốt khẽ lởn vởn sau lưng.
Chiếc xe phun nước lạc quẻ chầm chậm ngang qua, anh vội lùi về phía sau, kẻ hành khất đối diện cũng cuống quít lết vào trong. Trung Quốc có đến hơn 600 thành phố, thành phố nào cũng có những người vô gia cư. Lâm Chiết Tuyết nở nụ cười, đợi đến lượt đèn xanh tiếp theo rồi cùng đoàn người đi về phía bên kia đường. Anh cũng không biết bản thân muốn làm gì, có lẽ chì muốn nhìn kẻ lưu lạc ấy, hoặc có lẽ còn muốn nói một vài lời.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ bước ra từ siêu thị rồi nhẹ nhàng đặt một túi đồ ăn cùng hai chiếc áo khoác xuống bên người nọ.
Người nọ gọi anh lại, khẽ nói cảm ơn.
Và rồi anh bỗng cảm thấy, thực ra mùa đông năm nay cũng không tệ lắm.
Đã vô số lần anh nhớ đến mùa đông giá rét ấy. Mùa đông ấy, anh đã vượt ngàn dặm xa xôi để đến đón sinh nhật một người, hát hơn nửa khúc ca ngày xuân, và có một cuộc trò chuyện kết thúc một cách đột ngột cùng chàng trai trẻ mang đôi mắt đong đầy ánh sáng.
Về yêu, và về ly biệt.
Rạng sáng hôm đó anh vội vã chạy đến sân bay, Úc Cận chia tay anh ở cổng trường học.
Đó là lần gặp lại ngắn ngủi cuối cùng của hai người.
Về sau, anh bận chúi mắt chúi mũi với công việc cùng kỳ tốt nghiệp, còn Úc Cận cũng không đến đại học S để xem bóng. Anh vừa phàn nàn vừa giải thích trong Wechat rằng gần đây bận rộn vô cùng, đối phương chỉ bảo anh giữ gìn sức khỏe.
Anh đến tôi đi, vô cùng chính thức.
Khi Úc Cận không còn đăng ảnh chụp hoa cỏ ven đường, cậu cũng không sưu tầm meme cún con nữa. Hai người họ ngầm né tránh hết thảy những nỗi đau và kết thúc mọi chuyện trong im lặng.
Lâm Chiết Tuyết nghĩ, thảm quá đi mất, thế sự thăng trầm, mình và cậu ấy lại có thể thanh tỉnh như vậy.
Anh nhớ đến băng ghế dài dưới ngọn đèn đêm hôm ấy, nhớ đến người đã nhẩm đi nhẩm lại rằng “Ban đầu là chờ đợi, sau này ta phát hiện việc chờ đợi đã trở thành một thói quen.”
Cứ tưởng đó là lời sấm truyền, hóa ra là tự báo trước.
Anh nghĩ, cả đời này anh sẽ không gặp được người nào thông minh mà lại dứt khoát cắt đứt quan hệ như Úc Cận.
Sau này, họ hoàn toàn mất liên lạc. Cũng là vào một mùa đông, anh đứng giữa trời băng đất tuyết, lẳng lặng ngắm nhìn thế giới. Tuyết trắng ngưng tụ thành vết sẹo, anh nhớ đến lời Úc Cận nói, Chiết Tuyết, đừng sợ.
Tất nhiên tôi không sợ, anh nghĩ.
Tin nhắn cuối cùng Úc Cận gửi tới là chia sẻ bài hát “Casablanca”, bên dưới kèm thêm lời bài hát.
“I guess our love story will never be seen on the big wide silver screen, but it hurt just as bad when I had to watch you go.”
Đó là lần đầu tiên Úc Cận nhắc đến chữ yêu trong vòng bảy tháng họ quen nhau.
Khúc nhạc dừng lại, người cũng đi mất, muôn vật cũng ngừng theo. Sau cùng, một đêm nào đó, Lâm Chiết Tuyết co rúc người để lại bình luận dưới một bộ phim: “Cầu mong mọi cuộc vui trên thế gian đều không tan, và chúc cho mọi người đều có một mái ấm để trở về.”
Trước đó có người viết:
“Bảy nỗi khổ trên trần gian, sinh lão bệnh tử, cầu mà không được, yêu thương lại phải chia xa, oán hận lâu dài. Không gặp người, biết sinh biết bệnh biết lão. Không gặp người, không biết yêu thương phải chia xa, không hay cầu mà không được, không hiểu oán hận lâu dài.
Không gặp người, cuộc đời cũng hóa hư vô.”
Và rồi anh mỉm cười ngã người vào sô-pha, ngẫm lại cuộc đời này mấy chục năm, ai không thể thiếu ai đây? Ác là trên nhánh cây ngoài cửa hoảng sợ, không ai để ý rằng lão ăn mày co ro nơi góc phố cả mùa đông ở thành phố nọ đã biến mất. Lão thanh thản yên giấc vào lúc ngày xuân đã chạm ngõ ngoài kia, khoác trên mình tấm áo vừa vặn ấm áp, mang theo chút thiện lương cuối cùng trên đời đi đến kiếp sau.
Kết cục của câu chuyện chỉ có gió trời mới hay, mà họ đã từng thực sự đến với nhau.
Thế gian vẫn tươi đẹp như xưa.
Mọi cuộc chia ly trên cõi đời này đều nên kết thúc bằng những lần đoàn tụ, câu chuyện này dừng lại ở năm 2020.
Mùa hè năm 2020, Lâm Chiết Tuyết gặp được người cộng tác của mình trên phim trường của một bộ phim võ thuật. Đối phương mỉm cười và nói: “Chào thầy Lâm, tôi là Úc Cận.”
Và rồi anh cười đáp lại: “Chào cậu, tôi là Lâm Chiết Tuyết.”
Vào mùa hè sầm uất náo nhiệt ấy, họ gặp nhau dưới trời gió lớn. Ai ai cũng tưởng rằng đây là lần đầu họ gặp nhau, chỉ mình họ biết đây là lần trùng phùng mình chờ hoài chẳng thấy.
—
Duyên đến xuân nồng – Kết thúc.
Ngày qua ngày ta tìm kiếm đáp án cho câu hỏi cũ rích ấy trong “Đạo đức học” của Aristotle, nhưng đáp án luôn luôn quanh co lẩn tránh. Ta ảo tưởng mình sẽ nắm rõ mô hình và ý nghĩa của cuộc đời, nhưng phát hiện nó lại khó bề phân biệt như trong tâm lý học Gestalt*. Sau này Lâm Chiết Tuyết từng nghĩ rất nhiều lần rằng nếu mùa xuân năm ấy anh không hề rảnh rỗi để mà nhìn ra ngoài cửa sổ lúc lâu như thế, thì liệu có gì thay đổi hay không? Rồi sau bao đêm trằn trọc qua lại, cuối cùng anh cũng xác định được đáp án là không.
*Tâm lý học Gestalt là một trường phái tư duy nhìn vào tâm trí con người và hành vi như một tổng thể. Khi cố gắng làm cho tinh thần của thế giới xung quanh chúng ta, tâm lý học Gestalt gợi ý rằng chúng ta không chỉ tập trung vào mọi thành phần nhỏ.
Thay vào đó, tâm trí của chúng ta có xu hướng cảm nhận các vật thể như là một phần của một tổng thể lớn hơn và là các yếu tố của các hệ thống phức tạp hơn. Trường tâm lý học này đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển hiện đại của nghiên cứu cảm giác và nhận thức của con người.
Nguồn: Reoveme.
Anh nghĩ, họ đã được định sẵn để gặp lại nhau.
Những năm qua, cứ cách vài khoảng thời gian anh lại quay phim, đã mấy lần muốn từ bỏ nhưng lại nghiến răng kìm lại. Thản nhiên âm thầm lang thang khắp thế giới, nhìn núi thấy núi, ngắm sông thấy sông, anh từng mưu tính bắt đầu cuộc chia tay này bằng một giấc mơ, nhưng người xưa dù ra sao cũng chẳng bao giờ xuất hiện trong ấy.
Anh không ngừng cất bước đi, từ thành phố này đến thành phố khác, tựa như kẻ chạy nạn vội vàng cấp tốc liều mạng chạy trốn. Anh không rõ đây là thành phố thứ mấy mình từng đến, cũng không nhớ nổi nơi mình dừng chân trước đó. Thấy có người co ro dưới ánh đèn phía bên kia đường, anh vô thức nhớ đến chú mèo lang thang trong màn mưa xuân hôm ấy. Bíp một tiếng, đèn xanh sáng lên, dòng người vội đến vội đi trên vạch kẻ đường trắng xóa, cái bóng giương nanh múa vuốt khẽ lởn vởn sau lưng.
Chiếc xe phun nước lạc quẻ chầm chậm ngang qua, anh vội lùi về phía sau, kẻ hành khất đối diện cũng cuống quít lết vào trong. Trung Quốc có đến hơn 600 thành phố, thành phố nào cũng có những người vô gia cư. Lâm Chiết Tuyết nở nụ cười, đợi đến lượt đèn xanh tiếp theo rồi cùng đoàn người đi về phía bên kia đường. Anh cũng không biết bản thân muốn làm gì, có lẽ chì muốn nhìn kẻ lưu lạc ấy, hoặc có lẽ còn muốn nói một vài lời.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ bước ra từ siêu thị rồi nhẹ nhàng đặt một túi đồ ăn cùng hai chiếc áo khoác xuống bên người nọ.
Người nọ gọi anh lại, khẽ nói cảm ơn.
Và rồi anh bỗng cảm thấy, thực ra mùa đông năm nay cũng không tệ lắm.
Đã vô số lần anh nhớ đến mùa đông giá rét ấy. Mùa đông ấy, anh đã vượt ngàn dặm xa xôi để đến đón sinh nhật một người, hát hơn nửa khúc ca ngày xuân, và có một cuộc trò chuyện kết thúc một cách đột ngột cùng chàng trai trẻ mang đôi mắt đong đầy ánh sáng.
Về yêu, và về ly biệt.
Rạng sáng hôm đó anh vội vã chạy đến sân bay, Úc Cận chia tay anh ở cổng trường học.
Đó là lần gặp lại ngắn ngủi cuối cùng của hai người.
Về sau, anh bận chúi mắt chúi mũi với công việc cùng kỳ tốt nghiệp, còn Úc Cận cũng không đến đại học S để xem bóng. Anh vừa phàn nàn vừa giải thích trong Wechat rằng gần đây bận rộn vô cùng, đối phương chỉ bảo anh giữ gìn sức khỏe.
Anh đến tôi đi, vô cùng chính thức.
Khi Úc Cận không còn đăng ảnh chụp hoa cỏ ven đường, cậu cũng không sưu tầm meme cún con nữa. Hai người họ ngầm né tránh hết thảy những nỗi đau và kết thúc mọi chuyện trong im lặng.
Lâm Chiết Tuyết nghĩ, thảm quá đi mất, thế sự thăng trầm, mình và cậu ấy lại có thể thanh tỉnh như vậy.
Anh nhớ đến băng ghế dài dưới ngọn đèn đêm hôm ấy, nhớ đến người đã nhẩm đi nhẩm lại rằng “Ban đầu là chờ đợi, sau này ta phát hiện việc chờ đợi đã trở thành một thói quen.”
Cứ tưởng đó là lời sấm truyền, hóa ra là tự báo trước.
Anh nghĩ, cả đời này anh sẽ không gặp được người nào thông minh mà lại dứt khoát cắt đứt quan hệ như Úc Cận.
Sau này, họ hoàn toàn mất liên lạc. Cũng là vào một mùa đông, anh đứng giữa trời băng đất tuyết, lẳng lặng ngắm nhìn thế giới. Tuyết trắng ngưng tụ thành vết sẹo, anh nhớ đến lời Úc Cận nói, Chiết Tuyết, đừng sợ.
Tất nhiên tôi không sợ, anh nghĩ.
Tin nhắn cuối cùng Úc Cận gửi tới là chia sẻ bài hát “Casablanca”, bên dưới kèm thêm lời bài hát.
“I guess our love story will never be seen on the big wide silver screen, but it hurt just as bad when I had to watch you go.”
Đó là lần đầu tiên Úc Cận nhắc đến chữ yêu trong vòng bảy tháng họ quen nhau.
Khúc nhạc dừng lại, người cũng đi mất, muôn vật cũng ngừng theo. Sau cùng, một đêm nào đó, Lâm Chiết Tuyết co rúc người để lại bình luận dưới một bộ phim: “Cầu mong mọi cuộc vui trên thế gian đều không tan, và chúc cho mọi người đều có một mái ấm để trở về.”
Trước đó có người viết:
“Bảy nỗi khổ trên trần gian, sinh lão bệnh tử, cầu mà không được, yêu thương lại phải chia xa, oán hận lâu dài. Không gặp người, biết sinh biết bệnh biết lão. Không gặp người, không biết yêu thương phải chia xa, không hay cầu mà không được, không hiểu oán hận lâu dài.
Không gặp người, cuộc đời cũng hóa hư vô.”
Và rồi anh mỉm cười ngã người vào sô-pha, ngẫm lại cuộc đời này mấy chục năm, ai không thể thiếu ai đây? Ác là trên nhánh cây ngoài cửa hoảng sợ, không ai để ý rằng lão ăn mày co ro nơi góc phố cả mùa đông ở thành phố nọ đã biến mất. Lão thanh thản yên giấc vào lúc ngày xuân đã chạm ngõ ngoài kia, khoác trên mình tấm áo vừa vặn ấm áp, mang theo chút thiện lương cuối cùng trên đời đi đến kiếp sau.
Kết cục của câu chuyện chỉ có gió trời mới hay, mà họ đã từng thực sự đến với nhau.
Thế gian vẫn tươi đẹp như xưa.
Mọi cuộc chia ly trên cõi đời này đều nên kết thúc bằng những lần đoàn tụ, câu chuyện này dừng lại ở năm 2020.
Mùa hè năm 2020, Lâm Chiết Tuyết gặp được người cộng tác của mình trên phim trường của một bộ phim võ thuật. Đối phương mỉm cười và nói: “Chào thầy Lâm, tôi là Úc Cận.”
Và rồi anh cười đáp lại: “Chào cậu, tôi là Lâm Chiết Tuyết.”
Vào mùa hè sầm uất náo nhiệt ấy, họ gặp nhau dưới trời gió lớn. Ai ai cũng tưởng rằng đây là lần đầu họ gặp nhau, chỉ mình họ biết đây là lần trùng phùng mình chờ hoài chẳng thấy.
—
Duyên đến xuân nồng – Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.