Chương 46: Phiên ngoại 7 (Tiền duyên – 2)
Đê Biên Nhứ
16/05/2014
Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ngày đó thời tiết thật không tệ, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, đứa bé kia một mình đứng ở trong sân, kiên định đứng đó khiến người ta vô duyên vô cớ cảm thấy thê lương.
Chắc là ma chướng rồi, Diệp Quân Lan nghĩ như vậy, nếu không sao nàng lại nghĩ như vậya, cẩm y hoa phục, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, mỹ nữ giai nhân, đứa nhỏ này cái gì cũng có rồi, sao có thể không hạnh phúc chứ?
Diệp Quân Lan cảm thấy nàng vẫn nên đi thì hơn, ừ ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại, lần này thật sự tạm biệt rồi.
Diệp Quân Lan nghĩ nghĩ, bất giác lại xuất thần, thình lình nghe thấy có người gọi “Mẫu thân. . . . . .”, nàng hoảng hốt cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của đứa bé kia, ừ ừ, ánh mắt thật đẹp.
Đợi…đợi, đợi một chút, nó nhìn thấy nàng sao?! Diệp Quân Lan run rẩy nhấc tay lên, dùng ngón tay chỉ về phía đứa bé kia, hỏi: “Cháu. . . . . . cháu nhìn thấy ta?!” Không phải chứ, không phải nói người phàm không thể nhìn thấy quỷ sao, đứa nhỏ này trước kia không nhìn thấy nàng, bây giờ làm sao lại thấy?!
Đứa bé kia sững sờ nhìn nàng, không trả lời, nước mắt từ từ chảy xuống.
Diệp Quân Lan nhất thời luống cuống, liên tục an ủi: “Này, này, cháu đừng khóc, không phải nói nam tử hán đại trượng phu chảy máu không đổ lệ sao?!” Cho xin đi mà, tiểu tổ tông, đừng khóc có được hay không? Nàng sợ nhất con nít khóc đó!
Tiếp theo, nàng nghe thấy đứa bé kia nức nở nói: “Tại sao? . . . . . . Tại sao con không chạm được vào mẫu thân? . . . . . . Tại sao?? . . . . . .” có lẽ đứa bé kia muôn ôm nàng, nhưng lại vồ ếch hụt.
Màu bạc của ánh trăng chiếu xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của đứa bé kia, trên đó còn có thêm hai hàng nước mắt trong suốt.
Diệp Quân Lan bất giác có chút đau lòng, mẫu thân đứa nhỏ này mất rồi sao? Điều này cũng có thể giải thích được vì sao nó trông thấy nàng, người đã từng tận mắt nhìn thấy cái chết luôn đặc biệt nhạy cảm.
Diệp Quân Lan nhớ lại mẫu thân của đứa bé kia, quả thực là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, cũng khó trách đứa nhỏ này bi thương như vậy, nó nhất định rất yêu rất yêu mẹ mình a?
Đứa nhỏ này, có lẽ tưởng nàng là linh hồn của mẫu thân nó chăng, lại nói, nàng nhìn già như vậy sao? Được rồi, bây giờ không phải là lúc để tâm chuyện này, đứa nhỏ này dù sao cũng chỉ có tám tuổi, mặc dù giống ông cụ non nhưng trên thực tế vẫn còn bé.
Thôi, thôi, dù sao qua ít ngày nữa nàng cũng phải đi, cứ xem như làm chuyện tốt vậy.
Diệp Quân Lan nghĩ một chút, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Lúc trước ta có gặp qua mẹ cháu, mẹ cháu trước khi đầu thai đã nhờ ta chuyển lời, nói cháu đừng đau lòng, sống cho tốt, vui vẻ hạnh phúc, như thế là mẹ cháu thoả mãn rồi.”
“Dì không phải mẫu thân?” Ánh mắt đứa bé kia vốn chờ mong liền nhanh chóng ủ rũ, giọng nói cũng ảm đạm, “Mẫu thân bảo dì chuyển lời, nhưng vì sao người lại không đến đây, có phải không cần con nữa rồi hay không? Dì gạt ta, có đúng hay không?” Thân thể nhỏ bé nhỏ giọng khóc nức nở, vô cùng đáng thương.
Diệp Quân Lan phút chốc nói không lên lời, không biết nên nói gì cho phải: “Cái kia, cái kia, dĩ nhiên không phải vậy, mẹ cháu cũng không có biện pháp, nếu không sao lại bảo ta tới chăm sóc cháu nha.” Nàng nói này, tiểu quỷ, ngươi có thể đừng mẫn cảm như vậy được không!
Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói không xác định ẩn chứa chút vui mừng của đứa bé kia: “Thật sao?”
Diệp Quân Lan gật đầu lia lịa, “Ừ ừ!” Đúng vậy đúng vậy, không sai!
“Như vậy có phải dì sẽ mãi ở bên cạnh ta hay không, sẽ không giống mẫu thân bỏ ta mà đi, có đúng không?” Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lan, trong ánh mắt mang theo chút rối rắm, trên mặt ẩn ẩn sự khát vọng không nói ra lời. Có phải dì sẽ vẫn ở bên cạnh ta, cùng ta lớn lên, cho đến vĩnh viễn không?
Diệp Quân Lan sửng sốt, cảm thấy hình như có cái gì không đúng, nhưng nhìn khuôn mặt hi vọng của đứa bé kia, nàng không đành lòng cự tuyệt, đành gật đầu.
Đứa bé kia cười, đôi mắt đen sáng rực rỡ, tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh, thật sự xinh đẹp, nó nói: “Cứ quyết định như vậy! Cả đời không được rời đi!”
Diệp Quân Lan đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình cứ như vậy tự bán mình rồi, bất đắc dĩ nói: “Quyết định như vậy!” Giờ phút này nàng thật muốn bóp chết chính mình, vì sao chứ, nàng vậy mà lại không thể nhẫn tâm với đứa bé này, thật sự uổng phí một trăm năm lăn lộn mà!
Chẳng qua, dù sao không lâu nữa nàng sẽ phải đi đầu thai rồi, chỉ ở lại được vài ngày thôi!
Diệp Quân Lan vào ở Thính Hương Thủy Tạ, mặc dù nàng là quỷ, không cần phòng, nhưng đứa bé kia vẫn kiên trì muốn nàng ở cùng một chỗ với nó.
Được rồi, được rồi, nàng không sao cả ! Ăn không được đậu hủ của tiểu chính thái (ý chỉ những đứa bé rất đáng yêu), nhìn một chút bổ mắt cũng được!
Diệp Quân Lan bay đến trước mặt đứa bé đang nằm trên giường, thật đáng tiếc a, một cái giường tốt như vậy thế nhưng nàng không thể ngủ! Nàng nhìn tiểu quỷ đang nằm, hỏi: “Đúng rồi, tiểu quỷ, cháu tên là gì?” Lại nói, nàng bây giờ còn chưa biết đứa bé đó tên gọi là gì đây!
“Mã Văn Tài!”
Xì —— Diệp Quân Lan nhịn không được bật cười một tiếng, khụ khụ khụ, Mã Văn Tài, không phải chứ?! Đây không phải đại nhân vật phản diện nổi tiếng, gậy đánh uyên ương trong Lương Chúc sao sao?
Diệp Quân Lan đánh giá một lượt từ trên xuống dưới tên tiểu quỷ tự xưng là Mã Văn Tài kia, chậc chậc, bộ dáng họa thủy như vậy, người nào tin được nó là kẻ đầu to óc heo, con cóc thối muốn ăn thịt thiên nga, lừa quỷ sao! Tuyệt đối không thể nào, tám phần là cùng tên cùng họ, nhưng mà vì ngăn chặn tình huống như thế phát sinh, hôm nào phải nói cho nó biết câu chuyện Lương Chúc mới được!
Tiểu quỷ kia bị nàng nhìn rất khó hiểu, không được tự nhiên hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy? Tên ta có vấn đề sao?” Cười đến quái dị như vậy?!
“Không có, tuyệt đối không có!” Diệp Quân Lan lắc đầu liên tục, nói tiếp: “Tiểu quỷ, cháu có tên chữ hay không, chi bằng ta đặt cho cháu một tên?” Đề phòng sau này mỗi lần gọi tên nó nàng liền cười một trận.
“Tùy dì!” Mã Văn Tài rất không sao cả trả lời, dù sao nó cũng không muốn phụ thân đặt, không bằng để cho nàng đặt đi!
“Ừm ừm, tiểu quỷ, gọi Tu Nhân đi? !” Hi vọng sau này ngươi có thể làm một người phân biệt rõ sai trái, kiên định, thông tuệ, Diệp Quân Lan khẽ mỉm cười, nhìn tiểu quỷ, tiểu quỷ kia thấy vậy đỏ mặt.
Hồi lâu, mới lên tiếng: “Được!”
Diệp Quân Lan nhíu mày, thật sự buồn cười nhìn tiểu quỷ thẹn thùng, cái này không ổn a, còn phải ở chung mấy ngày, da mặt tiểu quỷ mỏng như vậy, sao mà được?!
“Đúng rồi, tiểu quỷ, ta tên là Diệp Quân Lan!” Diệp Quân Lan đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa nói tên cho tiểu quỷ: “Đệ có thể gọi ta là Lan tỷ tỷ!” Như vậy nghe trẻ hơn nhiều a ! Thật ra mang theo tiểu đệ cũng không tồi, mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ chung sống hoà thuận!
Tiểu quỷ kia trở mình, hừ lạnh một tiếng, Diệp Quân Lan sao?
Ngày thứ hai, Mã Văn Tài thức dậy, thế nhưng không thấy bóng dáng Diệp Quân Lan.
Mặt Mã Văn Tài chìm xuống, trong mắt âm thầm chan chứa bi thương, chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mộng? Hắn khẽ cười ra tiếng, mang theo chút điên cuồng, đúng vậy, cõi đời này làm sao có thể có quỷ chứ?
Này, tiểu quỷ, sau này gọi đệ là Tu Nhân nhé?
Tiểu quỷ, ta tên là Diệp Quân Lan, sau này đệ có thể gọi ta là Lan tỷ tỷ.
Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, trong mơ có một người đáp ứng sẽ ở bên cạnh hắn cả đời! Hắn tràn đầy vui mừng, cho rằng rốt cục không cần một mình cô đơn sống nữa rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau tỉnh lại, cái gì cũng không có!
Nếu như có thể, tại sao lại để hắn tỉnh lại, hắn tình nguyện sống trong mộng, như vậy có phải sẽ có một người vĩnh viễn bên cạnh hắn hay không!
“Này, tiểu quỷ, đệ làm sao vậy!” Diệp Quân Lan trở lại, đã nhìn thấy Mã Văn Tài ngồi ngây ngốc trên giường, vẻ mặt dường như sắp khóc nhưng không có nước mắt, bi thương im lặng, lại khiến cho người ta đai đớn vạn phần!
“Tỷ thật sự. . . . . .” Mã Văn Tài chậm rãi xuống giường, đi về phía nàng, dừng ở trước mặt nàng, vươn tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của Diệp Quân Lan.
Không chạm vào được? Nàng thật sự là quỷ? Mã Văn Tài xoay người, nhìn Diệp Quân Lan. Thấy nàng nhún vai mang vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt có chút bi thương, nhưng giọng nói lại không thay đổi: “Ta nói, tiểu quỷ, đệ không cần thử! Ta là quỷ, đệ là người, không chạm vào được!” Nàng đã làm quỷ gần trăm năm rồi.
“Nói như vậy, tối hôm qua không phải là mơ?” Mã Văn Tài mặc dù tiếc nuối không thể chạm vào Diệp Quân Lan, nhưng đối với chuyện tối hôm qua là thật, hắn vẫn rất cao hứng, rốt cục hắn không phải một mình nữa rồi!
“Ừ, cho nên, tiểu quỷ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!” Còn dư lại mấy ngày chúng ta sống cùng nhau a!
“Được!” Mã Văn Tài khẽ cười, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng có thể nhìn ra được tương lai tuyệt đại tao nhã (tuyệt đại tao nhã : tuyệt thế hào hoa phong nhã).
Diệp Quân Lan vô cùng buồn bực nghĩ trong lòng, tiểu quỷ này nha sau này tuyệt đối là họa thủy, không biết cô nương nhà ai sẽ bị hắn gây tai họa a! A di đà Phật, xin Bồ Tát phù hộ cho nàng ta!
Nhưng mà, nàng nghìn tính vạn tính, làm sao cũng không ngờ được người kia lại chính là mình!
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ngày đó thời tiết thật không tệ, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, đứa bé kia một mình đứng ở trong sân, kiên định đứng đó khiến người ta vô duyên vô cớ cảm thấy thê lương.
Chắc là ma chướng rồi, Diệp Quân Lan nghĩ như vậy, nếu không sao nàng lại nghĩ như vậya, cẩm y hoa phục, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, mỹ nữ giai nhân, đứa nhỏ này cái gì cũng có rồi, sao có thể không hạnh phúc chứ?
Diệp Quân Lan cảm thấy nàng vẫn nên đi thì hơn, ừ ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại, lần này thật sự tạm biệt rồi.
Diệp Quân Lan nghĩ nghĩ, bất giác lại xuất thần, thình lình nghe thấy có người gọi “Mẫu thân. . . . . .”, nàng hoảng hốt cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của đứa bé kia, ừ ừ, ánh mắt thật đẹp.
Đợi…đợi, đợi một chút, nó nhìn thấy nàng sao?! Diệp Quân Lan run rẩy nhấc tay lên, dùng ngón tay chỉ về phía đứa bé kia, hỏi: “Cháu. . . . . . cháu nhìn thấy ta?!” Không phải chứ, không phải nói người phàm không thể nhìn thấy quỷ sao, đứa nhỏ này trước kia không nhìn thấy nàng, bây giờ làm sao lại thấy?!
Đứa bé kia sững sờ nhìn nàng, không trả lời, nước mắt từ từ chảy xuống.
Diệp Quân Lan nhất thời luống cuống, liên tục an ủi: “Này, này, cháu đừng khóc, không phải nói nam tử hán đại trượng phu chảy máu không đổ lệ sao?!” Cho xin đi mà, tiểu tổ tông, đừng khóc có được hay không? Nàng sợ nhất con nít khóc đó!
Tiếp theo, nàng nghe thấy đứa bé kia nức nở nói: “Tại sao? . . . . . . Tại sao con không chạm được vào mẫu thân? . . . . . . Tại sao?? . . . . . .” có lẽ đứa bé kia muôn ôm nàng, nhưng lại vồ ếch hụt.
Màu bạc của ánh trăng chiếu xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của đứa bé kia, trên đó còn có thêm hai hàng nước mắt trong suốt.
Diệp Quân Lan bất giác có chút đau lòng, mẫu thân đứa nhỏ này mất rồi sao? Điều này cũng có thể giải thích được vì sao nó trông thấy nàng, người đã từng tận mắt nhìn thấy cái chết luôn đặc biệt nhạy cảm.
Diệp Quân Lan nhớ lại mẫu thân của đứa bé kia, quả thực là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, cũng khó trách đứa nhỏ này bi thương như vậy, nó nhất định rất yêu rất yêu mẹ mình a?
Đứa nhỏ này, có lẽ tưởng nàng là linh hồn của mẫu thân nó chăng, lại nói, nàng nhìn già như vậy sao? Được rồi, bây giờ không phải là lúc để tâm chuyện này, đứa nhỏ này dù sao cũng chỉ có tám tuổi, mặc dù giống ông cụ non nhưng trên thực tế vẫn còn bé.
Thôi, thôi, dù sao qua ít ngày nữa nàng cũng phải đi, cứ xem như làm chuyện tốt vậy.
Diệp Quân Lan nghĩ một chút, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Lúc trước ta có gặp qua mẹ cháu, mẹ cháu trước khi đầu thai đã nhờ ta chuyển lời, nói cháu đừng đau lòng, sống cho tốt, vui vẻ hạnh phúc, như thế là mẹ cháu thoả mãn rồi.”
“Dì không phải mẫu thân?” Ánh mắt đứa bé kia vốn chờ mong liền nhanh chóng ủ rũ, giọng nói cũng ảm đạm, “Mẫu thân bảo dì chuyển lời, nhưng vì sao người lại không đến đây, có phải không cần con nữa rồi hay không? Dì gạt ta, có đúng hay không?” Thân thể nhỏ bé nhỏ giọng khóc nức nở, vô cùng đáng thương.
Diệp Quân Lan phút chốc nói không lên lời, không biết nên nói gì cho phải: “Cái kia, cái kia, dĩ nhiên không phải vậy, mẹ cháu cũng không có biện pháp, nếu không sao lại bảo ta tới chăm sóc cháu nha.” Nàng nói này, tiểu quỷ, ngươi có thể đừng mẫn cảm như vậy được không!
Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói không xác định ẩn chứa chút vui mừng của đứa bé kia: “Thật sao?”
Diệp Quân Lan gật đầu lia lịa, “Ừ ừ!” Đúng vậy đúng vậy, không sai!
“Như vậy có phải dì sẽ mãi ở bên cạnh ta hay không, sẽ không giống mẫu thân bỏ ta mà đi, có đúng không?” Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lan, trong ánh mắt mang theo chút rối rắm, trên mặt ẩn ẩn sự khát vọng không nói ra lời. Có phải dì sẽ vẫn ở bên cạnh ta, cùng ta lớn lên, cho đến vĩnh viễn không?
Diệp Quân Lan sửng sốt, cảm thấy hình như có cái gì không đúng, nhưng nhìn khuôn mặt hi vọng của đứa bé kia, nàng không đành lòng cự tuyệt, đành gật đầu.
Đứa bé kia cười, đôi mắt đen sáng rực rỡ, tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh, thật sự xinh đẹp, nó nói: “Cứ quyết định như vậy! Cả đời không được rời đi!”
Diệp Quân Lan đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình cứ như vậy tự bán mình rồi, bất đắc dĩ nói: “Quyết định như vậy!” Giờ phút này nàng thật muốn bóp chết chính mình, vì sao chứ, nàng vậy mà lại không thể nhẫn tâm với đứa bé này, thật sự uổng phí một trăm năm lăn lộn mà!
Chẳng qua, dù sao không lâu nữa nàng sẽ phải đi đầu thai rồi, chỉ ở lại được vài ngày thôi!
Diệp Quân Lan vào ở Thính Hương Thủy Tạ, mặc dù nàng là quỷ, không cần phòng, nhưng đứa bé kia vẫn kiên trì muốn nàng ở cùng một chỗ với nó.
Được rồi, được rồi, nàng không sao cả ! Ăn không được đậu hủ của tiểu chính thái (ý chỉ những đứa bé rất đáng yêu), nhìn một chút bổ mắt cũng được!
Diệp Quân Lan bay đến trước mặt đứa bé đang nằm trên giường, thật đáng tiếc a, một cái giường tốt như vậy thế nhưng nàng không thể ngủ! Nàng nhìn tiểu quỷ đang nằm, hỏi: “Đúng rồi, tiểu quỷ, cháu tên là gì?” Lại nói, nàng bây giờ còn chưa biết đứa bé đó tên gọi là gì đây!
“Mã Văn Tài!”
Xì —— Diệp Quân Lan nhịn không được bật cười một tiếng, khụ khụ khụ, Mã Văn Tài, không phải chứ?! Đây không phải đại nhân vật phản diện nổi tiếng, gậy đánh uyên ương trong Lương Chúc sao sao?
Diệp Quân Lan đánh giá một lượt từ trên xuống dưới tên tiểu quỷ tự xưng là Mã Văn Tài kia, chậc chậc, bộ dáng họa thủy như vậy, người nào tin được nó là kẻ đầu to óc heo, con cóc thối muốn ăn thịt thiên nga, lừa quỷ sao! Tuyệt đối không thể nào, tám phần là cùng tên cùng họ, nhưng mà vì ngăn chặn tình huống như thế phát sinh, hôm nào phải nói cho nó biết câu chuyện Lương Chúc mới được!
Tiểu quỷ kia bị nàng nhìn rất khó hiểu, không được tự nhiên hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy? Tên ta có vấn đề sao?” Cười đến quái dị như vậy?!
“Không có, tuyệt đối không có!” Diệp Quân Lan lắc đầu liên tục, nói tiếp: “Tiểu quỷ, cháu có tên chữ hay không, chi bằng ta đặt cho cháu một tên?” Đề phòng sau này mỗi lần gọi tên nó nàng liền cười một trận.
“Tùy dì!” Mã Văn Tài rất không sao cả trả lời, dù sao nó cũng không muốn phụ thân đặt, không bằng để cho nàng đặt đi!
“Ừm ừm, tiểu quỷ, gọi Tu Nhân đi? !” Hi vọng sau này ngươi có thể làm một người phân biệt rõ sai trái, kiên định, thông tuệ, Diệp Quân Lan khẽ mỉm cười, nhìn tiểu quỷ, tiểu quỷ kia thấy vậy đỏ mặt.
Hồi lâu, mới lên tiếng: “Được!”
Diệp Quân Lan nhíu mày, thật sự buồn cười nhìn tiểu quỷ thẹn thùng, cái này không ổn a, còn phải ở chung mấy ngày, da mặt tiểu quỷ mỏng như vậy, sao mà được?!
“Đúng rồi, tiểu quỷ, ta tên là Diệp Quân Lan!” Diệp Quân Lan đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa nói tên cho tiểu quỷ: “Đệ có thể gọi ta là Lan tỷ tỷ!” Như vậy nghe trẻ hơn nhiều a ! Thật ra mang theo tiểu đệ cũng không tồi, mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ chung sống hoà thuận!
Tiểu quỷ kia trở mình, hừ lạnh một tiếng, Diệp Quân Lan sao?
Ngày thứ hai, Mã Văn Tài thức dậy, thế nhưng không thấy bóng dáng Diệp Quân Lan.
Mặt Mã Văn Tài chìm xuống, trong mắt âm thầm chan chứa bi thương, chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mộng? Hắn khẽ cười ra tiếng, mang theo chút điên cuồng, đúng vậy, cõi đời này làm sao có thể có quỷ chứ?
Này, tiểu quỷ, sau này gọi đệ là Tu Nhân nhé?
Tiểu quỷ, ta tên là Diệp Quân Lan, sau này đệ có thể gọi ta là Lan tỷ tỷ.
Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, trong mơ có một người đáp ứng sẽ ở bên cạnh hắn cả đời! Hắn tràn đầy vui mừng, cho rằng rốt cục không cần một mình cô đơn sống nữa rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau tỉnh lại, cái gì cũng không có!
Nếu như có thể, tại sao lại để hắn tỉnh lại, hắn tình nguyện sống trong mộng, như vậy có phải sẽ có một người vĩnh viễn bên cạnh hắn hay không!
“Này, tiểu quỷ, đệ làm sao vậy!” Diệp Quân Lan trở lại, đã nhìn thấy Mã Văn Tài ngồi ngây ngốc trên giường, vẻ mặt dường như sắp khóc nhưng không có nước mắt, bi thương im lặng, lại khiến cho người ta đai đớn vạn phần!
“Tỷ thật sự. . . . . .” Mã Văn Tài chậm rãi xuống giường, đi về phía nàng, dừng ở trước mặt nàng, vươn tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của Diệp Quân Lan.
Không chạm vào được? Nàng thật sự là quỷ? Mã Văn Tài xoay người, nhìn Diệp Quân Lan. Thấy nàng nhún vai mang vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt có chút bi thương, nhưng giọng nói lại không thay đổi: “Ta nói, tiểu quỷ, đệ không cần thử! Ta là quỷ, đệ là người, không chạm vào được!” Nàng đã làm quỷ gần trăm năm rồi.
“Nói như vậy, tối hôm qua không phải là mơ?” Mã Văn Tài mặc dù tiếc nuối không thể chạm vào Diệp Quân Lan, nhưng đối với chuyện tối hôm qua là thật, hắn vẫn rất cao hứng, rốt cục hắn không phải một mình nữa rồi!
“Ừ, cho nên, tiểu quỷ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!” Còn dư lại mấy ngày chúng ta sống cùng nhau a!
“Được!” Mã Văn Tài khẽ cười, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng có thể nhìn ra được tương lai tuyệt đại tao nhã (tuyệt đại tao nhã : tuyệt thế hào hoa phong nhã).
Diệp Quân Lan vô cùng buồn bực nghĩ trong lòng, tiểu quỷ này nha sau này tuyệt đối là họa thủy, không biết cô nương nhà ai sẽ bị hắn gây tai họa a! A di đà Phật, xin Bồ Tát phù hộ cho nàng ta!
Nhưng mà, nàng nghìn tính vạn tính, làm sao cũng không ngờ được người kia lại chính là mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.