Chương 50: Không hôn được
Tây Tây Đặc
27/04/2021
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hùng Bạch bụm miệng trộm cười, may là lúc còn nhỏ dại nghe lời ông thợ đóng giày ngoài góc đường, phải học được nhiều ngón nghề, nên hồi ở nước ngoài học được chỗ các chiến hữu một đống trò mèo.
Lão đại, đàn em anh không tiện hành động nữa rồi, giờ phải dựa vào anh thôi.
"Rầm —— "
Trần Tử Húc đá vào chân bàn: "Cái này không tính, chơi lại."
"Cậu nói không tính là không tính à? Mười chín tuổi còn không bằng chín tuổi, quỷ ấu trĩ." Ánh mắt Hùng Bạch phun ra lửa, chế giễu làm mặt quỷ.
Gân xanh trên người Trần Tử Húc hằn lên cả, tên lùn chết tiệt!
Giang Dương sờ sờ môi mình: "Đúng thế, cũng không buộc phải hôn."
Trần Tử Húc còn chưa kịp phản ứng việc anh họ về phe mình, đã nghe người nọ chêm một câu: "Còn có thể làm thêm một nháy nữa."
"…"
Trần Tử Húc ném bật lửa, gào to: "Con mẹ nó anh còn muốn gây sự…"
"Rồi, ồn ào đau tai."
Vương Vu Dạng ngắt lời, anh nghiêng đầu giữ lấy cằm thanh niên, quay mặt hắn về phía mình, hỏi với giọng bề trên: "Có được không?"
Quai hàm Chu Dịch căng cứng, hắn chưa nói được, cũng chưa nói không được, nơi đáy mắt là mảng đen thăm thẳm.
Vương Vu Dạng chậm rãi ghì sát vào, bất đắc dĩ cười: "Tiểu Dịch, cậu mím môi chặt quá, cứ thế thì làm sao chúng ta có nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt được."
Chu Dịch vẫn chưa thôi mím chặt môi, trên mặt không có biểu cảm gì, không đoán được suy nghĩ của hắn.
Vương Vu Dạng miết cằm hắn, khẽ khàng di chuyển sang trái rồi lại sang phải, như muốn tìm góc độ thoải mái nhất để hôn.
Vừa như tập trung, lại như hờ hững.
Trần Tử Húc khiếp sợ đến mức hai con ngươi muốn rớt ra ngoài, thoạt trông rất giống một tên ngu ngốc.
Hùng Bạch đỏ bừng mặt che mũi, cảm thấy bây giờ chú siêu siêu 1.
Giang Dương xem trò từ đầu đến đuôi vẫn không mở miệng, biết mình có độ am hiểu nhất định với Lâm Thiếu Nam, ít nhiều gì cũng đã quen biết y rất nhiều năm. Nếu lúc này y mở mắt lên, tình hình chắc chắn sẽ cực nóng.
Mà Lâm Thiếu Nam không buồn nhấc mi mắt, giờ phút này Giang Dương có thể khẳng định được, rất thú vị.
Trước đây Giang Dương nhắc đến Vương Vu Dạng, ôm tâm tình xem trò vui khiến người đến bên cạnh y, cố gắng để thỏa lòng mong muốn, rốt cuộc y vẫn như trước kia.
Cảm giác dẫu giống nhau, nhưng đó cũng không phải nhị gia, người chết chung quy vẫn là người đã không còn tồn tại trên đời.
Còn giấu giấu giếm giếm, cẩn thận như vậy làm gì?
Giang Dương thấy trên mặt Lâm Thiếu Nam có vẻ thương hại, đồng tình, kiêng dè, còn có mấy phần kỳ lạ; nghĩ không ra.
Sau đó chuyển tầm mắt về hai nhân vật chính, chờ xem phần đặc sắc.
Chóp mũi Vương Vu Dạng chạm vào chóp mũi thanh niên, cọ cọ mấy lần như trêu thú nuôi nhỏ.
Chu Dịch đột nhiên ngưng thở, sống lưng cứng đờ đến cực điểm, tim hắn đập hụt một nhịp, mắt hơi rũ xuống, để mặc hơi thở ẩm ướt nóng bừng vây lấy cơ thể.
Cảm giác ngứa ngáy trong chốc lát lan tràn toàn bộ thể xác, ngầm ngầm chọc ngoáy tận sâu đáy lòng run rẩy của hắn một lúc, toàn thân trở nên kích động không thể kiểm soát.
Giang Dương đưa mắt nhìn Lâm Thiếu Nam, thấy y chăm chăm vào hoa văn trên bàn, không để ý như thể mọi việc đều không liên quan đến mình, bàn tay đặt trên đùi lại run lên bần bật; bội phục tặc lưỡi một cái, bất giác nhớ về chút hồi ức năm xưa.
Có thể chọn người lên giường với nhị gia, cũng có thể ở bên xem kẻ khác hầu hạ nhị gia, vì đóng vai một người em trai mà dùng hết sức nắm lấy chút dung túng dành cho riêng mình, trở thành người lâu nhất ở bên nhị gia.
Loại tình cảm này không biết đã vặn vẹo méo mó thành thứ quái quỷ gì.
Đối với thứ hàng nhái này, Lâm Thiếu Nam sẽ theo bản năng mà ẩn nhẫn, đeo lên gương mặt mình một lớp mặt nạ, không mảy may dám để nó sứt mẻ vụn vỡ, để lộ bản ngã chân thực nhất khuất lấp bên trong.
Giang Dương cảm thán, nhị gia chết rồi cũng tốt, nếu không chết, chỉ sợ sau này cũng không thể chết tử tế.
Tình yêu là thứ rất ghê sợ, giúp mình có khả năng biến người ta thành kẻ điên, hoặc cũng có thể giúp người ta biến mình thành kẻ cuồng loạn. May mà mình đã biến khỏi nó từ sớm.
Khóe môi Giang Dương khẽ nhếch lên, đáy mắt tê dại.
Không khí quái dị lan tràn khắp căn phòng, lặng yên không một tiếng động.
Trạng thái thờ ơ của từng người cũng khác nhau.
Hai nhân vật chính không biết dựng lên tấm màn chắn từ bao giờ, đưa hai người họ vào một thế giới riêng biệt.
"Tiểu Dịch," Giọng Vương Vu Dạng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Nhắm mắt lại."
Chu Dịch như bị mê hoặc mà nhắm hai mắt lại, có luồng hơi ấm nóng lướt trên môi, lồng ngực hắn như bị nhét một cái trống thật to vào, dồn dập đinh tai.
Lúc nhịp trống trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, bên tai hắn có tiếng thở dài: "Xin lỗi, tôi không hôn được."
Tựa như bị ai đó bóp chặt cổ nhét băng đá vào trong, luồng nhiệt nỏng bỏng chạy loạn trong cơ thể Chu Dịch thình lình ngưng lại, toàn bộ cơ thể cứng đờ. Hắn mở mắt, đập vào là biểu cảm ái ngại khó xử của người đàn ông kia.
Tiếng trống nơi lồng ngực biến mất chẳng thấy tăm hơi, gần như chết lặng.
Vương Vu Dạng day mi tâm: "Ở đây tôi lớn tuổi nhất mà lại không tuân thủ luật chơi thế này, có hơi bắt nạt các cậu nhỉ, đúng không…"
Còn chưa dứt câu, thanh niên bên cạnh đã đứng dậy ra ngoài.
Không khí tĩnh lặng quái dị ban đầu xuất hiện vết nứt, trong chốc lát vỡ tan thành năm bảy mảnh.
Tay Lâm Thiếu Nam không còn run rẩy, y nhã nhặn nâng tách trà lên, rũ mắt nhấp hai ngụm, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giang Dương dựa vào lưng ghế thở một hơi, thầm than đáng tiếc thật.
Nhị gia không có yêu cầu gì khác đối với mấy đứa trẻ bên người, nghe lời, phải ngoan ngoãn, lúc tâm trạng không tệ sẽ ôm đứa trẻ nọ vào lòng, có thể xoa đầu hôn lên mặt, sẽ không hôn môi, càng không có chuyện hôn nồng nhiệt. Cũng không có ai dám làm bậy trước mặt.
Mặc dù chỉ là hàng nhái hôn cũng có thể xem thành nghiện, thật sự… uổng công mong đợi từ nãy giờ.
Trần Tử Húc xếp bài lại: "Được rồi được rồi, phá luật thì phá luật, chơi chiếc gì nữa, nghỉ."
"Chú, tôi dẫn chú lên tầng ba mươi hai đi ăn nha."
Vương Vu Dạng đẩy cánh tay của Trần Tử Húc đang gác trên vai mình ra, quay đầu nói: "Tiểu Bạch, nhóc…"
"Cháu ra xem lão đại."
Hùng Bạch nói thì nói như thế, chứ vừa ra khỏi cửa cậu nhóc đã chui vào góc tường, ngồi sụp xuống như quả bóng bị xì hơi, mỏ bĩu hết ra.
Hỏng rồi ư?
Có mỗi việc trợ công cho dân tay mơ yêu đương cũng không làm được?
Ôi ôi ôi, sao lại phiền phức như vậy, có thể cài chương trình vào tim người ta thì hay rồi.
Bốn người lần lượt đi ra, trong phòng chỉ còn hai.
Giang Dương đùa cợt: "Tôi còn tưởng Lâm thiếu sẽ ngăn lại chứ, dù sao Vương Vu Dạng cũng là người giống nhị gia nhất rồi, vẻ ngoài thì bất đồng, nhưng cảm giác lại rất giống, rất kỳ lạ."
"Nhìn anh ta động chạm với người khác tôi còn thấy quái quái, rốt cuộc lại tránh né khiến tôi có hơi tò mò đây."
Lâm Thiếu Nam cầm tách trà.
Giang Dương thấy y không nói gì, tự nói tiếp: "Mà nghĩ lại thì cũng đúng, nhị gia động chạm với người khác Lâm thiếu cũng sẽ không làm gì, huống chi là hàng nhái."
Lâm Thiếu Nam hơi mím môi: "Quản lý Giang, nhị gia đã qua đời rồi, không có việc gì đừng hở chút lại nhắc đến, để nhị gia ngủ yên."
Giang Dương thở dài: "Tôi nhớ nhị gia mà thôi."
Mặt Lâm Thiếu Nam ảm đạm: "Nén bi thương."
Giang Dương lại gần, kề sát vào tai y: "Lúc nhị gia đi, anh đoán xem phản ứng đầu tiên của tôi là gì? Tôi nghĩ anh sẽ cùng đi với anh ấy, bởi vì với tôi, anh xa nhị gia sẽ sống không nổi."
"Anh không đi, đôi lúc tôi lại có ảo giác nhị gia cũng chưa từng rời đi."
Lâm Thiếu Nam rũ mắt nhấp một ngụm trà.
"Trước đây tôi cũng nói rất rõ rồi, anh cớ gì phải diễn trước mặt tôi? Nhị gia đi cũng đã đi rồi, tâm tư của anh nhị gia cũng vĩnh viễn không biết được, anh không phải mang chi cho nặng lòng, sợ nhị gia phát hiện sẽ không để anh bên cạnh nữa."
Giang Dương thẳng người dậy, nói: "Thật ra mà nói, tôi sống hai mươi bảy hai mươi tám năm rồi tổng cộng chỉ nể phục hai người. Nhị gia là một, anh là hai, những năm này anh làm sao…"
Lâm Thiếu Nam đặt tách trà xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.
Giang Dương xì một tiếng, từ đầu đến cuối tên này không ngẩng đầu, giấu thứ gì trong mắt đây mà.
Cứ cảm thấy có gì đó rất lạ.
Nhị gia đã đi thật, Giang Dương tận mắt trông thấy.
Đêm nay cũng chẳng có trò gì vui, phí thời gian. Giang Dương thất vọng tìm mấy đứa trẻ chơi đùa.
Hùng Bạch lủi trong góc tường nghĩ lại từng thứ rối rắm trong não, hết cái này đến cái nọ, nhưng mãi cũng chẳng rõ được. Cậu nhóc ỉu xìu bẹp dúm vào phòng vệ sinh rửa tay.
Không tìm người.
Trong đầu Hùng Bạch chợt hiện lên hình ảnh lão đại lau nước mắt, run rẩy nổi da gà đầy người, móc điện thoại ra gọi điện: "Lão đại, anh đang ở đâu thế?"
Giọng Chu Dịch khàn khàn: "Bên ngoài."
Hùng Bạch nhanh chóng xuống khỏi thang máy, chạy tới bên bồn hoa rít hai hơi thuốc, chưa kịp nói gì đã bất thình lình nghe thấy tiếng chất vấn trên đầu.
"Nhìn ra từ bao giờ?"
Hùng Bạch bối rối vài giây, bất giác nhớ đến mấy trò lộ liễu của mình kia, ngượng ngùng nói: "Cũng, cũng không bao lâu."
Chu Dịch không hỏi, cũng không nhiều lời, hắn chỉ nói: "Sau này không được bày trò."
Hùng Bạch ậm ừ ngoài miệng, trong lòng lại nói thầm, lão đại, trình đánh người của anh hạng nhất, nhưng cua người thì thật sự nát quá nát, không có trợ công thì mối tình đầu của anh sẽ mãi chỉ là lý thuyết trong lòng thôi, sẽ không mọc rễ nảy mầm được đâu nha.
Chu Dịch bỗng mở miệng: "Làm thêm nữa, anh ấy sẽ phát hiện."
Hùng Bạch mơ hồ "À" một tiếng.
Chu Dịch nhìn điếu thuốc trên tay mình: "Tôi không muốn anh ấy chán ghét mình."
Hùng Bạch không nghĩ ngợi gì đáp luôn: "Chú đối xử với anh rất tốt đó."
Đôi môi mỏng của Chu Dịch khẽ hé mở: "Anh ấy cũng tốt với cậu."
Hùng Bạch nghẹn họng.
Chu Dịch gảy tàn thuốc: "Anh ấy đâu?"
Hùng Bạch nói: "Tóc tím dẫn chú lên tầng ba mươi hai ăn rồi."
Chu Dịch ném đầu lọc xuống đất, di giày dụi tắt, quay người trở về Kim Tôn, lúc sắp đến cửa, hắn không quay lại hỏi một câu.
"Tiểu Bạch, rất rõ ràng sao?"
Câu hỏi này đến đột ngột, cung phản xạ của Hùng Bạch lại được rút ngắn cách kỳ lạ, hiểu hết câu hỏi chỉ trong vài giây.
"Em chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đem lòng nghiêm túc yêu thích ai, là loại luôn tự gặm nỗi đau của mình."
Giọng Hùng Bạch mềm mại êm ái, mang theo vẻ ngây thơ: "Cho nên em không hiểu chuyện tình ái."
"Tâm tư của lão đại đối với chú, mới đầu em không biết, chỉ nhìn ra anh để tâm chăm sóc sinh hoạt của chú, rất quan tâm tới chú, sau đó anh hỏi em có muốn có nhà hay không, có người mình thích hay không; câu hỏi kỳ lạ, biểu cảm cũng kỳ lạ nốt, từ đó em bắt đầu dấy lên nghi ngờ. Rồi sau đó nữa là đợt hỏa hoạn chú bị thương, anh căng thẳng đến mức không giống lão đại mà em biết."
Dừng một chút, Hùng Bạch tiếp tục: "Ngay lúc đó, cái lúc mà anh bôi thuốc cho chú, em mới bình tĩnh lại."
"Em là từng bước một phát giác ra được, không biết trong mắt người khác lão đại có rõ ràng hay không." Cậu nhóc chần chừ, không chắc chắn, "Em nghĩ đại khái thôi, có khả năng là không rõ ràng?"
Chu Dịch không nói gì thêm.
"À, lão đại, chú không hôn anh, có thể là do ngượng ngùng."
Hùng Bạch biết mình xạo ke, chú hoàn toàn nhìn chẳng như người ngượng ngùng hay xấu hổ.
Bóng lưng Chu Dịch lặng lẽ.
Tầng ba mươi hai, Vương Vu Dạng ăn salad trái cây.
Trần Tử Húc nhìn anh chằm chằm: "Chú, lúc trước chú nói lúc chú biết chơi tôi còn chưa sinh ra, thực ra tôi không tin. Khoảng thời gian này ở gần chú, tôi cảm thấy chú thật sự có thể, tại sao vừa nãy không tiếp tục chơi?"
Vương Vu Dạng bất đắc dĩ cười: "Đã từng này tuổi rồi, không muốn làm trò cười nữa."
Trần Tử Húc ngây ngẩn cả người.
Hùng Bạch bụm miệng trộm cười, may là lúc còn nhỏ dại nghe lời ông thợ đóng giày ngoài góc đường, phải học được nhiều ngón nghề, nên hồi ở nước ngoài học được chỗ các chiến hữu một đống trò mèo.
Lão đại, đàn em anh không tiện hành động nữa rồi, giờ phải dựa vào anh thôi.
"Rầm —— "
Trần Tử Húc đá vào chân bàn: "Cái này không tính, chơi lại."
"Cậu nói không tính là không tính à? Mười chín tuổi còn không bằng chín tuổi, quỷ ấu trĩ." Ánh mắt Hùng Bạch phun ra lửa, chế giễu làm mặt quỷ.
Gân xanh trên người Trần Tử Húc hằn lên cả, tên lùn chết tiệt!
Giang Dương sờ sờ môi mình: "Đúng thế, cũng không buộc phải hôn."
Trần Tử Húc còn chưa kịp phản ứng việc anh họ về phe mình, đã nghe người nọ chêm một câu: "Còn có thể làm thêm một nháy nữa."
"…"
Trần Tử Húc ném bật lửa, gào to: "Con mẹ nó anh còn muốn gây sự…"
"Rồi, ồn ào đau tai."
Vương Vu Dạng ngắt lời, anh nghiêng đầu giữ lấy cằm thanh niên, quay mặt hắn về phía mình, hỏi với giọng bề trên: "Có được không?"
Quai hàm Chu Dịch căng cứng, hắn chưa nói được, cũng chưa nói không được, nơi đáy mắt là mảng đen thăm thẳm.
Vương Vu Dạng chậm rãi ghì sát vào, bất đắc dĩ cười: "Tiểu Dịch, cậu mím môi chặt quá, cứ thế thì làm sao chúng ta có nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt được."
Chu Dịch vẫn chưa thôi mím chặt môi, trên mặt không có biểu cảm gì, không đoán được suy nghĩ của hắn.
Vương Vu Dạng miết cằm hắn, khẽ khàng di chuyển sang trái rồi lại sang phải, như muốn tìm góc độ thoải mái nhất để hôn.
Vừa như tập trung, lại như hờ hững.
Trần Tử Húc khiếp sợ đến mức hai con ngươi muốn rớt ra ngoài, thoạt trông rất giống một tên ngu ngốc.
Hùng Bạch đỏ bừng mặt che mũi, cảm thấy bây giờ chú siêu siêu 1.
Giang Dương xem trò từ đầu đến đuôi vẫn không mở miệng, biết mình có độ am hiểu nhất định với Lâm Thiếu Nam, ít nhiều gì cũng đã quen biết y rất nhiều năm. Nếu lúc này y mở mắt lên, tình hình chắc chắn sẽ cực nóng.
Mà Lâm Thiếu Nam không buồn nhấc mi mắt, giờ phút này Giang Dương có thể khẳng định được, rất thú vị.
Trước đây Giang Dương nhắc đến Vương Vu Dạng, ôm tâm tình xem trò vui khiến người đến bên cạnh y, cố gắng để thỏa lòng mong muốn, rốt cuộc y vẫn như trước kia.
Cảm giác dẫu giống nhau, nhưng đó cũng không phải nhị gia, người chết chung quy vẫn là người đã không còn tồn tại trên đời.
Còn giấu giấu giếm giếm, cẩn thận như vậy làm gì?
Giang Dương thấy trên mặt Lâm Thiếu Nam có vẻ thương hại, đồng tình, kiêng dè, còn có mấy phần kỳ lạ; nghĩ không ra.
Sau đó chuyển tầm mắt về hai nhân vật chính, chờ xem phần đặc sắc.
Chóp mũi Vương Vu Dạng chạm vào chóp mũi thanh niên, cọ cọ mấy lần như trêu thú nuôi nhỏ.
Chu Dịch đột nhiên ngưng thở, sống lưng cứng đờ đến cực điểm, tim hắn đập hụt một nhịp, mắt hơi rũ xuống, để mặc hơi thở ẩm ướt nóng bừng vây lấy cơ thể.
Cảm giác ngứa ngáy trong chốc lát lan tràn toàn bộ thể xác, ngầm ngầm chọc ngoáy tận sâu đáy lòng run rẩy của hắn một lúc, toàn thân trở nên kích động không thể kiểm soát.
Giang Dương đưa mắt nhìn Lâm Thiếu Nam, thấy y chăm chăm vào hoa văn trên bàn, không để ý như thể mọi việc đều không liên quan đến mình, bàn tay đặt trên đùi lại run lên bần bật; bội phục tặc lưỡi một cái, bất giác nhớ về chút hồi ức năm xưa.
Có thể chọn người lên giường với nhị gia, cũng có thể ở bên xem kẻ khác hầu hạ nhị gia, vì đóng vai một người em trai mà dùng hết sức nắm lấy chút dung túng dành cho riêng mình, trở thành người lâu nhất ở bên nhị gia.
Loại tình cảm này không biết đã vặn vẹo méo mó thành thứ quái quỷ gì.
Đối với thứ hàng nhái này, Lâm Thiếu Nam sẽ theo bản năng mà ẩn nhẫn, đeo lên gương mặt mình một lớp mặt nạ, không mảy may dám để nó sứt mẻ vụn vỡ, để lộ bản ngã chân thực nhất khuất lấp bên trong.
Giang Dương cảm thán, nhị gia chết rồi cũng tốt, nếu không chết, chỉ sợ sau này cũng không thể chết tử tế.
Tình yêu là thứ rất ghê sợ, giúp mình có khả năng biến người ta thành kẻ điên, hoặc cũng có thể giúp người ta biến mình thành kẻ cuồng loạn. May mà mình đã biến khỏi nó từ sớm.
Khóe môi Giang Dương khẽ nhếch lên, đáy mắt tê dại.
Không khí quái dị lan tràn khắp căn phòng, lặng yên không một tiếng động.
Trạng thái thờ ơ của từng người cũng khác nhau.
Hai nhân vật chính không biết dựng lên tấm màn chắn từ bao giờ, đưa hai người họ vào một thế giới riêng biệt.
"Tiểu Dịch," Giọng Vương Vu Dạng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Nhắm mắt lại."
Chu Dịch như bị mê hoặc mà nhắm hai mắt lại, có luồng hơi ấm nóng lướt trên môi, lồng ngực hắn như bị nhét một cái trống thật to vào, dồn dập đinh tai.
Lúc nhịp trống trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, bên tai hắn có tiếng thở dài: "Xin lỗi, tôi không hôn được."
Tựa như bị ai đó bóp chặt cổ nhét băng đá vào trong, luồng nhiệt nỏng bỏng chạy loạn trong cơ thể Chu Dịch thình lình ngưng lại, toàn bộ cơ thể cứng đờ. Hắn mở mắt, đập vào là biểu cảm ái ngại khó xử của người đàn ông kia.
Tiếng trống nơi lồng ngực biến mất chẳng thấy tăm hơi, gần như chết lặng.
Vương Vu Dạng day mi tâm: "Ở đây tôi lớn tuổi nhất mà lại không tuân thủ luật chơi thế này, có hơi bắt nạt các cậu nhỉ, đúng không…"
Còn chưa dứt câu, thanh niên bên cạnh đã đứng dậy ra ngoài.
Không khí tĩnh lặng quái dị ban đầu xuất hiện vết nứt, trong chốc lát vỡ tan thành năm bảy mảnh.
Tay Lâm Thiếu Nam không còn run rẩy, y nhã nhặn nâng tách trà lên, rũ mắt nhấp hai ngụm, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giang Dương dựa vào lưng ghế thở một hơi, thầm than đáng tiếc thật.
Nhị gia không có yêu cầu gì khác đối với mấy đứa trẻ bên người, nghe lời, phải ngoan ngoãn, lúc tâm trạng không tệ sẽ ôm đứa trẻ nọ vào lòng, có thể xoa đầu hôn lên mặt, sẽ không hôn môi, càng không có chuyện hôn nồng nhiệt. Cũng không có ai dám làm bậy trước mặt.
Mặc dù chỉ là hàng nhái hôn cũng có thể xem thành nghiện, thật sự… uổng công mong đợi từ nãy giờ.
Trần Tử Húc xếp bài lại: "Được rồi được rồi, phá luật thì phá luật, chơi chiếc gì nữa, nghỉ."
"Chú, tôi dẫn chú lên tầng ba mươi hai đi ăn nha."
Vương Vu Dạng đẩy cánh tay của Trần Tử Húc đang gác trên vai mình ra, quay đầu nói: "Tiểu Bạch, nhóc…"
"Cháu ra xem lão đại."
Hùng Bạch nói thì nói như thế, chứ vừa ra khỏi cửa cậu nhóc đã chui vào góc tường, ngồi sụp xuống như quả bóng bị xì hơi, mỏ bĩu hết ra.
Hỏng rồi ư?
Có mỗi việc trợ công cho dân tay mơ yêu đương cũng không làm được?
Ôi ôi ôi, sao lại phiền phức như vậy, có thể cài chương trình vào tim người ta thì hay rồi.
Bốn người lần lượt đi ra, trong phòng chỉ còn hai.
Giang Dương đùa cợt: "Tôi còn tưởng Lâm thiếu sẽ ngăn lại chứ, dù sao Vương Vu Dạng cũng là người giống nhị gia nhất rồi, vẻ ngoài thì bất đồng, nhưng cảm giác lại rất giống, rất kỳ lạ."
"Nhìn anh ta động chạm với người khác tôi còn thấy quái quái, rốt cuộc lại tránh né khiến tôi có hơi tò mò đây."
Lâm Thiếu Nam cầm tách trà.
Giang Dương thấy y không nói gì, tự nói tiếp: "Mà nghĩ lại thì cũng đúng, nhị gia động chạm với người khác Lâm thiếu cũng sẽ không làm gì, huống chi là hàng nhái."
Lâm Thiếu Nam hơi mím môi: "Quản lý Giang, nhị gia đã qua đời rồi, không có việc gì đừng hở chút lại nhắc đến, để nhị gia ngủ yên."
Giang Dương thở dài: "Tôi nhớ nhị gia mà thôi."
Mặt Lâm Thiếu Nam ảm đạm: "Nén bi thương."
Giang Dương lại gần, kề sát vào tai y: "Lúc nhị gia đi, anh đoán xem phản ứng đầu tiên của tôi là gì? Tôi nghĩ anh sẽ cùng đi với anh ấy, bởi vì với tôi, anh xa nhị gia sẽ sống không nổi."
"Anh không đi, đôi lúc tôi lại có ảo giác nhị gia cũng chưa từng rời đi."
Lâm Thiếu Nam rũ mắt nhấp một ngụm trà.
"Trước đây tôi cũng nói rất rõ rồi, anh cớ gì phải diễn trước mặt tôi? Nhị gia đi cũng đã đi rồi, tâm tư của anh nhị gia cũng vĩnh viễn không biết được, anh không phải mang chi cho nặng lòng, sợ nhị gia phát hiện sẽ không để anh bên cạnh nữa."
Giang Dương thẳng người dậy, nói: "Thật ra mà nói, tôi sống hai mươi bảy hai mươi tám năm rồi tổng cộng chỉ nể phục hai người. Nhị gia là một, anh là hai, những năm này anh làm sao…"
Lâm Thiếu Nam đặt tách trà xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.
Giang Dương xì một tiếng, từ đầu đến cuối tên này không ngẩng đầu, giấu thứ gì trong mắt đây mà.
Cứ cảm thấy có gì đó rất lạ.
Nhị gia đã đi thật, Giang Dương tận mắt trông thấy.
Đêm nay cũng chẳng có trò gì vui, phí thời gian. Giang Dương thất vọng tìm mấy đứa trẻ chơi đùa.
Hùng Bạch lủi trong góc tường nghĩ lại từng thứ rối rắm trong não, hết cái này đến cái nọ, nhưng mãi cũng chẳng rõ được. Cậu nhóc ỉu xìu bẹp dúm vào phòng vệ sinh rửa tay.
Không tìm người.
Trong đầu Hùng Bạch chợt hiện lên hình ảnh lão đại lau nước mắt, run rẩy nổi da gà đầy người, móc điện thoại ra gọi điện: "Lão đại, anh đang ở đâu thế?"
Giọng Chu Dịch khàn khàn: "Bên ngoài."
Hùng Bạch nhanh chóng xuống khỏi thang máy, chạy tới bên bồn hoa rít hai hơi thuốc, chưa kịp nói gì đã bất thình lình nghe thấy tiếng chất vấn trên đầu.
"Nhìn ra từ bao giờ?"
Hùng Bạch bối rối vài giây, bất giác nhớ đến mấy trò lộ liễu của mình kia, ngượng ngùng nói: "Cũng, cũng không bao lâu."
Chu Dịch không hỏi, cũng không nhiều lời, hắn chỉ nói: "Sau này không được bày trò."
Hùng Bạch ậm ừ ngoài miệng, trong lòng lại nói thầm, lão đại, trình đánh người của anh hạng nhất, nhưng cua người thì thật sự nát quá nát, không có trợ công thì mối tình đầu của anh sẽ mãi chỉ là lý thuyết trong lòng thôi, sẽ không mọc rễ nảy mầm được đâu nha.
Chu Dịch bỗng mở miệng: "Làm thêm nữa, anh ấy sẽ phát hiện."
Hùng Bạch mơ hồ "À" một tiếng.
Chu Dịch nhìn điếu thuốc trên tay mình: "Tôi không muốn anh ấy chán ghét mình."
Hùng Bạch không nghĩ ngợi gì đáp luôn: "Chú đối xử với anh rất tốt đó."
Đôi môi mỏng của Chu Dịch khẽ hé mở: "Anh ấy cũng tốt với cậu."
Hùng Bạch nghẹn họng.
Chu Dịch gảy tàn thuốc: "Anh ấy đâu?"
Hùng Bạch nói: "Tóc tím dẫn chú lên tầng ba mươi hai ăn rồi."
Chu Dịch ném đầu lọc xuống đất, di giày dụi tắt, quay người trở về Kim Tôn, lúc sắp đến cửa, hắn không quay lại hỏi một câu.
"Tiểu Bạch, rất rõ ràng sao?"
Câu hỏi này đến đột ngột, cung phản xạ của Hùng Bạch lại được rút ngắn cách kỳ lạ, hiểu hết câu hỏi chỉ trong vài giây.
"Em chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đem lòng nghiêm túc yêu thích ai, là loại luôn tự gặm nỗi đau của mình."
Giọng Hùng Bạch mềm mại êm ái, mang theo vẻ ngây thơ: "Cho nên em không hiểu chuyện tình ái."
"Tâm tư của lão đại đối với chú, mới đầu em không biết, chỉ nhìn ra anh để tâm chăm sóc sinh hoạt của chú, rất quan tâm tới chú, sau đó anh hỏi em có muốn có nhà hay không, có người mình thích hay không; câu hỏi kỳ lạ, biểu cảm cũng kỳ lạ nốt, từ đó em bắt đầu dấy lên nghi ngờ. Rồi sau đó nữa là đợt hỏa hoạn chú bị thương, anh căng thẳng đến mức không giống lão đại mà em biết."
Dừng một chút, Hùng Bạch tiếp tục: "Ngay lúc đó, cái lúc mà anh bôi thuốc cho chú, em mới bình tĩnh lại."
"Em là từng bước một phát giác ra được, không biết trong mắt người khác lão đại có rõ ràng hay không." Cậu nhóc chần chừ, không chắc chắn, "Em nghĩ đại khái thôi, có khả năng là không rõ ràng?"
Chu Dịch không nói gì thêm.
"À, lão đại, chú không hôn anh, có thể là do ngượng ngùng."
Hùng Bạch biết mình xạo ke, chú hoàn toàn nhìn chẳng như người ngượng ngùng hay xấu hổ.
Bóng lưng Chu Dịch lặng lẽ.
Tầng ba mươi hai, Vương Vu Dạng ăn salad trái cây.
Trần Tử Húc nhìn anh chằm chằm: "Chú, lúc trước chú nói lúc chú biết chơi tôi còn chưa sinh ra, thực ra tôi không tin. Khoảng thời gian này ở gần chú, tôi cảm thấy chú thật sự có thể, tại sao vừa nãy không tiếp tục chơi?"
Vương Vu Dạng bất đắc dĩ cười: "Đã từng này tuổi rồi, không muốn làm trò cười nữa."
Trần Tử Húc ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.