Chương 93: Phiên ngoại 9
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Phiên ngoại 9: Ghen.
Chu Dịch ra khỏi phòng tắm, cầm quần áo ra ban công giặt.
Ben hút thuốc, khó hiểu hỏi: “Lão đại, quần áo cậu dính nhiều máu lắm rồi, vứt thẳng vào sọt rác đi chứ còn giặt gì nữa?”
Chu Dịch để quần áo vào thau, thờ ơ đáp: “Đồ vợ mua cho, bẩn thì giặt sạch, rách thì vá lại.”
Ben sửng sốt, bàn tay thô to luồn vào mái tóc vàng vuốt vuốt, để lộ đôi mày đậm tính hoang dã, gã cười: “Cảm động thật.”
Dứt lời, Ben bước đến ban công, tựa người vào cửa kính, khoanh tay trước ngực: “Lão đại, khả năng của cậu kém đi rồi.”
Cánh tay bị thương của Chu Dịch buông thõng bên phải mạn sườn, tay trái giặt quần áo, máu loãng liên tục chảy xuống thau nước.
Với câu nói này của cấp dưới, hắn không đưa ra ý kiến.
Ben cười, điếu thuốc bên môi run lên: “Nếu còn ở quân đoàn, tên nhóc kia có mơ cũng không chạm được đến một góc áo của cậu.”
“Ha ha, tôi nghĩ lúc đấy cậu phân tâm, suy nghĩ về vợ yêu của cậu, lo anh ta đun nước sôi có bị bỏng tay hay không, ăn bánh mì có lấy mứt trái cây không, đi tắm có bị trượt chân không, đi ngủ có quên đóng cửa sổ không...”
Chu Dịch dừng lại, nghiêng mặt, biểu cảm lạnh lẽo.
Ben thức thời im bặt, giơ tay lên lùi về sau vài bước, cười gượng vài tiếng: “Thượng Đế không thích mấy đứa trẻ kích động tàn bạo, bình tĩnh nào.”
Chu Dịch lạnh lùng: “Ben, không có lần sau.”
“Ok.” Ben hút vài hơi thuốc, nói chuyện chính: “Tên mặt trắng kia là đứa con nuôi Nadvi vừa ý nhất, mấy năm nay hắn âm mưu thuê sát thủ lấy mạng của lão đại cậu đây không thành công, đành tự mình mò đến, mang theo đống thuốc từ viện nghiên cứu, quyết ép cậu chết.”
“Nếu không phải tôi ở bar trùng hợp phát hiện ra hành tung của hắn, kịp thời thông báo cho cậu rồi cản người lại, tôi chắc rằng hắn muốn bắt vợ cậu để uy hiếp, thế thì thảm lắm.”
Quanh người Chu Dịch bao phủ bởi luồng sát khí đáng sợ.
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa hiểu nổi, tên mặt trắng đó trước đây sùng bái cậu bao nhiêu, còn muốn cậu dạy hắn mấy món võ Trung Quốc, sao hắn lại làm thế.”
Ben nhìn chằm chằm vào người bên dưới: “Lão đại, cậu giết ông già Nadvi đó nhỉ.”
Không khí trên ban công đột nhiên thay đổi.
Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy Chu Dịch, hai tay siết lại, xương bàn tay hằn lên, trắng bệch.
Mọi việc đã kết thúc từ ba năm trước, thế nhưng cứ ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua.
Trước khi biết được sự thật, Chu Dịch không tài nào tưởng tượng nổi Nadvi sẽ có quan hệ đến căn cứ thí nghiệm đó, lại là người đầu tư phía sau.
Nadvi muốn được tái sinh sau khi chết đi, nung nấu khát vọng trường sinh theo một nghĩa nào đó, đầu tư cho Tô Mạt và đám nghiên cứu viên, duy trì thí nghiệm trên cơ thể người vô nhân tính kia, bao gồm cả người hắn yêu.
Mà tiền ông ta có, lại chính nhờ hắn bỏ mạng ra chiến trường giết chóc mà có được.
Vận mệnh biết cách trêu ngươi con người quá đỗi.
Đáy mắt Chu Dịch hằn lên vẻ khát máu, nhịp thở không không chế được trở nên trầm đục, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, hắn nghiến chặt vết thương trên tay phải mình.
Cơn đau đớn kia khiến hắn giải tỏa được áp lực khủng khiếp trong lòng.
“Ta đều biết lão đại cậu đây trọng tình trọng nghĩa, bởi vì ông già đó thu nhận cậu lúc còn lưu lạc đầu đường xó chợ, để cậu gia nhập quân đoàn, cho cậu một nơi để ngủ. Cho nên cậu bán mạng vì ông ta, trước khi rời quân đoàn về nước còn bàn bạc, đưa toàn bộ tiền hoa hồng trong tay cho ông ta, số tiền đó lớn đến mức mua được quỷ đấy.”
Ben ngửi được mùi máu tanh xung quanh, thập chí còn xen lẫn thù hận méo mó. Gã hít một hơi lạnh, đưa tay bóp tắt tàn lửa: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, Nadvi đã làm...”
“Cộc cộc.”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.
Ben nhanh chóng phun tàn thuốc trong miệng xuống, cầm súng trên sofa lên.
Chu Dịch tắt vòi nước, ra hiệu gã đến gần cửa.
Đúng lúc này, tiếp đập cửa lại vang lên, một chuỗi tiếng động có quy luật.
“Cộc —— Cộc cộc —— Cộc —— Cộc cộc cộc —— “
Biểu cảm của Ben từ đề phòng chuyển sang kỳ lạ, đây là ám hiệu, bên ngoài là người quen?
Trong ấn tượng của mình, gã chưa từng có ám hiệu đó với ai.
Thế nên...
Ben quay đầu nhìn lão đại ở ban công, đang định dò hỏi đã thấy hắn đột nhiên hoàn hồn, vứt quần áo ướt nhẹp nước trong tay xuống, sải bước ra mở cửa. Cơ thể cao lớn của hắn thoạt trông có chút hoảng loạn bất ngờ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện sắp bị người lớn tóm được.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá mức đột ngột, khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
“...”
Shit.
Ben nghĩ, gã biết người đến là ai rồi.
Cửa vừa mở ra, cả cơ thể Chu Dịch căng lên theo phản xạ, hắn nín thở, nhìn người đàn ông bên ngoài.
“Sao anh...”
“Bị thương?”
Vương Vu Dạng đồng thời lên tiếng, ngắt lời hắn.
Chu Dịch còn chưa kịp mở miệng, đã nghe người đàn ông nọ lười biếng nói một câu: “Đây là lý do cả đêm em không về, ở ngoài tắm?”
“Tắm?”
Chu Dịch ngạc nhiên, giây sau lại trở nên lạnh lẽo, quay đầu: “Ben, cậu nghe điện thoại của tôi?”
Ben, đội trưởng mới của quân đoàn đang ngây ngốc giữ khoảng cách an toàn với cuộc trò chuyện kia, đôi ngươi màu lam sâu thẳm nọ đầy thành khẩn: “Tôi trả lời điện thoại là thật.”
“Sự việc tôi nói cũng là thật, lúc đó lão đại đang tắm.”
Lúc này Chu Dịch mới nhớ ra hắn để quên điện thoại, tầm mắt lướt xung quanh tìm kiếm.
Ben chỉ tay: “Ở đó.”
Chu Dịch đi về phía cửa, khom người ghé vào tai anh nói khẽ: “Em đi lấy điện thoại.”
Rụt rè, sợ.
Vương Vu Dạng tắt đèn pin, cười: “Lấy đi.”
Chu Dịch càng sợ hơn, hắn nắm lấy tay anh, siết chặt trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng xoa xoa, cổ họng tràn ra giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Anh vào đây đi, bên ngoài tối.”
Vương Vu Dạng để hắn kéo mình vào trong.
Chu Dịch cầm điện thoại lên, không biết tắt máy từ khi nào.
“Chắc là hết pin.” Ben vẫn đứng đó, không có ý định lại gần, “Lúc nghe điện thoại thanh pin có màu đỏ rồi.”
Chu Dịch cau mày nhìn gã, tại sao không nói cho tôi biết?
“Không nhớ,“ Ben giơ tay nhún vai, “Về chuyện này, tôi rất xin lỗi.”
Gân xanh hằn trên trán Chu Dịch.
Ben cười, châm một điếu thuốc: “Thượng Đế có thể làm chứng cho tôi.”
“Lão đại vừa tắm xong cũng đâu nhớ điện thoại...”
Nửa sau còn chưa nói xong, một ánh mắt hình viên đạn đã cưỡng ép gã nuốt lời vào bụng.
Chu Dịch nhét điện thoại vào túi, động vào vết thương cũng không buồn để ý, nhìn kỹ sắc mặt vợ mình: “Em bị thương ở gần khu Ben sống, hơn nữa bây giờ anh không chịu nổi mùi máu, nên em tới chỗ cậu ta, để cậu ta giúp em xử lý vết thương, tiện thay một bộ đồ mới.”
“Chủ yếu là máu của người khác, em chỉ có một vết thương ở cánh tay.”
“Không kịp thời phát hiện điện thoại tắt máy là lỗi của em, em làm anh lo lắng...”
Vương Vu Dạng nghe xong, không nhìn hắn, lại đón nhận tầm mắt trắng trợn soi mói từ nãy đến giờ.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp, ngả ngớn, lại có vẻ tình cảm.
Có lẽ lớn hơn Tiểu Dịch một chút.
Xưng hô với Tiểu Dịch là lão đại.
Vương Vu Dạng biết đủ tin tức, đối chiếu thân phận trong đầu: “Quân đoàn lính đánh thuê? Cấp dưới của em?”
Chu Dịch vội vã đáp: “Vâng, bậc thầy thôi miên em đã từng nói qua với anh.”
Vương Vu Dạng đáp: “Ra vậy.”
Bên này, Ben thu tầm mắt lại, người đối diện này đánh vỡ nát mọi tưởng tượng của gã, người này thật sự là một đóa hoa, còn kiều diễm hơn cả ảnh chụp, nhưng không phải được trồng trong nhà kính.
Dáng vẻ mảnh khảnh, nhợt nhạt bệnh tật, vừa nhìn đã cảm thấy rất đẹp rất yếu ớt, nhưng lại có khí thế vô cùng cường đại, uy nghiêm, quyền lực, mọi thứ ấy nháy mắt bùng nổ, nhằm thẳng vào gã mà không cách nào đỡ được.
Giây sau lại thu về, sóng yên biển lặng, ôn hòa như gió tháng ba, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn được cất vào bên trong.
Có thể khống chế cảm xúc đến mức này, Ben trợn mắt cứng họng, cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Chu là thủ lĩnh mạnh nhất gã từng thấy, hoa trong nhà kính không thuần phục được hắn.
Chỉ có kẻ mạnh mới đủ sức hấp dẫn hắn, đem hắn chiếm làm của riêng mình.
Ben đã chuẩn bị giới thiệu, không ngờ người nọ quay lại, để một chiếc đuôi ngựa và phần gáy xinh đẹp cho gã nhìn.
“....” Có địch ý với mình?
Ben nhìn Chu và người yêu nói chuyện trong làn khói mờ, đó là vẻ dịu dàng gã chưa từng gặp thấy, không khỏi kinh ngạc lắc đầu.
Thượng Đế ban cho con người được quyền yêu và được yêu, lại không chắc chắn ban cho mỗi người một người bạn đời phù hợp.
Bởi vì Thượng Đệ quá bận để sắp xếp cho tất cả mọi người.
Được để tâm đến, sẽ được bao bọc bởi hạnh phúc.
Bị bỏ sót, chỉ có thể trở thành người hâm mộ, chúc phúc, theo cách người Trung Quốc nói, thì nghĩa là phải tự tìm đến tình yêu.
Không biết thế nào, một chuyện cũ lại hiện ra trước mắt Ben.
Lúc gã đến Trung Quốc vào ba năm trước, một đất nước xa lạ, có rào cản ngôn ngữ, gã đã kết bạn với một người đàn ông rất lương thiện, người nọ dạy gã tiếng Trung, nấu đồ ăn ngon của Trung Quốc cho gã.
Cuối cùng người lương thiện chạy mất, vứt bỏ gã.
Chậc.
Ben thôi không nghĩ nữa, gọi vọng ra ngoài cửa: “Lão đại, cậu bỏ quần áo lại à?”
Chu Dịch thấy anh đưa mắt nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình, căng thẳng: “Đồ kia bị bẩn rồi.”
“Anh chờ em một chút.”
Chu Dịch ra ban công, nhét quần áo vào túi bằng tốc độ nhanh nhất, xách theo quay về trước mặt anh: “Đi thôi.”
Vương Vu Dạng không nói gì.
Chu Dịch đè thấp giọng: “Anh tới đây thế nào?”
Vương Vu Dạng đáp: “Jinny lái xe.”
Chu Dịch nói: “Ngày mai mời cô ấy sang ăn cơm.”
Phía sau lại có tiếng Ben gọi vọng tới: “Lão đại.”
Thái dương Chu Dịch giật giật, lại gì nữa?
Ben nói: “Cậu quên cầm súng.”
Chu Dịch phát hiện hơi thở của người đàn ông bên cạnh thay đổi, hắn đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao.
Vương Vu Dạng nhíu mày, không nói.
Cổ họng khô khốc của Chu Dịch giật giật: “Vợ ơi...”
Vương Vu Dạng phẩy tay: “Được rồi, Tiểu Dịch, có chuyện gì về nhà lại nói.”
Ben cầm khẩu M92F đến.
Chu Dịch đưa tay định nhận, cánh tay tinh tế trắng nõn bên trái lại giơ ra, cầm lấy M92F.
Không khí rất vi diệu.
Chu Dịch nhìn anh lau khẩu M92F một lần, trong lòng chợt nảy ra suy đoán, chẳng lẽ là lau dấu vết Ben để lại?
Nói cách khác, đây là...
Chu Dịch mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh, ghen?
Nghĩ đến đây, tim hắn đập như sấm.
Vương Vu Dạng nhét M92F vào túi quần hắn: “Tiểu Dịch, súng là mạng sống của em, sau này không được để lung tung.”
Chu Dịch nghẹn ngào: “Em biết.”
Hắn lại nói: “Không phải súng, anh mới là mạng sống của em.”
Kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tới đây thôi, chúc mọi người mọi sự tốt đẹp, có duyên gặp lại.
Editor cũng có lời muốn nói:
Chờ Hừng Đông đã kết thúc rồi, cảm ơn tác giả Tây Tây Đặc đã đem đến một câu chuyện tuyệt vời, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm và khích lệ mình trong suốt thời gian qua.
Hẹn gặp mọi người vào một ngày nào đó ( ˙꒳˙)
*Mình sẽ sắp xếp thời gian để beta sớm, mong mọi người thông cảm cho lỗi typo và ti tỉ những lỗi sai khác của mình nha ~
Chu Dịch ra khỏi phòng tắm, cầm quần áo ra ban công giặt.
Ben hút thuốc, khó hiểu hỏi: “Lão đại, quần áo cậu dính nhiều máu lắm rồi, vứt thẳng vào sọt rác đi chứ còn giặt gì nữa?”
Chu Dịch để quần áo vào thau, thờ ơ đáp: “Đồ vợ mua cho, bẩn thì giặt sạch, rách thì vá lại.”
Ben sửng sốt, bàn tay thô to luồn vào mái tóc vàng vuốt vuốt, để lộ đôi mày đậm tính hoang dã, gã cười: “Cảm động thật.”
Dứt lời, Ben bước đến ban công, tựa người vào cửa kính, khoanh tay trước ngực: “Lão đại, khả năng của cậu kém đi rồi.”
Cánh tay bị thương của Chu Dịch buông thõng bên phải mạn sườn, tay trái giặt quần áo, máu loãng liên tục chảy xuống thau nước.
Với câu nói này của cấp dưới, hắn không đưa ra ý kiến.
Ben cười, điếu thuốc bên môi run lên: “Nếu còn ở quân đoàn, tên nhóc kia có mơ cũng không chạm được đến một góc áo của cậu.”
“Ha ha, tôi nghĩ lúc đấy cậu phân tâm, suy nghĩ về vợ yêu của cậu, lo anh ta đun nước sôi có bị bỏng tay hay không, ăn bánh mì có lấy mứt trái cây không, đi tắm có bị trượt chân không, đi ngủ có quên đóng cửa sổ không...”
Chu Dịch dừng lại, nghiêng mặt, biểu cảm lạnh lẽo.
Ben thức thời im bặt, giơ tay lên lùi về sau vài bước, cười gượng vài tiếng: “Thượng Đế không thích mấy đứa trẻ kích động tàn bạo, bình tĩnh nào.”
Chu Dịch lạnh lùng: “Ben, không có lần sau.”
“Ok.” Ben hút vài hơi thuốc, nói chuyện chính: “Tên mặt trắng kia là đứa con nuôi Nadvi vừa ý nhất, mấy năm nay hắn âm mưu thuê sát thủ lấy mạng của lão đại cậu đây không thành công, đành tự mình mò đến, mang theo đống thuốc từ viện nghiên cứu, quyết ép cậu chết.”
“Nếu không phải tôi ở bar trùng hợp phát hiện ra hành tung của hắn, kịp thời thông báo cho cậu rồi cản người lại, tôi chắc rằng hắn muốn bắt vợ cậu để uy hiếp, thế thì thảm lắm.”
Quanh người Chu Dịch bao phủ bởi luồng sát khí đáng sợ.
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa hiểu nổi, tên mặt trắng đó trước đây sùng bái cậu bao nhiêu, còn muốn cậu dạy hắn mấy món võ Trung Quốc, sao hắn lại làm thế.”
Ben nhìn chằm chằm vào người bên dưới: “Lão đại, cậu giết ông già Nadvi đó nhỉ.”
Không khí trên ban công đột nhiên thay đổi.
Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy Chu Dịch, hai tay siết lại, xương bàn tay hằn lên, trắng bệch.
Mọi việc đã kết thúc từ ba năm trước, thế nhưng cứ ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua.
Trước khi biết được sự thật, Chu Dịch không tài nào tưởng tượng nổi Nadvi sẽ có quan hệ đến căn cứ thí nghiệm đó, lại là người đầu tư phía sau.
Nadvi muốn được tái sinh sau khi chết đi, nung nấu khát vọng trường sinh theo một nghĩa nào đó, đầu tư cho Tô Mạt và đám nghiên cứu viên, duy trì thí nghiệm trên cơ thể người vô nhân tính kia, bao gồm cả người hắn yêu.
Mà tiền ông ta có, lại chính nhờ hắn bỏ mạng ra chiến trường giết chóc mà có được.
Vận mệnh biết cách trêu ngươi con người quá đỗi.
Đáy mắt Chu Dịch hằn lên vẻ khát máu, nhịp thở không không chế được trở nên trầm đục, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, hắn nghiến chặt vết thương trên tay phải mình.
Cơn đau đớn kia khiến hắn giải tỏa được áp lực khủng khiếp trong lòng.
“Ta đều biết lão đại cậu đây trọng tình trọng nghĩa, bởi vì ông già đó thu nhận cậu lúc còn lưu lạc đầu đường xó chợ, để cậu gia nhập quân đoàn, cho cậu một nơi để ngủ. Cho nên cậu bán mạng vì ông ta, trước khi rời quân đoàn về nước còn bàn bạc, đưa toàn bộ tiền hoa hồng trong tay cho ông ta, số tiền đó lớn đến mức mua được quỷ đấy.”
Ben ngửi được mùi máu tanh xung quanh, thập chí còn xen lẫn thù hận méo mó. Gã hít một hơi lạnh, đưa tay bóp tắt tàn lửa: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, Nadvi đã làm...”
“Cộc cộc.”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.
Ben nhanh chóng phun tàn thuốc trong miệng xuống, cầm súng trên sofa lên.
Chu Dịch tắt vòi nước, ra hiệu gã đến gần cửa.
Đúng lúc này, tiếp đập cửa lại vang lên, một chuỗi tiếng động có quy luật.
“Cộc —— Cộc cộc —— Cộc —— Cộc cộc cộc —— “
Biểu cảm của Ben từ đề phòng chuyển sang kỳ lạ, đây là ám hiệu, bên ngoài là người quen?
Trong ấn tượng của mình, gã chưa từng có ám hiệu đó với ai.
Thế nên...
Ben quay đầu nhìn lão đại ở ban công, đang định dò hỏi đã thấy hắn đột nhiên hoàn hồn, vứt quần áo ướt nhẹp nước trong tay xuống, sải bước ra mở cửa. Cơ thể cao lớn của hắn thoạt trông có chút hoảng loạn bất ngờ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện sắp bị người lớn tóm được.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá mức đột ngột, khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
“...”
Shit.
Ben nghĩ, gã biết người đến là ai rồi.
Cửa vừa mở ra, cả cơ thể Chu Dịch căng lên theo phản xạ, hắn nín thở, nhìn người đàn ông bên ngoài.
“Sao anh...”
“Bị thương?”
Vương Vu Dạng đồng thời lên tiếng, ngắt lời hắn.
Chu Dịch còn chưa kịp mở miệng, đã nghe người đàn ông nọ lười biếng nói một câu: “Đây là lý do cả đêm em không về, ở ngoài tắm?”
“Tắm?”
Chu Dịch ngạc nhiên, giây sau lại trở nên lạnh lẽo, quay đầu: “Ben, cậu nghe điện thoại của tôi?”
Ben, đội trưởng mới của quân đoàn đang ngây ngốc giữ khoảng cách an toàn với cuộc trò chuyện kia, đôi ngươi màu lam sâu thẳm nọ đầy thành khẩn: “Tôi trả lời điện thoại là thật.”
“Sự việc tôi nói cũng là thật, lúc đó lão đại đang tắm.”
Lúc này Chu Dịch mới nhớ ra hắn để quên điện thoại, tầm mắt lướt xung quanh tìm kiếm.
Ben chỉ tay: “Ở đó.”
Chu Dịch đi về phía cửa, khom người ghé vào tai anh nói khẽ: “Em đi lấy điện thoại.”
Rụt rè, sợ.
Vương Vu Dạng tắt đèn pin, cười: “Lấy đi.”
Chu Dịch càng sợ hơn, hắn nắm lấy tay anh, siết chặt trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng xoa xoa, cổ họng tràn ra giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Anh vào đây đi, bên ngoài tối.”
Vương Vu Dạng để hắn kéo mình vào trong.
Chu Dịch cầm điện thoại lên, không biết tắt máy từ khi nào.
“Chắc là hết pin.” Ben vẫn đứng đó, không có ý định lại gần, “Lúc nghe điện thoại thanh pin có màu đỏ rồi.”
Chu Dịch cau mày nhìn gã, tại sao không nói cho tôi biết?
“Không nhớ,“ Ben giơ tay nhún vai, “Về chuyện này, tôi rất xin lỗi.”
Gân xanh hằn trên trán Chu Dịch.
Ben cười, châm một điếu thuốc: “Thượng Đế có thể làm chứng cho tôi.”
“Lão đại vừa tắm xong cũng đâu nhớ điện thoại...”
Nửa sau còn chưa nói xong, một ánh mắt hình viên đạn đã cưỡng ép gã nuốt lời vào bụng.
Chu Dịch nhét điện thoại vào túi, động vào vết thương cũng không buồn để ý, nhìn kỹ sắc mặt vợ mình: “Em bị thương ở gần khu Ben sống, hơn nữa bây giờ anh không chịu nổi mùi máu, nên em tới chỗ cậu ta, để cậu ta giúp em xử lý vết thương, tiện thay một bộ đồ mới.”
“Chủ yếu là máu của người khác, em chỉ có một vết thương ở cánh tay.”
“Không kịp thời phát hiện điện thoại tắt máy là lỗi của em, em làm anh lo lắng...”
Vương Vu Dạng nghe xong, không nhìn hắn, lại đón nhận tầm mắt trắng trợn soi mói từ nãy đến giờ.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp, ngả ngớn, lại có vẻ tình cảm.
Có lẽ lớn hơn Tiểu Dịch một chút.
Xưng hô với Tiểu Dịch là lão đại.
Vương Vu Dạng biết đủ tin tức, đối chiếu thân phận trong đầu: “Quân đoàn lính đánh thuê? Cấp dưới của em?”
Chu Dịch vội vã đáp: “Vâng, bậc thầy thôi miên em đã từng nói qua với anh.”
Vương Vu Dạng đáp: “Ra vậy.”
Bên này, Ben thu tầm mắt lại, người đối diện này đánh vỡ nát mọi tưởng tượng của gã, người này thật sự là một đóa hoa, còn kiều diễm hơn cả ảnh chụp, nhưng không phải được trồng trong nhà kính.
Dáng vẻ mảnh khảnh, nhợt nhạt bệnh tật, vừa nhìn đã cảm thấy rất đẹp rất yếu ớt, nhưng lại có khí thế vô cùng cường đại, uy nghiêm, quyền lực, mọi thứ ấy nháy mắt bùng nổ, nhằm thẳng vào gã mà không cách nào đỡ được.
Giây sau lại thu về, sóng yên biển lặng, ôn hòa như gió tháng ba, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn được cất vào bên trong.
Có thể khống chế cảm xúc đến mức này, Ben trợn mắt cứng họng, cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Chu là thủ lĩnh mạnh nhất gã từng thấy, hoa trong nhà kính không thuần phục được hắn.
Chỉ có kẻ mạnh mới đủ sức hấp dẫn hắn, đem hắn chiếm làm của riêng mình.
Ben đã chuẩn bị giới thiệu, không ngờ người nọ quay lại, để một chiếc đuôi ngựa và phần gáy xinh đẹp cho gã nhìn.
“....” Có địch ý với mình?
Ben nhìn Chu và người yêu nói chuyện trong làn khói mờ, đó là vẻ dịu dàng gã chưa từng gặp thấy, không khỏi kinh ngạc lắc đầu.
Thượng Đế ban cho con người được quyền yêu và được yêu, lại không chắc chắn ban cho mỗi người một người bạn đời phù hợp.
Bởi vì Thượng Đệ quá bận để sắp xếp cho tất cả mọi người.
Được để tâm đến, sẽ được bao bọc bởi hạnh phúc.
Bị bỏ sót, chỉ có thể trở thành người hâm mộ, chúc phúc, theo cách người Trung Quốc nói, thì nghĩa là phải tự tìm đến tình yêu.
Không biết thế nào, một chuyện cũ lại hiện ra trước mắt Ben.
Lúc gã đến Trung Quốc vào ba năm trước, một đất nước xa lạ, có rào cản ngôn ngữ, gã đã kết bạn với một người đàn ông rất lương thiện, người nọ dạy gã tiếng Trung, nấu đồ ăn ngon của Trung Quốc cho gã.
Cuối cùng người lương thiện chạy mất, vứt bỏ gã.
Chậc.
Ben thôi không nghĩ nữa, gọi vọng ra ngoài cửa: “Lão đại, cậu bỏ quần áo lại à?”
Chu Dịch thấy anh đưa mắt nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình, căng thẳng: “Đồ kia bị bẩn rồi.”
“Anh chờ em một chút.”
Chu Dịch ra ban công, nhét quần áo vào túi bằng tốc độ nhanh nhất, xách theo quay về trước mặt anh: “Đi thôi.”
Vương Vu Dạng không nói gì.
Chu Dịch đè thấp giọng: “Anh tới đây thế nào?”
Vương Vu Dạng đáp: “Jinny lái xe.”
Chu Dịch nói: “Ngày mai mời cô ấy sang ăn cơm.”
Phía sau lại có tiếng Ben gọi vọng tới: “Lão đại.”
Thái dương Chu Dịch giật giật, lại gì nữa?
Ben nói: “Cậu quên cầm súng.”
Chu Dịch phát hiện hơi thở của người đàn ông bên cạnh thay đổi, hắn đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao.
Vương Vu Dạng nhíu mày, không nói.
Cổ họng khô khốc của Chu Dịch giật giật: “Vợ ơi...”
Vương Vu Dạng phẩy tay: “Được rồi, Tiểu Dịch, có chuyện gì về nhà lại nói.”
Ben cầm khẩu M92F đến.
Chu Dịch đưa tay định nhận, cánh tay tinh tế trắng nõn bên trái lại giơ ra, cầm lấy M92F.
Không khí rất vi diệu.
Chu Dịch nhìn anh lau khẩu M92F một lần, trong lòng chợt nảy ra suy đoán, chẳng lẽ là lau dấu vết Ben để lại?
Nói cách khác, đây là...
Chu Dịch mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh, ghen?
Nghĩ đến đây, tim hắn đập như sấm.
Vương Vu Dạng nhét M92F vào túi quần hắn: “Tiểu Dịch, súng là mạng sống của em, sau này không được để lung tung.”
Chu Dịch nghẹn ngào: “Em biết.”
Hắn lại nói: “Không phải súng, anh mới là mạng sống của em.”
Kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tới đây thôi, chúc mọi người mọi sự tốt đẹp, có duyên gặp lại.
Editor cũng có lời muốn nói:
Chờ Hừng Đông đã kết thúc rồi, cảm ơn tác giả Tây Tây Đặc đã đem đến một câu chuyện tuyệt vời, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm và khích lệ mình trong suốt thời gian qua.
Hẹn gặp mọi người vào một ngày nào đó ( ˙꒳˙)
*Mình sẽ sắp xếp thời gian để beta sớm, mong mọi người thông cảm cho lỗi typo và ti tỉ những lỗi sai khác của mình nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.