Chương 74: Chuyện ngày hôm đó
Hoàng Kim (Aiko)
13/06/2023
Cảm nhận được nòng súng lạnh lẽo phía sau gáy mình. Phạm Thụy Nghi vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn khẽ lẩm bẩm gì đó, sau đó xoay người đá một cú vào kẻ đằng sau.
Nhưng khi vừa mới xoay qua, động tác của hắn đã bất chợt khựng lại.
- Dương Thừa Nam?
Nhìn thấy người trước mắt, hắn cau mày nói.
- Thân thủ không tồi!
Dương Thừa Nam cười cười, sau đó cất khẩu súng vào bên hông người của mình.
- Cậu đến cũng rất nhanh.
Phạm Thụy Nghi vô cảm nói. Ánh mắt không có chút mừng rỡ hay hào hứng gì.
- Được rồi, tạm thời tôi đưa cậu đi trước rồi đến người bạn kia của cậu.
Anh nhìn hắn nói. Sau đó lại nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay.
- Tôi cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
- Sao? Chuyện gì?
Anh nghi hoặc hỏi.
- Đám người đó, không dùng súng để triệt tiêu chúng tôi.
Đây là điều hắn vẫn luôn cảm thấy không thõa đáng.
- Ý của anh...là còn có kẻ khác bày trò ngoài Dương Quyền Triết?
Dương Thừa Nam cau mày hỏi
- Có khả năng là như vậy, vả lại nếu thật sự có thì có lẽ tôi biết đó là ai...
- Vậy bây giờ anh tính thế nào?
- Nếu cậu không phiền thì giúp tôi diễn một vở kịch. Cũng như mong cậu không tiếc lộ cho bất cứ ai.
Cứ như thế, chuyện giả chết của Phạm Thụy Nghi được bày ra. Lúc rơi xuống vực thẩm, hắn đã bám trụ được vào một cành cây. Chưa kể đến nó còn bị che khuất làm người ở trên nhìn xuống sẽ không thấy gì. Cũng do đó mà qua mặt được Tạ Hàm Ưng và Vĩnh A Thất.
Đến khi đưa mẹ của Dương Thần được đưa vào bệnh viện thì Dương Thừa Nam đã bố trí người đợi sẵn kéo Phạm Thụy Nghi lên. Cũng may do có tính trước nên thời gian vừa khớp. Lúc họ vừa rời đi cũng là lúc cảnh sát đến kiểm tra hiện trường.
............
- Thì ra là như vậy...
Phạm An An gật đầu xem như đã hiểu.
- Hừ, cậu thà tin cái tên đó cũng không tin tưởng tôi? Làm bạn bè với tên khốn như cậu đúng là tôi bị mù mà!
Tạ Hàm Ưng nghe xong càng thấy tức. Lý nào là vậy? Lúc y đang bán sống bán chết chạy đi tìm hắn thì hắn lại đang lên kế hoạch mà không nói cho y biết.
Ban đầu vốn dĩ kế hoạch của cả hai là cùng nhau giả chết nhưng đó là khi diệt xong đám người kia rồi gửi tin nhắn báo cho Dương Quyền Triết khiến ông ta sa bẫy. Nhưng nhìn xem, cái tên này lại đổi kế hoach vào phút chót, đáng giận hơn là y lại chẳng biết gì! Càng nghĩ càng không nuốt được cơn tức này mà!
- Lúc đó vốn là không có thời gian để cho cậu biết. Vả lại, tình hình lúc đó vốn đã lệch xa kế hoạch của chúng ta.
Hắn lãnh đạm giải thích.
Quả thật trong chuyện này là hắn có chút tự làm theo ý mình. Nhưng nếu không làm vậy thì chưa chắc đã qua mặt được Dương Quyền Triết. Chưa kể đến, phát súng lần đó quả thật là ngoài ý muốn...
- Ít ra cậu cũng phải gọi điện báo với tôi một tiếng! Con mẹ nó, cậu có biết ông đây lo cho cậu cỡ nào không hả thằng khốn!
- Dương Quyền Triết và cả Dương Mỹ Lệ đều cho người theo dõi sát sao cậu. Tôi có thể gọi cho cậu à?
- Chuyện đó...Hừ!
- Tạm thời mọi việc coi như đã ổn thõa nhưng nhắc đến Dương Mỹ Lệ, dì lại cảm thấy có chút bất an. Người phụ nữ đó điên hơn chúng ta tưởng. Bây giờ lại bị chúng ta dồn đến đường cùng...
Phạm An An không tính để cả hai tiếp tục tranh luận nên lên tiếng. Dẫu sao vẫn còn vấn đề bọn họ phải đối mặt.
- Dì còn nhớ đến người phụ nữ tên Lâm Gia Thi không?
Như nhớ đến gì đó, Phạm Thụy Nghi liền hỏi.
- Bà ta xuất hiện rồi sao?
Phạm An An cau mày hỏi.
Vốn dĩ bà cũng không biết về người này nhưng trong một lần nghe lén cuộc trò chuyện của Dương Quyền Triết thì mới phát hiện.
Sau đó, bọn họ liền tìm kiếm thông tin về Lâm Gia Thi. Nhưng ban đầu mọi tin tức của bà ta như là bị ai đó đốt sạch khiến bọn họ chẳng có chút tin tức gì. Đến khi hợp tác với Dương Thừa Nam, bọn họ mới biết hóa ra kẻ đứng sau Dương Quyền Triết không chỉ là một mình Dương Mỹ Lệ mà còn có cả người đàn bà tên Lâm Gia Thi đó.
Ba mẹ con này, đúng là không làm chuyện ác thì sẽ không chịu nổi. Cả ba người đều kinh tởm như nhau.
- Bà ta và Dương Mỹ Lệ đã cùng nhau trốn thoát. Dì còn nhớ lời mà con đã từng kể hay không?
- Ý của con, là về chuyện giữa bà nội của Dương Thừa Nam và người đàn bà đó?
- Ừm, con nghĩ nếu đến bước đường này, có lẽ bà ta cũng biết bản thân lành ít dữ nhiều. Những ân oán một đời tích tụ có lẽ cũng sẽ vì lần này mà giải quyết.
Với những gì hắn được biết về Lâm Gia Thi chắc hẳn bà ta sẽ không ngoan ngoãn mà lẩn trốn.
- Con đã nói cho họ Dương kia biết chưa?
- Đã nói rồi, Dương Thừa Nam đó và con cũng có cùng suy nghĩ.
- Nếu như vậy, không phải bà nội của Dương Thừa Nam sẽ có khả năng cao gặp nguy hiểm sao?
Tạ Hàm Ưng từ nãy giờ im lặng bỗng nhíu mày lên tiếng.
- Dương Thừa Nam cũng hiểu rõ điều này nhưng dường như hắn ta cũng đang suy tính điều gì đó. Theo tôi nghĩ, chắc hẳn bà nội anh ta đã biết chuyện này và bà ta cũng đã có sẵn suy tính ở trong đầu. Dù sao thì hận thù của họ cũng không thể kéo dài mãi được.
Hắn khẽ lẩm bẩm gì đó, sau đó xoay người đá một cú vào kẻ đằng sau.
Nhưng khi vừa mới xoay qua, động tác của hắn đã bất chợt khựng lại.
- Dương Thừa Nam?
Nhìn thấy người trước mắt, hắn cau mày nói.
- Thân thủ không tồi!
Dương Thừa Nam cười cười, sau đó cất khẩu súng vào bên hông người của mình.
- Cậu đến cũng rất nhanh.
Phạm Thụy Nghi vô cảm nói. Ánh mắt không có chút mừng rỡ hay hào hứng gì.
- Được rồi, tạm thời tôi đưa cậu đi trước rồi đến người bạn kia của cậu.
Anh nhìn hắn nói. Sau đó lại nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay.
- Tôi cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
- Sao? Chuyện gì?
Anh nghi hoặc hỏi.
- Đám người đó, không dùng súng để triệt tiêu chúng tôi.
Đây là điều hắn vẫn luôn cảm thấy không thõa đáng.
- Ý của anh...là còn có kẻ khác bày trò ngoài Dương Quyền Triết?
Dương Thừa Nam cau mày hỏi
- Có khả năng là như vậy, vả lại nếu thật sự có thì có lẽ tôi biết đó là ai...
- Vậy bây giờ anh tính thế nào?
- Nếu cậu không phiền thì giúp tôi diễn một vở kịch. Cũng như mong cậu không tiếc lộ cho bất cứ ai.
Cứ như thế, chuyện giả chết của Phạm Thụy Nghi được bày ra. Lúc rơi xuống vực thẩm, hắn đã bám trụ được vào một cành cây. Chưa kể đến nó còn bị che khuất làm người ở trên nhìn xuống sẽ không thấy gì. Cũng do đó mà qua mặt được Tạ Hàm Ưng và Vĩnh A Thất.
Đến khi đưa mẹ của Dương Thần được đưa vào bệnh viện thì Dương Thừa Nam đã bố trí người đợi sẵn kéo Phạm Thụy Nghi lên. Cũng may do có tính trước nên thời gian vừa khớp. Lúc họ vừa rời đi cũng là lúc cảnh sát đến kiểm tra hiện trường.
............
- Thì ra là như vậy...
Phạm An An gật đầu xem như đã hiểu.
- Hừ, cậu thà tin cái tên đó cũng không tin tưởng tôi? Làm bạn bè với tên khốn như cậu đúng là tôi bị mù mà!
Tạ Hàm Ưng nghe xong càng thấy tức. Lý nào là vậy? Lúc y đang bán sống bán chết chạy đi tìm hắn thì hắn lại đang lên kế hoạch mà không nói cho y biết.
Ban đầu vốn dĩ kế hoạch của cả hai là cùng nhau giả chết nhưng đó là khi diệt xong đám người kia rồi gửi tin nhắn báo cho Dương Quyền Triết khiến ông ta sa bẫy. Nhưng nhìn xem, cái tên này lại đổi kế hoach vào phút chót, đáng giận hơn là y lại chẳng biết gì! Càng nghĩ càng không nuốt được cơn tức này mà!
- Lúc đó vốn là không có thời gian để cho cậu biết. Vả lại, tình hình lúc đó vốn đã lệch xa kế hoạch của chúng ta.
Hắn lãnh đạm giải thích.
Quả thật trong chuyện này là hắn có chút tự làm theo ý mình. Nhưng nếu không làm vậy thì chưa chắc đã qua mặt được Dương Quyền Triết. Chưa kể đến, phát súng lần đó quả thật là ngoài ý muốn...
- Ít ra cậu cũng phải gọi điện báo với tôi một tiếng! Con mẹ nó, cậu có biết ông đây lo cho cậu cỡ nào không hả thằng khốn!
- Dương Quyền Triết và cả Dương Mỹ Lệ đều cho người theo dõi sát sao cậu. Tôi có thể gọi cho cậu à?
- Chuyện đó...Hừ!
- Tạm thời mọi việc coi như đã ổn thõa nhưng nhắc đến Dương Mỹ Lệ, dì lại cảm thấy có chút bất an. Người phụ nữ đó điên hơn chúng ta tưởng. Bây giờ lại bị chúng ta dồn đến đường cùng...
Phạm An An không tính để cả hai tiếp tục tranh luận nên lên tiếng. Dẫu sao vẫn còn vấn đề bọn họ phải đối mặt.
- Dì còn nhớ đến người phụ nữ tên Lâm Gia Thi không?
Như nhớ đến gì đó, Phạm Thụy Nghi liền hỏi.
- Bà ta xuất hiện rồi sao?
Phạm An An cau mày hỏi.
Vốn dĩ bà cũng không biết về người này nhưng trong một lần nghe lén cuộc trò chuyện của Dương Quyền Triết thì mới phát hiện.
Sau đó, bọn họ liền tìm kiếm thông tin về Lâm Gia Thi. Nhưng ban đầu mọi tin tức của bà ta như là bị ai đó đốt sạch khiến bọn họ chẳng có chút tin tức gì. Đến khi hợp tác với Dương Thừa Nam, bọn họ mới biết hóa ra kẻ đứng sau Dương Quyền Triết không chỉ là một mình Dương Mỹ Lệ mà còn có cả người đàn bà tên Lâm Gia Thi đó.
Ba mẹ con này, đúng là không làm chuyện ác thì sẽ không chịu nổi. Cả ba người đều kinh tởm như nhau.
- Bà ta và Dương Mỹ Lệ đã cùng nhau trốn thoát. Dì còn nhớ lời mà con đã từng kể hay không?
- Ý của con, là về chuyện giữa bà nội của Dương Thừa Nam và người đàn bà đó?
- Ừm, con nghĩ nếu đến bước đường này, có lẽ bà ta cũng biết bản thân lành ít dữ nhiều. Những ân oán một đời tích tụ có lẽ cũng sẽ vì lần này mà giải quyết.
Với những gì hắn được biết về Lâm Gia Thi chắc hẳn bà ta sẽ không ngoan ngoãn mà lẩn trốn.
- Con đã nói cho họ Dương kia biết chưa?
- Đã nói rồi, Dương Thừa Nam đó và con cũng có cùng suy nghĩ.
- Nếu như vậy, không phải bà nội của Dương Thừa Nam sẽ có khả năng cao gặp nguy hiểm sao?
Tạ Hàm Ưng từ nãy giờ im lặng bỗng nhíu mày lên tiếng.
- Dương Thừa Nam cũng hiểu rõ điều này nhưng dường như hắn ta cũng đang suy tính điều gì đó. Theo tôi nghĩ, chắc hẳn bà nội anh ta đã biết chuyện này và bà ta cũng đã có sẵn suy tính ở trong đầu. Dù sao thì hận thù của họ cũng không thể kéo dài mãi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.