Chương 77: Có phải là vô tình?
Hoàng Kim (Aiko)
13/06/2023
Cậu nhìn tớ làm gì? Bài tập Ngữ Văn của cậu vẫn chưa xong kìa!
- Thấy cậu đáng yêu nên nhìn thôi!
Cô chóng cằm cười híp mắt nói.
Oa! Càng nhìn càng thấy A Thần giống con gái nhở? Có điều thân hình cậu ấy cũng không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng cũng không đến mức to lớn. Ừm, nên gọi là chuẩn mực đi!
- Haiz, cậu mà cứ vậy thì dù có thêm bao nhiêu thời gian cũng không xong đâu!
Hết cách với cô bạn Dương Thần liền khẽ cốc lên đầu cô một cái.
- Ui! Cậu học tính bạo lực ở đâu ra vậy hả? Dương Thần đáng yêu của tớ bị tha hóa rồi!
Diệp Khả Như trợn to mắt chất vấn. Trong ánh mắt cô thể hiện rõ dòng chữ "cậu là ai, Dương Thần đâu rồi hả?"
"......."
Cậu ấy coi phim đến điên rồi có phải không?
Dương Thần lười tranh luận với cô nên đành tiếp tục phần nhiệm vụ của mình.
Khả Như thật đúng là...
- Nè, nè...
Diệp Khả Như khẽ dùng ngón tay chọt chọt vào cánh tay của cậu. Sau đó lại hỏi.
- Nè A Thần cậu có phải là đi phẫu thuật thẫm mỹ không? Mũi của cậu thật sự rất cao nha. Mắt lại còn hai mí nữa. Nếu có thêm bộ tóc giả chắc chắn sẽ không ai nhận ra!
- Cậu thật sự....quá xàm rồi!
Dương Thần đến mức này cũng không nhịn được mà thở hắt ra một hơi bất lực. Cái lý luận ngang ngược gì đang chảy trong đầu cậu ấy vậy?
- Tớ hỏi thiệt đó! Cậu không cần giấu tớ đâu, mau nói đi, nói đi!
Diệp Khả Như hai mắt long lanh nhìn cậu như muốn nghe thấy điều gì đó đáng mong đợi.
- Từ đó tới giờ tớ chỉ có một mặt, phẫu thuật lúc nào được chứ?
- Thì trước lúc gặp tớ ai biết được!
- Được rồi, được rồi! Cái chuyện này không có vấn đề gì cần bàn bạc cả. Vấn đề bây giờ là chúng ta cần làm nhanh những bài tập này, oke?
- Xì, cậu bị cuồng công việc sao? Ngày nào cũng làm việc...
Diệp Khả Như bĩu môi nói.
Quả thật nãy giờ cô chỉ muốn kiếm gì đó giúp cậu thư giãn thôi. Ai bảo mấy ngày nay cậu không thẫn thờ thì lại dốc lòng vào công việc như giải bài tập này nọ. Do đó mà cô mới sợ rằng cậu sẽ học tới điên mất.
- Không phải cậu có hẹn với anh Thừa Nam sao? Nếu làm không kịp thì cậu đừng có hòng mà bỏ trốn!
Thấy cô vẫn một mặt suy tư cậu đành dùng chiêu cuối của mình. Quả nhiên khi nghe thấy cuộc hẹn sẽ có nguy cơ bị hủy, Diệp Khả Như liền nhanh chóng biến hóa thành trạng thái hăng hái làm bài
Biểu hiện lực này, ừm... có khi còn hơn cả cậu nữa!
Vậy mới nói, tình yêu đúng là giúp con người có thêm nhiều sức mạnh mà!
...........
"Là ai vậy nhỉ?"
Sau khi ngày học kết thúc, Dương Thần khẽ đứng một góc trước cổng để chờ Phạm Thụy Nhi nhưng đang trong lúc chờ thì bất chợt điện thoại của cậu vang lên.
Nhìn dãy số lạ trước mặt. Cậu có chút nghi ngờ. Là ai gọi cho cậu vậy chứ?
- Alo, là ai vậy ạ?
- Vâng....đúng vậy...
- Tôi hiểu rồi...cảm ơn anh!
Tút!
Nắm chặt điện thoại trong tay, Dương Thần vô lực dựa vào bức tường sau lưng. Ánh mắt cậu mê man, cứ như lạc vào đại dương sâu thẳm.
............
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Phạm Thụy Nghi ngồi bên cạnh cậu khẽ hỏi.
- Dì Mỹ Lệ....có phải đã chết rồi không?
Lúc nãy cuộc điện thoại kia là của người bên phía cảnh sát. Do đó cậu mới biết được, dì ấy hóa ra đã chết mấy ngày trước.
- Ừ.
Phạm Thụy Nghi ngắn gọn đáp.
- .....Có phải, em vô tình quá không...
Dương Thần lẩm bẩm, trong đầu lại tiếp tục miên man suy nghĩ. Tuy bọn họ làm ra rất nhiều chuyện thất đức nhưng dù sao họ vẫn là gia đình của cậu. Vậy mà bây giờ cậu lại không làm gì chỉ đứng một bên xem họ trả giá tội lỗi...
- Nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Chưa kể đến, Dương Mỹ Lệ kia có lẽ cũng không còn luyến tiếc gì trên đời nữa.
Phạm Thụy Nghi niết nhẹ một bên tai cậu. Tâm trí hắn chợt nhớ đến những lời Tạ Hàm Ưng nói.
Bà ta...thật sự đã khóc hay sao?
- Anh tiểu Nghi....ở cạnh em, anh thật sự sẽ ổn chứ?
Dương Thần khẽ dựa vào vai hắn. Bàn tay đặt ngay chân cũng đã siết chặt lại.
Cậu là người kéo hắn vào vũng lầy tình ái này. Nhưng cậu bây giờ lại cảm thấy thật mông lung và chông chênh. Thái độ của hắn thể hiện rõ sự căm ghét đối với ba và dì của cậu. Liệu, nhìn thấy cậu, hắn có thể không khơi gợi những chuyện đau lòng hay không? Rồi một ngày nào đó....có phải cậu sẽ bị bỏ rơi?
Chụt!
Miên man suy nghĩ, thì bỗng gương mặt cậu được hắn nâng lên rồi đột ngột đón nhận một nụ hôn nhẹ. Nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu, hắn khẽ cắn lên môi cậu một cái làm cậu thoáng giật mình.
- Không được suy nghĩ vớ vẩn.
Hắn đặt hai tay bên hai cái má của cậu rồi bóp nhẹ cảnh cáo.
- Ngày mai, tôi dắt em đến một nơi.
Vừa mới buông má cậu ra hắn đã ôm lấy cậu vào lòng. Giọng nói trầm khàn pha chút dịu dàng khiến trái tim Dương Thần như chìm trong mật ngọt ấm áp.
- Đi đâu?
Cậu vô thức mấp mấy miệng.
- Ngày mai rồi biết, đã buồn ngủ chưa?
- Có chút...
Vừa dứt lời, cậu đã bị Phạm Thụy Nghi bế bổng cả người lên.
"Quả nhiên là vô cùng gầy..." hắn nghĩ.
- Thấy cậu đáng yêu nên nhìn thôi!
Cô chóng cằm cười híp mắt nói.
Oa! Càng nhìn càng thấy A Thần giống con gái nhở? Có điều thân hình cậu ấy cũng không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng cũng không đến mức to lớn. Ừm, nên gọi là chuẩn mực đi!
- Haiz, cậu mà cứ vậy thì dù có thêm bao nhiêu thời gian cũng không xong đâu!
Hết cách với cô bạn Dương Thần liền khẽ cốc lên đầu cô một cái.
- Ui! Cậu học tính bạo lực ở đâu ra vậy hả? Dương Thần đáng yêu của tớ bị tha hóa rồi!
Diệp Khả Như trợn to mắt chất vấn. Trong ánh mắt cô thể hiện rõ dòng chữ "cậu là ai, Dương Thần đâu rồi hả?"
"......."
Cậu ấy coi phim đến điên rồi có phải không?
Dương Thần lười tranh luận với cô nên đành tiếp tục phần nhiệm vụ của mình.
Khả Như thật đúng là...
- Nè, nè...
Diệp Khả Như khẽ dùng ngón tay chọt chọt vào cánh tay của cậu. Sau đó lại hỏi.
- Nè A Thần cậu có phải là đi phẫu thuật thẫm mỹ không? Mũi của cậu thật sự rất cao nha. Mắt lại còn hai mí nữa. Nếu có thêm bộ tóc giả chắc chắn sẽ không ai nhận ra!
- Cậu thật sự....quá xàm rồi!
Dương Thần đến mức này cũng không nhịn được mà thở hắt ra một hơi bất lực. Cái lý luận ngang ngược gì đang chảy trong đầu cậu ấy vậy?
- Tớ hỏi thiệt đó! Cậu không cần giấu tớ đâu, mau nói đi, nói đi!
Diệp Khả Như hai mắt long lanh nhìn cậu như muốn nghe thấy điều gì đó đáng mong đợi.
- Từ đó tới giờ tớ chỉ có một mặt, phẫu thuật lúc nào được chứ?
- Thì trước lúc gặp tớ ai biết được!
- Được rồi, được rồi! Cái chuyện này không có vấn đề gì cần bàn bạc cả. Vấn đề bây giờ là chúng ta cần làm nhanh những bài tập này, oke?
- Xì, cậu bị cuồng công việc sao? Ngày nào cũng làm việc...
Diệp Khả Như bĩu môi nói.
Quả thật nãy giờ cô chỉ muốn kiếm gì đó giúp cậu thư giãn thôi. Ai bảo mấy ngày nay cậu không thẫn thờ thì lại dốc lòng vào công việc như giải bài tập này nọ. Do đó mà cô mới sợ rằng cậu sẽ học tới điên mất.
- Không phải cậu có hẹn với anh Thừa Nam sao? Nếu làm không kịp thì cậu đừng có hòng mà bỏ trốn!
Thấy cô vẫn một mặt suy tư cậu đành dùng chiêu cuối của mình. Quả nhiên khi nghe thấy cuộc hẹn sẽ có nguy cơ bị hủy, Diệp Khả Như liền nhanh chóng biến hóa thành trạng thái hăng hái làm bài
Biểu hiện lực này, ừm... có khi còn hơn cả cậu nữa!
Vậy mới nói, tình yêu đúng là giúp con người có thêm nhiều sức mạnh mà!
...........
"Là ai vậy nhỉ?"
Sau khi ngày học kết thúc, Dương Thần khẽ đứng một góc trước cổng để chờ Phạm Thụy Nhi nhưng đang trong lúc chờ thì bất chợt điện thoại của cậu vang lên.
Nhìn dãy số lạ trước mặt. Cậu có chút nghi ngờ. Là ai gọi cho cậu vậy chứ?
- Alo, là ai vậy ạ?
- Vâng....đúng vậy...
- Tôi hiểu rồi...cảm ơn anh!
Tút!
Nắm chặt điện thoại trong tay, Dương Thần vô lực dựa vào bức tường sau lưng. Ánh mắt cậu mê man, cứ như lạc vào đại dương sâu thẳm.
............
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Phạm Thụy Nghi ngồi bên cạnh cậu khẽ hỏi.
- Dì Mỹ Lệ....có phải đã chết rồi không?
Lúc nãy cuộc điện thoại kia là của người bên phía cảnh sát. Do đó cậu mới biết được, dì ấy hóa ra đã chết mấy ngày trước.
- Ừ.
Phạm Thụy Nghi ngắn gọn đáp.
- .....Có phải, em vô tình quá không...
Dương Thần lẩm bẩm, trong đầu lại tiếp tục miên man suy nghĩ. Tuy bọn họ làm ra rất nhiều chuyện thất đức nhưng dù sao họ vẫn là gia đình của cậu. Vậy mà bây giờ cậu lại không làm gì chỉ đứng một bên xem họ trả giá tội lỗi...
- Nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Chưa kể đến, Dương Mỹ Lệ kia có lẽ cũng không còn luyến tiếc gì trên đời nữa.
Phạm Thụy Nghi niết nhẹ một bên tai cậu. Tâm trí hắn chợt nhớ đến những lời Tạ Hàm Ưng nói.
Bà ta...thật sự đã khóc hay sao?
- Anh tiểu Nghi....ở cạnh em, anh thật sự sẽ ổn chứ?
Dương Thần khẽ dựa vào vai hắn. Bàn tay đặt ngay chân cũng đã siết chặt lại.
Cậu là người kéo hắn vào vũng lầy tình ái này. Nhưng cậu bây giờ lại cảm thấy thật mông lung và chông chênh. Thái độ của hắn thể hiện rõ sự căm ghét đối với ba và dì của cậu. Liệu, nhìn thấy cậu, hắn có thể không khơi gợi những chuyện đau lòng hay không? Rồi một ngày nào đó....có phải cậu sẽ bị bỏ rơi?
Chụt!
Miên man suy nghĩ, thì bỗng gương mặt cậu được hắn nâng lên rồi đột ngột đón nhận một nụ hôn nhẹ. Nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu, hắn khẽ cắn lên môi cậu một cái làm cậu thoáng giật mình.
- Không được suy nghĩ vớ vẩn.
Hắn đặt hai tay bên hai cái má của cậu rồi bóp nhẹ cảnh cáo.
- Ngày mai, tôi dắt em đến một nơi.
Vừa mới buông má cậu ra hắn đã ôm lấy cậu vào lòng. Giọng nói trầm khàn pha chút dịu dàng khiến trái tim Dương Thần như chìm trong mật ngọt ấm áp.
- Đi đâu?
Cậu vô thức mấp mấy miệng.
- Ngày mai rồi biết, đã buồn ngủ chưa?
- Có chút...
Vừa dứt lời, cậu đã bị Phạm Thụy Nghi bế bổng cả người lên.
"Quả nhiên là vô cùng gầy..." hắn nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.