Chương 46: Toan tính
Hoàng Kim (Aiko)
13/06/2023
Báo thù? Cậu...
- Loại người đó, đáng được tồn tại hay sao?
Nhìn thấy đôi mắt ngập tràn giá rét và u ám. Chủ tịch Kỳ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cậu nhóc năm đó thật sự đã không còn. Người ở trước mặt ông chỉ còn lại sự căm thù oán hận!
- Chủ tịch Kỳ, nếu ông coi ba tôi là anh em, chắc cũng không muốn cái chết của ông ấy mãi mãi bị chôn vùi. Tôi mong rằng ông có thể giúp tôi, trả lại tất cả cho Dương Quyền Triết.
..............
- Cậu ổn không đó?
Sau khi rời khỏi căn hộ của chủ tịch Kỳ, Tạ Hàm Ưng liền lên tiếng hỏi.
Lúc nãy sắc mặt của tên này không khác gì là muốn giết người cả.
- Cậu không cần lo, nếu tôi manh động thì đã không tồn tại đến bây giờ.
Nói xong liền quay đi lấy xe.
Tạ Hàm Ưng nhìn theo bóng lưng hắn. Ánh mắt có chút gì đó khó nói nên lời.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Phạm Thụy Nghi 14 tuổi. Vết thương chằn chịt đến nỗi rỉ máu, đôi mắt vô hồn không chút ánh sáng đó khiến y không bao giờ quên được. Nếu năm đó, y không gặp được người kia thì có lẽ cả y và Phạm Thụy Nghi đều sẽ mãi mờ mịt không tìm được lối thoát.
Nghĩ đến đây, đôi con ngươi đen láy của Tạ Hàm Ưng bỗng trở nên sắc bén. Dương Quyền Triết không chỉ có thù với một mình gia đình Thụy Nghi mà còn với cả người thân của y. Việc báo thù này từ lâu đã vốn không chỉ của một mình tên đó..
................
- Tên Kỳ Hải Thanh kia được cứu rồi?
Dương Quyền Triết thả ra một làn khói trắng. Ánh mắt ranh mãnh nhìn người kia hỏi.
- Phải, thưa ông chủ!
- Là hai thằng nhóc đó?
- Đúng vậy...
- Ra ngoài đi.
- Vâng!
Cạch!
Dương Quyền Triết bật cười, giọng nói trầm khàn vang lên không khác gì một tên ác quỷ.
- Cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?
............
- A Thần...
Nhìn con trai mình xuất hiện, Ninh Thủy Nhi không biết nên vui hay buồn. Vì bà hiểu, hôm nay thằng bé có mặt đều là do ba của nó yêu cầu...
- Ông ấy đâu rồi ạ?
Dương Thần biết mẹ mình lo lắng liền mỉm cười trấn an.
- Ba của con ở trên lầu. A Thần à, con...
- Không sao đâu ạ! Mẹ không cần lo đâu!
Cậu cười cười sau đó lẳng lặng bước đi.
Đứng trước cửa phòng ba mình. Dương Thần có chút thờ thẫn. Chuyện cậu và Khả Như là bạn cuối cùng cũng không giấu được ông ấy..
Cốc! Cốc!
- Là ai?
- Là con, Dương Thần.
- Vào đi!
Cạch!
Hít một hơi thật sâu. Cậu mở cửa, sau đó cúi đầu nói.
- Ba có gì muốn nói với con sao?
Không khí trong căn phòng này luôn là lạnh lẽo và tối tăm khó chịu....
- Dương Thừa Nam, Diệp Khả Như? Hai cái tên này quen thuộc chứ?
Dương Quyền Triết gõ tay lên bàn, ánh mắt sắc bén ẩn hiện tia thâm hiểm.
- Khả Như....là bạn của con...
- Ồ vậy sao, Dương Thần của chúng ta cuối cùng cũng có bạn, đúng là đáng ăn mừng!
Nghe thấy ba mình nói, Dương Thần có chút ngột ngạt. Cậu biết chắc ông ấy sẽ không gọi cậu đến chỉ nói về những thứ này.
- Trước giờ ta luôn yêu thương con, có phải không?
"........"
- A Thần, cả gia đình họ Diệp và họ Dương kia đều là người xấu, con có thể thay ta giải quyết bọn họ được không?
- Ba...
Dương Thần khó khăn ngẩng đầu, ánh mặt ngập tràn sự sợ hãi. Ba của cậu....sao có thể dễ dàng nói ra lời như vậy chứ?
- Không làm được?
- Thật thảm hại....
Ông ta khẽ cười, sau đó phất tay ý bảo cậu rời đi.
Cạch!
"Là thằng ranh đó tự chọn..."
...........
"Ông ấy lại đang toan tính điều gì đây?"
Trờ về nhà với tâm trạng mệt mỏi, Dương Thần nằm trên giường khẽ đặt tay lên trán. Ánh mắt mơ màng không chút tiêu cự.
............
Ngày hôm sau...
- Khả Như cậu sao vậy?
Vì không muốn để Diệp Khả Như lo lắng nên Dương Thần đành vờ như không có vấn đề gì mà tỏ ra bình thường. Chỉ là lúc sáng cô vẫn còn ổn, cớ sao bây giờ mặt mũi lại tèm lem thế kia?
- A Thần...hức...
Khả Như không nói không rằng liền òa khóc rồi ôm chằm lấy cậu khiến Dương Thần có chút luống cuống.
- Cậu...cậu sao vậy?
...............
Sau khi nghe cô kể xong Dương Thần chỉ có thể thở dài. Dương Thừa Nam đến bây giờ vẫn không chịu đối mặt với cảm xúc thật của mình...
- Vậy cậu tính sao?
- Tớ...tớ không biết...tớ hức...nói với anh ấy sẽ buông tay nhưng....nhưng....
Thấy cô bạn mình mếu máo, Dương Thần liền không khỏi phiền muộn.
Cậu thở dài, khẽ xoa đầu cô rồi nhẹ giọng nói.
- Ngoan đi, hôm nay cậu cứ ngủ lại đây, có gì tớ xin phép dì giùm cho!
Nghe cậu nói, Diệp Khả Như khẽ gật đầu. Sau đó liền đi vào nhà tắm để rửa mặt.
- Alo, con là Dương Thần đây ạ! Hôm nay Khả Như và con có bài tập nhóm, vì thế dì cho cậu ấy ở nhà con một đêm được không ạ?
- Dạ, cảm ơn dì!
Tút!
"Chuyện tình cảm sao lại rối ren đến mức này...."
Khẽ thở dài, Dương Thần chậm rãi chuyển kênh màn hình ti vi, ánh mắt cậu không phản chiếu u buồn nó chỉ như một mảnh tro tàn u ám...
.........
- Cậu thấy sao rồi?
Dương Thần nhìn cô bạn khẽ hỏi.
- Ổn rồi, tớ không yếu đuối vậy đâu...
Diệp Khả Như ậm ừ đáp.
- Vâng, vậy cô nàng mạnh mẽ như cậu định ở đây đến lúc nào?
- Loại người đó, đáng được tồn tại hay sao?
Nhìn thấy đôi mắt ngập tràn giá rét và u ám. Chủ tịch Kỳ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cậu nhóc năm đó thật sự đã không còn. Người ở trước mặt ông chỉ còn lại sự căm thù oán hận!
- Chủ tịch Kỳ, nếu ông coi ba tôi là anh em, chắc cũng không muốn cái chết của ông ấy mãi mãi bị chôn vùi. Tôi mong rằng ông có thể giúp tôi, trả lại tất cả cho Dương Quyền Triết.
..............
- Cậu ổn không đó?
Sau khi rời khỏi căn hộ của chủ tịch Kỳ, Tạ Hàm Ưng liền lên tiếng hỏi.
Lúc nãy sắc mặt của tên này không khác gì là muốn giết người cả.
- Cậu không cần lo, nếu tôi manh động thì đã không tồn tại đến bây giờ.
Nói xong liền quay đi lấy xe.
Tạ Hàm Ưng nhìn theo bóng lưng hắn. Ánh mắt có chút gì đó khó nói nên lời.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Phạm Thụy Nghi 14 tuổi. Vết thương chằn chịt đến nỗi rỉ máu, đôi mắt vô hồn không chút ánh sáng đó khiến y không bao giờ quên được. Nếu năm đó, y không gặp được người kia thì có lẽ cả y và Phạm Thụy Nghi đều sẽ mãi mờ mịt không tìm được lối thoát.
Nghĩ đến đây, đôi con ngươi đen láy của Tạ Hàm Ưng bỗng trở nên sắc bén. Dương Quyền Triết không chỉ có thù với một mình gia đình Thụy Nghi mà còn với cả người thân của y. Việc báo thù này từ lâu đã vốn không chỉ của một mình tên đó..
................
- Tên Kỳ Hải Thanh kia được cứu rồi?
Dương Quyền Triết thả ra một làn khói trắng. Ánh mắt ranh mãnh nhìn người kia hỏi.
- Phải, thưa ông chủ!
- Là hai thằng nhóc đó?
- Đúng vậy...
- Ra ngoài đi.
- Vâng!
Cạch!
Dương Quyền Triết bật cười, giọng nói trầm khàn vang lên không khác gì một tên ác quỷ.
- Cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?
............
- A Thần...
Nhìn con trai mình xuất hiện, Ninh Thủy Nhi không biết nên vui hay buồn. Vì bà hiểu, hôm nay thằng bé có mặt đều là do ba của nó yêu cầu...
- Ông ấy đâu rồi ạ?
Dương Thần biết mẹ mình lo lắng liền mỉm cười trấn an.
- Ba của con ở trên lầu. A Thần à, con...
- Không sao đâu ạ! Mẹ không cần lo đâu!
Cậu cười cười sau đó lẳng lặng bước đi.
Đứng trước cửa phòng ba mình. Dương Thần có chút thờ thẫn. Chuyện cậu và Khả Như là bạn cuối cùng cũng không giấu được ông ấy..
Cốc! Cốc!
- Là ai?
- Là con, Dương Thần.
- Vào đi!
Cạch!
Hít một hơi thật sâu. Cậu mở cửa, sau đó cúi đầu nói.
- Ba có gì muốn nói với con sao?
Không khí trong căn phòng này luôn là lạnh lẽo và tối tăm khó chịu....
- Dương Thừa Nam, Diệp Khả Như? Hai cái tên này quen thuộc chứ?
Dương Quyền Triết gõ tay lên bàn, ánh mắt sắc bén ẩn hiện tia thâm hiểm.
- Khả Như....là bạn của con...
- Ồ vậy sao, Dương Thần của chúng ta cuối cùng cũng có bạn, đúng là đáng ăn mừng!
Nghe thấy ba mình nói, Dương Thần có chút ngột ngạt. Cậu biết chắc ông ấy sẽ không gọi cậu đến chỉ nói về những thứ này.
- Trước giờ ta luôn yêu thương con, có phải không?
"........"
- A Thần, cả gia đình họ Diệp và họ Dương kia đều là người xấu, con có thể thay ta giải quyết bọn họ được không?
- Ba...
Dương Thần khó khăn ngẩng đầu, ánh mặt ngập tràn sự sợ hãi. Ba của cậu....sao có thể dễ dàng nói ra lời như vậy chứ?
- Không làm được?
- Thật thảm hại....
Ông ta khẽ cười, sau đó phất tay ý bảo cậu rời đi.
Cạch!
"Là thằng ranh đó tự chọn..."
...........
"Ông ấy lại đang toan tính điều gì đây?"
Trờ về nhà với tâm trạng mệt mỏi, Dương Thần nằm trên giường khẽ đặt tay lên trán. Ánh mắt mơ màng không chút tiêu cự.
............
Ngày hôm sau...
- Khả Như cậu sao vậy?
Vì không muốn để Diệp Khả Như lo lắng nên Dương Thần đành vờ như không có vấn đề gì mà tỏ ra bình thường. Chỉ là lúc sáng cô vẫn còn ổn, cớ sao bây giờ mặt mũi lại tèm lem thế kia?
- A Thần...hức...
Khả Như không nói không rằng liền òa khóc rồi ôm chằm lấy cậu khiến Dương Thần có chút luống cuống.
- Cậu...cậu sao vậy?
...............
Sau khi nghe cô kể xong Dương Thần chỉ có thể thở dài. Dương Thừa Nam đến bây giờ vẫn không chịu đối mặt với cảm xúc thật của mình...
- Vậy cậu tính sao?
- Tớ...tớ không biết...tớ hức...nói với anh ấy sẽ buông tay nhưng....nhưng....
Thấy cô bạn mình mếu máo, Dương Thần liền không khỏi phiền muộn.
Cậu thở dài, khẽ xoa đầu cô rồi nhẹ giọng nói.
- Ngoan đi, hôm nay cậu cứ ngủ lại đây, có gì tớ xin phép dì giùm cho!
Nghe cậu nói, Diệp Khả Như khẽ gật đầu. Sau đó liền đi vào nhà tắm để rửa mặt.
- Alo, con là Dương Thần đây ạ! Hôm nay Khả Như và con có bài tập nhóm, vì thế dì cho cậu ấy ở nhà con một đêm được không ạ?
- Dạ, cảm ơn dì!
Tút!
"Chuyện tình cảm sao lại rối ren đến mức này...."
Khẽ thở dài, Dương Thần chậm rãi chuyển kênh màn hình ti vi, ánh mắt cậu không phản chiếu u buồn nó chỉ như một mảnh tro tàn u ám...
.........
- Cậu thấy sao rồi?
Dương Thần nhìn cô bạn khẽ hỏi.
- Ổn rồi, tớ không yếu đuối vậy đâu...
Diệp Khả Như ậm ừ đáp.
- Vâng, vậy cô nàng mạnh mẽ như cậu định ở đây đến lúc nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.