Chờ Một Ngày Nắng

Quyển 2 - Chương 11: Đêm tân hôn bi thảm

Diệp Chi Linh

10/07/2013

Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh về nhà mới của hai người. Căn nhà này vốn là mẹ anh mua, nhưng bà thường xuyên đi du lịch, rất ít khi về đây sống. Lần này Thẩm Quân Tắc kết hôn, dù sao thì nhà cũng không có ai ở, vì thế bà tặng cho hai người, lại còn đích thân trang trí lại. Đồ dùng, giấy dán tường đều được thay mới.

Trước đó Thẩm Quân Tắc chưa từng đến xem nhà, bởi vì mấy hôm trước bận chuẩn bị hôn lễ không có thời gian. Lúc nãy đưa Tiêu Tinh đến nhà mới, vừa mở cửa anh đã bị cảnh tượng lộng lẫy trong căn phòng làm cho giật nảy mình.

Bức tường trong phòng khách treo bức ảnh cưới phóng to. Trong bức ảnh, cánh tay của anh khẽ ôm eo Tiêu Tinh. Tiêu Tinh ngẩng đầu, e thẹn nhìn anh. Hai người nhìn nhau đắm đuối, tình ý đậm sâu. Vì bức ảnh quá lớn nên nét mặt của hai người đều trở nên hết sức rõ rệt.

Thẩm Quân Tắc nhìn bức ảnh, đột nhiên thấy trong lòng có chút gì đó rất kỳ lạ. Còn nhớ lúc chụp ảnh cưới, anh tỏ ra rất bực tức, không phối hợp với yêu cầu “ánh mắt của chú rể phải say đắm hơn một chút” của thợ chụp ảnh.

Nhưng bây giờ bức ảnh được phóng to, sao anh thấy ánh mắt của mình lại say đắm đến thế…

Lẽ nào lúc ấy anh thật sự coi Tiêu Tinh là con mèo nhỏ? Thế thì cũng không nhất thiết phải dịu dàng với một con mèo nhỏ đến mức ấy chứ.

Thẩm Quân Tắc bực tức vì ánh mắt của mình trong bức ảnh. Thấy Tiêu Tinh không nói gì, anh không kìm được liền hỏi: “Cô có đói không?”.

Tiêu Tinh vẫn không có phản ứng.

Thẩm Quân Tắc cúi đầu nhìn. Cô nàng này đúng là mặt dày mày dạn, nằm ngủ trong vòng tay của anh?

Đúng là vô liêm sỉ! Anh sợ cô bị trẹo chân không đi được nên mới bế cô lên tầng năm. Tầng năm! Thế mà cô lại ngủ ngon lành như thế?

Đúng là không thể chịu đựng được.

Mặc dù rất muốn ném người trên tay mình xuống sàn nhà nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu của cô, nghĩ đến cảnh tượng lúc này cô đã cố gắng gượng cười mặc dù bị ép rượu anh lại không nhẫn tâm ức hiếp cô.

Hôn lễ ngày hôm nay cô cũng đã rất vất vả rồi. Thêm vào đó mới sáng sớm đã bị thợ trang điểm thúc giục. Một người lười biếng bình thường phải ngủ mười tiếng mới đủ như cô, lúc này ngủ cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài trong lòng, dịu dàng bế Tiêu Tinh vào phòng ngủ.

Vừa vào phòng ngủ đã giật thót tim, chiếc giường ngoại cỡ trải một lớp ga màu đỏ, phía trên còn rải đầy cánh hoa hồng, đầu giường còn cắm hoa hồng đỏ rực rỡ, ngay cả nến và bật lửa cũng được bày sẵn.

Thẩm Quân Tắc đặt Tiêu Tinh xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, lật ga trải giường, quả nhiên nhìn thấy một đống hạnh đào, lạc, táo đỏ…

Mẹ đã lẳng lặng trang trí phòng tân hôn như thế này. Đây chính là đêm tân hôn “mang đậm truyền thống Trung Quốc” mà mẹ đã nói? Đống hạnh đào trên giường có nghĩa là “sớm sinh quý tử”? Trời ơi, phía dưới trải đống quả cứng, chiếc giường này cho người ngủ ư?

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, giơ tay cuộn ga trải giường cùng với cái đống bừa bộn ấy lại, ném sang một bên, sau đó nhẹ nhàng đặt Tiêu Tinh lên giường.

Đệm rất mềm, Tiêu Tinh vừa được đặt lên đã lún xuống. Tấm đệm có vẻ rất dày nhưng nhìn thì rất dễ chịu. Có điều Tiêu Tinh mặc váy cô dâu. Đuôi váy quá lớn, cuộn lại thành đống, chưa nói những thứ trang trí trên đầu cũng chưa bỏ xuống, cứ mặc như thế này mà ngủ thì chắc chắn là không thoải mái.

Lẽ nào muốn anh giúp cô cởi váy áo hay sao?

Thôi được, dù sao thì cô cũng là vợ của anh trên danh nghĩa, chuyện nhỏ nhặt này… chắc cũng không vấn đề gì.

Thẩm Quân Tắc cau mày, bắt đầu cởi cúc áo trước ngực Tiêu Tinh.

Một chiếc, hai chiếc…

Từng chiếc cúc được cởi ra, làn da trắng nõn dưới bộ váy cũng từ từ lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy dây áo lót trong suốt, còn có… lúc ẩn lúc hiện…

Thẩm Quân Tắc nín thở, đột nhiên đến cúc thứ ba thì dừng lại…

Đúng lúc ấy, Tiêu Tinh đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quân Tắc.

“…”.

“…”.

Hai người đều im lặng.

Thẩm Quân Tắc tỏ ra rất căng thẳng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khoảng cách gần thế này, thậm chí có thể cảm nhận thấy hơi thở của cô, gần thêm một chút nữa là có thể hôn đôi môi mềm mại của cô. Anh còn nhớ cảm giác tim đập rộn ràng khi hôn cô trong buổi hôn lễ ngày hôm nay.

Hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn.

Thẩm Quân Tắc đang bối rối không biết giải thích thế nào thì đột nhiên thấy Tiêu Tinh chớp mắt, sau đó khẽ nói: “Chuyện này… tuyệt đối là ác mộng. Cơn ác mộng đáng sợ nhất trong lịch sử”. Sau đó cô lại nhắm mắt.

“…”.

Nỗi tức giận trong lòng Thẩm Quân Tắc tăng lên theo đường thẳng đứng, nhưng lại không thể phát tác lúc cô đang ngủ say, đành phải hít một hơi thật sâu, buông cô ra.

Đáng ghét! Cô coi anh là loại người gì? Tên cầm thú lợi dụng người khác? Anh là người không biết thưởng thức, nảy sinh ý nghĩ đó với cô sao? Anh thèm khát, hèn hạ đến mức lén lút ra tay với một cô gái đã uống say, lại còn đang ngủ sao?

Lại còn nói đây là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong lịch sử?

Đối với anh đó mới là ác mộng…

Bên tai Thẩm Quân Tắc lại vang lên lời “khuyên răn” của Kỳ Quyên, “Nghiêm túc với cô ấy chính là gây khó dễ cho mình”.

Lời khuyên răn này đúng là chí lý.

Nhìn Tiêu Tinh đang ngủ rất ngon một lần nữa, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần, đột nhiên Tiêu Tinh mở một mắt, lén liếc ra cửa, đến tận khi anh đóng cửa lại, cô mới ngồi bật dậy, thở dài.

Khụ khụ… tình thế lúc nãy cô cũng không biết anh đang làm gì. Tóm lại tay anh đang đặt vào cái cúc áo quan trọng trước ngực. Quả thực Tiêu Tinh không thể giả vờ ngủ được nữa, vội vàng vờ giật mình tỉnh dậy để ngăn hành động của anh.

Lấy nằm mơ làm cái cớ, nhân tiện cho anh “đường thoát”, tránh làm cho anh ta tức giận, gây bất lợi cho mình…

Mặc dù đã thành công tránh được chuyện này nhưng điều Tiêu Tinh cảm thấy khó hiểu là, theo lý mà nói anh ta sẽ không có hứng thú với cô mới đúng. Cuộc hôn nhân này hoàn toàn là vụ giao dịch hai bên cùng có lợi. Cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta… Nhưng hôm nay anh ta làm sao vậy? Vừa hôn, vừa cởi quần áo, lẽ nào là thèm khát quá lâu, với ai cũng được?

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh không kìm được rùng mình, vội vàng nhảy xuống giường khóa trái cửa.

Nếu Thẩm Quân Tắc biết cô đề phòng anh như đề phòng một tên háo sắc thì chắc chắn sẽ tức hộc máu.

May mà anh không hề biết Tiêu Tinh cố tình giả vờ ngủ, còn tưởng rằng cô quá mệt, quá buồn ngủ nên cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là điện thoại liên tiếp nhận được tin nhắc trêu chọc khiến anh có chút bực bội.

“Quân Tắc, đêm tân hôn phải thể hiện thật tốt đấy ^_^”. Tin nhắn của chị Vu Giai, để người phụ nữ bốp chát này chết đi.

“Mình đã giúp cậu ngăn đám xấu xa muốn đến phá đêm tân hôn, thời gian tối nay dành cho cậu đấy, cố lên nhé! Hãy tiếp tục uy vũ giống như lúc thể hiện trong hôn lễ!”. Richard, đồ xấu xa, tìm bác sĩ ngoại khoa khâu mồm cậu ta lại!

“Anh, tối nay thế nào? Anh và chị dâu sẽ không xxx thật đấy chứ? Ha ha, em vui thay cho anh”. Thẩm Quân Kiệt, ngay cả chú cũng trêu anh chú? Có phải là chán sống không! Thẩm Quân Tắc xóa hết tất cả tin nhắn, không bận tâm mới là cảnh giới cao nhất.

Thẩm Quân Tắc lặng lẽ vào bếp tìm thứ gì ăn. Hôm nay mệt suốt cả ngày, bữa trưa cũng không ăn. Bây giờ bụng dạ đang biểu tình.

May mà trong tủ lạnh có rau tươi, có điều… anh chưa bao giờ tự mình nấu cơm. Những thứ này phải làm thế nào?

Thôi, gọi đồ ăn.

Chú rể bi thảm đêm tân hôn phải gọi đồ ăn bên ngoài, ngoài anh ra còn có người thứ hai không?

Thẩm Quân Tắc đang định gọi điện thoại bảo họ mang đồ ăn tới, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Tinh cả ngày cũng không ăn gì. Lát nữa tỉnh dậy chắc chắn sẽ đói, nhân tiện gọi cho cô một suất. Thẩm Quân Tắc bước đến cửa phòng ngủ, đang định đẩy cửa thì phát hiện cửa khóa.

Anh cau mày, quay người đi lấy chìa khóa.

Anh cũng không nghĩ là Tiêu Tinh khóa cửa, có thể do trong tiềm thức của mình anh nghĩ rằng chỉ số IQ đáng thương của Tiêu Tinh không đủ để âm thầm tranh đấu với mình, tưởng là lúc mình ra ngoài, không cẩn thận khóa trái cửa.

Lấy chìa khóa mở cửa, Thẩm Quân Tắc bỗng chốc hóa đá tại chỗ.

Thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rít qua người mình, cơ thể cứng đờ hóa thành những mảnh vụn trong gió lạnh.

Tiêu Tinh, cô thắng rồi.

Cảnh tượng trong phòng khiến anh không đành lòng nhìn tiếp.

Tiêu Tinh mặc váy cưới, ngồi khoanh chân trên tấm thảm mềm mại, trước mặt là ga trải giường anh vừa mới vứt sang một bên. Dĩ nhiên trên ga trải giường là các loại quả như hạnh đào, lạc, táo đỏ gì gì đó. Cô đang ăn những thứ đó như hổ đói. Rõ ràng là táo đỏ và lạc đã bị ăn gần hết, tờ giấy trải bên cạnh là một đống hạt táo và vỏ lạc. Lúc này cô đang tấn công mục tiêu tiếp theo là “hạnh đào”, hơn nữa rất trâu bò, cô đang dùng răng cắn vỏ hạnh đào…

Thẩm Quân Tắc nghe thấy tiếng cô cắn hạnh đào tanh tách, cảm giác ấy… như thể đang gặm đầu anh, khiến da đầu anh tê dại.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy một cô dâu giống như một con sóc đói đến phát điên như thế này chưa?

Hôm nay anh đã được mở rộng tầm mắt.

Thấy Thẩm Quân Tắc đột ngột xuất hiện, Tiêu Tinh không khỏi sững người. Thấy anh nhìn mình với khuôn mặt u ám, cô không kìm được giải thích: “Tôi đói quá”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc: “Tôi có thể nhận thấy điều đó”.

Tiêu Tinh cười, ngượng ngùng gãi đầu, “Cái đó… trong nhà còn gì ăn không? Tôi ăn đống này, vẫn rất đói”.

“… Trong tủ lạnh có”.

“Hay quá, thế thì tôi đi nấu!”. Tiêu Tinh phấn khích đứng dậy, nhanh tay cuộn tờ giấy đựng rác lại, chạy ra cửa vứt vào thùng rác, sau đó phủi tay rồi đi vào bếp.

Thấy cô nhanh chóng lấy trong tủ lạnh một đống rau, Thẩm Quân Tắc cố kìm nén nhưng vẫn không thể kìm được: “… Không phải là cô muốn mặc váy cô dâu nấu ăn đấy chứ?”.

“Cũng đúng, mặc cái này rất bất tiện”. Tiêu Tinh ngoảnh đầu nhìn anh, “Vậy tôi đi thay quần áo, anh giúp tôi nhặt rau thái thịt nhé!”.



“… Nhặt rau thái thịt?”. Thẩm Quân Tắc thấy bất lực.

“Anh không biết làm sao?”. Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh, “Đúng rồi, một người chưa bao giờ tự mình nấu cơm như anh, chắc chắn là không biết”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi nói, “Vậy thì để tôi nói cho anh biết, cà chua cắt đôi, sau đó lại cắt tiếp, cắt thành tám miếng. Rau cải cắt thành từng đốt từng đốt, dài khoảng ba centimet. Thịt thì cắt thành miếng mỏng một chút. Rau phải rửa hai lần, thịt thì không cần. Hiểu chưa?”.

“…”. Cô coi anh là kẻ ngốc sao?

“Vẫn chưa hiểu à?”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Hiểu rồi”.

Tiêu Tinh đi thay quần áo. Thẩm Quân Tắc lặng lẽ vào bếp rửa rau thái thịt.

Đùa cái gì cơ chứ, ai có thể tưởng tượng dáng vẻ của một người tính tình lạnh lùng cao ngạo chưa bao giờ vào bếp như Thẩm Quân Tắc lúc đang cầm dao, băn khăn không biết thái cà chua như thế nào? Nếu bạn anh nhìn thấy chắc chắn sẽ cười vỡ bụng.

Nhưng bây giờ, vào đêm tâm hôn, anh đã cầm dao, chiến đấu với cà chua và rau cải nửa tiếng đồng hồ…

Đột nhiên anh phát hiện, so với việc bị ép đi xem mặt những cô gái khác nhau, thực ra lấy Tiêu Tinh về là chuyện đáng sợ hơn. Mặc dù suốt ngày phải gặp những cô gái khác nhau khiến anh chán ngấy nhưng ít ra sau khi gặp mặt sẽ được giải thoát. Nhưng suốt ngày phải đối diện với Tiêu Tinh khiến anh không chỉ chán ngấy mà còn phải nín nhịn, lại không có cách dễ dàng được giải thoát.

Ban đầu sao anh lại không phát hiện Tiêu Tinh có tiềm năng có thể làm cho anh nổi giận một cách dễ dàng? Lại đi lấy một quả bom không hẹn giờ đặt bên cạnh mình.

Tiêu Tinh nhanh chóng thay quần áo rồi chạy ra ngoài. Cô cởi bộ váy cô dâu, không biết móc đâu ra một bộ quần áo ngủ, trước ngực còn in hình khỉ Yoyo. Vừa vào phòng bếp, nhìn thấy rau và cà chua xếp gọn gàng trên thớt, đột nhiên Tiêu Tinh bật cười.

“Ha ha ha, Thẩm Quân Tắc, anh đáng yêu quá, cắt rau dài bằng nhau, cà chua cũng to bằng nhau. Có phải là anh đã làm đúng như tôi nói, đo kích thước rồi cắt? Đáng yêu quá, giống hệt như máy cắt vậy, ngay ngắn xếp thành hàng!”.

Đáng yêu quá? Hình như đang khen anh? Có điều nghe cứ thấy chối tai thế nào ấy…

Thẩm Quân Tắc hấm hứ một tiếng, “Được rồi, cô muốn nấu gì?”.

“À, nấu ít mỳ, tôi thấy trong tủ lạnh có. Mẹ anh cũng chu đáo thật đấy, đồ ăn đều mua hết cả”. Tiêu Tinh vừa nói vừa xắn tay áo nấu ăn.

Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, thấy cô rất nhanh nhẹn, đun nước xào rau rất có trình tự. Anh không kìm được ngạc nhiên hỏi: “Cô biết nấu ăn?”.

Tiêu Tinh cầm muôi khuấy khuấy trong nồi, không ngoảnh đầu lại nói, “Hồi học tiểu học tôi đã biết nấu cơm rồi. Anh tôi cũng thế. Tài nghệ nấu nướng của chúng tôi là do ông nội truyền lại”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Bây giờ những cô gái biết nấu ăn không nhiều… không ngờ Tiêu Tinh lại biết nấu ăn. Đúng là không thể nhận ra được. Anh còn tưởng cô là người mua một thùng mỳ ăn liền có thể sống được cả tháng.

“Cô… sống cùng ông nội sao?”. Thẩm Quân Tắc lại tò mò hỏi. Hôm qua, trên đường đón Tiêu Phàm về, nghe anh ta kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ của họ. Hồi nhỏ Tiêu Tinh là cô bé rất ngoan, không ngờ càng lớn càng “biến thái”.

“Đúng vậy”, Tiêu Tinh mỉm cười, ngừng một lát rồi nói, “Anh ra ngoài chờ đi, dù sao thì anh cũng không giúp được gì. Đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa”.

“…”. Thẩm Quân Tắc cau mày, quay người bước ra khỏi bếp.

Cảm giác bị ruồng bỏ thật khó chịu. Có điều, thấy cô nghiêm túc đứng đó nấu nướng, Thẩm Quân Tắc lại nghĩ, thực ra Tiêu Tinh không phải là người không biết gì, ít ra thì còn biết nấu cơm, hai người không phải đáng thương đến mức gọi đồ ăn trong đêm tân hôn.

Tiêu Tinh nhanh chóng nấu xong mỳ. Cô bê cả nồi ra ngoài. Vừa mở nắp đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn. Màu đỏ của cà chua cùng với màu xanh của rau làm cho màu sắc của nồi mỳ trở nên rất phong phú.

Liệu có ngon không?

Thẩm Quân Tắc rất nghi ngờ, đến tận khi Tiêu Tinh đặt bát mỳ trước mặt anh, anh mới do dự cầm đũa nếm thử mấy miếng. Vẻ mặt ấy cứ như đang nếm thuốc độc vậy.

“Mùi vị thế nào?”. Tiêu Tinh cười tít mắt hỏi.

“… Cũng được”. Thẩm Quân Tắc tỏ ra gượng gạo. Nói đúng hơn, mỳ mà Tiêu Tinh nấu không phải “cũng được” mà là quá ngon. Vốn dĩ nhìn thấy nhiều cà chua như vậy anh còn tưởng mỳ rất ngọt, không ngờ nhờ khéo léo nêm gia vị nên không ngấy một chút nào, ngược lại rất ngon.

Thẩm Quân Tắc ăn mỳ mà tâm trạng có chút phức tạp. Mấy năm nay, vì công việc mà anh phải bôn ba khắp nơi, thường xuyên phải tiếp khách bên ngoài, rất ít khi ăn cơm ở nhà, đừng nói là món mỳ đơn giản, thanh đạm này. Nhưng khoảnh khắc này, đột nhiên anh thấy nếu sau này Tiêu Tinh đồng ý nấu ăn cho anh thì ngày nào anh cũng về nhà ăn một bữa mỳ của cô. Thịt cá ăn quá nhiều, quả thực dạ dày cũng không chịu được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngẩng đầu nhìn Tiêu Tinh. Chỉ thấy trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã nhanh chóng giải quyết xong một bát mỳ, bắt đầu ăn bát thứ hai.

Chắc là cô đói bụng lắm…

Nhìn cô cúi đầu ăn ngon lành, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng khó có thể che giấu, ngay cả ánh đèn trong phòng ăn cũng trở nên dịu dàng.

Ăn xong, Tiêu Tinh đứng dậy dọn bát đũa. Thẩm Quân Tắc thấy tư thế đứng của cô rất kỳ quặc, nhớ lại chuyện cô bị trẹo chân trong hôn lễ, không kìm được cau mày nói: “Thôi, mai rồi dọn”.

Tiêu Tinh không bận tâm đến lời khuyên của anh. Cô cúi đầu, vừa sắp đũa vừa cố chấp nói: “Tôi quen với việc ăn xong phải rửa bát đũa ngay rồi. Nếu hôm nay không rửa, ngày mai càng lười hơn”. Tiêu Tinh nói đến đây, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, “Tôi không rửa, lẽ nào anh rửa sao?”.

Ngữ khí của câu hỏi này rõ ràng là ẩn chứa sự coi thường…

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Cô cho rằng tôi không biết làm?”.

Tiêu Tinh dịu dàng mỉm cười, “Ha ha, người làm nên nghiệp lớn thì không tính toán chuyện nhỏ. Một người đàn ông suốt ngày chú tâm vào sự nghiệp như anh, không biết làm việc nhà cũng là chuyện bình thường. Yên tâm, tôi không cười anh đâu”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi cười nhạt: “Để tôi”.

“A, thế thì vất vả cho anh rồi”. Tiêu Tinh vỗ vai anh, đưa bát đũa cho anh, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Đột nhiên Thẩm Quân Tắc có ảo giác mình đã mắc mưu… Cô ta đã dùng kế khích tướng với anh sao? Nực cười, đây mới là ngày đầu tiên kết hôn, lẽ nào cô ta đã hiểu rõ tính khí của mình?

Thẩm Quân Tắc rất buồn phiền nhưng anh là đàn ông, không muốn tranh cãi với cô về chuyện nhỏ này. Thêm vào đó Tiêu Tinh bị trẹo chân vẫn vào bếp nấu nướng. Nếu anh còn tính toán chuyện rửa bát thì sẽ tỏ ra là mình rất nhỏ mọn, rất không có phong độ.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh bê bát đũa vào bếp để rửa, trong lòng vẫn hơi buồn bực.

Đêm tân hôn này, dường như đột nhiên anh biến thành người giúp việc.

Nếu người quen nhìn thấy anh lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Quân Tắc đứng trong bếp, xắn tay áo rửa bát đũa, mặc dù vẫn mặc complet và áo sơ mi như mọi ngày, nhưng trông anh hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày. Dưới ánh đèn nhà bếp, người đàn ông nhíu mày, bàn tay dính đầy dầu mỡ trông thật dịu dàng. Liên hệ hình tượng của người đàn ông nội trợ với anh, quả là đáng sợ.

Tiêu Tinh đứng ngoài nhà bếp nhìn trộm, thấy anh đứng đó rửa bát, khuôn mặt không chút biểu cảm, cô không kìm được nhếch mép cười thầm.

Người ta thường nói đàn ông lúc chăm chú làm việc là có sức hút nhất, nhưng cô lại thấy, Thẩm Quân Tắc bận rộn trong phòng bếp đáng yêu hơn Thẩm Quân Tắc lúc nào cũng lạnh lùng. Ít ra anh như thế khiến người ta thấy rất thân thiện.

Nhà bếp giao cho Thẩm Quân Tắc dọn dẹp, Tiêu Tinh có thể an tâm đi tắm. Hôm nay mệt suốt cả một ngày, lại uống rượu, đầu đau như búa bổ. Ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm giác toàn thân được thả lỏng khiến cô dễ chịu nhắm mắt.

Không biết bao lâu sau, đột nhiên Tiêu Tinh nghe thấy tiếng gõ cửa, từ tiếng gõ cửa lịch sự ban đầu biến thành tiếng rầm rầm đáng sợ. Tiêu Tinh giật mình bừng tỉnh, vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, lấy chiếc khăn tắm quấn lên người. Cô đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, sau đó cánh cửa được mở ra, Thẩm Quân Tắc đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.

“…”.

“…”.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại một lần nữa im lặng.

Nhìn thấy Tiêu Tinh dùng khăn tắm bó mình thành cái bánh tét, chỉ để lộ cái đầu ướt sũng, kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Quân Tắc có chút dở khóc dở cười. Thế mà anh còn lo không biết cô có xảy ra chuyện không, có bị chết chìm không? Hoặc là bị trượt chân ngã xuống sàn nhà, đầu đập vào bệ rửa mặt nên ngất xỉu? Nếu không vì sao lâu như vậy mà không có động tĩnh gì? Bây giờ xem ra anh đã lo bò trắng răng rồi. Người tốt không trường thọ, kẻ xấu sống ngàn năm, người không thể đánh bại như Tiêu Tinh, sao có thể xảy ra chuyện lúc đang tắm? Chắc chắn là cô ngủ quên!

Tiêu Tinh bị ánh mắt đáng sợ như giết người của anh nhìn chằm chằm làm cho da đầu tê dại, không kìm được mỉm cười lấy lòng: “Anh muốn đi vệ sinh à? Thôi được, tôi lập tức nhường chỗ”. Nói rồi cô đi ra ngoài.

Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói: “Không cần đâu, cô cứ tiếp tục đi”.

Tiêu Tinh kinh ngạc nhìn anh: “Không nhầm đấy chứ? Anh gõ cửa giống như cướp, thậm chí không được sự đồng ý của tôi, tự ý lấy chìa khóa mở cửa phòng tắm. Tôi còn tưởng anh bị đau bụng! Kết quả anh đập cửa xông vào chỉ để nói một câu… cô tiếp tục?”

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống.

Trong lòng cô, anh là người biến thái như vậy sao?

Có điều, so với việc bị Tiêu Tinh cho là biến thái, anh càng không muốn thừa nhận sự lo lắng mình dành cho cô. Sợ cô xảy ra chuyện, đập cửa rầm rầm giống như một tên cướp, bây giờ nghĩ lại thật đúng là không có chút phong độ nào.

Tâm trạng của Thẩm Quân Tắc rất phức tạp. Sau khi im lặng một lúc, anh mới bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn xem xem có phải cô bị chết đuối không?”.

Lúc ấy Tiêu Tinh mới hiểu lý do anh đập cửa, sững người một lúc rồi nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao”.

Ai quan tâm đến cô…

Thẩm Quân Tắc quay người đi ra ngoài, sống lưng có chút cứng đơ: “Cô tiếp tục đi, có chuyện gì thì gọi tôi”.

Tiêu Tinh lại sững người rất lâu. Anh ta đang làm gì vậy, mơ mơ hồ hồ. Rất nhiều người mắc chứng “khủng hoảng tiền hôn nhân”. Lẽ nào Thẩm Quân Tắc khác người mắc chứng “khủng hoảng hậu hôn nhân”? Nếu không sao hành vi của anh ta lại kỳ quặc đến thế?

Quả thực Tiêu Tinh không hiểu vì sao anh ta lại thay đổi tính nết như thế. Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngâm mình trong bồn nước dễ chịu.

Từ nhỏ cô đã như vậy, nói cho dễ nghe một chút là phóng khoáng, nói khó nghe một chút là vô tâm vô tính. Những chuyện nghĩ không thông dĩ nhiên cô sẽ không nghĩ tiếp, như thế mới sống vui vẻ.

Mười giờ tối, sau khi tắm xong Tiêu Tinh về phòng ngủ. Lúc nãy tắm ngủ một lúc, bây giờ không buồn ngủ nữa. Tiêu Tinh thấy vẫn còn sớm nên mở laptop, nhân tiện vào mạng, ngồi trên giường chơi game QQ.

Đăng nhập QQ, phát hiện Kỳ Quyên cũng online, Tiêu Tinh vội nhắn tin. “Tiểu Quyên, mày cũng on à?”.

Kỳ Quyên im lặng một lúc rất lâu rồi mới gửi hình bộ xương nhíu mày suy tư. “Sao thế?”.

“Nếu tao nhớ không nhầm, tối nay là đêm tân hôn của hai người?”.

“Ừm, tao không ngủ được nên chơi vài ván game”.

“Thế chú rể đâu? Bị mày đuổi ra thư phòng rồi?”.

“Cái này thì tao không biết, dù sao anh ta không vào phòng ngủ, tao khóa trái cửa rồi”.

“… Tiêu Tinh, mày thật trâu bò”.

“Ha ha, thật sao? Lúc nãy anh ta còn rửa bát cơ”.



“Đột nhiên tao thấy Thẩm Quân Tắc làm chú rể thật đáng thương. Đám cưới hôm nay Tạ Ý nhắn tin trực tuyến với tao, nghe nói anh ta rất uy phong, vì sao vừa về đến nhà lại thê thảm như thế, trở nên sợ vợ rồi sao?”.

“Anh ta bi thảm? Sao có thể thế được! Anh ta rất biến thái thì đúng hơn, có chìa khóa của tất cả các phòng ở đây, thậm chí ngay cả chìa khóa phòng tắm cũng có! Không được sự đồng ý của tao đã tự ý mở cửa, ngông nghênh đi lại, hoành hành ngang dọc, lúc nào tao cũng phải chuẩn bị tâm lý bị anh ta dọa cho sợ phát khiếp! Còn về việc khóa cửa, chỉ là tượng trưng thôi. Tao nghĩ anh ta để ý đến phong độ quân tử, có lẽ sẽ không liên tiếp xông vào ba lần đâu”.

“… Yên tâm, tao nghĩ, tạm thời anh ta sẽ không có hứng thú với mày về chuyện kia đâu”.

“Điều này thì chắc chắn, tao tin mình không có bất kỳ sức hút nào với anh ta”. Tiêu Tinh ngừng một lát, “Không nói anh ta nữa, bọn mình chơi vài ván đi, tao thấy tẻ nhạt quá”.

“Được, phòng nào?”.

“2V2 cao thủ, tao mở phòng mời mày vào. Mày chờ đấy ^_^”.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Tinh đã chuẩn bị xong phòng, mời Kỳ Quyên vào chơi.

Thẩm Quân Tắc tắm xong, đi đến cửa phòng ngủ định xem Tiêu Tinh ngủ chưa, nhưng vừa đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, nét mặt anh liền trở nên cứng đơ.

Khoảnh khắc này anh mới biết Tiêu Tinh khóa cửa đề phòng anh.

Nực cười, anh có hứng thú với cô về chắc? Cho dù cô có khỏa thân đứng trước mặt anh, anh cũng không thèm nhìn. Cô lại còn đề phòng anh như đề phòng một kẻ háo sắc, đúng là tự đề cao mình.

Anh lạnh lùng hấm hứ vài tiếng, đang định bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy một loạt những âm thanh quái lạ vang lên trong phòng.

Meo… be… ọ… gâu gâu?

Có đúng phòng ngủ này là phòng tân hôn của anh? Không phải trại giết mổ?

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, lấy chìa khóa mở cửa. Chỉ thấy Tiêu Tinh ngồi trên giường, ôm chiếc laptop trước ngực, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt cô, chiếu sáng nụ cười rạng rỡ của cô. Lúc này, cô đang cầm chuột, phấn khích click liên tục, cùng với động tác linh hoạt của cô, máy tính phát ra tiếng kêu thảm thiết của các con vật… Meo meo, gâu gâu, be be…

Thẩm Quân Tắc hầm hầm đi ra sau lưng Tiêu Tinh nhưng cô hoàn toàn không biết, vẫn say sưa chơi game.

Chỉ thấy trong cửa sổ trên màn hình máy tính có hình các con vật, Tiêu Tinh nhấn chuột, ba hình giống nhau ở gần nhau sẽ biến mất. Hình vẽ gồm các con vật như mèo, chó, trâu, dê. Hình biến mất sẽ phát ra tiếng kêu của những con vật đó.

Thẩm Quân Tắc chưa chơi trò chơi này, có điều chỉ cần nhìn hình nền, anh đã thấy trò chơi này rất, rất ấu trĩ. Tiêu Tinh chơi trò chơi ấu trĩ này đêm tân hôn, bản thân cô đúng là ấu trĩ.

Thẩm Quân Tắc đứng sau lưng Tiêu Tinh rất lâu mà vẫn không bị phát hiện. Sự tồn tại của anh yếu ớt đến thế sao? Đợi đến khi cô chơi xong một ván, màn hình hiện lên chữ “Win”, Thẩm Quân Tắc không kìm được cau mày, lạnh lùng nói: “Thắng rồi”.

Tiêu Tinh vui mừng nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi với Kỳ Quyên hợp tác, đã thắng liền ba ván rồi. Hai tên ngu ngốc kia ỷ mình cấp bậc cao, nói năng ngông cuồng, lại còn coi thường bọn tôi. Buồn cười chết đi được, đúng là đáng đời”.

Tiêu Tinh nói xong, đột nhiên thấy phía sau lành lạnh, gượng gạo quay đầu lại, phát hiện Thẩm Quân Tắc đang nhìn mình với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Có lẽ vì màn hình máy tính quá tối, khoảnh khắc này, đột nhiên cô thấy sắc mặt của Thẩm Quân Tắc hơi giống thần chết bước ra từ bóng tối.

Cô lại làm sai chuyện gì sao?

Tiêu Tinh rụt cổ, gượng cười nói: “Anh… anh vẫn chưa ngủ à?”

. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Cô nhớ tám giờ sáng mai chúng ta phải đến sân bay chứ?”.

“Nhớ chứ, tuần trăng mật do ông nội sắp xếp”, Tiêu Tinh ngừng một lát, “Đi đâu đấy?”.

Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói: “Paris”.

“Ồ…”, Tiêu Tinh gật đầu, “Tôi sẽ dậy đúng giờ”.

Thẩm Quân Tắc cố kìm nén, “Cô không thu dọn hành lý à?”.

“A, đúng rồi, còn phải thu dọn hành lý, thật phiền phức…”. Tiêu Tinh buồn rầu xoa đầu, mặt dày cười hỏi, “Không đi được không?”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Cô nói xem?”.

Tiêu Tinh nghiêm túc nói: “Dù sao chúng ta chỉ giả vờ kết hôn, trăng mật gì gì đó nên miễn đi. Tôi nghĩ chắc chắn anh không thích đưa tôi đến Paris hưởng tuần trăng mật, đúng không? Dù sao thì đi du lịch với người mình thấy chướng mắt là một sự dày vò, chẳng phải sao?”. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Hơn nữa, chẳng phải anh đã đến Paris rất nhiều lần rồi sao? Tôi cũng không hứng thú với thành phố đó lắm, tôi thích đến những nơi tự nhiên như sa mạc hay thảo nguyên gì đó”.

Thẩm Quân Tắc không nói gì, Tiêu Tinh cười tít mắt rồi hỏi: “Không đi nữa, được không?”.

“Vé máy bay đã đặt rồi”, Thẩm Quân Tắc nói với khuôn mặt lạnh như băng.

“Trả lại đi, hôm nay nhận được bao nhiêu tiền mừng như thế, anh còn bận tâm đến chút tiền cỏn con ấy”.

“Không được”, Thẩm Quân Tắc cau mày, “Hành trình của tuần trăng mật đã được định sẵn, cô không đi sẽ bị nghi ngờ. Sang bên ấy rồi cô muốn làm thế nào thì tùy, nhưng tám giờ sáng mai cô phải đến sân bay cùng với tôi. Bố mẹ cô và người nhà tôi sẽ đến sân bay tiễn chúng ta”.

Nghe giọng nói hống hách không thể từ chối của anh, Tiêu Tinh tiu nghỉu, buồn rầu nói, “Được rồi, tôi biết rồi”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi mới nói: “Thu dọn hành lý xong thì ngủ sớm đi”.

“Ừm, anh cũng thế, đi ngủ đi”, Tiêu Tinh ngẩng đầu mỉm cười, “Sáng mai gọi tôi”.

Đi ngủ đi? Ở đây chỉ có một phòng ngủ, cô nói như vậy rõ ràng là đuổi anh sang thư phòng. Thẩm Quân Tắc hầm hầm quay người đi ra, bực tức đi về phía thư phòng.

Thẩm Quân Tắc nằm ngủ trên ghế sofa trong thư phòng, quả thực không dễ chịu chút nào, bảy giờ sáng đã thức giấc. Anh đi quanh bếp một vòng, phát hiện những thức ăn trong tủ lạnh đều là những thứ mình không biết xử lý.

So với sự nhanh nhẹn, thuần thục của Tiêu Tinh lúc nấu ăn, anh đúng là mù nấu ăn. Thẩm Quân Tắc sờ mũi, quyết định xuống dưới mua đồ ăn sáng.

Anh mua bánh mỳ và sữa, mở cửa phòng ngủ, thấy Tiêu Tinh đang ngủ rất say. Cô quấn chăn lên người, lộn đi lộn lại thành một cái kén, chỉ để lộ cái đầu… Không phải cô ta quen với việc “coi mình là nhân để làm trứng cuộn đấy chứ”?

Thẩm Quân Tắc nhìn dải trứng cuộn trên giường, không kìm được cau mày, đưa tay lật từng lớp chăn ra, lắc vai cô và nói: “Dậy đi”.

Tiêu Tinh mơ màng mở mắt, “Đến giờ rồi sao?”.

“Ừ, dậy ăn sáng”. Tiêu Tinh ngồi dậy, mặt mày nhăn nhó trông rất khó coi.

“Sao thế?”.

“Đau đầu”, Tiêu Tinh nhăn nhó nói.

Cố tình giả vờ sao? Để không phải đi tuần trăng mật nên vờ bị ốm? Cô ta được đấy!

Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nhìn cô: “Sao đột nhiên lại đau đầu?”.

“Tôi cũng không biết”, Tiêu Tinh nói, “Buổi sáng tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, cảm giác như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm thần kinh của tôi, như hàng nghìn con ong đang chích tôi…”.

“Được rồi, cô không phải miêu tả chi tiết như thế”. Thẩm Quân Tắc cau mày ngắt lời, “Tôi đi mua thuốc cho cô”.

Thẩm Quân Tắc quay người đi ra, nhân tiện lấy điện thoại gọi điện về nhà.

“A lô, anh…”. Giọng nói ngái ngủ của Thẩm Quân Kiệt truyền qua ống nghe.

“A Kiệt, chú nói với ông và mọi người, sáng nay Tiêu Tinh bị sốt cao, tuần trăng mật này hủy bỏ”.

“Ô, sốt á?”. Rõ ràng là Thẩm Quân Kiệt đã liên tưởng đến vấn đề khác, phấn khích nói, “Anh, lẽ nào đêm qua hai người mãnh liệt quá, vì thế sáng nay chị dâu mới…”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Bộ não của chú nên cài phần mềm diệt virus đi”.

Nói rồi anh dập máy.

Thẩm Quân Tắc xuống dưới mua thuốc nhưng không phải là thuốc đau đầu mà là thuốc đau chân.

Tiêu Tinh ngạc nhiên nói: “Tôi đau đầu, anh mua cho tôi thuốc đau chân làm gì?”. Thẩm Quân Tắc không để ý đến cô, ngồi xuống mép giường, lật chăn lên, cau mày nhìn ngón chân sưng đỏ của cô.

“Đây là thuốc bôi ngoài da, bôi vào chỗ bị sưng, sau đó dán cái này lên”. Anh vừa nói vừa đặt thuốc ở đầu giường, “Tự mình làm được chứ?”.

“Ừm”, Tiêu Tinh gật đầu.

“Còn về chuyện đau đầu của cô…”, Thẩm Quân Tắc ngừng một lát rồi nói, “hủy trăng mật rồi”.

“Á, thật sao?”. Tiêu Tinh phấn khích ngồi dậy, dưới ánh mắt sâu lắng của anh, cô từ từ mím miệng lại, ngượng ngùng gãi đầu.

“Bây giờ không đau đầu nữa à?”. Thẩm Quân Tắc cười khẩy.

“Ha ha…”. Tiêu Tinh cười gượng gạo hơn, giả vờ ốm bị anh phát hiện quả thực hơi mất mặt.

“Được rồi, cô nghỉ đi, không muốn đi trăng mật thì thôi”. Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ghé sát lại, khẽ nói bên tai cô, “Có điều, sau này đừng giở trò này trước mặt tôi”.

Đến tận khi bóng anh biến mất sau cánh cửa, Tiêu Tinh mới thở phào. Thẩm Quân Tắc là người rất khó nắm bắt, lúc thì nhìn cô với ánh mắt đáng sợ như sắp giết người, lúc lại trở nên dịu dàng ân cần, giống như lúc nãy, rõ ràng là rất tỉ mỉ, chú ý đến ngón chân bị sưng của cô, lại còn mua thuốc. Nhưng một phút sau lại lạnh lùng cảnh cáo cô… Tính cách phức tạp của anh thật sự khiến cô đau đầu. Dĩ nhiên, không phải là đau đầu sinh lý mà là đau đầu tâm lý.

Có lẽ sau này còn phải đau đầu nhiều.

Thẩm Quân Tắc cũng rất đau đầu. Dĩ nhiên không phải anh đau đầu vì Tiêu Tinh mà là đau đầu vì mình.

Anh cũng không hiểu mình bị làm sao, sau khi kết hôn càng trở nên khó nắm bắt hơn trước. Đêm qua vẫn còn hung hăng từ chối lời thỉnh cầu không đi trăng mật của Tiêu Tinh, bắt cô nửa đêm thu dọn hành lý. Nhưng lúc nãy, nhìn thấy ngón chân của cô sưng tấy, đột nhiên anh mềm lòng, lập tức hủy trăng mật.

Lẽ nào là vì day dứt?

Có lẽ là vậy? Dù sao thì Tiêu Tinh cũng là người bị anh kéo xuống nước, là anh có lỗi với cô trước, kết hôn rồi nhường cô một chút cũng không sao.

Nghĩ như vậy, Thẩm Quân Tắc mới thở phào, vui vẻ chạy sang thư phòng làm việc của mình, hoàn toàn bỏ qua cảm giác rung động kỳ lạ trong tim. Nó không đơn giản chỉ là day dứt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Một Ngày Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook