Chương 3
Hi Qua Đoàn Tử
17/11/2020
I’m in love with the shape of you~ We push and pull like a magnet too~ Although my heart is falling too~ I’m in love with your body~~
Giá Tiger cạo râu là quá hợp với hình tượng anh Chiêu rồi T^T
Về sau có lẽ sẽ khá ngược… Bạn công đầu gỗ quá mà, lúc nào cũng nghĩ mình chỉ thích sex với Chương Chiêu, rồi mị còn trẻ mị muốn chịch =_= bắt đầu ghét tên công này rồi đó, hứ!
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Phòng thay đồ ở sân bóng rất lớn. Ở giữa là một hàng bốn băng ghế dài, hai bên vách tường kê tủ sắt đỏ, đèn huỳnh quang trên trần chiếu xuống, ánh sáng khiến nơi này trông thật rộng. Chương Chiêu ngồi xuống ghế dài, nhìn Lâm Hoài Đông mở tủ sắt cởi quần áo lau mồ hôi, đường nét cơ bắp nửa người trên cường tráng săn chắc, chỉ nhìn cũng khiến đầu ngón tay ngứa ngáy.
Chương Chiêu mất tự nhiên ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác, hỏi: “Đồ đâu?”
“Đừng sốt ruột.” Lâm Hoài Đông cười cười. Đến khi tạm thời lau khô người xong, cậu ta vất khăn mặt đi, lấy ra thứ gì đó từ trong tủ, đắc ý ngồi xuống cạnh Chương Chiêu. Chương Chiêu chăm chú nhìn —— biết mà. Anh biết ngay là không thể ôm hi vọng bình thường gì với Lâm Hoài Đông.
“Áo mưa?” Anh nhìn Lâm Hoài Đông: “Thật?”
Lâm Hoài Đông nhếch nhếch lông mày, cười y hệt hồ ly: “Nếu anh không muốn lấy chứng cứ từ người khác, thì em không còn cách nào khác ngoài tự mình chứng minh rồi.” Cậu ta nói cứ như sắp làm một dự án đẳng cấp thế giới không bằng: “Thấy sao?”
Chương Chiêu không đáp lại. Lâm Hoài Đông cũng không thèm để ý, đột nhiên đứng thẳng dậy, đang khi Chương Chiêu cho rằng cậu ta lại sắp sửa làm trò bịp bợm gì đây, thì cậu trai dạng hai chân ra, ngồi xuống đùi Chương Chiêu ngon lành. Chương Chiêu sững sờ, theo bản năng đứa tay đỡ lấy eo Lâm Hoài Đông.
“Cậu muốn làm gì?”
“Anh nói sao?” Lâm Hoài Đông hỏi ngược lại một câu, cái mông cọ cọ lên nơi-nào-đó gần bắp đùi Chương Chiêu. dương v*t Chương Chiêu đột nhiên bị kích thích, anh rên lên một tiếng, vươn tay đặt lên ngực Lâm Hoài Đông: “Cậu ——”
Anh không thể nói trọn câu, Lâm Hoài Đông đã kề sát người vào, đưa tay giữ lấy cằm anh, cúi đầu hôn Chương Chiêu.
Nụ hôn lần trước với Lâm Hoài Đông khá vội vàng. Lần này cậu trai trẻ lại chậm rãi từ từ, vừa cuốn lấy đầu lưỡi Chương Chiêu nhẹ mút vào, vừa dùng tay nắm chặt cằm Chương Chiêu để anh không thể tránh đi. Chương Chiêu đòi tách ra, lại cảm thấy Lâm Hoài Đông dùng răng cắn nhẹ cánh môi dưới của mình, cái đau nhè nhẹ khiến đầu ngón tay anh ngứa ngáy, không cự tuyệt nữa.
Thật lâu sau Lâm Hoài Đông mới thả Chương Chiêu ra. Anh liếm môi, hô hấp nhất thời hơi gấp gáp. Lâm Hoài Đông nhìn anh cười ha ha, đưa tay chạm lên những đốm tàn nhang cạnh sống mũi Chương Chiêu, rồi di chuyển xuống, ấn môi dưới của Chương Chiêu, duỗi hai ngón tay cắm vào miệng anh.
Chương Chiêu liếc cậu ta một cái, rồi ngậm lấy ngón tay của Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông nhìn anh bằng đôi mắt ngời sáng. Chương Chiêu rũ mắt xuống, liếm mút ngón tay Lâm Hoài Đông một hồi thì bắt đầu chầm chậm đong đưa sau trước, nuốt những ngón tay kia vào sâu hơn. Một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Lâm Hoài Đông, cậu ta đột nhiên rút ngón tay ra, đứng lên lùi về sau, cởi quần ra.
Chương Chiêu vẫn ung dung ngồi đó. Chờ đến khi Lâm Hoài Đông cởi sạch không còn một mảnh, chỉ còn mỗi đôi vớ trắng trên chân, Chương Chiêu mới nhàn nhã đứng lên, đưa tay cởi áo sơ mi. Nhưng dường như Lâm Hoài Đông không đủ kiên nhẫn đợi chờ: Chương Chiêu mới cởi được hai nút áo, cậu trai đã tóm lấy anh, “ầm”, mặt anh bị đè lên tủ đồ, Chương Chiêu kêu lên một tiếng, gò má áp vào mặt kim loại lạnh như băng, trên lưng bất chợt nóng lên, Lâm Hoài Đông tựa sát vào.
“Anh thiệt là xẹc xi.” Lâm Hoài Đông cắn vành tai anh khen ngợi. Chương Chiêu đáp trả bằng một cái bĩu môi: “Đừng bắn sớm nhá.” Vừa dứt lời thì bị Lâm Hoài Đông kéo quần xuống, toàn bộ nửa dưới trần trụi lộ ra dưới ánh đèn. Chương Chiêu nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được hai cánh mông bị Lâm Hoài Đông bắt lấy, xoa nhẹ hai lần, rồi “bốp” —— má nó anh thế mà bị Lâm Hoài Đông tét mông.
Chương Chiêu rùng mình một cái, phần mông nóng như lửa đốt, một cảm giác khó nói thành tên. “Cậu đánh mông tôi làm gì!” Anh gầm gừ, chợt nhận ra giọng mình đã khàn đặc.
Lâm Hoài Đông thầm thì xin lỗi. Nhưng vẫn như trước, không một xíu xiu thành ý. Hai tay cậu ta vòng ra phía trước, một tay xoa ngực rồi lần mò phía bụng dưới Chương Chiêu, tay còn lại thì vuốt ve bộ phận kia của Chương Chiêu. “Em nghĩ anh sẽ thích.” Cậu ta đặt môi lên vai Chương Chiêu, “tiện miệng” hôn hai cái, vươn đầu lưỡi liếm dọc theo bả vai, nhồn nhột ngưa ngứa khiến bàn tay Chương Chiêu đang chống lên tủ như nhũn ra.
Anh không tự chủ dạng hai chân, cái mông cũng hơi vểnh lên, bày ra tư thế đầy mời gọi.
Lâm Hoài Đông cười khẽ: “Chờ xíu hen.” Cậu ta lùi về sau, loạt soạt không biết đang làm gì, chỉ còn mình Chương Chiêu đứng chống tay ở đó, hai chân mở lớn. Cũng may không lâu sau Lâm Hoài Đông lại sáp đến, Chương Chiêu miễn cưỡng quay đầu nhìn, mới biết các ngón tay phải của cậu ta ướt nhẹp: Ra vừa nãy cậu ta đi lấy dầu bôi trơn.
“Từng ngón một nha?” Lâm Hoài Đông hỏi anh. Chương Chiêu “ừm” một tiếng, cái mông phía sau chợt mát lạnh, ngón trỏ của Lâm Hoài Đông đặt nơi hậu huyệt [cửa sau =v=]. Anh nén tiếng thở gấp, cắn chặt răng, cảm giác phía sau bị mở ra, ngón tay cứ từng tấc từng tấc đâm vào mông anh. Khi ngón tay vào hết cũng là lúc anh nén không nổi tiếng rên, cái mông cũng kìm không đặng mà thít lại.
“Mẹ nó.” Lâm Hoài Đông cũng đang thở dốc: “Mông anh chặt ghê.”
Cậu ta động động ngón tay, thử co tay rút ra đâm vào thăm dò. Chương Chiêu nhắm mắt lại, áp trán lên tủ, cái mông đẩy về phía sau thuận theo ngón tay Lâm Hoài Đông. Cảm giác dị vật xâm nhập thật rõ ràng, hai chân anh mềm oặt, bộ phận bán cương cứng ở phía trước ngày càng hưng phấn, cứng dần lên bởi chuyển động trước sau, thậm chí còn rỉ ra chút chất lỏng. Mẹ, Chương Chiêu nghĩ, lâu lắm rồi mình chưa bị “làm”.
Lâm Hoài Đông lại chèn thêm một ngón vào. Bên trong càng căng đầy hơn, Chương Chiêu cắn môi, không kìm được tiếng ư a trong cổ họng. Lâm Hoài Đông cũng dựa sát vào, cơ thể cậu ta nóng rực như phát sốt, nhiệt độ cao khiến lưng Chương Chiêu tê rần. “Sao rồi?” Lâm Hoài Đông hỏi anh: “Được chưa?”
Chương Chiêu không trả lời, chỉ nâng mông cao hơn, nửa người trên hạ xuống, tạo thành một đường cong xinh đẹp, hoàn toàn không biết bộ dạng của mình lúc này gợi cảm biết bao nhiêu. Lâm Hoài Đông thở nhẹ, cúi đầu cắn một cái lên vai Chương Chiêu, đâm ngón tay thứ ba vào mông Chương Chiêu, động tác mở rộng dần trở nên thô bạo.
“Lần sau.” Lâm Hoài Đông nói: “Lần sau em sẽ liếm cho anh.”
Chương Chiêu bị đâm đến hơi choáng váng, cũng không nghe rõ, mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cái eo khẽ đong đưa. Lát sau anh đột nhiên cảm thấy bên trong trống rỗng: Lâm Hoài Đông đã rút ba ngón tay ra. Rồi đặt thứ đồ chơi to bự lên hậu huyệt của anh.
Chương Chiêu biết Lâm Hoài Đông muốn vào. Anh chớp chớp mắt, mồ hôi trên chóp mũi rơi vào miệng, vị mằn mặn. “Chậm, chậm thôi.” Anh nhắc nhở.
Lâm Hoài Đông đáp “ừm”, thật chậm rãi cắm dương v*t vào bên trong Chương Chiêu.
Chương Chiêu nghiêng đầu cắn răng chống tay lên tủ. Quá trình bị đâm vào chầm chậm thế này… thật khiến cả đầu ngón chân cũng không còn chút sức lực. “Cậu em” của Lâm Hoài Đông thật sự rất lớn, Chương Chiêu chỉ cảm thấy phía sau hoàn toàn bị lấp đầy không chừa một kẽ hở. Chết mất. Trước đây anh chưa từng trải qua cảm giác bị nhồi như thế này.
Đến khi Lâm Hoài Đông cuối cùng cũng vào hết, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cả người Chương Chiêu gần như bị đè áp sát lên cửa sắt, chỉ còn phần eo bị Lâm Hoài Đông nắm lấy, kề sát thân dưới của Lâm Hoài Đông. Anh có hơi váng đầu hoa mắt, một lúc lâu sau mới ổn định nhịp thở, nhưng vẫn còn rất gấp gáp.
Lâm Hoài Đông hôn lên bờ vai anh, một tay vòng ra phía trước quẹt ngang điểm yếu của “cậu em” Chương Chiêu. “Em động?” Cậu ta hỏi.
Chương Chiêu khẽ gật đầu, mặc cậu ta. Lâm Hoài Đông cắn lên cổ anh, thân dưới chậm rãi chuyển động. Đầu tiên là rút hết ra, chỉ còn lại phần đỉnh ở bên trong, rồi lập tức cắm vào. Vài lần như vậy, Chương Chiêu bị làm đến không rên thành lời, chỉ có thể đong đưa cái mông theo Lâm Hoài Đông. Cậu ta bèn giữ lấy eo anh, “lép nhép”, thật nhanh đẩy vào trong Chương Chiêu hệt như đóng cọc, khiến Chương Chiêu áp sát tủ sắt, cái tủ cũng ầm ầm ầm kêu theo nhịp chuyển động, âm thanh vang dội giữa không gian phòng thay đồ.
“Thật chặt…” Lâm Hoài Đông vừa làm anh lại còn đòi phát biểu: “Cái mông anh giỏi ghê.”
Chương Chiêu cũng muốn đáp lại vài câu, tỷ như “‘Thằng nhỏ’ của cậu cũng không tồi” này nọ, nhưng mở miệng ra lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ, một từ cũng không nói được. Anh khẽ lay cái mông, mỗi điểm nhạy cảm trên thành ruột đều được dương v*t của Lâm Hoài Đông không ngừng cọ xát, cảm giác như điện giật, khiến dương v*t không người vuốt ve phía trước cũng cực kỳ hưng phấn.
Lâu rồi Chương Chiêu mới cảm thấy cái mông bị làm đến tê dại. Anh đưa tay tự an ủi “cậu em” của mình, mới vừa nắm chặt thì “a” lên một tiếng: Lâm Hoài Đông đụng tới tuyến tiền liệt của anh. Cậu trai bật cười, giữ chắc eo Chương Chiêu không cho anh lộn xộn, điều chỉnh góc độ, “cậu em” bắt đầu không ngừng đẩy vào trong mông Chương Chiêu. Mỗi nhịp đều khiến Chương Chiêu không nhịn được “ưm” một tiếng, cái mông anh vốn nhạy cảm, không lâu sau tứ chi bắt đầu bủn rủn không thể trụ vững.
“Lâm, Lâm Hoài Đông…” Anh gọi tên Lâm Hoài Đông. Cậu ta đáp một tiếng, không đụng đến tuyến tiền liệt của Chương Chiêu nữa, dương v*t đâm vào trong Chương Chiêu một hồi rồi rút hết ra, xoay người Chương Chiêu lại, hai người mặt đối mặt.
Chương Chiêu đưa mắt nhìn, mặt Lâm Hoài Đông đỏ ửng, môi khẽ nhếch, hơi thở gấp gáp, dáng vẻ như lần trước. Nhưng Chương Chiêu cũng không cười nhạo người ta: Anh đoán mình cũng y như vậy. Tầm mắt anh hạ xuống, thấy “cậu nhỏ” của Lâm Hoài Đông, thứ đang được cậu ta nắm trong tay, đeo bao, nặng trĩu.
Lâm Hoài Đông lột bao ra ném vào thùng rác gần đó, bộ phận cương cứng đỏ au phô trước mắt Chương Chiêu. Anh liếm môi, nuốt nước miếng.
Lâm Hoài Đông: “Em muốn anh liếm giúp em…”
Chương Chiêu không nhiều lời, quỳ xuống giữa hai chân Lâm Hoài Đông, nâng bộ phận kia của Lâm Hoài Đông rồi ngậm vào. Thân dưới Lâm Hoài Đông tỏa ra mùi hormone nồng đậm, xộc lên khiến da đầu Chương Chiêu tê dại. Anh miễn cưỡng liếm hai lần rồi ngậm quy đầu mút một lúc, phía dưới của anh có vẻ không nhịn được nữa, được anh xoa vuốt mà bắn ra.
Khi xuất tinh cơ thể anh căng cứng, khoang miệng cũng theo bản năng co lại như muốn nuốt luôn dương v*t Lâm Hoài Đông. Hai tay cậu ta nắm chặt mái tóc ngắn của anh, rên rỉ một tiếng: “Em, em bắn trong miệng anh được không?”
Chương Chiêu nhất thời chưa nghe rõ: Anh còn đang ngẩn ngơ sau cao trào. Lâm Hoài Đông cho rằng anh đồng ý, bộ phận kia hết sức đâm vào rút ra hai lần, rồi phun ra. Lúc này Chương Chiêu mới hoàn hồn, cuống quít lùi ra sau, nhưng vẫn bị Lâm Hoài Đông bắn vào miệng một chút, phần tinh dịch còn lại cũng chảy xuống cằm, rồi theo đường cong chảy xuống cổ và ngực. Chương Chiêu ho khan hai tiếng, giơ ngón giữa với Lâm Hoài Đông. (◣_◢)┌∩┐
Lâm Hoài Đông đang sảng khoái, cũng không để ý, thừa lúc còn dư vị mà tuốt “cậu nhỏ” vài cái rồi mới thở hổn hển ngồi xuống ghế dài. Chương Chiêu cũng từ từ bám tủ bò dậy, cầm áo thể thao của Lâm Hoài Đông lau mặt lau người để trả thù.
“Ây…” Lâm Hoài Đông tính kháng nghị nhưng không dám.
Chương Chiêu dựa vào tủ sắt nghỉ một lúc. Rồi hỏi Lâm Hoài Đông: “Phòng tắm ở đâu?” Lâm Hoài Đông chỉ hướng, Chương Chiêu khập khễnh bước tới. Anh đang tắm dở thì nghe tiếng động ở phòng bên cạnh, biết Lâm Hoài Đông cũng vào tắm, lát sau lại nghe tiếng Lâm Hoài Đông vang lên giữa âm thanh róc rách: “Ban nãy không bắn sớm chứ?”
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khi Chương Chiêu đi ra thì Lâm Hoài Đông vẫn chưa tắm xong. Anh mặc quần áo xong, đeo balo, hơi do dự, không biết mình có nên ở lại hay không. Nhưng có người đã nhanh chóng khiến anh quyết định: Một nam sinh đầu đầy mồ hôi dưới ánh nắng chiều đang cười đùa đi đến.
Chương Chiêu mím môi, liếc mắt nhìn buồng tắm sau lưng, rồi lén lút chạy ra ngoài bằng cửa hông.
Anh đi được một đoạn thì bất chợt dừng lại: Anh phát hiện áo sơ mi của mình bị mất hai nút. Gió lùa vào làm lộ một bên ngực, rất ngượng. Chương Chiêu cúi đầu nhìn, im lặng suy nghĩ rồi quay đầu định trở lại.
Mới bước vài bước về phía phòng thay đồ, còn cách chừng trăm mét, chợt thấy Lâm Hoài Đông đi ra. Chương Chiêu nhướng mày, vừa định gọi thì thấy có bóng người hơi thấp chạy đến từ phía sau Lâm Hoài, gương mặt kia quá đỗi quen thuộc.
Là Thái Thư.
Thái Thư đứng rất gần Lâm Hoài Đông. Hai người đang cười khì khì, túm tụm không biết đang nói gì. Chương Chiêu đứng từ xa nhìn, đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, thật buồn cười —— anh nhận ra chính mình cũng không biết mình hiện đang làm gì.
Anh xoay người, bước nhanh về phía ký túc xá của Trình Kiếm Nghi.
=========
Editor: Ngược chết tên Lâm Hoài Đông điヽ( ‘д’*)ノ
Chương Chiêu: +1
Lâm Hoài Đông: Tui đóng vai ác nên mấy người mới có truyện xem nha!
Editor: Tra công!
Chương Chiêu: +1
Beta: +2
Lâm Hoài Đông: (╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.