Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 7

Hi Qua Đoàn Tử

17/11/2020

cho-ngap-phai-ruoi-7-0

Hãy chúc mình được bay nhảy ở sì gầu đi, lúc đó thì combo chỉ là chuyện sớm muộn thôi <(* ̄︶ ̄*)>

======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======

Chương Chiêu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bắn ra nơi công cộng. Tưởng tượng là một chuyện, anh cứ nghĩ ít nhiều gì thì mình cũng có giới hạn. Xem ra vẫn là thế sự khó lường, không thử không biết, một lần rồi thôi.

Anh xụi lơ dựa vào ghế, miệng vẫn còn bị nhét chiếc khăn vo tròn ướt đẫm. Phát tiết xong thân thể chẳng còn chút sức lực nào, anh thậm chí còn chẳng buồn nhét “thằng nhỏ” mềm oặt vào quần, vẫn để cửa sổ mở toang, rất có phong cách “vò mẻ chẳng sợ nứt” (chuyện cũng đã rồi không cần lo). Cứ mặc Lâm Hoài Đông giúp anh lấy khăn mùi soa trong miệng ra, rồi lấy khăn giấy lau khóe miệng cho anh.

Trong phim đang đến cảnh nam nữ chính gặp lại nhau. Trời mưa, âm thanh ầm ầm ào ào được khuếch đại âm vang vô tận, nữ chính ôm sách đứng dưới bậc thềm, xa xa ẩn hiện trong màn mưa là một người đàn ông ướt sũng.

“Anh đến làm gì?” Cô lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông cười gượng, đáp: “Tại sao đến giờ em vẫn chưa hiểu…”

Chương Chiêu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại, cúi đầu sửa sang lại thân dưới, Lâm Hoài Đông dính sát anh, nhìn anh kéo khóa, cài cúc áo xong, bèn dùng mặt cọ cọ cổ Chương Chiêu: “Em còn cứng ngắc nè…”

Chương Chiêu liếc nhìn nơi đó của Lâm Hoài Đông, đúng là vẫn còn ngóc cao đầu. Máu đùa dai nổi lên, anh đột nhiên nhéo mạnh mặt Lâm Hoài Đông một hồi, khẽ nói: “Cậu tự giải quyết.” Rồi lập tức phủi phủi quần áo, đứng dậy xuống lầu vào nhà vệ sinh.

Đây là nhà vệ sinh trong khán phòng, rất nhỏ, lại không có người. Chương Chiêu nhìn xung quanh, rút khăn giấy, mở khóa quần lau chùi phía dưới. Mới vừa lau xong, rửa tay sạch sẽ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chương Chiêu hoảng hồn, chợt nhận ra đó là Lâm Hoài Đông đang rón ra rón rén như ăn trộm gà, không khỏi vừa bực vừa buồn cười.

“Ở đây không được.” Anh cảnh cáo.

Lâm Hoài Đông làm như không nghe thấy, quay đầu chốt khóa cửa, hai ba bước tiến đến trước mặt Chương Chiêu, mặt dày cầm tay Chương Chiêu đặt lên thân dưới căng phồng của mình: “Anh giúp đi mà…” Giọng điệu mềm mại đầy nũng nịu, Chương Chiêu nghe mà da đầu tê rần.

Anh biết mình không thoát nổi, đành miễn cưỡng nói: “Nhưng chỗ này lúc nào cũng có người đến.” Lâm Hoài Đông nhún vai tỉnh bơ: “Thì để họ chờ.” Thấy Chương Chiêu sầm mặt, bèn vội vàng sửa lại: “Em nhanh lắm… Em bảo đảm.” Vừa nói vừa cầm tay Chương Chiêu kéo khóa quần của mình, để lộ bộ phận đỏ au bên trong: Chương Chiêu giờ mới nhận ra cái tên này thậm chí còn chẳng mặc quần lót.

Gương mặt Chương Chiêu tỏa nhiệt, vô thức nuốt nước miếng, định nói gì đó thì bị Lâm Hoài Đông xoay người lại, đè lên bồn rửa tay. Động tác của Lâm Hoài Đông cực kỳ nhanh, tay trái giữ Chương Chiêu không cho anh cựa quậy, tay phải gọn lẹ tuột quần anh xuống. Chương Chiêu chỉ cảm thấy thân dưới mát lạnh, biết mình lại thêm một bước vượt quá giới hạn trong chuyện này.

Lòng anh có chút hoảng loạn, không biết Lâm Hoài Đông có muốn vào hay không, vừa định lên tiếng thì tay Lâm Hoài Đông chen vào khe hở giữa hai chân Chương Chiêu, ra hiệu cho anh dạng ra. Chương Chiêu cắn răng mở hai chân, ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương: Hai má anh ửng đỏ, đôi môi khẽ nhếch, rõ là đã động tình.

Đấy là chưa đề cập đến Lâm Hoài Đông ở phía sau đang hôn loạn khắp cổ vai Chương Chiêu, cậu trai trẻ nâng bộ phận kia đặt lên khe mông anh, đỉnh dương v*t cứ lên xuống trượt trong khe hẹp, chất lỏng ướt át khiến hậu huyệt Chương Chiêu co thắt lại như phản xạ. “Lâm Hoài Đông…” Anh khẽ gọi tên Lâm Hoài Đông.

Lâm Hoài Đông “suỵt” một tiếng an ủi anh: “Em không vào đâu.” Cậu ta tiếp tục cọ dương v*t vào khe mông Chương Chiêu một hồi, rồi trượt xuống, đâm vào giữa hai chân Chương Chiêu. Chương Chiêu run rẩy trong lòng, nhận ra Lâm Hoài Đông định làm gì.

“Em đã bảo sẽ nhanh thôi, anh yên tâm… Bọn họ không biết đâu.” Lâm Hoài Đông cắn vành tai Chương Chiêu, bộ phận cương cứng bắt đầu ma sát với phía trong bắp đùi. Chương Chiêu rên rỉ, cặp đùi không tự chủ được kẹp chặt dương v*t Lâm Hoài Đông. Đây là lần đầu tiên cậu làm tình với đùi người, dương v*t thô to ra vào cọ xát với đùi non của Chương Chiêu vừa đau vừa tê dại, đỉnh còn thi thoảng đụng vào hai viên tinh hoàn và gốc dương v*t Chương Chiêu, khiến thân dưới anh khẽ đong đưa.

Anh ngước mắt nhìn, ánh mắt của anh trong gương hơi mơ màng, anh có thể thấy rõ chính mình như nhũn ra còn bộ phận kia thì chậm rãi cương lên, nhìn kĩ một chút còn có thể thấy một cái dương v*t đỏ au đang liên tục ra vào giữa hai chân… Hình ảnh trực tiếp thế này khiến Chương Chiêu lập tức hưng phấn, anh nghiêng mặt sang bên không dám nhìn thêm, rồi lại bị Lâm Hoài Đông giữ cằm hôn ngấu nghiến.

“Đâm vào chân anh thiệt là sướng…” Lâm Hoài Đông cắn môi anh, không nhịn được nói vài câu thô tục: “Thiệt chặt… Thiệt mềm… Anh có bị ai chơi chỗ này chưa?”

Chương Chiêu lắc lắc đầu, Lâm Hoài Đông bất ngờ đâm mạnh thêm, đau đớn khi điên cuồng ra vào và tia lửa khoái cảm như thiêu như đốt làm toàn thân Chương Chiêu run rẩy. Hai tay anh chống lên bồn rửa, eo hơi nâng lên, chân kẹp chắc “thằng em” của Lâm Hoài Đông không dám lơi lỏng, hậu huyệt anh cũng hơi mở rồi khép, bị chất dịch của Lâm Hoài Đông bắn lên mà nóng bừng, hệt như muốn liều mình nuốt lấy thứ kia của Lâm Hoài Đông.

Một lúc sau Lâm Hoài Đông bỗng rên lên một tiếng, cúi đầu cắn thật mạnh lên vai Chương Chiêu, nửa thân dưới thì liều mạng đâm vào giữa hai chân Chương Chiêu mười lần, rút ra rồi bắn. Cậu ta không đeo bao, nên bắn lên mông Chương Chiêu, tinh dịch trắng đục phun lên da thịt đỏ ửng của Chương Chiêu, muốn bao nhiêu sắc tình thì có bấy nhiêu sắc tình.

Lâm Hoài Đông tỏ vẻ rất hứng thú với cảnh tượng này: Cậu ta thở gấp, không lo cho mình, mà lại khuỵu gối xuống, dùng tay xoa tinh dịch khắp mông Chương Chiêu, đến khi hai cánh mông anh dính đầy thứ trắng đục đó mới hôn chụt một cái thật kêu, đầu lưỡi liếm một vòng quanh hậu huyệt Chương Chiêu.



Chương Chiêu bị liếm đến mềm nhũn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.

Lâm Hoài Đông đứng lên, rút khăn giấy lau khô phía dưới của mình, nhìn Chương Chiêu trong gương còn đang chống tay lên bồn rửa thở dốc rồi cười he he, hỏi: “Em giúp anh nha?” Đôi mắt cực kì nhạy bén, biết Chương Chiêu lại cương.

Chương Chiêu lắc lắc đầu, anh bất ngờ vì mình lại nhanh cương như thế, mà cái đau nhè nhẹ khi căng lên cho anh biết: Thằng em của anh lúc này vẫn còn nhạy cảm. Anh cũng không chắc mình có thể bắn nữa hay không, nên bèn đứng đó nghỉ một lát, để nó mềm đi tự nhiên.

“Vậy thì thôi.” Lâm Hoài Đông thì lại lưu luyến luyến lưu dòm cái đó của Chương Chiêu, liếm môi một cái, đột nhiên vòng đến phía sau, rút di động trong túi ra, chụp lại phía sau của Chương Chiêu. Chương Chiêu nhìn thấy rõ ràng trong gương, khẽ quát: “Cậu làm gì đó!”

Lâm Hoài Đông trưng ra cái mặt tươi cười lưu manh: “Em chụp mông anh. Lúc ‘thẩm du’ lấy ra xài.” Không một xíu xiu xấu hổ.

Chương Chiêu lườm một cái, định bụng mắng vài câu, những cuối cùng vẫn mặc kệ. Lâm Hoài Đông cất điện thoại, rất chi chân chó (nịnh bợ, lấy lòng) rút khăn giấy tỉ mỉ lau sạch tinh dịch dính trên mông Chương Chiêu, rồi giúp anh kéo quần lên.

“Em ra ngoài trước?” Lâm Hoài Đông hỏi.

Chương Chiêu đáp: “Cút.” Không thèm để ý cậu ta nữa, đi vào buồng vệ sinh trong cùng, ngồi trên bồn cầu nghỉ một lúc lâu, chờ đến khi dương v*t gần mềm hẳn mới chỉnh sửa quần áo, thở dài một hơi, đẩy cửa bước ra.

Màn ảnh vừa đến đoạn nam nữ chính dẹp tan hiềm khích ngày trước, gương vỡ lại lành. Cả khán phòng vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng nghe được tiếng sụt sịt của vài cô gái. Chương Chiêu dọc theo cầu thang đi lên phía trên, về chỗ ngồi, bả vai đột nhiên nặng trịch, ra là Lâm Hoài Đông dựa đầu lên.

Chương Chiêu khẽ xoay cổ, nhìn xuống đỉnh đầu đen tuyền và đường nét vành tai đáng yêu dưới ánh sáng nhàn nhạt của Lâm Hoài Đông. Lúc sau, anh nghe cậu ta nói: “Lần đầu tiên em làm chuyện như vậy nơi công cộng.”

Chương Chiêu nhướng mày, cái tên Lâm Hoài Đông không cần mặt mũi này, anh còn tưởng cậu ta đã lão luyện từ thuở nào rồi: “Cảm giác thế nào?”

Lâm Hoài Đông không lên tiếng, lát sau lại buồn buồn: “Ban đầu em còn nghĩ anh không chịu.”

Chương Chiêu sắp nổi đóa lại vui vẻ, này là điển hình của được tiện nghi còn ra vẻ sao? Anh vươn tay đẩy Lâm Hoài Đông ra, có chút mỉa mai tự giễu: “Xem ra tôi phóng đãng hơn cậu tưởng tượng nha.”

Lâm Hoài Đông khẽ cười, nhấc tay Chương Chiêu lên: “Chuẩn.” Chương Chiêu lập tức cau mày trừng mắt nhìn sang, cậu ta nhếch miệng, sấn tới hôn một cái thật nhanh lên mặt Chương Chiêu.

“Ngoan, mời anh ăn tiệc lớn ha.”

+++

Chương Chiêu cũng không biết ngại mà bắt Lâm Hoài Đông mời ăn “tiệc lớn”.

Lâm Hoài Đông dù gì vẫn còn đang đi học, cơ sở kinh tế đặt cả ở đó, Chương Chiêu sao có thể mặt dày được. Rốt cuộc anh cũng chỉ chọn một quán bít tết khá đắt tiền gần đó, cũng không thèm để ý Lâm Hoài Đông đi phía sau cằn nhằn liên miên: “Không phải là em không trả nổi”, mà đi thẳng lên lầu hai.

Bởi không đông người lắm nên bọn họ vẫn kiếm được một chỗ cạnh cửa sổ, vừa nghiêng đầu là có thể thấy cảnh đêm bên hồ. Ánh đèn lấm tấm uốn lượn vòng quanh bờ hồ, long lanh ánh bạc trông vô cùng thích mắt. Chương Chiêu chọn món, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, hơi luyến tiếc thở than: “Ngày trước ở đây còn có bắn pháo hoa vào buổi tối. Giờ thì toàn máy quay an ninh, không được thấy nữa.”

Lâm Hoài Đông chợt hỏi: “Anh là người địa phương Thuận Thành hả?”

Chương Chiêu gật đầu, liếc nhìn Lâm Hoài Đông: “Còn cậu? Cậu là người ở đâu? Mùng một tháng Năm sao không về?”

Lâm Hoài Đông gãi gãi cổ: “Em cũng là người ở đây.” Rồi tiếp: “Trong nhà loạn quá. Ba mẹ em suốt ngày cãi nhau, em về cũng bị kẹp ở giữa, không bằng ở ngoài luôn. Còn anh?”

Chương Chiêu cười: “Tôi về cũng không có gì tốt. Ba ba qua đời khi tôi còn nhỏ, mấy năm trước ma ma cũng tìm được bạn già, mấy tháng nay đang chu du Trung Quốc.”



“Oa, tốt quá rồi.” Lâm Hoài Đông nói: “Về già còn có người cùng làm những việc mình thích, cả đời không uổng phí rồi.”

Chương Chiêu cười nhạo: “Cậu mới tí tuổi, mà dám nói cả đời.” Con người luôn như thế, càng nhỏ tuổi càng muốn tỏ vẻ trưởng thành, mấy lời hứa hẹn yêu đương chính bản thân còn không hiểu. Thái Thư trước đây cũng vậy, còn tuyên bố sau khi tốt nghiệp sẽ sống cùng Chương Chiêu nữa chứ, cũng may trước giờ anh chưa từng tin.

Lâm Hoài Đông lại bất mãn: “Anh lại nói em con nít.” Nói xong còn nhăn mũi như trẻ con. Chương Chiêu buồn cười, vừa định chọc cậu ta rằng anh còn chưa kết luận như vậy, thì mắt cá chân đột nhiên ngưa ngứa: Có thứ gì đang nghịch ngợm luồn vào ống quần, cứ cọ cọ cổ chân anh.

Chương Chiêu nhướng mày, nhìn cậu trai ngồi đối diện đang giả vờ chỉnh kính mắt, đáy mắt không che giấu được thần sắc đắc ý, anh cũng bó tay: “Rút chân cậu về.”

Ngờ đâu Lâm Hoài Đông còn vênh mặt: “Hông.” Cậu đáp, bàn chân đang tác quái không chút sợ hãi, đầu ngón chân lướt dọc theo chân Chương Chiêu, chọt chọt vẽ vẽ một vòng tròn, cuối cùng thì đạp lên đũng quần Chương Chiêu, bàn chân còn đè lên dương v*t dưới lớp vải xoa nắn. Chương Chiêu không kịp chuẩn bị, đột nhiên nắm chặt dao ăn trong tay, suýt nữa bật ra tiếng rên rỉ.

Lâm Hoài Đông cười hì hì nhìn anh: “Sao vậy?”

Chương Chiêu hít một hơi, gương mặt ửng lên màu đỏ nhàn nhạt, nửa tức giận nửa cố nén: “Cậu khá lắm.” Anh ngước mắt trừng người đối diện một cái, nhưng không biết trong mắt mình chỉ đầy ý xuân (động tình), không có một chút uy hiếp nào.

Lâm Hoài Đông liếm môi dưới, ánh mắt nóng bỏng hẳn lên: “Thì sao?” Cậu ta cười, chân lại đạp lên nửa dưới đáng thương của Chương Chiêu, “Anh cắn em ư? Được đó, cắn bên này.” Cậu ta nghiêng đầu, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn.

Chương Chiêu nghiến răng nghiến lợi, khẽ gằn: “Lâm Hoài Đông!”

Lâm Hoài Đông đáp: “Đây.” Chân lại chuyển động.

Chương Chiêu không thèm nói, anh cúi đầu định hất chân Lâm Hoài Đông ra, nhưng người phục vụ lại bưng súp lên, nên anh đành lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Lâm Hoài Đông thì lại cực kì bình tĩnh thản nhiên, còn có thời gian ngẩng đầu cười với người phục vụ, khoe hai hàng răng trắng tinh sáng bóng.

Người phục vụ cũng cười đáp lại, hỏi: “Súp gà nấm của vị nào?”

Lâm Hoài Đông lập tức giơ tay: “Anh ấy.” Chỉ Chương Chiêu, nói: “Ảnh thích ăn mấy thứ trắng trắng.”

Chương Chiêu nghĩ mình nên nhảy ra ngoài cửa sổ cho xong hết mọi chuyện.

Người phục vụ rời đi với biểu cảm kì quái trên gương mặt, Lâm Hoài Đông rốt cuộc cũng nảy sinh lòng tốt, rút bàn chân đang đặt trên đũng quần Chương Chiêu về. Chương Chiêu cúi gằm mặt, nỗ lực đặt toàn tâm toàn ý vào chén súp kia, tránh ngẩng đầu nhìn thấy tên thần kinh ngồi đối diện mà muốn giết người. Lâm Hoài Đông vẫn chưa chịu buông tha, vươn tay chọt chọt cánh tay Chương Chiêu: “Em muốn uống súp của anh.”

Chương Chiêu cười lạnh: “Cậu cũng muốn ăn ‘mấy thứ trắng trắng’?”

Lâm Hoài Đông vô tội gật đầu: “Đúng gòi, mà em thích anh đút em ăn cơ.”

Cậu nhìn Chương Chiêu, cầm thìa ngậm vào, nắm cán thìa chậm rãi kéo ra đẩy vào, cứ như vậy mấy lần rồi nhả thìa ra, cố tình phát ra tiếng “chụt” thật kêu, đầu lưỡi đảo qua môi dưới vờ như liếm một vòng.

Lát sau cậu ta chép miệng: “Ngon.”

Chương Chiêu bị cái tên da mặt dày như tường thành này đánh bại. Anh đẩy chén súp đến trước mặt Lâm Hoài Đông, chỉ nói một từ: “Ăn!” Chẳng muốn phí nhiều lời. Lâm Hoài Đông trộm liếc nhìn sắc mặt của anh, cắn môi cười cả buổi, rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn súp, không phát bệnh nữa. (không lên cơn khùng bày trò trêu CC nữa =)))

Bữa cơm sau đó cũng coi như gió yên sóng lặng, Lâm Hoài đông vốn là một thanh niên ngoại hình anh tuấn, tính cách rộng rãi, chỉ cần bình thường một tí, vẫn khá được người ta yêu thích. Cậu ta cũng hay nói: Chương Chiêu thường không nhiều lời, vừa khéo để Lâm Hoài Đông thao thao bất tuyệt, nghe cậu ta kể chuyện ở trường. Lâm Hoài Đông còn mời anh đi xem cậu ta đá bóng, Chương Chiêu suy nghĩ, rồi vẫn từ chối. Nếu như anh đi, là thân phận gì đây? Bạn giường của Lâm Hoài Đông? Với lại nhỡ đâu chạm mặt Thái Thư —— chắc chắn anh sẽ chạm mặt Thái Thư —— nếu thế thì rất khó xử.

Lâm Hoài Đông bởi vậy mà có vẻ không vui, mãi đến lúc tính tiền còn nhíu mày bĩu môi, y như đứa nhóc không được ăn kẹo. Chương Chiêu cảm thấy buồn cười, nhéo tai Lâm Hoài Đông một cái, mới vừa thả tay xuống thì nghe bên cạnh có người gọi: “Thầy Chương?”

=========

Spoil: Ố la la bị bắt quả tang rồi nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chó Ngáp Phải Ruồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook