Chương 22: Bưu phẩm của người lạ
Tử Hồng Liễu
07/02/2023
Thái Y Linh đang ngồi trong phòng làm việc của mình ở cửa hàng chính.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chị nhân viên quản lý bê vào một thùng các tông lớn đặt lên bàn. Bên trong lỉnh kỉnh những bưu phẩm khác nhau được gửi đến cho Y Linh thông qua địa chỉ ở đây.
- Những món này gửi đến cho em vào hôm qua và hôm kia. Em không có ở cửa hàng nên chị đã ký nhận giúp em rồi.
- Cảm ơn chị.
Y Linh đợi chị nhân viên đã rời khỏi thì xem xét qua một lượt các gói hàng. Phần lớn đều là các ấn phẩm tạp chí thời trang được toà soạn biếu tặng, sản phẩm trải nghiệm của các nhãn hàng và bản mẫu giới thiệu của các bên đối tác.
Trên tay cô hiện tại là một chiếc phong bì lớn màu vàng nhạt, được niêm phong rất cẩn thận. Trông bề ngoài không có gì khác biệt so với những bưu phẩm khác, ngoại trừ thông tin người gửi được để trống. Chân mày cô hơi nhíu nhẹ vì tò mò.
Y Linh suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định mở ra xem. Cô kéo ra từ bên trong một xấp ảnh.
Cơ mặt Y Linh dường như trở nên bất động bởi sự kinh ngạc. Đôi đồng tử giãn to bàng hoàng nhận ra người đàn ông trong những tấm ảnh chính là Từ Hồng Quân. Cô gái lạ mặt cùng anh thân thể trần trụi quấn quýt trên giường. Y Linh cảm thấy như tim mình ngừng đập mất một nhịp. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Y Linh đặt xấp ảnh xuống, đứng lên khoá trái cửa phòng lại để đảm bảo không ai đến quấy rầy cô ngay lúc này.
Cô cắn chặt môi, lại cầm những tấm ảnh lên xem một lần nữa. Nơi góc ảnh có một dãy số ghi lại thời gian chụp. Y Linh nhận ra đó chính là đêm Từ Hồng Quân không về nhà.
Sống mũi cô bắt đầu cay xè, nước mắt dường như chỉ chực trào ra. Nơi ngực trái của cô đập liên hồi. Y Linh không chớp mắt, ngước mặt lên cố để bản thân không khóc.
Y Linh nhận ra chiếc phong bì lúc nãy vẫn còn nhô lên một chút nơi đáy túi. Cô dốc ngược nó xuống làm rơi một chiếc USB lên mặt bàn. Cô tự hỏi lòng, liệu bên trong còn có thể ẩn chứa chuyện tồi tệ gì nữa. Y Linh cắm USB vào máy tính cá nhân, một tập tin âm thanh duy nhất hiện ra.
Y Linh cố trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, đôi tay hơi run nhẹ khi nhấp chuột bấm vào nút mở tập tin trên màn hình. Âm thanh phát ra và Y Linh liền nhận ra giọng của Từ Hồng Quân.
[“Anh còn nhớ chúng ta đã giao kèo những gì không?”
“Tôi nhớ. Cậu đã nói nếu tôi hẹn hò với Y Linh hơn ba tháng, tập đoàn của cậu sẽ không tranh giành dự án New World với bên tôi nữa”]
Tập tin được mặc định tự động phát lại. Đoạn hội thoại lặp đến lần thứ ba thì cô mới tắt đi. Đôi môi hé mở, cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Y Linh bật cười, nụ cười có chút điên dại. Nước mắt đã rơi xuống, lăn thành vệt dài trên má. Đôi vai khẽ run rẩy. Cô không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được.
Anh đã phản bội cô, vi phạm vào điều cấm kỵ nhất đối với cô trong tình yêu.
Tình yêu sao? Anh thậm chí còn chẳng yêu cô. Cô chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi để anh đem ra đánh đổi lấy điều anh cần. Anh coi thường và xem cô rẻ mạt như vậy sao?
Y Linh chưa từng hy vọng Từ Hồng Quân yêu cô cả một đời, nhưng lại chẳng nghĩ anh không yêu cô dù chỉ là nhất thời.
Vậy mà cô ngu ngốc bao nhiêu lần bị anh làm cho cảm động.
Tất cả những chuyện tốt anh làm cho cô đều là giả dối. Hoá ra từ trước đến nay là cô ngộ nhận.
Nụ cười trên mặt Y Linh giờ đây trở nên chua chát. Cô tự cười bản thân luôn tự cho là mình thông minh. Cô nghĩ rằng mình lợi dụng anh nhưng giờ thì ai là người bị lợi dụng đây?
Cô đã hứa với bản thân sẽ không yêu anh, sẽ xem mối quan hệ này như một cuộc vui trong đời. Nhưng nếu đã là vui thì sao giờ đây cô lại khóc?
Bàn tay cô siết lại khiến tấm ảnh trong tay bị vò nhàu nhĩ. Lòng kiêu hãnh của cô đang bị xúc phạm ghê gớm. Nơi lồng ngực của cô đau đến khó thở. Cảm xúc giận dữ bao trùm lấy Thái Y Linh.
Cô đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Trong ánh mắt Y Linh giờ đây đầy sự toan tính.
Cô rót cho mình một ly nước lọc đầy, uống cạn sạch rồi ngồi tựa đầu ra sau ghế suy nghĩ.
Bản tính kiêu ngạo tiềm ẩn trong cô không cho phép bản thân trông thảm hại như vậy.
Y Linh thiết nghĩ, trước mắt thì Từ Hồng Quân vẫn là bàn đạp thuận lợi cho sự nghiệp của cô. Từ đầu, cô cũng vì điều này mà chấp nhận mối quan hệ hẹn hò với anh. Có chăng là trái tim yếu đuối đã khiến cô đi lệch khỏi quỹ đạo mà lý trí đã vạch ra.
Được rồi, nếu Từ Hồng Quân đã muốn diễn vở kịch yêu đương này, cô sẽ cùng diễn với anh.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chị nhân viên quản lý bê vào một thùng các tông lớn đặt lên bàn. Bên trong lỉnh kỉnh những bưu phẩm khác nhau được gửi đến cho Y Linh thông qua địa chỉ ở đây.
- Những món này gửi đến cho em vào hôm qua và hôm kia. Em không có ở cửa hàng nên chị đã ký nhận giúp em rồi.
- Cảm ơn chị.
Y Linh đợi chị nhân viên đã rời khỏi thì xem xét qua một lượt các gói hàng. Phần lớn đều là các ấn phẩm tạp chí thời trang được toà soạn biếu tặng, sản phẩm trải nghiệm của các nhãn hàng và bản mẫu giới thiệu của các bên đối tác.
Trên tay cô hiện tại là một chiếc phong bì lớn màu vàng nhạt, được niêm phong rất cẩn thận. Trông bề ngoài không có gì khác biệt so với những bưu phẩm khác, ngoại trừ thông tin người gửi được để trống. Chân mày cô hơi nhíu nhẹ vì tò mò.
Y Linh suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định mở ra xem. Cô kéo ra từ bên trong một xấp ảnh.
Cơ mặt Y Linh dường như trở nên bất động bởi sự kinh ngạc. Đôi đồng tử giãn to bàng hoàng nhận ra người đàn ông trong những tấm ảnh chính là Từ Hồng Quân. Cô gái lạ mặt cùng anh thân thể trần trụi quấn quýt trên giường. Y Linh cảm thấy như tim mình ngừng đập mất một nhịp. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Y Linh đặt xấp ảnh xuống, đứng lên khoá trái cửa phòng lại để đảm bảo không ai đến quấy rầy cô ngay lúc này.
Cô cắn chặt môi, lại cầm những tấm ảnh lên xem một lần nữa. Nơi góc ảnh có một dãy số ghi lại thời gian chụp. Y Linh nhận ra đó chính là đêm Từ Hồng Quân không về nhà.
Sống mũi cô bắt đầu cay xè, nước mắt dường như chỉ chực trào ra. Nơi ngực trái của cô đập liên hồi. Y Linh không chớp mắt, ngước mặt lên cố để bản thân không khóc.
Y Linh nhận ra chiếc phong bì lúc nãy vẫn còn nhô lên một chút nơi đáy túi. Cô dốc ngược nó xuống làm rơi một chiếc USB lên mặt bàn. Cô tự hỏi lòng, liệu bên trong còn có thể ẩn chứa chuyện tồi tệ gì nữa. Y Linh cắm USB vào máy tính cá nhân, một tập tin âm thanh duy nhất hiện ra.
Y Linh cố trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, đôi tay hơi run nhẹ khi nhấp chuột bấm vào nút mở tập tin trên màn hình. Âm thanh phát ra và Y Linh liền nhận ra giọng của Từ Hồng Quân.
[“Anh còn nhớ chúng ta đã giao kèo những gì không?”
“Tôi nhớ. Cậu đã nói nếu tôi hẹn hò với Y Linh hơn ba tháng, tập đoàn của cậu sẽ không tranh giành dự án New World với bên tôi nữa”]
Tập tin được mặc định tự động phát lại. Đoạn hội thoại lặp đến lần thứ ba thì cô mới tắt đi. Đôi môi hé mở, cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Y Linh bật cười, nụ cười có chút điên dại. Nước mắt đã rơi xuống, lăn thành vệt dài trên má. Đôi vai khẽ run rẩy. Cô không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được.
Anh đã phản bội cô, vi phạm vào điều cấm kỵ nhất đối với cô trong tình yêu.
Tình yêu sao? Anh thậm chí còn chẳng yêu cô. Cô chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi để anh đem ra đánh đổi lấy điều anh cần. Anh coi thường và xem cô rẻ mạt như vậy sao?
Y Linh chưa từng hy vọng Từ Hồng Quân yêu cô cả một đời, nhưng lại chẳng nghĩ anh không yêu cô dù chỉ là nhất thời.
Vậy mà cô ngu ngốc bao nhiêu lần bị anh làm cho cảm động.
Tất cả những chuyện tốt anh làm cho cô đều là giả dối. Hoá ra từ trước đến nay là cô ngộ nhận.
Nụ cười trên mặt Y Linh giờ đây trở nên chua chát. Cô tự cười bản thân luôn tự cho là mình thông minh. Cô nghĩ rằng mình lợi dụng anh nhưng giờ thì ai là người bị lợi dụng đây?
Cô đã hứa với bản thân sẽ không yêu anh, sẽ xem mối quan hệ này như một cuộc vui trong đời. Nhưng nếu đã là vui thì sao giờ đây cô lại khóc?
Bàn tay cô siết lại khiến tấm ảnh trong tay bị vò nhàu nhĩ. Lòng kiêu hãnh của cô đang bị xúc phạm ghê gớm. Nơi lồng ngực của cô đau đến khó thở. Cảm xúc giận dữ bao trùm lấy Thái Y Linh.
Cô đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Trong ánh mắt Y Linh giờ đây đầy sự toan tính.
Cô rót cho mình một ly nước lọc đầy, uống cạn sạch rồi ngồi tựa đầu ra sau ghế suy nghĩ.
Bản tính kiêu ngạo tiềm ẩn trong cô không cho phép bản thân trông thảm hại như vậy.
Y Linh thiết nghĩ, trước mắt thì Từ Hồng Quân vẫn là bàn đạp thuận lợi cho sự nghiệp của cô. Từ đầu, cô cũng vì điều này mà chấp nhận mối quan hệ hẹn hò với anh. Có chăng là trái tim yếu đuối đã khiến cô đi lệch khỏi quỹ đạo mà lý trí đã vạch ra.
Được rồi, nếu Từ Hồng Quân đã muốn diễn vở kịch yêu đương này, cô sẽ cùng diễn với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.