Chương 30: Cố chấp đến kỳ lạ
Tử Hồng Liễu
11/02/2023
Thái Y Linh đem theo chiếc dù nhỏ, bấm thang máy đi xuống tầng dưới.
Cô đã quyết định leo lên giường nằm trở lại nhưng đặt lưng xuống rồi mới biết chẳng tài nào ngủ nổi.
Thật khó chịu làm sao. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh.
Bị thứ tình cảm không rõ ràng giằng xé trong lòng, lý trí của Y Linh chỉ chịu nhường một bước chứ không cam lòng chịu thua hoàn toàn.
Từ Hồng Quân áo quần ướt sũng, cả thân người cao lớn của anh tái đi vì cái lạnh buốt của cơn mưa nửa đêm. Đôi mắt tối màu u ám như sáng lên khi nhận ra Y Linh đang đi đến trước mặt anh. Đôi môi khẽ run, giọng anh nói nghe rõ sự vui mừng trong đó:
- Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.
- Theo tôi lên nhà đi.
Thái Y Linh không biểu lộ cảm xúc, chỉ nói ra một cách vô cảm rồi xoay người bước đi.
Cô đứng nhìn Từ Hồng Quân ngồi trong phòng khách nhà mình, bộ dạng ướt như chuột lột. Khuôn mặt và những đầu ngón tay của anh đã tái nhợt. Nước từ khắp nơi trên cơ thể anh vẫn đang rỉ từng giọt xuống đọng thành vũng trên nền nhà.
Y Linh làm bộ mặt khó chịu, cố gắng che đậy cảm xúc xót xa trong lòng.
- Anh cũng lớn rồi, sao lại hành động như trẻ con vậy. Thật chẳng ra làm sao.
Từ Hồng Quân cười, chụp lấy chiếc khăn bông lớn được cô quăng cho.
- Anh cũng hết cách rồi. Là em nhất quyết không chịu gặp anh.
Y Linh không nói gì, mi mắt cô cụp xuống, nhìn đi nơi khác, tránh né ánh mắt của Từ Hồng Quân. Mặc cho cô mạnh mẽ cỡ nào thì ánh mắt của anh luôn là thứ khiến cô mất khả năng kiểm soát cảm xúc.
Suy nghĩ một chút, Y Linh đưa nét mặt trở về vẻ thản nhiên, quay sang nhìn anh.
- Anh đã ăn gì chưa?
Từ Hồng Quân khẽ lắc đầu. Y Linh buông một tiếng thở dài, bước nhanh về phía cửa ra vào.
- Em đi đâu vậy?
- Ngồi đợi một chút đi.
Y Linh trả lời khi vẫn bước tiếp mà không quay đầu lại. Từ Hồng Quân nghe tiếng bước chân cô đi ra hành lang bên ngoài.
Cũng phải nửa tiếng sau, Y Linh mới quay trở về căn hộ của mình, bắt gặp vẻ mặt của Từ Hồng Quân vô cùng lo lắng.
- Em đi đâu mà lâu như vậy?
Y Linh đặt lên mặt bàn một hộp cháo còn nóng hổi và một chiếc túi giấy lớn. truyện tiên hiệp hay
- Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tôi biết phải đi đâu kiếm quần áo cho anh thay cơ chứ.
Mi mắt anh cụp xuống, nhìn mấy món đồ Y Linh mới đặt lên bàn, không nói lời nào.
Nhận ra bản thân có phần lớn tiếng một cách hơi thái quá, Y Linh dịu giọng nói tiếp:
- Có một phòng ở lầu dưới vẫn còn sáng đèn nên tôi gõ cửa hỏi mượn quần áo cho anh. Thấy dì ấy cũng là người vui vẻ dễ tính nên tôi có nhờ vả nấu giúp một chút cháo. Chính vì vậy mới hơi lâu trở về...
Nét mặt của Từ Hồng Quân có vẻ bị cô làm cảm động, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
- Y Linh, em vẫn còn quan tâm anh mà, đúng không?
Cô khẽ hừ một tiếng, lườm anh một cái:
- Anh đừng tưởng bở. Tôi chỉ không muốn anh chết cóng dưới kia rồi trở thành âm hồn bất tán đeo bám tôi, nên mới để anh ngồi đây thôi.
Từ Hồng Quân chỉ còn biết cười khổ. Cô gái này lúc bình thường ăn nói rất ngọt ngào, lúc kiêu ngạo ăn nói cũng thật chua ngoa.
Y Linh cũng thật không hiểu nổi mình đang làm gì nữa. Nửa đêm nửa hôm lại đi gõ cửa phòng người ta, cô thật sự rất ngại. Nhưng lại chẳng đành lòng bỏ mặc anh nên cô đành làm liều. Cũng may gia đình ở căn hộ tầng dưới đang xem một sô tạp kỹ về đêm nên vẫn còn thức. Cô quay sang thấy anh vẫn cứ ngồi đó nhìn cô chằm chằm.
- Anh còn không mau đi thay đồ rồi ra ăn nhanh đi.
Từ Hồng Quân theo hướng tay cô chỉ, đi vào bên trong thay quần áo và lau khô tóc. Lúc anh đi ra, thấy Y Linh ngồi chống cằm, vẻ mặt tập trung suy nghĩ gì đó. Anh đứng ngắm nhìn cô một lúc rồi mới bước đến ngồi xuống bên cạnh. Cô liền đứng dậy mà ngồi sang bên đối diện, khuỷu tay chống trên thành ghế, bàn tay áp vào một bên khuôn mặt đang xoay nghiêng.
- Y Linh, anh xin lỗi...
Cô không có phản ứng gì, vờ như không nghe thấy lời anh nói.
- Anh xin lỗi vì những chuyện đã làm tổn thương em. Anh thật sự không cố ý...
- Tôi không muốn nghe. Anh đừng nói nữa.
Y Linh quay sang, chạm phải ánh mắt đau khổ của Từ Hồng Quân, cô đứng bật dậy đi về phía phòng ngủ. Nhưng cô chỉ vừa mới cầm vào tay nắm cửa đã bị anh vòng tay ôm chặt từ phía sau lưng.
- Y Linh, em đừng như vậy... Anh rất nhớ em. Thật lòng anh rất nhớ em.
Trái tim cô trong phút chốc đập loạn nhịp. Cô đưa tay gỡ tay anh ra nhưng lại càng khiến anh siết chặt cô hơn.
- Từ Hồng Quân, anh buông tay ra mau.
Anh cúi xuống đặt chiếc cằm vuông vức lên bờ vai cô, lời nói trầm ấm sát bên tai:
- Em quay về với anh có được không? Anh hứa sẽ yêu thương em thật lòng, sẽ chiều theo mọi điều em muốn, sẽ không bao giờ nổi giận với em nữa.
Y Linh buông thõng hai tay, đôi mắt nhắm lại. Lời nói của cô phát ra rất khẽ:
- Là anh đã nói không muốn nhìn thấy em nữa cơ mà?
- Anh xin lỗi. Anh biết anh sai rồi. Mất em rồi anh mới biết anh yêu em và cần em đến nhường nào...
Y Linh cảm nhận được giọng nói của Từ Hồng Quân có một chút run nhẹ, dường như anh khá xúc động. Cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định gỡ tay anh ra.
- Anh cứ sử dụng phòng khách tự nhiên. Ăn uống xong rồi thì khi nào anh muốn về cứ về, không cần phải báo với em. Anh cũng đừng bao giờ đến đây tìm em nữa.
Tiếng khoá trái cửa phòng vang lên. Từ Hồng Quân đứng lặng người ở đó rất lâu, trông theo bóng dáng của cô lạnh lùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Cô đã quyết định leo lên giường nằm trở lại nhưng đặt lưng xuống rồi mới biết chẳng tài nào ngủ nổi.
Thật khó chịu làm sao. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh.
Bị thứ tình cảm không rõ ràng giằng xé trong lòng, lý trí của Y Linh chỉ chịu nhường một bước chứ không cam lòng chịu thua hoàn toàn.
Từ Hồng Quân áo quần ướt sũng, cả thân người cao lớn của anh tái đi vì cái lạnh buốt của cơn mưa nửa đêm. Đôi mắt tối màu u ám như sáng lên khi nhận ra Y Linh đang đi đến trước mặt anh. Đôi môi khẽ run, giọng anh nói nghe rõ sự vui mừng trong đó:
- Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.
- Theo tôi lên nhà đi.
Thái Y Linh không biểu lộ cảm xúc, chỉ nói ra một cách vô cảm rồi xoay người bước đi.
Cô đứng nhìn Từ Hồng Quân ngồi trong phòng khách nhà mình, bộ dạng ướt như chuột lột. Khuôn mặt và những đầu ngón tay của anh đã tái nhợt. Nước từ khắp nơi trên cơ thể anh vẫn đang rỉ từng giọt xuống đọng thành vũng trên nền nhà.
Y Linh làm bộ mặt khó chịu, cố gắng che đậy cảm xúc xót xa trong lòng.
- Anh cũng lớn rồi, sao lại hành động như trẻ con vậy. Thật chẳng ra làm sao.
Từ Hồng Quân cười, chụp lấy chiếc khăn bông lớn được cô quăng cho.
- Anh cũng hết cách rồi. Là em nhất quyết không chịu gặp anh.
Y Linh không nói gì, mi mắt cô cụp xuống, nhìn đi nơi khác, tránh né ánh mắt của Từ Hồng Quân. Mặc cho cô mạnh mẽ cỡ nào thì ánh mắt của anh luôn là thứ khiến cô mất khả năng kiểm soát cảm xúc.
Suy nghĩ một chút, Y Linh đưa nét mặt trở về vẻ thản nhiên, quay sang nhìn anh.
- Anh đã ăn gì chưa?
Từ Hồng Quân khẽ lắc đầu. Y Linh buông một tiếng thở dài, bước nhanh về phía cửa ra vào.
- Em đi đâu vậy?
- Ngồi đợi một chút đi.
Y Linh trả lời khi vẫn bước tiếp mà không quay đầu lại. Từ Hồng Quân nghe tiếng bước chân cô đi ra hành lang bên ngoài.
Cũng phải nửa tiếng sau, Y Linh mới quay trở về căn hộ của mình, bắt gặp vẻ mặt của Từ Hồng Quân vô cùng lo lắng.
- Em đi đâu mà lâu như vậy?
Y Linh đặt lên mặt bàn một hộp cháo còn nóng hổi và một chiếc túi giấy lớn. truyện tiên hiệp hay
- Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tôi biết phải đi đâu kiếm quần áo cho anh thay cơ chứ.
Mi mắt anh cụp xuống, nhìn mấy món đồ Y Linh mới đặt lên bàn, không nói lời nào.
Nhận ra bản thân có phần lớn tiếng một cách hơi thái quá, Y Linh dịu giọng nói tiếp:
- Có một phòng ở lầu dưới vẫn còn sáng đèn nên tôi gõ cửa hỏi mượn quần áo cho anh. Thấy dì ấy cũng là người vui vẻ dễ tính nên tôi có nhờ vả nấu giúp một chút cháo. Chính vì vậy mới hơi lâu trở về...
Nét mặt của Từ Hồng Quân có vẻ bị cô làm cảm động, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
- Y Linh, em vẫn còn quan tâm anh mà, đúng không?
Cô khẽ hừ một tiếng, lườm anh một cái:
- Anh đừng tưởng bở. Tôi chỉ không muốn anh chết cóng dưới kia rồi trở thành âm hồn bất tán đeo bám tôi, nên mới để anh ngồi đây thôi.
Từ Hồng Quân chỉ còn biết cười khổ. Cô gái này lúc bình thường ăn nói rất ngọt ngào, lúc kiêu ngạo ăn nói cũng thật chua ngoa.
Y Linh cũng thật không hiểu nổi mình đang làm gì nữa. Nửa đêm nửa hôm lại đi gõ cửa phòng người ta, cô thật sự rất ngại. Nhưng lại chẳng đành lòng bỏ mặc anh nên cô đành làm liều. Cũng may gia đình ở căn hộ tầng dưới đang xem một sô tạp kỹ về đêm nên vẫn còn thức. Cô quay sang thấy anh vẫn cứ ngồi đó nhìn cô chằm chằm.
- Anh còn không mau đi thay đồ rồi ra ăn nhanh đi.
Từ Hồng Quân theo hướng tay cô chỉ, đi vào bên trong thay quần áo và lau khô tóc. Lúc anh đi ra, thấy Y Linh ngồi chống cằm, vẻ mặt tập trung suy nghĩ gì đó. Anh đứng ngắm nhìn cô một lúc rồi mới bước đến ngồi xuống bên cạnh. Cô liền đứng dậy mà ngồi sang bên đối diện, khuỷu tay chống trên thành ghế, bàn tay áp vào một bên khuôn mặt đang xoay nghiêng.
- Y Linh, anh xin lỗi...
Cô không có phản ứng gì, vờ như không nghe thấy lời anh nói.
- Anh xin lỗi vì những chuyện đã làm tổn thương em. Anh thật sự không cố ý...
- Tôi không muốn nghe. Anh đừng nói nữa.
Y Linh quay sang, chạm phải ánh mắt đau khổ của Từ Hồng Quân, cô đứng bật dậy đi về phía phòng ngủ. Nhưng cô chỉ vừa mới cầm vào tay nắm cửa đã bị anh vòng tay ôm chặt từ phía sau lưng.
- Y Linh, em đừng như vậy... Anh rất nhớ em. Thật lòng anh rất nhớ em.
Trái tim cô trong phút chốc đập loạn nhịp. Cô đưa tay gỡ tay anh ra nhưng lại càng khiến anh siết chặt cô hơn.
- Từ Hồng Quân, anh buông tay ra mau.
Anh cúi xuống đặt chiếc cằm vuông vức lên bờ vai cô, lời nói trầm ấm sát bên tai:
- Em quay về với anh có được không? Anh hứa sẽ yêu thương em thật lòng, sẽ chiều theo mọi điều em muốn, sẽ không bao giờ nổi giận với em nữa.
Y Linh buông thõng hai tay, đôi mắt nhắm lại. Lời nói của cô phát ra rất khẽ:
- Là anh đã nói không muốn nhìn thấy em nữa cơ mà?
- Anh xin lỗi. Anh biết anh sai rồi. Mất em rồi anh mới biết anh yêu em và cần em đến nhường nào...
Y Linh cảm nhận được giọng nói của Từ Hồng Quân có một chút run nhẹ, dường như anh khá xúc động. Cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định gỡ tay anh ra.
- Anh cứ sử dụng phòng khách tự nhiên. Ăn uống xong rồi thì khi nào anh muốn về cứ về, không cần phải báo với em. Anh cũng đừng bao giờ đến đây tìm em nữa.
Tiếng khoá trái cửa phòng vang lên. Từ Hồng Quân đứng lặng người ở đó rất lâu, trông theo bóng dáng của cô lạnh lùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.