Chương 80: Cho anh ta cơ hội đi
Thanh Dii
03/08/2022
Lăng Nhữ Y được cô chủ tiệm hoa nhận vào làm việc, chỉ duy trì được mười phút sau khi Lăng Nhữ Y vào cửa hàng hoa. Có một người đàn ông đến gặp
bà chủ, hai người họ đi ra ngoài nói chuyện, Lăng Nhữ Y chỉ cho rằng đó
là người quen của bà chủ. Cho đến khi họ nói chuyện xong, bà chủ trở vào với gương mặt vui vẻ, nhìn thấy Lăng Nhữ Y đang cắt những cành hoa, bà
liền hoảng hốt chạy đến ngăn cản.
"Không cần, không cần làm nữa" Bà chủ cướp lấy chiếc kéo cắt cành của Nhữ Y, dìu tay Lăng Nhữ Y qua bên bàn trà, dìu cô ngồi xuống ghế.
"Em cứ việc ngồi nghỉ ngơi đi, không cần phải làm cái gì cả."
Lăng Nhữ Y lập tức ngớ ngẩn "Sao vậy ạ?"
"Không có làm sao hết, chỉ là em không được phép làm gì hết, cứ ngồi ở đó nghỉ ngơi" Bà chủ đột nhiên hoá thành người vô cùng kiêng dè Lăng Nhữ Y, thậm chí nhìn vào cô và bà chủ giống như bị hoán đổi vị trí, bà chủ lo lắng hỏi.
"Phu nhân có thấy khó chịu ở đâu không? Có muốn ăn gì không?"
Lăng Nhữ Y từ ngơ ngác biến thành lạnh mặt, hai chữ phu nhân đánh thẳng vào tâm lý của Lăng Nhữ Y. Cô biết vì sao bà chủ lại lạ lẫm như thế rồi, câu trả lời chính là bà chủ đã bị mua chuộc.
Lăng Nhữ Y trừng mắt, cô đứng bật dậy, lập tức đi ra khỏi cửa hàng hoa.
Cô không tin trong ngày hôm nay cô không tìm ra được chỗ làm việc chính đáng cho mình, Lăng Nhữ Y đi sang một tiệm bánh ngọt, cô bước vào thì ngay lập tức mấy người trong tiệm bánh ngọt cúi chào.
"Xin chào phu nhân."
Lăng Nhữ Y lập tức đi ngược ra, đi đến một cửa hàng đồ ăn nhanh đang tuyển người dọn dẹp, vừa bước vào, chủ cửa hàng liền cúi người hai tay chỉ về chiếc ghế mời mọc.
"Mời phu nhân ngồi."
Lăng Nhữ Y tức giận dậm chân, lại chẳng lẽ anh đã mua chuộc hết toàn bộ những chỗ đang tuyển người làm việc? Lăng Nhữ Y khó chịu cực điểm, cô đi một khoảng xa mới tìm thấy một cửa hàng cơm đang tuyển người, cô vừa bước vào thì cô chủ đã tươi cười hớn hở, chỉ tay đến chiếc bàn đã đầy đồ ăn chuẩn bị sẵn.
"Xin mời phu nhân."
Lăng Nhữ Y tức đến mặt mài đỏ bừng, chân dậm đùng đùng lên mặt đất, cô nhìn thấy một cửa tiệm giặt sấy quần áo nhỏ, cửa tiệm giặt sấy chỉ nhỏ vừa đủ để mấy chiếc máy giặt và chiếc bàn là. Bước vào tiệm, một bác già tầm 60 đang là ủi quần áo, bác nhìn cô rồi lại tiếp tục là quần áo, thái độ hoàn toàn khác với những người kia.
Lăng Nhữ Y liền mừng thầm trong bụng, cô đi đếm cúi chào bác.
"Dạ cháu chào bác, bác đang cần người làm đúng không ạ?"
Bác trai gật gật đầu, ánh mắt nghiêm khắt nhìn cô, nghi ngờ vì cô đang mang thai lớn "Cô có làm được không?"
"Dạ được ạ" Lăng Nhữ Y hào hứng, gật đầu mạnh.
Bác trai liền chỉ tay đến mấy bao quần áo lớn "Đến đó sắp xếp lại số quần áo đó đi."
Lăng Nhữ Y lập tức vâng lời, đi đến chỗ quần áo ngồi xuống sắp xếp.
Thấy không, cô vẫn có thể tự tìm được chỗ làm, dù rằng có hơi xa một chút, chỉ cần không phụ thuộc vào anh, không bị cái họ Mạc nhà anh kiểm soát là được.
Dẫu là vậy, một lát sau bác trai đi ra ngoài làm gì đó, đến khi bác trai trở về, trên gương mặt nghiêm khắt của bác chỉ có nụ cười hiền từ, ngăn lại cô đang gấp quần áo.
"Cô gái, cô không cần phải làm nữa" Bác kéo cô đứng dậy khỏi núi quần áo, dìu cô đến chiếc ghế gỗ ngôi xuống "Chỉ cần ngồi ở đây thôi là được."
Nụ cười vui vẻ của Lăng Nhữ Y bị dập tắt, gương mặt cứng ngắt hai đầu lòng màu giật giật.
"Bác cũng bị họ Mạc kia mua chuộc sao?"
Bác trai haha cười, tiếp tục vừa ủi quần áo vừa lắc đầu ngán ngẫm trả lời.
"Cô gái, họ Mạc mà cô nói là nhân vật lớn ở thành C này, tôi không dám đắc tội họ Mạc đó, mà cũng đừng nói là tôi, ở thành C này không ai dám đắc tội họ Mạc kia đâu."
Lăng Nhữ Y bậm chặt môi, cô khó chịu thở hắc trong lòng, đứng bật dậy cúi chào bác trai liền rời đi. Cô có lục hết những chỗ tuyển người làm cũng sẽ bị anh mua chuộc, Lăng Nhữ Y chỉ có thể ôm một bụng tức tối trở về phòng.
Vừa tức giận vừa khó chịu trở về phòng, gương mặt hầm hầm cáu gắt, cô ôm chiếc gối liền mắng chửi, đấm đấm vào chiếc gối nằm để trút giận.
"Họ Mạc nhà anh aaa!"
Mẹ nó, khó chịu ah!
Anh thật sự bắt cô phải lệ thuộc vào anh, chỉ mới gặp lại anh đã có thể kiểm soát cuộc sống của cô.
Mụ nội nó khó chịu, anh nghĩ anh là ai? Anh là ai mà dám kiểm soát cô kia chứ?!
Cuộc sống của cô từ khi bỏ đi đến giờ đều rất tốt, không có anh, cô sống vẫn vô cùng tốt, đùng một hôm anh tìm được cô, anh lại kiểm soát cô.
Ơ mà... Vì sao anh lại có thể tìm được cô?
Lăng Nhữ Y ngẩn người, người biết rõ vị trí, địa điểm, công việc của cô chỉ có duy nhất là Nhan Tiểu Linh. Chẳng lẽ Tiểu Linh cũng bị anh mua chuộc mà nhã ra địa chỉ của cô?
Há, bạn thân của cô cũng bị mua chuộc được ư?
Không không, Lăng Nhữ Y lắc vội đầu, cô cầm lên điện thoại gọi cho Nhan Tiểu Linh tìm câu trả lời.
Chuông điện thoại đổ ba âm, Nhan Tiểu Linh vô tư nhấc máy, giọng nói hí hửng chói loá hệt như khi gặp mặt nhau.
"Nhữ Y aaa, tớ nghe đây."
"Tớ hỏi cậu" Lăng Nhữ Y nghiêm trọng nói "Cậu đã nói cho họ Mạc đấy biết chỗ của tớ à?"
"Ơ..." Nhan Tiểu Linh ngừng lại giọng nói thánh thót, giọng như chột dạ "Ừ thì... Đúng rồi."
"Cậu...." Lăng Nhữ Y thất thốt, quả thật đến bạn thân của cô cũng bị mua chuộc rồi, cô kinh hô "Cậu cũng bị anh ta mua chuộc sao? Ha, Tiểu Linh, là ai đã nói tớ nên đi khỏi cuộc đời anh ta, không để cho anh ta tìm thấy? Ai đã nói như vậy rồi lại chỉ chỗ của tớ cho anh ta?"
Lăng Nhữ Y tức giận đến bùng nổ như ngọn núi lửa phung trào nhung nham, cô gầm gừ khó chịu, anh chỉ xuất hiện mới một ngày đã có thể đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cô.
Nhan Tiểu Linh nghe âm hưởng tức giận của Lăng Nhữ Y, cô cũng không dám đùa giỡn, tựa mình vào sofa nằm thư giãn, giọng nói thanh thanh dịu dàng đáp lại, xoa dịu cơn giận của cô bạn hiền.
"Nhữ Y, tớ không có bán đứng cậu."
"Lại còn bảo không?" Lăng Nhữ Y tức giận bừng bừng, tay đánh đánh vào chiếc gối nằm của mình.
"Hôm đó sau giờ cơm tối anh ta chạy đến chỗ tớ, anh ta cầu xin tớ cho anh ta biết chỗ ở của cậu, anh ta đã rất thành khẩn cầu xin, cho nên tớ mới nói cho anh ta chỗ ở của cậu" Nhan Tiểu Linh giải thích rõ "Vì anh ta đã chứng minh đủ thành ý cho tớ thấy, tớ mới nói ra chỗ của cậu."
"Chứng minh đủ thành ý?" Lăng Nhữ Y nghiêm mặt, mắt trừng trừng hư không mắng mỏ điện thoại "Chứng minh thế nào mà cậu có thể bán đứng tớ như thế?"
Nhan Tiểu Linh hì hì cười, tựa mình sofa thư giãn đầu óc sau một ngày làm việc, giọng cô trầm tư, vừa kinh ngạc vừa suýt xoa.
"Cậu sẽ không tin được đâu, Mạc Đình Quân đó lại quỳ ở chỗ tớ chỉ để cầu xin tin tức của cậu, anh ta quỳ ở chỗ tớ ba tiếng đồng hồ vẫn không chịu bỏ cuộc. Nếu hôm đó tớ không nói ra tung tích của cậu thì có thể anh ta thật sự sẽ quỳ ở đó cả đêm."
Lăng Nhữ Y trở nên im lặng, lời nói của Tiểu Linh lọt vào lỗ tai khiến cô trừng mắt trở thành thất thần.
Mạc Đình Quân lại vì cô mà cầu xin người khác như thế sao? Không không, anh không phải người như vậy.
Anh đường đường là Mạc tổng cao quý như thế nào, sao có thể dễ dàng khụy gối xuống đất, cô nhất thời không chấp nhận được.
"Cậu lại bịa chuyện phải không? Anh ta mà lại..." Cô phản ứng, tâm trí lập tức xẹt qua hình ảnh đêm qua anh quỳ xuống cầu xin cô trong nước mắt, vô cùng đau khổ cầu xin cô tha thứ, cầu xin cô cho anh thêm một cơ hội.
Nhan Tiểu Linh haha cười, đáp lại "Tớ bịa chuyện để làm gì, nếu không vì anh ta quỳ xuống tớ cũng không nói ra chỗ của cậu."
Ngưng động một âm, Nhan Tiểu Linh âm trầm đáp "Anh ta biết chuyện lá thư kia là của cậu rồi."
"Biết rồi? Cậu nói cho anh ta?" Lăng Nhữ Y chau mày, trái tim đập thình thịch đau cả lòng ngực.
"Không phải tớ, có lẽ là Nhữ Nhi nói với anh ta, hôm đó anh ra chạy chỗ tớ trong bộ dạng cực kì không ổn, nghe nói anh ta quá sức mà nhập viện, vừa xuất viện thì đến chỗ tớ, sau đó anh ta liền đi thành C" Nhan Tiểu Linh kinh hô "Vừa nãy cậu tức giận như vậy, hai người mới gặp nhau có một ngày mà anh ta đã làm gì khiến cậu tức giận vậy?"
Lăng Nhữ Y thẩn thờ, nhớ lại hôm qua gặp anh, gương mặt anh trắng bệt, hai hốc mắt thì sưng húp đỏ hoe liên tục ứa ra nước mắt nóng. Anh vừa xuất viện liền đi đến đây sao? Thế mà hôm qua anh vẫn ở cả đêm bên ngoài?
Trái tim Lăng Nhữ Y dâng lên nhức nhói, hai mắt cô nhanh chóng đỏ.
Giọng Tiểu Linh trầm tư, nhẹ nhàng qua điện thoại suy tư.
"Nhữ Y, hay là... Cậu cho anh ta một cơ hội đi."
Còn tiếp...
(P/s Câu chuyện cập nhật đầy sợ hãi của bành thị Thanh Dii và đứa con Gió đông.
Chương 77 viết xong hồi 11 giờ tối, duyệt xong cũng trong vòng vài tiếng nhưng nó kéo dài đến hết ngày hôm sau không được cập nhật lên. Thanh Dii lo lắng, Thanh Dii nôn nao cả ngày, sửa đi sửa lại cho app nó duyệt lại cũng mấy lần vẫn không cập nhật.
Sau đó đến 10h tối, có thể đã nói là trôi qua gần 24h, Thanh Dii đã quá mỏi mệt vì chờ đợi, nên Thanh Dii đã xoáaaaa 77 cũ và up lại 77 mới cùng lúc với 78. Thế mà vừa xoá xong 77 được nửa tiếng thì 77 lại cập nhật lên, Thanh Dii ngơ ngác. Xem lại trong bản thảo của mình thì 77 mới và 78 vẫn chưa cái nào kiểm duyệt. Vậy 77 đăng lên là 77 nào? 77 đã xoá? Đã xoá rồi sao lại đăng lên?
Thanh Dii sợ hãi, Thanh Dii hoang mang.
Rồi hôm nay, app cập nhật 77 mới và hai lần chương 78.
Thanh Dii thẫn thờ, Thanh Dii xĩu ngang.
Thật là một câu chuyện cập nhật đáng sợ, ngày hôm qua tui sợ ma.)
_ThanhDii yếu đuối
"Không cần, không cần làm nữa" Bà chủ cướp lấy chiếc kéo cắt cành của Nhữ Y, dìu tay Lăng Nhữ Y qua bên bàn trà, dìu cô ngồi xuống ghế.
"Em cứ việc ngồi nghỉ ngơi đi, không cần phải làm cái gì cả."
Lăng Nhữ Y lập tức ngớ ngẩn "Sao vậy ạ?"
"Không có làm sao hết, chỉ là em không được phép làm gì hết, cứ ngồi ở đó nghỉ ngơi" Bà chủ đột nhiên hoá thành người vô cùng kiêng dè Lăng Nhữ Y, thậm chí nhìn vào cô và bà chủ giống như bị hoán đổi vị trí, bà chủ lo lắng hỏi.
"Phu nhân có thấy khó chịu ở đâu không? Có muốn ăn gì không?"
Lăng Nhữ Y từ ngơ ngác biến thành lạnh mặt, hai chữ phu nhân đánh thẳng vào tâm lý của Lăng Nhữ Y. Cô biết vì sao bà chủ lại lạ lẫm như thế rồi, câu trả lời chính là bà chủ đã bị mua chuộc.
Lăng Nhữ Y trừng mắt, cô đứng bật dậy, lập tức đi ra khỏi cửa hàng hoa.
Cô không tin trong ngày hôm nay cô không tìm ra được chỗ làm việc chính đáng cho mình, Lăng Nhữ Y đi sang một tiệm bánh ngọt, cô bước vào thì ngay lập tức mấy người trong tiệm bánh ngọt cúi chào.
"Xin chào phu nhân."
Lăng Nhữ Y lập tức đi ngược ra, đi đến một cửa hàng đồ ăn nhanh đang tuyển người dọn dẹp, vừa bước vào, chủ cửa hàng liền cúi người hai tay chỉ về chiếc ghế mời mọc.
"Mời phu nhân ngồi."
Lăng Nhữ Y tức giận dậm chân, lại chẳng lẽ anh đã mua chuộc hết toàn bộ những chỗ đang tuyển người làm việc? Lăng Nhữ Y khó chịu cực điểm, cô đi một khoảng xa mới tìm thấy một cửa hàng cơm đang tuyển người, cô vừa bước vào thì cô chủ đã tươi cười hớn hở, chỉ tay đến chiếc bàn đã đầy đồ ăn chuẩn bị sẵn.
"Xin mời phu nhân."
Lăng Nhữ Y tức đến mặt mài đỏ bừng, chân dậm đùng đùng lên mặt đất, cô nhìn thấy một cửa tiệm giặt sấy quần áo nhỏ, cửa tiệm giặt sấy chỉ nhỏ vừa đủ để mấy chiếc máy giặt và chiếc bàn là. Bước vào tiệm, một bác già tầm 60 đang là ủi quần áo, bác nhìn cô rồi lại tiếp tục là quần áo, thái độ hoàn toàn khác với những người kia.
Lăng Nhữ Y liền mừng thầm trong bụng, cô đi đếm cúi chào bác.
"Dạ cháu chào bác, bác đang cần người làm đúng không ạ?"
Bác trai gật gật đầu, ánh mắt nghiêm khắt nhìn cô, nghi ngờ vì cô đang mang thai lớn "Cô có làm được không?"
"Dạ được ạ" Lăng Nhữ Y hào hứng, gật đầu mạnh.
Bác trai liền chỉ tay đến mấy bao quần áo lớn "Đến đó sắp xếp lại số quần áo đó đi."
Lăng Nhữ Y lập tức vâng lời, đi đến chỗ quần áo ngồi xuống sắp xếp.
Thấy không, cô vẫn có thể tự tìm được chỗ làm, dù rằng có hơi xa một chút, chỉ cần không phụ thuộc vào anh, không bị cái họ Mạc nhà anh kiểm soát là được.
Dẫu là vậy, một lát sau bác trai đi ra ngoài làm gì đó, đến khi bác trai trở về, trên gương mặt nghiêm khắt của bác chỉ có nụ cười hiền từ, ngăn lại cô đang gấp quần áo.
"Cô gái, cô không cần phải làm nữa" Bác kéo cô đứng dậy khỏi núi quần áo, dìu cô đến chiếc ghế gỗ ngôi xuống "Chỉ cần ngồi ở đây thôi là được."
Nụ cười vui vẻ của Lăng Nhữ Y bị dập tắt, gương mặt cứng ngắt hai đầu lòng màu giật giật.
"Bác cũng bị họ Mạc kia mua chuộc sao?"
Bác trai haha cười, tiếp tục vừa ủi quần áo vừa lắc đầu ngán ngẫm trả lời.
"Cô gái, họ Mạc mà cô nói là nhân vật lớn ở thành C này, tôi không dám đắc tội họ Mạc đó, mà cũng đừng nói là tôi, ở thành C này không ai dám đắc tội họ Mạc kia đâu."
Lăng Nhữ Y bậm chặt môi, cô khó chịu thở hắc trong lòng, đứng bật dậy cúi chào bác trai liền rời đi. Cô có lục hết những chỗ tuyển người làm cũng sẽ bị anh mua chuộc, Lăng Nhữ Y chỉ có thể ôm một bụng tức tối trở về phòng.
Vừa tức giận vừa khó chịu trở về phòng, gương mặt hầm hầm cáu gắt, cô ôm chiếc gối liền mắng chửi, đấm đấm vào chiếc gối nằm để trút giận.
"Họ Mạc nhà anh aaa!"
Mẹ nó, khó chịu ah!
Anh thật sự bắt cô phải lệ thuộc vào anh, chỉ mới gặp lại anh đã có thể kiểm soát cuộc sống của cô.
Mụ nội nó khó chịu, anh nghĩ anh là ai? Anh là ai mà dám kiểm soát cô kia chứ?!
Cuộc sống của cô từ khi bỏ đi đến giờ đều rất tốt, không có anh, cô sống vẫn vô cùng tốt, đùng một hôm anh tìm được cô, anh lại kiểm soát cô.
Ơ mà... Vì sao anh lại có thể tìm được cô?
Lăng Nhữ Y ngẩn người, người biết rõ vị trí, địa điểm, công việc của cô chỉ có duy nhất là Nhan Tiểu Linh. Chẳng lẽ Tiểu Linh cũng bị anh mua chuộc mà nhã ra địa chỉ của cô?
Há, bạn thân của cô cũng bị mua chuộc được ư?
Không không, Lăng Nhữ Y lắc vội đầu, cô cầm lên điện thoại gọi cho Nhan Tiểu Linh tìm câu trả lời.
Chuông điện thoại đổ ba âm, Nhan Tiểu Linh vô tư nhấc máy, giọng nói hí hửng chói loá hệt như khi gặp mặt nhau.
"Nhữ Y aaa, tớ nghe đây."
"Tớ hỏi cậu" Lăng Nhữ Y nghiêm trọng nói "Cậu đã nói cho họ Mạc đấy biết chỗ của tớ à?"
"Ơ..." Nhan Tiểu Linh ngừng lại giọng nói thánh thót, giọng như chột dạ "Ừ thì... Đúng rồi."
"Cậu...." Lăng Nhữ Y thất thốt, quả thật đến bạn thân của cô cũng bị mua chuộc rồi, cô kinh hô "Cậu cũng bị anh ta mua chuộc sao? Ha, Tiểu Linh, là ai đã nói tớ nên đi khỏi cuộc đời anh ta, không để cho anh ta tìm thấy? Ai đã nói như vậy rồi lại chỉ chỗ của tớ cho anh ta?"
Lăng Nhữ Y tức giận đến bùng nổ như ngọn núi lửa phung trào nhung nham, cô gầm gừ khó chịu, anh chỉ xuất hiện mới một ngày đã có thể đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cô.
Nhan Tiểu Linh nghe âm hưởng tức giận của Lăng Nhữ Y, cô cũng không dám đùa giỡn, tựa mình vào sofa nằm thư giãn, giọng nói thanh thanh dịu dàng đáp lại, xoa dịu cơn giận của cô bạn hiền.
"Nhữ Y, tớ không có bán đứng cậu."
"Lại còn bảo không?" Lăng Nhữ Y tức giận bừng bừng, tay đánh đánh vào chiếc gối nằm của mình.
"Hôm đó sau giờ cơm tối anh ta chạy đến chỗ tớ, anh ta cầu xin tớ cho anh ta biết chỗ ở của cậu, anh ta đã rất thành khẩn cầu xin, cho nên tớ mới nói cho anh ta chỗ ở của cậu" Nhan Tiểu Linh giải thích rõ "Vì anh ta đã chứng minh đủ thành ý cho tớ thấy, tớ mới nói ra chỗ của cậu."
"Chứng minh đủ thành ý?" Lăng Nhữ Y nghiêm mặt, mắt trừng trừng hư không mắng mỏ điện thoại "Chứng minh thế nào mà cậu có thể bán đứng tớ như thế?"
Nhan Tiểu Linh hì hì cười, tựa mình sofa thư giãn đầu óc sau một ngày làm việc, giọng cô trầm tư, vừa kinh ngạc vừa suýt xoa.
"Cậu sẽ không tin được đâu, Mạc Đình Quân đó lại quỳ ở chỗ tớ chỉ để cầu xin tin tức của cậu, anh ta quỳ ở chỗ tớ ba tiếng đồng hồ vẫn không chịu bỏ cuộc. Nếu hôm đó tớ không nói ra tung tích của cậu thì có thể anh ta thật sự sẽ quỳ ở đó cả đêm."
Lăng Nhữ Y trở nên im lặng, lời nói của Tiểu Linh lọt vào lỗ tai khiến cô trừng mắt trở thành thất thần.
Mạc Đình Quân lại vì cô mà cầu xin người khác như thế sao? Không không, anh không phải người như vậy.
Anh đường đường là Mạc tổng cao quý như thế nào, sao có thể dễ dàng khụy gối xuống đất, cô nhất thời không chấp nhận được.
"Cậu lại bịa chuyện phải không? Anh ta mà lại..." Cô phản ứng, tâm trí lập tức xẹt qua hình ảnh đêm qua anh quỳ xuống cầu xin cô trong nước mắt, vô cùng đau khổ cầu xin cô tha thứ, cầu xin cô cho anh thêm một cơ hội.
Nhan Tiểu Linh haha cười, đáp lại "Tớ bịa chuyện để làm gì, nếu không vì anh ta quỳ xuống tớ cũng không nói ra chỗ của cậu."
Ngưng động một âm, Nhan Tiểu Linh âm trầm đáp "Anh ta biết chuyện lá thư kia là của cậu rồi."
"Biết rồi? Cậu nói cho anh ta?" Lăng Nhữ Y chau mày, trái tim đập thình thịch đau cả lòng ngực.
"Không phải tớ, có lẽ là Nhữ Nhi nói với anh ta, hôm đó anh ra chạy chỗ tớ trong bộ dạng cực kì không ổn, nghe nói anh ta quá sức mà nhập viện, vừa xuất viện thì đến chỗ tớ, sau đó anh ta liền đi thành C" Nhan Tiểu Linh kinh hô "Vừa nãy cậu tức giận như vậy, hai người mới gặp nhau có một ngày mà anh ta đã làm gì khiến cậu tức giận vậy?"
Lăng Nhữ Y thẩn thờ, nhớ lại hôm qua gặp anh, gương mặt anh trắng bệt, hai hốc mắt thì sưng húp đỏ hoe liên tục ứa ra nước mắt nóng. Anh vừa xuất viện liền đi đến đây sao? Thế mà hôm qua anh vẫn ở cả đêm bên ngoài?
Trái tim Lăng Nhữ Y dâng lên nhức nhói, hai mắt cô nhanh chóng đỏ.
Giọng Tiểu Linh trầm tư, nhẹ nhàng qua điện thoại suy tư.
"Nhữ Y, hay là... Cậu cho anh ta một cơ hội đi."
Còn tiếp...
(P/s Câu chuyện cập nhật đầy sợ hãi của bành thị Thanh Dii và đứa con Gió đông.
Chương 77 viết xong hồi 11 giờ tối, duyệt xong cũng trong vòng vài tiếng nhưng nó kéo dài đến hết ngày hôm sau không được cập nhật lên. Thanh Dii lo lắng, Thanh Dii nôn nao cả ngày, sửa đi sửa lại cho app nó duyệt lại cũng mấy lần vẫn không cập nhật.
Sau đó đến 10h tối, có thể đã nói là trôi qua gần 24h, Thanh Dii đã quá mỏi mệt vì chờ đợi, nên Thanh Dii đã xoáaaaa 77 cũ và up lại 77 mới cùng lúc với 78. Thế mà vừa xoá xong 77 được nửa tiếng thì 77 lại cập nhật lên, Thanh Dii ngơ ngác. Xem lại trong bản thảo của mình thì 77 mới và 78 vẫn chưa cái nào kiểm duyệt. Vậy 77 đăng lên là 77 nào? 77 đã xoá? Đã xoá rồi sao lại đăng lên?
Thanh Dii sợ hãi, Thanh Dii hoang mang.
Rồi hôm nay, app cập nhật 77 mới và hai lần chương 78.
Thanh Dii thẫn thờ, Thanh Dii xĩu ngang.
Thật là một câu chuyện cập nhật đáng sợ, ngày hôm qua tui sợ ma.)
_ThanhDii yếu đuối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.