Chương 12
Jeon Tổng
25/04/2021
"Sau đó thì sao" Hàn Khiết nôn nóng hỏi
"Sau đó thì anh ấy cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên, cô ta thấy từng biểu hiện của anh cô ta đắt ý, anh hai định rời khỏi buổi tiệc ai ngờ cô ta lớn gan kéo tay anh ấy lại mà ôm, thấy cánh tay ghê tởm của cô ta đang ôm cánh tay mình anh chán ghét đẩy cô ta ra vội vàng chạy ra ngoài…sau đó thì cậu cũng biết rồi đó"
"Cậu có thể kể hết được không" cô vẫn thắc mắc tại sao anh làm vậy với cô.
"Nếu tớ nói cái này cậu thật sự có tin không"
"Cậu mau nói" cô hối tấp Ái Nhiên nói
"Thật ra anh hai tớ thích cậu à không mà là yêu mới đúng"
"Cậu nói cái gì cơ, anh…anh ta yêu tớ"
cô không thể tin được là anh yêu cô nên muốn chắc chắn hỏi lần nữa
"Phải, từ lúc tớ và cậu làm bạn và cũng là lần đầu tiên tớ dẫn cậu đến nhà tớ chơi, lúc đó anh tớ đã để ý tới cậu"
"Chuyện…chuyện này là thật sao" cô một lần nữa như không tin vào tai mình
"Đúng vậy"
"Tại sao…anh ấy lại không nó …là anh ấy thích tớ chứ…" cô nghẹn ngào không nói nên lời
"Cậu biết không. trải qua 28 năm trong cuộc đời. anh hai tớ chưa biết yêu là gì, từ khi cậu xuất hiện trước mặt anh ấy khiến trái tim anh ấy đã lỡ đập một nhịp như cảm nhận được mình sự thật biết rồi thế nhưng…" nghĩ tới đây cô cảm thấy đau lòng cho anh hai mình rồi nói tiếp.
"Nhưng anh ấy lại không biết thể hiện tình cảm của mình ra sao im lặng mà chờ đợi tình yêu của cậu hồi đáp lại cứ thế mà thậm lặng yêu cậu suốt đã 8 năm qua"
"Anh…anh ấy, Ái Nhiên tớ đi trước đây" cô phải đi tìm anh cô muốn nói với anh rằng cô tha thứ cho anh, muốn anh cho cô cơ hội để yêu anh …
Nói xong chạy ra ngoài, Ái Nhiên chưa kịp nói gì thì cô đã mất dạng…
Tâm trạng cô bây giờ rất rối bời, không biết đối mặt với anh ra sao. trong khi năm lần bảy lượt làm tổn thương anh cảm thấy lòng ngực mình đau nhói chắc anh còn đau hơn cô lắm đây…
Sao bước chân của cô càng ngày càng nặng nề hơn thế này, đang suy nghĩ miên man thì bất ngờ đằng trước một xe tải lao tới cô chưa kịp phản ứng đã bị xe tải đó cắn qua, cô chỉ biết nằm bất động ở đó với vũng máu đầy người khẽ kêu tên anh "Thiên Duệ" rồi ngất đi…
Thiên Duệ đang làm việc thì thư ký Lãnh vội chạy vào mà quên gõ cửa điều này khiến anh khó chịu bắn tia ánh mắt lạnh lẽo về phía Lãnh Phong, khi thấy ánh mắt giết người của chủ tịch anh vội vàng nói
"Lục Tổng, bên bệnh viện báo đến là Phu nhân bị tai nạn xe hiện tại đang cấp cứu"…
Anh nghe mà như sét đánh ngang tai, tim như có ai đó đang bóp thắt vào vậy đặt tài liệu trên tay xuống đứng dậy đi nhanh ra ngoài…
___________________
mong mọi người ủng hộ…
"Sau đó thì anh ấy cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên, cô ta thấy từng biểu hiện của anh cô ta đắt ý, anh hai định rời khỏi buổi tiệc ai ngờ cô ta lớn gan kéo tay anh ấy lại mà ôm, thấy cánh tay ghê tởm của cô ta đang ôm cánh tay mình anh chán ghét đẩy cô ta ra vội vàng chạy ra ngoài…sau đó thì cậu cũng biết rồi đó"
"Cậu có thể kể hết được không" cô vẫn thắc mắc tại sao anh làm vậy với cô.
"Nếu tớ nói cái này cậu thật sự có tin không"
"Cậu mau nói" cô hối tấp Ái Nhiên nói
"Thật ra anh hai tớ thích cậu à không mà là yêu mới đúng"
"Cậu nói cái gì cơ, anh…anh ta yêu tớ"
cô không thể tin được là anh yêu cô nên muốn chắc chắn hỏi lần nữa
"Phải, từ lúc tớ và cậu làm bạn và cũng là lần đầu tiên tớ dẫn cậu đến nhà tớ chơi, lúc đó anh tớ đã để ý tới cậu"
"Chuyện…chuyện này là thật sao" cô một lần nữa như không tin vào tai mình
"Đúng vậy"
"Tại sao…anh ấy lại không nó …là anh ấy thích tớ chứ…" cô nghẹn ngào không nói nên lời
"Cậu biết không. trải qua 28 năm trong cuộc đời. anh hai tớ chưa biết yêu là gì, từ khi cậu xuất hiện trước mặt anh ấy khiến trái tim anh ấy đã lỡ đập một nhịp như cảm nhận được mình sự thật biết rồi thế nhưng…" nghĩ tới đây cô cảm thấy đau lòng cho anh hai mình rồi nói tiếp.
"Nhưng anh ấy lại không biết thể hiện tình cảm của mình ra sao im lặng mà chờ đợi tình yêu của cậu hồi đáp lại cứ thế mà thậm lặng yêu cậu suốt đã 8 năm qua"
"Anh…anh ấy, Ái Nhiên tớ đi trước đây" cô phải đi tìm anh cô muốn nói với anh rằng cô tha thứ cho anh, muốn anh cho cô cơ hội để yêu anh …
Nói xong chạy ra ngoài, Ái Nhiên chưa kịp nói gì thì cô đã mất dạng…
Tâm trạng cô bây giờ rất rối bời, không biết đối mặt với anh ra sao. trong khi năm lần bảy lượt làm tổn thương anh cảm thấy lòng ngực mình đau nhói chắc anh còn đau hơn cô lắm đây…
Sao bước chân của cô càng ngày càng nặng nề hơn thế này, đang suy nghĩ miên man thì bất ngờ đằng trước một xe tải lao tới cô chưa kịp phản ứng đã bị xe tải đó cắn qua, cô chỉ biết nằm bất động ở đó với vũng máu đầy người khẽ kêu tên anh "Thiên Duệ" rồi ngất đi…
Thiên Duệ đang làm việc thì thư ký Lãnh vội chạy vào mà quên gõ cửa điều này khiến anh khó chịu bắn tia ánh mắt lạnh lẽo về phía Lãnh Phong, khi thấy ánh mắt giết người của chủ tịch anh vội vàng nói
"Lục Tổng, bên bệnh viện báo đến là Phu nhân bị tai nạn xe hiện tại đang cấp cứu"…
Anh nghe mà như sét đánh ngang tai, tim như có ai đó đang bóp thắt vào vậy đặt tài liệu trên tay xuống đứng dậy đi nhanh ra ngoài…
___________________
mong mọi người ủng hộ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.