Chương 38
Jeon Tổng
25/04/2021
Thiên Duệ giọng cố tình trêu chọc cô
" Màu này anh không thích "
" Để em đi lấy cái khác cho anh " Hàn Khiết vốn tưởng anh nói thật cũng ngoan ngoãn làm theo ai ngờ.
" Cái này anh mới mặc hôm kia " lần này cô hiểu ý đồ của anh, cô nổi giận đùng đùng đem cái quần lót ném thẳng vào người anh.
" Anh tự đi mà lấy " sau đó cô bỏ đi.
Anh thấy cô tức giận thì không khỏi hoảng hốt vội mặc quần áo rồi xuống nói chuyện với cô.
Anh thật không biết chọc người mà đàng này lại chọc trúng vợ giận, nước đi này của anh không thể lường trước được, phải đi nước khác mới được.
" Tiểu Khiết "
Anh đi tới bàn ăn thì không có ai, Tiểu Hàn thì đã qua nhà Nội vì hay tin ông bà nội về nước sau nhiều tháng đi du lịch.
Anh nghĩ chắc cô ở trong vườn hoa mà thôi, anh đoán không sai mà thấy cô đang ngồi trên xích đu chu môi tức giận anh mỉm cười đi đến ôm cô đằng sau.
" Giận anh sao "
" Không biết " cô hờ hững đáp.
??? gì, giận anh mà không biết. Bạn đang đọc truyện tại == T R Ù M t r u y ệ n . C OM ==
" Được rồi, anh xin lỗi "
Hàn Khiết hơi sững người khi nghe anh nói Xin Lỗi, anh là một con người rất kiêu ngạo dù anh làm sai điều gì thì anh sẽ không nói câu này, nhưng hôm nay vì chuyện nhỏ mà anh chịu xuống nước xin lỗi cô. làm lòng cô mềm nhũng ngay.
" Em không giận anh nữa, lúc nãy anh có uống canh không "
" Không, anh quên mất "
" Thôi được không uống cũng không sao, nhưng anh chưa ăn gì phải không"
" Ừm"
" Vậy anh ngồi đây chờ em, em đi hâm nóng đồ ăn lại đem đến cho anh "
" Được, phiền em rồi " anh hôn nhẹ lên tóc cô rồi buông cô ra, Hàn Khiết vui vẻ đi vào nhà.
Một lúc sau đồ ăn hâm lại đã xong cô bưng lên cho anh, phát hiện anh đang bận rộn cuốc đất cho hoa, cô nhìn anh ngây người anh đúng chuẩn người chồng mẫu mực. mà hôm nay nhìn anh hơi khác, thường ngày cô hay thấy anh toàn mặc vest hay sơ mi nay lại khác xa hoàn toàn anh đang mặc cho mình một cái áo thun trắng và kèm theo cái quần thể thao màu đen. nhìn giống mấy người chưa có vợ có con vậy.
Cô mỉm cười đi lại chỗ anh.
" Anh ngừng tay dùng bữa một lát xong rồi làm tiếp "
" Được " anh ngừng động tác ngay,mở vòi nước đưa tay rửa rửa. xong đi đến chỗ cô cầm cái khay lên ăn.
" Mệt không anh " Hàn Khiết dịu dàng hỏi anh.
" Đối với anh mấy cái này không làm anh mệt được đâu " anh vừa ăn vừa trả lời cô. nghe vậy cô liền bĩu môi chồng cô thật coi thường sức khỏe.
Sau đó hai vợ chồng Lục cùng nhau chăm sóc cho hoa, nhìn người chồng đang cuốc đất và người vợ tưới nước cho hoa hình ảnh này khiến người thấy sẽ cảm nhận được sự đằm thắm của hạnh phúc và bình yên.
Đến tối trong phòng khách, Thiên Duệ đang làm việc trên máy tính rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn người con gái gối đầu trên đùi mình đang xem tạp chí.
Hàn Khiết cảm thấy trống vắng khi không có bảo bối ở đây, ngay lúc này cục cưng của cô đã gọi điện đến cô vui mừng bật ngồi dậy.
"Bảo bối của mẹ, mẹ thật sự rất nhớ con " giọng cô buồn bã nói chuyện với con trai.
"Mami, con cũng rất nhớ Mami, chỉ đêm nay thôi con sẽ về với Mami " Tiểu Hàn nũng nịu với cô, chỉ xa mẹ một ngày mà cậu thấy nhớ lắm rồi.
" Con qua đó có nghe lời ông bà nội không " Hàn Khiết đột nhiên nghiêm túc hỏi con trai.
"Có ạ, bà nội còn mua cho con cái mô hình nữa ạ " Cậu hứng hởi khoe khoang với mẹ.
"Ừm, thế con có vui không khi được nhận quà "
" Vui lắm ạ, À...Mami "
"Hửm, sao vậy bảo bối" thấy cậu khẩn trương gọi mình thì cô cũng khẩn trương theo.
" Ba có ở cùng mẹ không vậy, con muốn nói chuyện với ba "
Hàn Khiết quay sang nhìn anh muốn hỏi anh có muốn nói chuyện với con trai không, thấy anh gật đầu cô khẽ thở phào, cô sợ anh sẽ không đồng ý. cô đưa máy cho anh
"Con muốn nói gì với ba " anh vẫn tiêu soái lạnh lùng nói chuyện dù cậu là con trai của anh.
" Ba, con nhớ ba " giọng cậu trầm xuống nói thật thì cậu rất nhớ ba nhưng cậu không muốn thể hiện quá trước mặt ba, chỉ ở với mẹ cậu mới làm buộc phát làm cái tính làm nũng với cô.
"Ừ " anh hờ hững trả trả lời cậu khiến cậu thất vọng tràn trề, cậu cứ tưởng ba sẽ nói Ba Cũng Nhớ Con nhưng đáp cậu là thế này đây.
Tiểu Hàn không muốn nói chuyện với anh nữa, nói chuyện với ba chẳng vui tí nào chỉ có mẹ mới khiến tâm tình cậu vui, " Con muốn nói chuyện với mẹ"
" Mẹ con ngủ rồi, con cũng ngủ sớm đi" không đợi cô chúc con trai ngủ ngon anh liền ngắt máy khiến cô buồn bực trừng mắt nhìn anh.
" Đi ngủ thôi " Thiên Duệ không để ý cái trừng mắt của cô mà thoải mái bế cô lên đi thẳng vào phòng, cô không phản kháng cứ thả lỏng cho anh bế đi.
Đi đến giường anh đẩy nhẹ cô xuống giường sau đó thì anh đè lên người cô
" Hàn Khiết " anh khẽ gọi cô.
"Sao...sao vậy Thiên Duệ" cô luống cuống lên tiếng.
" Tiểu Khiết, anh đã 32 tuổi "
" Có vấn đề gì à " Hàn Khiết không rảnh mà đưa tay sờ lên cơ bụng săn chắc của anh khiến thân thể anh cứng đờ
" Nhưng anh chỉ có một đứa con "
anh cố gắng kìm nén khi thân thể bị bàn tay không yên phận của cô đang đu đưa trên bụng anh.
Nhìn thấy anh cố kìm nén dục vọng đến nỗi phải nổi gân xanh khiến Hàn Khiết đau xót vô cùng. chồng cô thật đáng thương mà.
" Anh muốn có thêm đứa nữa sao " cô thẳng thừng hỏi ngược anh lại, anh cũng không bất ngờ mà thẳng thắn nói
" Ừm, sinh thêm đứa nữa cho anh, được không " anh gương đôi mắt mong chờ nhìn cô đầy hi vọng.
" Cho anh được không " anh lại hỏi tiếp
Hàn Khiết thấy trong lời nói của anh như đang cầu khẩn, khiến tim cô nhói lên, người đàn ông này đã quá tốt với cô rồi, cô cảm thấy bản thân làm gì thì không đủ bằng sự yêu thương của anh
Cô ôm cổ anh chủ động hôn lên môi anh thay lời đồng ý sau này cô sẽ dùng hành động để yêu anh, anh như hiểu ý liền càng quét sâu trong khoang miệng cô,...
" Màu này anh không thích "
" Để em đi lấy cái khác cho anh " Hàn Khiết vốn tưởng anh nói thật cũng ngoan ngoãn làm theo ai ngờ.
" Cái này anh mới mặc hôm kia " lần này cô hiểu ý đồ của anh, cô nổi giận đùng đùng đem cái quần lót ném thẳng vào người anh.
" Anh tự đi mà lấy " sau đó cô bỏ đi.
Anh thấy cô tức giận thì không khỏi hoảng hốt vội mặc quần áo rồi xuống nói chuyện với cô.
Anh thật không biết chọc người mà đàng này lại chọc trúng vợ giận, nước đi này của anh không thể lường trước được, phải đi nước khác mới được.
" Tiểu Khiết "
Anh đi tới bàn ăn thì không có ai, Tiểu Hàn thì đã qua nhà Nội vì hay tin ông bà nội về nước sau nhiều tháng đi du lịch.
Anh nghĩ chắc cô ở trong vườn hoa mà thôi, anh đoán không sai mà thấy cô đang ngồi trên xích đu chu môi tức giận anh mỉm cười đi đến ôm cô đằng sau.
" Giận anh sao "
" Không biết " cô hờ hững đáp.
??? gì, giận anh mà không biết. Bạn đang đọc truyện tại == T R Ù M t r u y ệ n . C OM ==
" Được rồi, anh xin lỗi "
Hàn Khiết hơi sững người khi nghe anh nói Xin Lỗi, anh là một con người rất kiêu ngạo dù anh làm sai điều gì thì anh sẽ không nói câu này, nhưng hôm nay vì chuyện nhỏ mà anh chịu xuống nước xin lỗi cô. làm lòng cô mềm nhũng ngay.
" Em không giận anh nữa, lúc nãy anh có uống canh không "
" Không, anh quên mất "
" Thôi được không uống cũng không sao, nhưng anh chưa ăn gì phải không"
" Ừm"
" Vậy anh ngồi đây chờ em, em đi hâm nóng đồ ăn lại đem đến cho anh "
" Được, phiền em rồi " anh hôn nhẹ lên tóc cô rồi buông cô ra, Hàn Khiết vui vẻ đi vào nhà.
Một lúc sau đồ ăn hâm lại đã xong cô bưng lên cho anh, phát hiện anh đang bận rộn cuốc đất cho hoa, cô nhìn anh ngây người anh đúng chuẩn người chồng mẫu mực. mà hôm nay nhìn anh hơi khác, thường ngày cô hay thấy anh toàn mặc vest hay sơ mi nay lại khác xa hoàn toàn anh đang mặc cho mình một cái áo thun trắng và kèm theo cái quần thể thao màu đen. nhìn giống mấy người chưa có vợ có con vậy.
Cô mỉm cười đi lại chỗ anh.
" Anh ngừng tay dùng bữa một lát xong rồi làm tiếp "
" Được " anh ngừng động tác ngay,mở vòi nước đưa tay rửa rửa. xong đi đến chỗ cô cầm cái khay lên ăn.
" Mệt không anh " Hàn Khiết dịu dàng hỏi anh.
" Đối với anh mấy cái này không làm anh mệt được đâu " anh vừa ăn vừa trả lời cô. nghe vậy cô liền bĩu môi chồng cô thật coi thường sức khỏe.
Sau đó hai vợ chồng Lục cùng nhau chăm sóc cho hoa, nhìn người chồng đang cuốc đất và người vợ tưới nước cho hoa hình ảnh này khiến người thấy sẽ cảm nhận được sự đằm thắm của hạnh phúc và bình yên.
Đến tối trong phòng khách, Thiên Duệ đang làm việc trên máy tính rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn người con gái gối đầu trên đùi mình đang xem tạp chí.
Hàn Khiết cảm thấy trống vắng khi không có bảo bối ở đây, ngay lúc này cục cưng của cô đã gọi điện đến cô vui mừng bật ngồi dậy.
"Bảo bối của mẹ, mẹ thật sự rất nhớ con " giọng cô buồn bã nói chuyện với con trai.
"Mami, con cũng rất nhớ Mami, chỉ đêm nay thôi con sẽ về với Mami " Tiểu Hàn nũng nịu với cô, chỉ xa mẹ một ngày mà cậu thấy nhớ lắm rồi.
" Con qua đó có nghe lời ông bà nội không " Hàn Khiết đột nhiên nghiêm túc hỏi con trai.
"Có ạ, bà nội còn mua cho con cái mô hình nữa ạ " Cậu hứng hởi khoe khoang với mẹ.
"Ừm, thế con có vui không khi được nhận quà "
" Vui lắm ạ, À...Mami "
"Hửm, sao vậy bảo bối" thấy cậu khẩn trương gọi mình thì cô cũng khẩn trương theo.
" Ba có ở cùng mẹ không vậy, con muốn nói chuyện với ba "
Hàn Khiết quay sang nhìn anh muốn hỏi anh có muốn nói chuyện với con trai không, thấy anh gật đầu cô khẽ thở phào, cô sợ anh sẽ không đồng ý. cô đưa máy cho anh
"Con muốn nói gì với ba " anh vẫn tiêu soái lạnh lùng nói chuyện dù cậu là con trai của anh.
" Ba, con nhớ ba " giọng cậu trầm xuống nói thật thì cậu rất nhớ ba nhưng cậu không muốn thể hiện quá trước mặt ba, chỉ ở với mẹ cậu mới làm buộc phát làm cái tính làm nũng với cô.
"Ừ " anh hờ hững trả trả lời cậu khiến cậu thất vọng tràn trề, cậu cứ tưởng ba sẽ nói Ba Cũng Nhớ Con nhưng đáp cậu là thế này đây.
Tiểu Hàn không muốn nói chuyện với anh nữa, nói chuyện với ba chẳng vui tí nào chỉ có mẹ mới khiến tâm tình cậu vui, " Con muốn nói chuyện với mẹ"
" Mẹ con ngủ rồi, con cũng ngủ sớm đi" không đợi cô chúc con trai ngủ ngon anh liền ngắt máy khiến cô buồn bực trừng mắt nhìn anh.
" Đi ngủ thôi " Thiên Duệ không để ý cái trừng mắt của cô mà thoải mái bế cô lên đi thẳng vào phòng, cô không phản kháng cứ thả lỏng cho anh bế đi.
Đi đến giường anh đẩy nhẹ cô xuống giường sau đó thì anh đè lên người cô
" Hàn Khiết " anh khẽ gọi cô.
"Sao...sao vậy Thiên Duệ" cô luống cuống lên tiếng.
" Tiểu Khiết, anh đã 32 tuổi "
" Có vấn đề gì à " Hàn Khiết không rảnh mà đưa tay sờ lên cơ bụng săn chắc của anh khiến thân thể anh cứng đờ
" Nhưng anh chỉ có một đứa con "
anh cố gắng kìm nén khi thân thể bị bàn tay không yên phận của cô đang đu đưa trên bụng anh.
Nhìn thấy anh cố kìm nén dục vọng đến nỗi phải nổi gân xanh khiến Hàn Khiết đau xót vô cùng. chồng cô thật đáng thương mà.
" Anh muốn có thêm đứa nữa sao " cô thẳng thừng hỏi ngược anh lại, anh cũng không bất ngờ mà thẳng thắn nói
" Ừm, sinh thêm đứa nữa cho anh, được không " anh gương đôi mắt mong chờ nhìn cô đầy hi vọng.
" Cho anh được không " anh lại hỏi tiếp
Hàn Khiết thấy trong lời nói của anh như đang cầu khẩn, khiến tim cô nhói lên, người đàn ông này đã quá tốt với cô rồi, cô cảm thấy bản thân làm gì thì không đủ bằng sự yêu thương của anh
Cô ôm cổ anh chủ động hôn lên môi anh thay lời đồng ý sau này cô sẽ dùng hành động để yêu anh, anh như hiểu ý liền càng quét sâu trong khoang miệng cô,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.