Chương 31: Người em yêu chỉ có anh.
Diệp Trúc Nghi
17/08/2023
“A Duy?” Sao anh lại ở đây, Diệp Thanh Vy chột dạ đứng dậy, vừa rồi chắc anh không nghe thấy gì chứ?
“Giang tổng, anh đến dùng cơm sao?” Trương Minh lập tức bày ra bộ mặt nịnh bợ.
Giang Duy Bảo không để ý anh ta, nắm tay Diệp Thanh Vy: “Đồ ăn ở đây không ngon, về nhà anh nấu cho em ăn.”
Diệp Thanh Vy lập tức gật đầu, một giây một phút cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cái tên kia nữa.
“Dương sư huynh sắp về nước, em có muốn đi gặp không?” Trương Minh nhìn hai người rời đi, sau đó lên tiếng.
“Đồ điên!” Diệp Thanh Vy lẩm bẩm trong miệng, không thèm nhìn lại.
Cả đoạn đường, Giang Duy Bảo đều im lặng, Diệp Thanh Vy cũng không dám lên tiếng. Biết là anh đang giận, nhưng cô đâu có làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ?
“Anh giận em sao?” Diệp Thanh Vy kéo áo anh, được rồi, cô vẫn không thể chịu được bộ dạng im lặng của anh.
“Hắn ta dám nhận là người yêu cũ của em.” Giang Duy Bảo nhíu mày, vừa rồi anh thật sự muốn đánh cái tên đó.
“Anh đừng nghe hắn nói linh tinh!” Cô và Trương Minh hoàn toàn không có gì.
Lúc học đại học, Trương Minh đã từng điên cuồng theo đuổi Diệp Thanh Vy. Khác với mỹ nữ quyến rũ như Đường Tuyên, cô lại có dáng vẻ đơn thuần, ngây thơ vì thế cũng được rất nhiều người yêu thích.
Khi ấy Diệp Thanh Vy lại thích một đàn anh khóa trên, vừa vào học anh ấy đối xử với cô rất tốt. Nhưng tình cảm này rất nhanh đã bị chôn vùi, dù sao vị sư huynh kia đâu phải chỉ tốt với mình cô.
Sau đó Diệp Thanh Vy nhận ra, thật sự thì tình cảm của cô đối với người kia chỉ là rung động nhất thời vì sự ấm áp của anh, không phải tình yêu nam nữ. Cô thẳng thắn tâm sự chuyện này với anh ấy, hai người còn trở thành bạn. Sau này còn giúp anh ấy theo đuổi bạn gái nữa.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tên Trương Minh kia không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Hắn đe dọa sẽ nói với bạn gái hiện tại của vị sư huynh kia, nếu không muốn như vậy, thì phải cùng hắn đi xem phim. Diệp Thanh Vy dù trong lòng không còn suy nghĩ gì với người kia, nhưng cảm thấy không nên làm lớn chuyện, vì vậy cô đã đồng ý.
Sau khi xem phim xong, Trương Minh lại dẫn cô đến một con hẻm vắng người, định giở trò. Diệp Thanh Vy sớm nhìn ra ý đồ của hắn, vẫn đi theo. Kết quả hắn ta còn chưa kịp làm gì, đã bị cô đánh cho một trận, phải nghỉ học một tuần không dám đi học.
Từ đó Trương Minh thấy Diệp Thanh Vy đều đi đường vòng, chỉ là sau lưng lại nói với người khác cô là kẻ mê tiền nên bị hắn đá. Đối với những lời nhảm nhí đó, cô vốn chẳng để tâm đến, dù sao cũng loại bỏ giúp cô một vài kẻ theo đuổi.
“A Duy, anh có biết không, cho dù mất trí nhớ, người em yêu chỉ có anh.”
Lúc đầu cô cứ nghĩ mình thích Dương sư huynh, sau đó lại nhận ra không phải, là vì người trong giấc mơ. Dù không nhìn thấy mặt, nhưng cô biết đó mới chính là tình yêu, chàng trai trong mơ cho cô một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận ở bất kì người nào khác.
Đến khi vào Giang thị, gặp lại Giang Duy Bảo, cô lại nhìn thấy bóng hình chàng thiếu niên trong mơ trên người anh. Thật ra ban đầu đồng ý ở bên anh, cô đã xem anh là người thay thế, cô muốn tìm thấy cảm giác được yêu thương trong những giấc mơ kia. Diệp Thanh Vy cảm thấy may mắn, vì anh là người cô nhung nhớ hằng đêm, nếu không cả đời này cô sẽ đối với anh đều thấy có lỗi.
Sau khi nghe mọi chuyện, tâm trạng Giang Duy Bảo tốt hơn: “Hừ, lãng phí một ngày cuối tuần vì cái tên đó.”
“Khoan đã, tại sao anh ở đây?” Cô không nói cho anh biết mình đi gặp Trương Minh, định sau khi trở về mới kể với anh.
“Anh cho người theo dõi hắn.” Người kia báo lại với anh Trương Minh hẹn gặp một cô gái, sau khi xem xong ảnh, anh lập tức chạy đến chỗ này.
Bây giờ Diệp Thanh Vy mới biết hóa ra Trương Minh từng đến gặp Giang Duy Bảo, chắc là hắn ta đã điều tra về anh nên mới tìm đến cô.
“Anh định làm gì?” Cô không nghĩ anh sẽ lãng phí thời gian với một kẻ dư thừa như vậy.
“Anh nghi ngờ hắn rửa tiền, định giúp em họ em có việc làm thôi.”
“Tốt vậy sao?” Cô vẫn nghi ngờ anh: “Em nên đại diện cho Diệp gia cảm ơn anh không?”
“Mặc dù là thay trời hành đạo, nhưng nếu như Diệp tiểu thư đây có lòng thành, tôi cũng không thể từ chối.”
Diệp Thanh Vy bật cười, được rồi, cô dẫn anh về nhà cho ông chủ Diệp gia đích thân cảm ơn.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đường gia ép Đường Tuyên đi xem mắt, cô ấy không đồng ý, bị người Đường gia bắt về. Mẹ cô ấy Võ Thiên Thiên lại dùng chiêu cũ mang tính mạng ra ép buộc, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cũng là xem mắt nhưng có lẽ Diệp Thanh Hân bình yên hơn rất nhiều. Đối tượng lần trước, người nhà của anh ta không đồng ý với nghề nghiệp của chị. Đối tượng hiện tại là một bác sĩ, ba mươi lăm tuổi, tính cách hiền lành tốt bụng. Chỉ là có bệnh sạch sẽ quá mức nên đến giờ còn độc thân, anh ta đối với Diệp Thanh Hân rất dịu dàng, chu đáo. Do nghề nghiệp tương đồng, Diệp Đăng khá thích người này.
Còn Diệp Thanh Tú, công ty quyết định điều anh ra chi nhánh phía Bắc, đi một lần mất ba năm. Đây thật ra là cơ hội hiếm có, rất tốt cho sự thăng tiến của anh trong tương lai. Hơn nữa, mẹ anh sau khi tái hôn cũng ở đó, không tính là cô đơn.
“Bố mẹ và chị không thể đến được, họ có nhờ em chuyển lời chúc anh thuận lộ bình an.” Diệp Thanh Vy luyến tiếc ôm Diệp Thanh Tú, từ nhỏ hai người như nước với lửa, thật ra tình cảm luôn rất tốt.
“Hy vọng lúc về em vẫn ngoan ngoãn gọi anh như thế.” Diệp Thanh Tú cười, xoa đầu cô.
Theo lý Diệp Thanh Vy là chị họ, nhưng Diệp Thanh Tú lại lớn tuổi hơn, vì thế hai người suốt ngày tranh nhau làm anh, làm chị. Lúc bình thường, cô sẽ gọi “em họ”, thỉnh thoảng có việc nhờ anh giúp, sẽ gọi “anh”. Cũng may người nhà họ Diệp khá dễ tính, chỉ cần vui vẻ, xưng hô thế nào đã không còn quan trọng.
Diệp Thanh Vy cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Nếu gọi như vậy anh ở lại, từ nay em sẽ không xưng chị nữa.”
Ban ngày đi học gặp nhau ở trường, buổi trưa về nhà lại gặp, buổi tối đôi khi anh sẽ ngủ lại nhà cô. Thậm chí khi cả nhà Diệp Thanh Vy dọn đến thành phố A, Diệp Thanh Tú đã từ bỏ học bổng ở một trường đại học có tiếng, chọn học ở thành phố A chỉ để gần gia đình cô. Mặc dù là họ hàng, nhưng đối với Diệp Thanh Vy và gia đình, anh chính là thành viên không thể thiếu. Lần đầu tiên phải xa nhau, lại còn lâu như vậy, cô quả thật có chút không nỡ.
“Sắp đến giờ lên máy bay rồi…” Diệp Thanh Tú sợ nếu còn ở lại, thật sự sẽ không thể rời đi. Sau đó, lại quay sang người đứng cạnh Diệp Thanh Vy: “Vụ án của Trần Diệu Linh tôi sẽ theo đến cùng. Chăm sóc em tôi cho tốt, nếu dám bắt nạt nó, không yên với tôi.”
“Yên tâm.” Giang Duy Bảo nắm tay Diệp Thanh Vy: “Nếu làm cô ấy tổn thương, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.”
Diệp Thanh Vy tâm trạng vốn không tốt, nghe những lời của anh, lại càng thêm xúc động.
“Anh…” Diệp Thanh Vy lại ôm Diệp Thanh Tú: “Tạm biệt, nhớ giữ liên lạc đó!”
“Được rồi, đâu phải đi định cư ở nước ngoài hay đi một lúc ba năm mới về đâu. Có thời gian, anh sẽ về đánh nhau với em.” Anh nhất định trở về, nơi này có rất nhiều người quan trọng.
“Hứa đó nha!” Hai người cãi nhau, đánh nhau mà lớn lên, bỗng nhiên không còn anh bên cạnh nữa, cô thấy không quen.
“Ừm.” Diệp Thanh Tú gật đầu: “Gửi lời tạm biệt của anh đến cậu mợ và chị.”
“Thanh Tú!” Bỗng nhiên có người gọi tên anh, khi mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người đó lại là Diệp Thanh Hân.
“Chị?” Diệp Thanh Vy có chút ngạc nhiên khi thấy chị cô xuất hiện ở đây.
Diệp Thanh Tú quay lại ôm Diệp Thanh Hân: “Tạm biệt, đợi em về.”
Diệp Thanh Hân chỉ đứng đó, không nói câu nào, lúc này loa thông báo lại nhắc nhở về chuyến bay của Diệp Thanh Tú, chỉ có thể rời đi. Được một đoạn, anh quay lại vẫy tay chào tạm biệt với ba người đứng đó.
Giang Duy Bảo muốn đưa Diệp Thanh Hân về, chị ấy từ chối, nói là có việc nên rời đi trước.
“Dạo này chị em có vẻ rất lạ.” Diệp Thanh Vy cảm thấy chị cô gần đây thay đổi rất nhiều, lúc trước dù chị có trầm tính, ít nói, nhưng cũng không phải như hiện tại.
“Hay chúng ta kết hôn đi!” Giang Duy Bảo đề nghị.
“Giang tổng, anh đến dùng cơm sao?” Trương Minh lập tức bày ra bộ mặt nịnh bợ.
Giang Duy Bảo không để ý anh ta, nắm tay Diệp Thanh Vy: “Đồ ăn ở đây không ngon, về nhà anh nấu cho em ăn.”
Diệp Thanh Vy lập tức gật đầu, một giây một phút cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cái tên kia nữa.
“Dương sư huynh sắp về nước, em có muốn đi gặp không?” Trương Minh nhìn hai người rời đi, sau đó lên tiếng.
“Đồ điên!” Diệp Thanh Vy lẩm bẩm trong miệng, không thèm nhìn lại.
Cả đoạn đường, Giang Duy Bảo đều im lặng, Diệp Thanh Vy cũng không dám lên tiếng. Biết là anh đang giận, nhưng cô đâu có làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ?
“Anh giận em sao?” Diệp Thanh Vy kéo áo anh, được rồi, cô vẫn không thể chịu được bộ dạng im lặng của anh.
“Hắn ta dám nhận là người yêu cũ của em.” Giang Duy Bảo nhíu mày, vừa rồi anh thật sự muốn đánh cái tên đó.
“Anh đừng nghe hắn nói linh tinh!” Cô và Trương Minh hoàn toàn không có gì.
Lúc học đại học, Trương Minh đã từng điên cuồng theo đuổi Diệp Thanh Vy. Khác với mỹ nữ quyến rũ như Đường Tuyên, cô lại có dáng vẻ đơn thuần, ngây thơ vì thế cũng được rất nhiều người yêu thích.
Khi ấy Diệp Thanh Vy lại thích một đàn anh khóa trên, vừa vào học anh ấy đối xử với cô rất tốt. Nhưng tình cảm này rất nhanh đã bị chôn vùi, dù sao vị sư huynh kia đâu phải chỉ tốt với mình cô.
Sau đó Diệp Thanh Vy nhận ra, thật sự thì tình cảm của cô đối với người kia chỉ là rung động nhất thời vì sự ấm áp của anh, không phải tình yêu nam nữ. Cô thẳng thắn tâm sự chuyện này với anh ấy, hai người còn trở thành bạn. Sau này còn giúp anh ấy theo đuổi bạn gái nữa.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tên Trương Minh kia không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Hắn đe dọa sẽ nói với bạn gái hiện tại của vị sư huynh kia, nếu không muốn như vậy, thì phải cùng hắn đi xem phim. Diệp Thanh Vy dù trong lòng không còn suy nghĩ gì với người kia, nhưng cảm thấy không nên làm lớn chuyện, vì vậy cô đã đồng ý.
Sau khi xem phim xong, Trương Minh lại dẫn cô đến một con hẻm vắng người, định giở trò. Diệp Thanh Vy sớm nhìn ra ý đồ của hắn, vẫn đi theo. Kết quả hắn ta còn chưa kịp làm gì, đã bị cô đánh cho một trận, phải nghỉ học một tuần không dám đi học.
Từ đó Trương Minh thấy Diệp Thanh Vy đều đi đường vòng, chỉ là sau lưng lại nói với người khác cô là kẻ mê tiền nên bị hắn đá. Đối với những lời nhảm nhí đó, cô vốn chẳng để tâm đến, dù sao cũng loại bỏ giúp cô một vài kẻ theo đuổi.
“A Duy, anh có biết không, cho dù mất trí nhớ, người em yêu chỉ có anh.”
Lúc đầu cô cứ nghĩ mình thích Dương sư huynh, sau đó lại nhận ra không phải, là vì người trong giấc mơ. Dù không nhìn thấy mặt, nhưng cô biết đó mới chính là tình yêu, chàng trai trong mơ cho cô một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận ở bất kì người nào khác.
Đến khi vào Giang thị, gặp lại Giang Duy Bảo, cô lại nhìn thấy bóng hình chàng thiếu niên trong mơ trên người anh. Thật ra ban đầu đồng ý ở bên anh, cô đã xem anh là người thay thế, cô muốn tìm thấy cảm giác được yêu thương trong những giấc mơ kia. Diệp Thanh Vy cảm thấy may mắn, vì anh là người cô nhung nhớ hằng đêm, nếu không cả đời này cô sẽ đối với anh đều thấy có lỗi.
Sau khi nghe mọi chuyện, tâm trạng Giang Duy Bảo tốt hơn: “Hừ, lãng phí một ngày cuối tuần vì cái tên đó.”
“Khoan đã, tại sao anh ở đây?” Cô không nói cho anh biết mình đi gặp Trương Minh, định sau khi trở về mới kể với anh.
“Anh cho người theo dõi hắn.” Người kia báo lại với anh Trương Minh hẹn gặp một cô gái, sau khi xem xong ảnh, anh lập tức chạy đến chỗ này.
Bây giờ Diệp Thanh Vy mới biết hóa ra Trương Minh từng đến gặp Giang Duy Bảo, chắc là hắn ta đã điều tra về anh nên mới tìm đến cô.
“Anh định làm gì?” Cô không nghĩ anh sẽ lãng phí thời gian với một kẻ dư thừa như vậy.
“Anh nghi ngờ hắn rửa tiền, định giúp em họ em có việc làm thôi.”
“Tốt vậy sao?” Cô vẫn nghi ngờ anh: “Em nên đại diện cho Diệp gia cảm ơn anh không?”
“Mặc dù là thay trời hành đạo, nhưng nếu như Diệp tiểu thư đây có lòng thành, tôi cũng không thể từ chối.”
Diệp Thanh Vy bật cười, được rồi, cô dẫn anh về nhà cho ông chủ Diệp gia đích thân cảm ơn.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đường gia ép Đường Tuyên đi xem mắt, cô ấy không đồng ý, bị người Đường gia bắt về. Mẹ cô ấy Võ Thiên Thiên lại dùng chiêu cũ mang tính mạng ra ép buộc, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cũng là xem mắt nhưng có lẽ Diệp Thanh Hân bình yên hơn rất nhiều. Đối tượng lần trước, người nhà của anh ta không đồng ý với nghề nghiệp của chị. Đối tượng hiện tại là một bác sĩ, ba mươi lăm tuổi, tính cách hiền lành tốt bụng. Chỉ là có bệnh sạch sẽ quá mức nên đến giờ còn độc thân, anh ta đối với Diệp Thanh Hân rất dịu dàng, chu đáo. Do nghề nghiệp tương đồng, Diệp Đăng khá thích người này.
Còn Diệp Thanh Tú, công ty quyết định điều anh ra chi nhánh phía Bắc, đi một lần mất ba năm. Đây thật ra là cơ hội hiếm có, rất tốt cho sự thăng tiến của anh trong tương lai. Hơn nữa, mẹ anh sau khi tái hôn cũng ở đó, không tính là cô đơn.
“Bố mẹ và chị không thể đến được, họ có nhờ em chuyển lời chúc anh thuận lộ bình an.” Diệp Thanh Vy luyến tiếc ôm Diệp Thanh Tú, từ nhỏ hai người như nước với lửa, thật ra tình cảm luôn rất tốt.
“Hy vọng lúc về em vẫn ngoan ngoãn gọi anh như thế.” Diệp Thanh Tú cười, xoa đầu cô.
Theo lý Diệp Thanh Vy là chị họ, nhưng Diệp Thanh Tú lại lớn tuổi hơn, vì thế hai người suốt ngày tranh nhau làm anh, làm chị. Lúc bình thường, cô sẽ gọi “em họ”, thỉnh thoảng có việc nhờ anh giúp, sẽ gọi “anh”. Cũng may người nhà họ Diệp khá dễ tính, chỉ cần vui vẻ, xưng hô thế nào đã không còn quan trọng.
Diệp Thanh Vy cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Nếu gọi như vậy anh ở lại, từ nay em sẽ không xưng chị nữa.”
Ban ngày đi học gặp nhau ở trường, buổi trưa về nhà lại gặp, buổi tối đôi khi anh sẽ ngủ lại nhà cô. Thậm chí khi cả nhà Diệp Thanh Vy dọn đến thành phố A, Diệp Thanh Tú đã từ bỏ học bổng ở một trường đại học có tiếng, chọn học ở thành phố A chỉ để gần gia đình cô. Mặc dù là họ hàng, nhưng đối với Diệp Thanh Vy và gia đình, anh chính là thành viên không thể thiếu. Lần đầu tiên phải xa nhau, lại còn lâu như vậy, cô quả thật có chút không nỡ.
“Sắp đến giờ lên máy bay rồi…” Diệp Thanh Tú sợ nếu còn ở lại, thật sự sẽ không thể rời đi. Sau đó, lại quay sang người đứng cạnh Diệp Thanh Vy: “Vụ án của Trần Diệu Linh tôi sẽ theo đến cùng. Chăm sóc em tôi cho tốt, nếu dám bắt nạt nó, không yên với tôi.”
“Yên tâm.” Giang Duy Bảo nắm tay Diệp Thanh Vy: “Nếu làm cô ấy tổn thương, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.”
Diệp Thanh Vy tâm trạng vốn không tốt, nghe những lời của anh, lại càng thêm xúc động.
“Anh…” Diệp Thanh Vy lại ôm Diệp Thanh Tú: “Tạm biệt, nhớ giữ liên lạc đó!”
“Được rồi, đâu phải đi định cư ở nước ngoài hay đi một lúc ba năm mới về đâu. Có thời gian, anh sẽ về đánh nhau với em.” Anh nhất định trở về, nơi này có rất nhiều người quan trọng.
“Hứa đó nha!” Hai người cãi nhau, đánh nhau mà lớn lên, bỗng nhiên không còn anh bên cạnh nữa, cô thấy không quen.
“Ừm.” Diệp Thanh Tú gật đầu: “Gửi lời tạm biệt của anh đến cậu mợ và chị.”
“Thanh Tú!” Bỗng nhiên có người gọi tên anh, khi mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người đó lại là Diệp Thanh Hân.
“Chị?” Diệp Thanh Vy có chút ngạc nhiên khi thấy chị cô xuất hiện ở đây.
Diệp Thanh Tú quay lại ôm Diệp Thanh Hân: “Tạm biệt, đợi em về.”
Diệp Thanh Hân chỉ đứng đó, không nói câu nào, lúc này loa thông báo lại nhắc nhở về chuyến bay của Diệp Thanh Tú, chỉ có thể rời đi. Được một đoạn, anh quay lại vẫy tay chào tạm biệt với ba người đứng đó.
Giang Duy Bảo muốn đưa Diệp Thanh Hân về, chị ấy từ chối, nói là có việc nên rời đi trước.
“Dạo này chị em có vẻ rất lạ.” Diệp Thanh Vy cảm thấy chị cô gần đây thay đổi rất nhiều, lúc trước dù chị có trầm tính, ít nói, nhưng cũng không phải như hiện tại.
“Hay chúng ta kết hôn đi!” Giang Duy Bảo đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.