Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 61: Lão đại, mau cứu ta [Kết thúc]
Quỳnh Cửu Khiêm
01/04/2023
Tấn Nguyên có chút hoảng hốt: "Em, em là còn chưa tha thứ cho anh sao?"
Trình Diệp lại lắc đầu: "Không có, em chỉ là nằm quá lâu nên người có chút đau."
Tấn Nguyên vội vã duỗi ra hai tay ôm cậu: "Trên người em đâu đâu cũng có vết bầm, không thể xoa bóp, nếu không anh dìu em đi một chút?"
"Không được." Trình Diệp ôm eo hắn, "Cứ như vậy để em dựa một chút đi."
Tấn Nguyên nghiêng nghiêng người, để cho cậu dựa vào thoải mái hơn, trên mặt vẫn là một mảnh kinh hoảng, chỉ sợ Trình Diệp nói đến chuyện lúc trước.
Hắn đã biết sai rồi, không dám tiếp tục nữa.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, bên ngoài sắc trời đã sáng choang, ánh sáng ôn hoà xuyên qua cửa sổ, Trình Diệp hé mắt, "Tiếu tiên sinh đâu?"
"Hỏi cậu ta làm gì?" Trong giọng Tấn Nguyên nhiều hơn một tia không kiên nhẫn và hận ý, cái người kia lại dám làm Diệp Tử của hắn bị thương, nghĩ đến tối hôm qua đứng ngồi không yên, Tấn Nguyên đều hận không thể trực tiếp giết chết Tiếu Sở Bạch.
Chỉ cần cậu ta biến mất, tất cả những thứ tội lỗi này có khi cũng có thể trực tiếp đẩy lên trên người cậu ta, có lẽ còn có thể che dấu một vài tội lỗi của hắn.
Tấn Nguyên nghĩ, như vậy hắn cũng có thể bớt một chút cảm giác áy náy, dù là lừa mình dối người, nhưng tốt xấu gì buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc.
Không cần phải mỗi khi nghĩ đến vết thương trên người Diệp Tử, Tấn Nguyên liền cảm thấy bản thân dù có bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể trả hết.
Trình Diệp nắm chặt áo của hắn, khóe môi không tự chủ được lộ ra nụ cười vui vẻ: "Anh tin tưởng em?"
Tấn Nguyên cầm lấy tay cậu, đầy hổ thẹn nói: "Anh vẫn luôn tin em." Hắn đến cùng chỉ là không dám nói cho Tiểu Diệp Tử biết tư tưởng đen tối ô uế của hắn mà thôi, hắn sợ Trình Diệp sẽ sợ hắn.
"Vậy có phải không cần biết Tiếu Sở Bạch nói cái gì, anh cũng sẽ không bị anh ta gây xích mích ly gián không?" Trình Diệp không yên tâm hỏi một câu.
"Đúng, đúng vậy!" Tấn Nguyên gật gật đầu, "Anh không nhìn cậu ta, không nghe cậu ta nói bất cứ thứ gì." Hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng tin Tiếu Sở Bạch, chỉ là lấy cậu ta làm lý do để quản chặt Trình Diệp mà thôi, hiện tại không cần nữa, sau này lại càng không!
"Không cần, trước đây không phải nói công ty bị tổn thất sao, vẫn nên điều tra thật kỹ." Trình Diệp khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười dần dần biến mất, ngậm miệng không nói.
Tấn Nguyên cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Sao vậy?"
Trình Diệp nhắm một con mắt lại, cúi đầu đâm đâm vải băng trên cánh tay mình, bị Tấn Nguyên bắt được tay, nói: "Tấn Nguyên, một mình em không thể đánh lại Tiếu Sở Bạch."
Hô hấp của Tấn Nguyên hơi ngưng lại, tay nắm tay cậu thêm siết chặt.
Trình Diệp mím môi: "Anh đã nói là sẽ tin tưởng em."
"Ừ, anh tin em." Tấn Nguyên ôm cậu, gật gật đầu.
Trình Diệp nói: "Buông tha cho Tạ Ngôn đi, hoặc là đừng để anh ta chết được không, dù sao anh ta cũng đã cứu em một mạng."
Tấn Nguyên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không cam tâm gật gật đầu: "Tiếu Sở Bạch, cậu ta —— "
Trình Diệp nhấc tay sờ soạng hai má thon gầy tái nhợt của hắn, nhỏ giọng giải thích nói: "Em không biết Tiếu Sở Bạch muốn mang em đi đâu, mang em đi với mục đích gì, nhưng em có thể cảm nhận được anh ta muốn ——" Trình Diệp trầm mặc chốc lát, lại nói, "Tấn Nguyên, em không phải thánh mẫu, Tiếu Sở Bạch làm những chuyện kia, em không có cách nào tha thứ cho anh ta. Anh thấy em nhẫn tâm cũng được, vô tình cũng được, Tiếu Sở Bạch..."
"... Em biết anh sẽ tìm được em, còn Tạ Ngôn, trên đường nếu như không có anh ta, chỉ sợ là tới tối cũng sẽ không có tin tức của em, Tiếu Sở Bạch hẳn là không có ý định để em sống đâu." Tuy nói bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng Tiếu Sở Bạch đã điên rồi, còn chỗ nào cho chuẩn mực đạo đức, pháp luật. Cậu ta không chiếm được Tấn Nguyên, cũng không còn gì cả, cho nên muốn kéo Trình Diệp chịu tội thay. Cậu ta sống không tốt, cũng không muốn cho Trình Diệp sống một cuộc sống bình yên.
Trình Diệp nhìn Tấn Nguyên, biết hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nhẫn nhịn không nói ra, chỉ cẩn thận bám vào vạt áo Tấn Nguyên, nói với hắn chuyện của Tạ Ngôn: "Tấn Nguyên, anh với em là một đúng không?"
Trình Diệp biết, cậu cầu xin cho Tạ Ngôn, gián tiếp chính là cho Tạ Ngôn thêm bùa đòi mạng.
Cũng là bùa bảo vệ mạng của Tạ Ngôn, nhưng cũng không nhất định sẽ sống sung sướng.
Về phần Tề Khải... cũng giống như Tạ Ngôn mà thôi.
Trình Diệp hiện tại không nói đến, chỉ là muốn để Tấn Nguyên cảm thấy cậu không biết Tề Khải bởi vì cậu mà xảy ra chuyện. Bằng không còn muốn cầu xin cho Tề Khải nữa, dù sao hiện tại Tề Khải cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn, còn giúp cậu mấy lần. Nếu biết hắn chịu khó chịu khổ, không nói đỡ mấy câu thì không được.
Nhưng Trình Diệp thật sự không muốn nói đỡ cho hắn, đơn giản coi như không biết thôi.
666: "..." Đại Diệp Tử mới gọi là 666 (*), cái gì cũng nghĩ qua rồi! Đem mình tẩy sạch sành sanh ~ lợi hại ~
(*) 666: Đỉnh đỉnh đỉnh.
Tấn Nguyên gật gật đầu, nghiêm túc nói từng chữ một: "Đương nhiên."
Trình Diệp cười cười: "Vậy anh ta giúp em một tay, có tính là cũng giúp anh một tay không."
Tấn Nguyên ôn nhu vuốt ve đầu cậu, ngón tay luồn vào tóc cậu: "Tính, anh đồng ý với em, tha cho hắn ta một lần."
Trình Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, lần trước nếu không phải anh ta tới tìm em, em cũng sẽ không bị nhốt trong thang máy, cái này coi như là huề đi, bất quá lần này đúng là anh ta giúp em."
Trừng phạt rõ ràng, vẫn là Tấn Nguyên điều hành công ty luôn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, hắn ôm thật chặt Trình Diệp...
Tiểu Diệp Tử, em nếu có thể luôn chờ ở bên cạnh anh thì tốt rồi.
Trình Diệp tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi nhỏ giọng nói: "Tấn Nguyên, vậy anh biến em nhỏ lại đi, nhét vào trong túi có được hay không?!"
Động tác của Tấn Nguyên hơi ngừng lại, cười khổ nói: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy!"
Trình Diệp nghĩ thầm, anh muốn dùng dây xích khóa tôi lại, ý nghĩ đó viết rõ rõ ràng ràng trên mặt kia kìa, đừng nói là cười miễn cưỡng như thế, dù anh có cười dương quang xán lạn lộng lẫy loá mắt, tôi cũng có thể nhìn thấy.
Tôi đâu có mù!!
......
"Anh." Tiếu Sở Bạch rũ đầu, chỉ nghe cửa kẽo kẹt vang lên một chút, khổ sở cười ra tiếng, sợ là đã sớm thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Mái tóc rối bù dính bết, quần áo chắp vá, che kín cơ thể chằng chịt vết máu, chỉ còn dư lại khuôn mặt nhỏ nhắn là gần như hoàn hảo.
Vết thương mới chồng vết thương cũ, bởi vì mở cửa làm gió tràn vào cũng khiến cho Tiếu Sở Bạch ho không ngừng, như muốn ho ra cả phổi, nhổ nước bọt bên trong ra lại mang theo tơ máu.
Dù vậy, cậu ta vẫn mong mỏi Tấn Nguyên, mong trong mộng người kia có thể tới gặp mình.
Chỉ cần hắn đến, Tiếu Sở Bạch có thể không tính đến tất cả chuyện đã xảy ra lúc trước, thậm chí là tha thứ cho hắn, chỉ cần hắn...
Trình Diệp bộp bộp bộp mà cười: "Anh của anh sẽ không tới nhìn anh đâu."
Tiếu Sở Bạch nguyên bản đang làm ổ ở trong góc, nghe thấy giọng của kẻ thù thì đỏ mắt, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt sắc bén bắn về phía Trình Diệp, tựa hồ phải bắn cậu thành ngàn lỗ. Nhưng tóc lại che đôi mắt, bởi vì không nhấc tay lên nổi, không thể vén ra. Tiếu Sở Bạch nháy mắt một cái, nước mắt đều sắp chảy xuống.
Trình Diệp nghiêng đầu, cắn cắn môi dưới, liền lộ ra một bộ dáng đơn thuần vô tội: "Anh của anh đã đồng ý với tôi, không nhìn anh không nghe anh không tin anh, tôi nói cho anh ấy biết, tôi chán ghét anh, hận anh, anh ấy liền để tôi tùy tiện ra tay, hậu quả anh ấy sẽ chịu trách nhiệm, nếu không tôi cũng không tiện đến, lỡ lại bị anh bắt được đuôi rồi nói lung tung."
"Cậu!" Tiếu Sở Bạch mới vừa hơi có sức, lại không chịu được liền gục xuống, cậu ta gắt gao cắn răng, hai tay chống tường chỉ có thể tàn bạo nhìn cậu chằm chằm.
Mũi chân Trình Diệp đạp xương đùi uốn lượn không bình thường của Tiếu Sở Bạch, híp mắt hỏi: "Gãy xương? Không ai gọi bác sĩ cho anh sao?"
"Đương nhiên không có, ai biểu anh đắc tội tôi làm chi!"
Tiếu Sở Bạch phi phun ra một búng máu, một đôi mắt đỏ ngầu trừng cậu.
Trình Diệp dứt khoát tránh né, chà chà hai tiếng, cười nói: "Anh sẽ không chết, Tấn Nguyên hận anh, nhưng Tấn Nguyên không phải trung tâm vũ trụ, luôn có những lão cáo già cực kì cá biệt quen biết cha anh không chấp nhận anh ấy, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng của quá trình chuyển hình tẩy trắng, Tấn Nguyên không thể khinh thường, cho nên anh sẽ không sao đâu."
Tiếu Sở Bạch cười lạnh một tiếng, bị nhốt ở trong này mười mấy ngày, cậu ta quá sợ hãi, quá tuyệt vọng, nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết, bởi vì Tấn Nguyên không thể làm vậy.
Tiếu Sở Bạch hít một hơi thật sâu, vết thương trên người lại chảy máu, cố nén đau đớn nói: "Chờ tôi thoát ra được, tôi nhất định sẽ băm cậu ra thành trăm mảnh!"
"Anh? Đã biến thành như bây giờ còn mơ mộng? Anh nghĩ anh còn cơ hội đó không, nếu như có tôi anh sẽ giống như bây giờ ở trước mặt tôi diễu võ dương oai sao?" Trình Diệp cười, khoe khoang, "Tấn Nguyên yêu tôi, vốn dĩ muốn làm khó anh, nhưng anh không làm gì gây hại quá lớn tới tôi, cho nên những lão cáo già kia lấy điều này áp chế Tấn Nguyên, nhưng mà, nếu như thực sự chứng minh được là bọn họ sai, bọn họ nói anh vô tội, nói anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người, nếu như anh làm thì sao, vậy bọn họ —— xin lỗi Tấn Nguyên, cho dù Tấn Nguyên có làm cái gì đi chăng nữa, bọn họ đều không có lập trường phản đối, không phải sao?"
Tiếu Sở Bạch bỗng dưng trợn tròn mắt.
Trình Diệp xẹp xẹp miệng: "Những người anh em kia cùng Tấn Nguyên vào sinh ra tử gần nửa đời người, có thể chỉ vì vài câu nói tùy tùy tiện tiện của các người khiến cho bọn họ thất nghiệp, thực sự là sống trong sung sướng nên không biết cái khổ của người khác, bọn họ dùng mồ hôi xương máu đổi lại cuộc sống an nhàn sung sướng cho các người, các người lại muốn tuyệt đường sống của bọn họ, Tiếu Sở Bạch, anh thật giỏi nha!"
"Đều là phần tử tội phạm, chúng tôi không tố giác bọn họ đã là rất nhân từ!" Tiếu Sở Bạch cười lạnh nói, mặc dù không thở nổi vẫn cố chống đỡ cười nhạo, "Cậu rốt cuộc là yêu Tấn Nguyên, hay là hận Tấn Nguyên, chẳng lẽ để cho bọn họ như đỉa đói quấn lấy anh của tôi? Cậu muốn đẩy anh của tôi vào tù sao?"
"Những người anh gọi là phần tử tội phạm, đều là anh em tốt của Tấn Nguyên, so với anh, những người đó là chỗ dựa quan trọng hơn gấp trăm, ngàn lần anh!" Trình Diệp cười nhạo nói, "Tấn Nguyên có bị vào tù hay không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn anh nhất định sẽ vào địa ngục!"
Cậu bỗng nhiên đưa tay ra, một đạo hàn quang chợt lóe, là một con dao.
Mũi dao quơ qua trước mặt Tiếu Sở Bạch, Trình Diệp khẽ cười: "Anh có phải còn đang chờ Tấn Nguyên tới cứu anh không, anh nói xem anh có cái gì đáng giá để Tấn Nguyên yêu? Năng lực? Có năng lực ngàn ngàn vạn vạn, anh đáng là gì? Tính cách? Anh hao tổn tâm cơ muốn chia rẽ anh em tốt của anh ấy, Tấn Nguyên chán ghét anh còn không kịp đó! Khuôn mặt?"
Cậu dùng thân dao vỗ vỗ khuôn mặt Tiếu Sở Bạch: "Tôi thấy khuôn mặt này của anh đúng là dễ nhìn, nếu không cái tên La Thành gì gì kia cũng sẽ không khăng khăng một lòng với anh như vậy, bất quá anh ta chết rồi, cũng là bởi vì anh!"
Trình Diệp cười lạnh, hiện ra khuôn mặt dữ tợn, con dao sắc bén vẽ trên mặt Tiếu Sở Bạch ra một vết máu, máu đỏ sẫm chảy ra, bởi vì trên mặt quá bẩn, rất nhanh liền đọng lại chỗ dơ.
Đồng tử Tiếu Sở Bạch đột nhiên co rút, vai run rẩy muốn né tránh, nhưng Trình Diệp sao lại để cho cậu ta tránh né, mũi dao liền rạch về phía trước, lại thêm một vết máu, thành một hình chữ 'X'.
Trình Diệp cười híp mắt nói: "Anh đã sớm muốn giở trò với gương mặt của tôi, đố kị tôi? Đố kị tôi lớn đến dễ nhìn hơn anh! Khuôn mặt này của tôi dù anh có đầu thai hơn trăm lần đều không đổi được!"
Cậu ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê, sau khi đứng dậy nhìn Tiếu Sở Bạch trợn tròn mắt nhìn mình, ha ha ha nở nụ cười: "Ha, lúc nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó tôi anh có nghĩ tới có một ngày một thiếu gia như anh cũng sẽ bị một người tiểu biểu tử (*) như tôi đạp ở dưới bàn chân không?!"
(*) Biểu tử: là đũy, điếm...
Cậu nói xong liền mạnh mẽ đạp hai chân lên mặt Tiếu Sở Bạch, cười hì hì: "Tiểu biểu tử? Bất quá ai bảo Tấn Nguyên tình nguyện yêu tiểu biểu tử là tôi, cũng không muốn yêu đại thiếu gia như anh!" Cậu nói xong thì làm bộ dáng uốn éo, quay đầu bỏ đi.
Trong nháy mắt đi ra cửa kia, cậu xoay người, một tia sáng xuyên thấu qua khe cửa chật hẹp chiếu vào trên mặt Tiếu Sở Bạch, ở nơi âm u ẩm ướt này mấy ngày đại thiếu gia xa xỉ mà chậm rãi nheo mắt lại cảm nhận được ấm áp hiếm thấy, khóe môi Trình Diệp câu lên một độ cong nhàn nhạt.
Nguyên chủ chỉ muốn sống sót, Tiếu Sở Bạch lại không tha cho 'cậu', không chỉ muốn giết 'cậu', còn nhiều lần ở trước mặt Tấn Nguyên chửi bới 'cậu', nếu không phải không tìm thấy chứng cứ 'cậu' cấu kết với người bên ngoài, mạnh mẽ đẩy nguyên chủ lên - người biết được rất nhiều bí mật, trong tay còn cầm thêm ghi âm, tuyệt đối sẽ không thể để cho cậu ta còn sống.
Giam cầm 'cậu', huỷ đi gương mặt của 'cậu', đoạt đi mạng sống của 'cậu', để 'cậu' chết cũng không thể chết yên ổn!
Nhưng hiện tại ——
Tiếu Sở Bạch, người mà anh yêu, đều sẽ vĩnh viễn hận anh, dằn vặt anh, cho anh sống dở chết dở, đồng thời ở trước mặt anh nhiều lần nhắc đến tôi, người hắn yêu sâu sắc —— chính là tôi!
Trình Diệp liếm liếm khóe môi khô khốc, bộp một tiếng đóng sầm cửa lại, ngăn cách tia sáng cuối cùng của Tiếu Sở Bạch tới thế giới.
Tấn Nguyên đến công ty họp, từ khi Tiếu Sở Bạch bị bắt đến khi thức dậy, những lão cáo già kia thật vất vả túm được một sai lầm của Tấn Nguyên, uy hiếp hắn triệt để tẩy trắng, không có bất cứ liên quan nào tới hắc đạo của hắn.
Lúc này Tấn Nguyên tuy rằng có thể an toàn loại bỏ bọn họ bảo toàn công ty, nhưng tuyệt đối sẽ mất không ít thời gian và sức lực.
Khi đó bởi vì Tấn Nguyên còn nể tình của bọn họ khi xưa, muốn cho bọn họ một chút mặt mũi, nhưng cuối cùng bọn họ lại tự tìm đường chết, đi trước một bước tàn nhẫn quyết tâm chạm vào giới hạn của Tấn Nguyên?!
Mà cậu, chính là giới hạn đó.
Sau khi Trình Diệp từ tầng hầm giam giữ Tiếu Sở Bạch đi ra, không trở về phòng, mà từng bước từng bước đi qua lối thoát an toàn, chậm rãi đi lên lầu, như là tia lưu luyến cuối cùng với thế giới này.
Lúc đi tới trước camera cuối cùng lên ban công, Trình Diệp quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ lại mang theo thống khổ, cậu hướng về phía camera không một tiếng động mà mở miệng: 'Tấn Nguyên, em yêu anh, em nguyện ý vì anh làm bất cứ điều gì.'
Bên người Trình Diệp cùng không có vệ sĩ đi theo, lúc cậu lên lầu không ai để ý, nhưng vừa bước lên ban công, lập tức liền có người phát giác chuyện không được bình thường, ba giây sau Tấn Nguyên liền nhận được thông báo.
Lúc hắn cúp điện thoại tay còn đang run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại.
Hốt hoảng chạy lên ban công, trong nháy mắt nhìn thấy bóng lưng Trình Diệp, Tấn Nguyên thở ra một hơi, nhưng lúc thấy đối phương đang dùng cả tay chân leo lên rào chắn, tâm hắn như đột nhiên bị đóng băng, cả người phát lạnh, hàm răng đều run rẩy.
Cả người Tấn Nguyên run rẩy, cẩn thận từng li từng tí một đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng kêu lên: "Diệp... Diệp Tử."
Lúc vệ sĩ vừa gọi điện thoại cho hắn, Trình Diệp liền biết hắn sẽ tới, cho nên cho tới bây giờ còn chưa có nhảy xuống cũng là đang chờ hắn.
Nghe thấy Tấn Nguyên gọi cậu, Trình Diệp cũng không quay đầu lại, chỉ là tìm một vị trí mà ngồi, hai chân lơ lửng giữa không trung.
Tấn Nguyên nhìn hai chân nhỏ nhắn của cậu đung đưa và thân thể chao đảo, tâm như bị nhéo một cái.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khàn cổ nói: "Diệp Tử, em đừng làm chuyện điên rồ, mau, mau xuống dưới."
Trình Diệp bỗng nhiên quay người, thực sự là quay đầu lại một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, cậu cười toét miệng, nhe ra một hàm răng trắng, thân thể còn lắc lư hai cái, Tấn Nguyên sợ đến mức đưa tay đón cậu theo bản năng, bị Trình Diệp quát hắn đứng yên chỗ cũ.
"Tấn Nguyên, anh đứng yên đó, đừng nhúc nhích!"
Chân Tấn Nguyên nâng lên đột nhiên dừng lại, hắn hoảng loạn, trên gáy đã sớm đầy mồ hôi: "Anh không di chuyển, Diệp Tử, em đừng kích động."
Trình Diệp mỉm cười: "Không phải nha." Cậu đưa ngón trỏ ra, quơ quơ, "Không cho anh tới chỉ là không muốn để anh thấy em nhảy xuống, cuối cùng thì em cũng muốn nhảy xuống thôi."
Tấn Nguyên như ngừng thở, hắn hít sâu một hơi hỏi: "Tại, tại sao!" Hắn thật vất vả tìm người trở về, thật vất vả giải thích rõ hiểu lầm, tại sao... Tại sao không thể sống thật thoải mái.
Trình Diệp híp mắt suy nghĩ một chút, không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ hỏi: "Tấn Nguyên, anh yêu em không?"
Dưới lầu rộn rộn ràng ràng, một trận huyên náo, nhiều người đều đang ngửa mặt lên chỉ trỏ xem trò vui, nhưng nhiều người vẫn là duy trì trật tự và sắp xếp đệm hơi.
Tấn Nguyên trước khi tới cũng đã kêu đội cứu hộ, chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hoang mang rối loạn, luôn cảm thấy sẽ có gì đó xảy ra.
Tấn Nguyên vội vàng nói: "Diệp Tử, anh yêu em, anh rất yêu em, rất rất yêu em, em xuống đi, em đừng làm anh sợ."
Trình Diệp gật gật đầu, cười nói: "Được, em biết rồi."
Tấn Nguyên bối rối, vội vàng đi lên trước: "Đừng, Diệp Tử, không được!"
Trình Diệp cắn cắn môi dưới, không tốt lắm nói: "Tấn Nguyên, xin lỗi, em..." Thật sự rất muốn yêu anh, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện giữa anh và bạch hiên hoa —— cho dù anh chỉ yêu mỗi em, nhưng nguyên chủ thì sao... Mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, em đối với anh, chỉ có thể ngũ vị tạp trần.
Tâm tình phức tạp, nhưng trong đó lại làm bớt đi phần tình cảm.
Cũng không biết có phải là bị bầu không khí bi thương của Tấn Nguyên cảm hoá hay không, Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng mặt lên, hai hàng nước mắt theo gò má lăn dài, cậu khịt khịt mũi.
Gương mặt Tấn Nguyên đều vặn vẹo, hắn thậm chí không biết mình hiện tại nên bày ra biểu tình gì: "Diệp Tử, em đừng kích động, em muốn như thế nào đều được, em không muốn anh yêu em, anh sẽ không yêu em, Trình Diệp, em xuống dưới đi!" vành mắt Tấn Nguyên sưng tấy, hắn muốn đem Trình Diệp trói bên người, nhưng vào giờ phút này hắn mới hiểu được, bất kể như thế nào, người đó cũng phải an ổn mà sống đã.
Chỉ cần Trình Diệp sống sót, muốn hắn làm gì cũng được.
Trình Diệp cũng nhìn ra được sự lo sợ trên gương mặt hắn, cười khổ một tiếng, nói: "Tấn Nguyên, em đưa anh một lễ vật, được không?"
Không chờ Tấn Nguyên trả lời, Trình Diệp ngay sau đó nói: "Anh không phải vẫn luôn muốn diệt trừ tai họa trong công ty sao, em không thể giúp anh làm điều đó, nhưng em sẽ cho anh lý do để có thể chủ động ra tay."
Cậu nói xong, liền đứng lên, quay đầu lại nhìn Tấn Nguyên một cái, cười cười: "Tấn Nguyên, em... Anh, anh là người tốt, anh xứng đáng tìm được người tốt hơn em." Dứt lời, cậu đưa lưng về phía Tấn Nguyên, nhìn ánh nắng chiều hoa mỹ nơi chân trời, ngoắc ngoắc khóe môi, dang hai tay ra nhảy xuống.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không hề có động tác thừa, như sợ nếu còn chần chừ cậu sẽ không thể hạ quyết tâm.
666: "..." Đại Diệp Tử mỗi lần đều không lưu luyến chút nào như thế, đây tuyệt đối không phải là bạch liên hoa, này chính xác là kịch bản của tra thụ nha!
666 suy nghĩ một chút hỏi: "Tại sao phải phát phiếu người tốt cho Tấn Nguyên?" Nó luôn cảm thấy Tấn Nguyên thật tội nghiệp.
Trình Diệp nghiêng đầu, cũng rất thắc mắc: "Không có phát phiếu người tốt, lời tao nói là thật, tao không thể đáp lại tình cảm của hắn, cho nên hy vọng hắn sớm tìm được hạnh phúc thuộc về mình." Cậu cũng không biết đầu óc mình bị lừa đá hay sao đó, rõ ràng muốn báo thù Tấn Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn hy vọng đối phương có thể khổ tận cam lai, có lẽ là bởi vì Tấn Nguyên không có trực tiếp làm hại nguyên chủ, nên chỉ chất chứa ý niệm báo thù vô cùng nhỏ đi.
Nếu như 666 biết suy nghĩ này của cậu, nhất định sẽ xắn tay áo, thắp cho Tấn Nguyên vô số cây nến. Này căn bản không phải chúc phúc Tấn Nguyên, mà là khiến Tấn Nguyên vĩnh viễn không quên được bạch nguyệt quang là cậu thì có. Nhưng, thấy Tấn Nguyên si tình như vậy, nhưng không nhất định sẽ tự tử vì tình, chỉ là sau này muốn tìm hình mẫu lý tưởng của hắn sợ là luôn hiển hiện bóng dáng của Đại Diệp Tử.
Bất quá thấy Trình Diệp một bộ suy tư, 666 nuốt xuống lời muốn nói. Nó cảm thấy, tâm tình của Đại Diệp Tử cũng không quá tốt.
So với lần rời khỏi thế giới đầu tiên thì không thoải mái được như vậy, mặt Đại Diệp Tử không thay đổi mà phát ngốc, ánh mắt cũng không tập trung, hiển nhiên là còn đang suy nghĩ chuyện của thế giới vừa rồi, hoặc là... nghĩ đến người nào đó.
666 cẩn thận thăm dò hỏi: "Diệp Tử, cậu thích Tấn Nguyên sao?"
Đối với người như Diệp Tử, quanh co lòng vòng là không được, có lời thì nói thẳng, cậu cũng sẽ thẳng thắn trả lời, cho nên 666 cũng rất sảng khoái hỏi ra.
Quả nhiên, Trình Diệp hé mắt, không phải tức giận, chỉ là suy tư một lúc, đặc biệt nghiêm túc nói: "Có một chút, nhưng không tới mức khó rời khó bỏ." Cậu trước khi gặp Tấn Nguyên đã coi qua dữ liệu thế giới, bởi vì quan hệ của kiếp trước trong dữ liệu, cho nên vẫn luôn không có hảo cảm với Tấn Nguyên, nhưng đối phương đối xử với cậu thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu... Cảm thấy bản thân không thích Tấn Nguyên chính là một loại tội lỗi.
666 còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trình Diệp đánh gãy. Cậu khó khăn hỏi: "Nhưng mày không cảm thấy Tấn Nguyên tốt với tao một cách khó hiểu sao? Tao không biết... Hắn là yêu tao, hay là yêu... Bạch liên hoa?"
666 sững sờ, cũng nghẹn lại.
Đúng nha, trong dữ liệu thế giới Tấn Nguyên tuy rằng không coi trọng Tiếu Sở Bạch, nhưng chính là vì khí chất bạch liên hoa trên người Tiếu Sở Bạch mà rất bao dung cậu ta, rất nhiều chuyện đều là mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nếu không cũng sẽ không để cho Tiếu Sở Bạch tùy tùy tiện tiện hại người vô tội mà vẫn thờ ơ không quan tâm, cuối cùng còn chịu đựng cậu ta đến khi tìm được nơi thuộc về mình.
Cho nên... Trình Diệp mím môi cười cười: "Dù có quan tâm hắn, cũng phải rời đi, hắn yêu ai không liên quan gì đến tao."
Nói đến đây, Trình Diệp lại không tiếp tục đề tài này nữa, 666 cũng không tiện hỏi, thế giới này coi như kết thúc, làm công tác chuẩn bị, 666 sẽ đưa Trình Diệp đi thế giới tiếp theo.
Sớm một chút bắt đầu nhiệm vụ, cũng sẽ không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung. Ai mà không có thời kỳ hồ đồ trong tình yêu, thời kỳ trưởng thành luôn sẽ thích mấy người không có kết quả như vậy. Tấn Nguyên đã là quá khứ, tiến về phía trước mới là điều quan trọng. Chỉ cần Đại Diệp Tử còn có năng lực làm người khác yêu thích, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ tìm thấy một người không yêu ai khác, chỉ yêu tha thiết con người cậu.
666 khó giải thích được, chính là có cảm giác như vậy.
...
Trên sân thượng, Tấn Nguyên vồ tới vẫn không thể nào kéo lại người như con bướm lao xuống dưới, hai mắt hắn tan rã, nằm nhoài lên chỗ Trình Diệp vừa ngồi, không dám nhìn xuống.
Hai tay nắm chặt thành quyền, trán Tấn Nguyên nổi lên gân xanh, ngũ quan dữ tợn, cắn răng lại hữu khí vô lực lẩm bẩm nói: "Trình Diệp, anh đã làm sai điều gì, anh đến tột cùng đã làm sai điều gì, em lại đối xử với anh như vậy, Trình Diệp, anh chỉ là... Quá yêu em... Trình Diệp... Em tại sao... lại nhẫn tâm như vậy." Nhưng mà, anh còn yêu em như vậy, thậm chí yêu em hơn thì phải làm sao bây giờ?
Trên đường hoàng tuyền, em cũng không muốn chờ anh đúng chứ?!
Trình Diệp lại lắc đầu: "Không có, em chỉ là nằm quá lâu nên người có chút đau."
Tấn Nguyên vội vã duỗi ra hai tay ôm cậu: "Trên người em đâu đâu cũng có vết bầm, không thể xoa bóp, nếu không anh dìu em đi một chút?"
"Không được." Trình Diệp ôm eo hắn, "Cứ như vậy để em dựa một chút đi."
Tấn Nguyên nghiêng nghiêng người, để cho cậu dựa vào thoải mái hơn, trên mặt vẫn là một mảnh kinh hoảng, chỉ sợ Trình Diệp nói đến chuyện lúc trước.
Hắn đã biết sai rồi, không dám tiếp tục nữa.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, bên ngoài sắc trời đã sáng choang, ánh sáng ôn hoà xuyên qua cửa sổ, Trình Diệp hé mắt, "Tiếu tiên sinh đâu?"
"Hỏi cậu ta làm gì?" Trong giọng Tấn Nguyên nhiều hơn một tia không kiên nhẫn và hận ý, cái người kia lại dám làm Diệp Tử của hắn bị thương, nghĩ đến tối hôm qua đứng ngồi không yên, Tấn Nguyên đều hận không thể trực tiếp giết chết Tiếu Sở Bạch.
Chỉ cần cậu ta biến mất, tất cả những thứ tội lỗi này có khi cũng có thể trực tiếp đẩy lên trên người cậu ta, có lẽ còn có thể che dấu một vài tội lỗi của hắn.
Tấn Nguyên nghĩ, như vậy hắn cũng có thể bớt một chút cảm giác áy náy, dù là lừa mình dối người, nhưng tốt xấu gì buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc.
Không cần phải mỗi khi nghĩ đến vết thương trên người Diệp Tử, Tấn Nguyên liền cảm thấy bản thân dù có bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể trả hết.
Trình Diệp nắm chặt áo của hắn, khóe môi không tự chủ được lộ ra nụ cười vui vẻ: "Anh tin tưởng em?"
Tấn Nguyên cầm lấy tay cậu, đầy hổ thẹn nói: "Anh vẫn luôn tin em." Hắn đến cùng chỉ là không dám nói cho Tiểu Diệp Tử biết tư tưởng đen tối ô uế của hắn mà thôi, hắn sợ Trình Diệp sẽ sợ hắn.
"Vậy có phải không cần biết Tiếu Sở Bạch nói cái gì, anh cũng sẽ không bị anh ta gây xích mích ly gián không?" Trình Diệp không yên tâm hỏi một câu.
"Đúng, đúng vậy!" Tấn Nguyên gật gật đầu, "Anh không nhìn cậu ta, không nghe cậu ta nói bất cứ thứ gì." Hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng tin Tiếu Sở Bạch, chỉ là lấy cậu ta làm lý do để quản chặt Trình Diệp mà thôi, hiện tại không cần nữa, sau này lại càng không!
"Không cần, trước đây không phải nói công ty bị tổn thất sao, vẫn nên điều tra thật kỹ." Trình Diệp khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười dần dần biến mất, ngậm miệng không nói.
Tấn Nguyên cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Sao vậy?"
Trình Diệp nhắm một con mắt lại, cúi đầu đâm đâm vải băng trên cánh tay mình, bị Tấn Nguyên bắt được tay, nói: "Tấn Nguyên, một mình em không thể đánh lại Tiếu Sở Bạch."
Hô hấp của Tấn Nguyên hơi ngưng lại, tay nắm tay cậu thêm siết chặt.
Trình Diệp mím môi: "Anh đã nói là sẽ tin tưởng em."
"Ừ, anh tin em." Tấn Nguyên ôm cậu, gật gật đầu.
Trình Diệp nói: "Buông tha cho Tạ Ngôn đi, hoặc là đừng để anh ta chết được không, dù sao anh ta cũng đã cứu em một mạng."
Tấn Nguyên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không cam tâm gật gật đầu: "Tiếu Sở Bạch, cậu ta —— "
Trình Diệp nhấc tay sờ soạng hai má thon gầy tái nhợt của hắn, nhỏ giọng giải thích nói: "Em không biết Tiếu Sở Bạch muốn mang em đi đâu, mang em đi với mục đích gì, nhưng em có thể cảm nhận được anh ta muốn ——" Trình Diệp trầm mặc chốc lát, lại nói, "Tấn Nguyên, em không phải thánh mẫu, Tiếu Sở Bạch làm những chuyện kia, em không có cách nào tha thứ cho anh ta. Anh thấy em nhẫn tâm cũng được, vô tình cũng được, Tiếu Sở Bạch..."
"... Em biết anh sẽ tìm được em, còn Tạ Ngôn, trên đường nếu như không có anh ta, chỉ sợ là tới tối cũng sẽ không có tin tức của em, Tiếu Sở Bạch hẳn là không có ý định để em sống đâu." Tuy nói bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng Tiếu Sở Bạch đã điên rồi, còn chỗ nào cho chuẩn mực đạo đức, pháp luật. Cậu ta không chiếm được Tấn Nguyên, cũng không còn gì cả, cho nên muốn kéo Trình Diệp chịu tội thay. Cậu ta sống không tốt, cũng không muốn cho Trình Diệp sống một cuộc sống bình yên.
Trình Diệp nhìn Tấn Nguyên, biết hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nhẫn nhịn không nói ra, chỉ cẩn thận bám vào vạt áo Tấn Nguyên, nói với hắn chuyện của Tạ Ngôn: "Tấn Nguyên, anh với em là một đúng không?"
Trình Diệp biết, cậu cầu xin cho Tạ Ngôn, gián tiếp chính là cho Tạ Ngôn thêm bùa đòi mạng.
Cũng là bùa bảo vệ mạng của Tạ Ngôn, nhưng cũng không nhất định sẽ sống sung sướng.
Về phần Tề Khải... cũng giống như Tạ Ngôn mà thôi.
Trình Diệp hiện tại không nói đến, chỉ là muốn để Tấn Nguyên cảm thấy cậu không biết Tề Khải bởi vì cậu mà xảy ra chuyện. Bằng không còn muốn cầu xin cho Tề Khải nữa, dù sao hiện tại Tề Khải cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn, còn giúp cậu mấy lần. Nếu biết hắn chịu khó chịu khổ, không nói đỡ mấy câu thì không được.
Nhưng Trình Diệp thật sự không muốn nói đỡ cho hắn, đơn giản coi như không biết thôi.
666: "..." Đại Diệp Tử mới gọi là 666 (*), cái gì cũng nghĩ qua rồi! Đem mình tẩy sạch sành sanh ~ lợi hại ~
(*) 666: Đỉnh đỉnh đỉnh.
Tấn Nguyên gật gật đầu, nghiêm túc nói từng chữ một: "Đương nhiên."
Trình Diệp cười cười: "Vậy anh ta giúp em một tay, có tính là cũng giúp anh một tay không."
Tấn Nguyên ôn nhu vuốt ve đầu cậu, ngón tay luồn vào tóc cậu: "Tính, anh đồng ý với em, tha cho hắn ta một lần."
Trình Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, lần trước nếu không phải anh ta tới tìm em, em cũng sẽ không bị nhốt trong thang máy, cái này coi như là huề đi, bất quá lần này đúng là anh ta giúp em."
Trừng phạt rõ ràng, vẫn là Tấn Nguyên điều hành công ty luôn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, hắn ôm thật chặt Trình Diệp...
Tiểu Diệp Tử, em nếu có thể luôn chờ ở bên cạnh anh thì tốt rồi.
Trình Diệp tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi nhỏ giọng nói: "Tấn Nguyên, vậy anh biến em nhỏ lại đi, nhét vào trong túi có được hay không?!"
Động tác của Tấn Nguyên hơi ngừng lại, cười khổ nói: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy!"
Trình Diệp nghĩ thầm, anh muốn dùng dây xích khóa tôi lại, ý nghĩ đó viết rõ rõ ràng ràng trên mặt kia kìa, đừng nói là cười miễn cưỡng như thế, dù anh có cười dương quang xán lạn lộng lẫy loá mắt, tôi cũng có thể nhìn thấy.
Tôi đâu có mù!!
......
"Anh." Tiếu Sở Bạch rũ đầu, chỉ nghe cửa kẽo kẹt vang lên một chút, khổ sở cười ra tiếng, sợ là đã sớm thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Mái tóc rối bù dính bết, quần áo chắp vá, che kín cơ thể chằng chịt vết máu, chỉ còn dư lại khuôn mặt nhỏ nhắn là gần như hoàn hảo.
Vết thương mới chồng vết thương cũ, bởi vì mở cửa làm gió tràn vào cũng khiến cho Tiếu Sở Bạch ho không ngừng, như muốn ho ra cả phổi, nhổ nước bọt bên trong ra lại mang theo tơ máu.
Dù vậy, cậu ta vẫn mong mỏi Tấn Nguyên, mong trong mộng người kia có thể tới gặp mình.
Chỉ cần hắn đến, Tiếu Sở Bạch có thể không tính đến tất cả chuyện đã xảy ra lúc trước, thậm chí là tha thứ cho hắn, chỉ cần hắn...
Trình Diệp bộp bộp bộp mà cười: "Anh của anh sẽ không tới nhìn anh đâu."
Tiếu Sở Bạch nguyên bản đang làm ổ ở trong góc, nghe thấy giọng của kẻ thù thì đỏ mắt, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt sắc bén bắn về phía Trình Diệp, tựa hồ phải bắn cậu thành ngàn lỗ. Nhưng tóc lại che đôi mắt, bởi vì không nhấc tay lên nổi, không thể vén ra. Tiếu Sở Bạch nháy mắt một cái, nước mắt đều sắp chảy xuống.
Trình Diệp nghiêng đầu, cắn cắn môi dưới, liền lộ ra một bộ dáng đơn thuần vô tội: "Anh của anh đã đồng ý với tôi, không nhìn anh không nghe anh không tin anh, tôi nói cho anh ấy biết, tôi chán ghét anh, hận anh, anh ấy liền để tôi tùy tiện ra tay, hậu quả anh ấy sẽ chịu trách nhiệm, nếu không tôi cũng không tiện đến, lỡ lại bị anh bắt được đuôi rồi nói lung tung."
"Cậu!" Tiếu Sở Bạch mới vừa hơi có sức, lại không chịu được liền gục xuống, cậu ta gắt gao cắn răng, hai tay chống tường chỉ có thể tàn bạo nhìn cậu chằm chằm.
Mũi chân Trình Diệp đạp xương đùi uốn lượn không bình thường của Tiếu Sở Bạch, híp mắt hỏi: "Gãy xương? Không ai gọi bác sĩ cho anh sao?"
"Đương nhiên không có, ai biểu anh đắc tội tôi làm chi!"
Tiếu Sở Bạch phi phun ra một búng máu, một đôi mắt đỏ ngầu trừng cậu.
Trình Diệp dứt khoát tránh né, chà chà hai tiếng, cười nói: "Anh sẽ không chết, Tấn Nguyên hận anh, nhưng Tấn Nguyên không phải trung tâm vũ trụ, luôn có những lão cáo già cực kì cá biệt quen biết cha anh không chấp nhận anh ấy, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng của quá trình chuyển hình tẩy trắng, Tấn Nguyên không thể khinh thường, cho nên anh sẽ không sao đâu."
Tiếu Sở Bạch cười lạnh một tiếng, bị nhốt ở trong này mười mấy ngày, cậu ta quá sợ hãi, quá tuyệt vọng, nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết, bởi vì Tấn Nguyên không thể làm vậy.
Tiếu Sở Bạch hít một hơi thật sâu, vết thương trên người lại chảy máu, cố nén đau đớn nói: "Chờ tôi thoát ra được, tôi nhất định sẽ băm cậu ra thành trăm mảnh!"
"Anh? Đã biến thành như bây giờ còn mơ mộng? Anh nghĩ anh còn cơ hội đó không, nếu như có tôi anh sẽ giống như bây giờ ở trước mặt tôi diễu võ dương oai sao?" Trình Diệp cười, khoe khoang, "Tấn Nguyên yêu tôi, vốn dĩ muốn làm khó anh, nhưng anh không làm gì gây hại quá lớn tới tôi, cho nên những lão cáo già kia lấy điều này áp chế Tấn Nguyên, nhưng mà, nếu như thực sự chứng minh được là bọn họ sai, bọn họ nói anh vô tội, nói anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người, nếu như anh làm thì sao, vậy bọn họ —— xin lỗi Tấn Nguyên, cho dù Tấn Nguyên có làm cái gì đi chăng nữa, bọn họ đều không có lập trường phản đối, không phải sao?"
Tiếu Sở Bạch bỗng dưng trợn tròn mắt.
Trình Diệp xẹp xẹp miệng: "Những người anh em kia cùng Tấn Nguyên vào sinh ra tử gần nửa đời người, có thể chỉ vì vài câu nói tùy tùy tiện tiện của các người khiến cho bọn họ thất nghiệp, thực sự là sống trong sung sướng nên không biết cái khổ của người khác, bọn họ dùng mồ hôi xương máu đổi lại cuộc sống an nhàn sung sướng cho các người, các người lại muốn tuyệt đường sống của bọn họ, Tiếu Sở Bạch, anh thật giỏi nha!"
"Đều là phần tử tội phạm, chúng tôi không tố giác bọn họ đã là rất nhân từ!" Tiếu Sở Bạch cười lạnh nói, mặc dù không thở nổi vẫn cố chống đỡ cười nhạo, "Cậu rốt cuộc là yêu Tấn Nguyên, hay là hận Tấn Nguyên, chẳng lẽ để cho bọn họ như đỉa đói quấn lấy anh của tôi? Cậu muốn đẩy anh của tôi vào tù sao?"
"Những người anh gọi là phần tử tội phạm, đều là anh em tốt của Tấn Nguyên, so với anh, những người đó là chỗ dựa quan trọng hơn gấp trăm, ngàn lần anh!" Trình Diệp cười nhạo nói, "Tấn Nguyên có bị vào tù hay không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn anh nhất định sẽ vào địa ngục!"
Cậu bỗng nhiên đưa tay ra, một đạo hàn quang chợt lóe, là một con dao.
Mũi dao quơ qua trước mặt Tiếu Sở Bạch, Trình Diệp khẽ cười: "Anh có phải còn đang chờ Tấn Nguyên tới cứu anh không, anh nói xem anh có cái gì đáng giá để Tấn Nguyên yêu? Năng lực? Có năng lực ngàn ngàn vạn vạn, anh đáng là gì? Tính cách? Anh hao tổn tâm cơ muốn chia rẽ anh em tốt của anh ấy, Tấn Nguyên chán ghét anh còn không kịp đó! Khuôn mặt?"
Cậu dùng thân dao vỗ vỗ khuôn mặt Tiếu Sở Bạch: "Tôi thấy khuôn mặt này của anh đúng là dễ nhìn, nếu không cái tên La Thành gì gì kia cũng sẽ không khăng khăng một lòng với anh như vậy, bất quá anh ta chết rồi, cũng là bởi vì anh!"
Trình Diệp cười lạnh, hiện ra khuôn mặt dữ tợn, con dao sắc bén vẽ trên mặt Tiếu Sở Bạch ra một vết máu, máu đỏ sẫm chảy ra, bởi vì trên mặt quá bẩn, rất nhanh liền đọng lại chỗ dơ.
Đồng tử Tiếu Sở Bạch đột nhiên co rút, vai run rẩy muốn né tránh, nhưng Trình Diệp sao lại để cho cậu ta tránh né, mũi dao liền rạch về phía trước, lại thêm một vết máu, thành một hình chữ 'X'.
Trình Diệp cười híp mắt nói: "Anh đã sớm muốn giở trò với gương mặt của tôi, đố kị tôi? Đố kị tôi lớn đến dễ nhìn hơn anh! Khuôn mặt này của tôi dù anh có đầu thai hơn trăm lần đều không đổi được!"
Cậu ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê, sau khi đứng dậy nhìn Tiếu Sở Bạch trợn tròn mắt nhìn mình, ha ha ha nở nụ cười: "Ha, lúc nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó tôi anh có nghĩ tới có một ngày một thiếu gia như anh cũng sẽ bị một người tiểu biểu tử (*) như tôi đạp ở dưới bàn chân không?!"
(*) Biểu tử: là đũy, điếm...
Cậu nói xong liền mạnh mẽ đạp hai chân lên mặt Tiếu Sở Bạch, cười hì hì: "Tiểu biểu tử? Bất quá ai bảo Tấn Nguyên tình nguyện yêu tiểu biểu tử là tôi, cũng không muốn yêu đại thiếu gia như anh!" Cậu nói xong thì làm bộ dáng uốn éo, quay đầu bỏ đi.
Trong nháy mắt đi ra cửa kia, cậu xoay người, một tia sáng xuyên thấu qua khe cửa chật hẹp chiếu vào trên mặt Tiếu Sở Bạch, ở nơi âm u ẩm ướt này mấy ngày đại thiếu gia xa xỉ mà chậm rãi nheo mắt lại cảm nhận được ấm áp hiếm thấy, khóe môi Trình Diệp câu lên một độ cong nhàn nhạt.
Nguyên chủ chỉ muốn sống sót, Tiếu Sở Bạch lại không tha cho 'cậu', không chỉ muốn giết 'cậu', còn nhiều lần ở trước mặt Tấn Nguyên chửi bới 'cậu', nếu không phải không tìm thấy chứng cứ 'cậu' cấu kết với người bên ngoài, mạnh mẽ đẩy nguyên chủ lên - người biết được rất nhiều bí mật, trong tay còn cầm thêm ghi âm, tuyệt đối sẽ không thể để cho cậu ta còn sống.
Giam cầm 'cậu', huỷ đi gương mặt của 'cậu', đoạt đi mạng sống của 'cậu', để 'cậu' chết cũng không thể chết yên ổn!
Nhưng hiện tại ——
Tiếu Sở Bạch, người mà anh yêu, đều sẽ vĩnh viễn hận anh, dằn vặt anh, cho anh sống dở chết dở, đồng thời ở trước mặt anh nhiều lần nhắc đến tôi, người hắn yêu sâu sắc —— chính là tôi!
Trình Diệp liếm liếm khóe môi khô khốc, bộp một tiếng đóng sầm cửa lại, ngăn cách tia sáng cuối cùng của Tiếu Sở Bạch tới thế giới.
Tấn Nguyên đến công ty họp, từ khi Tiếu Sở Bạch bị bắt đến khi thức dậy, những lão cáo già kia thật vất vả túm được một sai lầm của Tấn Nguyên, uy hiếp hắn triệt để tẩy trắng, không có bất cứ liên quan nào tới hắc đạo của hắn.
Lúc này Tấn Nguyên tuy rằng có thể an toàn loại bỏ bọn họ bảo toàn công ty, nhưng tuyệt đối sẽ mất không ít thời gian và sức lực.
Khi đó bởi vì Tấn Nguyên còn nể tình của bọn họ khi xưa, muốn cho bọn họ một chút mặt mũi, nhưng cuối cùng bọn họ lại tự tìm đường chết, đi trước một bước tàn nhẫn quyết tâm chạm vào giới hạn của Tấn Nguyên?!
Mà cậu, chính là giới hạn đó.
Sau khi Trình Diệp từ tầng hầm giam giữ Tiếu Sở Bạch đi ra, không trở về phòng, mà từng bước từng bước đi qua lối thoát an toàn, chậm rãi đi lên lầu, như là tia lưu luyến cuối cùng với thế giới này.
Lúc đi tới trước camera cuối cùng lên ban công, Trình Diệp quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ lại mang theo thống khổ, cậu hướng về phía camera không một tiếng động mà mở miệng: 'Tấn Nguyên, em yêu anh, em nguyện ý vì anh làm bất cứ điều gì.'
Bên người Trình Diệp cùng không có vệ sĩ đi theo, lúc cậu lên lầu không ai để ý, nhưng vừa bước lên ban công, lập tức liền có người phát giác chuyện không được bình thường, ba giây sau Tấn Nguyên liền nhận được thông báo.
Lúc hắn cúp điện thoại tay còn đang run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại.
Hốt hoảng chạy lên ban công, trong nháy mắt nhìn thấy bóng lưng Trình Diệp, Tấn Nguyên thở ra một hơi, nhưng lúc thấy đối phương đang dùng cả tay chân leo lên rào chắn, tâm hắn như đột nhiên bị đóng băng, cả người phát lạnh, hàm răng đều run rẩy.
Cả người Tấn Nguyên run rẩy, cẩn thận từng li từng tí một đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng kêu lên: "Diệp... Diệp Tử."
Lúc vệ sĩ vừa gọi điện thoại cho hắn, Trình Diệp liền biết hắn sẽ tới, cho nên cho tới bây giờ còn chưa có nhảy xuống cũng là đang chờ hắn.
Nghe thấy Tấn Nguyên gọi cậu, Trình Diệp cũng không quay đầu lại, chỉ là tìm một vị trí mà ngồi, hai chân lơ lửng giữa không trung.
Tấn Nguyên nhìn hai chân nhỏ nhắn của cậu đung đưa và thân thể chao đảo, tâm như bị nhéo một cái.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khàn cổ nói: "Diệp Tử, em đừng làm chuyện điên rồ, mau, mau xuống dưới."
Trình Diệp bỗng nhiên quay người, thực sự là quay đầu lại một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, cậu cười toét miệng, nhe ra một hàm răng trắng, thân thể còn lắc lư hai cái, Tấn Nguyên sợ đến mức đưa tay đón cậu theo bản năng, bị Trình Diệp quát hắn đứng yên chỗ cũ.
"Tấn Nguyên, anh đứng yên đó, đừng nhúc nhích!"
Chân Tấn Nguyên nâng lên đột nhiên dừng lại, hắn hoảng loạn, trên gáy đã sớm đầy mồ hôi: "Anh không di chuyển, Diệp Tử, em đừng kích động."
Trình Diệp mỉm cười: "Không phải nha." Cậu đưa ngón trỏ ra, quơ quơ, "Không cho anh tới chỉ là không muốn để anh thấy em nhảy xuống, cuối cùng thì em cũng muốn nhảy xuống thôi."
Tấn Nguyên như ngừng thở, hắn hít sâu một hơi hỏi: "Tại, tại sao!" Hắn thật vất vả tìm người trở về, thật vất vả giải thích rõ hiểu lầm, tại sao... Tại sao không thể sống thật thoải mái.
Trình Diệp híp mắt suy nghĩ một chút, không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ hỏi: "Tấn Nguyên, anh yêu em không?"
Dưới lầu rộn rộn ràng ràng, một trận huyên náo, nhiều người đều đang ngửa mặt lên chỉ trỏ xem trò vui, nhưng nhiều người vẫn là duy trì trật tự và sắp xếp đệm hơi.
Tấn Nguyên trước khi tới cũng đã kêu đội cứu hộ, chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hoang mang rối loạn, luôn cảm thấy sẽ có gì đó xảy ra.
Tấn Nguyên vội vàng nói: "Diệp Tử, anh yêu em, anh rất yêu em, rất rất yêu em, em xuống đi, em đừng làm anh sợ."
Trình Diệp gật gật đầu, cười nói: "Được, em biết rồi."
Tấn Nguyên bối rối, vội vàng đi lên trước: "Đừng, Diệp Tử, không được!"
Trình Diệp cắn cắn môi dưới, không tốt lắm nói: "Tấn Nguyên, xin lỗi, em..." Thật sự rất muốn yêu anh, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện giữa anh và bạch hiên hoa —— cho dù anh chỉ yêu mỗi em, nhưng nguyên chủ thì sao... Mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, em đối với anh, chỉ có thể ngũ vị tạp trần.
Tâm tình phức tạp, nhưng trong đó lại làm bớt đi phần tình cảm.
Cũng không biết có phải là bị bầu không khí bi thương của Tấn Nguyên cảm hoá hay không, Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng mặt lên, hai hàng nước mắt theo gò má lăn dài, cậu khịt khịt mũi.
Gương mặt Tấn Nguyên đều vặn vẹo, hắn thậm chí không biết mình hiện tại nên bày ra biểu tình gì: "Diệp Tử, em đừng kích động, em muốn như thế nào đều được, em không muốn anh yêu em, anh sẽ không yêu em, Trình Diệp, em xuống dưới đi!" vành mắt Tấn Nguyên sưng tấy, hắn muốn đem Trình Diệp trói bên người, nhưng vào giờ phút này hắn mới hiểu được, bất kể như thế nào, người đó cũng phải an ổn mà sống đã.
Chỉ cần Trình Diệp sống sót, muốn hắn làm gì cũng được.
Trình Diệp cũng nhìn ra được sự lo sợ trên gương mặt hắn, cười khổ một tiếng, nói: "Tấn Nguyên, em đưa anh một lễ vật, được không?"
Không chờ Tấn Nguyên trả lời, Trình Diệp ngay sau đó nói: "Anh không phải vẫn luôn muốn diệt trừ tai họa trong công ty sao, em không thể giúp anh làm điều đó, nhưng em sẽ cho anh lý do để có thể chủ động ra tay."
Cậu nói xong, liền đứng lên, quay đầu lại nhìn Tấn Nguyên một cái, cười cười: "Tấn Nguyên, em... Anh, anh là người tốt, anh xứng đáng tìm được người tốt hơn em." Dứt lời, cậu đưa lưng về phía Tấn Nguyên, nhìn ánh nắng chiều hoa mỹ nơi chân trời, ngoắc ngoắc khóe môi, dang hai tay ra nhảy xuống.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không hề có động tác thừa, như sợ nếu còn chần chừ cậu sẽ không thể hạ quyết tâm.
666: "..." Đại Diệp Tử mỗi lần đều không lưu luyến chút nào như thế, đây tuyệt đối không phải là bạch liên hoa, này chính xác là kịch bản của tra thụ nha!
666 suy nghĩ một chút hỏi: "Tại sao phải phát phiếu người tốt cho Tấn Nguyên?" Nó luôn cảm thấy Tấn Nguyên thật tội nghiệp.
Trình Diệp nghiêng đầu, cũng rất thắc mắc: "Không có phát phiếu người tốt, lời tao nói là thật, tao không thể đáp lại tình cảm của hắn, cho nên hy vọng hắn sớm tìm được hạnh phúc thuộc về mình." Cậu cũng không biết đầu óc mình bị lừa đá hay sao đó, rõ ràng muốn báo thù Tấn Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn hy vọng đối phương có thể khổ tận cam lai, có lẽ là bởi vì Tấn Nguyên không có trực tiếp làm hại nguyên chủ, nên chỉ chất chứa ý niệm báo thù vô cùng nhỏ đi.
Nếu như 666 biết suy nghĩ này của cậu, nhất định sẽ xắn tay áo, thắp cho Tấn Nguyên vô số cây nến. Này căn bản không phải chúc phúc Tấn Nguyên, mà là khiến Tấn Nguyên vĩnh viễn không quên được bạch nguyệt quang là cậu thì có. Nhưng, thấy Tấn Nguyên si tình như vậy, nhưng không nhất định sẽ tự tử vì tình, chỉ là sau này muốn tìm hình mẫu lý tưởng của hắn sợ là luôn hiển hiện bóng dáng của Đại Diệp Tử.
Bất quá thấy Trình Diệp một bộ suy tư, 666 nuốt xuống lời muốn nói. Nó cảm thấy, tâm tình của Đại Diệp Tử cũng không quá tốt.
So với lần rời khỏi thế giới đầu tiên thì không thoải mái được như vậy, mặt Đại Diệp Tử không thay đổi mà phát ngốc, ánh mắt cũng không tập trung, hiển nhiên là còn đang suy nghĩ chuyện của thế giới vừa rồi, hoặc là... nghĩ đến người nào đó.
666 cẩn thận thăm dò hỏi: "Diệp Tử, cậu thích Tấn Nguyên sao?"
Đối với người như Diệp Tử, quanh co lòng vòng là không được, có lời thì nói thẳng, cậu cũng sẽ thẳng thắn trả lời, cho nên 666 cũng rất sảng khoái hỏi ra.
Quả nhiên, Trình Diệp hé mắt, không phải tức giận, chỉ là suy tư một lúc, đặc biệt nghiêm túc nói: "Có một chút, nhưng không tới mức khó rời khó bỏ." Cậu trước khi gặp Tấn Nguyên đã coi qua dữ liệu thế giới, bởi vì quan hệ của kiếp trước trong dữ liệu, cho nên vẫn luôn không có hảo cảm với Tấn Nguyên, nhưng đối phương đối xử với cậu thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu... Cảm thấy bản thân không thích Tấn Nguyên chính là một loại tội lỗi.
666 còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trình Diệp đánh gãy. Cậu khó khăn hỏi: "Nhưng mày không cảm thấy Tấn Nguyên tốt với tao một cách khó hiểu sao? Tao không biết... Hắn là yêu tao, hay là yêu... Bạch liên hoa?"
666 sững sờ, cũng nghẹn lại.
Đúng nha, trong dữ liệu thế giới Tấn Nguyên tuy rằng không coi trọng Tiếu Sở Bạch, nhưng chính là vì khí chất bạch liên hoa trên người Tiếu Sở Bạch mà rất bao dung cậu ta, rất nhiều chuyện đều là mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nếu không cũng sẽ không để cho Tiếu Sở Bạch tùy tùy tiện tiện hại người vô tội mà vẫn thờ ơ không quan tâm, cuối cùng còn chịu đựng cậu ta đến khi tìm được nơi thuộc về mình.
Cho nên... Trình Diệp mím môi cười cười: "Dù có quan tâm hắn, cũng phải rời đi, hắn yêu ai không liên quan gì đến tao."
Nói đến đây, Trình Diệp lại không tiếp tục đề tài này nữa, 666 cũng không tiện hỏi, thế giới này coi như kết thúc, làm công tác chuẩn bị, 666 sẽ đưa Trình Diệp đi thế giới tiếp theo.
Sớm một chút bắt đầu nhiệm vụ, cũng sẽ không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung. Ai mà không có thời kỳ hồ đồ trong tình yêu, thời kỳ trưởng thành luôn sẽ thích mấy người không có kết quả như vậy. Tấn Nguyên đã là quá khứ, tiến về phía trước mới là điều quan trọng. Chỉ cần Đại Diệp Tử còn có năng lực làm người khác yêu thích, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ tìm thấy một người không yêu ai khác, chỉ yêu tha thiết con người cậu.
666 khó giải thích được, chính là có cảm giác như vậy.
...
Trên sân thượng, Tấn Nguyên vồ tới vẫn không thể nào kéo lại người như con bướm lao xuống dưới, hai mắt hắn tan rã, nằm nhoài lên chỗ Trình Diệp vừa ngồi, không dám nhìn xuống.
Hai tay nắm chặt thành quyền, trán Tấn Nguyên nổi lên gân xanh, ngũ quan dữ tợn, cắn răng lại hữu khí vô lực lẩm bẩm nói: "Trình Diệp, anh đã làm sai điều gì, anh đến tột cùng đã làm sai điều gì, em lại đối xử với anh như vậy, Trình Diệp, anh chỉ là... Quá yêu em... Trình Diệp... Em tại sao... lại nhẫn tâm như vậy." Nhưng mà, anh còn yêu em như vậy, thậm chí yêu em hơn thì phải làm sao bây giờ?
Trên đường hoàng tuyền, em cũng không muốn chờ anh đúng chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.