Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 90: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi! (2)
Quỳnh Cửu Khiêm
31/07/2024
Mới ở chung với nhau mấy ngày, cách thời gian Lôi Tu khôi phục trí nhớ
còn hơn nửa năm, đây chẳng phải là mang ý nghĩa rằng trước khi Lôi Tu
cậu phải cùng hắn tương thân tương ái một khoảng thời gian dài sao?
Cho dù cậu không gật đầu đồng ý thành đôi chồng chồng với Lôi Tu, nhưng với tình hình hiện tại này, chẳng khác gì cặp chồng chồng rồi.
Lôi Tu cả ngày đều dùng ánh mắt buồn nôn người chết nhìn cậu, Trình Diệp sợ hãi trong lòng, thậm chí còn muốn móc mắt hắn.
666: "..." Sau khi trải qua thế giới tận thế Đại Diệp Tử càng ngày càng ác hơn rồi, động một chút là đòi móc mắt đập đầu người ta.
Mấu chốt là trước đây cậu chỉ nói miệng thôi, hiện tại... Nếu là không tận lực che giấu, sự tàn nhẫn trong ánh mắt đều sắp ngưng tụ thành thực thể bay ra ngoài rồi kìa.
Tâm lý cậu như có một ngọn lửa đang kêu gào được phát tiế ra ngoài.
Trình Diệp suy tính xem nên làm sao để ít tiếp xúc với Lôi Tu, quay qua liếc nhìn hắn một cái, cầm bát đi ra ngoài, lại chui vào thùng gỗ đi tắm, quay người nhìn thấy Gallon ở nhà cách vách.
Gallon là một đứa trẻ mười một tuổi, đen đúa gầy gò, nhưng nhìn qua còn cường tráng hơn Trình Diệp, hết cách rồi, ai bảo nguyên chủ trước đây đã thương tổn đến căn cơ, bởi vì khi còn bé không được ăn cơm, lớn lên thiếu mất 5cm.
666: "..." Đứa nhỏ này mới mười một tuổi, vừa trùng hợp cao hơn cậu 10cm.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại: "Mày đang suy nghĩ gì đó?"
666 kinh hãi, nó thậm chí hoài nghi Trình Diệp có thể nghe được suy nghĩ của nó, vội vã phủ nhận: "Tôi không có, tôi không phải, tôi không suy nghĩ gì hết!"
Trình Diệp không quan tâm đến nó nữa, nhìn về phía Gallon ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, hướng về phía đối phương ngoắc ngoắc tay: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ, sao lại tới đây?" Người nơi này đa số đều không có hoạt động giải trí, thậm chí vì thiếu điện mà buổi tối cũng không thể bật đèn, ngoại trừ đi ngủ sớm thì cũng không còn gì để làm.
Trình Diệp sờ sờ người, tìm ra một quả màu đỏ đỏ, đưa cho đứa nhỏ còn cao hơn cả mình: "Ăn đi."
Đứa nhỏ vui vẻ ra mặt, lại có chút giãy dụa: "Thôi Diệp Tử ca giữ lại ăn đi."
Trình Diệp xoa xoa đầu của nhóc: "Trẻ còn mới thích ăn vặt, Diệp Tử ca đã lớn rồi không thích ăn nữa!" Trái cây kia được gọi là chu quả, sinh trưởng ở rìa rừng rậm ma thú, chua chua ngọt ngọt, là đồ ăn vặt mà những đứa trẻ ở đây thích ăn nhất, nhưng bởi vì hái quá nguy hiểm, cho nên rất ít đứa trẻ vì muốn ăn mà mạo hiểm đi hái.
Trình Diệp là tiện đường lúc đi hái thuốc hái vài quả, mùi vị khá giống cà chua bi.
Gallon vội vàng cẩn thận nhận lấy, lấy thuốc từ trong lồng ngực ra: "Anh của em kêu em đưa cho anh."
Anh trai của Gallon là giống đực hai mươi ba tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo có chút khờ khờ, đối xử với nguyên chủ rất tốt, thường xuyên tại thời điểm nguyên chủ sắp chết đói mà cho 'cậu' đồ ăn.
Loại thuốc này đại khái là dùng để chữa trị cơ thể bị tổn thương bởi phóng xạ do đào khoáng thạch, Trình Diệp suy nghĩ một chút, trực tiếp nhận lấy.
Trước đây nguyên chủ đã nợ không ít nhân tình, khoản nợ nhiều đến mức không thể trả nổi, cậu đứng dậy: "Em chờ một chút, hôm nay lúc anh đi rừng rậm ma thú hái thảo dược thì nhìn thấy một con thỏ."
Gallon nghiêng đầu: "Thỏ?"
Trình Diệp gật gật đầu: "Đúng vậy, nó tự nhiên lao ra đâm vào thân cây, dọa anh hết hồn, còn đâm rơi mấy quả chu quả."
Gallon: "... con thỏ đó bị sao vậy?"
666: "..." leo cây... bắt thỏ?
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Anh cũng không biết, nhưng mà nó đâm đầu vào cây mà chết, anh liền đem nó về, anh cũng không ăn, em lấy về cho anh em làm ăn đi, đến lúc đó cho anh ít thịt băm để nấu chào là được."
Gallon đã chảy nước miếng tới cằm rồi: "Như vậy không tốt lắm đâu, Diệp Tử ca, anh thật vất vả mới nhặt được một con thỏ, vẫn là giữ lại cho mình ăn đi."
Trình Diệp thần bí cười cười: "Không sao, hai ngày nữa anh lại qua bên kia nhìn, nói không chừng lại có thể đợi được một con thú 'trầm cảm' muốn đi tự tử."
Gallon: "..."
Trình Diệp nhìn Gallon nắm tai thỏ trở về nhà, nhún vai một cái nhỏ giọng lầm bầm: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao các người có thể ăn thỏ thỏ, để ở chỗ tôi tôi sẽ giữ lột da lóc xương nó, đương nhiên là ăn sẵn vẫn tốt hơn."
Nghĩ đến trước đây cậu đều một rọc xuống, trực tiếp đào một khối thịt mềm ở ngay bụng rồi nướng lên ăn, còn lại xương cốt và da lông đều ném đi, đặc biệt lãng phí.
Trình Diệp sờ sờ cằm, có lẽ lần sau cậu có thể thử đem con mồi về để anh trai của Gallon xử lý, xương cốt có thể nấu canh, da lông nghe nói còn có thể làm thành đệm giường, kém nhất cũng có thể làm thành chăn, cậu đã ngủ trên đá gần nửa năm rồi, khó chịu muốn chết.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn có hơi ngốc, rất dễ lừa.
Nói rồi khóe môi cậu nở ra một nụ cười bại hoại, quay người tiến vào sơn động.
Gallon sau khi trở về, Anh trai Bố Lí nhìn con thỏ béo, con ngươi đều sắp trừng ra ngoài, liền đứng lên: "Em con thỏ này ở đâu ra vậy?"
Gallon nhìn Bố Lí, nói: "Diệp Tử ca nói là nó tự sát."
Bố Lí: "..." Hắn ta kiểm tra một phen, đúng là trên trán con thỏ có vết trầy, vết thương rất nghiêm trọng, xương đầu đều vỡ vụn, chẳng trách có thể đâm rớt vài trái chu quả.
Cho nên... con thỏ này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Bố Lí nhìn bộ dáng thèm thuồng của em trai nhà mình, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Sao em lại lấy thứ quý như thế?!"
Gallon nuốt nước miếng một cái, ủy khuất nói: "Nhưng mà, Diệp Tử ca nói, sau này có thể sẽ cần anh giúp nhiều! Anh nói muốn cố hết sức trợ giúp Diệp Tử ca, nên em mới cầm về."
Bố Lí: "..." Nhóc con xui xẻo!
... ...
Trình Diệp trở lại sơn động, còn chưa kịp ngồi xuống liền nghe thấy ngoài cửa có người gọi cậu.
Lôi Tu cảm thấy âm thanh hết sức quen thuộc, cũng rất thiếu đánh, chậm rãi nheo mắt lại.
Trình Diệp không nhìn thấy sóng lớn mãnh liệt nơi đáy mắt hắn, đứng dậy đi mở cửa, nói là cửa, kỳ thực còn không có khung cứng cáp, lảo đà lảo đảo, Trình Diệp luôn sợ một cơn gió mạnh thổi qua cũng làm cửa này đổ xuống.
Bố Lí mang theo con thỏ đứng ở cửa, nhìn thấy Trình Diệp gương mặt vốn dĩ có chút hàm hậu trong nháy mắt trở nên trầm lại, hắn ta nhếch miệng nửa ngày đều không nói ra được bản thân muốn tới đây làm gì.
Trình Diệp nghiêng người: "Vào uống ly trà nóng đi, bên ngoài gió lớn."
Bố Lí vốn không muốn vào, nhưng nghe thấy lời này, tầm mắt lại nhìn thân thể đan bạc của Trình Diệp, đánh giá một phen, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, luống cuống đứng đó, sau khi nhìn thấy Lôi Tu đang nằm, đáy mắt lộ ra một tia chiến ý, nhưng ngay lúc Trình Diệp nhìn sang trong nháy mắt địch ý này liền biến mất.
Mặt của hắn ta rất hồng, thậm chí tai và cổ cũng hồng, may là trong sơn động ánh sáng rất yếu, không ai phát hiện, Bố Lí nghĩ như vậy, hầu kết giật giật lên xuống.
Trình Diệp nhìn thấy con thỏ trong tay hắn ta, liền biết mục đích Bố lí đến đây, cười cười: "Tôi không phải đã nói với Gallon rồi sao, sao anh lại mang thỏ sang đây?"
Bố Lí một mặt nghiêm nghị: "Không được, cậu cũng phải bồi bổ thân thể."
Trình Diệp kéo ra một vệt cười khổ: "Bố Lí ca, thân thể tôi tôi hiểu rất rõ, tôi căn bản không chịu nổi quá nhiều đồ bổ, nói không chừng sẽ bạo thể mà chết."
Bố Lí sững sờ, cả khuôn mặt đều trở nên căng thẳng.
Trình Diệp cười cười, không phản đối nói: "Không sao, hiện tại tôi đang nghiên cứu dược liệu, nói không chừng có thể làm ra dược thiện, cải thiện thể chất của tôi, cho dù cải thiện không được, ăn rau cùng với những loại động vật bình thường cũng được."
Thế giới này cũng là có loài động vật giống ở địa cầu, chỉ là trong thịt không chứa sức mạnh, cho nên rất ít người ăn, ma thú vào mùa đông thường sẽ săn những loài động vật này để lót bụng.
Bố Lí nhìn khuôn mặt Trình Diệp giả bộ thoải mái tươi cười, có chút đau lòng, lúng ta lúng túng nói: "Vậy, vậy sao cậu còn mang về thêm một người nữa?"
Trình Diệp quay đầu nhìn Lôi Tu một chút, phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn cậu và Bố Lí nói chuyện, đối diện với cặp tươi cười kia, cậu đáp lại bằng một nụ cười, hướng về phía Bố Lí nói: "Cho nên Bố Lí ca xử lý xong, tùy tiện cho tôi chút thịt là được rồi, một mình anh ấy cũng không ăn được bao nhiêu, nếu để lâu cũng lãng phí!"
Bố Lí nắm chặt nắm đấm: "Tôi có thể giúp cậu chế thành thịt khô."
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Thôi bỏ đi, Gallon cũng rất lâu rồi không được ăn thịt đúng chứ, lần sau tôi lại đi thử vận may, nói không chừng tôi còn có thể bắt thêm được vài con thỏ."
"Đừng!" Bố Lí vội vàng ngăn cản cậu, cuống cuồng nói, "Chỗ đó rất nguy hiểm, không phải bất đắc dĩ không nên đi."
Trình Diệp gật đầu "Được, tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ không đi vào, anh yên tâm đi, lại nói gần đây tôi phát hiện được một loại thảo dược, có thể tạm gây mê ma thú cấp thấp, có tác dụng rất lớn đối với thỏ hoặc chuột biến dị."
Cậu cũng đã nói như vậy rồi, Bố Lí cũng không khuyên tiếp nữa, chỉ là trước khi rời đi mạnh mẽ trừng Lôi Tu một cái, muốn nói lại thôi, mang theo thỏ liền đi trở về.
Trình Diệp thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán.
Bố Lí thích nguyên chủ thật lòng, cho nên rất hiểu tính cách của nguyên chủ, lúc Trình Diệp mới vừa xuyên không đến đây, hắn ta còn từng hoài nghi thân phận của Trình Diệp, nhưng bởi vì trước đây vùng mỏ bất ngờ nổ tung, làm nguyên chủ xém chết, tuy rằng không bị thương nhưng rõ ràng bị giật mình, tính cách phát sinh chút biến hóa, nên là có thể thông cảm được, cho nên Bố Lí cũng là không truy cứu tiếp nữa.
Chỉ nghĩ Trình Diệp là người đã xém chết qua một lần, cho nên thái độ đợi với chuyện sinh tử khác đi.
Mà mỗi lần đối mặt với hắn ta, Trình Diệp vẫn có áp lực rất lớn.
Đặc biệt là một người có tạng người lớn như vậy đứng trước mặt mình, Trình Diệp mỗi lần đều buồn lo vô cớ suy nghĩ nếu đối phương không cẩn thận ngã xuống có khi nào sẽ đè chết cậu hay không.
... ...
Lúc Trình Diệp trở về sau khi tiễn Bố Lí đi, nhìn thấy Lôi Tu đang trừng trừng nhìn mình chằm chằm, cậu tê hết da đầu, theo bản năng lùi về phía sau một bước: "Làm sao vậy?"
Lôi Tu hơi có chút ai oán mà nói: "Thật vất vả mới kiếm được ít thịt, cậu cứ như vậy mà đưa cho người khác?" Cái gì gọi là ăn không được bao nhiêu, chỉ cần là Trình Diệp mang về, có bao nhiêu hắn cũng có thể ăn hết, nổ bụng đến chết cũng không muốn đưa cho những người khác.
Huống chi hắn hiểu rất rõ, đây chính là ma thú, thịt ma thú có thể khôi phục một phần sức mạnh khô cạn trong cơ thể hắn.
Tuy rằng hắn không hoàn toàn tức giận vì không được ăn con thỏ kia, nhưng —— Trình Diệp coi trọng thằng ngốc kia hơn hắn, điều này làm cho hắn rất không vui.
Hắn muốn khôi phục thật nhanh, không có sức mạnh làm cho hắn không có cảm giác an toàn.
Trình Diệp xì xì cười ra tiếng: "Tôi còn tưởng anh có chuyện gì, nguyên lai là muốn ăn thịt ."
Lôi Tu: "..."
Trình Diệp rửa tay một cái, sắp xếp giường chiếu cho bản thân: "Đưa cho Bố Lí ca, hắn có thể lột da, có thể bán nó với giá tốt, tôi không phải đã nói với hắn là sau khi xử lý thì mang một ít thịt đến cho anh sao."
Đôi mắt Lôi Tu như tia laser quét qua người Trình Diệp: "Tôi cũng có thể xử lý ma thú."
Trình Diệp kinh ngạc, sau đó liền bình thường trở lại, cho dù mất trí nhớ, bản năng sinh hoạt cũng vẫn còn, cậu thấy Lôi Tu liền biết không phải là người bình thường, nói không chừng trước đây thường bắt giết ma thú, là người chiến sĩ, chỉ là xử lý ma thú thôi, đương nhiên là chuyện hạ bút thành văn.
Trình Diệp suy nghĩ một chút: "Vậy cũng tốt, lần sau tôi muốn vẫn còn muốn đi nhặt thỏ, nếu nhặt được tôi liền để anh làm, hiện tại thân thể anh còn chưa khỏe, dưỡng bệnh mới là quan trọng nhất."
Rõ ràng trên mặt Trình Diệp là sự qua loa, Lôi Tu há há mồm, lại nhìn thấy Trình Diệp đã nằm xuống, thậm chí nhắm mắt lại, giận dỗi lại không có chỗ phát tiết, nhưng cũng không nỡ gọi đối phương, thực sự là —— bị đè nén đến tức cái mình.
Thân là một á thư, tùy tùy tiện tiện mang giống đực về nhà, bây giờ lại còn đêm hôm khuya khoắt mời giống đực khác vào nhà nói chuyện, cậu có hiểu cái gì gọi là —— tránh hiểu lầm hay không.
Lôi Tu bực mình, xong lại quên mất chính hắn là một giống đực tùy tiện được mang về ở vế đầu kia, mà đêm khuya khuya khoắt mời giống đực khác vào nhà cũng là vì trong nhà đã có giống đực là hắn, lại thêm một giống đực nữa cũng không nhiều.
Lôi Tu một bên tức giận, một bên quan sát Trình Diệp.
Trình Diệp là một á thư rất tiêu chuẩn, làn da trắng nõn thân hình gầy yếu, bất quá so với lần đầu tiên hắn gặp thì cậu trông đã khỏe mạnh hơn nhiều, chính là vòng eo vẫn quá mức tinh tế, tướng mạo đẹp đẽ, hắn không nhớ ra được bản thân trước đây đã từng gặp á thú hay á thư hay chưa, nhưng ở trong lòng hắn, hắn yêu thích loại hình giống Trình Diệp.
Không, phải nói là, hắn thích Trình Diệp.
Thế nhưng, hình như Trình Diệp bởi vì từ nhỏ đã phải hối hả ngược xuôi để lấp đầy bụng, mọi thứ liên quan đến kiến thức đều rất nửa vời, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa biết yêu.
Cậu bây giờ đã mười sáu tuổi, chừng hai năm nữa là phải nghênh đón kỳ động dục đầu tiên trong đời, cậu khẳng định không có tiền mua thuốc ức chế, đến lúc đó ——
Con ngươi Lôi Tu chuyển động, khóe miệng nhếch lên một độ cong thẹn thùng, nhưng nghĩ đến tên giống đực to như còn gấu kia, gương mặt hắn trong nháy mắt liền trở nên nghiêm nghị, đôi mắt tràn ra sát khí.
Cái tên Bố Lí kia nhất định cũng coi trọng Trình Diệp, trước khi kỳ động dục của Trình Diệp đến, nếu như hắn không nắm chặt cơ hội để Trình Diệp hiểu rõ lòng hắn, vậy thì hắn toang rồi.
Dù sao, đối phương cũng không bằng mình, nhưng hắn ta lại là thanh mai trúc mã của Trình Diệp, nhiều năm như vậy dù sao cũng đã tích lũy ra một chút tình nghĩa.
Trình Diệp vốn là không biết yêu, nếu Trình Diệp bởi vì không muốn thương tổn hắn ta, lung tung đáp ứng con gấu kia tìm phối ngẫu, vậy hắn thật sự sẽ khóc ròng mất.
... ...
Giữa trưa ngày hôm sau, Gallon liền bưng một bát thịt lớn lại đây, đứa nhỏ bước đi không thèm nhìn đường, một đôi mắt tròn xoe đều phải dính vào bát thịt, không ngừng mà hút nước miếng.
Bây giờ là lúc ăn cơm, nghĩ đến Bố Lí mới vừa xử lý xong liền kêu Gallon mang thịt qua đưa cậu ngay, đứa nhỏ còn chưa kịp ăn gì!
Trình Diệp cười híp mắt nhận lấy, vừa vặn đưa cho Gallon đôi đũa: "Gallon, em cũng ngồi xuống ăn đi."
Gallon rất ngượng ngùng gãi đầu: "Không, không được, trong nhà vẫn còn, em trở về sẽ ăn, anh em có nói, con thỏ kia rất lớn, em và anh em có thể ăn rất nhiều ngày, anh em còn làm thịt phơi khô, chờ làm xong sẽ đem đến cho Diệp Tử ca."
Con thỏ mặc dù lớn, nhưng lượng thức ăn của giống đực rất lớn, nói có thể ăn được nhiều ngày thì có hơi quá.
Trình Diệp biết Bố Lí sẽ không bạc đãi cậu, trái lại còn lo cậu ăn không đủ no mà không chưa lại bao nhiêu thịt ở nhà, nhìn phần thịt đầy bát đủ cho hai người ăn, nên cậu muốn giữ Gallon lại ăn.
Gallon suy nghĩ trong lòng là không thể ăn không thể ăn, nhưng cuối cùng lằng nhà lằng nhằng vẫn không thể từ chối, không tự chủ ngồi xuống, tuy rằng nhóc ăn không nhiều thịt, nhưng nhiều vô số gộp lại cũng coi như được lửng dạ, sau khi trở về hẳn là sẽ không phải cướp thịt với anh nhóc, sau khi ăn xong mới trở về.
Gallon nói tiếng cảm ơn, rồi như một làn khói chạy đi.
Trình Diệp nhìn bóng lưng biến mất nhanh như chớp của nhóc, thu tầm mắt lại ăn bữa ăn của mình.
Hai ngày nay dưới sự trợ giúp của 666, cậu tìm thấy không ít thực vật có thể cải thiện bữa ăn, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống, nhờ vậy mà cậu cũng dần mập lên.
Lôi Tu nhìn cậu và Gallon đưa đẩy, suy tư, còn có chút chua xót.
Hắn biết Trình Diệp có hơi hướng nội, nói chuyện với hắn vẫn còn có chút câu nệ, nhưng đối với con gấu dốt nát và nhái con nhà kế bên lại rất tự nhiên và thân mật, khiến hắn nhìn thấy rất không thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Diệp từ bên cạnh lấy ra một cái túi, từ bên trong móc ra mấy hạt nho nhỏ.
Lôi Tu nhìn này mấy hạt này, ánh mắt lóe lên một vệt sáng, bật thốt lên: "Đậu mê muội?"
Trình Diệp sững sờ: "Anh biết cái này sao?"
Lôi Tu suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Tôi không biết, chỉ là phản ứng theo bản năng."
Trình Diệp gật đầu: "Vậy sao, anh hạt này là đậu mê muội sao." Cậu ngại ngùng cười cười, "Lần trước tôi phát hiện chuột biến dị ăn hạt này xong sẽ lăn ra ngủ, lúc đó tôi còn tưởng nó giả bộ ngủ, không dám đi tới, sau đó mới phát hiện là do hạt này mà nó mới lăn ra ngủ."
Cậu hưng phấn, hai mắt tỏa ra hào quang: "Nếu như tôi có thể lợi dụng hạt này để làm ma thu ngủ say, sau này sẽ có rất nhiều chuột biến dị để ăn."
Lôi Tu nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần hưng phấn của cậu, cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu thật là lợi hại, còn rất thông minh."
Trình Diệp được hắn khen có hơi ngại ngùng, chôn đầu thật sâu, nhưng tai cậu lại đỏ ửng, rất là đáng yêu.
Lôi Tu vốn không muốn cậu đi mạo hiểm, nhưng để cậu nghiên cứu đồ làm ma thú lâm vào hôn mê cũng hay, như vậy cậu sẽ không có thời gian đi vào rừng rậm ma thú, huống hồ, nếu quả thật may mắn nghiên cứu ra có thể bắt ma thú bằng cách này, thân thể của hắn cũng có cách để khôi phục nhanh hơn, đến lúc đó hắn có thể đi rừng rậm ma thú, thuận tiện thử xem bản thân có thể giết ma thú hay không.
Hắn luôn cảm thấy trong thân thể có một luồng sức mạnh kỳ dị, sức mạnh này bàng bạc mạnh mẽ, đủ để hắn dễ dàng giết chết một ma thú cấp thấp.
Hắn hết sức chăm chú nhìn Trình Diệp, không đem chuyện này nói cho đối phương biết. Cậu vẫn cảm thấy hắn là quý tộc, không thể mạo phạm, cho nên vô tình hay cố ý đều mở ra khoảng cách giữa hai người, sợ bị hiểu lầm là muốn bám cành cao dường.
Nếu như hắn nói cho cậu biết hắn có sức mạnh này, đứa nhỏ này chẳng phải sẽ cách xa hắn tám thước sao, sẽ nghĩ hắn và cậu cả đời này đều không thể chung đường!
Không gian trở lại, lúc 666 nói cho Trình Diệp biết, Trình Diệp ngẩn người một chút, gật gật đầu, đến trưa hôm sau mới tiến vào không gian xem xét một phen.
Không gian có thể thông qua tinh hạch và ngọc thạch phẩm chất cao để thăng cấp, Dương Thịnh sợ là đã đưa không ít vào đây, hiện tại không gian chứa linh khí nồng nặc, sinh cơ bừng bừng, ngoại trừ hoàn cảnh xuất sắc, vật còn sống cũng rất đáng giá.
Bên trong đã có một nông trường nhỏ, ruộng lúa mạch xanh mượt, gà vịt dê bò phân chia ở những khu vực khác nhau, còn nào con nấy béo mập.
Trình Diệp trực tiếp đi qua, đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra liền thấp giọng chửi tục.
Dương Thịnh đem căn phòng này bố trí thành phòng tân hôn! Mọi thứ đập vào mắt cậu đều là màu đỏ, thậm chí trên tường còn dán một ông cụ cầm thiệp cưới, trên trần nhà cũng treo lồng đèn đủ mọi màu sắc, lồng đèn đã khô quắt, nhưng mơ hồ còn có thể phân biệt ra có chữ Trình Diệp phía trên, cùng với chữ hỉ đỏ chói ở đầu giường.
Trên chăn cũng có một chữ hỉ thật to, ngay cả ráp trải giường và vỏ gối cũng vậy, thậm chí còn thêu long phượng và uyên ương, trên chăn tung đầy táo đỏ, long nhãn, đậu phộng và hạt dưa, mặt Trình Diệp tối sầm lại, ở giữa phòng xoay một vòng, mở cái tủ mà vẫn còn nguyên vẹn khi hai người còn ở cùng nhau, một nửa trong đây đều là quần áo màu trắng, mà nửa kia, Trình Diệp nhận ra tất cả đều là quần áo theo phong cách của Dương Thịnh.
Quần áo màu đen nhàn nhã, còn có mấy bộ chính trang (*), xem ra trước khi Dương Thịnh chết, tận thế... đã kết thúc.
(*) Chính trang: là những bộ đồ lịch sự, nghiêm tức như vest đồ đó.
Cậu như đột nhiên nhớ tới điều gì, hốt hoảng ngồi xổm xuống, mở ra ngăn tủ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy mấy xấp quần lót, có quần cỡ nhỏ của cậu, còn có quần rất lớn, mấu chốt chính là —— có một cái quần lót màu trắng bị quấn bởi một cái quần lót màu đen, lẫn vào nhau.
Trình Diệp: "..." Nhân tài!
666: "!" Không nghĩ tới thật là không nghĩ tới!
Trình Diệp thở phì phò đứng dậy, quay người ngồi ở trước bàn trang điểm, hậu tri hậu giác phát hiện trên gương cũng có mấy chữ hỉ, bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, thuốc nhuộm đỏ đã có chút phai màu, nhòe dính vào trên gương, Trình Diệp giơ tay lau lau, dính rất chắc, cậu liền không động vào nữa.
Tiện tay sờ soạng mấy viên đậu phộng, móng tay vừa bấm hạt hồng hồng bên trong liền lộ ra, bỏ vào trong miệng, hơi khô, Trình Diệp nhai nhai, cảm thấy ăn cũng không quá ngon, lại ăn thêm mấy trái nhãn và hạt dưa, cuối cùng đem vỏ vứt vào trong thùng rác vỗ vỗ tay, ném một quả táo đỏ vào trong miệng.
Trên tủ đầu giường có hai hộp nhung màu hồng, vừa nãy Trình Diệp đã nhìn thấy, nhưng đến bây giờ mới nghĩ đến việc mở ra xem, lúc cậu mở cái thứ nhất tay còn có chút run, nhưng sau khi mở ra mới phát hiện là hộp rỗng, sắc mặt nhất thời đen thui.
666: "..."
Lúc mở hộp thứ hai Trình Diệp cũng có chút hờ hững, nhưng lần này bên trong đúng là có đồ vật.
Một chiếc nhẫn đơn giản màu trắng, không có kiểu dáng gì, chỉ là ở bên trong lòng nhẫn có dòng chữ, đầu ngón tay cậu sờ qua cảm nhận, Trình Diệp híp mắt cảm thụ một chút, không lật ra xem kỹ là chữ gì.
Cậu bỏ lại nhẫn vào hộp, ném hai cái hộp về lại tủ đầu giường.
Trình Diệp sợ hãi nói: "May mà lúc đó điều kiện không tốt nên không có để lại bức ảnh nào, nếu không nó sẽ thành bức ảnh cưới to đùng được treo ở đầu giường rồi, vậy thì quá..."
Cậu quay người lại, lập tức ngậm miệng.
Một cái khung ảnh nhỏ, bên trong không phải ảnh, mà là một bức tranh được phác họa.
Tay nghề người vẽ rất non, vẽ cũng không phải quá giống, nhưng nhìn chung vẫn nhận ra đó là Trình Diệp.
Trình Diệp hít sâu một hơi, đè nén tức giận hỏi: "Tôi nhìn yêu diễm như vậy hả?"
666 nhìn Trình Diệp trong khung ảnh với bờ vai nửa hở đầy đẹp đẽ, suy nghĩ có lẽ Dương Thịnh bị bỏ lại đã hậm hực rất nhiều năm, dù có thú vui ác liệt như vậy cũng không lấy làm lạ, cũng không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng một thấy Đại Diệp Tử với ánh mắt ai oán, lập tức chân chó nói: "Chính là chính là, Đại Diệp Tử rất có thần thái đàn ông, Dương Thịnh chỉ là người mới, không có năng lực còn muốn khiêu chiến độ khó cao."
Cho dù cậu không gật đầu đồng ý thành đôi chồng chồng với Lôi Tu, nhưng với tình hình hiện tại này, chẳng khác gì cặp chồng chồng rồi.
Lôi Tu cả ngày đều dùng ánh mắt buồn nôn người chết nhìn cậu, Trình Diệp sợ hãi trong lòng, thậm chí còn muốn móc mắt hắn.
666: "..." Sau khi trải qua thế giới tận thế Đại Diệp Tử càng ngày càng ác hơn rồi, động một chút là đòi móc mắt đập đầu người ta.
Mấu chốt là trước đây cậu chỉ nói miệng thôi, hiện tại... Nếu là không tận lực che giấu, sự tàn nhẫn trong ánh mắt đều sắp ngưng tụ thành thực thể bay ra ngoài rồi kìa.
Tâm lý cậu như có một ngọn lửa đang kêu gào được phát tiế ra ngoài.
Trình Diệp suy tính xem nên làm sao để ít tiếp xúc với Lôi Tu, quay qua liếc nhìn hắn một cái, cầm bát đi ra ngoài, lại chui vào thùng gỗ đi tắm, quay người nhìn thấy Gallon ở nhà cách vách.
Gallon là một đứa trẻ mười một tuổi, đen đúa gầy gò, nhưng nhìn qua còn cường tráng hơn Trình Diệp, hết cách rồi, ai bảo nguyên chủ trước đây đã thương tổn đến căn cơ, bởi vì khi còn bé không được ăn cơm, lớn lên thiếu mất 5cm.
666: "..." Đứa nhỏ này mới mười một tuổi, vừa trùng hợp cao hơn cậu 10cm.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại: "Mày đang suy nghĩ gì đó?"
666 kinh hãi, nó thậm chí hoài nghi Trình Diệp có thể nghe được suy nghĩ của nó, vội vã phủ nhận: "Tôi không có, tôi không phải, tôi không suy nghĩ gì hết!"
Trình Diệp không quan tâm đến nó nữa, nhìn về phía Gallon ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, hướng về phía đối phương ngoắc ngoắc tay: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ, sao lại tới đây?" Người nơi này đa số đều không có hoạt động giải trí, thậm chí vì thiếu điện mà buổi tối cũng không thể bật đèn, ngoại trừ đi ngủ sớm thì cũng không còn gì để làm.
Trình Diệp sờ sờ người, tìm ra một quả màu đỏ đỏ, đưa cho đứa nhỏ còn cao hơn cả mình: "Ăn đi."
Đứa nhỏ vui vẻ ra mặt, lại có chút giãy dụa: "Thôi Diệp Tử ca giữ lại ăn đi."
Trình Diệp xoa xoa đầu của nhóc: "Trẻ còn mới thích ăn vặt, Diệp Tử ca đã lớn rồi không thích ăn nữa!" Trái cây kia được gọi là chu quả, sinh trưởng ở rìa rừng rậm ma thú, chua chua ngọt ngọt, là đồ ăn vặt mà những đứa trẻ ở đây thích ăn nhất, nhưng bởi vì hái quá nguy hiểm, cho nên rất ít đứa trẻ vì muốn ăn mà mạo hiểm đi hái.
Trình Diệp là tiện đường lúc đi hái thuốc hái vài quả, mùi vị khá giống cà chua bi.
Gallon vội vàng cẩn thận nhận lấy, lấy thuốc từ trong lồng ngực ra: "Anh của em kêu em đưa cho anh."
Anh trai của Gallon là giống đực hai mươi ba tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo có chút khờ khờ, đối xử với nguyên chủ rất tốt, thường xuyên tại thời điểm nguyên chủ sắp chết đói mà cho 'cậu' đồ ăn.
Loại thuốc này đại khái là dùng để chữa trị cơ thể bị tổn thương bởi phóng xạ do đào khoáng thạch, Trình Diệp suy nghĩ một chút, trực tiếp nhận lấy.
Trước đây nguyên chủ đã nợ không ít nhân tình, khoản nợ nhiều đến mức không thể trả nổi, cậu đứng dậy: "Em chờ một chút, hôm nay lúc anh đi rừng rậm ma thú hái thảo dược thì nhìn thấy một con thỏ."
Gallon nghiêng đầu: "Thỏ?"
Trình Diệp gật gật đầu: "Đúng vậy, nó tự nhiên lao ra đâm vào thân cây, dọa anh hết hồn, còn đâm rơi mấy quả chu quả."
Gallon: "... con thỏ đó bị sao vậy?"
666: "..." leo cây... bắt thỏ?
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Anh cũng không biết, nhưng mà nó đâm đầu vào cây mà chết, anh liền đem nó về, anh cũng không ăn, em lấy về cho anh em làm ăn đi, đến lúc đó cho anh ít thịt băm để nấu chào là được."
Gallon đã chảy nước miếng tới cằm rồi: "Như vậy không tốt lắm đâu, Diệp Tử ca, anh thật vất vả mới nhặt được một con thỏ, vẫn là giữ lại cho mình ăn đi."
Trình Diệp thần bí cười cười: "Không sao, hai ngày nữa anh lại qua bên kia nhìn, nói không chừng lại có thể đợi được một con thú 'trầm cảm' muốn đi tự tử."
Gallon: "..."
Trình Diệp nhìn Gallon nắm tai thỏ trở về nhà, nhún vai một cái nhỏ giọng lầm bầm: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao các người có thể ăn thỏ thỏ, để ở chỗ tôi tôi sẽ giữ lột da lóc xương nó, đương nhiên là ăn sẵn vẫn tốt hơn."
Nghĩ đến trước đây cậu đều một rọc xuống, trực tiếp đào một khối thịt mềm ở ngay bụng rồi nướng lên ăn, còn lại xương cốt và da lông đều ném đi, đặc biệt lãng phí.
Trình Diệp sờ sờ cằm, có lẽ lần sau cậu có thể thử đem con mồi về để anh trai của Gallon xử lý, xương cốt có thể nấu canh, da lông nghe nói còn có thể làm thành đệm giường, kém nhất cũng có thể làm thành chăn, cậu đã ngủ trên đá gần nửa năm rồi, khó chịu muốn chết.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn có hơi ngốc, rất dễ lừa.
Nói rồi khóe môi cậu nở ra một nụ cười bại hoại, quay người tiến vào sơn động.
Gallon sau khi trở về, Anh trai Bố Lí nhìn con thỏ béo, con ngươi đều sắp trừng ra ngoài, liền đứng lên: "Em con thỏ này ở đâu ra vậy?"
Gallon nhìn Bố Lí, nói: "Diệp Tử ca nói là nó tự sát."
Bố Lí: "..." Hắn ta kiểm tra một phen, đúng là trên trán con thỏ có vết trầy, vết thương rất nghiêm trọng, xương đầu đều vỡ vụn, chẳng trách có thể đâm rớt vài trái chu quả.
Cho nên... con thỏ này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Bố Lí nhìn bộ dáng thèm thuồng của em trai nhà mình, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Sao em lại lấy thứ quý như thế?!"
Gallon nuốt nước miếng một cái, ủy khuất nói: "Nhưng mà, Diệp Tử ca nói, sau này có thể sẽ cần anh giúp nhiều! Anh nói muốn cố hết sức trợ giúp Diệp Tử ca, nên em mới cầm về."
Bố Lí: "..." Nhóc con xui xẻo!
... ...
Trình Diệp trở lại sơn động, còn chưa kịp ngồi xuống liền nghe thấy ngoài cửa có người gọi cậu.
Lôi Tu cảm thấy âm thanh hết sức quen thuộc, cũng rất thiếu đánh, chậm rãi nheo mắt lại.
Trình Diệp không nhìn thấy sóng lớn mãnh liệt nơi đáy mắt hắn, đứng dậy đi mở cửa, nói là cửa, kỳ thực còn không có khung cứng cáp, lảo đà lảo đảo, Trình Diệp luôn sợ một cơn gió mạnh thổi qua cũng làm cửa này đổ xuống.
Bố Lí mang theo con thỏ đứng ở cửa, nhìn thấy Trình Diệp gương mặt vốn dĩ có chút hàm hậu trong nháy mắt trở nên trầm lại, hắn ta nhếch miệng nửa ngày đều không nói ra được bản thân muốn tới đây làm gì.
Trình Diệp nghiêng người: "Vào uống ly trà nóng đi, bên ngoài gió lớn."
Bố Lí vốn không muốn vào, nhưng nghe thấy lời này, tầm mắt lại nhìn thân thể đan bạc của Trình Diệp, đánh giá một phen, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, luống cuống đứng đó, sau khi nhìn thấy Lôi Tu đang nằm, đáy mắt lộ ra một tia chiến ý, nhưng ngay lúc Trình Diệp nhìn sang trong nháy mắt địch ý này liền biến mất.
Mặt của hắn ta rất hồng, thậm chí tai và cổ cũng hồng, may là trong sơn động ánh sáng rất yếu, không ai phát hiện, Bố Lí nghĩ như vậy, hầu kết giật giật lên xuống.
Trình Diệp nhìn thấy con thỏ trong tay hắn ta, liền biết mục đích Bố lí đến đây, cười cười: "Tôi không phải đã nói với Gallon rồi sao, sao anh lại mang thỏ sang đây?"
Bố Lí một mặt nghiêm nghị: "Không được, cậu cũng phải bồi bổ thân thể."
Trình Diệp kéo ra một vệt cười khổ: "Bố Lí ca, thân thể tôi tôi hiểu rất rõ, tôi căn bản không chịu nổi quá nhiều đồ bổ, nói không chừng sẽ bạo thể mà chết."
Bố Lí sững sờ, cả khuôn mặt đều trở nên căng thẳng.
Trình Diệp cười cười, không phản đối nói: "Không sao, hiện tại tôi đang nghiên cứu dược liệu, nói không chừng có thể làm ra dược thiện, cải thiện thể chất của tôi, cho dù cải thiện không được, ăn rau cùng với những loại động vật bình thường cũng được."
Thế giới này cũng là có loài động vật giống ở địa cầu, chỉ là trong thịt không chứa sức mạnh, cho nên rất ít người ăn, ma thú vào mùa đông thường sẽ săn những loài động vật này để lót bụng.
Bố Lí nhìn khuôn mặt Trình Diệp giả bộ thoải mái tươi cười, có chút đau lòng, lúng ta lúng túng nói: "Vậy, vậy sao cậu còn mang về thêm một người nữa?"
Trình Diệp quay đầu nhìn Lôi Tu một chút, phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn cậu và Bố Lí nói chuyện, đối diện với cặp tươi cười kia, cậu đáp lại bằng một nụ cười, hướng về phía Bố Lí nói: "Cho nên Bố Lí ca xử lý xong, tùy tiện cho tôi chút thịt là được rồi, một mình anh ấy cũng không ăn được bao nhiêu, nếu để lâu cũng lãng phí!"
Bố Lí nắm chặt nắm đấm: "Tôi có thể giúp cậu chế thành thịt khô."
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Thôi bỏ đi, Gallon cũng rất lâu rồi không được ăn thịt đúng chứ, lần sau tôi lại đi thử vận may, nói không chừng tôi còn có thể bắt thêm được vài con thỏ."
"Đừng!" Bố Lí vội vàng ngăn cản cậu, cuống cuồng nói, "Chỗ đó rất nguy hiểm, không phải bất đắc dĩ không nên đi."
Trình Diệp gật đầu "Được, tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ không đi vào, anh yên tâm đi, lại nói gần đây tôi phát hiện được một loại thảo dược, có thể tạm gây mê ma thú cấp thấp, có tác dụng rất lớn đối với thỏ hoặc chuột biến dị."
Cậu cũng đã nói như vậy rồi, Bố Lí cũng không khuyên tiếp nữa, chỉ là trước khi rời đi mạnh mẽ trừng Lôi Tu một cái, muốn nói lại thôi, mang theo thỏ liền đi trở về.
Trình Diệp thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán.
Bố Lí thích nguyên chủ thật lòng, cho nên rất hiểu tính cách của nguyên chủ, lúc Trình Diệp mới vừa xuyên không đến đây, hắn ta còn từng hoài nghi thân phận của Trình Diệp, nhưng bởi vì trước đây vùng mỏ bất ngờ nổ tung, làm nguyên chủ xém chết, tuy rằng không bị thương nhưng rõ ràng bị giật mình, tính cách phát sinh chút biến hóa, nên là có thể thông cảm được, cho nên Bố Lí cũng là không truy cứu tiếp nữa.
Chỉ nghĩ Trình Diệp là người đã xém chết qua một lần, cho nên thái độ đợi với chuyện sinh tử khác đi.
Mà mỗi lần đối mặt với hắn ta, Trình Diệp vẫn có áp lực rất lớn.
Đặc biệt là một người có tạng người lớn như vậy đứng trước mặt mình, Trình Diệp mỗi lần đều buồn lo vô cớ suy nghĩ nếu đối phương không cẩn thận ngã xuống có khi nào sẽ đè chết cậu hay không.
... ...
Lúc Trình Diệp trở về sau khi tiễn Bố Lí đi, nhìn thấy Lôi Tu đang trừng trừng nhìn mình chằm chằm, cậu tê hết da đầu, theo bản năng lùi về phía sau một bước: "Làm sao vậy?"
Lôi Tu hơi có chút ai oán mà nói: "Thật vất vả mới kiếm được ít thịt, cậu cứ như vậy mà đưa cho người khác?" Cái gì gọi là ăn không được bao nhiêu, chỉ cần là Trình Diệp mang về, có bao nhiêu hắn cũng có thể ăn hết, nổ bụng đến chết cũng không muốn đưa cho những người khác.
Huống chi hắn hiểu rất rõ, đây chính là ma thú, thịt ma thú có thể khôi phục một phần sức mạnh khô cạn trong cơ thể hắn.
Tuy rằng hắn không hoàn toàn tức giận vì không được ăn con thỏ kia, nhưng —— Trình Diệp coi trọng thằng ngốc kia hơn hắn, điều này làm cho hắn rất không vui.
Hắn muốn khôi phục thật nhanh, không có sức mạnh làm cho hắn không có cảm giác an toàn.
Trình Diệp xì xì cười ra tiếng: "Tôi còn tưởng anh có chuyện gì, nguyên lai là muốn ăn thịt ."
Lôi Tu: "..."
Trình Diệp rửa tay một cái, sắp xếp giường chiếu cho bản thân: "Đưa cho Bố Lí ca, hắn có thể lột da, có thể bán nó với giá tốt, tôi không phải đã nói với hắn là sau khi xử lý thì mang một ít thịt đến cho anh sao."
Đôi mắt Lôi Tu như tia laser quét qua người Trình Diệp: "Tôi cũng có thể xử lý ma thú."
Trình Diệp kinh ngạc, sau đó liền bình thường trở lại, cho dù mất trí nhớ, bản năng sinh hoạt cũng vẫn còn, cậu thấy Lôi Tu liền biết không phải là người bình thường, nói không chừng trước đây thường bắt giết ma thú, là người chiến sĩ, chỉ là xử lý ma thú thôi, đương nhiên là chuyện hạ bút thành văn.
Trình Diệp suy nghĩ một chút: "Vậy cũng tốt, lần sau tôi muốn vẫn còn muốn đi nhặt thỏ, nếu nhặt được tôi liền để anh làm, hiện tại thân thể anh còn chưa khỏe, dưỡng bệnh mới là quan trọng nhất."
Rõ ràng trên mặt Trình Diệp là sự qua loa, Lôi Tu há há mồm, lại nhìn thấy Trình Diệp đã nằm xuống, thậm chí nhắm mắt lại, giận dỗi lại không có chỗ phát tiết, nhưng cũng không nỡ gọi đối phương, thực sự là —— bị đè nén đến tức cái mình.
Thân là một á thư, tùy tùy tiện tiện mang giống đực về nhà, bây giờ lại còn đêm hôm khuya khoắt mời giống đực khác vào nhà nói chuyện, cậu có hiểu cái gì gọi là —— tránh hiểu lầm hay không.
Lôi Tu bực mình, xong lại quên mất chính hắn là một giống đực tùy tiện được mang về ở vế đầu kia, mà đêm khuya khuya khoắt mời giống đực khác vào nhà cũng là vì trong nhà đã có giống đực là hắn, lại thêm một giống đực nữa cũng không nhiều.
Lôi Tu một bên tức giận, một bên quan sát Trình Diệp.
Trình Diệp là một á thư rất tiêu chuẩn, làn da trắng nõn thân hình gầy yếu, bất quá so với lần đầu tiên hắn gặp thì cậu trông đã khỏe mạnh hơn nhiều, chính là vòng eo vẫn quá mức tinh tế, tướng mạo đẹp đẽ, hắn không nhớ ra được bản thân trước đây đã từng gặp á thú hay á thư hay chưa, nhưng ở trong lòng hắn, hắn yêu thích loại hình giống Trình Diệp.
Không, phải nói là, hắn thích Trình Diệp.
Thế nhưng, hình như Trình Diệp bởi vì từ nhỏ đã phải hối hả ngược xuôi để lấp đầy bụng, mọi thứ liên quan đến kiến thức đều rất nửa vời, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa biết yêu.
Cậu bây giờ đã mười sáu tuổi, chừng hai năm nữa là phải nghênh đón kỳ động dục đầu tiên trong đời, cậu khẳng định không có tiền mua thuốc ức chế, đến lúc đó ——
Con ngươi Lôi Tu chuyển động, khóe miệng nhếch lên một độ cong thẹn thùng, nhưng nghĩ đến tên giống đực to như còn gấu kia, gương mặt hắn trong nháy mắt liền trở nên nghiêm nghị, đôi mắt tràn ra sát khí.
Cái tên Bố Lí kia nhất định cũng coi trọng Trình Diệp, trước khi kỳ động dục của Trình Diệp đến, nếu như hắn không nắm chặt cơ hội để Trình Diệp hiểu rõ lòng hắn, vậy thì hắn toang rồi.
Dù sao, đối phương cũng không bằng mình, nhưng hắn ta lại là thanh mai trúc mã của Trình Diệp, nhiều năm như vậy dù sao cũng đã tích lũy ra một chút tình nghĩa.
Trình Diệp vốn là không biết yêu, nếu Trình Diệp bởi vì không muốn thương tổn hắn ta, lung tung đáp ứng con gấu kia tìm phối ngẫu, vậy hắn thật sự sẽ khóc ròng mất.
... ...
Giữa trưa ngày hôm sau, Gallon liền bưng một bát thịt lớn lại đây, đứa nhỏ bước đi không thèm nhìn đường, một đôi mắt tròn xoe đều phải dính vào bát thịt, không ngừng mà hút nước miếng.
Bây giờ là lúc ăn cơm, nghĩ đến Bố Lí mới vừa xử lý xong liền kêu Gallon mang thịt qua đưa cậu ngay, đứa nhỏ còn chưa kịp ăn gì!
Trình Diệp cười híp mắt nhận lấy, vừa vặn đưa cho Gallon đôi đũa: "Gallon, em cũng ngồi xuống ăn đi."
Gallon rất ngượng ngùng gãi đầu: "Không, không được, trong nhà vẫn còn, em trở về sẽ ăn, anh em có nói, con thỏ kia rất lớn, em và anh em có thể ăn rất nhiều ngày, anh em còn làm thịt phơi khô, chờ làm xong sẽ đem đến cho Diệp Tử ca."
Con thỏ mặc dù lớn, nhưng lượng thức ăn của giống đực rất lớn, nói có thể ăn được nhiều ngày thì có hơi quá.
Trình Diệp biết Bố Lí sẽ không bạc đãi cậu, trái lại còn lo cậu ăn không đủ no mà không chưa lại bao nhiêu thịt ở nhà, nhìn phần thịt đầy bát đủ cho hai người ăn, nên cậu muốn giữ Gallon lại ăn.
Gallon suy nghĩ trong lòng là không thể ăn không thể ăn, nhưng cuối cùng lằng nhà lằng nhằng vẫn không thể từ chối, không tự chủ ngồi xuống, tuy rằng nhóc ăn không nhiều thịt, nhưng nhiều vô số gộp lại cũng coi như được lửng dạ, sau khi trở về hẳn là sẽ không phải cướp thịt với anh nhóc, sau khi ăn xong mới trở về.
Gallon nói tiếng cảm ơn, rồi như một làn khói chạy đi.
Trình Diệp nhìn bóng lưng biến mất nhanh như chớp của nhóc, thu tầm mắt lại ăn bữa ăn của mình.
Hai ngày nay dưới sự trợ giúp của 666, cậu tìm thấy không ít thực vật có thể cải thiện bữa ăn, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống, nhờ vậy mà cậu cũng dần mập lên.
Lôi Tu nhìn cậu và Gallon đưa đẩy, suy tư, còn có chút chua xót.
Hắn biết Trình Diệp có hơi hướng nội, nói chuyện với hắn vẫn còn có chút câu nệ, nhưng đối với con gấu dốt nát và nhái con nhà kế bên lại rất tự nhiên và thân mật, khiến hắn nhìn thấy rất không thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Diệp từ bên cạnh lấy ra một cái túi, từ bên trong móc ra mấy hạt nho nhỏ.
Lôi Tu nhìn này mấy hạt này, ánh mắt lóe lên một vệt sáng, bật thốt lên: "Đậu mê muội?"
Trình Diệp sững sờ: "Anh biết cái này sao?"
Lôi Tu suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Tôi không biết, chỉ là phản ứng theo bản năng."
Trình Diệp gật đầu: "Vậy sao, anh hạt này là đậu mê muội sao." Cậu ngại ngùng cười cười, "Lần trước tôi phát hiện chuột biến dị ăn hạt này xong sẽ lăn ra ngủ, lúc đó tôi còn tưởng nó giả bộ ngủ, không dám đi tới, sau đó mới phát hiện là do hạt này mà nó mới lăn ra ngủ."
Cậu hưng phấn, hai mắt tỏa ra hào quang: "Nếu như tôi có thể lợi dụng hạt này để làm ma thu ngủ say, sau này sẽ có rất nhiều chuột biến dị để ăn."
Lôi Tu nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần hưng phấn của cậu, cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu thật là lợi hại, còn rất thông minh."
Trình Diệp được hắn khen có hơi ngại ngùng, chôn đầu thật sâu, nhưng tai cậu lại đỏ ửng, rất là đáng yêu.
Lôi Tu vốn không muốn cậu đi mạo hiểm, nhưng để cậu nghiên cứu đồ làm ma thú lâm vào hôn mê cũng hay, như vậy cậu sẽ không có thời gian đi vào rừng rậm ma thú, huống hồ, nếu quả thật may mắn nghiên cứu ra có thể bắt ma thú bằng cách này, thân thể của hắn cũng có cách để khôi phục nhanh hơn, đến lúc đó hắn có thể đi rừng rậm ma thú, thuận tiện thử xem bản thân có thể giết ma thú hay không.
Hắn luôn cảm thấy trong thân thể có một luồng sức mạnh kỳ dị, sức mạnh này bàng bạc mạnh mẽ, đủ để hắn dễ dàng giết chết một ma thú cấp thấp.
Hắn hết sức chăm chú nhìn Trình Diệp, không đem chuyện này nói cho đối phương biết. Cậu vẫn cảm thấy hắn là quý tộc, không thể mạo phạm, cho nên vô tình hay cố ý đều mở ra khoảng cách giữa hai người, sợ bị hiểu lầm là muốn bám cành cao dường.
Nếu như hắn nói cho cậu biết hắn có sức mạnh này, đứa nhỏ này chẳng phải sẽ cách xa hắn tám thước sao, sẽ nghĩ hắn và cậu cả đời này đều không thể chung đường!
Không gian trở lại, lúc 666 nói cho Trình Diệp biết, Trình Diệp ngẩn người một chút, gật gật đầu, đến trưa hôm sau mới tiến vào không gian xem xét một phen.
Không gian có thể thông qua tinh hạch và ngọc thạch phẩm chất cao để thăng cấp, Dương Thịnh sợ là đã đưa không ít vào đây, hiện tại không gian chứa linh khí nồng nặc, sinh cơ bừng bừng, ngoại trừ hoàn cảnh xuất sắc, vật còn sống cũng rất đáng giá.
Bên trong đã có một nông trường nhỏ, ruộng lúa mạch xanh mượt, gà vịt dê bò phân chia ở những khu vực khác nhau, còn nào con nấy béo mập.
Trình Diệp trực tiếp đi qua, đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra liền thấp giọng chửi tục.
Dương Thịnh đem căn phòng này bố trí thành phòng tân hôn! Mọi thứ đập vào mắt cậu đều là màu đỏ, thậm chí trên tường còn dán một ông cụ cầm thiệp cưới, trên trần nhà cũng treo lồng đèn đủ mọi màu sắc, lồng đèn đã khô quắt, nhưng mơ hồ còn có thể phân biệt ra có chữ Trình Diệp phía trên, cùng với chữ hỉ đỏ chói ở đầu giường.
Trên chăn cũng có một chữ hỉ thật to, ngay cả ráp trải giường và vỏ gối cũng vậy, thậm chí còn thêu long phượng và uyên ương, trên chăn tung đầy táo đỏ, long nhãn, đậu phộng và hạt dưa, mặt Trình Diệp tối sầm lại, ở giữa phòng xoay một vòng, mở cái tủ mà vẫn còn nguyên vẹn khi hai người còn ở cùng nhau, một nửa trong đây đều là quần áo màu trắng, mà nửa kia, Trình Diệp nhận ra tất cả đều là quần áo theo phong cách của Dương Thịnh.
Quần áo màu đen nhàn nhã, còn có mấy bộ chính trang (*), xem ra trước khi Dương Thịnh chết, tận thế... đã kết thúc.
(*) Chính trang: là những bộ đồ lịch sự, nghiêm tức như vest đồ đó.
Cậu như đột nhiên nhớ tới điều gì, hốt hoảng ngồi xổm xuống, mở ra ngăn tủ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy mấy xấp quần lót, có quần cỡ nhỏ của cậu, còn có quần rất lớn, mấu chốt chính là —— có một cái quần lót màu trắng bị quấn bởi một cái quần lót màu đen, lẫn vào nhau.
Trình Diệp: "..." Nhân tài!
666: "!" Không nghĩ tới thật là không nghĩ tới!
Trình Diệp thở phì phò đứng dậy, quay người ngồi ở trước bàn trang điểm, hậu tri hậu giác phát hiện trên gương cũng có mấy chữ hỉ, bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, thuốc nhuộm đỏ đã có chút phai màu, nhòe dính vào trên gương, Trình Diệp giơ tay lau lau, dính rất chắc, cậu liền không động vào nữa.
Tiện tay sờ soạng mấy viên đậu phộng, móng tay vừa bấm hạt hồng hồng bên trong liền lộ ra, bỏ vào trong miệng, hơi khô, Trình Diệp nhai nhai, cảm thấy ăn cũng không quá ngon, lại ăn thêm mấy trái nhãn và hạt dưa, cuối cùng đem vỏ vứt vào trong thùng rác vỗ vỗ tay, ném một quả táo đỏ vào trong miệng.
Trên tủ đầu giường có hai hộp nhung màu hồng, vừa nãy Trình Diệp đã nhìn thấy, nhưng đến bây giờ mới nghĩ đến việc mở ra xem, lúc cậu mở cái thứ nhất tay còn có chút run, nhưng sau khi mở ra mới phát hiện là hộp rỗng, sắc mặt nhất thời đen thui.
666: "..."
Lúc mở hộp thứ hai Trình Diệp cũng có chút hờ hững, nhưng lần này bên trong đúng là có đồ vật.
Một chiếc nhẫn đơn giản màu trắng, không có kiểu dáng gì, chỉ là ở bên trong lòng nhẫn có dòng chữ, đầu ngón tay cậu sờ qua cảm nhận, Trình Diệp híp mắt cảm thụ một chút, không lật ra xem kỹ là chữ gì.
Cậu bỏ lại nhẫn vào hộp, ném hai cái hộp về lại tủ đầu giường.
Trình Diệp sợ hãi nói: "May mà lúc đó điều kiện không tốt nên không có để lại bức ảnh nào, nếu không nó sẽ thành bức ảnh cưới to đùng được treo ở đầu giường rồi, vậy thì quá..."
Cậu quay người lại, lập tức ngậm miệng.
Một cái khung ảnh nhỏ, bên trong không phải ảnh, mà là một bức tranh được phác họa.
Tay nghề người vẽ rất non, vẽ cũng không phải quá giống, nhưng nhìn chung vẫn nhận ra đó là Trình Diệp.
Trình Diệp hít sâu một hơi, đè nén tức giận hỏi: "Tôi nhìn yêu diễm như vậy hả?"
666 nhìn Trình Diệp trong khung ảnh với bờ vai nửa hở đầy đẹp đẽ, suy nghĩ có lẽ Dương Thịnh bị bỏ lại đã hậm hực rất nhiều năm, dù có thú vui ác liệt như vậy cũng không lấy làm lạ, cũng không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng một thấy Đại Diệp Tử với ánh mắt ai oán, lập tức chân chó nói: "Chính là chính là, Đại Diệp Tử rất có thần thái đàn ông, Dương Thịnh chỉ là người mới, không có năng lực còn muốn khiêu chiến độ khó cao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.