Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chương 10: chương 10

Liễu Liễu Là Ta

22/10/2013

Dùng ánh mắt vĩnh biệt nhìn bọn Hạ Kỳ, Trần Hi âm thầm thở dài một cái, họa thủy, Khương Sâm chính là một họa thủy.

Nhìn bọn Hạ Kỳ còn giơ tay ra hiệu động viên cô cố lên. Đùa gì thế, họ chẳng lẽ cho là cô có thể cùng cái tên Khương Sâm thần kinh này phát sinh chuyện gì sao?

Khương Sâm so với Doãn Triệt cũng không khá hơn chút nào, cho đến bây giờ, Trần Hi biết được ưu điểm duy nhất của hắn, chính là không đào hoa như Doãn Triệt.

Chỉ là Trần Hi cảm giác, Khương Sâm không đào hoa nguyên nhân chủ yếu là hắn vẫn chưa tìm ra một người phụ nữ có thể tương xứng với hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Hi không nhịn được muốn xì mũi coi thường, trình độ tự mãn của hắn quá cao, nên không thể tim ra người làm cho hắn cảm thấy xinh đẹp ngang hàng với mình.

Thậm chí cô còn nhớ năm năm sau Khương Sâm vẫn còn độc thân.

Cô cảm thấy Khương Sâm nên học tập Đông Phương Bất Bại, bất đắc dĩ cũng có thể mỗi ngày sống qua ngày với chính mình trong gương.

“Cô không có gì để nói sao? ” Thấy Trần Hi vẫn không chú ý đến mình, Khương Sâm không khỏi lên tiếng nhắc nhở cô sự tồn tại của mình.

“Hả?” Trần Hi nhìn Khương Sâm một chút, phát hiện hình như mình vừa mới tái phạm sai lần, ở chỗ này chỉ còn lại hai người, lý ra cô phải chú ý hắn hơn mới đúng, thế nhưng cô lại lơ là.

Cô miễn cưỡng làm cho mắt mình ra vẻ sùng bái sáng rỡ, hi vọng như vậy có thể để cho hắn cảm thấy thoải mái một chút, không cần xuống tay quá nặng.

“Không có, sự thật không phải vậy.” Trần Hi nhìn lướt qua cái trán sưng đỏ của Khương Sâm, dường như đúng là nặng thật đấy! “Tôi thật sự không nghĩ tới nó có thể bay xa như vậy, nếu là biết anh đến, tôi chắc chắn sẽ không ném nó.”

Khương Sâm đợi cô chú ý chuyển hướng nhìn sang mình, nhưng không nói gì, hắn lại đem gương xem xét trán của mình, Trần Hi cảm giác có chút nhức đầu. Đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao. Chuyện bây giờ cũng đã bại lộ, hiện tại cô chỉ ước gì đao này nhanh một chút rơi xuống, cô cũng thật muốn chết sớm đầu thai sớm, không đúng không đúng, là chết sớm siêu độ sớm, cũng không đúng. . . . . . Tựa hồ dùng câu nào hình dung cũng không đúng.

Nhưng hiện tại cô cũng không nghĩ ra lấy cái gì để so sánh tình trạng bây giờ, gây thương tích cho gương mặt của Khương Sâm, khác nào muốn lấy đi tính mạng hắn, mà muốn lấy đi tính mạng hắn không phải giống như tự hủy hoại sinh mệnh mình sao!

“Cái đó, haizz. . . . . .” Trần Hi cẩn thận từng li từng tí kêu Khương Sâm một tiếng, thấy sắc mặt Khương Sâm không tốt nhìn mình. Trần Hi cười khan mấy tiếng.”Anh xem, anh nói gì đi chứ!”

“Nói chuyện?” Khương Sâm nhăn mày, hắn vừa nhìn lại vết thương trên mặt mình, thật đau lòng, hắn vốn rất đẹp trai hoàn mỹ nha!

Trần Hi đưa tay chỉ chỉ cái trán hắn, lại buông tay xuống, gương mặt tươi cười nói. “Anh xem, xử lý như thế nào, chúng ta thảo luận đi.”

“Thảo luận?” Khương Sâm hé mắt, hắn cũng bắt chước Trần Hi cùng nhau nở nụ cười, cười không chút dối trá. Hắn càng cười, Trần Hi càng thấy tim lạnh giá, đây là điềm báo bệnh tâm thần muốn phát tán đây. “Cô nói tôi nên xử lý cô thế nào, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào dám chạm qua mặt tôi, đụng đến gương mặt tôi chỉ có một cách là lên thiên đường”.

Trần Hi hiểu những lời này của Khương Sâm. Nhưng suy nghĩ một chút, Khương Sâm không lớn hơn Doãn Triệt bao nhiêu, mà mẹ Doãn Triệt lại là chị của hắn. Vậy thời điểm hắn được sinh ra thì cha mẹ hắn chắc cũng già lắm rồi, thật may là hắn chưa nói xuống địa ngục, nếu không Trần Hi thật không biết cha mẹ hắn có thể hay không mà sống dậy tìm hắn, cũng may là mẹ Doãn Triệt vẫn còn sống.

Cô cũng không tin, khi Khương Sâm còn nhỏ, mẹ Doãn chưa từng đụng chạm qua gương mặt hắn, xem ra độ xác thực trong lời nói của hắn giảm đi không ít.

“Ha ha. . . . . .” Trần Hi cười khan hai tiếng.

“Cô cười cái gì, chẳng lẽ cô lại hi vọng tôi đại nhân đại lượng không chấp nhặt với phụ nữ, cứ như vậy thả cô đi sao?” giọng nói Khương Sâm tràn đầy giễu cợt.

“Tôi biết anh đại độ nhất rồi, anh làm ăn buôn bán lớn như vậy, nhất định là một người rất tốt” nịnh hót lúc này không cần thì còn đợi đến bao giờ, Trần Hi thuận thế xuống nước.

“Hahaha. . . . . .” Khương Sâm nhìn thẳng vào mắt Trần Hi đang nở nụ cười, hắn đột nhiên phát hiện, trên trán sưng đỏ tựa hồ không có đau đớn như vậy. Ngược lại thấy cô gái nhỏ to gan trước măt này còn rất thú vị.

Thấy Khương Sâm đột nhiên cau mày, Trần Hi nhất thời dừng lại, trong gian phòng bỗng yên tĩnh khác thường, nghe thấy chính mình cười ngây ngô, cô đột nhiên im tiếng, một hơi cắm ở cổ họng thiếu chú

t nữa làm cho cô bị sặc. Đã nói hắn là bệnh tâm thần, thật không tổn hại sự xưng hô này, tâm tình bất thường, Trần Hi oán thầm, nhưng mà trên mặt lại không dám biểu hiện ra.

“Tiểu Hắc. . . . . .” Khương Sâm hô một tiếng.

Trần Hi không dám thở mạnh, thời khắc mấu chốt đã đến.

“Mày làm gì đấy?” Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc đang giơ cao cái gạt tàn thuốc, bộ dạng muốn đập chếp người không cần đền mạng đây.



“Ông chủ, không phải ngài nói muốn đập lại mười lần sao?” Tiểu Hắc làm ra vẽ anh dũng hy sinh, giống như người bị đập là mình chứ không phải Trần Hi, ra tay đánh phụ nữ thật không đáng làm đàn ông, áp lực trong lòng hắn rất lớn.

“Để xuống, đập chết còn phải cầm cối xay thịt bầm thây để hủy chứng cứ, phiền toái quá. . . . . .” Lời nói này của Khương Sâm đi qua đại não Trần Hi, làm cô càng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ông chủ, ngài muốn tôi xử lý cô gái này thế nào?” Tiểu Hắc quơ quơ mấy ngón tay loạn xạ.

“Không phải mày đang tìm vú em cho tao sao, dùng cô gái này đi, tao muốn cô ấy làm vú em 24/24″ Khương Sâm cười gian trá.

Trần Hi âm thầm thở ra, lao động để trả nợ dù sao cô vẫn có thể làm được.

“Ha ha, Khương tiên sinh.” Trần Hi nhấc tay lên.

“Hả? Cô còn có ý kiến?” Khương Sâm nhíu mày.

“Không phài, chỉ là ban ngày tôi còn phải lên lớp” Trần Hi cười cười.

“Được rồi, trừ đi học ra, tất cả thời gian của cô đều là của tôi.” Khương Sâm nhìn nhìn đồng hồ nói,

“Cái đó. . . . . .” Trần Hi lại nhấc tay lên.

Khương Sâm lại nhíu mày.

“Vậy tôi có thể đi được chưa?” Trần Hi tươi cười.

“Có thể. . . . . .” Khương Sâm gật đầu một cái.

“A, đúng rồi. . . . . .” Trần Hi đi tới cửa, nắm chặt tay cầm cửa, cô đột nhiên phát hiện một chuyện, quay đầu lại nhìn về phía Khương Sâm định hỏi.

“Nếu như cô định hỏi thời hạn bao lâu, tôi sẽ nói cho cô biết là một vạn năm”. Khương Sâm lại nở nụ cười hồ ly.

Trần Hi trong lòng thầm nghĩ, hắn không chỉ có bệnh tâm thần, còn là một hồ ly tinh.

“Tôi chỉ là cảm thấy dáng dấp anh rất đẹp trai, nhưng là anh hình như khóa quần bị hư thì phải, bên trong anh mặc màu trắng à?” Bên ngoài Trần Hi cười cười nhưng trong lòng cô thật muốn cười vỡ bụng, kéo cửa sải bước đi ra ngoài.

Ngón tay Khương Sâm nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn ghế salon, cô gái này còn to gan trêu chọc hắn, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Hắc.

Ánh mắt Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm bụng dưới của Khương Sâm.

“Tiểu Hắc. . . . . .” Khương Sâm hô một tiếng.

“Dạ, ông chủ” Tiểu Hắc liền chuyển hướng nhìn lên mặt Khương Sâm.

“Mày mới vừa gọi tao là gì ấy nhỉ?” Khương Sâm nở nụ cười cao thâm khó lường.

“Là ông chủ!”

“Tên phục vụ lúc nãy đưa dấu vân tay đến gọi tao là gì?” Khương Sâm buông lỏng thân thể tựa vào trên ghế sa lon.

“Cũng là ông chủ!” Tiểu Hắc có chút không hiểu rốt cuộc Khương Sâm muốn hỏi gì.

“Cô gái lúc nãy gọi tao là gì?”Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc một chút.

“Là Khương tiên sinh!” Tiểu Hắc hoài nghi Khương Sâm không chỉ bị đập vào mặt mà còn bị thương ở đầu.

“Mày gặp qua cô gái này chưa?” Khương Sâm lại hỏi.

Tiểu Hắc lắc đầu một cái.



“Mày chưa từng gặp, tao cũng vậy, đoán thử xem làm sao cô ấy biết tao họ Khương?” Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc bừng tỉnh hiểu ra, cảm phục kêu lên một tiếng.

“Ông chủ ngài thật thông minh”. Tiểu Hắc nịnh nọt cười ha hả, Khương Sâm càng được thế kiêu ngạo, nuôi loại thuộc hạ này lúc buồn có thể chế thành thuốc nhàm chán mà sinh sống.

“Nhưng là, ông chủ. . . . . .”

Làm ông chủ ghét nhất chính là nghe từ “nhưng mà”, Khương Sâm cũng không ngoại lệ, gương mặt Tiểu Hắc ra vẽ khó xử.

“Có chuyện gì, nói. . . . . .” Khương Sâm thở dài, nghĩ lai nuôi thuộc hạ kiểu này cũng rất hao tâm.

“Trong đó của ngài thật sự là màu trắng…..” Tiểu Hắc chà chà hai bàn tay, đang định tìm cách khéo léo nói cho Khương Sâm biết, thật ra thì đúng là hắn quên kéo khóa quần lên.

Khương Sâm cúi đầu nhìn khóa quần của mình mở toang, đột nhiên nhớ ra lúc nãy trong phòng vệ snh chỉ lo nhìn cái mặt bị thương của mình, sau đó thì …

Hắn thề, hắn muốn giết chết cô gái này. . . . . . .

“Hắt xì. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Trần Hi liên tiếp nhảy mũi hai cái, cô suy nghĩ thật sự mình có cần thiết đi gặp bác sỹ xem có phải cảm lạnh rồi không, trong khoảng thời gian này liên tục bị nhảy mũi.

Ai. . . . . . Cô thở dài, đúng là đạo lý ghét của nào trời trao của ấy. Cô chỉ lo lắng ở quán bar gặp phải Doãn Triệt, không ngờ lại gặp ông cậu nhỏ của hắn, không biết lần này ông trời rốt cuộc có ý gì đây?

Vội vã chạy về trường học, Cuối cùng cô cũng canh được thời đểm bà dì lấy chìa khóa chuẩn bị khóa của ký túc xá mà vọt vào.

Sau khi vào phòng ngủ, thấy ba cô gái đều bình yên vô sự. Trần Hi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mọi người không có việc gì, xem ra hôm nay cũng không lỗ vốn rồi.

“Trần Hi, mi không sao chớ?” Hạ Kỳ nói chuyện, Trần Hi cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt của Hạ Kỳ tỏ vẽ quan tâm, không chỉ nhiều chuyện như trước đây.

“Không có việc gì, ta tốt vô cùng.”

“Mi. . . . . .” Hạ Kỳ còn muốn hỏi thêm gì đó.

“Dừng lại, có gì chờ sau này hãy hỏi.” Nếu để cho Hạ Kỳ tiếp tục tám chuyện, cô nghĩ chắc là không thể đi tắm được rồi

Rốt cuộc cũng thoải mái trở lại phòng ngủ, Trần Hi phát hiện Hạ Kỳ vẫn còn rối rắm ngây ngốc nhìn mình chằm chằm.

“Mi. . . . . . , thật xin lỗi ta không muốn chuyện xảy ra như vậy, Trần Hi, mi có phải muốn khóc thì cứ khóc ra đi.” thanh âm Hạ Kỳ mang theo tiếng khóc nức nở.

“Mi cũng là vì bảo vệ chúng ta mới như vậy, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. . . . . .” Tiểu Mai cùng Tiểu Diễm bên cạnh đồng loạt lên tiếng.

“Ta rất tốt, không có chuyện gì mà” Trần Hi không hiểu nhìn ba người bọn họ, cơ hồ đang đau khổ ôm nhau mà khóc.

“Mi không cần phải gạt bọn ta, chúng ta biết rồi, thật xin lỗi, đều là ta sai lầm, sau này không bao giờ dám tìm những người không đáng tin cậy trên mạng để quan hệ hữu nghị nữa, là bọn ta làm hại mi ….” Hạ Kỳ vẫn tiếp tục khóc.

“Mi rốt cuộc khóc cái gì, đùng khóc nữa, có gì thì nói rõ coi” Trần Hi gãi gãi đầu, lúc này đối mặt với Khương Sâm cô còn không rối rắm như bây giờ.

“Mi vốn là xử nữ mà, bây giờ lại bị tên đàn ông kia làm chuyện đó rồi, mặc dù dáng dấp hắn rất đẹp trai, nhưng dù sao đàn ông đẹp trai cũng không đáng tin, và lại còn nghe nói hắn biến thái nữa, bọn ta thực xin lỗi mi….Hạ Kỳ nức nở.

“Sư tổ à, hắn căn bản là không làm gì ta cả, chỉ là sau này ta phải làm giúp việc cho hắn thôi, về sau tan học ta phải đi làm công trả nợ rồi”.Trần Hi thở dài, cô thật khâm phục trí tưởng tượng trên mây của những cô gái này.

“Thật không?” Hạ Kỳ còn có chút không tin.

“So với trân châu còn thật hơn.” gương mặt Trần Hi tỏ vẽ bất đắc dĩ.

“Ta đã nói rồi mà, đẹp trai như thế nhất định là gay, bọn mi lúc này tin chưa. Bọn mi có thấy cái gã Hắc Hùng gì đó bên cạnh hắn không, nói không chừng Hắc Hùng với hắn chính là một cặp” . Hạ Kỳ lau mặt một cái, không thấy được một chút dấu vết nào là vừa mới khóc xong. Cô đang hả hê tực đắc cùng Tiều Mai và Tiểu Diệp khoác lác.

Trong đầu Trần Hi thoáng qua hình ảnh Khương Sâm đè Tiểu Hắc dưới thân, cô chợt giật thót mình, màn này quá kinh khủng đi. Cô nhìn lại ba cô bạn cùng phòng, đột nhiên cảm thấy mình hiểu được ý đồ của ông trời, khẳng định là thấy kiếp trước của cô chưa đủ khổ, nên muốn tiêu diệt cô lại lần nữa, chỉ có điều lần này ông trời thay đổi phương pháp, chắc là muốn sấm sét đánh chết mình đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook