Chương 70: chương 70
Liễu Liễu Là Ta
22/10/2013
Bời vì hôn mê trong thời gian ngắn sau khi Trần Hi tỉnh lại ba ngày đã có thể
xuất viện. Trong lòng cô vẫn băn khoăn, rốt cuộc thế giới nào mới là thật, nhưng
bất luận ở là ở cuộc sống nào cô cũng không muốn từ bỏ những người ở thế giới
kia.
Đối với hiện tại mà nói, cô có Doãn Triệt, có sự nghiệp thành công và những người thân ràng buộc.
Nhưng với thế giới kia, cô có Niếp Niếp, mặc dù chưa có sự nghiệp gì, nhưng cô vẫn không từ bỏ được đứa con gái của mình.
Vì thế Trần Hi rất rối rắm, m Trần Hi rối rắm lại trực tiếp ảnh hưởng đến Doãn Triệt.
Doãn Triệt cảm thấy rất kỳ quái, tại sao từ sau khi Trần Hi tỉnh lại, cô lúc nào cũng giống như mất hồn mất vía, tâm sự luôn nặng nề.
“Em thấy áo cưới này thế nào, anh đã cho người thiết kế riêng cho em đấy.” Doãn Triệt dẫn Trần Hi đi đến tiệm áo cưới, hôn lễ của hai người cũng đã được lên chương trình ngay trong ngày đó.
“Ừm. . . . . . Anh nói gì?” Trần Hi nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Em làm sao vậy, có thể nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?” Doãn Triệt đưa lễ phục cho nhân viên phục vụ bên cạnh, phất phất tay ý bảo cô ta lui ra.
“Không có việc gì, em cũng không biết nói sao, chỉ là cảm thấy có chút hỗn loạn.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt.
“Nếu không có gì, em thử áo cưới đi.” Doãn Triệt đẩy Trần Hi vào phòng thay quần áo, mình thì lại ghế ngồi chờ, tâm tình của anh cũng có chút phiền não, mọi người đều nói phụ nữ trước khi kết hôn luôn do dự, sẽ nghĩ đi nghĩ lại, có người cuối cùng lại không chịu kết hôn. Điều Doãn Triệt lo lắng chính là bên cạnh Trần Hi không có người nào là không tốt, Khương Sâm thì không cần phải nói, lại thêm ở đâu chui ra một Mike cứ như bạch mã hoàng tử.
Cũng không lâu lắm, Trần Hi mặc áo cưới đi ra, mặc váy cưới vào làm cô không thể không nghiêm túc quan sát lại cơ thể mình. Cô cũng đã từng trải qua một lần đám cưới, nhưng ký ức về thời gian đó không hề tốt đẹp gì, lần này cô rất nghiêm túc hy vọng có thể có được một lễ cưới ấm áp.
“Ngực của em sao lại nhỏ thế này, eo hình như cũng bị thu lại vài phân rồi.” Trần Hi chau mày, nằm viện ba tuần để lại di chứng quả không ít, cô gầy đi rất nhiều, nhìn thấy rõ nhất là vòng một, là phụ nữ, Trần Hi cũng không ngoại lệ hy vọng chỗ đó càng lớn càng tốt.
Nhìn thấy Trần Hi chú ý đến chi tiết của váy cưới, điều này làm Doãn Triệt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất chứng tỏ cô vẫn còn đang quan tâm.
Doãn Triệt từ tr
ên ghế đứng dậy, đi tới phía sau Trần Hi, anh đưa tay ôm eo cô, đặt cằm mình lên vai cô.
“Anh nghe nói có một bí quyết, rất nhanh có thể làm cho chỗ đó to hơn, có muốn thử một chút không?” Doãn Triệt vừa nói vừa thổi một làn khí nóng bên tai Trần Hi, làm cô cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Trần Hi rúc cổ, híp mắt, cố nhịn một cơn tê dại truyền tới.
“Đừng làm rộn, ở đây nhiều người như vậy, muốn ồn ào cũng phải đợi về nhà đã.” Những lời này của Trần Hi đúng như mong muốn trong lòng Doãn Triệt, anh khẽ cắn một cái lên tai cô, sau đó lại quay trở về ngồi trên ghế sofa.
Nhân viên phục vụ mỉm cười không nói gì, Doãn Triệt là trung tâm chú ý trong thành phố này, Trần Hi mặc dù không nổi tiếng như Doãn Triệt, nhưng chuyện của Trần gia cũng đã truyền ra ngoài, đôi nam nữ trước mắt này là ai, mọi người đều biết rõ.
Đã thấy qua nhiều cặp đến chọn áo cưới, nhưng một đôi hòa thuận ân ái nhu vậy khiến nhân viên phục vụ không ngừng hâm mộ.
Trần Hi cảm giác mặt mình đỏ rần cả lên, hành động vừa rồi của Doãn Triệt, làm cô cảm thấy rất ngượng với những người ở đây.
Sau khi thử áo cưới xong, hai người trở lại nhà của Doãn Triệt.
Điều này cũng khiến Trần Hi rất đau lòng, mỗi lần đẩy cửa phòng khách ra, cô luôn cảm thấy như Niếp Niếp đang ở bên trong.
Doãn Triệt không thích dáng vẻ này của Trần Hi, một tay anh ôm Trần Hi vào trong ngực, trực tiếp đi về hướng phòng ngủ chính. “Bây giờ chúng ta thực hành bí quyết đó thôi.”
Doãn Triệt đặt Trần Hi lên giường, thuận thế liền đè lên người cô.
Trần Hi biết Doãn Triệt muốn làm gì, cô nhìn anh một cách chăm chú. Tính lại thì Doãn Triệt cũng đã một tháng không làm chuyện này rồi, thời gian cũng thật không ngắn, cộng thêm mấy ngày này cô hay suy nghĩ lung tung mà không để mắt gì đến anh, Trần Hi cảm thấy cũng nên an ủi tâm tình anh một chút.
Doãn Triệt thuần thục cở bỏ y phục của Trần Hi, nhìn thấy nụ hoa trên đỉnh đồi đã cao vút, Doãn Triệt cúi đầu ngậm lấy, ra sức cắn mút.
Trần Hi nhắm mắt lại, hưởng thụ một trận tê dại truyền tới, cảm thấy chân mình đã bị Doãn Triệt tách ra, Trần Hi còn chưa kịp kêu lên, một vật tráng kiện đã đâm thẳng vào.
Bởi vì đã lâu không làm, hơn nữa hôm nay Doãn Triệt lại gấp gáp, Trần Hi còn chưa chuẩn bị xong, cô cảm thấy nơi đó có chút đau.
Trần Hi đưa tay nện lên bả vai Doãn Triệt, ý trách anh thô bạo.
Doãn Triệt híp mắt, cảm thụ sự ấm áp mềm mại của cô vây quanh, anh không nhịn được bắt đầu vận động.
Cảm nhận Trần Hi chưa đủ trơn ướt, tay Doãn Triệt bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô, anh quen thuộc với mỗi điểm nhạy cảm của cô, chỉ trong chốc lát Trần Hi cũng đã động tình.
Doãn Triệt bắt đầu ra vào, từ dịu dàng anh càng trở nên dùng sức, đến cuối cùng gần như thô bạo không kiềm chế được.
Trần Hi dần dần không chịu nỗi Doãn Triệt dày vò, cô hé đôi môi đỏ mộng, không nhịn được phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vào thời khắc cuối cùng, Trần Hi cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, cô lại hôn mê.
@@@@
“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”
Nghe thấy tiếng kêu của Niếp Niếp bên tai, Trần Hi mở mắt ra, mùi vị xung quanh có chút quen thuộc, là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện.
Trần Hi mở mắt, người vừa kêu trước mắt cô quả thật là Niếp Niếp.
Nếu nói trước lạ sau quen, Trần Hi bây giờ đối với tình huống này đã có sức miễn dịch rồi, mặc dù vẫn cảm thấy có chút không thực, mơ mơ màng màng, nhưng ít nhiều cô cũng đã đối phó được dễ dàng.
“Mẹ hôn mê đã bao lâu rồi?”
“Ba giờ, bác sỹ nói là không có vấn đề gì, chỉ là bị va đập nên hôn mê.” Giọng nói Doãn Triệt vang lên.
Trần Hi nhìn Doãn Triệt, cảm giác mặt mình nóng lên, mới vừa rồi hai người còn ở trên giường kịch liệt, bây giờ người thân thuộc nhất lại trở nên xa lạ, cảm giác này thật đúng là không nói ra lời.
“Vậy khi nào em có thể xuất viện?” Trần Hi lại hỏi.
“Bác sỹ nói sau khi tỉnh lại quan sát thêm 24 giờ, là có thể xuất viện.” Nét mặt Doãn Triệt khó nén khỏi áy náy, lần này Trần Hi vào viện là do anh kích động gây nên, anh cảm thấy mọi tội lỗi đều là do mình.
“Ừm, vậy tối nay Niếp Niếp làm phiền anh chăm sóc. Ngày mai em xuất viện sẽ gọi điện cho anh.” Trần Hi đưa tay vuốt ve gương mặt Niếp Niếp, thở dài một hơi.
Doãn Triệt nghe thấy thế, biết là Trần Hi muốn đuổi người, liền dẫn Niếp Niếp ra khỏi phòng bệnh.
Còn lại một mình, Trần Hi bắt đầu hồi tưởng lại. Cô phát hiện, mình bắt đầu xuyên qua một cách dễ dàng rồi, ở hai thế giới đó, ngoại trừ linh hồn vẫn là của cô thì những thứ khác đều không giống nhau.
Mà hình như mỗi lần cô hôn mê chính là bị xuyên qua thế giới khác.
Trần Hi đột nhiên rất muốn thử lại, cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy cái giường này cũng không quá cao, nếu có té xuống chắc cũng không gây tổn hại nặng nề lắm, Trần Hi liền nhắm mắt lại, lăn xuống dưới đất.
Thời đểm mở mắt lần nữa, Trần Hi phát hiện mình lại trở về trên giường của Doãn Triệt. Doãn Triệt mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm.
“Vừa rồi em ngất đi.” Trong mắt Doãn Triệt có chút hài lòng.
Da mặt Trần Hi căng ra, cô thật muốn nói cho Doãn Triệt biết, cô không đơn thuần chỉ là bị ngất đi, mà còn xuyên qua một thế giới khác, vì để tránh bị người khác cho là bệnh tâm thần, Trần Hi quyết định chuyện này sẽ là bí mật của riêng mình.
“Ừm. . . . . . Về sau không được thô bạo như vậy nữa.” Trần Hi trong ngực Doãn Triệt tìm một vị trí thoải mái.
Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra như vậy cũng không tồi, có bao nhiêu người có thể được như mình, hưởng thụ hai cuộc sống khác nhau.
Nhưng có một điểm Trần Hi cảm thấy không hài lòng, chính là cách để xuyên qua quá giày vò rồi, luôn luôn phải ngất đi mới được.
Trần Hi kê tai lên ngực Doãn Triệt, cảm thấy hơi thở của anh vẫn còn rất nặng nề.
“Chứng ta làm thêm một lần nữa đi.” Trần Hi đột nhiên mở miệng, lời của cô khiến Doãn Triệt rất vui mừng.
Doãn Triệt lật người trong nháy mắt đã ở trên Trần Hi. “Em đã nói vậy, anh cũng không khách khí.”
Doãn Triệt ra sức thể hiện, khiến Trần Hi đạt tới cực điểm lần nữa.
Trần Hi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy đang nằm trong bệnh viện.
Trần Hi vội vàng nhìn đồng hồ trên tay, thời gian trôi qua chỉ có vài giây.
Cô suy nghĩ một chút, lại bò lên giường, tiếp tục trình diễn màn lăn xuống đất.
Vừa mở mắt, Trần Hi lại trở về trên giường Doãn Triệt.
Doãn Triệt cảm nhận được tối nay Trần Hi vô cùng nhiệt tình, anh chưa bao giờ nghĩ đến Trần Hi có thể mở miệng đòi hỏi nhiều lần như vậy.
Nhưng ở một thế giới khác, Trần Hi đã nhận thấy được hậu quả, rốt cuộc đầu cô cũng sưng lên một cục to đùng, lúc đụng vào thì đau điếng.
Đối với hiện tại mà nói, cô có Doãn Triệt, có sự nghiệp thành công và những người thân ràng buộc.
Nhưng với thế giới kia, cô có Niếp Niếp, mặc dù chưa có sự nghiệp gì, nhưng cô vẫn không từ bỏ được đứa con gái của mình.
Vì thế Trần Hi rất rối rắm, m Trần Hi rối rắm lại trực tiếp ảnh hưởng đến Doãn Triệt.
Doãn Triệt cảm thấy rất kỳ quái, tại sao từ sau khi Trần Hi tỉnh lại, cô lúc nào cũng giống như mất hồn mất vía, tâm sự luôn nặng nề.
“Em thấy áo cưới này thế nào, anh đã cho người thiết kế riêng cho em đấy.” Doãn Triệt dẫn Trần Hi đi đến tiệm áo cưới, hôn lễ của hai người cũng đã được lên chương trình ngay trong ngày đó.
“Ừm. . . . . . Anh nói gì?” Trần Hi nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Em làm sao vậy, có thể nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?” Doãn Triệt đưa lễ phục cho nhân viên phục vụ bên cạnh, phất phất tay ý bảo cô ta lui ra.
“Không có việc gì, em cũng không biết nói sao, chỉ là cảm thấy có chút hỗn loạn.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt.
“Nếu không có gì, em thử áo cưới đi.” Doãn Triệt đẩy Trần Hi vào phòng thay quần áo, mình thì lại ghế ngồi chờ, tâm tình của anh cũng có chút phiền não, mọi người đều nói phụ nữ trước khi kết hôn luôn do dự, sẽ nghĩ đi nghĩ lại, có người cuối cùng lại không chịu kết hôn. Điều Doãn Triệt lo lắng chính là bên cạnh Trần Hi không có người nào là không tốt, Khương Sâm thì không cần phải nói, lại thêm ở đâu chui ra một Mike cứ như bạch mã hoàng tử.
Cũng không lâu lắm, Trần Hi mặc áo cưới đi ra, mặc váy cưới vào làm cô không thể không nghiêm túc quan sát lại cơ thể mình. Cô cũng đã từng trải qua một lần đám cưới, nhưng ký ức về thời gian đó không hề tốt đẹp gì, lần này cô rất nghiêm túc hy vọng có thể có được một lễ cưới ấm áp.
“Ngực của em sao lại nhỏ thế này, eo hình như cũng bị thu lại vài phân rồi.” Trần Hi chau mày, nằm viện ba tuần để lại di chứng quả không ít, cô gầy đi rất nhiều, nhìn thấy rõ nhất là vòng một, là phụ nữ, Trần Hi cũng không ngoại lệ hy vọng chỗ đó càng lớn càng tốt.
Nhìn thấy Trần Hi chú ý đến chi tiết của váy cưới, điều này làm Doãn Triệt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất chứng tỏ cô vẫn còn đang quan tâm.
Doãn Triệt từ tr
ên ghế đứng dậy, đi tới phía sau Trần Hi, anh đưa tay ôm eo cô, đặt cằm mình lên vai cô.
“Anh nghe nói có một bí quyết, rất nhanh có thể làm cho chỗ đó to hơn, có muốn thử một chút không?” Doãn Triệt vừa nói vừa thổi một làn khí nóng bên tai Trần Hi, làm cô cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Trần Hi rúc cổ, híp mắt, cố nhịn một cơn tê dại truyền tới.
“Đừng làm rộn, ở đây nhiều người như vậy, muốn ồn ào cũng phải đợi về nhà đã.” Những lời này của Trần Hi đúng như mong muốn trong lòng Doãn Triệt, anh khẽ cắn một cái lên tai cô, sau đó lại quay trở về ngồi trên ghế sofa.
Nhân viên phục vụ mỉm cười không nói gì, Doãn Triệt là trung tâm chú ý trong thành phố này, Trần Hi mặc dù không nổi tiếng như Doãn Triệt, nhưng chuyện của Trần gia cũng đã truyền ra ngoài, đôi nam nữ trước mắt này là ai, mọi người đều biết rõ.
Đã thấy qua nhiều cặp đến chọn áo cưới, nhưng một đôi hòa thuận ân ái nhu vậy khiến nhân viên phục vụ không ngừng hâm mộ.
Trần Hi cảm giác mặt mình đỏ rần cả lên, hành động vừa rồi của Doãn Triệt, làm cô cảm thấy rất ngượng với những người ở đây.
Sau khi thử áo cưới xong, hai người trở lại nhà của Doãn Triệt.
Điều này cũng khiến Trần Hi rất đau lòng, mỗi lần đẩy cửa phòng khách ra, cô luôn cảm thấy như Niếp Niếp đang ở bên trong.
Doãn Triệt không thích dáng vẻ này của Trần Hi, một tay anh ôm Trần Hi vào trong ngực, trực tiếp đi về hướng phòng ngủ chính. “Bây giờ chúng ta thực hành bí quyết đó thôi.”
Doãn Triệt đặt Trần Hi lên giường, thuận thế liền đè lên người cô.
Trần Hi biết Doãn Triệt muốn làm gì, cô nhìn anh một cách chăm chú. Tính lại thì Doãn Triệt cũng đã một tháng không làm chuyện này rồi, thời gian cũng thật không ngắn, cộng thêm mấy ngày này cô hay suy nghĩ lung tung mà không để mắt gì đến anh, Trần Hi cảm thấy cũng nên an ủi tâm tình anh một chút.
Doãn Triệt thuần thục cở bỏ y phục của Trần Hi, nhìn thấy nụ hoa trên đỉnh đồi đã cao vút, Doãn Triệt cúi đầu ngậm lấy, ra sức cắn mút.
Trần Hi nhắm mắt lại, hưởng thụ một trận tê dại truyền tới, cảm thấy chân mình đã bị Doãn Triệt tách ra, Trần Hi còn chưa kịp kêu lên, một vật tráng kiện đã đâm thẳng vào.
Bởi vì đã lâu không làm, hơn nữa hôm nay Doãn Triệt lại gấp gáp, Trần Hi còn chưa chuẩn bị xong, cô cảm thấy nơi đó có chút đau.
Trần Hi đưa tay nện lên bả vai Doãn Triệt, ý trách anh thô bạo.
Doãn Triệt híp mắt, cảm thụ sự ấm áp mềm mại của cô vây quanh, anh không nhịn được bắt đầu vận động.
Cảm nhận Trần Hi chưa đủ trơn ướt, tay Doãn Triệt bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô, anh quen thuộc với mỗi điểm nhạy cảm của cô, chỉ trong chốc lát Trần Hi cũng đã động tình.
Doãn Triệt bắt đầu ra vào, từ dịu dàng anh càng trở nên dùng sức, đến cuối cùng gần như thô bạo không kiềm chế được.
Trần Hi dần dần không chịu nỗi Doãn Triệt dày vò, cô hé đôi môi đỏ mộng, không nhịn được phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vào thời khắc cuối cùng, Trần Hi cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, cô lại hôn mê.
@@@@
“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”
Nghe thấy tiếng kêu của Niếp Niếp bên tai, Trần Hi mở mắt ra, mùi vị xung quanh có chút quen thuộc, là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện.
Trần Hi mở mắt, người vừa kêu trước mắt cô quả thật là Niếp Niếp.
Nếu nói trước lạ sau quen, Trần Hi bây giờ đối với tình huống này đã có sức miễn dịch rồi, mặc dù vẫn cảm thấy có chút không thực, mơ mơ màng màng, nhưng ít nhiều cô cũng đã đối phó được dễ dàng.
“Mẹ hôn mê đã bao lâu rồi?”
“Ba giờ, bác sỹ nói là không có vấn đề gì, chỉ là bị va đập nên hôn mê.” Giọng nói Doãn Triệt vang lên.
Trần Hi nhìn Doãn Triệt, cảm giác mặt mình nóng lên, mới vừa rồi hai người còn ở trên giường kịch liệt, bây giờ người thân thuộc nhất lại trở nên xa lạ, cảm giác này thật đúng là không nói ra lời.
“Vậy khi nào em có thể xuất viện?” Trần Hi lại hỏi.
“Bác sỹ nói sau khi tỉnh lại quan sát thêm 24 giờ, là có thể xuất viện.” Nét mặt Doãn Triệt khó nén khỏi áy náy, lần này Trần Hi vào viện là do anh kích động gây nên, anh cảm thấy mọi tội lỗi đều là do mình.
“Ừm, vậy tối nay Niếp Niếp làm phiền anh chăm sóc. Ngày mai em xuất viện sẽ gọi điện cho anh.” Trần Hi đưa tay vuốt ve gương mặt Niếp Niếp, thở dài một hơi.
Doãn Triệt nghe thấy thế, biết là Trần Hi muốn đuổi người, liền dẫn Niếp Niếp ra khỏi phòng bệnh.
Còn lại một mình, Trần Hi bắt đầu hồi tưởng lại. Cô phát hiện, mình bắt đầu xuyên qua một cách dễ dàng rồi, ở hai thế giới đó, ngoại trừ linh hồn vẫn là của cô thì những thứ khác đều không giống nhau.
Mà hình như mỗi lần cô hôn mê chính là bị xuyên qua thế giới khác.
Trần Hi đột nhiên rất muốn thử lại, cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy cái giường này cũng không quá cao, nếu có té xuống chắc cũng không gây tổn hại nặng nề lắm, Trần Hi liền nhắm mắt lại, lăn xuống dưới đất.
Thời đểm mở mắt lần nữa, Trần Hi phát hiện mình lại trở về trên giường của Doãn Triệt. Doãn Triệt mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm.
“Vừa rồi em ngất đi.” Trong mắt Doãn Triệt có chút hài lòng.
Da mặt Trần Hi căng ra, cô thật muốn nói cho Doãn Triệt biết, cô không đơn thuần chỉ là bị ngất đi, mà còn xuyên qua một thế giới khác, vì để tránh bị người khác cho là bệnh tâm thần, Trần Hi quyết định chuyện này sẽ là bí mật của riêng mình.
“Ừm. . . . . . Về sau không được thô bạo như vậy nữa.” Trần Hi trong ngực Doãn Triệt tìm một vị trí thoải mái.
Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra như vậy cũng không tồi, có bao nhiêu người có thể được như mình, hưởng thụ hai cuộc sống khác nhau.
Nhưng có một điểm Trần Hi cảm thấy không hài lòng, chính là cách để xuyên qua quá giày vò rồi, luôn luôn phải ngất đi mới được.
Trần Hi kê tai lên ngực Doãn Triệt, cảm thấy hơi thở của anh vẫn còn rất nặng nề.
“Chứng ta làm thêm một lần nữa đi.” Trần Hi đột nhiên mở miệng, lời của cô khiến Doãn Triệt rất vui mừng.
Doãn Triệt lật người trong nháy mắt đã ở trên Trần Hi. “Em đã nói vậy, anh cũng không khách khí.”
Doãn Triệt ra sức thể hiện, khiến Trần Hi đạt tới cực điểm lần nữa.
Trần Hi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy đang nằm trong bệnh viện.
Trần Hi vội vàng nhìn đồng hồ trên tay, thời gian trôi qua chỉ có vài giây.
Cô suy nghĩ một chút, lại bò lên giường, tiếp tục trình diễn màn lăn xuống đất.
Vừa mở mắt, Trần Hi lại trở về trên giường Doãn Triệt.
Doãn Triệt cảm nhận được tối nay Trần Hi vô cùng nhiệt tình, anh chưa bao giờ nghĩ đến Trần Hi có thể mở miệng đòi hỏi nhiều lần như vậy.
Nhưng ở một thế giới khác, Trần Hi đã nhận thấy được hậu quả, rốt cuộc đầu cô cũng sưng lên một cục to đùng, lúc đụng vào thì đau điếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.