Chương 19: Biến Cố - Thừa An Cung
Giả Giới Thiên
24/08/2021
Mới sáng ra Vũ Thiên Băng đã đi dạo, lại không nói với một ai, tự ý đi một mình. Cô đâu biết rằng, ngay lúc này đây cả hoàng cung đang hết sức hỗn loạn vì tìm cô.
Chuyện là Ngọc Tâm khi mở mắt thức giấc đã không thấy Vũ Thiên Băng trên giường. Cạnh Ngọc Tâm chỉ còn công chúa Thiên Hân.
Trong lòng Ngọc Tâm có chút bất an liền gọi công chúa Thiên Hân dậy. Hai người nói một hồi đều không biết cô đi đâu, định đi tìm. Nhưng họ lại nghĩ rằng hoàng hậu tỷ tỷ của mình thay y phục đi tìm hoàng thượng rồi cũng nên. Thế là hai người lại ngủ thêm chút, bởi không muốn phá tình cảm của người khác.
Nhưng hai người nằm xuống chưa kịp thì bị một âm thanh làm tỉnh luôn.
"Hoàng hậu?"
Dương Thiên Phong gõ cửa phòng, vừa nghe thấy Ngọc Tâm đi ra là liền hỏi:
"Hoàng hậu dậy chưa?"
Dương Thiên Hân nghe tiếng hoàng huynh gọi thì liền ló đầu ra ngây ngô hỏi:
"Ủa hoàng huynh, không phải hoàng hậu tỷ tìm huynh sao?"
Dương Thiên Phong nghệch mặt nhìn Ngọc Tâm và Thiên Hân.
"Không phải nàng ở cùng hai người sao?"
Cả hai nữ nhân đều nhìn Dương Thiên Phong lắc đầu lia lịa.
"Không thấy y phục của tỷ, ta tưởng tỷ đến Kỳ Thiên rồi chứ?"
"Ta trên đường đến đây không hề gặp nàng. Lúc nãy lính canh có nói lúc mặt trời chưa lên có thấy hoàng hậu ra khỏi cung. Ta nghĩ hắn nhìn nhầm nên tới đây hỏi hai người cho rõ."
Dương Thiên Phong nói, âm giọng bắt đầu dẫy lên sự lo lắng.
"Vậy rốt cuộc hoàng hậu đang ở đâu?"
Vậy là sau một hồi nói chuyện qua lại, Dương Thiên Phong đã huy động cả hoàng cung đi tìm Vũ Thiên Băng.
Lúc này, ở một nơi nào đó, Vũ Thiên Băng đang vừa đi vừa hát vì sự may mắn vào một buổi sáng tinh mơ đẹp mê hồn. Vô tình không để ý lại bị người nào đó va vào, tưới lên mình “chất làm trắng da trong tích tắc”. Nhưng cô may mắn né kịp, cũng chỉ bị dính một ít lên cánh tay.
"Nữ nhân kia sao ngươi dám làm đổ bình trà, ngươi có biết nó là của ai không hả?"
Một cung nữ giọng nói đanh đá lên tiếng. Cung nữ đó vội chụp lấy tay Vũ Thiên Băng giữ chặt và đổ hết tội cho cô, kéo cô đi đến đâu đó trong khi cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Đợi lúc cô mấp máy hiểu ra chuyện gì đó thì đã bị cung nữ kéo qua một cánh cổng lớn. Một căn phòng lung linh tráng lệ hiện ra.
"Này nhóc, lôi tôi đi đâu vậy?"
Không trả lời Vũ Thiên Băng, cung nữ vừa vào tới căn phòng đó liền nói lớn.
"Thưa nương nương, nô tì đang mang trà cho người thì không biết từ đâu nữ nhân này chạy tới lao vào nô tì làm nước trà đổ hết rồi."
Cung nữ vừa nói vừa miêu tả.
Trước mặt Vũ Thiên Băng. Một thân hình nhìn sơ qua cũng biết là đẹp hơn Vũ Thiên Băng một phần, nữ nhân được cung nữ gọi là nương nương cao hơn 1m6. Làn da trắng hồng, mặt láng mịn không vết tì, đôi môi đỏ, sống mũi cao, mắt màu đen sẫm huyền bí, thân hình 3 vòng đều chuẩn.
Cô ta mặc bộ xiêm y màu đỏ rực chia làm 2 lớp, lớp trong là phần váy cúp ngực được may ôm trọn cơ thể, lớp ngoài là lớp áo khoác ren tay dài, một loại vải ren siêu mỏng, làm lộ ra làn da trắng nõn nà của cô, và vòng một bốc lửa. Nương Nương trước mặt Vũ Thiên Băng lên tiếng.
"Là ai dám to gan vậy?"
Cung nữ vừa rồi nghe vậy liền quay ra chỉ vào Vũ Thiên Băng. Lúc này Vũ Thiên Băng đang xem xét chỗ bỏng trên tay của mình. Không bận tâm đến người trước mắt, miệng cất lời:
"Mấy người là ai? Sao cô lại đưa tôi đến đây? Đây là đâu?"
Sau câu hỏi, Vũ Thiên Băng mới lười biếng đưa ánh nhìn lên xem xét đánh giá nhanh chóng mọi thứ trước mặt, bao gồm cung nữ và Nương Nương nào đó.
"To gan gặp nương nương còn không mau quỳ xuống!"
Cung nữ lúc nãy vẫn cung giọng đanh đá hét lên. Vũ Thiên Băng nhíu mày nhìn cung nữ bình tĩnh hỏi lại.
"Làm sao tôi phải quỳ trước một người nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Mà cô ta là ai?"
*Bốp*
Một cái tát giáng ngay vào một bên mặt của Vũ Thiên Băng.
"Hỗn xược, tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng ta là lớn nhất trong chốn hậu cung này. Ta nói quỳ là ngươi phải quỳ, nói chết là ngươi phải chết, nghe rõ chưa."
"Ta đây là ai ngươi cũng không biết quả thực có mắt như mù."
Vị nương nương trước mặt Vũ Thiên Băng lớn giọng quát cô xong liếc nhìn cung nữ của mình.
"Người đứng trước mặt tiện tì nhà người là Ái phi nương nương, là người được hoàng thượng sủng ái nhất trong chốn hậu cung này. Và người cũng là con gái độc nhất của thừa tướng đương triều được mọi người tôn kính. Thừa tướng An Bình."
Cung nữ nói một hơi với vẻ mặt kiêu hãnh tự cao tự đắc.
"Thì ra là con của cái tên đáng ghét bị ta chửi ngay từ ngày đầu tiên. Cha ngang tàn thảo nào con hống hách, hứ, gì mà là đứng nhất hậu cung, vậy còn hoàng hậu thì sao? Cái gì mà sủng ái nhất, tên gió độc kia mà để nữ nhân này vào tầm mắt thì thật là ta đã nhìn lầm hắn mà."
Vũ Thiên Băng nhìn ngó An Mỹ Ái - Con gái độc nhất của thừa tướng An Bình thầm nghĩ trong lòng. Hiện tại cô cũng chưa kịp nói gì thêm liền nghe tiếp hai âm thanh khác vang lên liên hồi.
*Bốp*
*Bốp*
Chuyện là Ngọc Tâm khi mở mắt thức giấc đã không thấy Vũ Thiên Băng trên giường. Cạnh Ngọc Tâm chỉ còn công chúa Thiên Hân.
Trong lòng Ngọc Tâm có chút bất an liền gọi công chúa Thiên Hân dậy. Hai người nói một hồi đều không biết cô đi đâu, định đi tìm. Nhưng họ lại nghĩ rằng hoàng hậu tỷ tỷ của mình thay y phục đi tìm hoàng thượng rồi cũng nên. Thế là hai người lại ngủ thêm chút, bởi không muốn phá tình cảm của người khác.
Nhưng hai người nằm xuống chưa kịp thì bị một âm thanh làm tỉnh luôn.
"Hoàng hậu?"
Dương Thiên Phong gõ cửa phòng, vừa nghe thấy Ngọc Tâm đi ra là liền hỏi:
"Hoàng hậu dậy chưa?"
Dương Thiên Hân nghe tiếng hoàng huynh gọi thì liền ló đầu ra ngây ngô hỏi:
"Ủa hoàng huynh, không phải hoàng hậu tỷ tìm huynh sao?"
Dương Thiên Phong nghệch mặt nhìn Ngọc Tâm và Thiên Hân.
"Không phải nàng ở cùng hai người sao?"
Cả hai nữ nhân đều nhìn Dương Thiên Phong lắc đầu lia lịa.
"Không thấy y phục của tỷ, ta tưởng tỷ đến Kỳ Thiên rồi chứ?"
"Ta trên đường đến đây không hề gặp nàng. Lúc nãy lính canh có nói lúc mặt trời chưa lên có thấy hoàng hậu ra khỏi cung. Ta nghĩ hắn nhìn nhầm nên tới đây hỏi hai người cho rõ."
Dương Thiên Phong nói, âm giọng bắt đầu dẫy lên sự lo lắng.
"Vậy rốt cuộc hoàng hậu đang ở đâu?"
Vậy là sau một hồi nói chuyện qua lại, Dương Thiên Phong đã huy động cả hoàng cung đi tìm Vũ Thiên Băng.
Lúc này, ở một nơi nào đó, Vũ Thiên Băng đang vừa đi vừa hát vì sự may mắn vào một buổi sáng tinh mơ đẹp mê hồn. Vô tình không để ý lại bị người nào đó va vào, tưới lên mình “chất làm trắng da trong tích tắc”. Nhưng cô may mắn né kịp, cũng chỉ bị dính một ít lên cánh tay.
"Nữ nhân kia sao ngươi dám làm đổ bình trà, ngươi có biết nó là của ai không hả?"
Một cung nữ giọng nói đanh đá lên tiếng. Cung nữ đó vội chụp lấy tay Vũ Thiên Băng giữ chặt và đổ hết tội cho cô, kéo cô đi đến đâu đó trong khi cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Đợi lúc cô mấp máy hiểu ra chuyện gì đó thì đã bị cung nữ kéo qua một cánh cổng lớn. Một căn phòng lung linh tráng lệ hiện ra.
"Này nhóc, lôi tôi đi đâu vậy?"
Không trả lời Vũ Thiên Băng, cung nữ vừa vào tới căn phòng đó liền nói lớn.
"Thưa nương nương, nô tì đang mang trà cho người thì không biết từ đâu nữ nhân này chạy tới lao vào nô tì làm nước trà đổ hết rồi."
Cung nữ vừa nói vừa miêu tả.
Trước mặt Vũ Thiên Băng. Một thân hình nhìn sơ qua cũng biết là đẹp hơn Vũ Thiên Băng một phần, nữ nhân được cung nữ gọi là nương nương cao hơn 1m6. Làn da trắng hồng, mặt láng mịn không vết tì, đôi môi đỏ, sống mũi cao, mắt màu đen sẫm huyền bí, thân hình 3 vòng đều chuẩn.
Cô ta mặc bộ xiêm y màu đỏ rực chia làm 2 lớp, lớp trong là phần váy cúp ngực được may ôm trọn cơ thể, lớp ngoài là lớp áo khoác ren tay dài, một loại vải ren siêu mỏng, làm lộ ra làn da trắng nõn nà của cô, và vòng một bốc lửa. Nương Nương trước mặt Vũ Thiên Băng lên tiếng.
"Là ai dám to gan vậy?"
Cung nữ vừa rồi nghe vậy liền quay ra chỉ vào Vũ Thiên Băng. Lúc này Vũ Thiên Băng đang xem xét chỗ bỏng trên tay của mình. Không bận tâm đến người trước mắt, miệng cất lời:
"Mấy người là ai? Sao cô lại đưa tôi đến đây? Đây là đâu?"
Sau câu hỏi, Vũ Thiên Băng mới lười biếng đưa ánh nhìn lên xem xét đánh giá nhanh chóng mọi thứ trước mặt, bao gồm cung nữ và Nương Nương nào đó.
"To gan gặp nương nương còn không mau quỳ xuống!"
Cung nữ lúc nãy vẫn cung giọng đanh đá hét lên. Vũ Thiên Băng nhíu mày nhìn cung nữ bình tĩnh hỏi lại.
"Làm sao tôi phải quỳ trước một người nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Mà cô ta là ai?"
*Bốp*
Một cái tát giáng ngay vào một bên mặt của Vũ Thiên Băng.
"Hỗn xược, tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng ta là lớn nhất trong chốn hậu cung này. Ta nói quỳ là ngươi phải quỳ, nói chết là ngươi phải chết, nghe rõ chưa."
"Ta đây là ai ngươi cũng không biết quả thực có mắt như mù."
Vị nương nương trước mặt Vũ Thiên Băng lớn giọng quát cô xong liếc nhìn cung nữ của mình.
"Người đứng trước mặt tiện tì nhà người là Ái phi nương nương, là người được hoàng thượng sủng ái nhất trong chốn hậu cung này. Và người cũng là con gái độc nhất của thừa tướng đương triều được mọi người tôn kính. Thừa tướng An Bình."
Cung nữ nói một hơi với vẻ mặt kiêu hãnh tự cao tự đắc.
"Thì ra là con của cái tên đáng ghét bị ta chửi ngay từ ngày đầu tiên. Cha ngang tàn thảo nào con hống hách, hứ, gì mà là đứng nhất hậu cung, vậy còn hoàng hậu thì sao? Cái gì mà sủng ái nhất, tên gió độc kia mà để nữ nhân này vào tầm mắt thì thật là ta đã nhìn lầm hắn mà."
Vũ Thiên Băng nhìn ngó An Mỹ Ái - Con gái độc nhất của thừa tướng An Bình thầm nghĩ trong lòng. Hiện tại cô cũng chưa kịp nói gì thêm liền nghe tiếp hai âm thanh khác vang lên liên hồi.
*Bốp*
*Bốp*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.