Cho Thuê Bạn Trai - Hoặc Trạc Trạc
Chương 9: Đơn hàng số bốn: Yểu điệu cũng có mùa xuân (Thân)
Hoặc Trạc Trạc
17/08/2020
Lương Ánh đang tập trung tinh thần thái hành tây, đột nhiên từ phía sau vang lên thanh âm sột sột soạt soạt. Hắn nhìn hình bóng phản chiếu trên lớp gạch men trước mặt, Trần Trạch đang đứng ở phía sau vén tóc cho hắn. Bởi vì tóc xõa tung ra, có những sợi dán vào da, dù rất vướng nhưng Lương Ánh không có tay để vén.
Hắn cười cười, chợt nhớ ra Trần Trạch đứng sau không nhìn được, đành nói lời cảm tạ.
Trần Trạch còn đang vỗ về tóc trên đầu hắn, trong mắt Lương Ánh hiện lên chút ngờ vực nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục thái hành.
“Tóc anh thật đẹp.”
Lương Ánh đem hành đã thái xong đổ vào trong nồi trên bếp, sau đó mới đắc ý dạt dào nói với Trần Trạch: “Đương nhiên rồi, bình thường tôi vẫn chú trọng bảo dưỡng mà.”
Rau đã luộc xong rồi, còn nóng hôi hổi, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hai người đối mặt ngồi bên bàn cơm, Lương Ánh chống cằm nhìn Trần Trạch mà hỏi: “Thế nào, không tệ chứ?”
Trần Trạch chắc là quá đối, thô lỗ ăn uống, cái miệng nhồm nhoàm không rảnh để nói, chỉ vươn ngón tay tán thưởng.
Khóe miệng Lương Ánh giương lên, cười cực kỳ hài lòng.
“Trần Trạch, cậu đoán xem tôi làm nghề gì?”
“Hả? Không phải cho thuê bạn trai sao?”
Lương Ánh trừng mắt liếc anh: “Nào có ai chuyên môn nghề đó. Công việc của tôi có liên quan tới cái này.” Lương Ánh xòe mười ngón tay ra trước mặt Trần Trạch.
Ngón tay thon dài, trắng trẻo đẹp đẽ.
Trần Trạch vừa nghĩ vừa đoán: “Đầu bếp?”
“Ở cả ngày trong nhà bếp không sợ thối chết sao?” Lương Ánh bĩu môi, “Đoán lại.”
“Nghệ sĩ đàn dương cầm sao?”
Lương Ánh lắc đầu, sau đó đứng dậy lấy một cái bút trong túi ra, “Cho cậu một gợi ý.”
Lương Ánh lấy tay che không cho Trần Trạch thấy, vạch tới vạch lui trên giấy, sau khi hoàn thành liền cầm tới cho anh xem.
Bên trên rất rõ ràng, cả một trang giấy vẽ chibi hai người nho nhỏ, dựa theo đặc điểm đặc thù có thể nhận ra là Trần Trạch cùng Lương Ánh. Một bé ôm đùi một bé, bé bị ôm còn giả vờ lạnh lùng, xa cách.
Hình ảnh trông thật đáng yêu.
“Hóa ra anh là họa sỹ.”
Lương Ánh nhợt nhạt cười, dũng cảm ký tên mình lên chỗ trống trong tranh, sau đó đưa qua: “Tặng cho cậu.”
Trần Trạch đặt sang một bên, tránh làm bẩn nó.
“Quan hệ của cậu với ba mẹ không tốt sao?” Bởi vì lát nữa còn phải theo anh về nhà, Lương Ánh nghĩ mình phải hiểu rõ tình huống chút. Trần Trạch đối với một người xa lạ cũng có thể quan tâm như thế, quan hệ với ba mẹ kém lắm sao.
Trần Trạch lo lắng trả lời: “Trên tôi còn có một anh trai, mọi thứ đều tốt, so với anh ấy, tôi là một thằng hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp. Mấy hôm trước tôi mới come out, họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tôi với anh trai sao lại khác nhau một trời một vực. Tôi thấy bọn họ muốn biến tôi thành một “anh trai thứ hai”. Tôi không muốn, cả ngày chỉ học tập, không có gì tiêu khiển, buồn chán lắm.”
Lương Ánh cười nhìn anh: “Người lớn nhà nào cũng muốn con mình giống con nhà người khác, cậu cũng khổ rồi. Tôi đồng cảm với cậu, yên tâm, lát nữa tôi sẽ phối hợp thật tốt với cậu.”
Trần Trạch uống nốt ngụm canh cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thoát, nói rằng: “Cảm ơn.”
Lương Ánh đứng dậy, cầm lấy túi quần áo vừa mới mua đi vào nhà vệ sinh, còn bảo Trần Trạch: “Bát cứ để trên bàn đi, chốc nữa tôi rửa, tôi đi thay quần áo trước đã.”
Thay đồ, Trần Trạch ở bên ngoài đợi mãi không thấy liền tới gõ cửa.
Cửa mở ra mà không thấy ai trả lời, Trần Trạch trợn tròn mắt, lấy làm kinh hãi, “Anh còn trang điểm.”
Lương Ánh cười quyến rũ vô cùng, nhưng mà vừa mở miệng liền bại lộ thân phận, “Bình thường tôi mặc quần áo nhã nhặn, giờ mặc đồ như vậy cần phải trang điểm đậm một chút, nếu không rất dễ phát hiện ra nét nam tính đặc thù.”
Trần Trạch thấy vấn đề này đối với mình quá chi là thâm ảo, nhưng lại có chút hiếu kỳ hỏi thăm: “Mặc đồ nữ, trang điểm xong liền biến tính luôn, thật quá thần kỳ.”
Lương Ánh hừ một tiếng: “Cậu cho là cậu cũng có thể sao? Đây là của trời cho đó.” ╭(╯^╰)╮
Trần Trạch cảm thấy phiền muộn.
***
Còn chưa tới nhà, mẹ Trần đã liên tục gọi điện thoại. Đầu tiên là hỏi han một phen đi tới đâu rồi, biết được Trần Trạch sắp tới liền cảnh cáo anh phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm họ mất mặt liền treo máy.
Trần Trạch cùng Lương Ánh nhìn nhau cười, anh chẳng thể nói gì, chỉ nhún vai, “Muốn con trai đồng tính luyến ái gặp gỡ phụ nữ, Trương tiểu thư thật quá ngây thơ.”
Đứng ở cửa, Trần Trạch dùng ánh mắt không tiếng động nhìn Lương Ánh. Hắn hiểu ý, làm tư thế OK.
Mở rộng cửa là một người phụ nữ khuôn mặt hiền lành, mặc quần áo ở nhà, đại khái chắc là mẹ của Trần Trạch.
Khi nhìn thấy anh, vẻ mặt của mẹ Trần thoáng cái bình tĩnh nhẹ nhõm đi. Thế nhưng thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện Lương Ánh, biểu tình của bà liền trở nên cổ quái.
“Trần Trạch, con có ý gì đây?” Mẹ Trần ngăn ở cửa chất vấn con trai, hiển nhiên không muốn cho hai người đi vào.
Tần Trạch cố ý hô to một tiếng “Con đã về”, sau đó lấy giày trong tủ cho Lương Ánh thay.
“Trần Trạch, con đừng chọc tức mẹ.”
Trần Trạch như là không nghe thấy mẹ Trần nói gì, tùy tiện đi tới trước bàn ăn. Có một cái ghế vốn là của anh Trần, nhưng vì anh không trở về nên để Lương Ánh ngồi.
Nhìn cử chỉ hai người vô cùng thân thiết, mẹ nhà gái tới xem mặt không cam tâm tình nguyện, bởi vì bà chưa từng nghe nói nhà này có con gái.
“Bà Trần, Tiểu Trạch nhà bà không phải có bạn gái rồi chứ? Tuy rằng điều kiện nhà chúng tôi không bằng nhà các người, nhưng cùng đừng lừa gạt chúng tôi.”
Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Trạch, muốn tìm cớ giải thích, lại bị Trần Trạch cướp trước một bước: “Cô, đây không phải bạn gái cháu.”
“A, vậy là cô hiểu lầm rồi.” Có thể là em họ?
Lập tức, Trần Trạch ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, không sợ chết nói: “Đây là bạn trai cháu. Mẹ, thế nào, anh ấy lớn lên còn đẹp hơn cô gái này, chúng con trai tài trai sắc, mẹ thỏa mãn không?”
Lương Ánh cũng phối hợp đứng dậy, “Ba mẹ, lần đầu gặp mặt, chào hai người. Con là Lương Ánh. Tiểu Trạch nói hai người thích có con dâu như vậy nên con cố ý chuẩn bị một phen, mong hai người sẽ thích con.”
“Trần Trạch, con đang làm cái quỷ gì?” Người đứng đầu trong nhà cuối cùng cũng phát uy.
Trần Trạch ung dung thong thả trong tình thế giằng co, nói: “ Ông Trần, ông mới đang làm cái quỷ gì? Con trai ông rõ ràng là một người đồng tính, ông còn muốn hắn đi xem mặt phụ nữ, đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?’
Trần Trạch quay sang cô gái kia, khom lưng chín mươi độ, mang theo vạn phần thành ý xin lỗi, “Vị tiểu thư này, thực sự là ngại quá, xin hãy tha thứ cho ba mẹ tôi sốt ruột vì yêu con.”
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con trai bà nói như vậy có đúng không?” Mẹ cô gái kia chất vấn mẹ Trần, thấy đối phương nhất thời do dự liền biết việc này mười mươi là sự thật.
Chỉ nghe bà ta nâng cao đề xi ben gầm lên giận dữ: “Còn muốn hại con gái của tôi phải không? Giai Giai, chúng ta đi!”
Cửa bị dùng sức đóng sập lại, có thể thấy được người đóng cửa tức giận tới chừng nào.
Bầu không khí trong phòng khách yên lặng một hồi, ba Trần còn cố gắng trấn định nói với Lương Ánh: “Cô… Cậu này, có thể mời về trước không?’
Trần Trạch lại ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, tay xiết chặt hơn, biểu thị công khai chủ quyền: “Ông Trần, anh ấy là vợ của tôi, các người muốn giải quyết việc nhà cũng phải tính thêm phần của anh ấy.”
Lương Ánh mang theo lễ vật đặt ở cửa tiếng đến, ân cần đưa cho mẹ Trần, “Mẹ, đây là chút tâm ý của con.”
Một tiếng xưng hô kia không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, mẹ Trần nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại của Lương Ánh, càng nghĩ hắn chính là đầu sỏ gây nên chuyện, biến con trai của bà thành tên biến thái như vậy cũng là tại hắn.
Quay sang Lương Ánh, bà giận dữ đánh tới, gạt quà của hắn, còn đẩy hắn ngã xuống mặt đất. Rượu vang trong túi cũng vì thế mà vỡ toang, phát sinh tiếng vang dội.
Chất lỏng màu đỏ nhiễm lên làn váy, Lương Ánh cau mày nhìn, không biết có thể giặt sạch hay không.
Hắn cười cười, chợt nhớ ra Trần Trạch đứng sau không nhìn được, đành nói lời cảm tạ.
Trần Trạch còn đang vỗ về tóc trên đầu hắn, trong mắt Lương Ánh hiện lên chút ngờ vực nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục thái hành.
“Tóc anh thật đẹp.”
Lương Ánh đem hành đã thái xong đổ vào trong nồi trên bếp, sau đó mới đắc ý dạt dào nói với Trần Trạch: “Đương nhiên rồi, bình thường tôi vẫn chú trọng bảo dưỡng mà.”
Rau đã luộc xong rồi, còn nóng hôi hổi, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hai người đối mặt ngồi bên bàn cơm, Lương Ánh chống cằm nhìn Trần Trạch mà hỏi: “Thế nào, không tệ chứ?”
Trần Trạch chắc là quá đối, thô lỗ ăn uống, cái miệng nhồm nhoàm không rảnh để nói, chỉ vươn ngón tay tán thưởng.
Khóe miệng Lương Ánh giương lên, cười cực kỳ hài lòng.
“Trần Trạch, cậu đoán xem tôi làm nghề gì?”
“Hả? Không phải cho thuê bạn trai sao?”
Lương Ánh trừng mắt liếc anh: “Nào có ai chuyên môn nghề đó. Công việc của tôi có liên quan tới cái này.” Lương Ánh xòe mười ngón tay ra trước mặt Trần Trạch.
Ngón tay thon dài, trắng trẻo đẹp đẽ.
Trần Trạch vừa nghĩ vừa đoán: “Đầu bếp?”
“Ở cả ngày trong nhà bếp không sợ thối chết sao?” Lương Ánh bĩu môi, “Đoán lại.”
“Nghệ sĩ đàn dương cầm sao?”
Lương Ánh lắc đầu, sau đó đứng dậy lấy một cái bút trong túi ra, “Cho cậu một gợi ý.”
Lương Ánh lấy tay che không cho Trần Trạch thấy, vạch tới vạch lui trên giấy, sau khi hoàn thành liền cầm tới cho anh xem.
Bên trên rất rõ ràng, cả một trang giấy vẽ chibi hai người nho nhỏ, dựa theo đặc điểm đặc thù có thể nhận ra là Trần Trạch cùng Lương Ánh. Một bé ôm đùi một bé, bé bị ôm còn giả vờ lạnh lùng, xa cách.
Hình ảnh trông thật đáng yêu.
“Hóa ra anh là họa sỹ.”
Lương Ánh nhợt nhạt cười, dũng cảm ký tên mình lên chỗ trống trong tranh, sau đó đưa qua: “Tặng cho cậu.”
Trần Trạch đặt sang một bên, tránh làm bẩn nó.
“Quan hệ của cậu với ba mẹ không tốt sao?” Bởi vì lát nữa còn phải theo anh về nhà, Lương Ánh nghĩ mình phải hiểu rõ tình huống chút. Trần Trạch đối với một người xa lạ cũng có thể quan tâm như thế, quan hệ với ba mẹ kém lắm sao.
Trần Trạch lo lắng trả lời: “Trên tôi còn có một anh trai, mọi thứ đều tốt, so với anh ấy, tôi là một thằng hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp. Mấy hôm trước tôi mới come out, họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tôi với anh trai sao lại khác nhau một trời một vực. Tôi thấy bọn họ muốn biến tôi thành một “anh trai thứ hai”. Tôi không muốn, cả ngày chỉ học tập, không có gì tiêu khiển, buồn chán lắm.”
Lương Ánh cười nhìn anh: “Người lớn nhà nào cũng muốn con mình giống con nhà người khác, cậu cũng khổ rồi. Tôi đồng cảm với cậu, yên tâm, lát nữa tôi sẽ phối hợp thật tốt với cậu.”
Trần Trạch uống nốt ngụm canh cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thoát, nói rằng: “Cảm ơn.”
Lương Ánh đứng dậy, cầm lấy túi quần áo vừa mới mua đi vào nhà vệ sinh, còn bảo Trần Trạch: “Bát cứ để trên bàn đi, chốc nữa tôi rửa, tôi đi thay quần áo trước đã.”
Thay đồ, Trần Trạch ở bên ngoài đợi mãi không thấy liền tới gõ cửa.
Cửa mở ra mà không thấy ai trả lời, Trần Trạch trợn tròn mắt, lấy làm kinh hãi, “Anh còn trang điểm.”
Lương Ánh cười quyến rũ vô cùng, nhưng mà vừa mở miệng liền bại lộ thân phận, “Bình thường tôi mặc quần áo nhã nhặn, giờ mặc đồ như vậy cần phải trang điểm đậm một chút, nếu không rất dễ phát hiện ra nét nam tính đặc thù.”
Trần Trạch thấy vấn đề này đối với mình quá chi là thâm ảo, nhưng lại có chút hiếu kỳ hỏi thăm: “Mặc đồ nữ, trang điểm xong liền biến tính luôn, thật quá thần kỳ.”
Lương Ánh hừ một tiếng: “Cậu cho là cậu cũng có thể sao? Đây là của trời cho đó.” ╭(╯^╰)╮
Trần Trạch cảm thấy phiền muộn.
***
Còn chưa tới nhà, mẹ Trần đã liên tục gọi điện thoại. Đầu tiên là hỏi han một phen đi tới đâu rồi, biết được Trần Trạch sắp tới liền cảnh cáo anh phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm họ mất mặt liền treo máy.
Trần Trạch cùng Lương Ánh nhìn nhau cười, anh chẳng thể nói gì, chỉ nhún vai, “Muốn con trai đồng tính luyến ái gặp gỡ phụ nữ, Trương tiểu thư thật quá ngây thơ.”
Đứng ở cửa, Trần Trạch dùng ánh mắt không tiếng động nhìn Lương Ánh. Hắn hiểu ý, làm tư thế OK.
Mở rộng cửa là một người phụ nữ khuôn mặt hiền lành, mặc quần áo ở nhà, đại khái chắc là mẹ của Trần Trạch.
Khi nhìn thấy anh, vẻ mặt của mẹ Trần thoáng cái bình tĩnh nhẹ nhõm đi. Thế nhưng thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện Lương Ánh, biểu tình của bà liền trở nên cổ quái.
“Trần Trạch, con có ý gì đây?” Mẹ Trần ngăn ở cửa chất vấn con trai, hiển nhiên không muốn cho hai người đi vào.
Tần Trạch cố ý hô to một tiếng “Con đã về”, sau đó lấy giày trong tủ cho Lương Ánh thay.
“Trần Trạch, con đừng chọc tức mẹ.”
Trần Trạch như là không nghe thấy mẹ Trần nói gì, tùy tiện đi tới trước bàn ăn. Có một cái ghế vốn là của anh Trần, nhưng vì anh không trở về nên để Lương Ánh ngồi.
Nhìn cử chỉ hai người vô cùng thân thiết, mẹ nhà gái tới xem mặt không cam tâm tình nguyện, bởi vì bà chưa từng nghe nói nhà này có con gái.
“Bà Trần, Tiểu Trạch nhà bà không phải có bạn gái rồi chứ? Tuy rằng điều kiện nhà chúng tôi không bằng nhà các người, nhưng cùng đừng lừa gạt chúng tôi.”
Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Trạch, muốn tìm cớ giải thích, lại bị Trần Trạch cướp trước một bước: “Cô, đây không phải bạn gái cháu.”
“A, vậy là cô hiểu lầm rồi.” Có thể là em họ?
Lập tức, Trần Trạch ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, không sợ chết nói: “Đây là bạn trai cháu. Mẹ, thế nào, anh ấy lớn lên còn đẹp hơn cô gái này, chúng con trai tài trai sắc, mẹ thỏa mãn không?”
Lương Ánh cũng phối hợp đứng dậy, “Ba mẹ, lần đầu gặp mặt, chào hai người. Con là Lương Ánh. Tiểu Trạch nói hai người thích có con dâu như vậy nên con cố ý chuẩn bị một phen, mong hai người sẽ thích con.”
“Trần Trạch, con đang làm cái quỷ gì?” Người đứng đầu trong nhà cuối cùng cũng phát uy.
Trần Trạch ung dung thong thả trong tình thế giằng co, nói: “ Ông Trần, ông mới đang làm cái quỷ gì? Con trai ông rõ ràng là một người đồng tính, ông còn muốn hắn đi xem mặt phụ nữ, đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?’
Trần Trạch quay sang cô gái kia, khom lưng chín mươi độ, mang theo vạn phần thành ý xin lỗi, “Vị tiểu thư này, thực sự là ngại quá, xin hãy tha thứ cho ba mẹ tôi sốt ruột vì yêu con.”
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con trai bà nói như vậy có đúng không?” Mẹ cô gái kia chất vấn mẹ Trần, thấy đối phương nhất thời do dự liền biết việc này mười mươi là sự thật.
Chỉ nghe bà ta nâng cao đề xi ben gầm lên giận dữ: “Còn muốn hại con gái của tôi phải không? Giai Giai, chúng ta đi!”
Cửa bị dùng sức đóng sập lại, có thể thấy được người đóng cửa tức giận tới chừng nào.
Bầu không khí trong phòng khách yên lặng một hồi, ba Trần còn cố gắng trấn định nói với Lương Ánh: “Cô… Cậu này, có thể mời về trước không?’
Trần Trạch lại ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, tay xiết chặt hơn, biểu thị công khai chủ quyền: “Ông Trần, anh ấy là vợ của tôi, các người muốn giải quyết việc nhà cũng phải tính thêm phần của anh ấy.”
Lương Ánh mang theo lễ vật đặt ở cửa tiếng đến, ân cần đưa cho mẹ Trần, “Mẹ, đây là chút tâm ý của con.”
Một tiếng xưng hô kia không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, mẹ Trần nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại của Lương Ánh, càng nghĩ hắn chính là đầu sỏ gây nên chuyện, biến con trai của bà thành tên biến thái như vậy cũng là tại hắn.
Quay sang Lương Ánh, bà giận dữ đánh tới, gạt quà của hắn, còn đẩy hắn ngã xuống mặt đất. Rượu vang trong túi cũng vì thế mà vỡ toang, phát sinh tiếng vang dội.
Chất lỏng màu đỏ nhiễm lên làn váy, Lương Ánh cau mày nhìn, không biết có thể giặt sạch hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.