Chương 114: “Đinh Man, mày chính là đồ ngu!”
Mạc Lí
06/06/2020
Edit:
Xiao Zhuang
Beta: Tiêu Diêu
Thời gian là công bằng nhất, con người ta mỗi ngày một trưởng thành, cũng sẽ ngày một già đi. Rất nhiều người ở tuổi ba mươi đã quên mất thời kỳ thanh xuân của bản thân đã từng sung sức như thế nào, dũng khí lớn ra sao.
Mà bây giờ, ba cầu thủ đã giải nghệ trong đội Đinh Man, sau khi liên tiếp thất bại trong việc tấn công, cuối cùng cũng trở nên cáu kỉnh.
Ai có thể nghĩ rằng chỉ là hai thanh niên mười lăm tuổi lại có thể đùa giỡn mấy vị lão tướng kinh nghiệm đầy mình chạy quanh sân như thế này kia chứ?!
Chỉ thấy anh bạn nhỏ Giáp đang dẫn bóng chạy như bay, trung phong đội áo trắng nhanh chóng đuổi kịp, vào thời khắc mấu chốt anh bạn nhỏ Giáp bỗng nhiên đứng lại --- --- “Má nó!” Trung phong đội trắng tức giận mắng, trong vòng mấy giây ngắn ngủi tăng tốc đuổi theo, khớp mắt cá chân của hắn ta như muốn rã rời ra rồi.
Giáp xoay người chuyền bóng cho Ất, Ất dẫn bóng tiến lên, tiền đạo đội trắng dang hai tay ngăn cản cậu ấy. Anh bạn nhỏ Ất chỉ cao một mét tám mươi lăm thuận thế cúi thấp đầu xuống, thuận lợi chui qua dưới cánh tay của tiền đạo cao hai mét kia.
Tất cả các cầu thủ bên ngoài chứng kiến cảnh tượng này bèn cười phá lên.
Còn vị tiền đạo đội trắng kia bởi vì xoay người quá nhanh, khiến cho thắt lưng hắn ta kêu lên răng rắc vài tiếng.
Thanh niên mười mấy tuổi có thể lực nhưng lại không có kinh nghiệm, ngược lại, những cầu thủ hơn ba mươi tuổi kinh nghiệm phong phú nhưng thể lực lại không thể bì kịp.
Mọi người đều nín thở xem màn kịch hay này, muốn xem liệu lão tướng sẽ có ưu thế hơn, hay người trẻ tuổi sẽ chiếm ưu thế hơn?
Không rời rạc, mất đoàn kết như đội trắng, đội đỏ của Mạnh Vũ Phồn khí thế như chẻ tre, điểm số ban đầu chênh lệch rất xa dần dần san bằng cách biệt.
Hậu vệ đại ca thể lực đã cạn kiệt, anh ấy chủ động nhường cơ hội lay-up* cho hai đồng đội trẻ, nhiều lần kiến tạo cho bọn họ nhiều đường chuyền đẹp mắt. Ưu thế của Mạnh Vũ Phồn là những cú ném rổ ba điểm, trận tuyến của cậu chính là ngoài vạch ba điểm, cậu dùng óc phán đoán nhạy bén của mình, kiểm soát toàn bộ nhịp độ của trận đấu.
* Lay-up: Hay còn được gọi là kỹ thuật 2 bước lên rổ, là một kĩ thuật ném rổ trong bóng rổ, lối ném này sẽ giúp bạn ghi được 2 điểm dễ dàng. Kỹ thuật này là việc thực hiện chạy 2 bước từ vòng 3 điểm của đối phương đến phía dưới của rổ và thực hiện việc nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Dần dần, cán cân của nữ thần chiến thắng đã bắt đầu nghiêng về phía đội áo đỏ!
Bên ngoài sân, Dương Tiếu nhìn chàng trai của mình đang chạy băng băng trên sân đấu, linh hồn cô dường như cũng cùng cậu chạy rong ruổi dưới bảng rổ.
Cô không dám gọi to tên cậu, chỉ có thể lặng lẽ khích lệ cậu từ đáy lòng.
Trận đấu này không giống một trận đấu chính quy, chỉ có hai hiệp, thời gian nghỉ giữa trận chỉ có mười phút. Tận dụng thời gian nghỉ giữa trận, hai đội quay trở lại chỗ nghỉ ngơi bên cạnh trường quay uống nước, lau mồ hôi, tụ tập lại một chỗ thảo luận chiến thuật cho hiệp sau.
“Mọi người đều làm rất tốt!” Mạnh Vũ Phồn không tiếc lời khen ngợi, “Nhất là hai bạn nhỏ này, thật sự rất có thiên phú ném rổ đấy.”
Hai anh bạn nhỏ Giáp và Ất nhếch mũi lên đầy vẻ đắc ý, hai tay chống nạnh, tương lai bọn họ muốn trở thành “vua ném rổ” cơ mà.
Anh bạn nhỏ Bính nôn nóng vò đầu bứt tai, cậu kéo cục bông gòn trong mũi ném xuống, cuống cuồng nói: “Đội trưởng, tôi khỏe rồi! Thật sự khỏe rồi! Anh nhìn xem, máu mũi không chảy nữa rồi, anh cho tôi ra sân đi!”
Cậu ấy nhìn thấy hai người bạn trên sân bóng quấy rối với đội kia như vậy, trong lòng một thiếu niên như cậu ấy cũng kích động theo, muốn cùng mọi người ra sân chơi đùa.
Bởi vì ban nãy máu chảy hơi nhiều, sau anh bạn nhỏ Bính cầm máu xong, sắc mặt có chút trắng bệch, khóe mắt cũng còn chỗ tụ máu bầm. Nhìn dáng vẻ này của cậu, Mạnh Vũ Phồn không khỏi lo lắng hỏi: “Cậu có thể ra sân được không? Có khi nào mới chơi liền lăn ra ngất xỉu không?”
“Tôi có thể ra sân thật mà!” Nói xong anh bạn nhỏ Bính vỗ ngực bình bịch, “Đội trưởng, anh yên tâm đi!”
Mấy người họ thì đang cười ha hả nhưng tâm trạng của hậu vệ đại ca lại không hề thoải mái: “Anh bạn nhỏ, cậu nên nghĩ kỹ đi. Cậu cũng đã thấy thủ đoạn dơ bẩn thế nào rồi, cậu không sợ họ làm cậu bị thương sao?”
Bạn học Bính lắc lắc đầu, lớn tiếng trả lời: “Nếu như chơi bóng rổ mà sợ bị chấn thương thì tôi sẽ không đứng trên sân nữa rồi.”
Hậu vệ đại ca nghe xong những lời hùng hồn của cậu ấy không khỏi phì cười.
“Đúng là một đám nhóc con miệng còn hôi sữa mà.” Anh ấy giơ tay vò vò đầu mấy bạn nhỏ, “Đến lúc ra sân thi đấu các cậu cứ yên tâm chơi đi, tôi sẽ ở phía sau che chở cho các cậu không để các cậu bị thương đâu.”
Tuy rằng da mặt Mạnh Vũ Phồn dày nhưng mà lúc này cũng đã đỏ lên, “Đại ca, làm phiền anh quan tâm rồi.” Cậu đem một lão tướng hậu vệ có nhiều kinh nghiệm lên thuyền giặc làm bảo mẫu, thật là có chút ngượng ngùng.
Mạnh Vũ Phồn nhìn thấy trong sự mệt mỏi của anh ấy lộ ra ánh mắt kiên định, có vô số lời nói đến bên miệng nhưng lại không thốt nên lời.
“Bỏ đi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện vụn vặt không đáng kể đã qua nữa.” Hậu vệ đại ca giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Mạnh Vũ Phồn, nói một cách sang sảng: “Đội trưởng Mạnh, đừng quên cậu đã hứa với chúng tôi điều gì. Sau khi trận đấu kết thúc phải mời cả đội ăn lẩu đấy.”
“Nhất định rồi!” Mạnh Vũ Phồn gật đầu, “Anh à, dẫn chị dâu cùng đi nhé!”
“Được chứ, chờ trận đấu kết thúc, tôi sẽ dẫn vợ con theo, chúng ta cùng nhau ăn lẩu.”
…
Máy quay phim xoay vòng quanh họ, ghi lại toàn bộ lời bọn họ nói ban nãy không sót một chữ nào, truyền đến phòng điều khiển.
Đội Mạnh Vũ Phồn bên này không khí hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, thì không khí đội trắng bên kia trầm mặc bấy nhiêu, hoàn toàn do Đinh Man độc thoại.
“Mày là đồ ngu à?” Hắn ta dồn hết toàn bộ phẫn nộ trong lòng trút lên đầu đội viên ít tuổi nhất trong đội. “Lúc bọn họ thực hiện lay-up mày cũng đang đứng ở đấy đúng không? Tại sao không ngăn cản? Tao đổi con chó đến đây còn biết chơi bóng hơn mày đấy.”
Đội viên nhỏ tuổi đối diện với cơn thịnh nộ của Đinh Man, sợ tới mức đôi mắt đỏ lên: “Đinh, đội trưởng Đinh, trước khi ra sân không phải chính anh đã nói tôi chỉ cần đứng im dưới rổ, không cần cử động, không được làm phiền mấy anh chơi hay sao?”
“Khốn kiếp! Tao nói mày đứng im thì mày liền đứng im luôn à?” Đinh Man lửa giận ngút trời, “Vậy bây giờ tao bảo mày chết, sao mày không đi chết đi!”
Lời nói của hắn ta quá khó nghe, đến mức ngay cả nhân viên công tác ở bên cạnh cũng cảm thấy chói tai, liền nhắc nhở hắn ta phải chú ý đến phát ngôn.
“Đừng quay nữa, con mẹ nó, đừng quay nữa!” Đinh Man vung tay đẩy máy quay sang một bên. Cameraman không ngờ hắn ta tự nhiên lại ra tay, chiếc máy quay phim hơn năm kilogram trên vai suýt nữa thì rơi xuống đất.
Mà Đinh Man không những không xin lỗi, ngay cả liếc nhìn người quay phim cũng không có. Hắn ta điên cuồng ngang ngược đã thành thói quen, hắn biết rõ có nhà tài trợ chống lưng phía sau, chỉ cần hắn không trực tiếp đánh người trên sân bóng, cả tổ chương trình sẽ không ai dám động đến hắn.
Hết thời gian mười phút nghỉ giải lao, hắn ta lập tức quăng chiếc khăn xuống, mặt mũi cau cau có có dẫn đội viên vào sân.
“Được rồi, các anh em, chúng ta cũng phải ra sân rồi!” Vào lúc này, Mạnh Vũ Phồn đưa tay phải ra trước, bốn đội viên áo đỏ phía sau cậu chụm tay lại một chỗ. Năm người tạo thành một vòng tròn, năm bàn tay xếp chồng lên nhau, đưa lên cao rồi hạ xuống. Họ đồng thanh hô khẩu hiệu của đội --- --- “Tối nay ăn lẩu!!!”
Năm giọng nói của năm người đàn ông tụ lại một chỗ, tiếng hô rất vang dội, đầy khí thế.
Dương Tiếu thân là giám sát cũng không thể không che miệng cười ra tiếng, không cần phải đoán, câu slogan đặc biệt này nhất định là do bạn trai cô nghĩ ra.
“Hừ, câu slogan nghe không hay cho lắm.” Phía sau Dương Tiếu bỗng nhiên xuất hiện một giọng đàn ông quen thuộc.
Dương Tiếu quay lại nhìn, quả nhiên là Phùng Tương.
Không biết Phùng Tương rời ngai vàng xuống đây từ bao giờ, hai tay chắp sau lưng, trông rất giống một ông cụ đang xem náo nhiệt.
Dương Tiếu nghe không hiểu hỏi: “Cái gì không hay?”
“Câu cổ vũ mà bọn họ vừa nói đấy, bọn họ lại nói ‘Tối nay ăn lẩu’, nghe qua quả thật giống như dựng Flag* gì đó, nhưng mà thông thường khi nói ra mấy câu này, diễn viên chính đều sẽ chết hết.”
* Dựng flag (“立 flag”): thường đề cập đến lời tiên tri, điềm báo sẽ xảy ra, thường là điềm báo xấu. 立 flag thường được gọi là cờ tử thần. Ở đây ý Phùng Tương muốn nói chính là câu nói đó nghe có vẻ như điềm báo xấu.
Dương Tiếu câm nín: “… Phùng Tương, anh có thể ngậm cái mồm quạ đen của anh lại không?”
“Mồm quạ đen sao?” Phùng Tương thu lại vẻ đùa giỡn trên mặt, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía sân bóng rổ, “… Trên sân bóng rổ thi đấu thủ đoạn xấu xa, ghê tởm như thế nào, các cô chỉ ở sau máy quay làm sao có thể hiểu được chứ.”
Dương Tiếu vốn định mắng anh ta nói chuyện dọa người, nhưng mà không hiểu sao, lời nói ra đến miệng lại bị chặn lại, tim bỗng nhiên đập rất nhanh.
…
Trong hiệp hai, hai đội đổi sân, Mạnh Vũ Phồn và đội đỏ chuyển sang phần sân bên trái. Trên mỗi vành rổ đều có một bảng điện tử bấm giờ bốn mặt rõ nét, không những hiển thị rõ thời gian tiến hành trận đấu còn hiển thị thời gian giữ bóng của mỗi đội.
Theo quy định, mỗi lần đội bóng tấn công, từ lúc nhận bóng, tấn công đến lúc bóng rời khỏi tay không được vượt quá hai mươi bốn giây. Mỗi khi vượt quá hai mươi bốn giây, trọng tài sẽ lập tức thổi còi đổi quyền phát bóng cho đối thủ.
Mà đội của Mạnh Vũ Phồn lại áp dụng chiến thuật “dẫn dụ”, nhiều lần khiến đội trắng giữ bóng quá hai mươi bốn giây. Và khi quyền giữ bóng nằm trong tay bọn cậu, bọn cậu liền sử dụng lợi thế về chiều cao thấp hơn và ưu thế tốc độ để thực hiện những đợt tấn công nhanh và mạnh mẽ.
Ba cầu thủ trẻ đóng vai trò chủ công, hậu vệ đại ca trợ công, còn Mạnh Vũ phồn đóng vai trò là bộ não của cả đội, điều động toàn đội --- --- Tình hình tiến triển thuận lợi, cách biệt điểm số dần dần được rút ngắn lại!
Nhưng mà đội trắng có Đinh Man là một tướng giỏi, mỗi khi đội đỏ rút ngắn điểm số thì Đinh Man lại nhanh chóng ghi bàn nâng cách biệt điểm số.
Vì vậy, toàn bộ nửa sau của trận đấu đều ở trong trạng thái ta chạy ngươi đuổi, trái tim của mọi người cũng nhảy lên điên cuồng theo điểm số trên màn hình lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Tiếu xem Mạnh Vũ Phồn thi đấu, nhưng đây chắc chắn là trận đấu kịch liệt nhất mà cô được xem.
Cô đưa tay đặt lên lồng ngực nơi trái tim đang đập, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch thình thịch.
Điểm số bắt kịp rồi ... Điểm số bắt kịp rồi! Cô mạnh mẽ kìm nén tiếng thét trong đáy lòng. Đám mây đen trong lòng khi Phùng Tương nói những lời đó cũng dần dần tan biến.
Cô nghĩ, Mạnh Vũ Phồn nhất định sẽ thắng, nhất định sẽ bình an thắng lợi. Tất cả mọi chuyện đều diễn biến rất thuận lợi, hoàn toàn không có gì đáng lo cả…
Thời gian trên sân thi đấu luôn là chậm nhất cũng là nhanh nhất.
Chớp mắt một cái, trận đấu đã sắp đến hồi kết, thời gian trên bảng điện tử đã bước vào sáu mươi giây đếm ngượi cuối cùng.
Ngay khi chữ số La Mã trên bảng điện tử nhảy từ giây sáu mươi thành giây năm mươi chín, đội đỏ đã san bằng được tỉ số!
“Vạn tuế!” Dương Tiếu rốt cục không nhịn được hô to ra tiếng.
Bọn họ có thể thắng! Bọn họ thật sự sẽ thắng!!!
Tất cả những cầu thủ trên khán đài đều đứng hết lên, tự động vây xung quanh khán đài. Mỗi người trong số họ đều muốn biết, cuối cùng ai có thể giành được chiến thắng trong trận đấu này?
Đáng tiếc chính là, ở mấy giây kế tiếp, vì phòng thủ quá mạnh tay, anh bạn nhỏ Giáp đã tặng miễn phí cho đội Đinh Man một cơ hội ném phạt.
Anh bạn nhỏ Giáp thất vọng không thôi --- --- Đó là Đinh Man, Đinh Man đấy, hắn ném rổ ba điểm còn có thể trật à?
Dùng móng chân nghĩ cũng biết là Không! Thể! Nào!
Mà lúc này, thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn hai mươi giây nữa thôi.
“Đội trưởng…” Anh bạn nhỏ Giáp vô cùng áy náy, chán nản khi đứng trước mặt Mạnh Vũ Phồn.
“Không sao cả, phạm lỗi cũng là chuyện bình thường thôi.” Mạnh Vũ Phồn trong lòng cũng rất nóng vội, nhưng cậu biết thân là đội trưởng, cậu nhất định không thể lại tạo thêm áp lực cho đội viên, “Chúng ta vẫn còn hai mươi giây, nhất định vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.”
“Tin tưởng đội trưởng, tin tưởng chính mình!” Hậu vệ đại ca trầm ổn nói, “Trong hai mươi giây, trên sân bóng rổ điều gì cũng có thể xảy ra.”
Tiếng còi vang lên, trận đấu lại tiếp tục.
Hai mươi giây --- --- Đinh Man cầm bóng hướng về bảng rổ của đội đỏ.
Mười lăm giây --- --- Mạnh Vũ Phồn giơ tay cướp bóng, giành lại quyền tấn công.
Mười hai giây --- --- Mạnh Vũ Phồn cầm bóng hướng về phần sân của đội trắng, ba cầu thủ trẻ thực hiện đánh chặn giúp cậu.
Tám giây --- --- Mạnh Vũ Phồn đã đến phía dưới rổ, chuẩn bị ném bóng vào rổ.
Ba giây --- --- Hậu vệ đại ca cũng đồng thời chạy đến dưới rổ, hướng về Mạnh Vũ Phồn khẽ gật đầu.
Một giây --- --- Mạnh Vũ Phồn thực hiện động tác lừa bóng, chuyền bóng sang cho hậu vệ đại ca, cùng lúc đó, hậu vệ đại ca lấy đà nhảy lên, ra tay ném bóng vào rổ…
Mà cùng lúc đó Đinh Man bước nhanh một bước lao đến phía dưới hậu vệ đại ca đang nhảy chuẩn bị ném bóng…
Đây chắc chắn là một giây ú tim.
Theo quán tính của trọng lực, sau khi ném rổ hậu vệ đại ca sẽ rơi xuống bên dưới rổ, nhưng anh ấy không biết rằng có một đôi giày sneaker đang chờ anh ấy ở vị trí mà chân anh ấy sắp hạ xuống!
“Không được!!!” Mắt Mạnh Vũ Phồn như muốn nứt ra, rống to một tiếng.
Nhưng mà mọi thứ đã…. xảy ra quá nhanh.
Khoảnh khắc trên không trung sau cú ném rổ, mọi người hoàn toàn không thể phòng bị được. Ngay lúc hậu vệ đại ca rơi xuống, lòng bàn chân anh ấy giẫm phải một bàn chân đang chặn ngay vị trí rơi của anh ấy!
Hậu quả trực tiếp của việc tiếp đất không vững là lực tác động gần một trăm kilogram hoàn toàn tập trung vào mắt cá chân của anh ấy, chỉ nghe tiếng xương gãy, mắt cá chân của hậu vệ đại ca và đầu gối trong trạng thái bất thường bị xoay hẳn sang một bên!!!
“Á!!!” Cổ họng anh ấy thét lên một tiếng thảm thiết, trước mắt tối đen, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Còn trái bóng anh liều mạng ném lên trên rổ cũng cùng lúc theo anh rơi xuống trên mặt sân.
Giống như tất cả đều biến thành động tác quay chậm.
Tiếng còi chói tai kết thúc trận đấu vang lên, cuộc thảo luận gay gắt trên hàng ghế của các tuyển thủ, hậu vệ đại ca ôm chân không nhúc nhích, nằm rên rỉ trên mặt đất . . . Tất cả những thứ hỗn độn này đều đan xen vào nhau.
Mọi thứ đang rối tung cả lên.
Dương Tiếu đứng ngây người ra đó, cô thậm chí không hiểu rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Trên sân đột nhiên có mấy hình ảnh, nhân viên chăm sóc y tế chạy nhanh vào sân. Nha Khắc Phủ Giang và Phùng Tương nhảy vội qua hàng rào bảo vệ của khán đài, chạy nhanh về phía hậu vệ đại ca đang bị thương.
Các cầu thủ trẻ của đội đỏ quỳ gối bên cạnh hậu vệ đại ca liên tục hét lên.
Còn Mạnh Vũ Phồn ... Mạnh Vũ Phồn … Mạnh Vũ Phồn cậu . . .
Trong ánh mắt của Dương Tiếu, hai mắt Mạnh Vũ Phồn đỏ ngầu, giận dữ giơ tay lên lao thẳng về phía Đinh Man đang đứng bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn nổi giận, cũng là lần đầu tiên thấy Mạnh Vũ Phồn đánh người.
Mạnh Vũ Phồn đã hoàn toàn bị cơn tức giận lấn át. Cậu không khách khí tung cú đấm về phía Đinh Man, nhưng thiếu chính xác và dễ dàng bị Đinh Man tránh được.
“Đánh người trên sân à?” Đinh Man cười nhạo nói, “Thế nào nào, thua rồi, không phục sao?”
Thấy tình hình có chút không ổn, ba tên tay sai của Đinh Man lập tức vọt lên, tách Mạnh Vũ Phồn ra.
Bị ngăn bởi một đám người, Mạnh Vũ Phồn hét lên: “Mày có biết rằng ngáng chân như vậy sẽ làm hỏng đôi chân của anh ấy không! Sự nghiệp bóng rổ của anh ấy cũng sẽ bị hủy hoại chứ!!!”
“Ngáng chân?” Đinh Man nhún vai hờ hững. “Là tên đó không có mắt thôi, không nên ngã lên chân tao. Tao còn chưa trách tên đó giẫm lên tao là may mắn rồi. Hơn nữa, 'Sự nghiệp bóng rổ'? Lão già vô dụng ba mươi lăm tuổi đã giải nghệ này, còn muốn có sự nghiệp gì nữa à?”
Những lời này đã hoàn toàn chọc giận chàng trai.
Mạnh Vũ Phồn trợn trừng mắt, gân xanh trên thái dương lộ ra, nhìn hầm hầm tên Đinh Man hống hách ngang ngược, gằn từng chữ một: “Đinh Man, mày là một thằng ngu!”
P.S: Edit có lời muốn nói: Đinh Man chết tiệt!!! Tức quá mà!!! Lần này Phồn Phồn đã thực sự nổi giận. Tiếp theo cậu sẽ làm gì đây?!
Beta: Tiêu Diêu
Thời gian là công bằng nhất, con người ta mỗi ngày một trưởng thành, cũng sẽ ngày một già đi. Rất nhiều người ở tuổi ba mươi đã quên mất thời kỳ thanh xuân của bản thân đã từng sung sức như thế nào, dũng khí lớn ra sao.
Mà bây giờ, ba cầu thủ đã giải nghệ trong đội Đinh Man, sau khi liên tiếp thất bại trong việc tấn công, cuối cùng cũng trở nên cáu kỉnh.
Ai có thể nghĩ rằng chỉ là hai thanh niên mười lăm tuổi lại có thể đùa giỡn mấy vị lão tướng kinh nghiệm đầy mình chạy quanh sân như thế này kia chứ?!
Chỉ thấy anh bạn nhỏ Giáp đang dẫn bóng chạy như bay, trung phong đội áo trắng nhanh chóng đuổi kịp, vào thời khắc mấu chốt anh bạn nhỏ Giáp bỗng nhiên đứng lại --- --- “Má nó!” Trung phong đội trắng tức giận mắng, trong vòng mấy giây ngắn ngủi tăng tốc đuổi theo, khớp mắt cá chân của hắn ta như muốn rã rời ra rồi.
Giáp xoay người chuyền bóng cho Ất, Ất dẫn bóng tiến lên, tiền đạo đội trắng dang hai tay ngăn cản cậu ấy. Anh bạn nhỏ Ất chỉ cao một mét tám mươi lăm thuận thế cúi thấp đầu xuống, thuận lợi chui qua dưới cánh tay của tiền đạo cao hai mét kia.
Tất cả các cầu thủ bên ngoài chứng kiến cảnh tượng này bèn cười phá lên.
Còn vị tiền đạo đội trắng kia bởi vì xoay người quá nhanh, khiến cho thắt lưng hắn ta kêu lên răng rắc vài tiếng.
Thanh niên mười mấy tuổi có thể lực nhưng lại không có kinh nghiệm, ngược lại, những cầu thủ hơn ba mươi tuổi kinh nghiệm phong phú nhưng thể lực lại không thể bì kịp.
Mọi người đều nín thở xem màn kịch hay này, muốn xem liệu lão tướng sẽ có ưu thế hơn, hay người trẻ tuổi sẽ chiếm ưu thế hơn?
Không rời rạc, mất đoàn kết như đội trắng, đội đỏ của Mạnh Vũ Phồn khí thế như chẻ tre, điểm số ban đầu chênh lệch rất xa dần dần san bằng cách biệt.
Hậu vệ đại ca thể lực đã cạn kiệt, anh ấy chủ động nhường cơ hội lay-up* cho hai đồng đội trẻ, nhiều lần kiến tạo cho bọn họ nhiều đường chuyền đẹp mắt. Ưu thế của Mạnh Vũ Phồn là những cú ném rổ ba điểm, trận tuyến của cậu chính là ngoài vạch ba điểm, cậu dùng óc phán đoán nhạy bén của mình, kiểm soát toàn bộ nhịp độ của trận đấu.
* Lay-up: Hay còn được gọi là kỹ thuật 2 bước lên rổ, là một kĩ thuật ném rổ trong bóng rổ, lối ném này sẽ giúp bạn ghi được 2 điểm dễ dàng. Kỹ thuật này là việc thực hiện chạy 2 bước từ vòng 3 điểm của đối phương đến phía dưới của rổ và thực hiện việc nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Dần dần, cán cân của nữ thần chiến thắng đã bắt đầu nghiêng về phía đội áo đỏ!
Bên ngoài sân, Dương Tiếu nhìn chàng trai của mình đang chạy băng băng trên sân đấu, linh hồn cô dường như cũng cùng cậu chạy rong ruổi dưới bảng rổ.
Cô không dám gọi to tên cậu, chỉ có thể lặng lẽ khích lệ cậu từ đáy lòng.
Trận đấu này không giống một trận đấu chính quy, chỉ có hai hiệp, thời gian nghỉ giữa trận chỉ có mười phút. Tận dụng thời gian nghỉ giữa trận, hai đội quay trở lại chỗ nghỉ ngơi bên cạnh trường quay uống nước, lau mồ hôi, tụ tập lại một chỗ thảo luận chiến thuật cho hiệp sau.
“Mọi người đều làm rất tốt!” Mạnh Vũ Phồn không tiếc lời khen ngợi, “Nhất là hai bạn nhỏ này, thật sự rất có thiên phú ném rổ đấy.”
Hai anh bạn nhỏ Giáp và Ất nhếch mũi lên đầy vẻ đắc ý, hai tay chống nạnh, tương lai bọn họ muốn trở thành “vua ném rổ” cơ mà.
Anh bạn nhỏ Bính nôn nóng vò đầu bứt tai, cậu kéo cục bông gòn trong mũi ném xuống, cuống cuồng nói: “Đội trưởng, tôi khỏe rồi! Thật sự khỏe rồi! Anh nhìn xem, máu mũi không chảy nữa rồi, anh cho tôi ra sân đi!”
Cậu ấy nhìn thấy hai người bạn trên sân bóng quấy rối với đội kia như vậy, trong lòng một thiếu niên như cậu ấy cũng kích động theo, muốn cùng mọi người ra sân chơi đùa.
Bởi vì ban nãy máu chảy hơi nhiều, sau anh bạn nhỏ Bính cầm máu xong, sắc mặt có chút trắng bệch, khóe mắt cũng còn chỗ tụ máu bầm. Nhìn dáng vẻ này của cậu, Mạnh Vũ Phồn không khỏi lo lắng hỏi: “Cậu có thể ra sân được không? Có khi nào mới chơi liền lăn ra ngất xỉu không?”
“Tôi có thể ra sân thật mà!” Nói xong anh bạn nhỏ Bính vỗ ngực bình bịch, “Đội trưởng, anh yên tâm đi!”
Mấy người họ thì đang cười ha hả nhưng tâm trạng của hậu vệ đại ca lại không hề thoải mái: “Anh bạn nhỏ, cậu nên nghĩ kỹ đi. Cậu cũng đã thấy thủ đoạn dơ bẩn thế nào rồi, cậu không sợ họ làm cậu bị thương sao?”
Bạn học Bính lắc lắc đầu, lớn tiếng trả lời: “Nếu như chơi bóng rổ mà sợ bị chấn thương thì tôi sẽ không đứng trên sân nữa rồi.”
Hậu vệ đại ca nghe xong những lời hùng hồn của cậu ấy không khỏi phì cười.
“Đúng là một đám nhóc con miệng còn hôi sữa mà.” Anh ấy giơ tay vò vò đầu mấy bạn nhỏ, “Đến lúc ra sân thi đấu các cậu cứ yên tâm chơi đi, tôi sẽ ở phía sau che chở cho các cậu không để các cậu bị thương đâu.”
Tuy rằng da mặt Mạnh Vũ Phồn dày nhưng mà lúc này cũng đã đỏ lên, “Đại ca, làm phiền anh quan tâm rồi.” Cậu đem một lão tướng hậu vệ có nhiều kinh nghiệm lên thuyền giặc làm bảo mẫu, thật là có chút ngượng ngùng.
Mạnh Vũ Phồn nhìn thấy trong sự mệt mỏi của anh ấy lộ ra ánh mắt kiên định, có vô số lời nói đến bên miệng nhưng lại không thốt nên lời.
“Bỏ đi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện vụn vặt không đáng kể đã qua nữa.” Hậu vệ đại ca giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Mạnh Vũ Phồn, nói một cách sang sảng: “Đội trưởng Mạnh, đừng quên cậu đã hứa với chúng tôi điều gì. Sau khi trận đấu kết thúc phải mời cả đội ăn lẩu đấy.”
“Nhất định rồi!” Mạnh Vũ Phồn gật đầu, “Anh à, dẫn chị dâu cùng đi nhé!”
“Được chứ, chờ trận đấu kết thúc, tôi sẽ dẫn vợ con theo, chúng ta cùng nhau ăn lẩu.”
…
Máy quay phim xoay vòng quanh họ, ghi lại toàn bộ lời bọn họ nói ban nãy không sót một chữ nào, truyền đến phòng điều khiển.
Đội Mạnh Vũ Phồn bên này không khí hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, thì không khí đội trắng bên kia trầm mặc bấy nhiêu, hoàn toàn do Đinh Man độc thoại.
“Mày là đồ ngu à?” Hắn ta dồn hết toàn bộ phẫn nộ trong lòng trút lên đầu đội viên ít tuổi nhất trong đội. “Lúc bọn họ thực hiện lay-up mày cũng đang đứng ở đấy đúng không? Tại sao không ngăn cản? Tao đổi con chó đến đây còn biết chơi bóng hơn mày đấy.”
Đội viên nhỏ tuổi đối diện với cơn thịnh nộ của Đinh Man, sợ tới mức đôi mắt đỏ lên: “Đinh, đội trưởng Đinh, trước khi ra sân không phải chính anh đã nói tôi chỉ cần đứng im dưới rổ, không cần cử động, không được làm phiền mấy anh chơi hay sao?”
“Khốn kiếp! Tao nói mày đứng im thì mày liền đứng im luôn à?” Đinh Man lửa giận ngút trời, “Vậy bây giờ tao bảo mày chết, sao mày không đi chết đi!”
Lời nói của hắn ta quá khó nghe, đến mức ngay cả nhân viên công tác ở bên cạnh cũng cảm thấy chói tai, liền nhắc nhở hắn ta phải chú ý đến phát ngôn.
“Đừng quay nữa, con mẹ nó, đừng quay nữa!” Đinh Man vung tay đẩy máy quay sang một bên. Cameraman không ngờ hắn ta tự nhiên lại ra tay, chiếc máy quay phim hơn năm kilogram trên vai suýt nữa thì rơi xuống đất.
Mà Đinh Man không những không xin lỗi, ngay cả liếc nhìn người quay phim cũng không có. Hắn ta điên cuồng ngang ngược đã thành thói quen, hắn biết rõ có nhà tài trợ chống lưng phía sau, chỉ cần hắn không trực tiếp đánh người trên sân bóng, cả tổ chương trình sẽ không ai dám động đến hắn.
Hết thời gian mười phút nghỉ giải lao, hắn ta lập tức quăng chiếc khăn xuống, mặt mũi cau cau có có dẫn đội viên vào sân.
“Được rồi, các anh em, chúng ta cũng phải ra sân rồi!” Vào lúc này, Mạnh Vũ Phồn đưa tay phải ra trước, bốn đội viên áo đỏ phía sau cậu chụm tay lại một chỗ. Năm người tạo thành một vòng tròn, năm bàn tay xếp chồng lên nhau, đưa lên cao rồi hạ xuống. Họ đồng thanh hô khẩu hiệu của đội --- --- “Tối nay ăn lẩu!!!”
Năm giọng nói của năm người đàn ông tụ lại một chỗ, tiếng hô rất vang dội, đầy khí thế.
Dương Tiếu thân là giám sát cũng không thể không che miệng cười ra tiếng, không cần phải đoán, câu slogan đặc biệt này nhất định là do bạn trai cô nghĩ ra.
“Hừ, câu slogan nghe không hay cho lắm.” Phía sau Dương Tiếu bỗng nhiên xuất hiện một giọng đàn ông quen thuộc.
Dương Tiếu quay lại nhìn, quả nhiên là Phùng Tương.
Không biết Phùng Tương rời ngai vàng xuống đây từ bao giờ, hai tay chắp sau lưng, trông rất giống một ông cụ đang xem náo nhiệt.
Dương Tiếu nghe không hiểu hỏi: “Cái gì không hay?”
“Câu cổ vũ mà bọn họ vừa nói đấy, bọn họ lại nói ‘Tối nay ăn lẩu’, nghe qua quả thật giống như dựng Flag* gì đó, nhưng mà thông thường khi nói ra mấy câu này, diễn viên chính đều sẽ chết hết.”
* Dựng flag (“立 flag”): thường đề cập đến lời tiên tri, điềm báo sẽ xảy ra, thường là điềm báo xấu. 立 flag thường được gọi là cờ tử thần. Ở đây ý Phùng Tương muốn nói chính là câu nói đó nghe có vẻ như điềm báo xấu.
Dương Tiếu câm nín: “… Phùng Tương, anh có thể ngậm cái mồm quạ đen của anh lại không?”
“Mồm quạ đen sao?” Phùng Tương thu lại vẻ đùa giỡn trên mặt, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía sân bóng rổ, “… Trên sân bóng rổ thi đấu thủ đoạn xấu xa, ghê tởm như thế nào, các cô chỉ ở sau máy quay làm sao có thể hiểu được chứ.”
Dương Tiếu vốn định mắng anh ta nói chuyện dọa người, nhưng mà không hiểu sao, lời nói ra đến miệng lại bị chặn lại, tim bỗng nhiên đập rất nhanh.
…
Trong hiệp hai, hai đội đổi sân, Mạnh Vũ Phồn và đội đỏ chuyển sang phần sân bên trái. Trên mỗi vành rổ đều có một bảng điện tử bấm giờ bốn mặt rõ nét, không những hiển thị rõ thời gian tiến hành trận đấu còn hiển thị thời gian giữ bóng của mỗi đội.
Theo quy định, mỗi lần đội bóng tấn công, từ lúc nhận bóng, tấn công đến lúc bóng rời khỏi tay không được vượt quá hai mươi bốn giây. Mỗi khi vượt quá hai mươi bốn giây, trọng tài sẽ lập tức thổi còi đổi quyền phát bóng cho đối thủ.
Mà đội của Mạnh Vũ Phồn lại áp dụng chiến thuật “dẫn dụ”, nhiều lần khiến đội trắng giữ bóng quá hai mươi bốn giây. Và khi quyền giữ bóng nằm trong tay bọn cậu, bọn cậu liền sử dụng lợi thế về chiều cao thấp hơn và ưu thế tốc độ để thực hiện những đợt tấn công nhanh và mạnh mẽ.
Ba cầu thủ trẻ đóng vai trò chủ công, hậu vệ đại ca trợ công, còn Mạnh Vũ phồn đóng vai trò là bộ não của cả đội, điều động toàn đội --- --- Tình hình tiến triển thuận lợi, cách biệt điểm số dần dần được rút ngắn lại!
Nhưng mà đội trắng có Đinh Man là một tướng giỏi, mỗi khi đội đỏ rút ngắn điểm số thì Đinh Man lại nhanh chóng ghi bàn nâng cách biệt điểm số.
Vì vậy, toàn bộ nửa sau của trận đấu đều ở trong trạng thái ta chạy ngươi đuổi, trái tim của mọi người cũng nhảy lên điên cuồng theo điểm số trên màn hình lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Tiếu xem Mạnh Vũ Phồn thi đấu, nhưng đây chắc chắn là trận đấu kịch liệt nhất mà cô được xem.
Cô đưa tay đặt lên lồng ngực nơi trái tim đang đập, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch thình thịch.
Điểm số bắt kịp rồi ... Điểm số bắt kịp rồi! Cô mạnh mẽ kìm nén tiếng thét trong đáy lòng. Đám mây đen trong lòng khi Phùng Tương nói những lời đó cũng dần dần tan biến.
Cô nghĩ, Mạnh Vũ Phồn nhất định sẽ thắng, nhất định sẽ bình an thắng lợi. Tất cả mọi chuyện đều diễn biến rất thuận lợi, hoàn toàn không có gì đáng lo cả…
Thời gian trên sân thi đấu luôn là chậm nhất cũng là nhanh nhất.
Chớp mắt một cái, trận đấu đã sắp đến hồi kết, thời gian trên bảng điện tử đã bước vào sáu mươi giây đếm ngượi cuối cùng.
Ngay khi chữ số La Mã trên bảng điện tử nhảy từ giây sáu mươi thành giây năm mươi chín, đội đỏ đã san bằng được tỉ số!
“Vạn tuế!” Dương Tiếu rốt cục không nhịn được hô to ra tiếng.
Bọn họ có thể thắng! Bọn họ thật sự sẽ thắng!!!
Tất cả những cầu thủ trên khán đài đều đứng hết lên, tự động vây xung quanh khán đài. Mỗi người trong số họ đều muốn biết, cuối cùng ai có thể giành được chiến thắng trong trận đấu này?
Đáng tiếc chính là, ở mấy giây kế tiếp, vì phòng thủ quá mạnh tay, anh bạn nhỏ Giáp đã tặng miễn phí cho đội Đinh Man một cơ hội ném phạt.
Anh bạn nhỏ Giáp thất vọng không thôi --- --- Đó là Đinh Man, Đinh Man đấy, hắn ném rổ ba điểm còn có thể trật à?
Dùng móng chân nghĩ cũng biết là Không! Thể! Nào!
Mà lúc này, thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn hai mươi giây nữa thôi.
“Đội trưởng…” Anh bạn nhỏ Giáp vô cùng áy náy, chán nản khi đứng trước mặt Mạnh Vũ Phồn.
“Không sao cả, phạm lỗi cũng là chuyện bình thường thôi.” Mạnh Vũ Phồn trong lòng cũng rất nóng vội, nhưng cậu biết thân là đội trưởng, cậu nhất định không thể lại tạo thêm áp lực cho đội viên, “Chúng ta vẫn còn hai mươi giây, nhất định vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.”
“Tin tưởng đội trưởng, tin tưởng chính mình!” Hậu vệ đại ca trầm ổn nói, “Trong hai mươi giây, trên sân bóng rổ điều gì cũng có thể xảy ra.”
Tiếng còi vang lên, trận đấu lại tiếp tục.
Hai mươi giây --- --- Đinh Man cầm bóng hướng về bảng rổ của đội đỏ.
Mười lăm giây --- --- Mạnh Vũ Phồn giơ tay cướp bóng, giành lại quyền tấn công.
Mười hai giây --- --- Mạnh Vũ Phồn cầm bóng hướng về phần sân của đội trắng, ba cầu thủ trẻ thực hiện đánh chặn giúp cậu.
Tám giây --- --- Mạnh Vũ Phồn đã đến phía dưới rổ, chuẩn bị ném bóng vào rổ.
Ba giây --- --- Hậu vệ đại ca cũng đồng thời chạy đến dưới rổ, hướng về Mạnh Vũ Phồn khẽ gật đầu.
Một giây --- --- Mạnh Vũ Phồn thực hiện động tác lừa bóng, chuyền bóng sang cho hậu vệ đại ca, cùng lúc đó, hậu vệ đại ca lấy đà nhảy lên, ra tay ném bóng vào rổ…
Mà cùng lúc đó Đinh Man bước nhanh một bước lao đến phía dưới hậu vệ đại ca đang nhảy chuẩn bị ném bóng…
Đây chắc chắn là một giây ú tim.
Theo quán tính của trọng lực, sau khi ném rổ hậu vệ đại ca sẽ rơi xuống bên dưới rổ, nhưng anh ấy không biết rằng có một đôi giày sneaker đang chờ anh ấy ở vị trí mà chân anh ấy sắp hạ xuống!
“Không được!!!” Mắt Mạnh Vũ Phồn như muốn nứt ra, rống to một tiếng.
Nhưng mà mọi thứ đã…. xảy ra quá nhanh.
Khoảnh khắc trên không trung sau cú ném rổ, mọi người hoàn toàn không thể phòng bị được. Ngay lúc hậu vệ đại ca rơi xuống, lòng bàn chân anh ấy giẫm phải một bàn chân đang chặn ngay vị trí rơi của anh ấy!
Hậu quả trực tiếp của việc tiếp đất không vững là lực tác động gần một trăm kilogram hoàn toàn tập trung vào mắt cá chân của anh ấy, chỉ nghe tiếng xương gãy, mắt cá chân của hậu vệ đại ca và đầu gối trong trạng thái bất thường bị xoay hẳn sang một bên!!!
“Á!!!” Cổ họng anh ấy thét lên một tiếng thảm thiết, trước mắt tối đen, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Còn trái bóng anh liều mạng ném lên trên rổ cũng cùng lúc theo anh rơi xuống trên mặt sân.
Giống như tất cả đều biến thành động tác quay chậm.
Tiếng còi chói tai kết thúc trận đấu vang lên, cuộc thảo luận gay gắt trên hàng ghế của các tuyển thủ, hậu vệ đại ca ôm chân không nhúc nhích, nằm rên rỉ trên mặt đất . . . Tất cả những thứ hỗn độn này đều đan xen vào nhau.
Mọi thứ đang rối tung cả lên.
Dương Tiếu đứng ngây người ra đó, cô thậm chí không hiểu rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Trên sân đột nhiên có mấy hình ảnh, nhân viên chăm sóc y tế chạy nhanh vào sân. Nha Khắc Phủ Giang và Phùng Tương nhảy vội qua hàng rào bảo vệ của khán đài, chạy nhanh về phía hậu vệ đại ca đang bị thương.
Các cầu thủ trẻ của đội đỏ quỳ gối bên cạnh hậu vệ đại ca liên tục hét lên.
Còn Mạnh Vũ Phồn ... Mạnh Vũ Phồn … Mạnh Vũ Phồn cậu . . .
Trong ánh mắt của Dương Tiếu, hai mắt Mạnh Vũ Phồn đỏ ngầu, giận dữ giơ tay lên lao thẳng về phía Đinh Man đang đứng bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn nổi giận, cũng là lần đầu tiên thấy Mạnh Vũ Phồn đánh người.
Mạnh Vũ Phồn đã hoàn toàn bị cơn tức giận lấn át. Cậu không khách khí tung cú đấm về phía Đinh Man, nhưng thiếu chính xác và dễ dàng bị Đinh Man tránh được.
“Đánh người trên sân à?” Đinh Man cười nhạo nói, “Thế nào nào, thua rồi, không phục sao?”
Thấy tình hình có chút không ổn, ba tên tay sai của Đinh Man lập tức vọt lên, tách Mạnh Vũ Phồn ra.
Bị ngăn bởi một đám người, Mạnh Vũ Phồn hét lên: “Mày có biết rằng ngáng chân như vậy sẽ làm hỏng đôi chân của anh ấy không! Sự nghiệp bóng rổ của anh ấy cũng sẽ bị hủy hoại chứ!!!”
“Ngáng chân?” Đinh Man nhún vai hờ hững. “Là tên đó không có mắt thôi, không nên ngã lên chân tao. Tao còn chưa trách tên đó giẫm lên tao là may mắn rồi. Hơn nữa, 'Sự nghiệp bóng rổ'? Lão già vô dụng ba mươi lăm tuổi đã giải nghệ này, còn muốn có sự nghiệp gì nữa à?”
Những lời này đã hoàn toàn chọc giận chàng trai.
Mạnh Vũ Phồn trợn trừng mắt, gân xanh trên thái dương lộ ra, nhìn hầm hầm tên Đinh Man hống hách ngang ngược, gằn từng chữ một: “Đinh Man, mày là một thằng ngu!”
P.S: Edit có lời muốn nói: Đinh Man chết tiệt!!! Tức quá mà!!! Lần này Phồn Phồn đã thực sự nổi giận. Tiếp theo cậu sẽ làm gì đây?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.