Chương 88: Ngày Tết ngọt ngào.
Mạc Lí
27/05/2020
Edit: Sư tử biển
Beta: Tiêu Diêu
Khi khúc mắc lớn nhất cuối cùng được gỡ bỏ, trạng thái tâm lý của Dương Tiếu đã thay đổi rất nhiều.
Cô bắt đầu học cách đối xử với Mạnh Vũ Phồn như một người đàn ông (mà không phải một cậu con trai), cô học cách cởi bỏ mặt nạ của người phụ nữ mạnh mẽ toàn năng trước mặt cậu, học cách thể hiện sự yếu đuối, học cách phụ thuộc, học cách làm nũng - mặc dù lần đầu tiên Dương Tiếu làm nũng, Mạnh Vũ Phồn đã bị sốc đến nỗi cằm sắp rớt xuống, hoài nghi liệu cô có bị ma quỷ nhập vào không – nhưng chung quy mà nói, hiệu quả cũng không tồi.
Nhánh cây bách kia rất được Dương Tiếu trân quý. Sau đó cô còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu thông tin, phát hiện ra rằng cành cây bách có ngụ ý trăm năm hòa thuận, ở quê của Mạnh Vũ Phồn, đây là lời chúc phúc tốt nhất của bề trên dành cho cặp vợ chồng mới cưới.
Chiếc hộp gấm được cô đặt trên đầu giường, mùi hương của cành bách rất nhẹ nhàng, cũng rất tinh khiết. Khi cô chìm vào giấc ngủ, mùi hương nhè nhẹ của gỗ thông vẫn quanh quẩn bên mũi cô.
Cô đem toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm đó nói với Đường Thư Cách.
Đường Thư Cách về nhà đón Tết cùng ba mẹ, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Đường Thư Cách dựa vào việc sáng tác mà kiếm sống, vốn dĩ cảm xúc của cô ấy đã nhạy cảm hơn người bình thường, sau khi nghe Dương Tiếu kể chuyện, Đường Thư Cách đã khóc cho đến khi gà gáy, rút ra nửa hộp khăn giấy để lau, còn nói nhất định phải đem câu chuyện này viết vào tiểu thuyết của mình, để hàng chục ngàn độc giả của cô ấy sẽ rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ này.
Đường Thư Cách nghẹn ngào nói: “Dương Tiếu, tớ… hức… xem như đã nhìn ra rồi! Trên thế giới này, chỉ có hai loại tình yêu chân thành vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, cho dù trời long đất lở, chúng mãi mãi tồn tại! Mãi mãi tươi sáng!!”
Dương Tiếu tò mò, hỏi cô: "Hai loại tình yêu nào cơ?"
Đường Thư Cách trả lời: "Một loại là cậu và Mạnh Vũ Phồn, một loại là tớ với Idol nhà tớ!!!
Dương Tiếu: "..." Cô bất đắc dĩ nói, "Cảm ơn cậu đã đánh giá cao như vậy."
…
Trong thời gian bảy ngày nghỉ tết âm lịch, Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn không phải đón tết cùng ba mẹ, nên đi chơi suốt một tuần nghỉ tết.
Những cái tết trước kia, Mạnh Vũ Phồn đều ở trong nhà hoặc đội bóng, không đi thăm họ hàng, cũng không ra ngoài chơi, một mình vô công rồi nghề, ngoại trừ việc chơi bóng thì vẫn là chơi bóng.
Nhưng bây giờ có Dương Tiếu rồi, tất cả đều không giống như vậy nữa. Cái tết cô đơn nhàm chán ấy, bỗng nhiên náo nhiệt lạ thường.
Bọn họ đi chơi lễ hội.
Chỗ đó thật sự quá đông người, Dương Tiếu lo lắng lát nữa cô sẽ bị tách khỏi Mạnh Vũ Phồn. Nhưng mà khi tới nơi cô mới phát hiện, Mạnh Vũ Phồn quả thực giống như một cây sào đứng sừng sững giữa đám người, mặc kệ đoàn người chen chen chúc chúc, cô chỉ cần ngước cổ lên là có thể nhìn thấy đầu cậu phía trên đoàn người rồi.
Bọn họ dừng chân trước một quán nhỏ, Dương Tiếu nghe thấy một dì lớn tuổi bên cạnh mình gọi điện thoại cho người nhà, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhiều người quá, sao mà chớp mắt một cái đã không thấy mấy người đâu rồi? Tôi đang ở đâu hả? Tôi đang ở một quán nhỏ bán kẹo hồ lô đây này! Cái gì cơ? Tôi biết là ở đây có rất nhiều quán nhỏ bán kẹo hồ lô, nhưng mà ở đây không giống như vậy, ở đây có một người rất cao! Vô cùng vô cùng cao! Mấy người qua đây là có thể nhìn thấy ngay!"
Trong sách giáo khoa từng học 'khắc thuyền tìm gươm', hành động của dì ấy chẳng khác gì là khắc người tìm gươm nhỉ!
* Chuyện kể rằng nước Sở có một chàng trai khi đi qua sông, lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, anh chàng bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, sau khi thuyền dừng lại anh chàng căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.
Hai người bọn họ đứng bên cạnh quán kẹo hồ lô thật lâu, mãi cho đến khi người nhà của dì kia tìm đến, bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Câu chuyện thoáng qua, nhưng công lao cùng danh tiếng đã khắc sâu vào lòng họ. Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn liếc nhìn nhau, cùng cười lớn, cảm thấy chiếc khăn màu đỏ trước ngực của bản thân càng tươi đẹp hơn.
...
Bọn họ lại đi công viên giải trí chơi.
Vào dịp nghỉ Tết, công viên giải trí có rất ít người, cho dù là hạng mục hấp dẫn nhất thì thời gian xếp hàng cũng chỉ hai mươi phút. Đáng tiếc chiều cao cân nặng của Mạnh Vũ Phồn đều vượt quá giới hạn, rất nhiều trò chơi không thể chơi được. Nhưng mà không sao, cậu có thể phụ trách làm người chụp ảnh cho Dương Tiếu, thay thế cho cây gậy chụp ảnh ba chân.
Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, Dương Tiếu chưa từng đến công viên giải trí. Hôm nay cô tự giải thoát cho mình, mua một chiếc nơ thật lớn có thể phát sáng lấp lánh, còn chọn một màu sắc lạ mắt nữa, buộc Mạnh Vũ Phồn phải cùng cô đeo nó. Họ chụp ảnh trước vòng xoay ngựa gỗ, trong ảnh, hai người lớn ngây thơ mặt kề mặt, những chiếc nơ trên đầu chạm vào nhau dưới ánh mặt trời.
Bóng bay trong công viên giải trí rất đẹp, chúng có hai lớp, lớp bên ngoài trong suốt, lớp bên trong được phủ kim tuyến lấp lánh. Mạnh Vũ Phồn mua cho Dương Tiếu một chùm lớn, đi trên đường như một đám mây cầu vồng chuyển động. Dương Tiếu nói cậu lãng phí tiền bạc, nhưng chớp mắt một cái, cô đã gửi một bức ảnh của chùm bóng bay đến bạn bè của mình, đắc ý khoe rằng đây là được tặng bởi bạn trai cô.
Buổi tối khi bọn họ rời công viên giải trí, những quả bóng bay này thật sự mang đi không được, hai người bọn họ liền lén lút chạy tới bãi đỗ xe của trẻ con, buộc vào tay cầm xe mỗi chiếc một cái, hy vọng điều bất ngờ nho nhỏ này sẽ khiến bọn nhỏ có một giấc mơ đẹp.
...
Hai người bọn họ lại đến thành phố lân cận, nơi duy nhất ở châu Á có một vòng đu quay cao chọc trời đứng sừng sững trên cầu, bắc qua sông Hải Hà, chiếc cabin trong suốt trên vòng tròn từ từ chuyển động. Thời tiết buổi tối hôm đó rất tốt, khi nó lên đến điểm cao nhất, có thể nhìn lên các vì sao trên bầu trời, cũng có thể cúi đầu nhìn xuống để thấy những chiếc thuyền đánh cá như đốm lửa nhỏ lấp lánh nhộn nhịp trên sông Hải Hà.
Họ hôn nhau ở nơi có khoảng cách gần bầu trời nhất, pháo hoa bay lên từ xa, bụp một tiếng, nổ tung sáng rực giống như những thác nước treo ngược trên bầu trời đêm và biến thành một dải ngân hà mới.
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay cao chọc trời, họ lại đến một ngôi chùa gần đó.
Cho dù là ban đêm, ngôi chùa vẫn sáng rực bởi ánh nến. Người ta nói rằng ngôi chùa này rất linh thiêng, nên có nhiều người dân địa phương đến thờ cúng.
Chùa ở Hoa Thành không cho phép khách hành hương cung kính dâng tặng đồ cúng dường, nhưng ở đây không giống như vậy, hầu như những người hành hương đều mang theo một túi trái cây lớn. Họ trao trái cây cho một vị tiểu sư phụ đang phụ trách hương khói ở đó, tiểu sư phụ dùng khay tiếp tế để đặt trái cây thành một tháp trái cây cao và rồi bê về phía trước ngôi chùa.
Các vị Thần Phật bằng đất sét và cát vàng ngồi trên sảnh chính, mặt hướng vào những trái cây xanh tươi.
Mâm trái cây mới được đưa lên, mâm cũ liền được đưa xuống, các vị sư phụ đặt đồ cúng bị dính tàn hương phía trước điện thờ, bên cạnh một cái hòm công đức, bất luận người nào cũng có thể lên đó lấy một quả táo, một quả hồng.
Mạnh Vũ Phồn lần đầu tiên vào chùa để lễ phật. Trông cậu rất nghiêm túc học theo cách của những người hành hương khác, quỳ xuống tấm thảm vái lạy, sau đó lấy từ ví ra mười tệ, nhét vào hòm công đức rồi lấy hai quả táo.
Ở đây không có nơi nào để rửa cả, cậu cũng không kén chọn, trực tiếp chà chà lên người, sau đó đưa quả to nhất cho Dương Tiếu.
“Chà, ‘mượn hoa dâng phật’ à.”
Dương Tiếu nhận lấy, hàm răng khẽ cắn, để lại một vết cắn nông trên quả táo to.
Đây là loại táo mà Dương Tiếu đã ăn, nhiều nước nhất, giòn nhất, cũng ngọt ngào nhất.
...
Sau đó, bọn họ còn đến sân bóng rổ.
Không phải sân bóng rổ của Hoa Thành, không phải sân bóng rổ tùy tiện ở khu đầu đường phố, mà là sân bóng rổ chính của đội bóng CBA Hoa Thành.
Bởi vì trong kỳ nghỉ tết âm lịch không thi đấu, vì vậy nơi này không mở cửa cho công chúng. Mạnh Vũ Phồn liền nắm lấy cánh cửa thủy tinh, vẻ mặt khát khao hướng vào bên trong.
“Chị Tiếu Tiếu, tôi có một tin tốt muốn chia sẻ với chị.”
“Tin gì vậy?”
“Huấn luyện viên nói... Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lần này CBA tuyển chọn cầu thủ ưu tú, sẽ cho tôi cơ hội.”
“!!!”
Kỳ tuyển chọn CBA là cách duy nhất để các cầu thủ trẻ CUBA thăng chức tại giải đấu CBA. Việc đăng ký bắt đầu vào tháng 5 hàng năm, danh sách sàng lọc sơ bộ được công bố vào tháng 7, nhưng cuộc thi vòng loại thực sự thường bắt đầu trước đó nửa năm.
Số lượng người mà mỗi đội của các trường đại học có thể đăng kí vô cùng hạn chế. Giống như đội đại học Hoa Thành, chỉ có một hoặc hai người mỗi năm. Trường của họ được xem như là một đội mạnh của CUBA, và có rất nhiều người chơi xuất sắc trong đội. Mạnh Vũ Phồn lặng lẽ chờ đợi, tích cực luyện tập, những nỗ lực của cậu đã được huấn luyện viên nhìn thấy.
Trong vòng loại khu vực CUBA kết thúc vào nửa cuối năm ngoái, Mạnh Vũ Phồn đã thể hiện xuất sắc, phát triển nhanh chóng. Đội trưởng Lưu Phương Châu đã quyết định sau khi tốt nghiệp, sẽ đem cây gậy chuyền tay của đội trưởng trao cho cậu. Lưu Phương Châu đã liên tiếp hai năm báo danh CBA ưu tú, nhưng hai năm đó anh ta đều không đạt, thế nên lần này, anh ta không muốn lãng phí cơ hội quý giá này nữa, nên quyết định toàn lực đề cử Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn dựa vào cửa lớn sân bóng rổ, nhìn về suối nguồn dũng khí của mình, nói: “Chị Tiếu Tiếu, ngày mà tôi giành được MVP, thăng cấp lên CBA, chị nhất định phải có mặt ở đây nhé."
“Tôi sẽ có mặt.” Dương Tiếu chấp nhận lời hứa, “mỗi trận thi đấu của cậu sau này, tôi đều không bỏ qua.”
...
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Dương Tiếu đưa Mạnh Vũ Phồn đến một cửa hàng thủ công mỹ nghệ.
Thời gian tết âm lịch vốn dĩ không có nhiều cửa hàng mở cửa, Dương Tiếu tra trên mạng một loạt các danh sách, gọi điện hỏi thăm từng nơi, cuối cùng tìm thấy một cửa hàng mở cửa vào ngày thứ bảy đầu năm mới.
Cửa hàng rất nhỏ, nằm trong một con hẻm chật hẹp, phía trước cửa hàng bày rất nhiều đồ gốm xiêu xiêu vẹo vẹo, tất cả đều do khách hàng tự tay làm; ngoài cái đó ra, còn những chiếc khăn nhiều màu được đan thủ công, son môi DIY, nến và mấy thứ khác nữa, chỉ cần là là sản phẩm của DIY, đều nằm trong phạm vi kinh doanh của họ.
Mạnh Vũ Phồn không biết tại sao Dương Tiếu đưa cậu đến đây -- Cậu chân tay vụng về, chắc là không làm được mấy đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo này rồi.
“Không được, đồ vật này nhất định hai người chúng ta phải cùng nhau làm.”
Dương Tiếu ép cậu vào trước bàn dụng cụ và ra hiệu cho ông chủ lấy dụng cụ DIY mang lên.
Ông chủ bưng lên mấy món đồ kì quái, có những chiếc khuôn đúc mềm dẻo bằng cao su, còn có mấy thứ bay ra mùi “mủ cao su” nữa.
"Đây là keo dán." Dương Tiếu không bảo ông chủ giới thiệu nó, cầm chai keo đã chuẩn bị kia lên, nhẹ nhàng lắc lư, chất lỏng trong suốt sền sệt từ từ chảy bên trong, "Đổ nó vào khuôn, cậu có thể làm thành chiếc chìa khóa, trang trí, vv… sau khi được định hình, cậu có thể tháo màng ra. Nếu bỏ những kim tuyến này vào bên cạnh, nó thể làm cho món đồ này tỏa sáng. "
Mạnh Vũ Phồn nhìn vào các món đồ thủ công được trưng bày trên các kệ xung quanh, cậu trở nên thích thú: "Vậy chúng ta làm gì đây? Tôi thấy đồ trang trí gấu nhỏ rất dễ thương, cả chiếc móc khóa hình con thỏ nhỏ kia cũng không tệ ..."
“Không, chúng ta không làm những thứ yêu thích nhất thời đó." Dương Tiếu lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, từ từ mở ra – bên trong có một nhánh cây bách. Cô nói, "Sẽ có một ngày những cành lá này sẽ bị khô héo, tôi muốn lưu giữ nó lại, cậu đồng ý giúp tôi chứ? "
Mạnh Vũ Phồn lúc này mới thật sự hiểu được dụng ý của Dương Tiếu.
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn tặng cho cô nhánh cây bách, cô xem đây là vật cực kỳ quan trọng, không đành lòng nhìn chúng nó từ từ héo rũ, vì vậy cô nghĩ ra cách để bảo tồn chúng vĩnh viễn.
Cô hy vọng chúng có thể mãi mãi bên cạnh cô, giống như Mạnh Vũ Phồn bên cạnh cô vậy.
Cô lấy hai cụm lá cây nhỏ hoàn chỉnh nhất trên đỉnh của cành cây, đặt chúng cẩn thận vào khuôn, sau đó Mạnh Vũ Phồn đích thân nhỏ keo vào.
Cô chọn một khuôn hình tròn, một khuôn hình vuông, mỗi cái chỉ lớn hơn móng tay của cô một chút. Những nhánh cây bách lá kim màu xanh biếc chìm trong lớp keo trong suốt, sinh mệnh của nó được bảo tồn mãi mãi trong hai mặt dây chuyền này.
Bởi vì thể tích của sản phẩm rất nhỏ, nên lớp màng nhanh chóng bong ra. Dương Tiếu treo mặt hình vuông lên dây chuyền của mình, rủ xuống trái tim cô, còn mặt hình tròn còn lại, cô gắn vào sợi dây đầy màu sắc trên cổ tay của Mạnh Vũ Phồn, mặt dây chuyền cây bách bám chặt vào cổ tay chàng trai, lắng nghe nhịp mạch đập của cậu.
Khi cô đeo mặt dây chuyền lên tay cho Mạnh Vũ Phồn, lông mi cô khẽ run lên, ánh mắt cô rất chăm chú.
Mạnh Vũ Phồn không kìm lòng được, cúi đầu hôn cô.
P.S: Edit có lời muốn nói: Anh chị rắc cẩu lương thế này dân tình sao chịu nổi.
Beta: Tiêu Diêu
Khi khúc mắc lớn nhất cuối cùng được gỡ bỏ, trạng thái tâm lý của Dương Tiếu đã thay đổi rất nhiều.
Cô bắt đầu học cách đối xử với Mạnh Vũ Phồn như một người đàn ông (mà không phải một cậu con trai), cô học cách cởi bỏ mặt nạ của người phụ nữ mạnh mẽ toàn năng trước mặt cậu, học cách thể hiện sự yếu đuối, học cách phụ thuộc, học cách làm nũng - mặc dù lần đầu tiên Dương Tiếu làm nũng, Mạnh Vũ Phồn đã bị sốc đến nỗi cằm sắp rớt xuống, hoài nghi liệu cô có bị ma quỷ nhập vào không – nhưng chung quy mà nói, hiệu quả cũng không tồi.
Nhánh cây bách kia rất được Dương Tiếu trân quý. Sau đó cô còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu thông tin, phát hiện ra rằng cành cây bách có ngụ ý trăm năm hòa thuận, ở quê của Mạnh Vũ Phồn, đây là lời chúc phúc tốt nhất của bề trên dành cho cặp vợ chồng mới cưới.
Chiếc hộp gấm được cô đặt trên đầu giường, mùi hương của cành bách rất nhẹ nhàng, cũng rất tinh khiết. Khi cô chìm vào giấc ngủ, mùi hương nhè nhẹ của gỗ thông vẫn quanh quẩn bên mũi cô.
Cô đem toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm đó nói với Đường Thư Cách.
Đường Thư Cách về nhà đón Tết cùng ba mẹ, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Đường Thư Cách dựa vào việc sáng tác mà kiếm sống, vốn dĩ cảm xúc của cô ấy đã nhạy cảm hơn người bình thường, sau khi nghe Dương Tiếu kể chuyện, Đường Thư Cách đã khóc cho đến khi gà gáy, rút ra nửa hộp khăn giấy để lau, còn nói nhất định phải đem câu chuyện này viết vào tiểu thuyết của mình, để hàng chục ngàn độc giả của cô ấy sẽ rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ này.
Đường Thư Cách nghẹn ngào nói: “Dương Tiếu, tớ… hức… xem như đã nhìn ra rồi! Trên thế giới này, chỉ có hai loại tình yêu chân thành vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, cho dù trời long đất lở, chúng mãi mãi tồn tại! Mãi mãi tươi sáng!!”
Dương Tiếu tò mò, hỏi cô: "Hai loại tình yêu nào cơ?"
Đường Thư Cách trả lời: "Một loại là cậu và Mạnh Vũ Phồn, một loại là tớ với Idol nhà tớ!!!
Dương Tiếu: "..." Cô bất đắc dĩ nói, "Cảm ơn cậu đã đánh giá cao như vậy."
…
Trong thời gian bảy ngày nghỉ tết âm lịch, Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn không phải đón tết cùng ba mẹ, nên đi chơi suốt một tuần nghỉ tết.
Những cái tết trước kia, Mạnh Vũ Phồn đều ở trong nhà hoặc đội bóng, không đi thăm họ hàng, cũng không ra ngoài chơi, một mình vô công rồi nghề, ngoại trừ việc chơi bóng thì vẫn là chơi bóng.
Nhưng bây giờ có Dương Tiếu rồi, tất cả đều không giống như vậy nữa. Cái tết cô đơn nhàm chán ấy, bỗng nhiên náo nhiệt lạ thường.
Bọn họ đi chơi lễ hội.
Chỗ đó thật sự quá đông người, Dương Tiếu lo lắng lát nữa cô sẽ bị tách khỏi Mạnh Vũ Phồn. Nhưng mà khi tới nơi cô mới phát hiện, Mạnh Vũ Phồn quả thực giống như một cây sào đứng sừng sững giữa đám người, mặc kệ đoàn người chen chen chúc chúc, cô chỉ cần ngước cổ lên là có thể nhìn thấy đầu cậu phía trên đoàn người rồi.
Bọn họ dừng chân trước một quán nhỏ, Dương Tiếu nghe thấy một dì lớn tuổi bên cạnh mình gọi điện thoại cho người nhà, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhiều người quá, sao mà chớp mắt một cái đã không thấy mấy người đâu rồi? Tôi đang ở đâu hả? Tôi đang ở một quán nhỏ bán kẹo hồ lô đây này! Cái gì cơ? Tôi biết là ở đây có rất nhiều quán nhỏ bán kẹo hồ lô, nhưng mà ở đây không giống như vậy, ở đây có một người rất cao! Vô cùng vô cùng cao! Mấy người qua đây là có thể nhìn thấy ngay!"
Trong sách giáo khoa từng học 'khắc thuyền tìm gươm', hành động của dì ấy chẳng khác gì là khắc người tìm gươm nhỉ!
* Chuyện kể rằng nước Sở có một chàng trai khi đi qua sông, lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, anh chàng bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, sau khi thuyền dừng lại anh chàng căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.
Hai người bọn họ đứng bên cạnh quán kẹo hồ lô thật lâu, mãi cho đến khi người nhà của dì kia tìm đến, bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Câu chuyện thoáng qua, nhưng công lao cùng danh tiếng đã khắc sâu vào lòng họ. Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn liếc nhìn nhau, cùng cười lớn, cảm thấy chiếc khăn màu đỏ trước ngực của bản thân càng tươi đẹp hơn.
...
Bọn họ lại đi công viên giải trí chơi.
Vào dịp nghỉ Tết, công viên giải trí có rất ít người, cho dù là hạng mục hấp dẫn nhất thì thời gian xếp hàng cũng chỉ hai mươi phút. Đáng tiếc chiều cao cân nặng của Mạnh Vũ Phồn đều vượt quá giới hạn, rất nhiều trò chơi không thể chơi được. Nhưng mà không sao, cậu có thể phụ trách làm người chụp ảnh cho Dương Tiếu, thay thế cho cây gậy chụp ảnh ba chân.
Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, Dương Tiếu chưa từng đến công viên giải trí. Hôm nay cô tự giải thoát cho mình, mua một chiếc nơ thật lớn có thể phát sáng lấp lánh, còn chọn một màu sắc lạ mắt nữa, buộc Mạnh Vũ Phồn phải cùng cô đeo nó. Họ chụp ảnh trước vòng xoay ngựa gỗ, trong ảnh, hai người lớn ngây thơ mặt kề mặt, những chiếc nơ trên đầu chạm vào nhau dưới ánh mặt trời.
Bóng bay trong công viên giải trí rất đẹp, chúng có hai lớp, lớp bên ngoài trong suốt, lớp bên trong được phủ kim tuyến lấp lánh. Mạnh Vũ Phồn mua cho Dương Tiếu một chùm lớn, đi trên đường như một đám mây cầu vồng chuyển động. Dương Tiếu nói cậu lãng phí tiền bạc, nhưng chớp mắt một cái, cô đã gửi một bức ảnh của chùm bóng bay đến bạn bè của mình, đắc ý khoe rằng đây là được tặng bởi bạn trai cô.
Buổi tối khi bọn họ rời công viên giải trí, những quả bóng bay này thật sự mang đi không được, hai người bọn họ liền lén lút chạy tới bãi đỗ xe của trẻ con, buộc vào tay cầm xe mỗi chiếc một cái, hy vọng điều bất ngờ nho nhỏ này sẽ khiến bọn nhỏ có một giấc mơ đẹp.
...
Hai người bọn họ lại đến thành phố lân cận, nơi duy nhất ở châu Á có một vòng đu quay cao chọc trời đứng sừng sững trên cầu, bắc qua sông Hải Hà, chiếc cabin trong suốt trên vòng tròn từ từ chuyển động. Thời tiết buổi tối hôm đó rất tốt, khi nó lên đến điểm cao nhất, có thể nhìn lên các vì sao trên bầu trời, cũng có thể cúi đầu nhìn xuống để thấy những chiếc thuyền đánh cá như đốm lửa nhỏ lấp lánh nhộn nhịp trên sông Hải Hà.
Họ hôn nhau ở nơi có khoảng cách gần bầu trời nhất, pháo hoa bay lên từ xa, bụp một tiếng, nổ tung sáng rực giống như những thác nước treo ngược trên bầu trời đêm và biến thành một dải ngân hà mới.
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay cao chọc trời, họ lại đến một ngôi chùa gần đó.
Cho dù là ban đêm, ngôi chùa vẫn sáng rực bởi ánh nến. Người ta nói rằng ngôi chùa này rất linh thiêng, nên có nhiều người dân địa phương đến thờ cúng.
Chùa ở Hoa Thành không cho phép khách hành hương cung kính dâng tặng đồ cúng dường, nhưng ở đây không giống như vậy, hầu như những người hành hương đều mang theo một túi trái cây lớn. Họ trao trái cây cho một vị tiểu sư phụ đang phụ trách hương khói ở đó, tiểu sư phụ dùng khay tiếp tế để đặt trái cây thành một tháp trái cây cao và rồi bê về phía trước ngôi chùa.
Các vị Thần Phật bằng đất sét và cát vàng ngồi trên sảnh chính, mặt hướng vào những trái cây xanh tươi.
Mâm trái cây mới được đưa lên, mâm cũ liền được đưa xuống, các vị sư phụ đặt đồ cúng bị dính tàn hương phía trước điện thờ, bên cạnh một cái hòm công đức, bất luận người nào cũng có thể lên đó lấy một quả táo, một quả hồng.
Mạnh Vũ Phồn lần đầu tiên vào chùa để lễ phật. Trông cậu rất nghiêm túc học theo cách của những người hành hương khác, quỳ xuống tấm thảm vái lạy, sau đó lấy từ ví ra mười tệ, nhét vào hòm công đức rồi lấy hai quả táo.
Ở đây không có nơi nào để rửa cả, cậu cũng không kén chọn, trực tiếp chà chà lên người, sau đó đưa quả to nhất cho Dương Tiếu.
“Chà, ‘mượn hoa dâng phật’ à.”
Dương Tiếu nhận lấy, hàm răng khẽ cắn, để lại một vết cắn nông trên quả táo to.
Đây là loại táo mà Dương Tiếu đã ăn, nhiều nước nhất, giòn nhất, cũng ngọt ngào nhất.
...
Sau đó, bọn họ còn đến sân bóng rổ.
Không phải sân bóng rổ của Hoa Thành, không phải sân bóng rổ tùy tiện ở khu đầu đường phố, mà là sân bóng rổ chính của đội bóng CBA Hoa Thành.
Bởi vì trong kỳ nghỉ tết âm lịch không thi đấu, vì vậy nơi này không mở cửa cho công chúng. Mạnh Vũ Phồn liền nắm lấy cánh cửa thủy tinh, vẻ mặt khát khao hướng vào bên trong.
“Chị Tiếu Tiếu, tôi có một tin tốt muốn chia sẻ với chị.”
“Tin gì vậy?”
“Huấn luyện viên nói... Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lần này CBA tuyển chọn cầu thủ ưu tú, sẽ cho tôi cơ hội.”
“!!!”
Kỳ tuyển chọn CBA là cách duy nhất để các cầu thủ trẻ CUBA thăng chức tại giải đấu CBA. Việc đăng ký bắt đầu vào tháng 5 hàng năm, danh sách sàng lọc sơ bộ được công bố vào tháng 7, nhưng cuộc thi vòng loại thực sự thường bắt đầu trước đó nửa năm.
Số lượng người mà mỗi đội của các trường đại học có thể đăng kí vô cùng hạn chế. Giống như đội đại học Hoa Thành, chỉ có một hoặc hai người mỗi năm. Trường của họ được xem như là một đội mạnh của CUBA, và có rất nhiều người chơi xuất sắc trong đội. Mạnh Vũ Phồn lặng lẽ chờ đợi, tích cực luyện tập, những nỗ lực của cậu đã được huấn luyện viên nhìn thấy.
Trong vòng loại khu vực CUBA kết thúc vào nửa cuối năm ngoái, Mạnh Vũ Phồn đã thể hiện xuất sắc, phát triển nhanh chóng. Đội trưởng Lưu Phương Châu đã quyết định sau khi tốt nghiệp, sẽ đem cây gậy chuyền tay của đội trưởng trao cho cậu. Lưu Phương Châu đã liên tiếp hai năm báo danh CBA ưu tú, nhưng hai năm đó anh ta đều không đạt, thế nên lần này, anh ta không muốn lãng phí cơ hội quý giá này nữa, nên quyết định toàn lực đề cử Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn dựa vào cửa lớn sân bóng rổ, nhìn về suối nguồn dũng khí của mình, nói: “Chị Tiếu Tiếu, ngày mà tôi giành được MVP, thăng cấp lên CBA, chị nhất định phải có mặt ở đây nhé."
“Tôi sẽ có mặt.” Dương Tiếu chấp nhận lời hứa, “mỗi trận thi đấu của cậu sau này, tôi đều không bỏ qua.”
...
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Dương Tiếu đưa Mạnh Vũ Phồn đến một cửa hàng thủ công mỹ nghệ.
Thời gian tết âm lịch vốn dĩ không có nhiều cửa hàng mở cửa, Dương Tiếu tra trên mạng một loạt các danh sách, gọi điện hỏi thăm từng nơi, cuối cùng tìm thấy một cửa hàng mở cửa vào ngày thứ bảy đầu năm mới.
Cửa hàng rất nhỏ, nằm trong một con hẻm chật hẹp, phía trước cửa hàng bày rất nhiều đồ gốm xiêu xiêu vẹo vẹo, tất cả đều do khách hàng tự tay làm; ngoài cái đó ra, còn những chiếc khăn nhiều màu được đan thủ công, son môi DIY, nến và mấy thứ khác nữa, chỉ cần là là sản phẩm của DIY, đều nằm trong phạm vi kinh doanh của họ.
Mạnh Vũ Phồn không biết tại sao Dương Tiếu đưa cậu đến đây -- Cậu chân tay vụng về, chắc là không làm được mấy đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo này rồi.
“Không được, đồ vật này nhất định hai người chúng ta phải cùng nhau làm.”
Dương Tiếu ép cậu vào trước bàn dụng cụ và ra hiệu cho ông chủ lấy dụng cụ DIY mang lên.
Ông chủ bưng lên mấy món đồ kì quái, có những chiếc khuôn đúc mềm dẻo bằng cao su, còn có mấy thứ bay ra mùi “mủ cao su” nữa.
"Đây là keo dán." Dương Tiếu không bảo ông chủ giới thiệu nó, cầm chai keo đã chuẩn bị kia lên, nhẹ nhàng lắc lư, chất lỏng trong suốt sền sệt từ từ chảy bên trong, "Đổ nó vào khuôn, cậu có thể làm thành chiếc chìa khóa, trang trí, vv… sau khi được định hình, cậu có thể tháo màng ra. Nếu bỏ những kim tuyến này vào bên cạnh, nó thể làm cho món đồ này tỏa sáng. "
Mạnh Vũ Phồn nhìn vào các món đồ thủ công được trưng bày trên các kệ xung quanh, cậu trở nên thích thú: "Vậy chúng ta làm gì đây? Tôi thấy đồ trang trí gấu nhỏ rất dễ thương, cả chiếc móc khóa hình con thỏ nhỏ kia cũng không tệ ..."
“Không, chúng ta không làm những thứ yêu thích nhất thời đó." Dương Tiếu lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, từ từ mở ra – bên trong có một nhánh cây bách. Cô nói, "Sẽ có một ngày những cành lá này sẽ bị khô héo, tôi muốn lưu giữ nó lại, cậu đồng ý giúp tôi chứ? "
Mạnh Vũ Phồn lúc này mới thật sự hiểu được dụng ý của Dương Tiếu.
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn tặng cho cô nhánh cây bách, cô xem đây là vật cực kỳ quan trọng, không đành lòng nhìn chúng nó từ từ héo rũ, vì vậy cô nghĩ ra cách để bảo tồn chúng vĩnh viễn.
Cô hy vọng chúng có thể mãi mãi bên cạnh cô, giống như Mạnh Vũ Phồn bên cạnh cô vậy.
Cô lấy hai cụm lá cây nhỏ hoàn chỉnh nhất trên đỉnh của cành cây, đặt chúng cẩn thận vào khuôn, sau đó Mạnh Vũ Phồn đích thân nhỏ keo vào.
Cô chọn một khuôn hình tròn, một khuôn hình vuông, mỗi cái chỉ lớn hơn móng tay của cô một chút. Những nhánh cây bách lá kim màu xanh biếc chìm trong lớp keo trong suốt, sinh mệnh của nó được bảo tồn mãi mãi trong hai mặt dây chuyền này.
Bởi vì thể tích của sản phẩm rất nhỏ, nên lớp màng nhanh chóng bong ra. Dương Tiếu treo mặt hình vuông lên dây chuyền của mình, rủ xuống trái tim cô, còn mặt hình tròn còn lại, cô gắn vào sợi dây đầy màu sắc trên cổ tay của Mạnh Vũ Phồn, mặt dây chuyền cây bách bám chặt vào cổ tay chàng trai, lắng nghe nhịp mạch đập của cậu.
Khi cô đeo mặt dây chuyền lên tay cho Mạnh Vũ Phồn, lông mi cô khẽ run lên, ánh mắt cô rất chăm chú.
Mạnh Vũ Phồn không kìm lòng được, cúi đầu hôn cô.
P.S: Edit có lời muốn nói: Anh chị rắc cẩu lương thế này dân tình sao chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.