Chương 50: "Tôi muốn bảo vệ cậu." "Nhưng tôi cũng muốn bảo vệ em." [1]
Mạc Lí
26/05/2020
Edit:
Phong Ca
Beta: Bánh Bao Nhỏ
Mạnh Vũ Phồn một lòng muốn báo thù thay Dương Tiếu, hận không thể ngay lập tức quay về trường học, cho Vu Hoài Ba vào cái bao tải rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay nửa tiếng đồng hồ!
Nhưng cậu cũng không thể vì kích động nhất thời mà làm ra loại chuyện dại dột này được.
Dù sao cậu cũng là sinh viên, Vu Hoài Ba là giáo viên, cho dù nguyên nhân là gì, một sinh viên mà đánh giáo viên thì chắc chắn sẽ bị xử phạt!
Đại học Hoa Thành kỉ luật nghiêm, nếu như chuyện cậu đánh giáo viên bị viết bản kiểm điểm và bị xử lý thì sau này chắc chắn cậu không thể ra sân thi đấu được nữa.
Cậu không muốn vì tên cặn bã này mà làm hại đến tương lai của chính mình, thế nên chiếc bao tải này làm thế nào để chụp lên, và chụp lên vào lúc nào, vẫn cần suy nghĩ kĩ càng.
Nhưng mà, cậu đã nghĩ ra nơi để xử lý chiếc bao tải này rồi.
Cách khu kí túc xá dành cho sinh viên không xa chính là cửa Đông của trường học. Con phố đó nằm ở phía sau trường học, những quán ăn mọc lên như nấm, được mệnh danh là "Phố ẩm thực" của Đại học Hoa Thành. Nhưng mà đây cũng là nơi mà không ai quản lý đến, hầu như mỗi tháng đều xảy ra vài vụ ẩu đả đánh nhau, làm cho lãnh đạo nhà trường cực kì đau đầu, tiếc rằng con phố này không thuộc sự quản lý của Đại học Hoa Thành, lãnh đạo nhà trường lo lắng cũng không có cách nào giải quyết.
Kế hoạch của Mạnh Vũ Phồn là tìm một cơ hội lừa Vu Hoài Ba đến đó rồi ra tay, nhưng nếu như cậu hẹn Vu Hoài Ba, đối phương nhất định sẽ không nhận lời.
Cậu chỉ đành tạm gác kế hoạch này lại, âm thầm đợi cơ hội đến.
Cậu vẫn luôn có cảm giác, cơ hội này rất nhanh sẽ đến thôi. . .
. . .
Thời gian giống như được gắn mô tơ gia tốc, vào lúc mà tất cả sinh viên đang chờ đợi hoặc phản đối thì cuộc thi kiểm tra CET-4 cũng cuối cùng cũng đến.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, các chàng trai đội bóng rổ ai nấy cũng nước mắt lưng tròng, ai ai cũng có cảm giác như kì thi tuyển sinh đại học vừa mới kết thúc vậy.
Trước mắt không cần phải nghĩ đến kết quả kiểm tra lần này như thế nào, dù sao bọn họ cũng đã đem tất cả các đáp án có thể điền vào rồi, nếu như lần kiểm tra này cũng không qua được như những lần trước, lần này giáo vụ muốn phạt bọn họ thế nào thì cứ phạt đi!
Sau khi Mạnh Vũ Phồn ra khỏi phòng thi, liền nói với cô về kết quả của bài thi. Đây là lần thứ chín cậu tham gia thi trình độ tiếng Anh CET-4, trước kia mỗi lần kiểm tra cậu đều dựa vào phán đoán của bản thân, chỉ có lần này, sau khi đề thi phát ra cậu lại có thể tự mình làm được nửa đề! Dương Tiếu đã giúp cậu ôn tất cả những kiến thức trọng điểm của đề thi CET-4, cậu tin rằng lần này cậu nhất định có thể đậu!
Không nhịn được, cậu vội vàng đem chuyện này kể với Dương Tiếu, thế nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe máy.
Lạ thật. . . . . . Hôm nay là cuối tuần mà, lẽ nào chị ấy phải tăng ca sao?
Mạnh Vũ Phồn đợi thêm mấy phút lại gọi điện thoại cho Dương Tiếu, cuối cùng lần này cũng có người nghe máy rồi.
"Alo . . ." Một giọng nói khàn khàn của nữ giới bên trong điện thoại vang lên, giọng nói có chút yếu ớt, ". . . Ban nãy tôi đang ngủ, nên không nghe thấy tiếng chuông."
Mạnh Vũ Phồn bị giọng nói không có sức lực của Dương Tiếu dọa sợ, vội vàng hỏi: "Chị Tiếu Tiếu, chị ốm à?"
"Ừ . . ." Dương Tiếu hít hít chiếc mũi bị nghẹt, "Hôm trước thức cả đêm làm phim, thế nên bị cảm lạnh."
Bình thường Dương Tiếu rất khi ít ốm, nhưng chỉ cần ốm là sẽ ốm một trận rất nặng. Sốt, ho khan, mất tiếng, viêm amidan, bệnh tình rất nghiêm trọng, hai hôm nay cô xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối ho nhiều đến nỗi không ngủ được, nên ban ngày phải ngủ bù.
Mạnh Vũ Phồn đau lòng không thôi, hận không thể lập tức bay đến chỗ Dương Tiếu để chăm sóc cô.
"Cậu đừng đến đây." Dương Tiếu nhẹ nhàng từ chối, "Cậu còn phải thi đấu nữa, nếu như tôi làm lây bệnh cho cậu thì phải làm sao? Hơn nữa tôi còn có Đường Đường chăm sóc, Đại Thánh cũng nằm ngay dưới gầm giường tôi rồi, tôi ở nhà nghỉ ngơi là được rồi."
"Nhưng mà. . ."
"Không có nhưng nhị gì hết." Dương Tiếu rầu rĩ nói, "Cậu không dễ dàng gì mới thi xong, cậu cứ thư giãn cho tốt vào. Không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi không sao cả."
Giọng nói của Dương Tiếu cực kì không ổn, hầu như cứ nói một câu sẽ ho khan vài tiếng, Mạnh Vũ Phồn không nỡ làm phiền cô, lải nhải nửa ngày dặn dò cô đúng giờ uống thuốc, đi ngủ, đừng nằm trên giường nghịch điện thoại nữa.
Dương Tiếu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, sao cậu phiền thế, quản trời quản đất, còn muốn quản điện thoại của tôi nữa à!"
Mạnh Vũ Phồn lập tức nói: "Ngoan, nghe lời nào."
". . . "
Bình thường hai người ở cùng nhau, đều là Dương Tiếu bảo Mạnh Vũ Phồn "Nghe lời", lần này tình huống đã hoàn toàn đảo ngược, Mạnh Vũ Phồn ra lệnh cho Dương Tiếu "Nghe lời", cảm giác này. . . quả thật là có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên Dương Tiếu cảm thấy trong chăn nóng quá, trên mặt lại càng nóng hơn, ôi, chẳng lẽ cô lại sốt nữa à?
Hai người lại nói liên miên một lúc nữa, Mạnh Vũ Phồn mới lưu luyến không nỡ ngắt điện thoại.
Cuộc thi CET-4 đã kết thúc vào buổi sáng, rất nhiều thí sinh sau khi ra khỏi phòng thi liền lập tức chạy đến căngtin, phải ăn một bữa thật no để chúc mừng sau khi thi xong.
Mạnh Vũ Phồn đuổi theo đồng đội, cùng bọn họ đến căngtin ăn cơm.
"Buổi chiều có dự định gì không?" Hoàng Hiểu Kha giống y như con khỉ ngồi không yên, cậu ấy đeo cặp sách trên lưng, hết nhảy lên rồi lại trèo y xuống hỏi, "Chúng ta có đến sân bóng rổ ‘xử đẹp’ một trận không nhỉ?"
Sân bóng rổ mà cậu nói không phải sân bóng rổ bọn họ thường tập luyện mà là sân bóng ngoài trời, nơi mà tất cả sinh viên đều có thể đến đó để chơi. Trận bóng này đối với bọn họ mà nói, đến chỗ đó chơi bóng là một cách tốt nhất để chúc mừng.
"Tớ không đi." Mạnh Vũ Phồn lắc đầu, "Chiều mai còn trận thi đấu nữa, có thời gian đi xử đẹp người khác thì chi bằng đi tập ném rổ không hơn à."
"Oạch, tớ vừa trút được gánh nặng này cậu đừng có tăng thêm gánh nặng khác nữa cho tớ được không! !"
Vào lúc hai người đang tích cực chém gió, đội trưởng Lưu Phương Châu đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, gọi mọi người lại.
"Mọi người chờ một chút!" Lưu Phương Châu đưa di dộng ra, "Thầy Vu vừa gửi tin nhắn cho tôi, bảo là tối nay mời mọi người ăn cơm! Địa điểm tùy chúng ta chọn, cố gắng tìm xung quanh trường thôi."
"Hả?" "Cái gì?" "Mời chúng ta ăn cơm á?"
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, không biết vì sao Vu Hoài Ba lại muốn mời họ ăn cơm nữa?
Lưu Phương Châu nói: "Thầy Vu bảo, mời chúng ta ăn cơm có hai lí do, thứ nhất là mọi người đã thi xong CET-4, thầy ấy thấy tự hào về mọi người muốn cùng mọi người tụ tập chúc mừng một chút."
Nghe đến đó, đáy mắt Mạnh Vũ Phồn tràn đầy trào phúng.
Từ sau khi cậu biết Vu Hoài Ba là bạn trai trước của Dương Tiếu, đánh giá của Mạnh Vũ Phồn dành cho hắn trong nháy mắt xuống âm một vạn điểm. Mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói, miệng nam mô bụng đựng bồ dao găm. . . . . . Tất cả các từ để hình dung nhân cách trên đời này đều được Mạnh Vũ Phồn dùng để nói về con người Vu Hoài Ba.
Công phu đặc biệt của người này là biết thể hiện vẻ đạo mạo bên ngoài, cũng rất am hiểu cách lấy lòng người khác. Này không phải là, hắn chỉ cần mở rộng ví tiền, mấy đội viên đội bóng rổ này chưa từng gặp qua những hạng người lòng dạ hiểm ác như vậy, lập tức sẽ bị rơi vào bẫy của hắn sao. Nhà hàng gần Đại Học Hoa Thành bởi vì đối tượng kinh doanh là sinh viên, cho nên chi phí ăn uống cũng rất thấp, Vu Hoài Ba được xem như "Chảy máu nhiều", nhưng thật ra còn chưa bằng chi phí hắn mời bạn gái đi nhà hàng cao cấp ăn một bữa đâu.
Các chàng trai trong đội bóng rổ vẫn cho rằng mình gặp được một thầy giáo tốt, nhưng lại không biết rằng trong lòng hắn, bọn họ chẳng qua chỉ là một "công cụ đánh giá" mà thôi. Nếu không phải vì điểm đánh giá cuối kì, hắn chẳng thèm cùng với mấy tên ngốc này phí lời.
Có người hỏi: "Vậy nguyên nhân thứ hai là gì thế?"
Lưu Phương Châu trả lời: "Thầy Vu bảo học kì sau thầy ấy sẽ điều chuyển về trường đại học ở nước ngoài rồi, sau này sợ là không gặp nhau được nữa, cho nên muốn nói lời tạm biệt chúng ta."
Đây là lá bài tình cảm mà hắn cố ý đánh ra, đáng tiếc những điều này mấy chàng ngốc kia cơ bản nhìn không ra.
Mỗi người góp năm ba câu thảo luận chuyện đi ăn liên hoan, bọn họ có đến hơn mười người, muốn tìm quán ăn thích hợp cũng không dễ dàng gì.
Người từ đầu đến cuối không lên tiếng - Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi cửa Đông đi, bên đó có một nhà hàng xiên que mới mở, thấy thế nào? Chỗ nhà hàng tự động lần trước bị chúng ta ăn sập rồi ấy, hôm qua tớ mới đi qua cửa Đông, thấy chỗ đó vừa được sửa thành nhà hàng xiên que."
Hoàng Hiểu Kha ngạc nhiên kêu lên: "Phồn Tử, cậu cũng đi á?"
Mạnh Vũ Phồn hỏi lại: "Tớ không thể đi à?"
"Có thể chứ, đương nhiên có thể rồi!" Hoàng Hiểu Kha nói, "Nhưng mà không phải cậu cực kì ghét thầy Vu hay sao, thầy ấy giảng bài cậu cũng không đi học, tớ cứ nghĩ cậu cũng không đi chứ."
Mạnh Vũ Phồn cười cười, trả lời: "Không phải thầy ấy bảo học kì sau sẽ bị điều chuyển ra nước ngoài à? Cho nên này bữa cơm này tớ đương nhiên phải đi rồi.”
―― đi gặp tên cặn bã kia một lần cuối.
. . .
Chuyện buổi tối đi ăn ở nhà hàng xiên que ấy được tất cả mọi người thông qua, về kí túc xá nghỉ ngơi một lát, đúng sáu giờ tối, mọi người bước ra khỏi kí túc xá.
Mùa đông trời tối sớm, mới hơn sáu giờ sắc trời đã tối đen như mực. Gần đây thời tiết không tốt, sương mù dày đặc, cho dù hai bên đường đã có đèn đường, nhưng những bóng người trên đường vẫn trông mờ mờ ảo ảo.
Tất cả mọi người đều oán giận sương mù, trong lòng Mạnh Vũ Phồn mừng thầm: Đúng là ông trời trợ giúp cậu một tay đây mà!
Lúc bọn họ ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Từ Đông từ bên ngoài về.
Từ sau khi Từ Đông bị xử phạt, cậu ấy bèn trở thành người vô hình trong đội, thường xuyên tập luyện một mình, tập luyện xong cũng không biết chạy đi đâu ―― nhưng mà Mạnh Vũ Phồn biết, cậu ấy vì phải kiếm tiền, rất có khả năng sẽ đi tham gia thi đấu cá độ.
Mọi người nhìn thấy cậu ấy, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, không biết có nên chào hỏi cậu ấy hay không.
Nhưng mà vẻ mặt của Từ Đông vẫn rất thản nhiên, chủ động cùng bọn họ chào hỏi: "Hôm nay trong đội có hoạt động gì à?"
"Không phải." Lưu Phương Châu vội nói, "Hôm nay không phải là thi xong CET-4 hay sao, giáo viên dạy phụ đạo tiếng Anh mời chúng ta đi ăn cơm."
Từ Đông thuận miệng hỏi: "Đi ăn ở đâu thế?"
Hoàng Hiểu Kha đáp: "Cửa Đông ấy! Phồn Tử nói ở đó mới mở một nhà hàng xiên que, nhân dịp này đi ăn thử một chút."
Trong ánh mắt Từ Đông hiện lên một tia nghi hoặc, cậu liếc một vòng sau đó dừng trên người Mạnh Vũ Phồn. Nhưng mà Mạnh Vũ Phồn cũng không nhìn cậu, vẫn cúi đầu, sắc mặt đăm chiêu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
Đợi mọi người đi hết rồi, Từ Đông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: Vu Hoài Ba mời khách ăn cơm, sao Mạnh Vũ Phồn lại đi? Chuyện này. . . . . . thật mờ ám.
Nếu cậu nhớ không nhầm, Vu Hoài Ba là bạn trai cũ của Dương Tiếu, mà Mạnh Vũ Phồn lại là bạn trai hiện tại của Dương Tiếu.
Tình địch gặp nhau, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm cùng nhau được chứ?
Rõ ràng đây là một trận chiến cá chết lưới rách mà.
Beta: Bánh Bao Nhỏ
Mạnh Vũ Phồn một lòng muốn báo thù thay Dương Tiếu, hận không thể ngay lập tức quay về trường học, cho Vu Hoài Ba vào cái bao tải rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay nửa tiếng đồng hồ!
Nhưng cậu cũng không thể vì kích động nhất thời mà làm ra loại chuyện dại dột này được.
Dù sao cậu cũng là sinh viên, Vu Hoài Ba là giáo viên, cho dù nguyên nhân là gì, một sinh viên mà đánh giáo viên thì chắc chắn sẽ bị xử phạt!
Đại học Hoa Thành kỉ luật nghiêm, nếu như chuyện cậu đánh giáo viên bị viết bản kiểm điểm và bị xử lý thì sau này chắc chắn cậu không thể ra sân thi đấu được nữa.
Cậu không muốn vì tên cặn bã này mà làm hại đến tương lai của chính mình, thế nên chiếc bao tải này làm thế nào để chụp lên, và chụp lên vào lúc nào, vẫn cần suy nghĩ kĩ càng.
Nhưng mà, cậu đã nghĩ ra nơi để xử lý chiếc bao tải này rồi.
Cách khu kí túc xá dành cho sinh viên không xa chính là cửa Đông của trường học. Con phố đó nằm ở phía sau trường học, những quán ăn mọc lên như nấm, được mệnh danh là "Phố ẩm thực" của Đại học Hoa Thành. Nhưng mà đây cũng là nơi mà không ai quản lý đến, hầu như mỗi tháng đều xảy ra vài vụ ẩu đả đánh nhau, làm cho lãnh đạo nhà trường cực kì đau đầu, tiếc rằng con phố này không thuộc sự quản lý của Đại học Hoa Thành, lãnh đạo nhà trường lo lắng cũng không có cách nào giải quyết.
Kế hoạch của Mạnh Vũ Phồn là tìm một cơ hội lừa Vu Hoài Ba đến đó rồi ra tay, nhưng nếu như cậu hẹn Vu Hoài Ba, đối phương nhất định sẽ không nhận lời.
Cậu chỉ đành tạm gác kế hoạch này lại, âm thầm đợi cơ hội đến.
Cậu vẫn luôn có cảm giác, cơ hội này rất nhanh sẽ đến thôi. . .
. . .
Thời gian giống như được gắn mô tơ gia tốc, vào lúc mà tất cả sinh viên đang chờ đợi hoặc phản đối thì cuộc thi kiểm tra CET-4 cũng cuối cùng cũng đến.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, các chàng trai đội bóng rổ ai nấy cũng nước mắt lưng tròng, ai ai cũng có cảm giác như kì thi tuyển sinh đại học vừa mới kết thúc vậy.
Trước mắt không cần phải nghĩ đến kết quả kiểm tra lần này như thế nào, dù sao bọn họ cũng đã đem tất cả các đáp án có thể điền vào rồi, nếu như lần kiểm tra này cũng không qua được như những lần trước, lần này giáo vụ muốn phạt bọn họ thế nào thì cứ phạt đi!
Sau khi Mạnh Vũ Phồn ra khỏi phòng thi, liền nói với cô về kết quả của bài thi. Đây là lần thứ chín cậu tham gia thi trình độ tiếng Anh CET-4, trước kia mỗi lần kiểm tra cậu đều dựa vào phán đoán của bản thân, chỉ có lần này, sau khi đề thi phát ra cậu lại có thể tự mình làm được nửa đề! Dương Tiếu đã giúp cậu ôn tất cả những kiến thức trọng điểm của đề thi CET-4, cậu tin rằng lần này cậu nhất định có thể đậu!
Không nhịn được, cậu vội vàng đem chuyện này kể với Dương Tiếu, thế nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe máy.
Lạ thật. . . . . . Hôm nay là cuối tuần mà, lẽ nào chị ấy phải tăng ca sao?
Mạnh Vũ Phồn đợi thêm mấy phút lại gọi điện thoại cho Dương Tiếu, cuối cùng lần này cũng có người nghe máy rồi.
"Alo . . ." Một giọng nói khàn khàn của nữ giới bên trong điện thoại vang lên, giọng nói có chút yếu ớt, ". . . Ban nãy tôi đang ngủ, nên không nghe thấy tiếng chuông."
Mạnh Vũ Phồn bị giọng nói không có sức lực của Dương Tiếu dọa sợ, vội vàng hỏi: "Chị Tiếu Tiếu, chị ốm à?"
"Ừ . . ." Dương Tiếu hít hít chiếc mũi bị nghẹt, "Hôm trước thức cả đêm làm phim, thế nên bị cảm lạnh."
Bình thường Dương Tiếu rất khi ít ốm, nhưng chỉ cần ốm là sẽ ốm một trận rất nặng. Sốt, ho khan, mất tiếng, viêm amidan, bệnh tình rất nghiêm trọng, hai hôm nay cô xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối ho nhiều đến nỗi không ngủ được, nên ban ngày phải ngủ bù.
Mạnh Vũ Phồn đau lòng không thôi, hận không thể lập tức bay đến chỗ Dương Tiếu để chăm sóc cô.
"Cậu đừng đến đây." Dương Tiếu nhẹ nhàng từ chối, "Cậu còn phải thi đấu nữa, nếu như tôi làm lây bệnh cho cậu thì phải làm sao? Hơn nữa tôi còn có Đường Đường chăm sóc, Đại Thánh cũng nằm ngay dưới gầm giường tôi rồi, tôi ở nhà nghỉ ngơi là được rồi."
"Nhưng mà. . ."
"Không có nhưng nhị gì hết." Dương Tiếu rầu rĩ nói, "Cậu không dễ dàng gì mới thi xong, cậu cứ thư giãn cho tốt vào. Không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi không sao cả."
Giọng nói của Dương Tiếu cực kì không ổn, hầu như cứ nói một câu sẽ ho khan vài tiếng, Mạnh Vũ Phồn không nỡ làm phiền cô, lải nhải nửa ngày dặn dò cô đúng giờ uống thuốc, đi ngủ, đừng nằm trên giường nghịch điện thoại nữa.
Dương Tiếu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, sao cậu phiền thế, quản trời quản đất, còn muốn quản điện thoại của tôi nữa à!"
Mạnh Vũ Phồn lập tức nói: "Ngoan, nghe lời nào."
". . . "
Bình thường hai người ở cùng nhau, đều là Dương Tiếu bảo Mạnh Vũ Phồn "Nghe lời", lần này tình huống đã hoàn toàn đảo ngược, Mạnh Vũ Phồn ra lệnh cho Dương Tiếu "Nghe lời", cảm giác này. . . quả thật là có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên Dương Tiếu cảm thấy trong chăn nóng quá, trên mặt lại càng nóng hơn, ôi, chẳng lẽ cô lại sốt nữa à?
Hai người lại nói liên miên một lúc nữa, Mạnh Vũ Phồn mới lưu luyến không nỡ ngắt điện thoại.
Cuộc thi CET-4 đã kết thúc vào buổi sáng, rất nhiều thí sinh sau khi ra khỏi phòng thi liền lập tức chạy đến căngtin, phải ăn một bữa thật no để chúc mừng sau khi thi xong.
Mạnh Vũ Phồn đuổi theo đồng đội, cùng bọn họ đến căngtin ăn cơm.
"Buổi chiều có dự định gì không?" Hoàng Hiểu Kha giống y như con khỉ ngồi không yên, cậu ấy đeo cặp sách trên lưng, hết nhảy lên rồi lại trèo y xuống hỏi, "Chúng ta có đến sân bóng rổ ‘xử đẹp’ một trận không nhỉ?"
Sân bóng rổ mà cậu nói không phải sân bóng rổ bọn họ thường tập luyện mà là sân bóng ngoài trời, nơi mà tất cả sinh viên đều có thể đến đó để chơi. Trận bóng này đối với bọn họ mà nói, đến chỗ đó chơi bóng là một cách tốt nhất để chúc mừng.
"Tớ không đi." Mạnh Vũ Phồn lắc đầu, "Chiều mai còn trận thi đấu nữa, có thời gian đi xử đẹp người khác thì chi bằng đi tập ném rổ không hơn à."
"Oạch, tớ vừa trút được gánh nặng này cậu đừng có tăng thêm gánh nặng khác nữa cho tớ được không! !"
Vào lúc hai người đang tích cực chém gió, đội trưởng Lưu Phương Châu đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, gọi mọi người lại.
"Mọi người chờ một chút!" Lưu Phương Châu đưa di dộng ra, "Thầy Vu vừa gửi tin nhắn cho tôi, bảo là tối nay mời mọi người ăn cơm! Địa điểm tùy chúng ta chọn, cố gắng tìm xung quanh trường thôi."
"Hả?" "Cái gì?" "Mời chúng ta ăn cơm á?"
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, không biết vì sao Vu Hoài Ba lại muốn mời họ ăn cơm nữa?
Lưu Phương Châu nói: "Thầy Vu bảo, mời chúng ta ăn cơm có hai lí do, thứ nhất là mọi người đã thi xong CET-4, thầy ấy thấy tự hào về mọi người muốn cùng mọi người tụ tập chúc mừng một chút."
Nghe đến đó, đáy mắt Mạnh Vũ Phồn tràn đầy trào phúng.
Từ sau khi cậu biết Vu Hoài Ba là bạn trai trước của Dương Tiếu, đánh giá của Mạnh Vũ Phồn dành cho hắn trong nháy mắt xuống âm một vạn điểm. Mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói, miệng nam mô bụng đựng bồ dao găm. . . . . . Tất cả các từ để hình dung nhân cách trên đời này đều được Mạnh Vũ Phồn dùng để nói về con người Vu Hoài Ba.
Công phu đặc biệt của người này là biết thể hiện vẻ đạo mạo bên ngoài, cũng rất am hiểu cách lấy lòng người khác. Này không phải là, hắn chỉ cần mở rộng ví tiền, mấy đội viên đội bóng rổ này chưa từng gặp qua những hạng người lòng dạ hiểm ác như vậy, lập tức sẽ bị rơi vào bẫy của hắn sao. Nhà hàng gần Đại Học Hoa Thành bởi vì đối tượng kinh doanh là sinh viên, cho nên chi phí ăn uống cũng rất thấp, Vu Hoài Ba được xem như "Chảy máu nhiều", nhưng thật ra còn chưa bằng chi phí hắn mời bạn gái đi nhà hàng cao cấp ăn một bữa đâu.
Các chàng trai trong đội bóng rổ vẫn cho rằng mình gặp được một thầy giáo tốt, nhưng lại không biết rằng trong lòng hắn, bọn họ chẳng qua chỉ là một "công cụ đánh giá" mà thôi. Nếu không phải vì điểm đánh giá cuối kì, hắn chẳng thèm cùng với mấy tên ngốc này phí lời.
Có người hỏi: "Vậy nguyên nhân thứ hai là gì thế?"
Lưu Phương Châu trả lời: "Thầy Vu bảo học kì sau thầy ấy sẽ điều chuyển về trường đại học ở nước ngoài rồi, sau này sợ là không gặp nhau được nữa, cho nên muốn nói lời tạm biệt chúng ta."
Đây là lá bài tình cảm mà hắn cố ý đánh ra, đáng tiếc những điều này mấy chàng ngốc kia cơ bản nhìn không ra.
Mỗi người góp năm ba câu thảo luận chuyện đi ăn liên hoan, bọn họ có đến hơn mười người, muốn tìm quán ăn thích hợp cũng không dễ dàng gì.
Người từ đầu đến cuối không lên tiếng - Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi cửa Đông đi, bên đó có một nhà hàng xiên que mới mở, thấy thế nào? Chỗ nhà hàng tự động lần trước bị chúng ta ăn sập rồi ấy, hôm qua tớ mới đi qua cửa Đông, thấy chỗ đó vừa được sửa thành nhà hàng xiên que."
Hoàng Hiểu Kha ngạc nhiên kêu lên: "Phồn Tử, cậu cũng đi á?"
Mạnh Vũ Phồn hỏi lại: "Tớ không thể đi à?"
"Có thể chứ, đương nhiên có thể rồi!" Hoàng Hiểu Kha nói, "Nhưng mà không phải cậu cực kì ghét thầy Vu hay sao, thầy ấy giảng bài cậu cũng không đi học, tớ cứ nghĩ cậu cũng không đi chứ."
Mạnh Vũ Phồn cười cười, trả lời: "Không phải thầy ấy bảo học kì sau sẽ bị điều chuyển ra nước ngoài à? Cho nên này bữa cơm này tớ đương nhiên phải đi rồi.”
―― đi gặp tên cặn bã kia một lần cuối.
. . .
Chuyện buổi tối đi ăn ở nhà hàng xiên que ấy được tất cả mọi người thông qua, về kí túc xá nghỉ ngơi một lát, đúng sáu giờ tối, mọi người bước ra khỏi kí túc xá.
Mùa đông trời tối sớm, mới hơn sáu giờ sắc trời đã tối đen như mực. Gần đây thời tiết không tốt, sương mù dày đặc, cho dù hai bên đường đã có đèn đường, nhưng những bóng người trên đường vẫn trông mờ mờ ảo ảo.
Tất cả mọi người đều oán giận sương mù, trong lòng Mạnh Vũ Phồn mừng thầm: Đúng là ông trời trợ giúp cậu một tay đây mà!
Lúc bọn họ ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Từ Đông từ bên ngoài về.
Từ sau khi Từ Đông bị xử phạt, cậu ấy bèn trở thành người vô hình trong đội, thường xuyên tập luyện một mình, tập luyện xong cũng không biết chạy đi đâu ―― nhưng mà Mạnh Vũ Phồn biết, cậu ấy vì phải kiếm tiền, rất có khả năng sẽ đi tham gia thi đấu cá độ.
Mọi người nhìn thấy cậu ấy, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, không biết có nên chào hỏi cậu ấy hay không.
Nhưng mà vẻ mặt của Từ Đông vẫn rất thản nhiên, chủ động cùng bọn họ chào hỏi: "Hôm nay trong đội có hoạt động gì à?"
"Không phải." Lưu Phương Châu vội nói, "Hôm nay không phải là thi xong CET-4 hay sao, giáo viên dạy phụ đạo tiếng Anh mời chúng ta đi ăn cơm."
Từ Đông thuận miệng hỏi: "Đi ăn ở đâu thế?"
Hoàng Hiểu Kha đáp: "Cửa Đông ấy! Phồn Tử nói ở đó mới mở một nhà hàng xiên que, nhân dịp này đi ăn thử một chút."
Trong ánh mắt Từ Đông hiện lên một tia nghi hoặc, cậu liếc một vòng sau đó dừng trên người Mạnh Vũ Phồn. Nhưng mà Mạnh Vũ Phồn cũng không nhìn cậu, vẫn cúi đầu, sắc mặt đăm chiêu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
Đợi mọi người đi hết rồi, Từ Đông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: Vu Hoài Ba mời khách ăn cơm, sao Mạnh Vũ Phồn lại đi? Chuyện này. . . . . . thật mờ ám.
Nếu cậu nhớ không nhầm, Vu Hoài Ba là bạn trai cũ của Dương Tiếu, mà Mạnh Vũ Phồn lại là bạn trai hiện tại của Dương Tiếu.
Tình địch gặp nhau, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm cùng nhau được chứ?
Rõ ràng đây là một trận chiến cá chết lưới rách mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.