Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
Chương 114
Bán Tiệt Bạch Thái
08/03/2020
Sau khi cô nói ra lời này, yên tĩnh hai giây, rất nhanh, Tiết Nhượng nhanh chóng đem kim chi trong tay cô dời đi, lại đem canh cá cay trước mặt cô chuyển đi, đũa của Trương Lam ở giữa không trung ngừng trệ hai giây, Tiết Nhượng đẩy qua cháo của mình tới, đẩy tới trước mặt cô, nói: "Em ăn cái này."
Trương Lam nhìn cháo suông không thịt, mặc dù là cháo xương.
Nhưng cũng là cháo suông thôi, đũa cô muốn đi gắp kim chi, Tiết Nhượng lấy ra, cô lại chọc tới, anh lại chuyển, Trương Lam ném đũa lên trên bàn, chống nạnh nói: "Em không mang thai! Em muốn ăn!"
"Biết, ăn cơm trước, anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Nhưng bây giờ em rất muốn ăn." Trương Lam hận chính mình nhiều lời, Tiết Nhượng ôm cô nói: "Kim chi này cũng không biết làm như thế nào, còn có cá cay này cũng có quá nhiều tiêu, nếu như em thật sự mang thai, những thứ này thật không thể ăn."
"Nhưng em bây giờ vẫn chưa biết là có hay không, chồng anh cho em ăn đi, chỉ ăn lần này." Trương Lam ôm cổ anh lắc lư chuyển động, không ngừng làm nũng, Tiết Nhượng muốn mặt lạnh cự tuyệt, lại nhìn đôi mắt như hồ ly đang cầu xin của cô, bỗng chốc lại mềm lòng, anh liếc nhìn thức ăn khẩu vị có chút nặng trên bàn.
Do dự một chút, nói: "Vậy em ăn một chút, ăn xong chúng ta đi bệnh viện kiểm tra."
"Được." Trương Lam buông lỏng tay ôm cổ anh, lập tức cầm lấy đũa gắp thức ăn ăn, Tiết Nhượng thấy thế, rất lo lắng, anh theo bản năng nhìn bụng của cô.
Nếu thật sự mang thai, Trương Lam khẳng định không có cách nào rời đi anh.
Một khắc kia, Tiết Nhượng đối với tương lai của hai người, lại có hi vọng, anh lấy khăn giấy lau khóe môi cô, nói: "Đừng ăn nhanh quá."
Trên TV còn đang chiếu phim kinh dị, Tiết Nhượng cầm lấy điều khiển, tắt, Trương Lam cắn một miếng kim chi, cô nhìn tới Tiết Nhượng, Tiết Nhượng thấp giọng nói: "Em ăn trước, TV chưa được xem, ăn xong rồi xem."
"A...." Trương Lam không tình nguyện.
Sau đó nhìn biểu cảm nghiêm cẩn của Tiết Nhượng, cô mới bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hai người ăn xong, Tiết Nhượng thu thập bát đũa, sửa sang lại bàn ăn, lại vào bên trong phòng ngủ, lấy áo khoác cho Trương Lam, dắt cô xuống lầu.
Trương Lam suy nghĩ, nói: "Thật ra thì em giống như cũng không phải mang thai đâu."
Tiết Nhượng nói: "Anh vừa mới tra xét một chút, em gần đây rất thích ngủ."
"Thời tiết lạnh." Trương Lam nói, "Lạnh nha, lạnh thì rất thích ngủ."
Tiết Nhượng nói: "Vậy đi bệnh viện kiểm tra xem."
Trương Lam suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn bụng của mình.
Đột nhiên cô có chút khủng hoảng, ôm chặt lấy tay Tiết Nhượng, lắc đầu nói: "Em không muốn mang thai."
Chân Tiết Nhượng bước ra thang máy ngừng một lát, anh nghiêng đầu nhìn cô, từ trong mắt cô nhìn thấy kinh hoảng, Tiết Nhượng dời tầm mắt, ôm thắ lưng cô, đi ra cửa, anh nói: "Chúng ta trước xem một chút."
Trương Lam sợ, cô kéo tay Tiết Nhượng nói: "Em sợ."
Tiết Nhượng hơi thở ra một hơi, anh thấp giọng nói: "Không sợ."
Đúng rồi, Trương Lam mới vừa hai mươi, cô còn trẻ như vậy, sớm như vậy đã bị đứa trẻ trói chặt cũng không tốt, cô thật sự có tình cảm với anh, nhưng là... Cô cũng có chuyện của mình phải làm.
Bởi vì tuổi quá trẻ, cho nên không muốn thừa nhận có một sinh mệnh mới.
Tiết Nhượng biết.
Anh có chút thất lạc, nhưng càng quan trọng hơn, vẫn hi vọng cô có thể vui vẻ.
Xuống lầu lái xe, đi bệnh viện, lúc này đã hơn ba giờ chiều, Trương Lam ngồi ở trong xe ngáp, nhưng nghĩ đến lời của Tiết Nhượng mới vừa nói.
Thích ngủ cũng tương đương với mang thai, cô liền chợt mở mắt ra, cố gắng chống mí mắt, đẩy cửa xe ra, Tiết Nhượng lập tức vòng qua đầu xe, dắt cô xuống, Trương Lam mở to hai mắt, không dám lộ ra buồn ngủ, nhưng khóe mắt cô lại mang theo một ít nước mắt, hiển nhiên mới vừa ngáp, Tiết Nhượng coi như không thấy.
Hai người vào trong bệnh viện, bệnh viện người đến người đi, rất nhiều người xếp hàng, Tiết Nhượng đi lấy số, Trương Lam kéo tay anh, hỏi: "Kiểm tra có khó không?"
Tiết Nhượng hôn trán cô, thấp giọng nói: "Không khó, anh cùng em."
"Ừm."
Nhiều người cần xếp hàng, Tiết Nhượng cầm ca bệnh đơn.
Trương Lam ngồi ở trên ghế, lại ngáp một cái, luôn muốn ngủ, bên cạnh một cô em cũng ngáp, đối diện còn có một người phụ nữ, bà nhìn hai cô gái ở đối diện vẫn luôn ngáp, liền dựa vào đi lại hỏi: "Các cô đến kiểm tra có mang thai hay không sao?"
Trương Lam cùng cô gái trẻ tuổi bên cạnh gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng một tháng chưa có tới kinh nguyệt, ngực căng đau, lại đặc biệt thích ngủ."
Người phụ nữ kia cười một cái, ai nha nói: "Cô đi tiệm thuốc mua que thử thai là được, chạy đến bệnh viện rất phiền toái."
"A? Phải không?... " Cô gái kia lập tức ngồi thẳng.
Trương Lam vừa nghe, cũng ngửa đầu, hai tay ôm eo của Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa xoa tóc cô, trấn an cô, Trương Lam ôm chặt anh, Tiết Nhượng xoay người lại hỏi: "Nếu không chúng ta đi mua cái kia, đi đo lường một chút?"
Trương Lam suy nghĩ, lại lắc đầu: "Không được, chúng ta chờ đi."
Trương Lam nhìn cháo suông không thịt, mặc dù là cháo xương.
Nhưng cũng là cháo suông thôi, đũa cô muốn đi gắp kim chi, Tiết Nhượng lấy ra, cô lại chọc tới, anh lại chuyển, Trương Lam ném đũa lên trên bàn, chống nạnh nói: "Em không mang thai! Em muốn ăn!"
"Biết, ăn cơm trước, anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Nhưng bây giờ em rất muốn ăn." Trương Lam hận chính mình nhiều lời, Tiết Nhượng ôm cô nói: "Kim chi này cũng không biết làm như thế nào, còn có cá cay này cũng có quá nhiều tiêu, nếu như em thật sự mang thai, những thứ này thật không thể ăn."
"Nhưng em bây giờ vẫn chưa biết là có hay không, chồng anh cho em ăn đi, chỉ ăn lần này." Trương Lam ôm cổ anh lắc lư chuyển động, không ngừng làm nũng, Tiết Nhượng muốn mặt lạnh cự tuyệt, lại nhìn đôi mắt như hồ ly đang cầu xin của cô, bỗng chốc lại mềm lòng, anh liếc nhìn thức ăn khẩu vị có chút nặng trên bàn.
Do dự một chút, nói: "Vậy em ăn một chút, ăn xong chúng ta đi bệnh viện kiểm tra."
"Được." Trương Lam buông lỏng tay ôm cổ anh, lập tức cầm lấy đũa gắp thức ăn ăn, Tiết Nhượng thấy thế, rất lo lắng, anh theo bản năng nhìn bụng của cô.
Nếu thật sự mang thai, Trương Lam khẳng định không có cách nào rời đi anh.
Một khắc kia, Tiết Nhượng đối với tương lai của hai người, lại có hi vọng, anh lấy khăn giấy lau khóe môi cô, nói: "Đừng ăn nhanh quá."
Trên TV còn đang chiếu phim kinh dị, Tiết Nhượng cầm lấy điều khiển, tắt, Trương Lam cắn một miếng kim chi, cô nhìn tới Tiết Nhượng, Tiết Nhượng thấp giọng nói: "Em ăn trước, TV chưa được xem, ăn xong rồi xem."
"A...." Trương Lam không tình nguyện.
Sau đó nhìn biểu cảm nghiêm cẩn của Tiết Nhượng, cô mới bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hai người ăn xong, Tiết Nhượng thu thập bát đũa, sửa sang lại bàn ăn, lại vào bên trong phòng ngủ, lấy áo khoác cho Trương Lam, dắt cô xuống lầu.
Trương Lam suy nghĩ, nói: "Thật ra thì em giống như cũng không phải mang thai đâu."
Tiết Nhượng nói: "Anh vừa mới tra xét một chút, em gần đây rất thích ngủ."
"Thời tiết lạnh." Trương Lam nói, "Lạnh nha, lạnh thì rất thích ngủ."
Tiết Nhượng nói: "Vậy đi bệnh viện kiểm tra xem."
Trương Lam suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn bụng của mình.
Đột nhiên cô có chút khủng hoảng, ôm chặt lấy tay Tiết Nhượng, lắc đầu nói: "Em không muốn mang thai."
Chân Tiết Nhượng bước ra thang máy ngừng một lát, anh nghiêng đầu nhìn cô, từ trong mắt cô nhìn thấy kinh hoảng, Tiết Nhượng dời tầm mắt, ôm thắ lưng cô, đi ra cửa, anh nói: "Chúng ta trước xem một chút."
Trương Lam sợ, cô kéo tay Tiết Nhượng nói: "Em sợ."
Tiết Nhượng hơi thở ra một hơi, anh thấp giọng nói: "Không sợ."
Đúng rồi, Trương Lam mới vừa hai mươi, cô còn trẻ như vậy, sớm như vậy đã bị đứa trẻ trói chặt cũng không tốt, cô thật sự có tình cảm với anh, nhưng là... Cô cũng có chuyện của mình phải làm.
Bởi vì tuổi quá trẻ, cho nên không muốn thừa nhận có một sinh mệnh mới.
Tiết Nhượng biết.
Anh có chút thất lạc, nhưng càng quan trọng hơn, vẫn hi vọng cô có thể vui vẻ.
Xuống lầu lái xe, đi bệnh viện, lúc này đã hơn ba giờ chiều, Trương Lam ngồi ở trong xe ngáp, nhưng nghĩ đến lời của Tiết Nhượng mới vừa nói.
Thích ngủ cũng tương đương với mang thai, cô liền chợt mở mắt ra, cố gắng chống mí mắt, đẩy cửa xe ra, Tiết Nhượng lập tức vòng qua đầu xe, dắt cô xuống, Trương Lam mở to hai mắt, không dám lộ ra buồn ngủ, nhưng khóe mắt cô lại mang theo một ít nước mắt, hiển nhiên mới vừa ngáp, Tiết Nhượng coi như không thấy.
Hai người vào trong bệnh viện, bệnh viện người đến người đi, rất nhiều người xếp hàng, Tiết Nhượng đi lấy số, Trương Lam kéo tay anh, hỏi: "Kiểm tra có khó không?"
Tiết Nhượng hôn trán cô, thấp giọng nói: "Không khó, anh cùng em."
"Ừm."
Nhiều người cần xếp hàng, Tiết Nhượng cầm ca bệnh đơn.
Trương Lam ngồi ở trên ghế, lại ngáp một cái, luôn muốn ngủ, bên cạnh một cô em cũng ngáp, đối diện còn có một người phụ nữ, bà nhìn hai cô gái ở đối diện vẫn luôn ngáp, liền dựa vào đi lại hỏi: "Các cô đến kiểm tra có mang thai hay không sao?"
Trương Lam cùng cô gái trẻ tuổi bên cạnh gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng một tháng chưa có tới kinh nguyệt, ngực căng đau, lại đặc biệt thích ngủ."
Người phụ nữ kia cười một cái, ai nha nói: "Cô đi tiệm thuốc mua que thử thai là được, chạy đến bệnh viện rất phiền toái."
"A? Phải không?... " Cô gái kia lập tức ngồi thẳng.
Trương Lam vừa nghe, cũng ngửa đầu, hai tay ôm eo của Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa xoa tóc cô, trấn an cô, Trương Lam ôm chặt anh, Tiết Nhượng xoay người lại hỏi: "Nếu không chúng ta đi mua cái kia, đi đo lường một chút?"
Trương Lam suy nghĩ, lại lắc đầu: "Không được, chúng ta chờ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.