Chương 313: A Hứa (2)
Đinh Mặc
28/03/2020
Vưu Minh Hứa về đến nhà đã là buổi tối.
Nhà của cô.
Khi lên tầng, cô lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô bình thường dừng ở chỗ không xa, trên xe có hai người ngồi im lặng. Họ như sợ cô gượng gạo nên chỉ lặng lẽ trông chừng. Cô cũng không muốn chào hỏi cùng họ.
Vưu Minh Hứa đã rất lâu rồi không về lại nhà. Mở cửa liền ngửi thấy mùi bụi, trong tay cô chỉ có một túi đồ đơ giản.
Nhà cửa sạch sẽ, diện tích không lớn, rất nhanh đã được dọn dẹp gọn gàng, cô liếc nhìn căn phòng bỏ ngỏ của Ân Phùng ngày trước, cuối cùng trở về phòng ngủ, ngã sấp trên giường.
Rèm cửa buông rũ một nửa, phòng tối om, ảm đạm và lạnh lẽo.
Cô chợt nghĩ, không biết giờ này Ân Phùng đang làm gì? Anh có đang nhớ cô không? Có phải đang đau đớn như chết đi sống lại không? Rốt cuộc anh nhớ được bao nhiêu chuyện ở Quý Châu?
Chắc anh đã biết rất rõ những phiền phức sắp tới bản thân cần đối mặt.
Anh sẽ làm thế nào? Anh sẽ đi đâu về đâu?
Anh, thực sự là kẻ sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt sao?
Ân Phùng, có thật anh đã nhìn rõ chính mình hay chưa?
Anh có còn nhìn thấy A Hứa nữa không?
———
Đó là một căn nhà trong núi, nằm trên ranh giới giữa Tương Thành và Chu Châu*. Vì ngọn núi phía trước chính là một điểm đến du dịch, căn nhà này ẩn mình nơi đây, có người vào ở ngược lại sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Toàn bộ căn nhà được xây dựng bằng gỗ, tựa như một tòa thành vững chãi, song cũng giống một nhà tù. Ngay trước cổng có một đoạn đường lát gỗ ván chịu nước kéo dài tới hồ nhỏ. Cây cối xung quanh rậm rạp, cỏ um tùm. Sen trong hồ vừa mọc, tựa như có người ôm đầy sắc xanh trong lòng đưa đến trước mặt chủ nhân căn nhà.
Căn nhà này được xây khi Đồ Nha vừa về nước. Khi đó anh ấy vẫn đang vướng phải rắc rối, nhưng vẫn mơ mộng một ngày nào đó có được thanh thản, đến nơi “thế ngoại đào nguyên” này sống nốt quãng đời còn lại như một người hoang dã. Về sau, ngồi tù xong bèn đi theo Ân Phùng, căn nhà cũng bỏ ngỏ. Không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Từ nửa đêm qua đến hôm nay, họ hết đổi xe rồi đổi biển, đổi không biết bao nhiêu phương tiện giao thông, dùng tiền mời người phân tán sự chú ý của cảnh sát, giả tạo camera giám sát trên đường… Cho đến sau buổi trưa, họ mới yên ổn đến được nơi này.
Ân Phùng đã tỉnh trên đường chạy trốn, một mực im lặng, cũng không ngăn cản hành động của họ.
Còn từ trưa đến giờ, Ân Phùng ngồi mãi trong phòng không chịu ra, càng không chịu nói chuyện cùng ai dù chỉ một chữ. Bữa trưa được Trần Phong bê vào phòng, ăn xong quay lại dọn dẹp mới phát hiện anh căn bản không hề động đũa. Trần Phong không nói gì, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Ánh nắng đầu hạ đã bắt đầu gay gắt. Mấy người cùng ngây ngốc ngồi dưới bóng cây râm mát. Quán Quân đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn hi ha, thỉnh thoảng quay sang đùa cợt Tiểu Yến. Lòng Tiểu Yến như bị một hòn đá to đùng đè nặng, căn bản không muốn để ý nhưng lại không nhịn được, thế là chẳng mấy chốc hai người bắt đầu lao vào chí chóe.
Đồ Nha buồn phiền hút thuốc, cả người nhìn hệt như ngọn núi nặng nề. Lúc này đến cả Quán Quân cũng không dám động vào anh ấy.
Trần Phong cũng hút thuốc, chiếc sơ mi và quần Tây đã nhăn nhúm từ bao giờ, lấm lem bê bết. Cậu ta nhìn chằm chằm về mặt hồ xa xa bằng ánh mắt âm trầm, u ám.
Nghe thấy Quán Quân và Tiểu Yến ồn ào, Đồ Nha nổi giận, vứt phăng điếu thuốc xuống đất, quát: “Đủ rồi! Coi như không tồn tại thì không tồn tại thật à? Tiếp theo rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào? Thầy Ân làm thế nào?”
Mọi người đều im bặt.
Quán Quân lên tiếng đầu tiên, nói giọng lành lạnh: “Có gì mà phải giận? Thầy Ân đứng về phía cảnh sát thì chúng ta đứng phía cảnh sát. Cậu ấy là kẻ trừng phạt thì chúng ta là kẻ trừng phạt. Giết người và bị giết thôi mà. Có quan trọng đến thế không?”
Trần Phong mắng: “Chú im miệng! Thầy Ân sao có thể là kẻ trừng phạt? Thầy ấy dẫn dắt chúng ta và cảnh sát giải quyết không biết bao nhiêu kẻ trừng phạt, còn suýt chút bị anh ruột hại chết! Tổ chức kẻ trừng phạt sao có thể là do thầy sáng lập?”
Quán Quân gần như lập tức nói: “Thế sao cậu lại nói nhìn thấy cậu ấy và Tô Tử Ý giam cầm Lý Minh Đệ? Chẳng phải cậu ấy không nhớ chuyện này hay sao?”
Trần Phong đau khổ bứt đầu giật tóc, cậu ta hy vọng biết nhường nào rằng mình không nhìn thấy cảnh đó. Nhưng dù cậu ta không thấy thì cũng có gì khác biệt? Đêm đó Ân Phùng đã động đến Lý Minh Đệ, còn đích thân thừa nhận…
Tiểu Yến luôn im lặng chợt cất lời: “Nếu anh ấy thực sự là kẻ từng phạt, chỉ là quên mất thì sao? Tự ngộ nhận bản thân là người chính nghĩa thì sao?”
Tất thảy một lần nữa chìm trong im lặng.
Khuôn mặt sáng sủa của Tiểu Yến căng thẳng, nói tiếp: “Có những lúc, nếu con người phải nếm trải kích thích quá lớn sẽ có khả năng quên đi một vài việc. Ví dụ như em… đến tận bây giờ vẫn không nhớ rõ buổi tối bố mẹ em bị giết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em đã làm những gì. Nếu thầy Ân chỉ là lãng quên, đám Ân Trần sẽ phải bất đắc dĩ đối đầu với thầy Ân, thậm chí có khả năng… Chúng làm thầy Ân bị thương song không trí mạng chỉ là vì để bảo vệ thân phận của thầy Ân thì sao?”
Nghe xong, mặt mày ai nấy đều tái mét nhưng không ai đưa ra được lý do phản bác.
Đồ Nha đau khổ nhắm mắt, hạ giọng: “Các cậu rõ ràng đều nghe thấy rồi, cậu ấy nói mình là kẻ trừng phạt.”
———
Trần Phong vào phòng, thấy Ân Phùng dựa trong chiếc ghế mây nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo đêm qua, đã lấm lem vì bụi đất suốt dọc đường mà chẳng hề hay biết, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Trần Phong chua xót, đặt thức ăn vừa hấp lại xuống trước mặt anh, nói: “Thầy Ân, thầy phải ăn cơm.”
Ân Phùng như không nghe thấy, không biết anh đang nghĩ gì.
Trần Phong nói tiếp: “Nếu Vưu Minh Hứa biết chắc chắn sẽ lo lắng.”
Bấy giờ Ân Phùng mới nhìn cậu ta, rồi lại nhìn đồ ăn, khàn giọng nói: “Để đó đi, lát nữa tôi ăn.”
Trần Phong không biết nói gì hơn, hoặc giả cũng không cần phải nói bất cứ điều gì, cậu ta ngồi xuống cạnh Ân Phùng, cùng nhìn ra ngoài cánh cửa sổ thủy tinh cao hơn nửa mét in bóng cành cây và mặt nước.
“Chuyện đến nước này, cậu thấy sao?” Ân Phùng mở miệng.
Ngược lại, Trần Phong cười rất bình thản: “Vừa bọn em thương lượng hết rồi, thầy đi đâu, bọn em theo đó. Thầy là gì, bọn em là vậy. Đây chính là suy nghĩ của bọn em.”
Ân Phùng trầm mặc. Một lúc lâu sau, anh nói: “Được.”
Trần Phong suýt rơi nước mắt, dù không biết là vì vui, vì buồn hay vì cô độc. Nhưng cậu ta không nhìn thấy khi Ân Phùng nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt sâu thẳm như đáy giếng đó rõ ràng lấp lánh ánh nước, chỉ vụt qua rồi biến mất ngay trong tích tắc.
Ân Phùng chợt cười, mu bàn tay đè trên khóe miệng, dáng vẻ lạnh lùng tùy tiện như mọi ngày, nhẹ hỏi một câu: “Trần Phong, ngày ba năm trước đó, cậu thực sự đã thấy tôi ở cùng Tô Tử Ý và Lý Minh Đệ?”
Trần Phong rũ mắt im lặng.
Vậy tức là mặc nhận rồi.
Ân Phùng từ tốn nói: “Cứ mắt nhìn thấy thì chắc chắn là thật?”
Trần Phong kinh ngạc, không hiểu rõ ý anh. Nhưng Ân Phùng không giải thích tiếp, chuyển đề tài: “Thực sự, nghiêm túc mà nói, Vưu Anh Tuấn không phải nhân cách thứ hai của tôi. Cậu ta chỉ là một phần nhân cách tôi hiện có. Khi đó đầu tôi bị thương, tâm lý cũng tổn thương theo, nhưng chủ yếu vẫn là nguyên nhân tổn thương sinh lý khiến tôi mất tỉnh táo, trở nên không khác nào một đứa trẻ. Y học có rất nhiều trường hợp tương tự. Sau khi vết thương trong đầu tôi hồi phục thì cũng trở lại là người bình thường. Những việc cậu ta đã làm tôi đều có thể nhớ lại. Chỉ có đợi khi tôi say rượu, hệ thống thần kinh tê liệt, mới lại để lộ ra mặt kia. Nếu Vưu Anh Tuấn thực sự là nhân cách thứ hai của tôi, vậy thì tôi mãi mãi cũng không thể tự nhận thức được những việc mà cậu ta đã làm. Nhiều nhất tôi chỉ có thể nhìn được một vài mảnh kí ức có liên quan đến nhân cách thứ hai trong tiềm thức mà thôi.”
Trần Phong hiểu lời anh, cũng hiểu ngay ý anh. Trần Phong chỉ thấy thảng thốt, khó tin nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Song Ân Phùng rất bình tĩnh, tựa như đã chìm trong mặt hồ lạnh lẽo. Anh nói: “Nếu những việc đó thực sự là Ân Phùng làm, vậy chính là anh ta. Đây là cách giải thích duy nhất.”
Trần Phong thất thanh: “Làm thế nào? Chúng ta làm thế nào?”
Ân Phùng nhắm mắt tựa như cuối cùng cũng thấy mệt nhoài. Anh ngả mình trong ghế, khàn giọng nói: “Đi hỏi Quán Quân xem có cách lách qua cảnh sát để liên lạc với Vưu Minh Hứa không?”
———
Mấy ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa luôn nghĩ đi nghĩ lại chuyện đêm đó. Cô nghĩ trước khi đến phòng bệnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không một người có sức kìm chế tốt như Ân Phùng không thể mất kiểm soát muốn bóp chết Lý Minh Đệ như vậy.
Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng và đau khổ của Ân Phùng khi nhìn cô lần cuối. Cô hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bên anh, xem anh thế nào, hỏi anh rốt cuộc là vì sao?
Nhưng anh lại biến mất cùng những người khác.
Vưu Minh Hứa không vì vậy mà chán nản, cô sẽ không làm vậy. Cô nghĩ cách lấy hết toàn bộ hồ sơ của những vụ án có dính líu đến kẻ trừng phạt trong suốt bao năm qua về nhà đọc tỉ mỉ, hy vọng có thể tìm được một manh mối nào đó.
Ngoài làm chuyện này, ban ngày cô còn ra ngoài chạy bộ, rèn luyện thể lực ở cường độ lớn nhất. Hai cảnh sát phụ trách trông coi cô chỉ im lặng đi theo, có lúc còn chạy đến đưa cho cô điếu thuốc.
Đến đêm tối, cô cuối cùng cũng không còn việc để làm, ngồi trong căn nhà trống vắng mới thấy góc nào cũng là cô đơn. Cô chỉ đành cầm máy tính bảng xem phim, xem tận đến đêm khuya, mắt dính lại mới chịu đi ngủ.
Ân Phùng mất tích ngày thứ ba.
Đêm đã rất khuya, thành phố này dường như cũng trở nên tĩnh lặng, chỉ có sắc đêm lặng trầm như ập vào từ cửa sổ. Vưu Minh Hứa đặt máy tính bảng xuống giường, nửa nằm nửa ngồi, vô cảm nhìn chằm chằm màn hình.
Đột nhiên, màn hình tắt phụt.
Cô ngẩn người, thầm mắng một câu “nhà dột còn gặp mưa rào”, vừa định cầm máy lên thì thấy màn hình vụt lên như đang tự động chạy một chương trình nào đó, một giây sau, màn hình lại tắt ngúm.
Sau đó, trên màn hình đen ngòm, từ từ xuất hiện hai chữ trắng: “A Hứa.”
Vưu Minh Hứa nhìn đau đáu hai chữ này, nước mắt thình lình trào lên, bi thương kéo tới.
* Chu Châulà một địa cấp thị của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Chu Châu nằm ở Đông Nam Trường Sa, bên dòng Tương Giang. Thành phố này là một trong ba thành phố của “Tam giác vàng Trường Chu – Chu – Đàm” bao gồm cả thành phố Trường Sa và Tương Đàm.
Hết chương 313
Nhà của cô.
Khi lên tầng, cô lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô bình thường dừng ở chỗ không xa, trên xe có hai người ngồi im lặng. Họ như sợ cô gượng gạo nên chỉ lặng lẽ trông chừng. Cô cũng không muốn chào hỏi cùng họ.
Vưu Minh Hứa đã rất lâu rồi không về lại nhà. Mở cửa liền ngửi thấy mùi bụi, trong tay cô chỉ có một túi đồ đơ giản.
Nhà cửa sạch sẽ, diện tích không lớn, rất nhanh đã được dọn dẹp gọn gàng, cô liếc nhìn căn phòng bỏ ngỏ của Ân Phùng ngày trước, cuối cùng trở về phòng ngủ, ngã sấp trên giường.
Rèm cửa buông rũ một nửa, phòng tối om, ảm đạm và lạnh lẽo.
Cô chợt nghĩ, không biết giờ này Ân Phùng đang làm gì? Anh có đang nhớ cô không? Có phải đang đau đớn như chết đi sống lại không? Rốt cuộc anh nhớ được bao nhiêu chuyện ở Quý Châu?
Chắc anh đã biết rất rõ những phiền phức sắp tới bản thân cần đối mặt.
Anh sẽ làm thế nào? Anh sẽ đi đâu về đâu?
Anh, thực sự là kẻ sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt sao?
Ân Phùng, có thật anh đã nhìn rõ chính mình hay chưa?
Anh có còn nhìn thấy A Hứa nữa không?
———
Đó là một căn nhà trong núi, nằm trên ranh giới giữa Tương Thành và Chu Châu*. Vì ngọn núi phía trước chính là một điểm đến du dịch, căn nhà này ẩn mình nơi đây, có người vào ở ngược lại sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Toàn bộ căn nhà được xây dựng bằng gỗ, tựa như một tòa thành vững chãi, song cũng giống một nhà tù. Ngay trước cổng có một đoạn đường lát gỗ ván chịu nước kéo dài tới hồ nhỏ. Cây cối xung quanh rậm rạp, cỏ um tùm. Sen trong hồ vừa mọc, tựa như có người ôm đầy sắc xanh trong lòng đưa đến trước mặt chủ nhân căn nhà.
Căn nhà này được xây khi Đồ Nha vừa về nước. Khi đó anh ấy vẫn đang vướng phải rắc rối, nhưng vẫn mơ mộng một ngày nào đó có được thanh thản, đến nơi “thế ngoại đào nguyên” này sống nốt quãng đời còn lại như một người hoang dã. Về sau, ngồi tù xong bèn đi theo Ân Phùng, căn nhà cũng bỏ ngỏ. Không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Từ nửa đêm qua đến hôm nay, họ hết đổi xe rồi đổi biển, đổi không biết bao nhiêu phương tiện giao thông, dùng tiền mời người phân tán sự chú ý của cảnh sát, giả tạo camera giám sát trên đường… Cho đến sau buổi trưa, họ mới yên ổn đến được nơi này.
Ân Phùng đã tỉnh trên đường chạy trốn, một mực im lặng, cũng không ngăn cản hành động của họ.
Còn từ trưa đến giờ, Ân Phùng ngồi mãi trong phòng không chịu ra, càng không chịu nói chuyện cùng ai dù chỉ một chữ. Bữa trưa được Trần Phong bê vào phòng, ăn xong quay lại dọn dẹp mới phát hiện anh căn bản không hề động đũa. Trần Phong không nói gì, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Ánh nắng đầu hạ đã bắt đầu gay gắt. Mấy người cùng ngây ngốc ngồi dưới bóng cây râm mát. Quán Quân đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn hi ha, thỉnh thoảng quay sang đùa cợt Tiểu Yến. Lòng Tiểu Yến như bị một hòn đá to đùng đè nặng, căn bản không muốn để ý nhưng lại không nhịn được, thế là chẳng mấy chốc hai người bắt đầu lao vào chí chóe.
Đồ Nha buồn phiền hút thuốc, cả người nhìn hệt như ngọn núi nặng nề. Lúc này đến cả Quán Quân cũng không dám động vào anh ấy.
Trần Phong cũng hút thuốc, chiếc sơ mi và quần Tây đã nhăn nhúm từ bao giờ, lấm lem bê bết. Cậu ta nhìn chằm chằm về mặt hồ xa xa bằng ánh mắt âm trầm, u ám.
Nghe thấy Quán Quân và Tiểu Yến ồn ào, Đồ Nha nổi giận, vứt phăng điếu thuốc xuống đất, quát: “Đủ rồi! Coi như không tồn tại thì không tồn tại thật à? Tiếp theo rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào? Thầy Ân làm thế nào?”
Mọi người đều im bặt.
Quán Quân lên tiếng đầu tiên, nói giọng lành lạnh: “Có gì mà phải giận? Thầy Ân đứng về phía cảnh sát thì chúng ta đứng phía cảnh sát. Cậu ấy là kẻ trừng phạt thì chúng ta là kẻ trừng phạt. Giết người và bị giết thôi mà. Có quan trọng đến thế không?”
Trần Phong mắng: “Chú im miệng! Thầy Ân sao có thể là kẻ trừng phạt? Thầy ấy dẫn dắt chúng ta và cảnh sát giải quyết không biết bao nhiêu kẻ trừng phạt, còn suýt chút bị anh ruột hại chết! Tổ chức kẻ trừng phạt sao có thể là do thầy sáng lập?”
Quán Quân gần như lập tức nói: “Thế sao cậu lại nói nhìn thấy cậu ấy và Tô Tử Ý giam cầm Lý Minh Đệ? Chẳng phải cậu ấy không nhớ chuyện này hay sao?”
Trần Phong đau khổ bứt đầu giật tóc, cậu ta hy vọng biết nhường nào rằng mình không nhìn thấy cảnh đó. Nhưng dù cậu ta không thấy thì cũng có gì khác biệt? Đêm đó Ân Phùng đã động đến Lý Minh Đệ, còn đích thân thừa nhận…
Tiểu Yến luôn im lặng chợt cất lời: “Nếu anh ấy thực sự là kẻ từng phạt, chỉ là quên mất thì sao? Tự ngộ nhận bản thân là người chính nghĩa thì sao?”
Tất thảy một lần nữa chìm trong im lặng.
Khuôn mặt sáng sủa của Tiểu Yến căng thẳng, nói tiếp: “Có những lúc, nếu con người phải nếm trải kích thích quá lớn sẽ có khả năng quên đi một vài việc. Ví dụ như em… đến tận bây giờ vẫn không nhớ rõ buổi tối bố mẹ em bị giết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em đã làm những gì. Nếu thầy Ân chỉ là lãng quên, đám Ân Trần sẽ phải bất đắc dĩ đối đầu với thầy Ân, thậm chí có khả năng… Chúng làm thầy Ân bị thương song không trí mạng chỉ là vì để bảo vệ thân phận của thầy Ân thì sao?”
Nghe xong, mặt mày ai nấy đều tái mét nhưng không ai đưa ra được lý do phản bác.
Đồ Nha đau khổ nhắm mắt, hạ giọng: “Các cậu rõ ràng đều nghe thấy rồi, cậu ấy nói mình là kẻ trừng phạt.”
———
Trần Phong vào phòng, thấy Ân Phùng dựa trong chiếc ghế mây nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo đêm qua, đã lấm lem vì bụi đất suốt dọc đường mà chẳng hề hay biết, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Trần Phong chua xót, đặt thức ăn vừa hấp lại xuống trước mặt anh, nói: “Thầy Ân, thầy phải ăn cơm.”
Ân Phùng như không nghe thấy, không biết anh đang nghĩ gì.
Trần Phong nói tiếp: “Nếu Vưu Minh Hứa biết chắc chắn sẽ lo lắng.”
Bấy giờ Ân Phùng mới nhìn cậu ta, rồi lại nhìn đồ ăn, khàn giọng nói: “Để đó đi, lát nữa tôi ăn.”
Trần Phong không biết nói gì hơn, hoặc giả cũng không cần phải nói bất cứ điều gì, cậu ta ngồi xuống cạnh Ân Phùng, cùng nhìn ra ngoài cánh cửa sổ thủy tinh cao hơn nửa mét in bóng cành cây và mặt nước.
“Chuyện đến nước này, cậu thấy sao?” Ân Phùng mở miệng.
Ngược lại, Trần Phong cười rất bình thản: “Vừa bọn em thương lượng hết rồi, thầy đi đâu, bọn em theo đó. Thầy là gì, bọn em là vậy. Đây chính là suy nghĩ của bọn em.”
Ân Phùng trầm mặc. Một lúc lâu sau, anh nói: “Được.”
Trần Phong suýt rơi nước mắt, dù không biết là vì vui, vì buồn hay vì cô độc. Nhưng cậu ta không nhìn thấy khi Ân Phùng nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt sâu thẳm như đáy giếng đó rõ ràng lấp lánh ánh nước, chỉ vụt qua rồi biến mất ngay trong tích tắc.
Ân Phùng chợt cười, mu bàn tay đè trên khóe miệng, dáng vẻ lạnh lùng tùy tiện như mọi ngày, nhẹ hỏi một câu: “Trần Phong, ngày ba năm trước đó, cậu thực sự đã thấy tôi ở cùng Tô Tử Ý và Lý Minh Đệ?”
Trần Phong rũ mắt im lặng.
Vậy tức là mặc nhận rồi.
Ân Phùng từ tốn nói: “Cứ mắt nhìn thấy thì chắc chắn là thật?”
Trần Phong kinh ngạc, không hiểu rõ ý anh. Nhưng Ân Phùng không giải thích tiếp, chuyển đề tài: “Thực sự, nghiêm túc mà nói, Vưu Anh Tuấn không phải nhân cách thứ hai của tôi. Cậu ta chỉ là một phần nhân cách tôi hiện có. Khi đó đầu tôi bị thương, tâm lý cũng tổn thương theo, nhưng chủ yếu vẫn là nguyên nhân tổn thương sinh lý khiến tôi mất tỉnh táo, trở nên không khác nào một đứa trẻ. Y học có rất nhiều trường hợp tương tự. Sau khi vết thương trong đầu tôi hồi phục thì cũng trở lại là người bình thường. Những việc cậu ta đã làm tôi đều có thể nhớ lại. Chỉ có đợi khi tôi say rượu, hệ thống thần kinh tê liệt, mới lại để lộ ra mặt kia. Nếu Vưu Anh Tuấn thực sự là nhân cách thứ hai của tôi, vậy thì tôi mãi mãi cũng không thể tự nhận thức được những việc mà cậu ta đã làm. Nhiều nhất tôi chỉ có thể nhìn được một vài mảnh kí ức có liên quan đến nhân cách thứ hai trong tiềm thức mà thôi.”
Trần Phong hiểu lời anh, cũng hiểu ngay ý anh. Trần Phong chỉ thấy thảng thốt, khó tin nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Song Ân Phùng rất bình tĩnh, tựa như đã chìm trong mặt hồ lạnh lẽo. Anh nói: “Nếu những việc đó thực sự là Ân Phùng làm, vậy chính là anh ta. Đây là cách giải thích duy nhất.”
Trần Phong thất thanh: “Làm thế nào? Chúng ta làm thế nào?”
Ân Phùng nhắm mắt tựa như cuối cùng cũng thấy mệt nhoài. Anh ngả mình trong ghế, khàn giọng nói: “Đi hỏi Quán Quân xem có cách lách qua cảnh sát để liên lạc với Vưu Minh Hứa không?”
———
Mấy ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa luôn nghĩ đi nghĩ lại chuyện đêm đó. Cô nghĩ trước khi đến phòng bệnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không một người có sức kìm chế tốt như Ân Phùng không thể mất kiểm soát muốn bóp chết Lý Minh Đệ như vậy.
Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng và đau khổ của Ân Phùng khi nhìn cô lần cuối. Cô hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bên anh, xem anh thế nào, hỏi anh rốt cuộc là vì sao?
Nhưng anh lại biến mất cùng những người khác.
Vưu Minh Hứa không vì vậy mà chán nản, cô sẽ không làm vậy. Cô nghĩ cách lấy hết toàn bộ hồ sơ của những vụ án có dính líu đến kẻ trừng phạt trong suốt bao năm qua về nhà đọc tỉ mỉ, hy vọng có thể tìm được một manh mối nào đó.
Ngoài làm chuyện này, ban ngày cô còn ra ngoài chạy bộ, rèn luyện thể lực ở cường độ lớn nhất. Hai cảnh sát phụ trách trông coi cô chỉ im lặng đi theo, có lúc còn chạy đến đưa cho cô điếu thuốc.
Đến đêm tối, cô cuối cùng cũng không còn việc để làm, ngồi trong căn nhà trống vắng mới thấy góc nào cũng là cô đơn. Cô chỉ đành cầm máy tính bảng xem phim, xem tận đến đêm khuya, mắt dính lại mới chịu đi ngủ.
Ân Phùng mất tích ngày thứ ba.
Đêm đã rất khuya, thành phố này dường như cũng trở nên tĩnh lặng, chỉ có sắc đêm lặng trầm như ập vào từ cửa sổ. Vưu Minh Hứa đặt máy tính bảng xuống giường, nửa nằm nửa ngồi, vô cảm nhìn chằm chằm màn hình.
Đột nhiên, màn hình tắt phụt.
Cô ngẩn người, thầm mắng một câu “nhà dột còn gặp mưa rào”, vừa định cầm máy lên thì thấy màn hình vụt lên như đang tự động chạy một chương trình nào đó, một giây sau, màn hình lại tắt ngúm.
Sau đó, trên màn hình đen ngòm, từ từ xuất hiện hai chữ trắng: “A Hứa.”
Vưu Minh Hứa nhìn đau đáu hai chữ này, nước mắt thình lình trào lên, bi thương kéo tới.
* Chu Châulà một địa cấp thị của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Chu Châu nằm ở Đông Nam Trường Sa, bên dòng Tương Giang. Thành phố này là một trong ba thành phố của “Tam giác vàng Trường Chu – Chu – Đàm” bao gồm cả thành phố Trường Sa và Tương Đàm.
Hết chương 313
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.