Chờ Tôi Có Tội

Chương 110

Đinh Mặc

31/10/2019

Sau này, anh ta thực sự trở thành người bạn trai lâu nhất của Chúc Tâm Nhã khi cô ấy còn sống. Mối quan hệ của hai người duy trì trọn vẹn một năm. Cho dù cô ấy nhảy lầu tự vẫn, mọi người cũng đều nói, anh ta là tình yêu đích thực của cô ấy. Anh ta cũng yêu cô ấy thật lòng, chẳng ai bì kịp.

……

Sau hai tháng, đại khái cảm giác yêu điên cuồng của lúc ban đầu cũng đã giảm dần. Tuy Chúc Tâm Nhã vẫn vô cùng yêu thích chàng trai nội liễm tuấn tú này, song quả thực cô ấy đã bắt đầu có chút cảm giác ngán ngẩm “cơm canh thanh đạm” thật. Mà nguyên nhân xuất phát từ nhu cầu vật chất.

Trần Chiêu Từ nghèo, dù có bố làm trong cơ quan thành phố nhưng anh ta gần như chẳng có được mấy đồng. Anh ta lại kiên quyết trả tiền mỗi khi hai người đi hẹn hò. Bởi vậy chỉ có thể thường xuyên đưa cô ấy đến những quán rẻ tiền, phim điện ảnh cũng là ngồi trong kí túc xá xem bản lậu. Quần áo, mỹ phẩm, điện thoại ngày trước của Chúc Tâm Nhã đều là bạn trai mua cho. Mà lúc này cô ấy cũng không bằng lòng bỏ Trần Chiêu Từ, vậy nên cuộc sống càng ngày càng thêm phiền muộn.

Chúc Tâm Nhã bắt đầu vay tiền bạn học. Song mọi người đều là sinh viên, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng 500 đến 800 tệ. Mỗi lần về nhà lấy tiền sinh hoạt phí từ bố mẹ miễn cưỡng có thể trả lại cho bạn học, rồi lại vay tiếp.

Thế rồi chẳng bao lâu đã không còn ai cho cô ấy vay tiền nữa. Nhưng mà chiếc túi vừa mua bằng thẻ vẫn còn nợ hơn 1000 tệ nữa.

Thực chất cũng chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, cô ấy mới đi mượn tiền của người yêu cũ. Hắn ta vẫn ôm một tia hoài niệm, giọng điệu vô cùng quan tâm thân thiết, thậm chí còn mang theo sự mờ ám mà ai cũng đều hiểu rõ. Chúc Tâm Nhã vừa không muốn phản bội Trần Chiêu Từ, nhưng lại cũng chẳng thể trở mặt làm mất con đường tiền tài cho được, nên chỉ còn cách ứng phó qua loa.

“Anh dạo này cũng đang kẹt.” Người yêu cũ nói, “Có điều, anh có một người bạn mở công ty cho vay tiền. Cần chút lãi suất nhưng mỗi tuần chỉ cần trả rất ít. Hơn nữa còn rất dễ xét duyệt vì chỉ cần có thẻ sinh viên là được.”

Trước mặt Chúc Tâm Nhã như mở ra một con đường kim quang lấp lánh. Song khi đó cô ấy không hề biết rằng, một con rắn độc đã thè lưỡi dần dần bò lên từ phía sau cô.

……

Ban đầu, Trần Chiêu Từ chỉ cảm thấy Chúc Tâm Nhã tùy ý hơn trước, cười cũng lớn hơn, khi sóng vai cùng anh ta trên phố càng thêm đắc ý. Dần dần anh ta mới nhận ra phía sau vẻ đắc ý đó dường như ẩn chứa nét hiu quạnh. Cô ấy vốn là một cô gái vô ưu vô lo, chảnh chọe như một ngọn lửa hừng hực. Song hiện tại thường xuyên ngẩn ngơ thất thần như đang che giấu điều gì khiến Trần Chiêu Từ cảm thấy xa vời vợi.

Nhưng khoảng thời gian đó anh ta bận tìm công việc sau khi tốt nghiệp nên không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để quan tâm. Trái tim anh ta rất kiên định, tốt nghiệp, tìm việc, thuê nhà, xây nên một mái ấm giản đơn mà an toàn cho cô gái chanh chua tùy ý này.

Rồi dần dần, cô ấy bắt đầu không nhận điện thoại, tin nhắn cũng không hồi đáp. Có những khi dù đã nhận cuộc gọi, song giọng nói của cô ấy vô cùng mệt mỏi, nói rằng vừa mới ngủ dậy hoặc vừa xem phim xong, được mấy câu rồi lại vội vàng tắt máy.



Trần Chiêu Từ mơ hồ cảm thấy bất an nhưng lại không nguyện tin. Vào một buổi chiều cuối tuần mưa bay lất phất, anh ta chạy đến kí túc xá nữ sinh nhưng lại được các bạn cùng phòng cho hay cô ấy không ở kí túc.

“Không ở đây?” Trần Chiêu Từ hỏi, “Vậy em có biết cô ấy đi đâu không?”

Trên gương mặt của cô bạn cùng phòng ấy vụt lên thần sắc phức tạp: đồng cảm, không đáng, muốn nói lại thôi.

Cô gái đáp: “Em cũng… không rõ lắm. Bạn ấy tối qua không về, hình như… hình như có người lái xe đến đón.”

Trần Chiêu Từ đi trong cơn mưa, bàn tay cầm ô quên cả bật. Cho đến khi cả người ướt nhẹp, anh ta quay đầu lại mới phát hiện trên lầu có rất nhiều người đang nhìn. Anh ta chợt nhếch khóe môi. Bọn họ đang xem kịch cười đó sao? Thực ra mọi người đều biết rõ.

Cũng giống hệt như năm đó, cái nơi được gọi là “nhà” ấy, anh ta đã rất cố gắng, rất cẩn thận giảm thiểu tối đã cảm giác tồn tại của bản thân chỉ muốn sống một cuộc sống yên lành. Song bố anh ta biết, người đàn bà đó cũng biết, cả thế giới điều biết: anh ta chỉ là một kẻ thừa thãi, sẽ chẳng có ai cần đến anh ta.

Giống như căn nhà tranh rách nát chính tay mình gây dựng bị gió mưa lật đổ, Trần Chiêu Từ không quay lại căn nhà đã thuê mà đi thẳng ra ngoại ô, đến nơi hoang vắng không một bóng người, bước vào một địa đạo. Anh ta mua một bao thuốc, ngồi sụp trên nền đất bụi bặm bốc mùi ẩm mốc rất lâu.

Anh ta trước nay luôn là một người tâm tư cẩn mật, tư duy nhanh nhạy. Đặc biệt đi rò la tin tức, chẳng bao lâu sau đã làm rõ được toàn bộ đầu đuôi sự việc.

“Cô ấy đã quen sống cuộc đời no đủ, chắc ở cùng anh không được bao lâu đã không chịu được chứ sao.”

“Cô ấy vay vốn sinh viên, nghe nói nợ rất nhiều tiền, hình như lãi suất vùn vụt đã lên đến mười mấy vạn rồi.”

“Em và nó đã không còn là bạn bè nữa, anh tốt nhất nên bảo nó mau mau trả tiền cho em. Nó mượn chứng minh thư của em, nói là đi mượn sách, nhưng hóa ra là mang đi vay hơn 2000 tệ! Bây giờ bọn đòi nợ cho công ty hôm nào cũng gọi điện cho em, bố mẹ chắc chắn sẽ đánh em chết mất!”

“Còn cả em nữa! Nó là ủy viên viện văn nghệ, bảo là tổ chức hoạt động nên mượn chứng minh thư của em rồi đi vay những 8000 tệ! Việc này đã đến tai thầy cô giáo rồi, trường chắc chắn sẽ xử lý nó! Chỉ cần nó quay về, chắc chắn sẽ bị buộc thôi học! Cũng đã thông báo cho bố mẹ nó rồi. Hại người rồi cũng hại mình thôi!”



“Sao anh lại đi yêu loại con gái như vậy? Hừ… Anh mà cũng lọt vào mắt xanh của cô ta à? Ngày trước bạn trai của cô ta đều ‘cao-phú-soái’ đấy. Đủ rồi, chỉ cho anh một con đường vậy, loại đàn bà này ấy mà, anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta rồi thì đừng lo chuyện bao đồng nữa. Tối hôm kia, bạn tôi thấy cô ta đi theo người khác vào hộp đêm. Nghe nói… rất phóng đãng đấy.”

……

Trần Chiêu Từ và Chúc Tâm Nhã gặp nhau lần cuối cũng chính tại hộp đêm ấy.

Rõ ràng ba tháng trước, cô ấy vẫn còn dựa dẫm trong lồng ngực anh ta, dính chặt như sam không chịu để anh ta đi đọc sách

Trần Chiêu Từ làm việc rất có kế hoạch, sau khi đã thu thập xong mọi tin tức bèn cầm chứng minh thư thuê một căn phòng nằm cùng tầng với bọn họ mà không hề khiến bất kỳ ai chú ý. Vì đề phòng tranh chấp bất ngờ, anh ta còn chuẩn bị cả một cây gậy bóng chày. Anh ta ngồi trong phòng hút hết một bao thuốc, cho đến khi trời đủ tối, những chuyện nên xảy ra có lẽ đều đang xảy ra. Anh ta ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng bọn họ.

Người mở cửa là một gã đàn ông cởi trần nửa thân trên, thân dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Trần Chiêu Từ không để tâm đến gã mà đi thẳng vào phòng. Gã đàn ông túm chặt anh ta: “Này này, cậu là ai?” Trần Chiêu Từ đã chuẩn bị tất cả mới đến, anh ta chạy rất nhanh vào bên trong.

Trên giường là một cảnh hỗn loạn, Chúc Tâm Nhã nằm trên đó với tình trạng vô cùng khó coi. Cho dù kể từ khi Trần Chiêu Từ hiểu chuyện đã phải chứng kiến những việc hoang đường của ông bố và người đàn bà đó thì lúc này đây cũng như chết sững.

Cánh cửa phòng tắm mở toang, một gã đàn ông khác bước ra từ trong đó. Chúc Tâm Nhã ngoảnh đầu, nhưng lại là khuôn mặt Trần Chiêu Từ hoàn toàn xa lạ. Biểu cảm của cô ấy cực kỳ lãnh đạm như khắc vào cốt tủy. Vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Trần Chiêu Từ, toàn bộ huyết sắc trên mặt cô ấy như mất sạch, khóe môi cũng bắt đầu run lên bần bật. Cô ấy hét lên một tiếng thảm thiết, muốn kéo chăn che đi cơ thể nhục nhã của bản thân.

Hai gã đàn ông kia thấy vậy trái lại không bước lên ngăn cản.

Trần Chiêu Từ cảm giác bản thân bình tĩnh lạ thường, lời nói duy nhất anh ta muốn thốt lên vào lúc này lại là: “Tâm Nhã, đây chính là thứ em muốn có?”

Nói đoạn, quay người đi thẳng. Vứt bỏ lại người phụ nữ và thế giới mục nát của cô ấy sau lưng.

Dù đã xuống lầu, gió đêm tạt vào khuôn mặt bỏng rát mà anh ta gần như chẳng thể nào cảm nhận được. Bước mấy bước trong thế giới lấp lánh ánh đèn neon, bên tai bỗng vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, theo đó là bóng đen rớt xuống. Trần Chiêu Từ quay đầu, đập vào mắt là thân thể khoác chiếc áo ngủ trắng mỏng manh nằm bẹp trên nền đất của Chúc Tâm Nhã. Máu dần lan ra dưới cơ thể cô, song gương mặt dường như vẫn lành lặn, đôi mắt mở to ánh lên nét ngây thơ đơn thuần anh ta chưa từng gặp.

Người xung quanh kinh hãi gào thét, nhanh chóng vay quanh bàn tán. Trần Chiêu Từ đứng nhìn cô ấy một lúc rồi quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Tôi Có Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook