Chương 114
Đinh Mặc
31/10/2019
Mấy chiếc xe cảnh sát vây chặt trước sau căn nhà một tầng. Vưu Minh Hứa vừa mở cửa xe, Hứa Mộng Sơn đã xông ra ngoài. Chứng kiến dáng vẻ này của cộng sự, trái tim Vưu Minh Hứa không khỏi trầm xuống.
Trong nhà vắng tanh không một bóng người, chỉ có duy nhất con dao găm và sợi dây thừng bị vứt trên nền đất. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, không có dấu vết giằng co, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Mộng Sơn nhảy vào cửa hầm không kích nằm ở góc nhà. Cô xông tới, phủ phục trước cửa hầm, hỏi vội: “Thế nào?”
Hứa Mộng Sơn dùng đèn pin soi hết một vòng, cuối cùng dừng trên sợi dây thừng và những dấu vết trền nền đất, hiển nhiên đã từng có người bị giam giữ tại đây. Anh ấy cắn răng đáp: “Không có ai.”
“A Hứa.” Ân Phùng cất tiếng gọi. Vưu Minh Hứa quay đầu thấy anh nhấc một balo trên giường, đổ đồ vật bên trong ra, quần áo, tiền, ví tiền đều rơi hết ra ngoài. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới, lật mở ví tiền, thấy bên trong có chứng từ và thẻ ngân hàng thì ngẩng đầu nhìn hai người.
“Chưa đi xa!” Cô nói.
Ân Phùng gật đầu.
Vưu Minh Hứa xông ra khỏi nhà, hét lên với những cảnh sát khác: “Lập tức tìm kiếm xung quanh!” Ân Phùng giúp Hứa Mộng Sơn trèo khỏi hầm, vừa lên đến mặt đất, anh ấy đã xông thẳng ra ngoài. Ân Phùng vô thức theo sau, chạy mãi chạy mãi, nhìn hình bóng chạy thục mạng tìm kiếm của những cảnh sát phía trước, A Hứa của anh cũng đang chạy phía trước kia mà trái tim đau nhói.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cảnh sát phát hiện dấu vết đáng nghi tại một con phố cách ngôi nhà khoảng 1 kilomet. Vết máu đã khô, ít nhất sự việc cũng đã xảy ra được khoảng mấy tiếng trước. Đội trưởng Hàn Phong của đội cảnh sát hình sự địa phương lập tức hạ lệnh điều tra toàn bộ camera giám sát đáng ngờ của khu vực lân cận. Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng cũng tìm được một camera có thể sử dụng bình thường tại một góc phố khá xa địa điểm xảy ra sự việc, đồng thời chuyển rời camera. Chỉ có điều những cảnh quay được đều khá xa nên không rõ.
———
Trong phòng hội nghị của Cục cảnh sát Hoài Thành. Những cảnh sát cốt cán như Lão Đàm, Vưu Minh Hứa, Hàn Phong, Hứa Mộng Sơn, bao gồm cả Ân Phùng đều cùng xem một đoạn clip dài khoảng 20 phút.
Hình ảnh khá kém, có cả hoa tuyết và giật xước. Thời gian hiển thị là 4 giờ 02 phút sáng ngày hôm nay, một nam một nữ bước đi trên con đường vắng ngắt không một bóng người. Bọn họ quay lưng về phía ống kính, nhưng quần áo của cô gái chính là bộ đồ Phán Giai mặc vào ngày cô ấy mất tích.
“Là Phán Giai!” Vưu Minh Hứa nói, những người khác cũng liên tiếp gật đầu. Mọi người đều cùng là đồng đội bên nhau sớm tối, chỉ cần nhìn qua là đã có thể nhận ra. Chỉ có Hứa Mộng Sơn, khuôn mặt anh ấy phản chiếu ánh sáng phát ra từ đoạn clip, nhìn không rời mắt vào đó, im lặng không nói một lời.
“Người đàn ông kia là Trần Chiêu Từ.” Hàn Phòng nói, “Nhìn thân ảnh thì không phải đang chạy trốn.”
Chính vào lúc này. Một bóng đen cực kỳ cao lớn cường tráng đột ngột lao ra từ phía dưới màn ảnh, trong tay là một cây búa đập về phía Phán Giai.
Những cảnh sát hình sự tại đây đều kinh hô thành tiếng.
Phán Giai ngã trong vũng máu, bất động.
Kẻ đó mặc chiếc áo có mũ màu đen, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt. Gã lại vung búa về phía Trần Chiêu Từ, Trần Chiêu Từ gục trên đất bất động. Kẻ đó cúi người vác Phán Giai lên vai, quay người đi khỏi ống kính.
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Viên cảnh sát phụ trách điều tra camera nói: “Đây đại khái là hình ảnh của nửa tiếng sau đó.”
Trời vẫn chưa sáng, nơi đó chỉ còn lại một mình Trần Chiêu Từ. Anh ta khẽ cử động cơ thể, loạng choạng bò dậy khỏi mặt đấy. Lúc bấy giờ mọi người đều nhìn thấy hai tay anh ta bị dây thừng trói buộc. Đầu Trần Chiêu Từ cũng chảy máu, sau khi quan sát xung quanh một hồi như tìm kiếm gì đó, anh ta cũng chạy ra khỏi màn hình.
———
Ân Phùng ra khỏi WC liền nhìn thấy bóng người quen thuộc kia đang đứng cạnh lan can. Hoàng hôn đã buông, bắt đầu nổi gió. Cô móc thuốc lá ngậm lên miệng, đánh lửa nhưng không đốt thuốc. Khuôn mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, cứ đánh lửa hết lần này sang lần khác. Rõ ràng có gió nhưng lại không biết đường chặn gió mà giống như đọ sức cùng chiếc bật lửa vậy. Cuối cùng thì cô bùng nổ, đem thuốc lá và bật lửa đều ném hết vào thùng rác bên cạnh.
Chạy đôn chạy đáo suốt cả ngày, mái tóc cột đuôi ngựa sớm đã buông lơi cô cũng mặc kệ, bàn tay đan vào mái tóc, cúi đầu phục trên ban công.
Ân Phùng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cô. Phán Giai bị đánh úp không rõ tung tích, cảnh sát đã mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Khu phố cũ với lượng người đông đúc thực sự quá mức dễ dàng che giấu một người. Nhân chứng hay kẻ hiềm nghi đều bị đưa hết về Cục cảnh sát tiến hành thẩm vấn. Ân Phùng lại được chứng kiến một mặt khác của Vưu Minh Hứa trong lần thẩm vấn này.
Ân Phùng đi tới cạnh cô, hai cánh tay bám vào lan can đu đưa theo thói quen như một cậu thanh niên mới lớn. Còn chưa mở lời, anh đã nghe thấy Vưu Minh Hứa nói: “Đi đi, tôi không muốn nói chuyện.”
Dù sở trường là tâm lý học, nằm lòng các chiêu bài mè nheo làm nũng thì lúc này Ân Phùng cũng không biết an ủi cô thế nào. Cuối cùng, anh nói ra một câu tầm thường nhất từ trước đến nay: “Nếu như cô thấy khó chịu, vậy thì khóc đi.”
Vưu Minh Hứa cười nhạo: “Khóc? Người còn chưa tìm được tôi lại ở đây bánh bèo?”
Ân Phùng ngừng một lát nói: “Người chưa tìm được, cô ở đây đập bật lửa?”
Lời này cuối cùng cũng khiến Vưu Minh Hứa mở mắt nhìn anh với sắc mặt u ám tột cùng.
“Vưu Anh Tuấn, tôi thấy anh không muốn mang họ Vưu nữa rồi đấy.” Cô nói.
Ân Phùng cười mỉm, rất hùng hồn thốt ra một câu: “Nam tử hán, đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.”
Gần như mỗi lần tâm trạng cô u ám, tên này luôn chạy đến làm diễn viên hài, cô sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này có đồng nghiệp khác đi qua, Vưu Minh Hứa mượn người ta chiếc bật lửa khác, lấy thuốc lá tiếp tục hút, bộ dạng đã không còn nóng nảy như ban nãy nữa.
Hai người vai kề vai nhìn hoàng hôn càng ngày càng u tối giống như tấm lưới đen ngòm bao trùm toàn bộ thành phố.
“Trong lòng A Hứa không thoải mái thì dựa vào vai tôi này.” Ân Phùng nói, “Vỗ về thể xác giữa con người với con người rất hữu dụng. Nói cách khác, dựa vào vai tôi sẽ mang đến sức mạnh cho A Hứa.”
Vưu Minh Hứa chỉ nheo mắt cười cười: “Không dựa.”
Mấy giây sau, một mái đầu đen tuyền gục trên vai cô. Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, một người cao như thế, làm vậy không sở lệch eo hay sao? Anh thậm chí còn nhắm mắt, sắc mặt vô cùng bình yên.
“Vậy thì A Hứa cho tôi sức mạnh đi.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa không đáp, cũng không đẩy anh ra. Phía sau thỉnh thoảng có người đi qua nhìn bọn họ, Vưu Minh Hứa cũng mặc kệ. Ân Phùng của hiện tại không dùng nước hoa, nhưng mùi cơ thể anh rất dễ chịu. Có lúc là mùi sữa tắm, có khi là mùi Florida Water, có khi sáng sớm dậy uống một cốc sữa to đùng không cẩn thận dính ra áo thì sẽ có mùi sữa nhàn nhạt. Tất cả đều là những mùi vị vô cùng sạch sẽ. Tóc anh cũng rất mềm, áp trên cổ cô khiến người ta khó mà miêu tả được cảm giác trong lòng. Vừa thân mật, thuần khiết, khát vọng và bị khát vọng.
Qua một hồi lâu, Vưu Minh Hứa nghiêng đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu anh. Cả con tim của Ân Phùng đều theo nụ hôn nhẹ nhàng ấy mà run rẩy không thôi. Anh từ từ ngẩng đầu lại chỉ thấy Vưu Minh Hứa đang nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt thanh lạnh, nói: “Đứng thẳng dậy, chúng ta sắp xếp lại chút tư duy.”
Ân Phùng: “Ờ…”
Vưu Minh Hứa nói: “Ban đầu, một năm trước, Triệu Phi Nhi – sinh viên tốt nghiệp đại học rơi vào chiêu trò vay vốn sinh viên của công ty Phân Kim Bảo, mất tích và gặp nạn. Các thành viên của công ty Phân Kim Bảo đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng không khớp. Triệu Phi Nhi cũng không phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Hung thủ thật sự giết chết Triệu Phi Nhi là một người khác.”
Trong nhà vắng tanh không một bóng người, chỉ có duy nhất con dao găm và sợi dây thừng bị vứt trên nền đất. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, không có dấu vết giằng co, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Mộng Sơn nhảy vào cửa hầm không kích nằm ở góc nhà. Cô xông tới, phủ phục trước cửa hầm, hỏi vội: “Thế nào?”
Hứa Mộng Sơn dùng đèn pin soi hết một vòng, cuối cùng dừng trên sợi dây thừng và những dấu vết trền nền đất, hiển nhiên đã từng có người bị giam giữ tại đây. Anh ấy cắn răng đáp: “Không có ai.”
“A Hứa.” Ân Phùng cất tiếng gọi. Vưu Minh Hứa quay đầu thấy anh nhấc một balo trên giường, đổ đồ vật bên trong ra, quần áo, tiền, ví tiền đều rơi hết ra ngoài. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới, lật mở ví tiền, thấy bên trong có chứng từ và thẻ ngân hàng thì ngẩng đầu nhìn hai người.
“Chưa đi xa!” Cô nói.
Ân Phùng gật đầu.
Vưu Minh Hứa xông ra khỏi nhà, hét lên với những cảnh sát khác: “Lập tức tìm kiếm xung quanh!” Ân Phùng giúp Hứa Mộng Sơn trèo khỏi hầm, vừa lên đến mặt đất, anh ấy đã xông thẳng ra ngoài. Ân Phùng vô thức theo sau, chạy mãi chạy mãi, nhìn hình bóng chạy thục mạng tìm kiếm của những cảnh sát phía trước, A Hứa của anh cũng đang chạy phía trước kia mà trái tim đau nhói.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cảnh sát phát hiện dấu vết đáng nghi tại một con phố cách ngôi nhà khoảng 1 kilomet. Vết máu đã khô, ít nhất sự việc cũng đã xảy ra được khoảng mấy tiếng trước. Đội trưởng Hàn Phong của đội cảnh sát hình sự địa phương lập tức hạ lệnh điều tra toàn bộ camera giám sát đáng ngờ của khu vực lân cận. Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng cũng tìm được một camera có thể sử dụng bình thường tại một góc phố khá xa địa điểm xảy ra sự việc, đồng thời chuyển rời camera. Chỉ có điều những cảnh quay được đều khá xa nên không rõ.
———
Trong phòng hội nghị của Cục cảnh sát Hoài Thành. Những cảnh sát cốt cán như Lão Đàm, Vưu Minh Hứa, Hàn Phong, Hứa Mộng Sơn, bao gồm cả Ân Phùng đều cùng xem một đoạn clip dài khoảng 20 phút.
Hình ảnh khá kém, có cả hoa tuyết và giật xước. Thời gian hiển thị là 4 giờ 02 phút sáng ngày hôm nay, một nam một nữ bước đi trên con đường vắng ngắt không một bóng người. Bọn họ quay lưng về phía ống kính, nhưng quần áo của cô gái chính là bộ đồ Phán Giai mặc vào ngày cô ấy mất tích.
“Là Phán Giai!” Vưu Minh Hứa nói, những người khác cũng liên tiếp gật đầu. Mọi người đều cùng là đồng đội bên nhau sớm tối, chỉ cần nhìn qua là đã có thể nhận ra. Chỉ có Hứa Mộng Sơn, khuôn mặt anh ấy phản chiếu ánh sáng phát ra từ đoạn clip, nhìn không rời mắt vào đó, im lặng không nói một lời.
“Người đàn ông kia là Trần Chiêu Từ.” Hàn Phòng nói, “Nhìn thân ảnh thì không phải đang chạy trốn.”
Chính vào lúc này. Một bóng đen cực kỳ cao lớn cường tráng đột ngột lao ra từ phía dưới màn ảnh, trong tay là một cây búa đập về phía Phán Giai.
Những cảnh sát hình sự tại đây đều kinh hô thành tiếng.
Phán Giai ngã trong vũng máu, bất động.
Kẻ đó mặc chiếc áo có mũ màu đen, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt. Gã lại vung búa về phía Trần Chiêu Từ, Trần Chiêu Từ gục trên đất bất động. Kẻ đó cúi người vác Phán Giai lên vai, quay người đi khỏi ống kính.
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Viên cảnh sát phụ trách điều tra camera nói: “Đây đại khái là hình ảnh của nửa tiếng sau đó.”
Trời vẫn chưa sáng, nơi đó chỉ còn lại một mình Trần Chiêu Từ. Anh ta khẽ cử động cơ thể, loạng choạng bò dậy khỏi mặt đấy. Lúc bấy giờ mọi người đều nhìn thấy hai tay anh ta bị dây thừng trói buộc. Đầu Trần Chiêu Từ cũng chảy máu, sau khi quan sát xung quanh một hồi như tìm kiếm gì đó, anh ta cũng chạy ra khỏi màn hình.
———
Ân Phùng ra khỏi WC liền nhìn thấy bóng người quen thuộc kia đang đứng cạnh lan can. Hoàng hôn đã buông, bắt đầu nổi gió. Cô móc thuốc lá ngậm lên miệng, đánh lửa nhưng không đốt thuốc. Khuôn mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, cứ đánh lửa hết lần này sang lần khác. Rõ ràng có gió nhưng lại không biết đường chặn gió mà giống như đọ sức cùng chiếc bật lửa vậy. Cuối cùng thì cô bùng nổ, đem thuốc lá và bật lửa đều ném hết vào thùng rác bên cạnh.
Chạy đôn chạy đáo suốt cả ngày, mái tóc cột đuôi ngựa sớm đã buông lơi cô cũng mặc kệ, bàn tay đan vào mái tóc, cúi đầu phục trên ban công.
Ân Phùng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cô. Phán Giai bị đánh úp không rõ tung tích, cảnh sát đã mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Khu phố cũ với lượng người đông đúc thực sự quá mức dễ dàng che giấu một người. Nhân chứng hay kẻ hiềm nghi đều bị đưa hết về Cục cảnh sát tiến hành thẩm vấn. Ân Phùng lại được chứng kiến một mặt khác của Vưu Minh Hứa trong lần thẩm vấn này.
Ân Phùng đi tới cạnh cô, hai cánh tay bám vào lan can đu đưa theo thói quen như một cậu thanh niên mới lớn. Còn chưa mở lời, anh đã nghe thấy Vưu Minh Hứa nói: “Đi đi, tôi không muốn nói chuyện.”
Dù sở trường là tâm lý học, nằm lòng các chiêu bài mè nheo làm nũng thì lúc này Ân Phùng cũng không biết an ủi cô thế nào. Cuối cùng, anh nói ra một câu tầm thường nhất từ trước đến nay: “Nếu như cô thấy khó chịu, vậy thì khóc đi.”
Vưu Minh Hứa cười nhạo: “Khóc? Người còn chưa tìm được tôi lại ở đây bánh bèo?”
Ân Phùng ngừng một lát nói: “Người chưa tìm được, cô ở đây đập bật lửa?”
Lời này cuối cùng cũng khiến Vưu Minh Hứa mở mắt nhìn anh với sắc mặt u ám tột cùng.
“Vưu Anh Tuấn, tôi thấy anh không muốn mang họ Vưu nữa rồi đấy.” Cô nói.
Ân Phùng cười mỉm, rất hùng hồn thốt ra một câu: “Nam tử hán, đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.”
Gần như mỗi lần tâm trạng cô u ám, tên này luôn chạy đến làm diễn viên hài, cô sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này có đồng nghiệp khác đi qua, Vưu Minh Hứa mượn người ta chiếc bật lửa khác, lấy thuốc lá tiếp tục hút, bộ dạng đã không còn nóng nảy như ban nãy nữa.
Hai người vai kề vai nhìn hoàng hôn càng ngày càng u tối giống như tấm lưới đen ngòm bao trùm toàn bộ thành phố.
“Trong lòng A Hứa không thoải mái thì dựa vào vai tôi này.” Ân Phùng nói, “Vỗ về thể xác giữa con người với con người rất hữu dụng. Nói cách khác, dựa vào vai tôi sẽ mang đến sức mạnh cho A Hứa.”
Vưu Minh Hứa chỉ nheo mắt cười cười: “Không dựa.”
Mấy giây sau, một mái đầu đen tuyền gục trên vai cô. Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, một người cao như thế, làm vậy không sở lệch eo hay sao? Anh thậm chí còn nhắm mắt, sắc mặt vô cùng bình yên.
“Vậy thì A Hứa cho tôi sức mạnh đi.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa không đáp, cũng không đẩy anh ra. Phía sau thỉnh thoảng có người đi qua nhìn bọn họ, Vưu Minh Hứa cũng mặc kệ. Ân Phùng của hiện tại không dùng nước hoa, nhưng mùi cơ thể anh rất dễ chịu. Có lúc là mùi sữa tắm, có khi là mùi Florida Water, có khi sáng sớm dậy uống một cốc sữa to đùng không cẩn thận dính ra áo thì sẽ có mùi sữa nhàn nhạt. Tất cả đều là những mùi vị vô cùng sạch sẽ. Tóc anh cũng rất mềm, áp trên cổ cô khiến người ta khó mà miêu tả được cảm giác trong lòng. Vừa thân mật, thuần khiết, khát vọng và bị khát vọng.
Qua một hồi lâu, Vưu Minh Hứa nghiêng đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu anh. Cả con tim của Ân Phùng đều theo nụ hôn nhẹ nhàng ấy mà run rẩy không thôi. Anh từ từ ngẩng đầu lại chỉ thấy Vưu Minh Hứa đang nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt thanh lạnh, nói: “Đứng thẳng dậy, chúng ta sắp xếp lại chút tư duy.”
Ân Phùng: “Ờ…”
Vưu Minh Hứa nói: “Ban đầu, một năm trước, Triệu Phi Nhi – sinh viên tốt nghiệp đại học rơi vào chiêu trò vay vốn sinh viên của công ty Phân Kim Bảo, mất tích và gặp nạn. Các thành viên của công ty Phân Kim Bảo đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng không khớp. Triệu Phi Nhi cũng không phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Hung thủ thật sự giết chết Triệu Phi Nhi là một người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.