Chương 180
Đinh Mặc
07/11/2019
Vệ Lan và Tiểu Yến phụ trách trực nửa sau ca đêm. Buổi đêm sâu thẳm, tĩnh lặng. Ti vi trong phòng khách để mở, Vệ Lan hút thuốc, mi tâm mang nét mỏi mệt. Tiểu Yến vẹo đầu ngủ gục trên sofa.
Khoảng hơn ba giờ sáng là khi con người mệt mỏi nhất, Vệ Lan bắt đầu gà gật thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa trên tầng.
Ân Phùng mặc áo choàng tắm, đi xuống nhà.
Vệ Lan lập tức tỉnh ngủ, nhìn anh bước tới, ngồi xuống sofa. Đầu Ân Phùng cũng ướt đẫm, hiển nhiên là vừa tắm xong. Đai lưng chiếc áo choàng được thắt hờ, lộ ra chút cơ ngực rắn chắc và cả những vết cắn, vết cào đỏ hồng. Còn Ân Phùng tuy có chút mỏi mệt song rõ ràng vô cùng thỏa mãn sau khi đã được giải phóng triệt để. Cùng là đàn ông, Vệ Lan sao có thể không hiểu đã có chuyện gì xảy ra cho được?
“Vẫn ổn chứ?” Vệ Lan hỏi.
Ân Phùng cười cười: “Rất ổn.” Mắt anh vẫn u tối, thực ra Vệ Lan cảm thấy rất xa lạ trước một Ân Phùng thế này, song cũng thấy quen thuộc, tựa như anh vốn nên là như vậy, chỉ là rất ít khi bộc lộ mà thôi.
Vệ Lan đắn đo một lát, nói: “Bọn tôi đã chuẩn bị xong công tác giải quyết hậu quả đề phòng tình huống bất ngờ rồi.”
Ân Phùng gật đầu như đã sớm biết họ sẽ làm như vậy, không hỏi han gì thêm.
“Vậy thì… tiếp theo đây phải làm thế nào?” Vệ Lan nhìn lên tầng, cánh cửa phòng được khép hờ, bên trong vô cùng tĩnh lặng.
Lúc này, Tiểu Yến vốn đang ngủ gật, cái đầu chợt ngoặt sang một bên nên giật mình tỉnh giấc, nhìn rõ người trước mặt: “Thầy Ân!”
Ân Phùng gật đầu.
Tiểu Yến nhìn lên tầng, do dự: “À… Cô Vưu…”
Ân Phùng nói: “Cô ta vẫn đang ngủ. Thuốc Quán Quân cho cô ta rất nặng, ít nhất đến sáng ngày mai mới tỉnh.”
Tiểu Yến và Vệ Lan đều không lên tiếng.
Qua một lúc, Ân Phùng nói: “Tiểu Yến, đi xuống tầng hầm lấy bốn cái còng tay về đây.”
Tiểu Yến ngơ ngác nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đứng dậy đi xuống căn phòng nằm dưới tầng hầm.
Vệ Lan khẽ nhíu mày, dò hỏi: “Không còn cách nào khác hay sao?”
Ân Phùng nói: “Đợi cô ta tỉnh lại, tôi sẽ thương lượng cùng cô ta. Còng tay là để đề phòng, một chiếc không thể khóa cô ta được.”
Vệ Lan vô thức thử tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu, anh ta chỉ thấy toàn thân đều hưng phấn đến run rẩy, song vẫn nói: “Tốt nhất là nên giải quyết sạch sẽ. Cho dù cô ta là cảnh sát, nhưng cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi.”
Khuôn mặt Ân Phùng xuất hiện tia cười lạnh, nói: “Không sai, người như tôi căn bản không thể ở bên một cảnh sát. Nhưng tôi cũng không chịu đựng được việc cô ta rời xa tôi.”
Vệ Lan ngẩn ra, im lặng nhìn gương mặt lạnh lùng, tàn khốc của Ân Phùng.
Lúc bấy giờ, Tiểu Yến quay trở lại với bốn chiếc còng tay. Ân Phùng nhận lấy, ngắm nghía, không biết nghĩ tới điều gì mà lại nở nụ cười vô cùng tĩnh lặng. Vệ Lan và Tiểu Yến nhìn nhau, đều biết rõ có lẽ việc này đã không thể cứu vãn được nữa, Ân Phùng đã quyết chí rồi.
Ân Phùng vừa xách còng tay đứng dậy thì nghe thấy tiếng va đập vang lên từ phòng ngủ chính, mặt ba người biến sắc, Ân Phùng lập tức chạy lên tầng, hai người còn lại bám ngay sau.
Ân Phùng mở cửa, phát hiện giường trống trơ. Phòng ngủ của anh được thiết kế như một ngôi nhà độc lập, bên trong còn có một phòng sách riêng tư nho nhỏ. Thấy cửa phòng đó mở ra, anh nhíu mày, nhanh chân bước tới. Lúc này, Vệ Lan và Tiểu Yến cũng đã đuổi đến nơi.
Chiếc đèn trong phòng sách nhỏ được bật sáng, Vưu Minh Hứa đang ở bên trong.
Chỉ thấy cô đứng trước bàn, mặc chiếc áo sơ mi của Ân Phùng, che khuất đến nửa đùi, bên dưới thì trống trơn. Mái tóc dài xõa tung trên bờ vai, cần cổ, cánh tay và bắp chân đều lộ ra ngoài, cũng hiện rõ mồn một những dấu hôn vừa mới vừa đậm, thậm chí có chỗ còn xanh tím. Tất thảy đều tiết lộ ban nãy cô đã được đón nhận sự đãi ngộ kịch liệt nhường nào.
Một tay cô chống trên mặt bàn, một tay khác cầm kẹp tài liệu, không biết cô đã tìm được nó từ đâu, cũng không biết cô đang đọc điều gì từ đó. Cô vẫn chưa thể đứng vững, hiển nhiên là thể lực không đủ, gò mà cũng vẫn ửng đỏ như cũ bởi công dụng của thuốc vẫn chưa tan sạch. Cô nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn Ân Phùng.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Ân Phùng nhìn thấy nỗi kinh ngạc và đau đớn trong mắt cô.
Sau đó, người cô loạng choạng, cố gắng dùng sức chống đỡ mặt bàn, hỏi: “Đây là của anh? Hai phần kết quả kiểm tra này đều là của anh?” Mắt cô trào lên ánh nước.
Ân Phùng chỉ thấy tim co rút mãnh liệt, nhưng trái lại, anh cười thành tiếng: “Đúng vậy, cuối cùng cũng bị em phát hiện.”
Vưu Minh Hứa ném kẹp tài liệu lên bàn. Kẹp tài liệu mở ra, thế nên Vệ Lan và Tiểu Yến đứng sau lưng Ân Phùng đều nhìn thấy nội dung trong đó. Có hai tập giấy, một phần là kết quả quét cấu trúc não, một phần khác là kết quả đánh giá nội bộ của Cục phân tích hành vi FBI Hoa Kỳ.
Vệ Lan và Tiểu Yến đều lặng im thin thít.
Vưu Minh Hứa nói: “Chẳng trách mỗi lần phá án anh đều thấu hiểu tâm lý của tội phạm đến thế… Chẳng trách những người này lại tụ tập bên anh, họ cam tâm tình nguyện đi theo anh… anh…”
Ân Phùng nhìn cô đau đáu, lạnh giọng: “Hai người ra ngoài.”
Vưu Minh Hứa dùng tay đè đầu, loạng choạng.
Vệ Lan và Tiểu Yến ra ngoài, song không yên tâm nên đứng bên cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Chỉ nghe thấy Vưu Minh Hứa gần như thẫn thờ cất tiếng: “Hóa ra anh cũng giống bọn họ! Anh cũng là một kẻ tâm lý biến thái, anh… chẳng trách anh lại mắc tâm thần phân liệt, phân liệt thành hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, anh đã từng phạm tội chưa? Đã phạm tội chưa?!”
Một lúc sau, Ân Phùng hạ giọng cười nói: “Đúng vậy. Chẳng phải em đã thấy kết quả quét nào của tôi rồi sao? Tôi sinh ra đã không giống bọn em, mà giống họ. Tôi sinh ra đã đáng làm một kẻ mắc tâm thần. Tôi làm ngành này, đã biết rõ tình trạng bản thân từ rất lâu về trước. Nhưng tôi không đánh mất hy vọng, nghĩ cách đi Mỹ, thế nhưng kết quả phân tích hành vi vẫn giống hệt như vậy. Em nói không sai, tôi cực kỳ hiểu bọn họ, bởi vì, mẹ kiếp, tôi bẩm sinh đã là đồng loại của họ. Cho nên, em muốn rời xa tôi rồi phải không?”
Vưu Minh Hứa lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc anh đã từng phạm tội hay chưa?! Đã từng giết người chưa?”
Ân Phùng im lặng một lát, cũng hỏi lại một lần: “Nếu tôi trả lời là có thì sao? Có phải em sẽ rời xa tôi hay không?”
Chỉ nghe thấy Vưu Minh Hứa cười ảm đạm một tiếng, nói: “Phải rồi, tôi đúng là hỏi một câu ngờ nghệch, đêm qua anh đã phạm tội rồi.”
Chính vào lúc này, Ân Phùng đá cửa phòng ngủ, cánh cửa khép lại, Vệ Lan và Tiểu Yến không còn nghe được gì nữa. Sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Có những chuyện, dù Ân Phùng chưa từng nói rõ ràng, cũng chưa từng cho bọn họ xem kết quả phân tích, quét não, song thực chất bọn họ đều cảm nhận được.
Thầy Ân luôn nắm bắt chuẩn xác tâm lý họ, cảm nhận được và biết rõ hành vi phạm tội; ánh mắt anh nhìn họ không hề khiến họ cảm thấy xa lạ; anh không sợ họ, bao nhiêu người nhìn thấy họ là đã run lên cầm cập, nhưng anh lại thu nhận từng người một, để họ sống cùng anh suốt bao nhiêu năm qua, bên anh cũng chưa từng xuất hiện thêm ai khác. Bọn họ ít nhiều đều đã từng đọc qua sách anh viết, một vài thủ đoạn phạm tội trong đó vô cùng tàn nhẫn, miêu tả tâm lý cực kỳ sinh động, họ đọc sách mà dòng máu sôi lên sùng sục…
Bọn họ đều đã từng thực sự giết người.
Còn Ân Phùng giết người trong thế giới hư cấu. Anh thậm chí còn giết nhiều, giết tàn bạo hơn cả bọn họ.
Hết chương 180
Khoảng hơn ba giờ sáng là khi con người mệt mỏi nhất, Vệ Lan bắt đầu gà gật thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa trên tầng.
Ân Phùng mặc áo choàng tắm, đi xuống nhà.
Vệ Lan lập tức tỉnh ngủ, nhìn anh bước tới, ngồi xuống sofa. Đầu Ân Phùng cũng ướt đẫm, hiển nhiên là vừa tắm xong. Đai lưng chiếc áo choàng được thắt hờ, lộ ra chút cơ ngực rắn chắc và cả những vết cắn, vết cào đỏ hồng. Còn Ân Phùng tuy có chút mỏi mệt song rõ ràng vô cùng thỏa mãn sau khi đã được giải phóng triệt để. Cùng là đàn ông, Vệ Lan sao có thể không hiểu đã có chuyện gì xảy ra cho được?
“Vẫn ổn chứ?” Vệ Lan hỏi.
Ân Phùng cười cười: “Rất ổn.” Mắt anh vẫn u tối, thực ra Vệ Lan cảm thấy rất xa lạ trước một Ân Phùng thế này, song cũng thấy quen thuộc, tựa như anh vốn nên là như vậy, chỉ là rất ít khi bộc lộ mà thôi.
Vệ Lan đắn đo một lát, nói: “Bọn tôi đã chuẩn bị xong công tác giải quyết hậu quả đề phòng tình huống bất ngờ rồi.”
Ân Phùng gật đầu như đã sớm biết họ sẽ làm như vậy, không hỏi han gì thêm.
“Vậy thì… tiếp theo đây phải làm thế nào?” Vệ Lan nhìn lên tầng, cánh cửa phòng được khép hờ, bên trong vô cùng tĩnh lặng.
Lúc này, Tiểu Yến vốn đang ngủ gật, cái đầu chợt ngoặt sang một bên nên giật mình tỉnh giấc, nhìn rõ người trước mặt: “Thầy Ân!”
Ân Phùng gật đầu.
Tiểu Yến nhìn lên tầng, do dự: “À… Cô Vưu…”
Ân Phùng nói: “Cô ta vẫn đang ngủ. Thuốc Quán Quân cho cô ta rất nặng, ít nhất đến sáng ngày mai mới tỉnh.”
Tiểu Yến và Vệ Lan đều không lên tiếng.
Qua một lúc, Ân Phùng nói: “Tiểu Yến, đi xuống tầng hầm lấy bốn cái còng tay về đây.”
Tiểu Yến ngơ ngác nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đứng dậy đi xuống căn phòng nằm dưới tầng hầm.
Vệ Lan khẽ nhíu mày, dò hỏi: “Không còn cách nào khác hay sao?”
Ân Phùng nói: “Đợi cô ta tỉnh lại, tôi sẽ thương lượng cùng cô ta. Còng tay là để đề phòng, một chiếc không thể khóa cô ta được.”
Vệ Lan vô thức thử tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu, anh ta chỉ thấy toàn thân đều hưng phấn đến run rẩy, song vẫn nói: “Tốt nhất là nên giải quyết sạch sẽ. Cho dù cô ta là cảnh sát, nhưng cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi.”
Khuôn mặt Ân Phùng xuất hiện tia cười lạnh, nói: “Không sai, người như tôi căn bản không thể ở bên một cảnh sát. Nhưng tôi cũng không chịu đựng được việc cô ta rời xa tôi.”
Vệ Lan ngẩn ra, im lặng nhìn gương mặt lạnh lùng, tàn khốc của Ân Phùng.
Lúc bấy giờ, Tiểu Yến quay trở lại với bốn chiếc còng tay. Ân Phùng nhận lấy, ngắm nghía, không biết nghĩ tới điều gì mà lại nở nụ cười vô cùng tĩnh lặng. Vệ Lan và Tiểu Yến nhìn nhau, đều biết rõ có lẽ việc này đã không thể cứu vãn được nữa, Ân Phùng đã quyết chí rồi.
Ân Phùng vừa xách còng tay đứng dậy thì nghe thấy tiếng va đập vang lên từ phòng ngủ chính, mặt ba người biến sắc, Ân Phùng lập tức chạy lên tầng, hai người còn lại bám ngay sau.
Ân Phùng mở cửa, phát hiện giường trống trơ. Phòng ngủ của anh được thiết kế như một ngôi nhà độc lập, bên trong còn có một phòng sách riêng tư nho nhỏ. Thấy cửa phòng đó mở ra, anh nhíu mày, nhanh chân bước tới. Lúc này, Vệ Lan và Tiểu Yến cũng đã đuổi đến nơi.
Chiếc đèn trong phòng sách nhỏ được bật sáng, Vưu Minh Hứa đang ở bên trong.
Chỉ thấy cô đứng trước bàn, mặc chiếc áo sơ mi của Ân Phùng, che khuất đến nửa đùi, bên dưới thì trống trơn. Mái tóc dài xõa tung trên bờ vai, cần cổ, cánh tay và bắp chân đều lộ ra ngoài, cũng hiện rõ mồn một những dấu hôn vừa mới vừa đậm, thậm chí có chỗ còn xanh tím. Tất thảy đều tiết lộ ban nãy cô đã được đón nhận sự đãi ngộ kịch liệt nhường nào.
Một tay cô chống trên mặt bàn, một tay khác cầm kẹp tài liệu, không biết cô đã tìm được nó từ đâu, cũng không biết cô đang đọc điều gì từ đó. Cô vẫn chưa thể đứng vững, hiển nhiên là thể lực không đủ, gò mà cũng vẫn ửng đỏ như cũ bởi công dụng của thuốc vẫn chưa tan sạch. Cô nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn Ân Phùng.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Ân Phùng nhìn thấy nỗi kinh ngạc và đau đớn trong mắt cô.
Sau đó, người cô loạng choạng, cố gắng dùng sức chống đỡ mặt bàn, hỏi: “Đây là của anh? Hai phần kết quả kiểm tra này đều là của anh?” Mắt cô trào lên ánh nước.
Ân Phùng chỉ thấy tim co rút mãnh liệt, nhưng trái lại, anh cười thành tiếng: “Đúng vậy, cuối cùng cũng bị em phát hiện.”
Vưu Minh Hứa ném kẹp tài liệu lên bàn. Kẹp tài liệu mở ra, thế nên Vệ Lan và Tiểu Yến đứng sau lưng Ân Phùng đều nhìn thấy nội dung trong đó. Có hai tập giấy, một phần là kết quả quét cấu trúc não, một phần khác là kết quả đánh giá nội bộ của Cục phân tích hành vi FBI Hoa Kỳ.
Vệ Lan và Tiểu Yến đều lặng im thin thít.
Vưu Minh Hứa nói: “Chẳng trách mỗi lần phá án anh đều thấu hiểu tâm lý của tội phạm đến thế… Chẳng trách những người này lại tụ tập bên anh, họ cam tâm tình nguyện đi theo anh… anh…”
Ân Phùng nhìn cô đau đáu, lạnh giọng: “Hai người ra ngoài.”
Vưu Minh Hứa dùng tay đè đầu, loạng choạng.
Vệ Lan và Tiểu Yến ra ngoài, song không yên tâm nên đứng bên cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Chỉ nghe thấy Vưu Minh Hứa gần như thẫn thờ cất tiếng: “Hóa ra anh cũng giống bọn họ! Anh cũng là một kẻ tâm lý biến thái, anh… chẳng trách anh lại mắc tâm thần phân liệt, phân liệt thành hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, anh đã từng phạm tội chưa? Đã phạm tội chưa?!”
Một lúc sau, Ân Phùng hạ giọng cười nói: “Đúng vậy. Chẳng phải em đã thấy kết quả quét nào của tôi rồi sao? Tôi sinh ra đã không giống bọn em, mà giống họ. Tôi sinh ra đã đáng làm một kẻ mắc tâm thần. Tôi làm ngành này, đã biết rõ tình trạng bản thân từ rất lâu về trước. Nhưng tôi không đánh mất hy vọng, nghĩ cách đi Mỹ, thế nhưng kết quả phân tích hành vi vẫn giống hệt như vậy. Em nói không sai, tôi cực kỳ hiểu bọn họ, bởi vì, mẹ kiếp, tôi bẩm sinh đã là đồng loại của họ. Cho nên, em muốn rời xa tôi rồi phải không?”
Vưu Minh Hứa lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc anh đã từng phạm tội hay chưa?! Đã từng giết người chưa?”
Ân Phùng im lặng một lát, cũng hỏi lại một lần: “Nếu tôi trả lời là có thì sao? Có phải em sẽ rời xa tôi hay không?”
Chỉ nghe thấy Vưu Minh Hứa cười ảm đạm một tiếng, nói: “Phải rồi, tôi đúng là hỏi một câu ngờ nghệch, đêm qua anh đã phạm tội rồi.”
Chính vào lúc này, Ân Phùng đá cửa phòng ngủ, cánh cửa khép lại, Vệ Lan và Tiểu Yến không còn nghe được gì nữa. Sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Có những chuyện, dù Ân Phùng chưa từng nói rõ ràng, cũng chưa từng cho bọn họ xem kết quả phân tích, quét não, song thực chất bọn họ đều cảm nhận được.
Thầy Ân luôn nắm bắt chuẩn xác tâm lý họ, cảm nhận được và biết rõ hành vi phạm tội; ánh mắt anh nhìn họ không hề khiến họ cảm thấy xa lạ; anh không sợ họ, bao nhiêu người nhìn thấy họ là đã run lên cầm cập, nhưng anh lại thu nhận từng người một, để họ sống cùng anh suốt bao nhiêu năm qua, bên anh cũng chưa từng xuất hiện thêm ai khác. Bọn họ ít nhiều đều đã từng đọc qua sách anh viết, một vài thủ đoạn phạm tội trong đó vô cùng tàn nhẫn, miêu tả tâm lý cực kỳ sinh động, họ đọc sách mà dòng máu sôi lên sùng sục…
Bọn họ đều đã từng thực sự giết người.
Còn Ân Phùng giết người trong thế giới hư cấu. Anh thậm chí còn giết nhiều, giết tàn bạo hơn cả bọn họ.
Hết chương 180
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.